Trời sáng khí trong, trời xanh ngàn dặm.

Lục Thừa Tập sáng hôm nay xuất phát sớm, hiện giờ cũng chỉ mới chưa đến mười giờ sáng, nhưng mà mặt trời cuối hè vẫn không biết mệt mỏi mà tỏa ra hơi nóng bức người.

Cây đa cành lá sum xuê che chắn đi cửa lớn ở bên dưới chính mình, miễn cưỡng tạo ra một mảng bóng mát.

Hai người ôm ấp ở dưới bóng cây, thời tiết oi bức khiến cho trên trán Lục Thừa Tập toát ra mồ hôi tinh mịn, nhưng nhiệt độ thân thể Lâm Lạc Đinh lại thiên về thấp, ôm vào mát lạnh giống như một túi nước lạnh.

Lâm Lạc Đinh cũng rất thích nhiệt độ trên người chàng trai, giống như không cảm thấy nóng chút nào, hỏi: "Lần này có thể nghỉ ngơi bao lâu?"

Lục Thừa Tập: "Tạm thời chưa có sắp xếp khác."

Lâm Lạc Đinh không hài lòng với câu trả lời này, hai chữ "tạm thời" đại biểu cho hai loại khả năng, một loại là có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất dài, một loại khác cũng có thể là lập tức sẽ lại có công tác.

Hắn ôm đủ rồi liền muốn lui lại, vừa khéo lúc này bàn tay đỡ lấy eo hắn của chàng trai hơi hơi dùng sức, lập tức bế hắn lên khỏi mặt đất.

Lâm Lạc Đinh: "?"

Hắn hoàn toàn không có ý định bảo nhân loại ôm hắn vào trong nhà.

Chàng trai lại giống như đã hiểu lầm mà vỗ vỗ mông thịt của hắn: "Chân, kẹp chặt."

Lâm Lạc Đinh suy nghĩ một chút, được nhân loại ôm đi vào cũng không tệ? Vì thế hai chân thuận theo mà vòng lấy thắt lưng chàng trai.

Phía trước treo một người đàn ông trưởng thành không nhẹ, Lục Thừa Tập vẫn như bình thường, trên mặt không có một chút vẻ cố sức.

Cậu ôm lấy người đi vào trong phòng, lúc đi ngang qua Hàn Mỹ Mỹ khẽ gật đầu, nói: "Làm phiền giúp tôi mang hành lý vào nhà."

Hàn Mỹ Mỹ nuốt xuống miếng cơm chó nóng sốt trong miệng, cũng quên mất chuyện ông chủ từng nói cô cười rất xấu, hơi hơi cười, nói: "Ngài yên tâm ạ, ngài Lục."

Trong lòng: A a a a a a!

Lục Thừa Tập ôm lấy Lâm Lạc Đinh trở về phòng ngủ trước.

Mới từ bên ngoài trở về, cậu muốn trước tiên tắm rửa một cái, liền đặt Lâm Lạc Đinh ngồi xuống trên cái bàn cách tủ quần áo không xa, tầm mắt quét ở trên bàn một vòng, cầm lấy một quyển sách nhét vào trong tay hắn.

Lục Thừa Tập: "Tôi đi tắm trước, ngài đọc sách một lúc?"

Ánh mắt không nhìn chàng trai, Lâm Lạc Đinh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách có hơi cứng, giống như là đang cảm nhận hai loại xúc cảm khác biệt giữa trang sách và thân thể, không chút để tâm, nói: "Tôi vẫn chưa từng thấy."

Chưa từng thấy ở trong miệng hắn ám chỉ dĩ nhiên sẽ không phải là sách.

Trong mắt chàng trai hiện lên một tia u ám, khi lại mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: "... Chờ thêm một chút."

Lâm Lạc Đinh lúc này mới nâng tầm mắt lên nhẹ bẫng mà liếc sang: "Chờ thêm một chút là bao lâu?"

Sờ cũng không cho sờ, tắm rửa cũng không cho nhìn...... Hắn nghĩ trong lòng hay là vẫn là dùng vũ lực ép buộc đi, cảm giác gần đây huyết mạch hình như đã dung hợp được kha khá rồi......

Lục Thừa Tập cho ra một thời gian chính xác: "Chờ tôi học xong một nửa bài học chuyên ngành còn lại."

Lục Thừa Tập tự học tiến triển được một nửa liền bởi vì chuyện thử vai, vào đoàn làm phim mà gián đoạn, nội dung chưa học đại khái còn lại một nửa, dựa theo tiến độ tự học trước đó của cậu, học hết có thể còn cần thời gian một tháng.

Cũng đã đợi năm tháng rồi, còn ngại một tháng này sao?

"Là cậu nói đó, tôi không thích cậu gạt tôi." Lâm Lạc Đinh nhìn chàng trai, cong môi lộ ra nụ cười.

Vậy thì đợi thêm một tháng nữa là được rồi.

Lục Thừa Tập: "Không gạt ngài." Đầu ngón tay lơ đãng vén vén tóc bên tai hắn.

Chàng trai vào trong phòng tắm tắm rửa, rất nhanh thì tiếng nước liền vang lên rào rào.

Lâm Lạc Đinh vẫn ngồi ở trên bàn, không mấy hứng thú lật sách, rõ ràng trước đó lúc nhân loại còn chưa trở về, đọc vẫn rất thú vị, hiện giờ lại có chút không khơi dậy nổi tâm tư.

Vẫn là muốn nằm ở trong lồng ngực nhân loại, nghe cậu đọc.

Trong lúc hắn thất thần, Hàn Mỹ Mỹ đi tìm dì giúp việc hỗ trợ, cuối cùng cũng cùng nhau mang vali lên, sau khi gõ cửa thì đi vào trong phòng.

Dì giúp việc đem quần áo trong vali sắp xếp lại vào trong tủ quần áo. Hàn Mỹ Mỹ mệt đến thở ra một hơi, đi đến trước bàn, nói: "Ngài Lâm, ngài đã bảo em nhắc ngài nhớ chờ ngài Lục trở về sẽ dẫn cậu ấy đi gặp đạo diễn Thường Nhạc."

Ồ, thiếu chút nữa đã quên rồi, còn phải đi gặp Thường Nhạc trước.

Tiện tay đặt sách xuống, Lâm Lạc Đinh: "Sau đó còn có sắp xếp gì không?"

"Sau đó ngài tạm thời chưa có sắp xếp," Hàn Mỹ Mỹ nói, nói xong khẽ dừng, "Nếu không bao gồm công việc."

Lâm Lạc Đinh tự động bỏ qua nửa câu sau, gật gật đầu tự nói: "...... Ra biển nghỉ phép thì thế nào?"

Cái gì? Ông chủ muốn mở khóa bờ cát play sao?!

"Kẽo kẹt."

Lục Thừa Tập tắm rửa xong, lau tóc đi ra từ trong phòng tắm.

Lâm Lạc Đinh nhìn thấy cậu: "Lục Thừa Tập, chúng ta ra biển nghỉ phép đi."

Học sinh loài người đã khai giảng rồi, lúc này người du lịch hẳn là không nhiều.

Chàng trai nghe vậy cũng không dừng lại động tác: "Khi nào thì đi?"

Người giúp việc sắp xếp lại quần áo xong liền cúi người rời khỏi phòng, Hàn Mỹ Mỹ ở một bên cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại lại.

Lâm Lạc Đinh: "Sau khi đi gặp đạo diễn."

Sau đó, lúc chàng trai nhìn sang dò hỏi liền nhìn về phía Hàn Mỹ Mỹ.

Hàn Mỹ Mỹ: "...... Em sẽ đi liên hệ đạo diễn Thường."

Hàn Mỹ Mỹ rời đi sắp xếp chuyện gặp mặt với Thường Nhạc.

Cửa phòng được khép lại từ bên ngoài, Lục Thừa Tập buông khăn lông xuống, mang theo đầu tóc rối còn hơi ẩm ướt đi đến trước bàn.

Trước khi cậu đi tắm đã đặt Lâm Lạc Đinh ở chỗ này, không ngờ tới sau khi đi ra, Lâm Lạc Đinh vẫn ở tại chỗ, ngay cả tư thế cũng không thay đổi mấy.

Thật ngoan.

Hai tay chống lên cạnh bàn dùng một tư thế vòng ôm lấy người vào trong lòng, chàng trai hỏi: "Đã nghĩ xong sẽ đi đảo nào rồi sao?"

Một giọt nước trên đuôi tóc nhỏ giọt lên trên trán cậu.

Lâm Lạc Đinh dùng tay vẽ loạn, từ sống mũi cao thẳng của cậu trượt đến chóp mũi.

Sau đó nhìn vào đôi mắt sâu hút kia, chậm rãi nói: "Vẫn chưa xem."

Lục Thừa Tập: "Bây giờ tới phòng đọc sách xem?"

Lâm Lạc Đinh: "Được~" Bàn tay thuận thế ôm lấy cổ chàng trai.

Lục Thừa Tập liền ôm lấy hắn đi tới phòng đọc sách.

Giống như Lâm Lạc Đinh lúc trước từng bước, từng bước một thăm dò cậu, Lục Thừa Tập cũng đang từng chút, từng chút một thăm dò giới hạn của Lâm Lạc Đinh.

Chỉ là thăm dò của Lâm Lạc Đinh là không chút che đậy, Lục Thừa Tập lại là càng thêm không chút động tĩnh, không lộ dấu vết.

Hai người ở trong phòng đọc sách lựa chọn địa điểm nghỉ phép cả một buổi sáng, đến trước lúc dùng cơm cuối cùng cũng lựa chọn được một nơi phong cảnh không tệ, hơn nữa vẫn chưa khai thác hoàn toàn, vẫn còn giữ lại rất nhiều hải đảo hoàn cảnh nguyên sinh.

Hẹn gặp mặt với Thường Nhạc đã sắp xếp vào hai ngày sau, bọn họ liền đặt vé máy bay buổi chiều cùng ngày.

Buổi tối lúc đọc truyện cổ tích trước khi ngủ, Lục Thừa Tập mới bỗng nhiên nhớ tới: "Kịch bản đâu?"

Gương mặt của Lâm Lạc Đinh vùi bên thắt lưng cậu, mơ mơ màng màng: "Hửm?"

"..." Lục Thừa Tập: "Không có việc gì, ngủ đi."

...

Hai ngày sau, Lâm Lạc Đinh cùng Lục Thừa Tập chỉ vội vội vàng vàng đọc qua kịch bản một lần đi gặp đạo diễn Thường. Hàn Mỹ Mỹ lại mang theo hành lý của hai người tới sân bay trước một bước.

Địa điểm gặp mặt Lâm Lạc Đinh đã chọn ở một tiệm trà ở gần sân bay.

Sau khi vào phòng, đóng cửa, hai người tháo khẩu trang xuống, Lâm Lạc Đinh đang muốn giới thiệu Thường Nhạc và Lục Thừa Tập làm quen lẫn nhau.

Hắn chuyến này tràn đầy tin tưởng, không có lý do gì mà trong nguyên tác bản thân Thường Nhạc cũng có thể chọn trúng Lục Thừa Tập, đổi sang là hắn đến giật dây bắc cầu thì lại không thành.

Không ngờ Lục Thừa Tập mới vừa tháo khẩu trang xuống, Thường Nhạc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người được Chủ tịch Lâm ra sức nâng đỡ mà ông ta muốn nhìn thấy chân diện mục liền cả kinh.

"Là cậu?!" Thường Nhạc mở miệng, giọng điệu không dấu được kinh ngạc.

Lục Thừa Tập giống như dò hỏi, nhìn về phía đối phương. Sau khi thấy rõ gương mặt mang theo nếp nhăn cùng mái đầu đã bạc trắng một nửa, trong đầu chợt lóe linh quang: "Ngài là người ở bên cạnh đạo diễn Phương ngày hôm đó?"

Lúc đó, sau phân cảnh cuối cùng trước khi đóng máy, đạo diễn Phương bỗng nhiên gọi cậu. Sau khi cậu đi qua lại là người này bảo cậu biểu hiện một đoạn cảm xúc.

Cậu nhớ rõ nhất không phải đoạn biểu diễn không tính là biểu diễn kia, mà là lời đối phương nói lúc đó.

Cậu gánh trên lưng một bí mật, bí mật này vừa là kiêu ngạo của cậu, cũng là ngọn nguồn đau khổ của cậu.

Xem qua kịch bản mới hiểu được ý tứ của đối phương là gì.

"Cậu vẫn còn nhớ tôi?" Thường Nhạc càng thêm kinh ngạc, không truy xét vấn đề này, mà là vội vàng xác nhận với cậu, "Cậu chính là người mà Chủ tịch Lâm muốn mang tới để tôi gặp?"

Lục Thừa Tập hơi ngẩn ra: "Nếu người Chủ tịch Lâm nói chỉ có một, vậy hẳn là cháu."

"Vậy thì chính là cậu rồi," Thường Nhạc lập tức vỗ vai cậu, vui tươi hớn hở mà nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu: "Không ngờ tới hai người chúng ta còn có duyên phận này."

Lúc ông ta thấy rõ mặt mũi của Lục Thừa Tập còn nghi ngờ có phải bản thân trước đó đã gửi lời mời thử vai hay không, sao người tới lại là một trong những người mà ông ta nhìn trúng để thử vai.

Ấn tượng của Thường Nhạc đối với Lục Thừa Tập lúc trước khắc rất sâu, bởi vì ông cảm thấy khí chất của người này cùng nhân vật chính trong kịch bản có chút giống nhau.

Nhân vật chính của <Lạc Lối> là một cảnh sát truy quét ma túy, anh ta cùng đồng đội trà trộn vào nằm vùng trong một đường dây sản xuất ma túy, cuối cùng tất cả đồng đội chết đi, anh ta ngồi lên vị trí đứng đầu.

Nhưng mà những cái này chỉ là mở đầu của câu chuyện. Bởi vì đồng đội biết được thân phận của nhân vật chính đều đã chết, thân phận cảnh sát của anh ta bị chôn vùi, chỉ có thể một bên xoay vòng cùng ma túy, một bên cố thử tìm về thân phận của chính mình.

Thân phận của anh ta là một bí mật khổng lồ. Là kiêu ngạo, cũng là ngọn nguồn của việc anh ta ở trong tập đoàn ma túy giống như đi trên băng mỏng.

Cho nên loại cảm xúc áp lực, điên cuồng, thống khổ phức tạp này gần như là điểm khó biểu hiện nhất của vai diễn, xuyên suốt từ đầu đến cuối nội dung bộ phim.

"Có điều tôi phải nói lời thô tục trước, cho dù cậu có Chủ tịch Lâm nâng đỡ, chờ một lúc nữa biểu hiện không phù hợp với hình tượng nhân vật, tôi vẫn là không thể dùng cậu."

Ông ta nói lời uyển chuyển, không nói kỹ thuật biểu diễn không tốt, mà là nói không phù hợp hình tượng nhân vật.

Tuy rằng Thường Nhạc đã xem qua một chút biểu hiện của cậu trong phim của Phương Nhất Minh, nhưng đóng phim truyền hình và phim điện ảnh không giống nhau, yêu cầu kỹ thuật diễn xuất của phim truyền hình không cao.

Lục Thừa Tập: "Cháu sẽ cố hết sức."

Hai người tôi tới anh đi, không cần Lâm Lạc Đinh giới thiệu thì đã tán gẫu xong quá trình chào hỏi.

Lâm Lạc Đinh híp mắt quan sát, Lục Thừa Tập vừa nói xong, hắn liền khẽ gõ mặt bàn nhắc nhở cảm giác tồn tại của bản thân. Lúc hai người nhìn qua lại lẫn nhau, giọng điệu biếng nhác, nói: "Quen biết?"

Nhìn như đang hỏi hai người, ánh mắt lại chỉ nhìn Lục Thừa Tập.

Lục Thừa Tập: "Trước đó ở trong đoàn làm phim của đạo diễn Phương từng gặp mặt một lần."

Không nhanh không chậm ngồi xuống ở bên cạnh bàn, lật cho mình một cái chung, rót cho mình một chén trà, Lâm Lạc Đinh: "Cậu không nói cho tôi biết."

"Lúc ấy tôi cũng không biết ông ấy là đạo diễn Thường," Lục Thừa Tập nói, dừng một chút, "Ngài cũng không nói người lần này cần gặp là đạo diễn Thường."

Hắn chưa nói sao? Lâm Lạc Đinh thoáng nhớ lại, hình như thật sự chưa từng nói.

Lúc này mới nâng chung trà lên nhấp một ngụm, xem như bỏ qua việc này.

Qua lại giữa hai người, Thường Nhạc thu hết vào đáy mắt, đáy lòng tính toán mối quan hệ này thoạt nhìn sao lại có chút vi diệu......

Lúc này Lâm Lạc Đinh nói: "Hai người nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần quan tâm đến tôi."

Đạo diễn Thường vì vậy hoàn hồn: "Vậy thì ngay bây giờ đi." Ông ta nói với Lục Thừa Tập: "Kịch bản cậu cũng đã nhớ rồi chứ, vậy diễn đoạn Trần Tịch xử lý nằm vùng kia đi."

Nội dung cốt truyện của đoạn này cũng rất đáng chú ý.

Lúc này Trần Tịch mới vừa ngồi lên vị trí đứng đầu, địa vị không vững, cố tình đàn em lại điều tra ra một kẻ nằm vùng giao cho Trần Tịch để anh ta xử trí.

Người nằm vùng là nằm vùng thật sự, tuy rằng không phải người của cảnh sát, nhưng cậu ta là con mồ côi của một cảnh sát truy quét ma túy đã cùng Trần Tịch trà trộn vào nằm vùng.

Cậu bé mồ côi chỉ mới mười tám tuổi, vừa qua sinh nhật thành niên, mang đầy đau khổ mất cha cùng phẫn hận đối với ma túy, chui đầu vào cái hồ nước đục sâu không thấy đáy này.

Hiển nhiên đó là một nhân vật mang tinh thần chính nghĩa lại có chút lỗ mãng, chỉ có một lòng can đảm trong phim.

Trần Tịch không thể giết cậu ta, nhưng ở trước mặt đàn em cũng không có thể dễ dàng tha cho cậu ta. Vừa phải bảo vệ cậu ta, lại không thể tha cho cậu ta......

Lục Thừa Tập nhớ lại nội dung cốt truyện xong, tầm mắt chuyển hướng sang Lâm Lạc Đinh ở một bên chống cằm tỏ vẻ việc không liên quan đến mình mà xem kịch, nhỏ giọng nói một câu: "Chủ tịch Lâm, mạo phạm rồi."

Lâm Lạc Đinh: "?"

Còn chưa hiểu rõ ý tứ của chàng trai đã thấy biểu cảm của nhân loại ở trước mặt đột nhiên biến đổi.

Đôi mắt u ám sâu thẳm kia hiện lên từng tia gợn sóng, từ từ hiện lên vẻ hung ác và tàn nhẫn, giống như là thú dữ nhìn chằm chằm con mồi.

Dù vậy mỗi lời nói, hành động của cậu lại rất bình tĩnh, ung dung, giống như mãnh thú sau khi đi săn bước tới phía con mồi đẫm máu của mình, ẩn giấu tất cả máu tanh bên dưới răng nanh sắc nhọn.

Cậu đi về phía Lâm Lạc Đinh, rũ mắt khẽ liếc, giọng nói trầm thấp lộ ra khàn khàn: "Trà trộn vào làm gì?"

Giọng điệu có một loại lạnh lùng của người bề trên từ trên cao nhìn xuống.

Lâm Lạc Đinh không biết lời thoại nên không nói gì, hắn không có ý định phối hợp diễn, chỉ là cảm thấy hứng thú đối với nhân loại hiện giờ mà thôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Tập, ánh mắt mang tính xâm lược của đối phương làm cho đáy mắt hắn từ từ dâng lên một tia hưng phấn.

"Không cần trả lời tao, cùng lắm cũng chỉ là mấy mục đích nghe nhàm tai kia." Chàng trai nói.

Hạ người xuống, tay phải nắm lấy cằm của hắn, khiến hắn nâng cằm lên, ánh mắt lướt qua mặt mũi cực kỳ tinh tế của hắn, trầm trầm cười một tiếng, có thể nói là ôn hòa, nói: "Sau này cậu chỉ cần làm một chuyện."

Nghiêng đầu giống như là đang nói chuyện với thuộc hạ ở bên cạnh: "Tìm một sợi xích trói lại, trói vào đầu giường trong phòng ngủ của tao."

Sau đó lại hướng tầm mắt trở lại trên mặt Lâm Lạc Đinh, ngón cái vuốt ve môi dưới của hắn, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh như băng: "Nghe rõ rồi chứ."

Lâm Lạc Đinh nhếch môi khẽ cười.

Giống như không cảm nhận được xúc cảm trên cằm, trên môi, tay phải vuốt ve lên mặt chàng trai, ánh mắt càn rỡ, giọng điệu khiêu khích lại mê người, "Cậu có thể thử xem......"

Sức căng lúc hai người đối diễn với nhau khiến cho trái tim của ông lão như Thường Nhạc cũng đập mạnh bang bang.

Chủ tịch Lâm hẳn là đã bị Lục Thừa Tập dẫn dắt nhập diễn, nhưng mà lại không chưa từng nghiên cứu gì về kịch bản, chỉ có thể dựa theo tính cách của chính mình để đón lời.

Ai da, Chủ tịch Lâm không đi đóng phim thật là đáng tiếc.

Về phần hai người có phải là quan hệ càng sâu xa hơn hay không? Thường Nhạc không muốn biết, cũng chỉ làm như bản thân cái gì cũng không biết.

Để tránh cho sau đó lại diễn ra cái gì càng khó xử hơn, ông dứt khoát giả vờ tức giận để thở không thông mà lên tiếng cắt ngang: "Cắt cắt cắt, sai rồi, sai rồi, cậu lúc này nên là sợ hãi, sỉ nhục có biết không! Cảm xúc sai rồi!"

Nói xong mới giống như giật mình nhớ tới đây là đang ở đâu, lại ha ha nói xin lỗi với Lâm Lạc Đinh: "Thật là ngại quá, Chủ tịch Lâm, thấy hai người diễn nhập tâm quá, nổi lên bệnh nghề nghiệp."

Giọng nói đột ngột khiến hai người bừng tỉnh.

Lục Thừa Tập trở về lại dáng vẻ bình thường, rút tay về, lại nói lời xin lỗi một lần: "Xin lỗi Chủ tịch Lâm, mạo phạm rồi."

Lâm Lạc Đinh nhìn cậu không nói gì, sau một lúc lâu mới buông tay xuống, tầm mắt buông xuống giống như đang suy tư gì đó.

Màn thử vai của Lục Thừa Tập đương nhiên là qua ải rồi.

Thường Nhạc cho rằng dù là kỹ thuật biểu diễn của Lục Thừa Tập còn ngây ngô một chút, nhưng ánh mắt biết nói, có hồn, mạnh mẽ uyển chuyển, điều này đối với một đạo diễn mà nói là có thể gặp mà không thể cầu.

Thà là cần một người mới có hồn, mạnh mẽ uyển chuyển, cũng không cần một kẻ lão làng, kỹ năng diễn xuất thuần thục nhưng sáo rỗng vô hồn, liền ngay tại chỗ vỗ bàn bảo Lục Thừa Tập giành ra nửa đầu năm sau.

Cũng chính là chốt hạ rồi.

Kết thúc thử vai, hai người Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập từ biệt Thường Nhạc muốn giữ lại dùng cơm, ngồi xe đi tới sân bay.

Trên xe, tài xế theo thói quen mà nâng tấm chắn giữa hai khu trước sau lên, phía ghế sau liền để lại cho hai người một không gian nhỏ khép kín.

Máy điều hòa trên xe vù vù phả ra hơi lạnh, bên ngoài cửa sổ được dán màn chắn, tình hình giao thông đông đúc, chiếc xe giống như ốc sên chậm rãi di chuyển ở trên đường.

Lâm Lạc Đinh nhắm mắt tựa trên vai chàng trai, trong đầu còn đang nhớ lại cảnh tượng mới vừa phát sinh ở trong quán trà.

Lục Thừa Tập nắm lấy cằm hắn, ép bản thân nhìn về phía cậu, động tác dịu dàng, ánh mắt lại rất hung ác. Bên trong đôi mắt sâu thẳm dường như còn cất giấu thứ gì khác, khiến người muốn tìm tòi, dò xét.

Đó là Lục Thừa Tập mà hắn chưa từng thấy, làm cho hắn cảm thấy rất...... kích thích.

"Lục Thừa Tập......" Hắn nhỏ giọng mở miệng.

Lục Thừa Tập hơi hơi nghiêng đầu: "Hửm?"

Bàn tay sờ lên hầu kết gợi cảm của chàng trai, chậm rãi, cẩn thận....

Lâm Lạc Đinh nhắm mắt lại nói: “Tôi muốn Trần Tịch.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play