Bị đuổi ra ngoài cửa, Chu Miểu đờ đẫn khép cửa lại, lưng tựa lên cửa, đứng một hồi lâu không động đậy.
Tầm mắt của anh dừng trên khoảng không trước mặt, trên gương mặt ngũ quan đoan chính, cái miệng khẽ há, chân mày nhíu chặt, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhớ lại gì đó, nhớ lại, nhớ lại, lại tự phủ định mà lắc mạnh đầu.
Anh đã nhìn thấy cái gì vậy? Không đúng! Đã nghe thấy cái gì? Không đúng!
Đến cùng là đã xảy ra cái gì!
Trong đầu một lúc lâu đều là mờ mịt. Khung cảnh kia, ai nhìn cũng đều rất dễ dàng hiểu được, nhưng Chu Miểu lại giống như là gặp phải chướng ngại nhận thức, lại không thể nào nhận ra ý nghĩa phía sau hình ảnh đó.
Vươn tay ra mô phỏng lại hành động vừa rồi của nghệ sỹ nhà mình. Một tay nâng lấy thắt lưng không tồn tại, một tay đỡ lấy sau gáy không tồn tại.
Mà người ở phía trước nghệ sỹ thì sao?
Chu Miểu thay đổi động tác, làm ra tư thế ôm ấp thứ gì đó, cổ và đầu hướng về phía trước, nghiêng đầu há miệng ⸺
!!!
Có phải anh ta đã quấy rầy gì đó rồi hay không?! ...... Chu Miểu chậm chạp nhận ra.
Nhưng mà, nhưng mà!
Hai tay nắm lấy tóc, chà xát mạnh một hồi, nhưng mà hai người kia, một người là nghệ sỹ anh dẫn dắt, một người là Chủ tịch Lâm, đại boss ở trên đầu anh a!
Vậy hai người ở ngay cửa, ở huyền quan, như vậy như vậy, ngay cả đi vào phòng ngủ cũng không chờ được.
Vẻ mặt Chu Miểu ỉu xìu, khóc không ra nước mắt, chán nản rũ vai xuống.
Ở chỗ cách vài bước phía đối diện, dì dọn phòng cuối cùng cũng quét dọn xong tầng lầu đang đẩy xe vệ sinh đi ngang qua, muốn nói lại thôi mà nhìn cái người phát điên hồi lâu kia. Thấy đối phương hiện giờ dường như đã tỉnh táo lại, quan tâm hỏi: "Anh bạn trẻ này, có cần tôi gọi bác sỹ giúp cậu hay không?"
Hai mắt vô thần nhìn bà, Chu Miểu hỏi: "Có loại biết xóa đi trí nhớ không?"
Dì dọn phòng: "???"
Lau mặt, điều chỉnh lại cảm xúc, Chu Miểu: "Không có việc gì, cháu chỉ là gặp phải một vài việc nhất thời chưa phản ứng lại được." Miễn cưỡng kéo ra một nụ cười khổ.
Việc lớn gì khó thể hiểu đến mức có thể làm như phát điên vậy. Dì dọn phòng nói thầm trong lòng, an ủi qua loa một câu: "Làm quen một chút là được rồi."
Nói xong đẩy xe vệ sinh đi mất.
Chu Miểu bị bỏ lại nhìn trời thở dài, cái này có thể làm quen một chút là được rồi sao?!
Lục Thừa Tập cùng Chủ tịch Lâm ở cùng một chỗ rồi a!
Hai người đến cùng có phải đã cùng một chỗ hay không? Là như thế nào ở cùng một chỗ? Chuyện xảy ra khi nào? Đã phát triển đến bước nào rồi?
Trong lòng xoay quanh mấy vấn đề này, anh ta vô cùng lo lắng mà đi qua đi lại ở trước cửa, lại bắt đầu suy tư những chi tiết trước đó chưa từng chú ý.
Vừa nghĩ như vậy, một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ a, gần như là sau khi anh ta mới ký hợp đồng với Lục Thừa Tập không bao lâu thì Lục Thừa Tập và Chủ tịch Lâm đã từng gặp mặt ở công ty.
Nhưng mà hai người kia đến cùng là móc nối từ lúc nào?
Bỗng dưng, anh ta nhớ tới mỗi lần nhắc tới việc thuê phòng thì nghệ sỹ đều từ chối.
Ở nhờ nhà của bạn......
Người thân của bạn tới xem tình hình một chút......
Theo đó liên tưởng, lại nhớ đến lần ở cửa công ty, Chủ tịch Lâm đột phát suy nghĩ muốn xem chụp ngoại cảnh......
Đơn độc ở chung trong xe Van.....
Lần trước Chủ tịch Lâm ngất xỉu ở khách sạn, nói đưa tới bệnh viện, kết quả anh ta chờ ở cửa cả buổi không thấy người đâu.......
A, còn có lần quay <Mối Tình Đầu>, Trịnh Phi Diệp giờ trò quỷ trượt chân kia, Lục Thừa Tập bị thương ở tay cũng là vô duyên vô cớ biến mất trong chốc lát.......
Tự vả một cái lên mặt mình, Chu Miểu không thể tin được bản thân vậy mà lại đã xem nhẹ nhiều chi tiết nhỏ như vậy, cái này lẽ nào chính là chỗ tối dưới ánh đèn trong truyền thuyết?!
Anh ta cảm thấy cần thiết đăng ký cho mình một lớp đề phòng lừa đảo, nếu không, một ngày nào đó sẽ bị lừa gạt vào tổ chức đa cấp cũng không biết!
Trong lòng nghẹn một bụng lửa, qua một lúc, nhìn trái phải không có ai, Chu Miểu đáng khinh mà nằm úp sấp lên trên cửa, nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
Đáng tiếc phòng khách sạn cách âm rất tốt, ngoại trừ hơi thở của chính mình Chu Miểu hoàn toàn không nghe được gì.
Bảo anh ta gõ cửa? Bên trong có Chủ tịch Lâm, anh ta lại không dám. Hơn nữa, ánh mắt của Lục Thừa Tập mới rồi còn rất đáng sợ.
Nói thừa, là một người đàn ông lúc này bị quấy rầy đều sẽ trở nên đáng sợ!
Chu Miểu tự mình giải thích, tự xỉ vả bản thân, nhấc tay lên xem thời gian, năm giờ.
Anh ta chờ nửa tiếng rồi, người hẳn là sẽ đi ra nhỉ.
Năm giờ rưỡi, Chu Miểu lo lắng mà thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
Sáu giờ, Chu Miểu dựa lên tường, tâm tình bình tĩnh.
Sáu giờ rưỡi, ngồi xếp bằng trên sàn gạch men ở trước cửa, trong lòng niệm Chú Đại Bi, Chu Miểu cảm thấy cả người của mình đã đạt được thăng hoa.
"Cót két", cửa cuối cùng cũng đã mở ra.
Lục Thừa Tập mở cửa liền nhìn thấy người đại diện ngồi ở trước cửa, bước chân dừng lại, trong lòng hơi có chút hối lỗi.
Chu Miểu đối xử với cậu như thế nào, cậu thấy ở trong mắt. Lúc trước sau khi ký hợp đồng, Chu Miểu liền nói với cậu, nghệ sỹ đối với người đại diện ít nhất phải làm được thẳng thắn, thật thà, để anh ấy có thể kịp thời xử lý khi có chuyện xảy ra, nhưng cậu lại che giấu đối phương một việc lớn như vậy.
"Anh Thủy." Cậu lên tiếng đánh động.
Chu Miểu tâm bình khí hòa, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, miệng hé ra: "Lục thí chủ, A di đà phật."
Lục Thừa Tập: "..."
"Lạc Đinh còn ở trong phòng, em đi vào trước?" Giọng điệu cậu bình tĩnh.
Người ngồi dưới đất lập tức làm động tác đứng phắt dậy.
Chu Miểu kéo Lục Thừa Tập đi xa một chút, lo lắng lại trở về trên mặt: "Cậu và Chủ tịch Lâm đến cùng là việc gì?" Vậy mà lại dám gọi thẳng tên Chủ tịch Lâm luôn rồi!
Lục Thừa Tập đi ra vốn là muốn nói với anh chuyện này, miễn cho Chu Miểu không biết được tình hình, lo lắng không thôi, đợi một lúc nữa Lâm Lạc Đinh đi ra lại biểu hiện mất tự nhiên, nói: "Chính là như anh nhìn thấy vậy."
Cho nên Lục Thừa Tập thật sự là đã cùng Chủ tịch Lâm ở cùng một chỗ?
Chu Miểu hút ngược một ngụm khí lạnh, khó khăn nói: "Vậy hai người các người...... là quan hệ gì?"
Dừng lại vài giây, Lục Thừa Tập: "Là loại quan hệ mà anh tưởng tượng."
Cậu và Lâm Lạc Đinh vẫn chưa phải quan hệ yêu đương, nhưng cậu không muốn làm cho người ta cảm thấy bọn họ không phải quan hệ yêu đương.
Quả nhiên câu trả lời kiểu muốn nghĩ sao thì nghĩ này làm cho Chu Miểu không bắt được suy nghĩ.
Loại quan hệ mà tôi tưởng tượng? Nhưng mà tôi tưởng tượng hai loại quan hệ, hai người đến cùng là loại nào......
Còn muốn ngẩng đầu hỏi lại, bất ngờ không kịp phòng bị nhìn thấy một dấu đỏ lớn ở bên gáy Lục Thừa Tập.
Chu Miểu nuốt nuốt nước miếng, thôi, là loại quan hệ nào thì lại có gì khác nhau chứ......
Giọng điệu anh ta ẩn chứa ưu thương: "Thừa Tập à, về sau cùng Chủ tịch Lâm cái gì kia...... chú ý một chút, che chắn một chút dấu vết trên cổ."
"Cơm ấy, vẫn là gọi vào trong phòng ăn đi."
Bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, chẳng lẽ không gọi Chủ tịch Lâm? Nhưng gọi Chủ tịch Lâm bị chụp được thì làm sao bây giờ?
"Hạng mục công việc cần chú ý của phỏng vấn độc quyền, một lúc nữa anh gửi cho cậu, cậu giành thời gian xem một chút."
Tỉ mỉ suy nghĩ, không còn việc gì cần dặn dò nữa, Chu Miểu lúc này mới vỗ vỗ vai nghệ sỹ: "Dù sao ngày mai phải chụp ảnh bìa, giữ gìn trạng thái một chút, tiết chế một chút......"
Lăn qua lăn lại một phen chính là gần hai giờ, đừng để ngày hôm sau thức dậy mang theo quầng thâm mắt.
Sau khi nói xong những lời này, Chu Miểu liền bước chân lảo đảo rời đi. Lục Thừa Tập nhìn theo bóng lưng anh ta, im lặng không nói gì: "...."
Nghĩ quá nhiều rồi.
Trở về lại trong phòng, ở trong phòng ngủ, Lâm Lạc Đinh đang hướng đầu về phía cửa, nằm nhoài trên giường, nhìn ra bên ngoài.
Thấy Lục Thừa Tập đi vào, Lâm Lạc Đinh: "Chu Miểu đã biết rồi?" Hắn đã nghe thấy hai người nói chuyện.
Lục Thừa Tập: "Ừm."
Lâm Lạc Đinh: "Cậu không phải là không muốn anh ta biết?" Sao lại không bịa một chút lý do như lần trước hắn ngất xỉu gì đó.
"Trước sau sẽ có lúc biết được." Lục Thừa Tập nói.
Đi về phía chỗ có gương ở trong phòng, soi ở bên cổ một chút, quả nhiên bên trên xương quai xanh đã có một dấu đỏ chừng ngón cái.
Ở giữa đỏ sẫm, xung quanh màu đỏ nhạt dần. Không biết ngày mai có thể biến mất hay không, nếu không cũng chỉ có thể dùng phấn để che đi.
Lời nói nghe vào trong tai Lâm Lạc Đinh lại cho rằng ý tứ của cậu chính là Chu Miểu là người thân cận ở bên cạnh, hoặc sớm hoặc muộn sẽ phát hiện ra manh mối.
Có điều Chu Miểu biết được rồi, đối với hắn trái lại rất thuận tiện, ít nhất hắn và nhân loại tiếp xúc tự do hơn rất nhiều, hơn nữa hiện giờ hắn còn đã khôi phục năng lực khống chế đối với không gian.
Đứng dậy xuống giường, Lâm Lạc Đinh đi đến bên cạnh chàng trai cùng cậu soi gương cùng nhau.
Lục Thừa Tập ôm hắn vào trong lòng, ở sau tai hắn hôn, hôn, hỏi: "Hôm nay vẫn sẽ rời đi sao?"
"Không đi."
Bản thân ở trong gương được nhân loại hoàn toàn ôm vào trong ngực, chàng trai rũ mắt xuống, ánh mắt rơi trên sườn mặt hắn, Lâm Lạc Đinh: "Ngày mai tới xem cậu chụp ảnh bìa."
Chàng trai liền lại hôn, hôn tai hắn, độ cong khóe miệng giống như đang cười.
Di chứng bị ma cà rồng hút máu vẫn chưa biến mất?
Lâm Lạc Đinh liếc mắt nhìn chỗ nào đó ở giữa eo đùi Lục Thừa Tập, có chút nhô lên, nhưng bình thường hình như cũng là như vậy?
Lại qua một lúc, ước chừng là bảy giờ, hai người gọi cơm tối ăn ở trong phòng.
Sau đó, Lục Thừa Tập xem hạng mục công việc cần chú ý trong phỏng vấn độc quyền do Chu Miểu gửi tới, lại cùng Lâm Lạc Đinh chơi đùa một lúc liền đọc chuyện cổ trước khi ngủ, ôm hắn ngủ.