Lấy di động qua, tự mình chọn lựa một bức hình, Lục Thừa Tập: "Tấm này cũng đưa lên đi."

Lâm Lạc Đinh nhận lấy nhìn một cái, là bức vẽ Lục Thừa Tập cách ngón cái hôn hắn.

Tuy rằng không tả thực gì, có điều nhân loại yêu cầu, bức vẽ thật sự cũng rất đẹp, vậy thì đăng lên là được rồi.

Biên soạn nhật kí đến ngày gần nhất, lăn qua lăn lại xong Lâm Lạc Đinh mới hỏi một câu: "Thân phận của cậu hiện giờ...... Những bức vẽ này có thể sẽ có vấn đề hay không?"

Lục Thừa Tập: "Sẽ không."

Mặt mũi người trong tranh đã được cố ý vẽ mờ, sẽ không dễ dàng bị liên hệ đến người thật.

Nhưng mà nếu có người quen thuộc bọn họ nhận ra quần áo và trang sức của nhân vật bên trong thì cũng không phải không có khả năng......

Lục Thừa Tập lại vẫn không định ngăn cản như trước.

Ôm Lâm Lạc Đinh lên khỏi ghế tắm biển, cậu mở miệng: "Tôi đã làm một bộ đề, đi kiểm tra?"

Lâm Lạc Đinh ôm lấy cổ cậu, đôi chân dài rũ xuống theo động tác bước đi nhẹ nhàng lay động, hắn cố ý một lần lại một lần dùng gót chân đụng lên trên đùi chàng trai, giọng điệu biếng nhác trêu ghẹo: "Không có lật sách chứ?"

"Vậy có cần tôi lại làm một bộ hay không?" Chàng trai bất đắc dĩ hỏi.

Cái này trái lại là không cần, thời điểm lúc hắn làm việc đã nghe rõ chàng trai đến cùng là có lật sách hay không.

Hai người đã tắm mình trong nước bể bơi, sau khi trở về phòng ngủ, Lâm Lạc Đinh đi tắm trước, thay áo ngủ rồi mới ngồi xuống bắt đầu kiểm tra. Lúc hắn kiểm tra, Lục Thừa Tập liền đi tới phòng tắm.

Chốc lát qua đi, Lục Thừa Tập mang theo cả người ẩm ướt đi ra, mái tóc thấm ướt, rối tung còn nhỏ giọt nước, thêm vào mấy phần gợi cảm. Cậu hỏi: "Đóng vai nhân vật trước hay là xem phim điện ảnh?"

Lâm Lạc Đinh không nói gì.

Đặt bút xuống, chậm rãi đi đến trước mặt chàng trai, nghiêng nghiêng đầu giống như có chút đăm chiêu, nhìn cậu: "Cậu biết được bản thân có thể kiểm tra được bao nhiêu điểm?"

Điểm cậu tính ra không nhiều không ít, vừa đúng 80 điểm, còn không phải chính là vừa có thể đóng vai nhân vật, vừa có thể xem phim điện ảnh.

Lục Thừa Tập: "Cụ thể thì không rõ lắm, nhưng cũng biết được đại khái."

Lâm Lạc Đinh liền nhếch lên khóe môi, hừ hừ, không biết có tin hay không.

"Xem phim điện ảnh trước đi," Tay hướng lên cổ chàng trai ngoặc một cái, "Ôm tôi." Hắn gần đây rất thích chàng trai ôm hắn.

Lục Thừa Tập nâng mông và đùi hắn lên, vạt áo ngủ màu đỏ tự nhiên trượt mở ra hai bên, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn.

Dưới lòng bàn tay thoáng cảm nhận một chút, sắc mặt chàng trai thoáng chốc có chút phức tạp, giọng nói cũng trầm đi mấy độ: "Không có mặc quần lót?"

Chóp mũi Lâm Lạc Đinh cọ lên sườn mặt cậu, vô cùng tự nhiên nói: "Như vậy thoải mái, không mặc, dù sao cũng không phải ra ngoài."

Em thì thoải mái rồi, tôi lại không thoải mái. Điều chỉnh hơi thở hơi loạn, Lục Thừa Tập ôm cái người tùy hứng, không nói lý này đi tới phòng xem phim trong biệt thự.

Không gian biệt thự rất lớn, phòng chức năng cũng rất nhiều, phòng xem phim ngoại trừ cửa vào, bốn bề khép kín, hiệu quả che sáng rất tốt, đối diện màn chiếu khổng lồ là một cái giường hai người, chăn gối đầy đủ, thoạt nhìn rất thoải mái.

Đặt người lên trên giường, hai tay Lục Thừa Tập chống ở bên trên thân thể Lâm Lạc Đinh: "Tôi đi lấy âm bản của điện ảnh."

Lâm Lạc Đinh lúc này mới buông đôi chân vòng ở bên eo chàng trai ra, thả người đi mở phim điện ảnh.

Rất nhanh, trên màn chiếu liền xuất hiện hình ảnh, trong loa phát thanh cũng truyền ra âm thanh, chàng trai liền trở lại trên giường, ôm người đang chui về phía mình vào trong lòng.

Phim nhựa đang chiếu, trên màn hình thỉnh thoảng lướt qua hai người đàn ông mặt mũi không tệ, hai người đàn ông kia có khi đang nói chuyện với nhau, có khi đang ôm, có khi đang...... Hôn môi?

Hửm? Còn có làm tình ở các địa điểm.

Dựa vào lồng ngực của nhân loại, Lâm Lạc Đinh hỏi: "Đây là phim điện ảnh gì?"

Kỳ kỳ quái quái.

Lục Thừa Tập mặt không đổi sắc: "Không rõ lắm, hình như là một bộ phim đồng tính luyến."

Lâm Lạc Đinh đương nhiên biết đồng tính luyến là cái gì, nhưng mà: "Vì sao lại xem cái này?"

Lục Thừa Tập: "Trần Tịch trong <Lạc Lối> và Sở Nhạc có một vài phân cảnh đồng tính."

Trần Tịch là vai diễn Lục Thừa Tập sẽ đóng, Sở Nhạc chính là cậu bé mồ côi, con của cảnh sát, dựa vào một bầu nhiệt huyết đi nằm vùng, kết quả rất nhanh liền bị phát hiện kia. Giữa hai người có một vài phân cảnh "gặp dịp thì chơi".

Lâm Lạc Đinh liền không nói lời gì nữa, hai người tiếp tục xem tiếp.

Đừng thấy trong phim có rất nhiều hình ảnh hạn chế, nhưng thật ra cảnh quay trong phim rất tinh tế, ví dụ như hiện giờ, một nam ca sĩ dịu dàng hát một bài tình ca chậm rãi làm nhạc đệm.

Hai nhân vật nam chính thổ lộ rõ tâm ý lẫn nhau đang hôn môi, ngã lên trên giường, vuốt ve thân thể, sau đó để lại cho người xem cũng chỉ có màn giường lay động cùng tiếng cót két khẽ vang.

Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên nhíu mày, xoay người hỏi: "Trong <Lạc Lối> cũng có phân cảnh như vậy?"

Ánh mắt Lục Thừa Tập nhìn hắn có chút trầm, giống như thăm dò, nói: "Có lẽ."

Lâm Lạc Đinh: "Không được."

Lục Thừa Tập: "Vì sao không được? Chỉ là quay phim mà thôi."

Thái độ của nhân loại khiến cho ánh mắt từ trước đến nay vẫn luôn lơ đãng của Lâm Lạc Đinh lộ ra lạnh lùng.

Lâm Lạc Đinh tới gần chàng trai, đè thấp giọng nói: "Cậu là của tôi, cậu còn muốn chạm vào ai?"

Bàn tay vuốt ve sườn mặt chàng trai, tầm mắt đảo qua hầu kết gợi cảm, đường nét cằm sắc bén, lại trở về đôi mắt đen đặc biệt sâu sắc của chàng trai, hắn hỏi: "Hoặc là muốn cho ai chạm vào cậu?"

Vậy mà lại còn có hôn môi, làm tình, hắn không cho phép.

Lúc trước hắn không ngờ tới bản thân sẽ hài lòng đối với nhân loại như vậy, cho rằng thời gian hai năm cũng đủ để hắn chán ngấy, nhưng mà hiện giờ hắn không chán, cũng không cảm thấy sau một năm rưỡi nữa sẽ chán ngấy.

Chẳng lẽ phải đợi hết hạn hai năm lại ký hợp đồng tiếp?

Có loại quan hệ chủ thuê, kim chủ dài hạn nào ổn định hơn hay không......?

Hắn lại không biết Lục Thừa Tập một chút cũng không muốn làm tình nhân và cấp dưới của hắn. Lục Thừa Tập muốn làm người đàn ông của hắn, người đàn ông sẽ hôn môi hắn, chiếm hữu hắn.

Dục vọng chiếm hữu của hắn làm cho tâm tình của Lục Thừa Tập dâng cao, nhưng mà thế này vẫn còn chưa đủ.

"Hẳn là sẽ không có loại cảnh diễn này."

"Xác định?"

"<Lạc Lối> là chính kịch, không phải phim đồng tính luyến, không có loại phân cảnh này," Lục Thừa Tập trấn an cái người đang khắp người xù gai, "Tôi bảo đảm."

Lâm Lạc Đinh lúc này mới bớt đi cảnh giác, lật người trở về tiếp tục xem phim điện ảnh.

Lục Thừa Tập ôm lấy hắn, trong lòng căng đầy, lại chỉ dám như có như không mà hôn lên vành tai hắn.

Cho dù hoa hồng của cậu lúc này vẫn còn chưa hiểu gì, nhưng mà cậu đã làm xong chuẩn bị rồi.

Sẽ làm nũng đòi phúc lợi, sẽ thản nhiên đối mặt dục vọng, sẽ tùy hứng biểu đạt dục vọng chiếm hữu của chính mình...

Lục Thừa Tập thích sự thẳng thắn của hắn, cũng yêu sự ngây thơ của hắn.

Từ mấy ngày trước thì Lục Thừa Tập đã biết, Lâm Lạc Đinh đối với việc yêu đương ngu ngơ đến đáng sợ. Tình yêu và những đồ vật tùy tiện nào khác bày cùng với nhau, thứ Lâm Lạc Đinh chú ý tới đầu tiên vĩnh viễn không phải tình yêu.

Bộ phim tình cảm nam nữ mấy ngày trước kia, cảnh quay tình cảm khá sâu sắc, sau khi kết thúc, hắn hỏi Lâm Lạc Đinh có cảm nhận gì, câu trả lời của Lâm Lạc Đinh lại không dính một chút tới tình cảm.

Hắn nói: "Hôn môi, làm tình hình như thoạt nhìn rất thoải mái, cậu có kinh nghiệm hay không, trong hiện thực có phải sẽ giống với trong phim điện ảnh hay không?"

Những đồng loại kia của hắn, ngoại trừ săn mồi, thứ yêu thích nhất chính là loại hoạt động trao đổi chất lỏng thân thể này, chẳng lẽ thật sự thoải mái như vậy?

Lục Thừa Tập dĩ nhiên là trả lời không có, về một phương diện khác cũng càng thêm xác định suy nghĩ của chính mình.

Nếu muốn dùng ngôn ngữ để dạy Lâm Lạc Đinh hiểu được tình cảm gần như không có khả năng. Cho dù có một chút khả năng nhỏ, chỉ sợ là thời gian tiêu phí cũng là cực kỳ lâu dài.

Lục Thừa Tập không chờ được lâu như vậy.

Thậm chí cho dù cậu bày tỏ, nói với Lâm Lạc Đinh bản thân thích hắn, có lẽ Lâm Lạc Đinh cũng sẽ bởi vì không hiểu mà cảm thấy không sao cả.

Thế này không nên là bắt đầu cho tình cảm của bọn họ.

Cho nên Lục Thừa Tập sẽ không ngốc đến mức trực tiếp nói cho Lâm Lạc Đinh cái gì là tình yêu, bởi vì tình yêu vốn là thứ hư vô mờ mịt, rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung.

Hiểu thì đã hiểu rồi, không hiểu thì có giải thích thêm thế nào cũng cùng lắm là cái hiểu cái không.

Hơn nữa cảm nhận của cậu cũng không nhất định sẽ thích hợp với Lâm Lạc Đinh.

Cậu chỉ muốn dùng hành động để dạy Lâm Lạc Đinh người yêu nhau nên làm cái gì, muốn ngăn cách giữa hai người trở nên vô cùng nhỏ, vô cùng mỏng manh, cuối cùng đâm thủng lớp giấy, muốn tất cả mọi thứ trở nên bình thản tự nhiên, thuận lý thành chương.

Cách thời gian <Lạc Lối> khai máy còn mấy tháng, quay phim điện ảnh cũng không phải một lần là xong, cậu có thời gian đủ dài để làm cho Lâm Lạc Đinh quen với việc giữa hai người đàn ông nên yêu đương như thế nào, kết giao như thế nào, ở cùng một chỗ như thế nào.

Cậu chỉ cần Lâm Lạc Đinh quen thuộc với cậu.

Muốn Lâm Lạc Đinh làm quen với việc chỉ chú ý đến một mình cậu.

Làm quen với đặc trưng, càn rỡ, được voi đòi tiên của cậu.

Làm quen với điên cuồng kiềm nén bên dưới bình tĩnh khắc chế của cậu.

Làm quen với mỗi một lần tim đập gia tốc cùng hơi thở gấp gáp đều vì cậu mà dâng lên.

Muốn trong mắt, trong lòng, trong đầu, trong từng suy nghĩ của Lâm Lạc Đinh chỉ có một người tên Lục Thừa Tập.

Cậu muốn đóa hoa hồng này nở rộ vì cậu, phô bày vì cậu.

Mà cậu......

Khẽ ngửi mùi hương hoa hồng nhàn nhạt trên người người trong lòng, đáy mắt Lục Thừa Tập lộ ra một tia u ám bất đắc dĩ.

Tôi sẽ bước vào vực sâu, vì em mà chìm đắm, vì em mà mê muội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play