Hỏi xong chuyện của Kim Lân, hắn nhớ tới lời nhân loại nói với hắn ngày hôm qua.
Lâm Lạc Đinh: "Lục Thừa Tập hình như sắp tham gia ghi hình <Tay Nghệ Nhân>, cậu đi kiểm tra một chút xem cậu ấy tham gia kỳ nào, tôi cũng muốn tới."
Thư ký Lư đang muốn báo cáo sự kiện tiếp theo: "???"
Anh ta không hiểu rõ lắm Chủ tịch Lâm và Lục Thừa Tập cụ thể là tình huống gì, chỉ biết hai người hẳn là có một chút loại quan hệ kia kia.
Nhưng mà ngài theo đuổi người cũng được, nâng đỡ người cũng thôi đi, sao còn tự mình đích thân ra trận nữa?
Chú ý tới phản ứng của Lư Hoành, Lâm Lạc Đinh nhướng mắt lên nhìn anh ta: "Trên mạng không phải vẫn luôn kêu gào tôi debut sao, tôi tới tham gia một kỳ, độ “hot” hẳn là rất cao mới đúng, còn có thể thuận tiện làm tuyên truyền."
Ánh mắt màu trà trong suốt mang theo cảm giác lành lạnh: "Cậu cảm thấy không tốt?"
Tôi nào dám cảm thấy. Thư ký Lư mỉm cười: "Ngài vui vẻ là được rồi, một lúc nữa tôi sẽ sắp xếp."
"Ừm." Lâm Lạc Đinh lúc này mới miễn cưỡng gật gật đầu, lại nhìn nhân loại trên màn hình một cái bổ mắt, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thư ký Lư: "Đúng rồi, Chủ tịch Lâm, mấy ngày nay ngài không ở đây, Giải Trí Tinh Quang có người tìm ngài."
Lâm Lạc Đinh: "Ai?"
Thư ký Lư: "Là dùng điện thoại của chủ tịch Phong gọi tới, chỉ để lại một dãy số."
Họ Phong.
Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên nghĩ đến một người, hắn hẳn là đã biết là ai rồi.
Nhưng mà đối phương tìm hắn làm gì?
Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, hắn cũng không ngồi xuống lại, bảo Lư Hoành gọi điện dựa theo dãy số để lại.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới được bắt máy, tiếp theo, một giọng nữ truyền ra từ trong loa: "Thư ký Lư, Chủ tịch Lâm của các người vẫn chưa trở về?"
Dùng ánh mắt ý bảo Lư Hoành đừng nói chuyện, Lâm Lạc Đinh mở miệng: "Phong Tiêu Tiêu."
Không đợi đối phương nói gì, hắn nói: "Ngày mai chúng ta gặp mặt một lần."
Phong Tiêu Tiêu cũng lập tức tiến vào đề tài: "Ngày mai tôi có lịch trình, ngày mốt thì sao?"
Lâm Lạc Đinh cười một tiếng khó hiểu: "Tôi chỉ cho cô thời gian một ngày vào ngày mai."
Người có việc cũng không phải là hắn, hắn vì sao phải nghe theo đối phương.
Cuối cùng thời gian hai người quyết định là buổi chiều ngày hôm sau, địa điểm là một quán trà yên tĩnh.
Buổi chiều ngày đã hẹn, Lâm Lạc Đinh bảo tài xế đưa mình đến dưới tòa nhà của quán trà, dựa theo địa điểm Phong Tiêu Tiêu cung cấp, đi vào một gian phòng trong quán trà.
Gian phòng gần cửa sổ, ở bên trong, Phong Tiêu Tiêu đã tới rồi, đeo kính râm cùng khẩu trang ngồi một mình ở bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Hôm nay cô ta không mặc váy, vô cùng không phù hợp với thiết lập hình tượng mà thay áo thun và quần bò, phỏng chừng là không muốn làm cho người khác dễ dàng nhận ra.
Lâm Lạc Đinh không chút để ý liếc mắt quan sát cô ta một cái, đóng cửa lại, cũng đi đến trước bàn, ngồi xuống.
Phong Tiêu Tiêu ở đối diện liền tháo khẩu trang và kính râm xuống.
Mày liễu mắt hạnh, mũi hếch miệng nhỏ, cả gương mặt thanh thuần, xinh đẹp, dịu dàng cười cười, nói: "Chủ tịch Lâm muốn uống cái gì?"
Lâm Lạc Đinh lười nói chuyện với cô ta: "Không cần, cô tìm tôi có chuyện gì?"
Hắn dự cảm Phong Tiêu Tiêu tìm hắn chắc chắn có liên quan tới Lục Thừa Tập.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Lâm Lạc Đinh nói như vậy, Phong Tiêu Tiêu nói: "Vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề."
Cô ta thu lại vẻ tươi cười trên mặt, sắc mặt nghiêm túc hơn một chút, lấy ra từ trong cái túi trên đùi một phần văn kiện đưa tới trước mặt Lâm Lạc Đinh.
Trong lúc Lâm Lạc Đinh tiện tay lật xem, Phong Tiêu Tiêu: "Tôi muốn trao đổi với ngài một bản hợp đồng."
"Đây là tất cả tiền lời của <Mối Tình Đầu> ở Giải Trí Tinh Quang cùng với một ít tài sản trên danh nghĩa của tôi, tôi muốn dùng văn kiện này đổi lấy hợp đồng giữa Lục Thừa Tập và Giải Trí Song Mộc."
"Đương nhiên, tiền vi phạm hợp đồng chúng tôi sẽ làm theo trình tự thông thường."
Lâm Lạc Đinh vốn còn đang chán muốn chết lật nội dung phía sau, nghe vậy liền dừng tay lại, giống như là nghe thấy lời gì đó buồn cười, nâng mắt, nở trào phúng cười một tiếng: "Cô muốn Lục Thừa Tập?"
Đôi mắt sáng không tránh không né, Phong Tiêu Tiêu: "Là hợp đồng giữa Lục Thừa Tập và Giải Trí Song Mộc. Công ty bọn tôi rất xem trọng Lục Thừa Tập, có thể cho anh ấy triển vọng phát triển tốt hơn."
Cô ta hoàn toàn làm ra dáng vẻ giải quyết việc chung, giống như là tranh lấy Lục Thừa Tập chỉ là vì lợi ích của công ty.
Nhưng mà Lâm Lạc Đinh từng xem qua nguyên tác lại không tin cô ta chỉ là vì việc công.
Ồ, hắn biết tâm tư của Phong Tiêu Tiêu với nhân loại, nhưng Phong Tiêu Tiêu hình như vẫn chưa biết quan hệ của hắn và Lục Thừa Tập?
Không biết vì cái gì, Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên rất muốn nhìn xem phản ứng của Phong Tiêu Tiêu sau khi biết được việc này.
Nhưng mà hình như nhân loại không thích người khác biết được quan hệ của bọn họ......
Phong Tiêu Tiêu và Lục Thừa Tập, cái nào quan trọng hơn, cái này cơ bản không cần chọn. Lâm Lạc Đinh liền đè nén suy nghĩ xấu xa kia, có chút nhàm chán nói: "Nếu cô là vì việc này mà tới, vậy không cần phải nói nữa, tôi sẽ không đồng ý."
"Chủ tịch Lâm cảm thấy điều kiện trao đổi này không đủ?" Thân thể hơi nghiêng tới trước, trong giọng nói của Phong Tiêu Tiêu mơ hồ có chút lo lắng, "Những thứ này chúng ta có thể bàn lại..."
"Tôi đã nói là không cần," Sắc mặt trở nên lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên một độ cong, Lâm Lạc Đinh ý vị sâu xa nói: "Lục Thừa Tập là người của...... Song Mộc tôi."
Nghe rõ lời hắn nói, hơi thở của Phong Tiêu Tiêu bị nghẹn lại, sắc môi thoáng chốc có chút trắng bệch, thấp thỏm nghe thấy mấy chữ cuối mới hồng hào trở lại một chút, lúng ta lúng túng không biết nên nói cái gì.
Cô ta còn có thể làm thế nào? Lâm Lạc Đinh cắn chết không nhả người, bản thân Lục Thừa Tập cũng không muốn rời khỏi Song Mộc......
Cắn cắn môi, cô lấy di động ra, gọi tới một dãy số.
Sau khi nói rõ cùng Phong Tiêu Tiêu, Lâm Lạc Đinh liền đã rời đi rồi.
Hắn còn cho rằng đối phương có chuyện quan trọng gì tìm hắn, kết quả chỉ là một bản hợp đồng.
Bước đi ở trên hành lang quán trà, hắn suy tư trong lòng trước đây từng nghi ngờ điểm kỳ quái của Phong Tiêu Tiêu, đi tới, đi tới, bước chân dừng lại.
Lâm Lạc Đinh nghiêng tai lắng nghe một chút, trong mắt hiện lên hứng thú.
"Hắn ta không đồng ý kết thúc hợp đồng....."
"Làm sao tôi biết được là vì cái gì......"
"Có điều tôi cảm thấy giữa bọn họ hẳn là không có quan hệ thực tế, cô ngẫm lại tính cách của Lục Thừa Tập mà xem....."
Phong Tiêu Tiêu đang trò chuyện với ai?
Phương hướng dưới chân thay đổi, Lâm Lạc Đinh một lần nữa trở về trước phòng, đẩy cửa ra.
"Ai?" Ở bên trong, Phong Tiêu Tiêu đứng ở bên cửa sổ lập tức cảnh giác mà quay đầu lại nhìn ra.
Nhìn thấy là Lâm Lạc Đinh, cô nhanh tay kết thúc điện thoại, giống như không có việc gì, xoay người hỏi: "Chủ tịch Lâm còn có việc?"
Lâm Lạc Đinh nhấc chân đến gần cô ta, hỏi: "Cô đang nói chuyện với ai?"
Phong Tiêu Tiêu ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn.
Đôi mắt màu trà kia nháy mắt trở nên ám trầm lại sâu thẳm, mơ hồ lộ ra màu máu.
Giống như có một đôi tay không nhìn thấy đang siết lấy lý trí của cô ta, cùng sự tỉnh táo không ngừng hạ xuống, lẻn vào nơi sâu không thấy đáy.
Hai mắt cô ta dại ra, môi mấp máy, đứt quãng nói: "Là...... là Dịch Hề."
Dịch Hề là ai?
Lâm Lạc Đinh không hỏi nhiều thêm về Dịch Hề này, hỏi ra vấn đề bản thân quan tâm nhất: "Nguyên nhân cô tiếp cận Lục Thừa Tập."
Phong Tiêu Tiêu thì thào: "Làm cho anh ấy...... thích tôi...... còn có, nhắc nhở...... nhắc nhở anh ấy......"
Lâm Lạc Đinh: "Nhắc nhở cậu ấy cái gì?"
Nhưng mà Phong Tiêu Tiêu lại lộ ra mấy phần đau đớn giống như là vấn đề này đã chạm vào cấm kỵ, vùng vẫy giống như sắp tỉnh lại.
Cơ bắp trên mặt run rẩy đến có chút vặn vẹo, cô ta đau đớn nói: "Nhắc nhở anh ấy...... duy trì nội dung cốt truyện......" Còn có....
Lâm Lạc Đinh nhíu nhíu mày, cưỡng chế sử dụng năng lực thôi miên vẫn có chút miễn cưỡng, trên trán hắn thấm ra mồ hôi tinh mịn.
Không thể tiếp tục hỏi sâu hơn, chỉ đành sửa miệng: "Thân phận thật sự của cô."
Phong Tiêu Tiêu vùng vẫy: "Cổ nữ* đời thứ 213...... trại người Miêu ở Nam Lĩnh..."
*Cổ nữ: Cô gái nuôi cổ (sâu), gần giống nuôi ngải.
Cổ nữ đời thứ 213 của trại người Miêu ở Nam Lĩnh.
Trong sách có từng đề cập tới thân phận này của Phong Tiêu Tiêu? Hắn dường như có chút đăm chiêu, xem ra tiếp theo phải cho người kiểm tra một chút rồi.
Ánh mắt nhìn thẳng Phong Tiêu Tiêu, Lâm Lạc Đinh: "Vừa rồi tôi chỉ là để quên di động, trở lại lấy, lấy di động xong tôi liền rời khỏi, giữa chúng ta không có thêm trao đổi gì, nhớ kỹ rồi chứ?"
Theo những lời này thốt ra, Phong Tiêu Tiêu liền yên tĩnh lại, nói: "Đã nhớ rõ rồi."
Làm xong công tác kết thúc, Lâm Lạc Đinh lần này là thật sự rời đi. Tài xế đỗ xe chờ ở dưới tòa nhà của quán trà, hắn mở cửa xe ngồi lên.
Tài xế hỏi: "Ngài Lâm, trực tiếp về nhà ạ?"
Lâm Lạc Đinh chậm rãi nhắm hai mắt lại, "Ừm" một tiếng.
Cổ nữ của trại người Miêu, thân phận này hắn nghe cũng chưa nghe tới.
Còn có nguyên nhân tiếp cận Lục Thừa Tập mà Phong Tiêu Tiêu nói, làm cho Lục Thừa Tập thích cô ta thì còn có thể hiểu được, nhưng mà duy trì nội dung cốt truyện là ý gì?
Nếu không đi theo nội dung cốt truyện đi sẽ xảy ra cái gì?
Đầu đau như căng ra, chỗ trong miệng vốn nên mọc ra răng nanh cũng vừa đau vừa ngứa, giống như là có thứ gì đó muốn cưỡng chế mọc dài ra.
Lâm Lạc Đinh dường như có cảm giác gì đó, những thứ không đáng để ý này trong khoảnh khắc bị ném sang một bên. Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười tùy ý, mở mắt ra nói với tài xế: "Tìm một chỗ thả tôi xuống."
Sau đó lấy di động ra gửi tin nhắn cho nhân loại.
[Lâm Lạc Đinh: Cậu ở đâu?]
Phía đối diện qua một lúc mới trả lời.
[Lục Thừa Tập: Mới vừa gặp mặt thợ chụp ảnh, sắp tới khách sạn rồi.]
[Lâm Lạc Đinh: Trở về phòng, nhanh một chút.]
[Lục Thừa Tập: Làm sao vậy?]
[Lâm Lạc Đinh: Tôi nhớ cậu rồi, muốn gặp cậu.]
Tài xế ở phía trước lên tiếng nhắc nhở: "Ngài Lâm, chỗ này có thể dừng xe."
"Anh trở về đi, hôm nay không cần tới anh nữa." Lâm Lạc Đinh nói, sau đó mở cửa xe, đi xuống.
Tầm mắt nhìn xung quanh trái phải một vòng, tìm được một chỗ phía sau đường lộ, không có máy theo dõi, không có người đi đường.
Di động rung lên một cái, hắn cầm lên nhìn một cái.
[Lục Thừa Tập: Tôi tới rồi.]
Hắn rũ mắt, khóe miệng ẩn chứa ý, gõ ra một dòng chữ.
[Lâm Lạc Đinh: Sau khi trở về phòng thì nhắm mắt lại, đếm thầm ba giây, tôi đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ.]
Sau khi gửi tin nhắn thì cất di động đi, thân ảnh đột nhiên biến mất ở góc đường không người.
Lời tác giả: Mọc răng rồi~