Ra ngoài một tuần, trong nhà cùng với trước đó cũng không có thay đổi quá lớn.
Hoa hồng tự trồng trong nhà kính đã muốn rụng rồi, chỉ còn lại có lá cây xanh mượt, nhưng những hoa hồng khác vẫn không bị ảnh hưởng, nở hoa vô cùng xinh đẹp như trước.
Mặt cỏ xanh um qua mấy ngày này đã mọc ra dài hơn một chút, thoạt nhìn càng thêm xanh ngát, tươi tốt. Xích đu lẳng lặng đứng ở dưới tàng cây đa, nước sơn màu trắng đục trên chỗ ngồi được lau chùi vô cùng sạch sẽ, chờ có người lấp đầy bất cứ lúc nào.
Còn có cá kiểng bên trong dòng suối nhân tạo bên dưới "cầu nhỏ nước chảy" kia. Dòng suối trong suốt len lỏi giữa những tảng đá chằng chịt, vang lên róc rách. Đàn cá trong suối nước đã sinh thêm lứa mới, lại lần nữa trở nên đông đúc.
Lâm Lạc Đinh đi loanh quanh ở trong nhà một vòng, trong nhà gần như mỗi một góc đều có dấu vết của hắn và nhân loại để lại.
Hiện giờ nhân loại không ở đây, một mình hắn chậm bước đi qua, trong lòng dường như có một chút cảm nhận khác biệt.
Chỉ là này cảm nhận này cực nông, cực nhạt, không đợi hắn nắm bắt được đã thoáng cái lướt qua.
...
Bàn giao xong công việc với Chu Miểu, tới lúc chạng vạng Lục Thừa Tập mới trở về. Lúc đó người giúp việc vừa lúc đã chuẩn bị xong cơm tối, hai người liền ngồi mặt đối mặt ở trước bàn, dùng cơm.
Trên bàn cơm, hai người cũng không có thói quen nói chuyện, lúc ăn được lưng lửng rồi. Lâm Lạc Đinh liền đặt muỗng đũa xuống, tay chống cằm, lẳng lặng ngắm nhìn chàng trai ở đối diện.
Qua một khoảng thời gian, ngũ quan của nhân loại dường như mơ hồ lại nảy nở thêm một chút, đường nét càng thêm gợi cảm, sắc sảo.
Bên dưới đôi mày kiếm thon dài, thẳng tắp, đôi mắt trầm như mực, lúc hơi hơi hạ thấp chân mày nhìn sang, cả người giống như là một thanh kiếm sắc bén đã tuốt khỏi vỏ, có thể đả thương người.
Đương nhiên, Lâm Lạc Đinh rất ít khi có thể nhìn thấy gương mặt này của nhân loại.
Hắn nhìn chăm chú không chút che dấu, Lục Thừa Tập bị hắn nhìn đến trong lòng căng đầy, bủn rủn, vậy mà lại không thể vượt quá thân phận mà biểu hiện ra ngoài.
Múc nửa chén canh, dùng thìa đút đến bên miệng Lâm Lạc Đinh, Lục Thừa Tập dùng giọng điệu trầm thấp, bên trong mang theo vài phần không thể làm gì: "Sao cứ nhìn tôi vậy?"
Mở miệng ngậm lấy muỗng canh, nuốt xuống, tâm tình Lâm Lạc Đinh rất tốt, nói: "Cậu nhìn đẹp~"
Khóe miệng chàng trai liền khó thể đè nén mà tràn ra một chút tươi cười.
Em khen tôi đẹp, nhưng tôi lại cảm thấy không bằng một phần vạn sự tùy ý của em.
Khóe môi hồng nhuận dính nước canh xung quanh thìa, Lục Thừa Tập vươn tay lau đi, vừa lúc chạm đến kia đầu lưỡi cũng cùng lúc vươn ra liếm. Đầu lưỡi mềm mại, ướt át, nhẵn nhụi mà lại mang theo một chút lành lạnh.
Đôi mắt đen thoáng có chút ý cười chớp mắt một cái liền tối sầm lại.
Người ở phía đối diện vậy mà lại còn không biết sống chết, liếm liếm lên đầu ngón tay cậu.
Xúc cảm trên đầu ngón tay không thể sánh với đầu lưỡi tinh tế, thô ráp khẽ ngậm. Lâm Lạc Đinh nhíu nhíu mày nghiêng đầu phun ra bình luận: "Thì ra là cảm giác này."
Ánh mắt Lục Thừa Tập trầm trầm nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ngài cho rằng là cảm giác gì?"
Lâm Lạc Đinh: "Ngọt."
Dù sao hai lần hắn nhấm nháp tay của nhân loại, bên trên đều đã dính máu, mùi vị máu tươi sẽ che chắn đi cảm giác chân thật của hắn.
Nghe vậy, Lục Thừa Tập liền tiện tay cầm lấy chiếc thìa từng múc canh bên cạnh, múc nửa chén canh, một hơi uống cạn, thở ra một hơi thật mạnh. Cậu vốn không nên hỏi, hỏi rồi cũng là giày vò bản thân.
Rút khăn tay ra chà sát ngón tay vẫn còn lưu lại tê dại mơ hồ, Lục Thừa Tập: "Không ăn nữa?"
Lâm Lạc Đinh chống cằm, tràn đầy hứng thú ngắm nhìn động tác chà sát đầu ngón tay của cậu, không chút để ý mà "Ừm" một tiếng.
Lục Thừa Tập: "Mấy ngày nay hình như sức ăn của ngài không tốt." Nói xong liền đặt khăn tay đã dùng qua sang một bên, để lại cho người giúp việc một lát nữa thu dọn.
Lâm Lạc Đinh lúc này mới hoàn hồn nghĩ nghĩ, không chắc chắn, nói: "Hình như là vậy? Có điều tôi không đói bụng."
Nhu cầu đối với đồ ăn loài người của hắn dường như thật sự là giảm xuống, là răng nanh sắp mọc ra rồi sao?
Hắn nói không đói, Lục Thừa Tập liền không hỏi thêm gì nữa. Đẩy muỗng đũa trước mặt ra, đứng dậy: "Ra ngoài đi lại một chút?"
Lâm Lạc Đinh: "Ừm." Cũng đứng lên theo.
"Không phải nói là đi lại một chút sao? Cậu đi đâu?" Thấy chàng trai đi về phía phòng bếp, hắn hỏi.
Lục Thừa Tập dừng lại mấy bước, chờ Lâm Lạc Đinh đi tới, lại nắm lấy tay hắn, tiếp tục đi tới trước, nói: "Ép cho ngài một ly nước trái cây, muốn loại trái cây nào?"
Lâm Lạc Đinh: "Dưa hấu "
Lục Thừa Tập ép cho hắn một lý nước dưa hấu, hai người mới nắm tay ra khỏi cửa.
Mặt trời chạng vạng xuống núi, không khí dường như còn chút nhiệt độ dư lại. Hai người cũng không đi quá xa, tản bộ bên dưới bóng cây trong khu nhà. Ly thủy tinh chứa nước dưa hấu màu đỏ được Lục Thừa Tập cầm ở trong tay, hai cái ống hút kề sát cọ cọ ở trong ly.
Trên đường, Lâm Lạc Đinh hỏi: "Cậu lại phải làm việc rồi?"
Chữ "lại" này thật sự là biểu đạt đầy đủ tâm tình bất mãn thêm vào không kiên nhẫn của hắn. Lục Thừa Tập mỉm cười, nói: "Sẽ không giống như quay phim, đi một lần là cả tháng như vậy."
"Ngày mai đi chụp ảnh bìa tạp chí trước, đại khái phải rời đi ba bốn ngày."
"Sau đó nghỉ ngơi vài ngày, tiếp theo là ghi hình hai tiết mục nghệ thuật tổng hợp. Một cái là của công ty chúng ta, làm khách mời, có thể cũng cần hai ba ngày. Cái còn lại là của đài Quả Dứa, lục lục tục tục phải ghi hình hai tháng."
Lâm Lạc Đinh: "Tiết mục nghệ thuật tổng hợp của công ty chúng ta? Cái của Thương Ngu dẫn chương trình?"
Hắn nhớ tiết mục công ty đang chế tác hình như chỉ có một tiết mục nghệ thuật tổng hợp này.
Không uổng công thư ký Lư không ngại vất vả, không cảm thấy phiền, mỗi lần báo cáo công tác đều phải đem tình hình công ty nói hết một lần, hiện giờ hắn đối với tiến triển của mấy hạng mục quan trọng trong tay coi như cũng có hiểu biết.
Hắn nhắc tới Thương Ngu, Lục Thừa Tập lại nhớ đến chuyện lúc trước, lần đầu tiên Lâm Lạc Đinh xuất hiện ở đoàn làm phim đã cùng Thương Ngu tạo ra tin đồn lên trang đầu tìm kiếm.
Lúc đó cậu không chắc chắn đến tột cùng là Lâm Lạc Đinh vì ai mà đến, nhưng mà hiện giờ cậu đã biết, là bởi vì cậu.
Nắm lấy bàn tay bàn tay lành lạnh trong lòng bàn tay, siết siết, Lục Thừa Tập: "Đúng, chính là cái đó."
Lâm Lạc Đinh gật gật đầu: "Vậy còn một tiết mục nghệ thuật tổng hợp khác là thế nào?"
Nói xong lại dừng lại, vươn người qua một bên của chàng trai, uống nước trái cây.
Lục Thừa Tập đơn giản giải thích một chút tình hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp sinh tồn kia. Nhìn thấy Lâm Lạc Đinh mở miệng, ngậm lấy ống hút thuộc về cậu vào trong miệng, giọng điệu chậm rãi, nói: "Đó là cái tôi đã từng uống qua."
"Hửm?" Nuốt nước trái cây xuống, nâng mắt nhìn một cái, không chút để ý liếm liếm môi, Lâm Lạc Đinh: "Cậu cũng có thể uống của tôi, tôi không ngại."
Lục Thừa Tập: "......"
Hai người vừa tán gẫu vừa bước đi, uống hết một ly nước trái cây, lúc trên đường trở về thì người ra ngoài tản bộ mới nhiều hơn một chút.
Thoạt nhìn, cụ ông, cụ bà đã có tuổi, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi khu nhà tới tham gia nhóm múa ở quảng trường, người trẻ tuổi thì lại bị thú cưng xông xáo ở phía trước của nhà mình kéo đi dạo, trong miệng còn thuận tiện gọi một tiếng: "Đờ phắc, mau đứng lại cho ông!"
"Mày chậm một chút đi tổ tông, đừng chơi vui quá!"
Đáp lại chủ nhân chính là mấy tiếng tràn đầy sức sống: "Gâu gâu gâu!"
Lâm Lạc Đinh liền mắt mở trừng trừng nhìn một anh trai vóc người cao lớn bị một con Husky kéo theo đi qua trước mặt hắn.
Hắn tràn đầy hứng thú nhìn một màn này, anh chàng chủ nhân kia lúc đi ngang qua còn ngại ngùng quay đầu lại cười với hắn: "Con cẩu ngốc này của tôi tính tình chính là như vậy, hắc hắc."
Tiếp theo liền bị con chó chạy như điên kéo đi ха ха.
Không có ai chú ý Lâm Lạc Đinh cùng Lục Thừa Tập nắm tay nhau.
Lâm Lạc Đinh nâng mắt nói với người bên cạnh: "Thật là thú vị."
Cái này đến cùng xem là người dắt chó đi dạo hay là chó dắt người đi dạo?
Tâm thần của Lục Thừa Tập hơn phân nửa đặt ở trên người hắn, nghe vậy hỏi: "Muốn nuôi thú cưng?"
Lâm Lạc Đinh: "...... Không nuôi."
Về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thừa Tập cùng người đại diện xuất phát tới địa điểm chụp hình tạp chí.
Lâm Lạc Đinh nghĩ cũng đã nhiều ngày chưa tới công ty rồi, nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, liền đi tới công ty một chuyến.
Từ sau khi Lâm Lạc Đinh chây lười làm việc, hơn phân nửa công vụ của Giải Trí Song Mộc liền được thư ký Lư, Lư Hoành, tiếp quản, tương đương với một nửa vai trò quản lý.
Giải Trí Song Mộc ở dưới sự quản lý của anh ta gọn gàng, ngăn nắp, vẫn vận hành bình thường như trước.
Nhìn thấy Lâm Lạc Đinh lại biến mất mấy ngày xuất hiện ở công ty, Lư Hoành cũng không gợi lên nổi vui mừng.
Bởi vì cho dù Chủ tịch Lâm thành thành thật thật ngồi ở trong văn phòng, cũng không còn là Chủ tịch Lâm từng nhiệt tình với công việc kia, văn kiện phê duyệt trên mạng cũng cần anh ta thúc ba giục bốn thỉnh cầu.
Tuy rằng, tiền lương chi trả làm cho anh ta rất hài lòng.
Lư Hoành đi theo phía sau Lâm Lạc Đinh vào văn phòng, nghĩ thầm trước tiên xem Chủ tịch Lâm có việc gì giao phó hay không, nếu như không có, anh ta hẳn là nên báo cáo công tác.
Lâm Lạc Đinh thả lỏng, tựa lưng lên ghế ngồi.
Màn hình máy tính trên bàn làm việc đã đổi sang một bức hình khác, là tấm ảnh từ trên lầu chụp xuống nhân loại bơi lội ở trong bể bơi. Hắn vừa thưởng thức màn hình vừa hỏi: "Tình hình Kim Lân hiện giờ thế nào?"
Thư ký Lư đứng ở bên cạnh bàn, không nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, có điều không cần nghĩ anh ta cũng biết là ai, đẩy đẩy gọng kính: "Nghệ sĩ và tài khoản công ty trực thuộc Kim Lân đều đang bị âm thầm điều tra, chưa tung tin ra, nghe nói là đã đụng phải cái không nên đụng vào."
Một công ty lớn liên quan đến ma túy quả thật là không tiện lộ ra bên ngoài. Trong nguyên tác cũng là phân tích theo góc nhìn của nhân vật chính, biết được việc của Trịnh Phi Diệp mới biết rõ là vì liên quan đến ma túy.
Lâm Lạc Đinh: "Liêu Kim Khải thì sao?"
Thư ký Lư cũng tương tự tìm hiểu một chút Liêu Kim Khải điên cuồng theo dõi với Chủ tịch Lâm của bọn họ: "Chủ tịch Liêu gần đây rất im hơi lặng tiếng, không nghe nói tin tức liên quan tới anh ta."
Giống như biết hắn muốn hỏi cái gì, sau khi nói xong câu đó, thư ký Lư lại nhỏ giọng bổ sung, nói: "Người ở sau lưng Liêu Kim Khải chưa ngã, phỏng chừng rất khó vì vậy mà dính vào, nhiều nhất là khiêm tốn một khoảng thời gian."
Nghe vậy chân mày xinh đẹp của Lâm Lạc Đinh nhíu nhíu.
Lẽ nào còn bảo hắn đẩy ngã người ở sau lưng sao? Quên đi, chỉ cần đối phương khiêm tốn một chút, đừng đến trước mặt hắn lắc lư là được.
Nói cách khác, gần đây huyết mạch của hắn dung hợp rất rất tốt, nghe nói con người thịnh hành trùm bao tải...…