"..." Cho rằng bản thân nghe lầm, chàng trai nhìn về phía hắn, hỏi lại một lần: "Cái gì?"

Lâm Lạc Đinh mở mắt ra, đồng tử bên dưới lông mi dày rậm là màu trà nhàn nhạt, giống như hổ phách lóng lánh.

Lúc này tầm nhìn của đôi mắt trong suốt kia vững vàng rơi trên gương mặt lạnh lùng của chàng trai, đôi môi đầy đặn khẽ mở, nói: "Tôi muốn Trần Tịch."

Giọng nói dễ nghe mê hoặc mà vô tội, lại tràn đầy đương nhiên.

Lồng ngực Lục Thừa Tập hơi nghẹn lại.

Tuy rằng biết rõ người Lâm Lạc Đinh muốn là nhân vật do cậu đóng vai, hơn nữa chỉ giới hạn trong sự nhập vai của cậu, thậm chí tính cách nhân vật này còn rất giống cậu, gửi gắm vào đó vọng tượng không thể cho ai biết nào đó từ trong đáy lòng của chính mình, Lục Thừa Tập vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Thân thể Lâm Lạc Đinh dựa vào cậu, lại gọi tên của một tên đàn ông khác.

Bàn tay trên bụng, trên cổ động tác nhẹ nhàng chậm rãi, xương ngón tay kia tinh tế, như là phần rễ hoa hồng mỏng manh, giống như hơi dùng sức là có thể bẻ gãy.

Trong mắt chớp động cảm xúc khó hiểu, Lục Thừa Tập nhỏ giọng hỏi: "Có biết sau đó Trần Tịch sẽ làm như thế nào không?"

"Tôi không biết." Lâm Lạc Đinh nói. Làn da trắng lạnh, sắc môi đỏ thẫm, ở bên trong không gian tranh sáng tranh tối này, so với bức tranh sơn dầu màu sắc nồng đậm đều có sức thu hút ánh mắt người khác như nhau.

Bàn tay đặt trên cổ chàng trai chậm rãi dời xuống, trượt đến lồng ngực, nhịp tim đập bên dưới lòng bàn tay mạnh mẽ, có lực, gần như có thể cảm nhận được dòng máu bên trong mạch máu dưới da rào rào kích động.

Chính là tươi sống, có lực như vậy.

Hắn hơi nâng lên cái cằm tinh xảo, xinh đẹp, nhếch môi: "Tôi không biết......" Lời nói phun ra cùng hơi thở, "Làm cho tôi xem."

Hắn chắc chắn là yêu tinh.

Trong đầu Lục Thừa Tập, suy nghĩ mạnh mẽ này lướt qua như tia chớp. Cậu gần như không thể kiềm chế được bản thân muốn xoay người, đặt người này ở bên dưới người, muốn nhấm nháp hắn, chỉ muốn bản thân là "Trần Tịch".

Nhưng mà cậu hiện giờ vẫn không thể là "Trần Tịch".

Lúc này, bàn tay ở trên lồng ngực tiếp tục trượt xuống, cho đến lúc dừng ở một chỗ hơi gồ lên nào đó ở phía dưới. Nhìn vào đáy mắt chàng trai, Lâm Lạc Đinh nói: "Trong xe, Trần Tịch, cậu chọn một cái."

Hắn biết tính tình của nhân loại, không ép buộc một chút, đối phương, Lục Thừa Tập, sẽ không có khả năng thỏa mãn hắn.

Cậu không thể chủ động trở thành, nhưng Lâm Lạc Đinh có thể "ép" cậu trở thành.

Lục Thừa Tập lúc này cực kỳ yêu thích sự tùy hứng của Lâm Lạc Đinh.

Nhếch lên một bên khóe miệng, bắt lấy bàn tay ở chỗ nhạy cảm, ấn lên lưng ghế, giọng điệu nháy mắt trở nên nguy hiểm: "Ai đã đồng ý sẽ chờ thêm một chút?"

Vị trí của hai người gần như sinh ra đảo ngược, trước đây đều là Lâm Lạc Đinh cưỡi ở trên người Lục Thừa Tập, hiện giờ lại là Lục Thừa Tập đan lấy tay hắn, nhấc lên quá đầu, đầu gối quỳ ở trên đùi khống chế hắn.

Nhưng Lâm Lạc Đinh lại vui vẻ nhìn thành quả.

"Tôi hối hận rồi a~" Hắn cười nói, đem khiêu khích đặt ở trên mặt, không chút để ý tình cảnh bản thân bị khống chế, "Như thế nào, muốn trừng phạt tôi sao?" Giọng nói khàn khàn, âm cuối trêu người: "Dùng dây xích trói lại, trói ở đầu giường?"

Thay vì nói là khiêu khích, không bằng nói là cám dỗ.

Tròng mắt tối đen của chàng trai tràn đầy âm u.

Ô tô thong thả di chuyển ở trên đường cái, bên ngoài cửa sổ xe thường xuyên vang lên tiếng còi, không khí bên trong xe đậm đặc.

Cổ tay hơi dùng sức một chút, vùng khỏi khống chế của chàng trai. Hai tay Lâm Lạc Đinh ôm lấy cổ chàng trai, kề sát vào cậu, ở bên tai đối phương nhỏ giọng khẽ nỉ non: "Làm cho tôi xem a, không dám nữa?"

Tiếng thì thầm giống như là ma quỷ.

Hầu kết lăn lộn, Lục Thừa Tập bỗng nhiên cảm thấy có chút khát khô. Cậu sao lại không dám, cậu chỉ là sợ bản thân không khống chế được mà thôi.

"Lâm Lạc Đinh......" Lúc mở miệng, giọng nói khàn khàn không thể tưởng, "Dừng ở đây."

Nhân lúc cậu còn có thể tự kiềm chế.

Chân mày dài mảnh của Lâm Lạc Đinh nhíu nhíu, hắn chính là đang chơi đến hăng say, lúc này bảo hắn dừng lại, cơ bản là không có khả năng.

"Tôi không muốn dừng," Lời nói ra giống như làm nũng, giọng điệu lại không cho phép cự tuyệt, "Tôi muốn Trần Tịch."

Nói xong khẽ cắn một ngụm lên vành tai mẫn cảm của chàng trai, răng nanh cứng rắn, môi lại rất mềm, dòng điện mỏng manh chạy khắp toàn thân.

Sợi dây tên là Lý Trí gần như đứt đoạn.

Lục Thừa Tập đè ép cổ họng cười cười, như là thở dài như là tức giận, tay phải đỡ lấy sau cổ của hắn, "Muốn ai?"

Nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng đến làn da hơi lạnh run lên.

Lâm Lạc Đinh không tránh đi, phun ra hai chữ: "Trần Tịch."

Bàn tay đỡ ở sau cổ liền ôm lấy gáy rời đi.

Lục Thừa Tập nhìn vào ánh mắt Lâm Lạc Đinh, đáy mắt đè nén tâm tình mà Lâm Lạc Đinh nhìn không hiểu, hỏi: "Muốn ai?"

Giống như chỉ cần đáp sai một chữ sẽ khiến hắn...... sẽ khiến hắn như thế nào?

Lâm Lạc Đinh híp mắt lại, nghĩ nghĩ, không có trả lời, mà là hỏi ra một vấn đề: "Nếu câu trả lời của tôi khiến cậu không hài lòng, cậu muốn làm cái gì?"

Lục Thừa Tập tuyệt đối có lý do để tin tưởng Lâm Lạc Đinh đang chờ mong "Trừng phạt" của cậu.

Thật sự là khiến cho cậu vừa yêu vừa hận.

Chóp mũi dán lên chóp mũi, Lục Thừa Tập khàn giọng nói: "Điều tôi muốn làm...... sợ là ngài chịu không nổi."

Cảnh tượng trong đầu lướt nhanh bay qua: Cái giường màu đỏ... Thân thể trắng nõn...... Xiềng xích đen đặc.......

Giống như uống rượu độc giải khát, càng nghĩ càng khiến người ta hỏng mất.

Quả nhiên Lâm Lạc Đinh trả lời cậu: "Cậu không làm, làm sao biết tôi chịu không nổi?"

Hơi thở của Lục Thừa Tập trầm xuống, quấn chặt lấy ánh mắt của Lâm Lạc Đinh, hạ thấp người xuống ⸺

"Ngài Lâm, đã tới sân bay rồi." Ô tô vững vàng dừng lại ở cửa vào sân bay, giọng nói của tài xế vang lên từ trong loa.

Bầu không khí đột nhiên rối loạn.

Lục Thừa Tập giống như hoàn hồn mà lui người ra, nhắm mắt lại, ngồi tại chỗ hồi lâu không nói chuyện.

Chỉ nhìn di động chỗ hầu kết và hơi thở của cậu gấp gáp, cùng với vầng trán hơi hơi rịn ra mồ hôi liền biết hiện giờ cậu tuyệt đối không được bình tĩnh.

Lâm Lạc Đinh cũng thoát ra khỏi tâm tình mới rồi, sau gáy dường như còn lưu lại sức lực và nhiệt độ lúc chàng trai trở nên hung dữ, giống như đóng dấu.

Hắn nhớ lại giây lát, chỉ cảm thấy mọi thứ phát sinh vừa rồi, bảo gồm cả cảm giác mà Lục Thừa Tập gây ra cho hắn đều rất mới mẻ, chỉ là không biết có phải do bị cắt ngang đột ngột hay không, bên ngoài mới mẻ còn có chút trống rỗng.

Chính là giống như có một vài việc vốn nên xảy ra đã không thể xảy ra.

"Cốc cốc." Hàn Mỹ Mỹ ở bên ngoài khẽ gõ cửa kính xe.

Lục Thừa Tập mở mắt, Lâm Lạc Đinh hoàn hồn, hai người tạm thời ném đi một hồi ngoài ý muốn này.

Trên đường đã bị kẹt xe một lúc, khi đến sân bay thì vừa kịp lúc đi vào cổng soát vé.

Nhận lấy vé máy bay từ trong tay Hàn Mỹ Mỹ, ba người soát vé lên máy bay, sau khi ngồi vững trên ghế, Lâm Lạc Đinh mới nói: "Tôi thích trò chơi vừa rồi."

Không gian của khoang hạng nhất rộng rãi, yên tĩnh, Lục Thừa Tập tựa lên trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Người bên cạnh lại hỏi: "Trần Tịch trong kịch bản là như vậy?"

Chàng trai im lặng vài giây, nói nhỏ: "... Không phải."

Người ở trước mặt Lâm Lạc Đinh chính là Lục Thừa Tập khoác cái vỏ Trần Tịch mà thôi.

Cậu sao có thể cho phép người "đàn ông" khác tới gần Lâm Lạc Đinh chứ.

Máy bay sau lộ trình sáu giờ thì chuyển sang một chiếc khác, lại bay thêm năm giờ mới đến sân bay quốc tế của quần đảo Chadell.

Lúc này ở trên máy bay cơ bản là không có người trong nước nào có thể nhận ra Lục Thừa Tập và Lâm Lạc Đinh, hai người đeo khẩu trang đi ra khỏi cổng kiểm soát, bên ngoài quần đảo Chadell vừa đúng là thời điểm đẹp nhất lúc chạng vạng.

Bầu trời sáng sủa, thoáng đãng, ráng đỏ khắp trời, trong không khí trôi nổi vị mằn mặn của nước biển.

Nhân viên công tác của khách sạn đã được Hàn Mỹ Mỹ sắp xếp ổn thỏa, đỗ xe chờ ở cửa sân bay. Chờ nhân viên công tác thu dọn xong hành lý, ba người liền ngồi xe đi tới khách sạn.

Nói là khách sạn, thật ra càng giống một tòa biệt thự độc lập hơn.

Biệt thự gần biển, phòng ngủ lại đối diện với mặt biển, kéo màn cửa ra liền có thể nhìn thấy biển rộng bao la cùng bầu trời xanh thẳm.

Gió biển thổi qua màn cửa như lụa mỏng nhẹ nhàng bay lên, ngẫu nhiên sẽ mang theo một hai tiếng hải âu khẽ hót.

Nhân viên công tác chuyển hành lý vào phòng ngủ trong nhà liền lui xuống, Hàn Mỹ Mỹ ở một chỗ khác.

Lâm Lạc Đinh cùng Lục Thừa Tập đi theo phía sau đẩy cửa vào nhà, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở chính giữa phòng bày một cái giường đôi rải đầy cánh hoa hồng.

"Có hoa hồng?" Lâm Lạc Đinh đứng ở bên giường nhặt lên một cánh hoa.

Cánh hoa hẳn là đã rải lên được một lúc, bên rìa có hơi héo, chỉ có hương hoa vẫn nồng đậm như cũ.

Lục Thừa Tập hiểu rõ: "Có thể cho rằng chúng ta là người yêu."

Thì ra hiện giờ giữa những người yêu nhau, ngay cả trên giường cũng phải tung hoa hồng, Lâm Lạc Đinh nghĩ, lại đối với hai chữ người yêu không có gì phản ứng.

Lục Thừa Tập nhìn rõ phản ứng của hắn vào trong đáy mắt, không nói thêm cái gì, đặt hành lý xuống, bắt đầu sắp xếp quần áo của hai người.

Sắp xếp đầu tiên chính là quần áo dính sát người của cả hai.

Mở vali chuyên dùng để đặt những thứ này ra, thứ đầu tiên ở bên trong ánh vào trong chính là áo ngủ tơ lụa hoặc đỏ hoặc trắng hoặc đen của Lâm Lạc Đinh, mỗi một màu sắc mang theo hai bộ.

Lục Thừa Tập đem áo ngủ treo lên móc trong tủ áo, lúc xoay người lại, người vốn nên đứng ở bên giường đã ung dung bước tới bên vali đã mở ra, đang vươn tay hiếu kỳ lật xem.

Hành lý của hai người toàn bộ đều là do Lục Thừa Tập thu dọn, Lâm Lạc Đinh cơ bản là không biết bên trong có gì, nhìn thấy áo ngủ của chính mình mới đại khái biết được bên trong chứa cái gì.

Hắn lật lật, bỗng nhiên nhìn thấy một bộ quần áo nhìn quen mắt, chân mày nhướng lên: "Cậu mang theo áo ngủ?"

Lục Thừa Tập vậy mà lại có thể nghe ra một chút ý tứ chỉ trích.

"... Đã mang theo."

Lâm Lạc Đinh liền tràn đầy ẩn ý mà nhìn cậu: "Nhưng mà cậu quen ngủ trần."

Hạ thấp người xuống, tiếp tục sắp xếp, chàng trai nói: "Lúc tôi ở một mình thì quen ngủ trần."

"Vậy cậu làm quen một chút," Một trọng lượng quen thuộc nhoài lên lưng cậu, "Thói quen lúc có hai người cũng ngủ trần."

Đùa giỡn vành tai chàng trai, Lâm Lạc Đinh nói: "Không bằng bắt đầu từ tối nay?"

Lục Thừa Tập không dám đồng ý với hắn.

Có mặc quần còn không có gì, nếu cái gì cũng không mặc, có một vài phản ứng sẽ không thể che giấu được nữa.

Đang muốn cự tuyệt, ngay sau đó Lâm Lạc Đinh lại nói một câu: "Tôi cũng muốn thử ngủ trần."

Lời nói ra liền biến thành: “...... Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play