Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 44


10 tháng

trướctiếp

Lúc Lâm Lạc Đinh gửi tin nhắn tới, Lục Thừa Tập mới vừa đi theo người đại diện gặp mặt với thợ chụp ảnh của tạp chí. Tạp chí Thời Trang Ace xem như là một trong những tạo chí thương hiệu hàng đầu trong nước, tuy rằng là mới phất lên, nhưng lượng tiêu thụ mấy năm gần đây vẫn luôn rất tốt.

Lần này chụp ảnh bìa cho Lục Thừa Tập chính là nhà nhiếp ảnh Adam là thợ chụp ảnh tên tuổi mới nổi của Ace, trên phương diện nắm bắt sự quyến rũ nam tính có cảm quan sắc bén kinh người, đối tượng chụp ảnh thường xuyên là nam minh tinh tuyến 1 trong giới.

Nghe nói lần này anh ta sẽ chụp ảnh cho Lục Thừa Tập, còn là Adam tự mình chủ động nói ra.

Chu Miểu dẫn Lục Thừa Tập tới gặp mặt đối phương trước cũng là bởi vì thông qua tin hành lang biết được tin tức này vô cùng có khả năng là thật.

Thậm chí trước đó vốn dĩ Thời Trang Ace còn đang phân vân giữa Lục Thừa Tập với một nam minh tinh khác, cũng là Adam tự mình nói xem trọng Lục Thừa Tập, cuối cùng mới quyết định là cậu.

Ngồi ở trên xe rời đi, Chu Miểu ở vị trí phó lái phía trước nghiêng người cùng Lục Thừa Tập ngồi ở ghế sau phân tích cái nhìn của bản thân: "...... Theo như cuộc gặp mặt vừa rồi mà xem, ấn tượng của Adam đối với cậu...... Ừm, không tệ, thật sự là có khả năng đã lên tiếng giùm cậu."

Há chỉ là không tệ, vừa mới thấy mặt, ánh mắt kia tỏa sáng chỉ còn thiếu trực tiếp lột trần nghệ sĩ nhà anh rồi. May mắn là anh nhìn ra được đối phương chỉ là yêu thích đơn thuần chứ không phải có suy nghĩ xấu xa gì.

"Ngày mai bắt đầu chính thức chụp ảnh, nếu thuận lợi, một ngày là có thể chụp xong. Sau khi chụp xong còn có một buổi phỏng vấn độc quyền. Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong quay về khách sạn anh lại nói với cậu một vài hạng mục công việc cần chú ý của phỏng vấn độc quyền."

Đợi một lúc không nhận được trả lời, Chu Miểu quay đầu lại, chàng trai tuấn mỹ ở ghế sau đang rũ mắt xuống, chuyên tâm mà nghịch di động.

"Lục Thừa Tập?" Anh ta buồn bực, "Cậu nhắn tin với ai mà say mê vậy?"

"Anh Thủy," Nghiêng nghiêng màn hình, không cho đối phương nhìn thấy, Lục Thừa Tập ngẩng đầu nói, "Về khách sạn trước đi, em quay về khách sạn có chút việc."

Chu Miểu thuận miệng hỏi một câu: "Chuyện gì?"

Lục Thừa Tập lại không trả lời, chờ sau khi xe đến khách sạn, cậu chỉnh chỉnh khẩu trang trên mặt, cũng không đợi Chu Miểu, xuống xe, hơi cúi đầu bước nhanh đi vào khách sạn.

Chu Miểu vừa tỉnh lại mới phát hiện cậu đã đi xa rồi, bởi vì ở bên ngoài lại không dám lớn tiếng gọi to, cũng chỉ đành bước nhanh đuổi theo.

Nhưng cố tình vẫn chậm mất một hai bước.

Cửa thang máy khép lại ở trước mặt anh ta, thang máy bên cạnh lại có người chiếm dụng, Chu Miểu chỉ có thể lo lắng suông chờ chuyến thang máy kế.

Lục Thừa Tập đi chuyến thang máy đóng cửa trước mặt Chu Miểu, đi lên gian phòng trên lầu trước một bước.

Hành lang trên tầng lầu rất yên tĩnh, cho dù vẫn chưa tới buổi tối, bên ngoài vẫn không có ai như cũ, chỉ có một dì dọn phòng của khách sạn đang đẩy xe vệ sinh phát ra âm thanh nhỏ đi ngang qua.

Lục Thừa Tập đang đeo khẩu trang, thả chậm bước chân, chậm rãi đi đến cửa phòng, không mở cửa, đứng ở cửa, hơi bình ổn lại nhịp tim và hơi thở có chút dồn dập.

Lâm Lạc Đinh nói nhớ cậu, muốn gặp cậu.

Bảo cậu trở về phòng khách sạn.

... Em ấy đã tới đây rồi?

Lục Thừa Tập không thể khống chế tâm tình dâng cao của bản thân, đối phương luôn có thể dễ dàng khơi lên tâm tình của cậu.

Các loại cảm xúc.

[Lục Thừa Tập: Tôi tới rồi.]

Cậu gửi tin nhắn đi.

Phía đối diện rất nhanh liền trả lời cậu:

[Lâm Lạc Đinh: Sau khi trở về phòng thì nhắm mắt lại, đếm thầm ba giây, tôi đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ.]

Khóe miệng chàng trai nhếch lên một nụ cười cực nhạt, tôn lên gương mặt lạnh lùng kia càng thêm tuấn mỹ vô song, giống như nước tuyết sông băng hòa tan, phản xạ ánh sáng mặt trời nhạn nhạt.

Lục Thừa Tập mở cửa vào phòng. Không xác định "bất ngờ" này sẽ xuất hiện từ nơi nào, cậu chỉ khẽ khép cửa lại, không có khóa chặt.

Nhắm mắt lại, tầm nhìn một mảnh tối đen.

Ngoài cửa, tiếng bánh xe của xe vệ sinh đè lên mặt đất mơ hồ. Xa hơn nữa là tiếng còi ô tô trên đường lớn, trong phòng lại chỉ có tiếng trái tim cậu nhảy lên dồn dập "Thịch Thịch......"

"Thịch Thịch......"

Trong không khí, sau khi vệ sinh đã phun nước xịt phòng, mùi vị như cỏ xanh sau cơn mưa.

Sau đó, từ từ, từ từ, trong mùi cỏ xanh này liền có thêm từng tia ngọt ngào.

Lục Thừa Tập mở mắt ra.

Hắn đứng ở nơi huyền quan* chỗ cửa vào, không mở đèn, ánh sáng có chút mờ tối.

*Huyền quan: Khu vực trống ở ngay phía sau cửa, thường là nơi để đổi giày trước khi bước vào nhà chính.

Trước mặt cậu cách hơn ba bước là một người đàn ông thân hình cao gầy, ánh mắt vẫn chưa quen với bóng tối không thấy rõ lắm mặt mũi của đối phương, nhưng dáng vóc thân thể này cậu từng dùng tay làm quen vô số lần

Lục Thừa Tập: "Lạc Đinh......" Nhỏ giọng gọi ra hai chữ này, trong giọng nói mang theo dịu dàng khó thể nhận thấy.

Người ở đối diện nhịp bước ung dung đi về phía cậu.

Cậu hơi hơi mở rộng hai tay, người kia sau khi ngẩn ra một chút liền nhào vào trong lòng cậu, vòng ôm lấy thắt lưng cậu, môi ở trên cổ khẽ cọ, gặm cắn.

Vẫn cứ dính người như vậy.

"Ngày mai phải chụp tạp chí, đừng dùng sức...." Cậu dỗ dành, nói.

Lâm Lạc Đinh hơi híp mắt, không ngừng cọ ở trên cổ chàng trai. Bên dưới mi mắt khép hờ, tròng mắt là màu đỏ ám trầm. Hắn gần như có thể nghe rõ bên trong mạch máu ở dưới tai mình, máu tươi hừng hực chảy nhanh, vang lên tiếng rào rào.

Răng nanh của hắn đã mọc ra rồi, chỉ cần từ chỗ này......

Chiếc răng bén nhọn kề lên một chỗ mạch máu bên gáy chàng trai.

Chỉ cần từ nơi này, cắn đi xuống, hắn có thể nếm được máu tươi ngọt lành.

Hơi thở mát lạnh như tuyết tùng kia không thể làm cho Lâm Lạc Đinh tỉnh táo lại, trái lại giống như là thuốc kích thích, làm cho hắn càng thêm hưng phấn, khát vọng. Hơi thở của hắn dồn dập, bàn tay ôm lấy bên thắt lưng chàng trai không ngừng siết chặt......

"Lục Thừa Tập…....."

Hắn cho rằng bản thân đã gọi thành tiếng. Trên thực tế, âm thanh kia đã biến thành hơi thở có chút gấp gáp, rơi trên làn da bị liếm đến ửng hồng.

Thần thái khác thường của hắn, Lục Thừa Tập dĩ nhiên đã chú ý tới. Lục Thừa Tập thậm chí còn chú ý tới, vật cứng kề trên làn da bên gáy cùng với xúc cảm khi Lâm Lạc Đinh dùng răng nanh để gặm cắn trêu đùa cậu lúc bình thường dường như có chút khác biệt.

"Ngài làm sao vậy?" Lục Thừa Tập hỏi.

Dứt lời, có thứ gì đó bén nhọn đâm rách làn da.

Giống như cây kim đâm thủng quả bong bóng mỏng manh, một chút đau nhói lan tràn ra. Mà người vốn dĩ đang không ngừng hừ khẽ, cọ loạn ở trong lòng nhất thời lại giống như được vỗ về, ngoan ngoãn yên tĩnh lại.

Đó là cái gì?

Lục Thừa Tập nhíu nhíu mày, bàn tay ôm chặt lấy Lâm Lạc Đinh lại không buông ra.

"Thừa Tập, cậu đến cùng là có việc gấp gì..." Cánh cửa không khóa chặt bỗng nhiên bị Chu Miểu đẩy ra từ bên ngoài.

Ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, Chu Miểu ngẩng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng nơi huyền quan, một người không tính là béo như anh lại kinh sợ rơi cả cằm.

Chu Miểu: "!!!"

Ta phắc phắc phắc phắc phắc phắc phắc phắc phắc phắc!

Đó là Chủ tịch Lâm!!!!

Chỗ sâu trong đáy mắt xẹt qua một vệt lạnh lẽo, Lục Thừa Tập vô thức cảm thấy cho dù đó là cái gì cũng không thể bị người khác nhìn thấy.

Giống như thú đực đột nhiên bị xâm phạm vào lãnh địa, cậu hơi hơi nghiêng người, dùng tay đỡ lấy người gục ở trên cổ, ánh mắt thản nhiên hướng về phía cửa:

"Đi ra ngoài." Giọng nói rất khàn.

"Đóng cửa lại, cám ơn."

Lục Thừa Tập không rõ lắm Chu Miểu rời đi khi nào. Tất cả tâm tư của cậu đều là người ở trong lòng cùng cảm giác kỳ lạ bên gáy.

Răng nanh đâm rách làn da chỉ có một chút đau đau lúc đầu, về sau chính là tê ngứa dày đặc.

Xê dịch vị trí, dựa lưng vào tường, đứng thẳng, cậu ngẩng đầu nhắm mắt lại, bàn tay vỗ về, vuốt ve sau cổ Lâm Lạc Đinh.

Giống như bị mê hoặc: "Đừng nóng vội, đều là của ngài......"

Thân thể trong nháy mắt trở nên rất nhẹ, cảm giác ngứa ngáy kia từ miệng vết thương lan ra khắp toàn thân.

Một phần xông lên đại não làm cho da đầu người ta kéo căng, một phần khác chạy xuống bụng dưới, ủ thành từng luồng, từng luồng hơi nóng cháy bỏng.

Mùi hương hoa hồng như có như không trong mũi trêu chọc lòng người, nóng bức đến mức đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một luồng kích động không tên.

Lục Thừa Tập cưỡng ép bản thân tự kiềm chế, nhắm mắt lại, nặng nề thở ra hít vào. Giây lát sau nuốt nuốt cổ họng khát khô, không kiềm chế được mà từng chút, từng chút hôn lên vầng trán bên môi.

Thời gian vào giờ phút này trở nên khó thể đo đếm, có lẽ đã qua thật lâu, có lẽ chỉ là thoáng trong nháy mắt.

Thân thể giống như vẫn luôn lơ lửng giữa không trung, bị khoái cảm quay nướng, dục tình không thể khống chế thổi phồng lên lấp đầy mỗi một đầu dây thần kinh, ngay cả xúc cảm của hơi thở phun ra cũng làm cho người ta run rẩy.

Cảm giác này khiến người khác say nghiện, lại khiến người khác gần như muốn hỏng mất.

Sức lực mút mát nơi cần cổ thỉnh thoảng ngừng nghỉ nhưng chưa từng dừng hẳn, máu tươi bên trong mạch máu thông qua răng nanh hòa vài một thân thể khác.

Đó là cảm nhận không thể hình dung chính xác. Giống trong ngày mặt trời chói chang uống vào một ly nước đá, cũng giống như trời đông giá rét tháng ba được ngâm suối nước nóng nhiệt độ hơi cao, hơi nước bốc lên cao, tản mát ra lại là hương rượu đắm say lòng người.

Thân thể Lâm Lạc Đinh cũng giống như ngâm qua suối nước nóng, mềm rũ biếng nhác, sợ đã hút khô nhân loại, sau khi ý thức tỉnh táo lại liền chỉ ngụm có, ngụm không uống cho đỡ thèm.

Bàn tay của chàng trai ở sau thắt lưng dùng sức ấn chặt bản thân về phía cậu ấy, lòng bàn tay có lực, nhiệt độ gần như muốn thiêu cháy hắn. Lâm Lạc Đinh hé hé đôi mắt.

Còn có thứ cứng như đá ở trước người, xúc cảm nóng cháy......

Nhân loại bị ma cà rồng cắn sẽ có phản ứng gì hắn biết rõ. Trước đây những đồng tộc kia thích nhất chính là sau khi ăn xong thì ôm lấy con mồi làm tình.

Nhả miệng ra, đầu lưỡi liếm láp lên vết thương bị răng nanh cắn ra, miệng vết thương cực nhỏ lập tức liền khép lại, đến ngay cả dấu vết cũng không để lại.

Tay hắn hướng xuống dưới gẩy gẩy thứ đồ vật có chút nóng kia. Sau đó vào lúc hơi thở chàng trai không ổn định, hỏi: "Muốn tôi giúp cậu không?"

Lâm Lạc Đinh không có thói quen sau khi ăn xong thì làm tình, có điều trái lại là có thể dùng tay giúp nhân loại giải quyết một chút.

Chàng trai đột nhiên ôm chặt lấy hắn, giọng nói khàn đặc đến kỳ quái, trầm giọng nói: "...... Không cần, để cho tôi ôm một lúc."

Cậu chỉ sợ dùng tay trái lại sẽ lửa cháy đổ thêm dầu.

Lâm Lạc Đinh liền không nói nữa, thu tay về, cái trán lười biếng kề lên cổ chàng trai.

Nơi mới vừa bị hắn hút qua gần ngay trước mắt, hắn híp mắt lại nhìn một lúc, tham lam há miệng.

Liếm, cắn, mút, mát, lại giống như chơi đùa mà không uống.

Lục Thừa Tập bị câu đến mức càng thêm ôm chặt lấy hắn, hơi thở thô gấp, hôn lên đỉnh tai, viền tai, vành tai hắn, hôn lên mắt hắn, hôn lên sườn mặt hắn, còn không chú ý hôn qua khóe môi hắn.

Không gian huyền quan nhỏ hẹp, mờ tối. Hoa hồng ngọt lành cùng tuyết tùng mát lạnh đan xen thành tấm lưới khô nóng, ám muội, cất giấu hai luồng hơi thở thô nặng bất ổn, dây dưa trong bí mật.

Mãi đến khi dục vọng mãnh liệt này thong thả bình ổn lại, Lục Thừa Tập mới khắc chế ngẩng đầu. Người trong lòng dường như đối với cổ cậu quyến luyến không thôi, lâu như vậy vẫn còn liếm cắn không tha.

Sợ là đã để lại dấu rồi, cậu thầm nghĩ.

Nhận thấy động tác của nhân loại dừng lại, Lâm Lạc Đinh cuối cùng mới chịu lưu luyến mà nhả ra miếng thịt mềm bị hắn mút đến đỏ ửng kia, thả lỏng tựa vào trong lòng chàng trai: "Cậu ổn rồi sao?"

Lục Thừa Tập: "Ừm." Lại hôn hôn lên bên trán hắn, đối phương quả nhiên tập mãi thành quen mà nằm úp sấp không nhúc nhích.

Cậu lại lần nữa ở đáy lòng nhắc nhở bản thân, không vội, từ từ sẽ đến.

Lục Thừa Tập khôi phục lại bình tĩnh, lúc này mới có thời gian suy tư bất thường trên người Lâm Lạc Đinh.

Thứ đâm rách làn da cậu không thể nghi ngờ chính là răng nanh.

Răng nanh, hút máu tươi, nhiệt độ cơ thể thiên về thấp, Lục Thừa Tập lập tức liên tưởng đến sinh vật chỉ có trong tiểu thuyết.

Lục Thừa Tập: "Ngài là quỷ hút máu?"

Câu trả lời dường như có chút huyền diệu, khó tin, nhưng ngoại trừ cái này ra, cậu không thể nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý hơn.

"Không phải quỷ hút máu, là ma cà rồng." Lâm Lạc Đinh giọng điệu biếng nhác sửa lại cho đúng.

Suy đoán đạt được chứng thật, Lục Thừa Tập bừng tỉnh.

Chẳng trách đối phương sẽ uống máu chảy ra trên tay cậu. Chẳng trách trước đây Lâm Lạc Đinh vẫn thích cắn lên cổ cậu. Chẳng trách hắn sẽ dùng tài khoản nhỏ trên weibo đặt tên nhật ký là <Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nhân Loại> . Chẳng trách lúc trước khi cậu hỏi "Vậy còn ngài", đối phương sẽ mang suy nghĩ xấu xa nói với cậu về sau sẽ biết.

Cậu còn cho rằng Lâm Lạc Đinh có sở thích ăn bậy, lại không ngờ...... Hơn nữa, khi đó Lâm Lạc Đinh hình như cũng chưa mọc ra răng nanh.

Lục Thừa Tập cảm thấy bản thân rất kỳ quái.

Lâm Lạc Đinh là ma cà rồng, điểm này đã ở sự việc xảy ra vừa rồi cùng với chính miệng đối phương đạt được chứng thật.

Nhưng mà kinh ngạc của cậu đối với việc ma cà rồng thật sự tồn tại trên thế giới so ra lại còn kém hơn việc biết Lâm Lạc Đinh là ma cà rồng.

Cậu rất chắc chắn trước đây chưa từng tiếp xúc qua những thứ này.

Lâm Lạc Đinh là ma cà rồng?

Lục Thừa Tập nhớ lại tin tức tư liệu về Lâm Lạc Đinh mà bản thân từng tìm người điều tra.

Lúc đó cậu mới vừa cùng Lâm Lạc Đinh ký xong hợp đồng bao dưỡng, vẫn còn chưa có tình cảm yêu thích với đối phương. Tin tức điều tra được nói cha mẹ của Lâm Lạc Đinh là công nhân bình thường. Lâm Lạc Đinh sau khi trúng tuyển đại học truyền thông, còn chưa tốt nghiệp đã bắt đầu bắt tay vào việc gây dựng sự nghiệp.

Hắn ở trước mặt giáo viên, bạn học, thậm chí là cấp dưới vẫn luôn giữ mình trong sạch, cũng chưa từng cùng người đàn ông, phụ nữ nào thân cận quá mức.

Nói tóm lại, bên trong không có tin tức gì về việc Lâm Lạc Đinh có "sở thích ăn bậy".

Liền cứ như vậy thẳng tăm tắp ôm người đi vào phòng khách, đặt người lên trên sô pha, tay Lục Thừa Tập chống ở hai bên thân thể Lâm Lạc Đinh, cúi người hỏi: "Ngoại trừ tôi, còn có ai từng cho ngài ăn?"

Lâm Lạc Đinh ngẩng đầu nhìn cậu, hắn sau khi ăn uống no đủ, tâm tình không tệ, biếng nhác giống như một con mèo: "Chỉ có cậu."

Lục Thừa Tập: "Còn có ai biết được thân phận của ngài?"

Lâm Lạc Đinh: "Chỉ có cậu."

Vẻ mặt chàng trai dịu xuống, đầu ngón tay xoa xoa cánh môi hồng nhuận. Cảm giác loại bí mật này chỉ có hai người biết được làm cho cậu cảm thấy Lâm Lạc Đinh lại đến gần cậu thêm một chút rồi.

Lâm Lạc Đinh bắt lấy bàn tay đặt ở trên môi hắn của chàng trai, đôi môi hơi hơi mở ra, để lộ răng nanh sắc nhọn, sau đó dùng răng đâm ra một lỗ nhỏ ở trên đầu ngón tay.

"Nhìn thấy rồi chứ?" Ánh mắt khẽ liếc về phía đối phương, Lâm Lạc Đinh: "Tôi là ma cà rồng."

Lại dùng đầu lưỡi liếm qua, giọt máu cùng miệng vết thương liền cùng nhau biến mất.

"Cậu không sợ?"

Tôi chỉ sợ tôi không thể nhịn quá lâu.

Ánh mắt Lục Thừa Tập u ám, không rõ: "Ngài sẽ giết tôi?"

Hắn nuôi một nhân loại hợp rất không dễ dàng, sao có thể giết đi đối phương. Lâm Lạc Đinh nói: "Sẽ không."

"Vậy tôi sợ cái gì?" Chàng trai nói.

Lâm Lạc Đinh nhíu nhíu ấn đường, lại nhấn mạnh một lần nữa: "Tôi không phải con người."

Trước kia ở trong thành cổ, những loài người biết được thân phận của hắn kia lại không phải là phản ứng này.

Hắn thậm chí cũng đã nghĩ xong rồi, nếu trong mắt Lục Thừa Tập dám lộ ra một tia hoảng hốt, sợ hãi, hắn sẽ trực tiếp thôi miên đối phương, làm cho Lục Thừa Tập quên đi chuyện vừa rồi.

"Tôi biết." Chàng trai trầm trầm cười một tiếng.

Giọng nói từ tính, trầm thấp, nghe đến lỗ tai Lâm Lạc Đinh rã rời, tê dại, chống người đứng dậy muốn ôm chàng trai.

Lục Thừa Tập liền thu tay lại, ôm chặt hắn, ghé vào tai hắn, cố ý hạ thấp giọng nói dụ dỗ: "Nhưng mà với tôi mà nói không có gì khác nhau."

Nếu bởi vì Lâm Lạc Đinh là ma cà rồng mà từ bỏ?

Không có khả năng.

Vậy thì chỉ có thể nắm chặt.

"Với tôi mà nói không có gì khác nhau." Cậu lại nhỏ giọng nói.

Em là loài người, là hoa hồng, là ma cà rồng, đối với tôi mà nói không có gì khác nhau.

Vì sao lại không có gì khác nhau? Lâm Lạc Đinh khó hiểu nhìn cậu, cuối cùng ý thức được trên người nhân loại đã xảy thay đổi gì đó mà hắn không biết.

Giống như là bắt đầu từ lần nghỉ phép trên quần đảo Chadell, ở hang Thần Miếu, ở biển hoa, đối phương nói ra ý nghĩa của hoa Thiên Điểu, về sau liền trở nên có chút khác biệt với trước đây.

Nhưng đến cùng là cái gì thay đổi? Hắn vẫn chưa nghĩ ra rõ ràng, chàng trai lại đã bế ôm hắn lên.

Lục Thừa Tập ôm Lâm Lạc Đinh vào phòng ngủ.

Đặt người ở trên giường phòng ngủ, Lục Thừa Tập cúi người phủ lên thân thể Lâm Lạc Đinh.

Người bên dưới thân dùng đôi mắt trong suốt nhìn cậu, hắn khàn giọng nói: "Cho tôi nhìn một chút."

Lâm Lạc Đinh: "Nhìn cái gì?"

Hắn đối với tư thế này phản ứng không lớn, nếu nhân loại không sợ hãi, vậy tạm thời sẽ không cần thôi miên nữa.

Bàn tay rảnh rỗi động động, lại thuần thục mà luồn vào bên dưới áo chàng trai.

Ngón trỏ hơi nóng vuốt ve ở trên đôi môi đầy đặn của hắn, màu đen trong mắt Lục Thừa Tập càng thêm sâu, chậm rãi đưa đầu ngón tay lần dò tiến vào giữa đôi môi, nói: "...... Răng nanh."

Lâm Lạc Đinh ngẩn ra một lúc, ngay cả bàn tay mang theo vải áo bên dưới đặt ở sau eo, sờ soạng bên sườn bụng cũng dừng lại, vài giây sau mới tiếp tục động tác, cùng lúc đó trong miệng nhô ra bốn cái răng sắc nhọn.

Đôi môi hồng nhuận hơi hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hai hàm răng chỉnh tề tinh tế, hàm trên có hai chiếc răng nanh hơi dài một chút, hàm dưới chỉ hơi hơi nhô lên hai cái đầu nhỏ hơi nhọn.

Đặc điểm khác biệt với loài người này nhìn ở trong mắt Lục Thừa Tập lại cực kỳ đáng yêu.

Bao gồm cả bộ dáng người dưới thân ngoan ngoãn nhếch miệng cho cậu xem cũng chọc người yêu mến, mê người đến cực điểm.

Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua đầu răng nanh, cuối cùng dừng lại tại một chỗ sắc nhọn ở hàm trên, ngón tay hơi dùng sức một chút.

Răng nanh đâm rách làn da trên đầu ngón tay, một chút máu tươi tràn ra.

Đôi mắt màu trà hơi hơi ửng đỏ, Lâm Lạc Đinh vô thức ngậm lấy, mút một hơi.

Ánh mắt chàng trai trầm lại, hỏi hắn: "Uống ngon không?"

Lâm Lạc Đinh khẽ "ừm" một tiếng, bàn tay sờ soạng thắt lưng chàng trai có chút không tập trung.

Khoái cảm khi mút lấy đầu ngón trỏ so ra kém mãnh liệt hơn khi hút ở cổ, nhưng Lục Thừa Tập vẫn là tim đập gia tốc.

Cậu trầm khàn, nhỏ giọng gọi tên Lâm Lạc Đinh: "Lạc Đinh....."

Lâm Lạc Đinh: "Hửm?"

Máu của tôi, cơ thể của tôi, tim của tôi đều cho em.

Em cũng chỉ có thể nuôi một nhân loại là tôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp