Chu Miểu: "Cậu nói Chủ tịch Lâm của chúng ta?"
Anh ta không rõ lắm vì sao Lục Thừa Tập lại đột nhiên hỏi câu này, chỉ đơn giản nói ra tình hình bản thân biết được.
Lục Thừa Tập im lặng lắng nghe, đi về khách sạn hai người trú chân.
Có lẽ là sức hấp dẫn của nguồn thận quá lớn, cũng có thể là "ý trên mặt chữ" khiến cậu giảm bớt cảnh giác của cậu, cậu ma xui quỷ khiến mà trả lời lại:
[Lục Thừa Tập: Tôi không hiểu ý của cô.]
[Lục Thừa Tập: Có cách thức liên hệ với Chủ tịch Lâm không, tôi muốn tự mình nói chuyện với ông ấy.]
"Cậu ta muốn tự mình nói chuyện với tôi?" Lâm Lạc Đinh đang ở trước giá sách sắp xếp lại tập thơ, ngạc nhiên hỏi lại. Những tập thơ này là do hắn đặt hàng trên mạng ngày hôm qua, hôm nay vừa mới tới.
Xét thấy trong tương lai không xa, những bài thơ này rất có thể sẽ được Lục Thừa Tập dùng để đọc cho hắn nghe, hắn không ngại tự mình sắp xếp lại.
Liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, hiện giờ mới chưa đến sáu giờ, tốc độ trả lời của Lục Thừa Tập rất nhanh nha.
"Đúng vậy ngài Lâm," Hàn Mỹ Mỹ đứng ở bên cạnh, "Lục Thừa Tập muốn cách thức liên lạc với ngài."
"A, đưa đi." Lâm Lạc Đinh nói ra không chút chần chừ.
Hứng thú của hắn đối với Lục Thừa Tập hiển nhiên phải cao hơn mấy tập thơ này, nghe thấy Lục Thừa Tập muốn liên hệ với hắn liền quyết đoán bỏ sách xuống, đi rửa tay.
Lúc đi ra, Hàn Mỹ Mỹ vừa lúc cất di động đi, nói với hắn: "Ngài Lâm, đã đưa rồi."
"Ừm." Chờ Lục Thừa Tập chủ động liên hệ, Lâm Lạc Đinh ngồi xuống sô pha. Đợi không bao lâu liền nghe thấy một tiếng nhắc nhở có tin nhắn.
Là tin nhắn mời kết bạn của Lục Thừa Tập.
Hắn cho rằng đối phương sẽ trực tiếp gọi điện liên hệ.
Tiếc nuối một lúc với việc tạm thời không thể nghe thấy giọng nói Lục Thừa Tập, Lâm Lạc Đinh đồng ý lời mời, ba chữ "Lục Thừa Tập" phía trên màn hình rất nhanh biến thành đang soạn tin.
Lục Thừa Tập sẽ nói về cái gì trước?
[Lục Thừa Tập: Chủ tịch Lâm, chuyện nguồn thận ngài có nắm chắc không?]
Nói tới nguồn thận trước dường như là trong dự kiến.
[Lâm Lạc Đinh: vì sao không gọi điện trực tiếp?]
[Lục Thừa Tập: Không tiện.]
Lâm Lạc Đinh không nói là có tin hay không.
[Lâm Lạc Đinh: Cài này không phải việc có nắm chắc hay không.]
Cho dù hắn không sống trong xã hội loài người mấy nhưng cũng biết loại việc này chỉ có thể xem duyên phận, thứ hắn có thể hứa hẹn, chỉ có thể nói là cố hết sức mà thôi.
Phía đối diện trong chốc lát không trả lời. Suy nghĩ của Lâm Lạc Đinh bay loạn, một chốc thì suy nghĩ làm thế nào giúp Lục Thừa Tập tìm nguồn thận, một chốc thì thêm vào danh sách nguyện vọng của mình nội dung chờ thực hiện sau khi thành công bao dưỡng đối phương.
Hắn không cảm thấy là lần giao dịch này là hắn chịu thiệt.
Trước tiên là nói về tài nguyên hắn đồng ý cung cấp, nếu Lục Thừa Tập ở trong sách có thể nổi tiếng, như vậy đối phương chắc chắn có đủ điều kiện và bản lĩnh để nổi tiếng, làm nghệ sĩ dưới trướng của hắn, thiên vị tài nguyên chỉ sẽ mang lại cho hắn càng nhiều lợi ích.
Đây là việc đôi bên cùng có lợi.
Mà thứ hắn cần trả giá cho việc phụ trách chữa trị của bà Lục chỉ là một chút quan hệ và tiền mà thôi. Quan hệ và tiền, hắn không thiếu, nhưng đây đều là những thứ mà Lục Thừa Tập không có.
[Lâm Lạc Đinh: Chúng ta gặp mặt nói chuyện trực tiếp đi, tới gặp tôi.]
Gửi địa chỉ qua, người im lặng hồi lâu cuối cùng cũng gửi lại câu trả lời.
[Lục Thừa Tập: Được.]
Sau khi trò chuyện với Lục Thừa Tập xong, kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ, lúc này là giờ cơm chiều. Lâm Lạc Đinh làm ma cà rồng hơn một ngàn năm vẫn chưa quen lắm, nghe thấy người hầu đi lên gõ cửa mới biết được nên ăn cơm rồi.
Tâm tình của hắn không tệ, cùng Hàn Mỹ Mỹ xuống lầu. Hàn Mỹ Mỹ thấy không còn việc của mình, "Ngài Lâm, vậy em về phòng trước? Ngài có việc cứ gọi em."
"Ừm." Lâm Lạc Đinh gật đầu.
Trợ lý cuộc sống Hàn Mỹ Mỹ này vốn là do Lâm Lạc Đinh lúc trước bảo thư ký tuyển, thời gian nhận việc không lâu, chủ yếu chính là để đối phương chuyên môn xử lý chuyện của nguyên chủ* và Lục Thừa Tập.
*Nguyên chủ: Lâm Lạc Đinh trong sách, trước khi Lạc Đinh xuyên vào.
Nguyên chủ phấn đấu nhiều năm, mắt thấy phải xuất đầu lộ diện, chuẩn bị giải phóng sinh hoạt cá nhân, loại chuyện này không tiện để cho thư ký có năng lực nghiệp vụ ưu tú xử lý.
Sau khi Lâm Lạc Đinh xuyên vào liền xem Hàn Mỹ Mỹ làm quản gia tạm thời để dùng, vì để cho thuận tiện liền để Hàn Mỹ Mỹ chuyển vào, ở cùng một khu với nhóm đầu bếp, người hầu trong nhà.
Đi xuống lầu, Hàn Mỹ Mỹ sau khi tỏ ý với Lâm Lạc Đinh thì tự mình trở về phòng, bữa tối của cô đợi một chút nữa sẽ cùng nhóm người làm trong nhà họ Lâm ăn với nhau.
Lâm Lạc Đinh ngồi xuống ở trước bàn ăn, trên bàn bày mấy đĩa đồ ăn màu sắc tươi sáng, có hương có sắc.
Mùi vị đồ ăn của loài người rất nhiều, đắng chua cay ngọt mặn, những hương vị xa lạ mà lại quen thuộc này thật sự khiến ma cà rồng ngạc nhiên, thích thú. Xa cách nhiều năm, hắn lại nếm được mùi vị đồ ăn của loài người rồi.
Nói lại thì không phải mùi vị máu tươi không tốt, đây là hai loại cảm giác khác biệt, một loại là thỏa mãn vị giác trên ý nghĩa sinh lý, một loại là tinh thần như được mùi hương thoang thoảng như hơi rượu thăng hoa ướp hương lên đầu dây thần kinh.
Rất khó nói rõ đến cùng là loại cảm giác nào tốt hơn, dù sao Lâm Lạc Đinh đều rất thích.
Nương theo âm hưởng tiếng nhạc nhẹ nhàng dìu dặt, Lâm Lạc Đinh chậm rãi ăn xong cơm chiều, sau đó đổi giày đi tản bộ trong sân.
Khác biệt với khi sống trong thành cổ trước đây, nơi ở của hắn hiện giờ diện tích nhỏ hơn rất nhiều, kiến trúc chính chỉ có ba tòa, tầng lầu cũng không cao, là phong cách giản lược rất hiện đại.
Trước nhà có một lối đi thủy tinh uốn lượn, bên dưới nước chảy róc rách, dưới nước có nuôi cá. Người đi lại bên trên, bên dưới là những con cá hoặc đỏ hoặc trắng hoặc đen, phút chốc bơi ra bốn phía.
Bên cạnh lối đi là một cây cầu nhỏ lộ thiên nước chảy bên dưới, một bên là khu vực chức năng, bày bàn ghế sạch sẽ.
Lâm Lạc Đinh quyết định về sau sẽ đổi nó thành ghế treo là xích đu.
Đợi đến khi sắc trời dần tối, phía chân trời hiện lên một mảnh trăng khuyết, hắn liền kết thúc tản bộ, trở lại trong nhà.
Sách trong phòng còn chưa sắp xếp xong, Lâm Lạc Đinh đem những cuốn sách nguyên chủ đã mua mà hắn không có hứng thú bên trên thay xuống, đổi thành tiểu thuyết, tập thơ mà hắn mới mua lên.
Sau khi làm xong những việc này, hắn đi dạo một vòng ở trong thư phòng, thấy thật sự không có gì có thể làm để giết thời gian, hơi hơi có chút mất hứng mà ngồi vào trước bàn làm việc.
Hắn mở máy tính lên, lại càng không cao hứng.
Thân vương tộc ma cà rồng không cần làm việc, nhưng loài người Chủ tịch Lâm thì cần phải làm việc.
Gian nan phúc đáp bưu kiện do thư ký sàng lọc mấy lần xong, Lâm • trước là ma cà rồng • nay là loài người • Lạc Đinh kết thúc hành trình một ngày, rửa mặt, lên giường, tiến vào giấc ngủ hương vị ngọt ngào.
Một đêm không mộng mị.
Hôm sau là một ngày thời tiết tốt, bầu trời quang đãng, gió thổi nhè nhẹ.
Hơn mười giờ sáng, Lâm Lạc Đinh ăn điểm tâm xong ước chừng hai tiếng, hắn mang theo quản gia tạm thời Hàn Mỹ Mỹ của mình đứng ở nhà kính trồng hoa, "Sắp xếp thời gian cho người làm tới đem những hoa hoa cỏ cỏ trong này chuyển đi, toàn bộ đều trồng hoa hồng."
Hàn Mỹ Mỹ thuần thục mà bắt đầu ghi chú, "Thành phố bên cạnh có mấy nhà trồng hoa hồng rất đẹp, đến lúc đó em sẽ nói người ta đưa hàng mẫu tới để ngài xem qua."
Lâm Lạc Đinh gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Di động vang hai tiếng, hắn cầm lên liền nhìn một cái.
[Lục Thừa Tập: Tôi tới rồi.]