Cõng theo người ở trên lưng, sau khi sắp xếp xong quần áo, Lục Thừa Tập lại bắt đầu sắp xếp đồ vật linh tinh mang đến.

Ví dụ như cáp sạc, sách truyện cổ trước khi ngủ và tập thơ nghe lúc bình thường của Lâm Lạc Đinh, cùng với tài liệu hỗ trợ tự học của cậu.

Bên trên tài liệu hỗ trợ học tập là một bộ đề thì bắt mắt. Lúc cậu đặt tài liệu lên kệ bày đồ, Lâm Lạc Đinh từ sau lưng vươn tay cầm bài thi lên: "Cậu mua đề thi khi nào?"

Lần trước hai người cùng nhau đi dạo tiệm sách, nhân loại vẫn chưa có mua.

Đáy mắt có ý cười cực nhẹ, cực nhạt, quay lưng về phía Lâm Lạc Đinh, Lục Thừa Tập nói: "Mua trong lúc quay phim, tự học đã được một nửa, muốn làm đề để kiểm tra một chút."

Lâm Lạc Đinh: "Vậy ngày mai làm? Tôi kiểm tra cho cậu."

Lục Thừa Tập: "Sau đó?" Dẫn dắt đối phương nói ra lời cậu muốn.

Lâm Lạc Đinh liền nói: "Dựa theo tiêu chuẩn hợp lệ, có trừng phạt và khen thưởng."

"Tôi sẽ không không đủ tiêu chuẩn." Lục Thừa Tập khàn giọng nói.

Nhận lấy đề thi một lần nữa đặt lại lên trên tài liệu, điều chỉnh tư thế, kéo người sau lưng đến trước mặt.

Hai chân thuần thục vòng lấy thắt lưng chàng trai, Lâm Lạc Đinh nghe xong thì ngoài ý muốn mà cười khẽ một tiếng: "Tự tin như vậy? Vậy thì lấy 80 điểm làm tiêu chuẩn."

Lục Thừa Tập: "Trừng phạt do ngài đặt ra, phần thưởng do tôi đặt ra."

"Được," Đồng ý ngay tắp lự, Lâm Lạc Đinh không chút đắn đo: "Trừng phạt, tôi muốn đóng vai, giống như trên xe ngày hôm qua vậy."

Sắc mặt chàng trai hơi khựng lại.

Lâm Lạc Đinh híp híp mắt, giọng nói lạnh lẽo lộ ra vài phần nguy hiểm: "Không muốn?"

Lục Thừa Tập nhất thời không nói gì, qua vài giây sau mới trầm giọng nói: "Có thể."

Việc này với cậu mà nói thì sao có thể gọi là trừng phạt, phải nói là phúc lợi, là giây lát phóng túng trong sự đè nén.

Lâm Lạc Đinh lúc này mới hài lòng, hỏi cậu: "Cậu muốn phần thưởng gì?"

Nhân loại vậy mà lại sẽ chủ động đòi phần thưởng với hắn, thật sự là bất ngờ.

Lục Thừa Tập nói ra câu trả lời đã chuẩn bị xong từ trước: "Cùng tôi xem phim điện ảnh."

Lâm Lạc Đinh: "Chỉ như vậy?"

Đương nhiên là không chỉ như vậy, chỉ là hiện giờ không thể cho em biết. Lục Thừa Tập "Ừm" một tiếng.

Lâm Lạc Đinh không có do dự gì liền đồng ý: "Được."

Hắn chỉ từng cùng Lục Thừa Tập xem phim điện ảnh một lần, chính là lúc tới đi Giang Thị lần trước, chuyện tình yêu của hai anh em trong gia đình chắp nối kia.

Hắn đối với phim điện ảnh không cảm thấy hứng thú mấy, có điều có nhân loại ở cùng, trái lại cũng không nhàm chán.

Hai người thỏa thuận xong nội dung thưởng phạt, lại đi ra ngoài dùng cơm chiều rồi trở về, thời gian cũng đã muộn rồi.

Ráng chiều phía chân trời đã tan hết, lác đác sóng vàng trên mặt biển đã lẫn vào bên dưới đường chân trời, du thuyền đã trở về địa điểm xuất phát, hải âu đã quay về tổ.

Thời gian là tám giờ rưỡi tối giờ địa phương, đổi lại giờ trong nước phỏng chừng một hai giờ khuya.

Dù là ở trên máy bay đã ngủ một lúc, Lâm Lạc Đinh từ trước đến nay làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ cũng đã có chút mệt mỏi.

Lục Thừa Tập đang xem kế hoạch ra ngoài vào hôm sau, hắn liền nhoài tới bên cạnh mơ màng muốn ngủ. Mí mắt run rẩy khép lại, vầng trán cũng tựa lên cánh tay rắn chắc của chàng trai.

Xúc cảm trên cánh tay làm cho Lục Thừa Tập rũ mắt nhìn sang, người bên cạnh buồn ngủ đã khép mắt lại, lông mi dày đậm chiếu ra một mảng bóng tối nhỏ bên dưới mắt.

Sắc mặt cậu hơi giãn ra, đặt lịch trình hoạt động xuống, động tác nhẹ nhàng ôm ngang người đặt lên trên giường.

Động tác này làm cho Lâm Lạc Đinh đang mê man có chút tỉnh táo, cuộn lấy chăn, ôm chặt cánh tay như túi nước giữ ấm của chàng trai, bên trên tấm chăn hơi hơi gồ lên vẫn còn tản mát những cánh hoa hồng do nhân viên công tác của khách sạn bố trí.

Lục Thừa Tập rút tay ra, muốn xử lý sạch những cánh hoa, Lâm Lạc Đinh lại ôm chặt cậu không buông, thậm chí còn có xu hướng nương theo nguồn nhiệt trên cánh tay mà xoay người lăn xuống.

Lục Thừa Tập liền chỉ đành từ bỏ, lên giường, từ sau lưng ôm lấy thân thể lành lạnh này vào trong lòng.

Lâm Lạc Đinh lúc này mới một lần nữa nhắm mắt lại, nói: "...... Áo ngủ"

Buồn ngủ đến như vậy rồi cũng không quên chuyện ngủ trần.

Lục Thừa Tập: "...... Được."

Buổi tối trên quần đảo Chadell tĩnh lặng mà lại yên bình, trong phòng ngủ vang lên tiếng quần áo ma xát "sột soạt" mơ hồ.

Gió biển lặng lẽ thổi vào cửa sổ sát đất chưa khép, thổi cho màn cửa khẽ lắc lư lay động, tiếng sóng biển yên bình vang vọng, nghịch ngợm trêu đùa ánh trăng chiếu xuống.

.....

Thời gian lặng lẽ, một đêm ngủ ngon.

Một đêm này Lâm Lạc Đinh ngủ rất ngon, thân thể ở phía sau giống như một lò sưởi nhiệt độ vừa phải, ấm áp dễ chịu ấp ủ lấy hắn, làm cho hắn cả người đều tràn đầy ấm áp.

Đặc biệt là chỗ xương cụt và khe mông, nhiệt độ đặc biệt nóng bỏng.

Đều là đàn ông, hắn dĩ nhiên sẽ không thể không biết rõ đó là thứ gì. Nghe thấy hơi thở nhân loại hơi trầm xuống, biết đối phương đã tỉnh, liền nhắm mắt lại, biếng nhác nói: "Cậu cứng như đá rồi."

Vừa nói còn chậm rãi cọ nhích thân thể về phía sau, vào sát lồng ngực chàng trai hơn, muốn càng nhiều nhiệt độ ấm áp hơn.

Lúc này hơi thở của chàng trai không chỉ trầm, còn có chút gấp gáp không thôi.

Trên trán Lục Thừa Tập nổi lên gân xanh, ôm chặt lấy thắt lưng hắn: "Đừng động." Giọng nói khàn khàn trầm thấp, là âm thanh Lâm Lạc Đinh cực kỳ yêu thích.

Lâm Lạc Đinh hỏi cậu: "Cần đi tắm một cái không?"

Hắn từ trước đến nay không có dục vọng mãnh liệt, không thể hiểu được tình dục dễ dàng bị trêu chọc lên này.

Chàng trai hít sâu vài lần, nhíu chặt mày bình ổn sự hăng hái kia, sau một lúc mới khàn giọng mở miệng: "Ngài đừng động, chờ một chút là được rồi."

Hai người liền lại ở trên giường tiêu hao thời gian hơn mười phút, cho đến sắc trời bên ngoài cửa sổ sáng tỏ mới rời giường rửa mặt.

Lúc xuống lầu, nhân viên công tác của khách sạn đã đưa bữa sáng tới, hai người ngồi mặt đối mặt ở trước bàn dùng cơm.

Lục Thừa Tập nói ra lịch trình hôm nay: "Hôm nay đi Hang Thần Miếu và Bãi Biển Cát Đen."

"Tôi không xuống biển," Chân mày Lâm Lạc Đinh khẽ nhíu, nước biển từng có nhiều người tắm như vậy, ai biết trong đó đã từng xảy ra cái gì, "Tôi thà rằng ngâm trong bể bơi ngoài trời."

Ít nhất bể bơi sẽ cọ rửa, thay nước mỗi ngày.

Lục Thừa Tập nhìn ra suy nghĩ của hắn: "Vậy buổi chiều ở nhà, chạng vạng ra Bãi Biển Cát Đen tản bộ, vừa lúc mặt trời lúc chạng vạng không gắt lắm."

Lâm Lạc Đinh: "Được~" Giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút.

Lịch trình của một ngày cứ thế được quyết định.

Sau khi ăn xong, hai người thay vào quần áo mặc khi ra ngoài, ngồi xe đi tới Hang Thần Miếu.

Hang Thần Miếu nằm bên dưới một dãy núi ở chỗ sâu trong tuyến đường ven biển, cây cối sum xuê, hoa tươi như gấm. Đủ loại kiến trúc miếu thờ đặc sắc được xây dựng đan xen ở trong rừng cây, cho người ta cảm giác yên tĩnh thần bí.

Một người bản xứ làn da ngăm đen đang ở phía trước dẫn đường cho bọn họ, dùng ngoại ngữ mang theo một chút khẩu âm địa phương giới thiệu tình hình của Hang Thần Miếu, thì ra, Hang Thần Miếu này thật ra là nơi yên nghỉ của dân bản xứ......

Lâm Lạc Đinh cùng Lục Thừa Tập nắm tay đi ở phía sau. Lục Thừa Tập đang nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu phong thổ nhân tình của địa phương. Ánh mắt Lâm Lạc Đinh lại đảo khắp xung quanh, nhìn về phía biển hoa rực rỡ ở giữa sườn núi.

Ở chỗ xa hơn một chút phía sau hai người lại là Hàn Mỹ Mỹ đeo theo máy chụp ảnh, cô chuyến này đến chính là chuyên môn chụp ảnh cho ông chủ và Tiểu Lục.

"Răng rắc" Chụp lại một bức tay trong tay, buông máy chụp ảnh xuống, Hàn Mỹ Mỹ nhìn bóng lưng hai người sóng vai phía trước, ở trong lòng chậc chậc lắc đầu: Ngay cả đi đường cũng phải tay nắm tay, cũng không sợ nóng, thế này có thể là bao dưỡng đơn thuần?

Cô cảm thấy nắm tay nóng, lại không biết hai người này, Lâm Lạc Đinh tham lam nhiệt độ nóng bỏng của Lục Thừa Tập, Lục Thừa Tập quyến luyến lòng bàn tay mịn màng, lành lạnh của hắn.

Nghe hướng dẫn viên du lịch nói thần miếu kia thật ra là nơi yên nghỉ của dân bản xứ, Lâm Lạc Đinh liền không muốn đi vào thần miếu tham quan lắm, mộ địa của người khác, có cái gì đẹp, lẽ nào còn bảo hắn tế bái một phen?

Sau khi tiễn hướng dẫn viên du lịch đi, hắn nói với Lục Thừa Tập: "Chúng ta đi leo núi." Tới biển hoa loanh quanh cũng được.

Biển hoa sinh trưởng trên sườn núi của thung lũng, hai người tránh đi nhà hàng được dựng lên và khách du lịch, chậm rãi ung dung đi sâu vào trong biển hoa.

Có hoa Huệ Đuốc* màu sắc đỏ bừng như lửa, xen lẫn với hoa Thiên Điểu màu sắc sặc sỡ có tên gọi riêng là "Cực Lạc Điểu"....

*Hoa Huệ Đuốc: tên Etlingera elatior, còn có tên khác là Torch Ginger, Red Ginger Lily.

Bươm bướm đủ mọi màu sắc bay múa ở giữa bụi hoa, ánh mặt trời chiếu xuống, rọi cho người đứng ở giữa biển hoa rực rỡ, nhắm mắt khẽ ngửi hương hoa giống như một bức tranh không chân thật.

Ánh mắt Lục Thừa Tập chuyên chú rơi trên người hắn. Người kia quay đầu nhìn lại, bị ánh mặt trời chói đến nheo mắt, nói: "Lục Thừa Tập, hình dáng hoa này thật là kỳ quái."

Giống như một con chim vỗ cánh muốn bay.

"Là hoa Thiên Điểu." Lục Thừa Tập nhỏ giọng nói, đi tới, ôm lấy hắn từ trước mặt.

Người ở trước mặt mở to đôi mắt sạch sẽ, hơi có chút kinh ngạc, nâng mắt, Lục Thừa Tập không giải thích, cúi đầu áp lên trán hắn, hỏi: "Có biết ý nghĩa của Hoa Thiên Điểu là gì không?"

Tầm mắt giao nhau, hơi thở dây dưa, Lâm Lạc Đinh thậm chí có thể thấy rõ ảnh ngược của chính mình ở trong mắt Lục Thừa Tập.

Mặt trời chiếu lên trên người hắn, hắn ở trong mắt nhân loại là sáng ngời chói mắt như thế.

Hành vi của nhân loại thật sự là nằm ngoài dự đoán, cho dù hai người vẫn luôn ở chung đến ngày càng hòa hợp, nhưng Lâm Lạc Đinh sẽ không quên, sự hòa hợp này hoàn toàn không bao hàm sự chủ động của nhân loại.

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng rốt cuộc vẫn là càng cảm thấy hứng thú đối với câu hỏi do Lục Thừa Tập chủ động đưa ra hơn, Lâm Lạc Đinh: "Là ý nghĩa gì? Làm sao cậu biết được?"

Lục Thừa Tập lại không giống như người sẽ tìm hiểu những thứ này.

"Từng nghe người ta nói tới." Lục Thừa Tập trầm giọng nói.

Trí nhớ của cậu tốt, nghe người ta nói qua một lần liền nhớ rõ. Khi đó là một người bạn cùng phòng của cậu dự định mua hoa tặng cho bạn gái ở nơi đất khách, xứ người, sợ bạn gái bởi vì tha hương mà thay lòng đổi dạ, ma xui quỷ khiến mà một lòng muốn chọn một loài hoa có ngụ ý đặc thù tặng đi để nhắc nhở đối phương.

Hình ảnh đối phương ngồi đối diện với máy tính, vỗ đùi kêu tìm được rồi, cậu vẫn nhớ rõ như mới đây.

Nhìn chăm chú đôi mắt ngay trước mặt, Lục Thừa Tập chậm rãi nói: "Ý nghĩa của hoa Thiên Điểu, là đừng quên người bạn yêu đang chờ bạn."

Lâm Lạc Đinh có chút nghi hoặc, cho nên, nói cái này để làm gì?

Nghi hoặc trong đáy mắt hắn không chút che dấu, chàng trai càng tiến tới gần hắn thêm, cho đến khi chóp mũi chạm vào nhau, nói nhỏ: "Lâm Lạc Đinh...... Nếu là tôi, tôi sẽ không chờ, tôi sẽ đi đến trước mặt em ấy."

Em (Ngài) chỉ có thể nhìn thấy tôi.

Lông mi dày đậm phía trên đôi mắt màu trà run rẩy, Lâm Lạc Đinh dường như có chút đăm chiêu: "Lục Thừa Tập......" Cậu không phải là có người mình thích rồi chứ.

Nửa câu còn lại bị chặn lại ở trong lòng bàn tay chàng trai, bởi vì Lục Thừa Tập không muốn lại nghe thêm một lần luận điệu "Không để tâm cậu có thích hay không" của đối phương.

Lục Thừa Tập rất muốn hôn hắn, cuối cùng lại chỉ là nương theo tiếng Lục Thừa Tập kia mà đáp lời: "Ừm."

Sau đó, cách ngón cái, ở trên trán Lâm Lạc Đinh hạ xuống một nụ hôn khắc chế.

Cậu thích Lâm Lạc Đinh, rồi lại sợ sự yêu thích đột ngột này làm hắn hốt hoảng.

Lời tác giả: Tuyến tình cảm: Tiểu Lục (Thích); Chủ tịch Lâm (Ở giữa ham muốn thân thể và động tâm)

Mới ban đầu, Chủ tịch Lâm đối với Tiểu Lục có độ hảo cảm rất cao, nhưng muốn hắn động tâm có chút khó khăn. Tiểu Lục chậm rãi cố lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play