Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 38-2


10 tháng

trướctiếp

Ngày hôm sau, lúc Lục Thừa Tập cùng Chu Miểu xuất phát trở về địa điểm quay chụp <Thiên Thu>, Lâm Lạc Đinh vẫn chưa tỉnh dậy, chờ đến lúc hắn tỉnh lại, trên mạng, tai tiếng tình cảm của "Hắn" và Lục Thừa Tập đã bay đầy trời.

Nhưng mà trợ lý đời sống không ở đây, hắn lại không có thói quen lướt weibo, về sau khi tin tức đã được đè xuống mới lạc hậu biết được việc này.

Lúc này Lục Thừa Tập đang ngồi trên xe Van, Chu Miểu dở khóc dở cười mà vỗ vỗ cái miệng của mình.

Anh ta cũng không biết có nên nói bản thân là miệng quạ đen hay không.

Bọn họ ngày hôm qua không đưa Chủ tịch Lâm tới bệnh viện, kết quả không nghĩ tới vẫn bị người chụp được, vẫn là bị đăng lên trên mạng, còn là bởi vì độ ‘hot’ của Lục Thừa Tập gần đây mà bò lên trang đầu tìm kiếm.

Ảnh chụp trộm vừa vặn là cảnh Lâm Lạc Đinh cắn cổ Lục Thừa Tập, chụp liên tiếp mấy tấm, lấy ra một tấm đưa lên bàn phân tích, có thể nói là vừa rõ ràng lại kích thích.

Chu Miểu lúc đó không nhìn thấy cảnh tượng này, giờ phút này thấy được ảnh do người chụp trộm lại hoàn toàn thấy rõ rồi.

"Chủ tịch Lâm ngày hôm qua đã cắn cậu?" Chu Miểu kinh ngạc nói.

Chủ tịch Lâm và bọn họ tổng cộng chỉ từng gặp mặt mấy lần, anh ta cơ bản là không nghĩ tới phương diện kia, hơn nữa trạng thái của Chủ tịch Lâm tối hôm qua, anh ta chính là tận mắt nhìn thấy.

Lục Thừa Tập không đổi sắc mặt, nói: "Đã cắn, có lẽ là khó chịu."

Sẽ không là bệnh gì nghiêm trọng chứ? Cũng đã khó chịu đến mức cắn người. Trong lòng suy nghĩ một vài việc như có như không, Chu Miểu bắt tay vào giải quyết chuyện này.

Lúc đó ở hiện trường ngoại trừ Chu Miểu bọn họ thì chỉ nhìn thấy nhân viên phục vụ của khách sạn kia, lúc này vừa liền gọi điện thoại, trực tiếp gọi cho khách sạn, nói bọn họ xuất ra video đầy đủ để đính chính.

Lục Thừa Tập lại đang xem bình luận bên dưới weibo.

[Đờ phắc, cái này cũng quá kích thích rồi đi, thật hay giả, còn chưa trở về phòng đâu gấp gáp đến như vậy sao]

[Đây là có người đang muốn làm thịt Lục Thừa Tập nhỉ? Mới vừa nổi tiếng liền xuất hiện loại sự việc này.]

[Ha ha, nếu cậu ta không làm thì có thể bị tuồn ra sao?]

[Đừng ầm ĩ nữa, sao tôi cảm thấy người kia có hơi giống Chủ tịch Lâm?]

[Chính là Chủ tịch Lâm của Giải Trí Song Mộc nha, khách sạn đã đưa ra video làm sáng tỏ!!! Lúc đó còn có những người khác ở đó, Chủ tịch Lâm bởi vì bị bệnh, khó chịu mới cắn người]

[Tôi đã biết mà!! Ô ô ô anh trai tôi bị lão già cắn, tôi sắp không thể thở được rồi!]

[Ông già? Hình như tôi nghe thấy có người đang nghi ngờ nhan sắc Chủ tịch Lâm của tôi? [Ảnh][Ảnh][Ảnh] ]

[Đờ phắc, giá trị nhan sắc này!...... Tôi có một suy nghĩ lớn mật]

[Cám ơn đã cùng cấp tài liệu, ảnh chụp tôi tải xuống rồi, trước xin dập đầu cảm ơn.]

[23333* cái này so với Lục X Phong thật hơn nhiều rồi.]

*23333: Giống oa ha ha ha ha, là biểu tượng mặt cười.

*Câu bình luận này ý nói tin đồn Lục Thừa Tập x Lâm Lạc Đinh còn thật hơn Lục Thừa Tập x Phong Tiêu Tiêu.

"Được rồi, đã đính chính rồi, anh sẽ nói bên quan hệ công chúng tìm một vài tin tức khác để đè xuống." Chu Miểu nói.

Trong video đính chính đã thể hiện rõ tối hôm qua Lục Thừa Tập thật sự chỉ là trùng hợp chặn Chủ tịch Lâm lại từ trên tay Liêu Kim Khải, tuyệt đối không có xuất hiện hình ảnh không nên có gì, anh ta hoàn toàn yên tâm rồi.

"Không cần nữa," Lục Thừa Tập mở miệng, chân mày hạ thấp để lộ ra chủ nhân không chút hờn giận, "Chuyện của Trịnh Phi Diệp bị tuồn ra rồi."

Chu Miểu liền vui vẻ: "Vậy thì quá tốt rồi!"

Nếu chuyện của Trịnh Phi Diệp là thật, vì hiệu quả phát sóng của phim truyền hình, hậu kỳ chắc chắn phải cắt giảm phân cảnh của anh ta.

Lúc này còn có thể thuận tiện giúp bọn họ đè xuống tin đồn, nhất cử lưỡng tiện nha!

Lục Thừa Tập: "..."

Cậu hoàn toàn không cảm thấy tốt.

Tin đồn tình cảm của Lục Thừa Tập và Lâm Lạc Đinh cứ như vậy bị tin tức "Trịnh Phi Diệp đêm khuya bị cảnh sát mang đi" dễ dàng đè xuống.

Bắt đầu từ sự kiện này, các ban ngành có liên quan đã âm thầm triển khai điều tra đối với Kim Lân.

Lục Thừa Tập trở về đoàn làm phim <Thiên Thu> quay phim, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài phối hợp với đoàn làm phim <Mối Tình Đầu> nhận phỏng vấn, tuyên truyền.

Độ ‘hot’ của cậu vẫn luôn đi theo số tập phát sóng của <Mối Tình Đầu> mà tăng lên, Trịnh Phi Diệp lại từ sau ngày "bị cảnh sát mang đi" lên trang đầu tìm kiếm thì chưa từng lộ diện ở trước công chúng.

Nửa tháng sau.

Một chiếc xe Van không chút nổi bật đỗ lại ở bãi đỗ xe của khu nội trú của bệnh viện, Lục Thừa Tập ở trên xe, đội mũ bucket và đeo khẩu trang, cầm di động bước xuống.

Gật gật đầu với trợ lý Tiếu Quý đã đưa hắn tới đây, nói lời cảm ơn, cậu nói với người ở đầu bên kia di động: "Quay xong rồi, ngày mai tôi sẽ trở về."

"... Được."

"Ngày mai, thật sự."

Giọng điệu không có quá nhiều tình cảm, lại trước sau vẫn luôn rất dịu dàng, cho dù bị truy hỏi lặp đi lặp lại, lời xác nhận cũng không có một chút không kiên nhẫn.

Vì vậy, qua một lúc, cậu kết thúc trò chuyện, cất di động đi, Tiếu Quý liền đánh bạo hỏi cậu: "Anh Lục, anh đang gọi điện thoại với ai vậy?"

Nghe vào giống như đang dỗ dành bạn gái vậy.

Lục Thừa Tập trả lời: "Bạn cùng phòng." Mấy chữ đơn giản dường như ẩn chứa ý tứ hàm xúc khác.

Trai thẳng Tiếu Quý lại không nghĩ nhiều, cậu ta biết anh Lục vẫn luôn ở nhờ ở nhà của bạn, phỏng chừng chính là bạn của anh Lục rồi. Cười cười nói lời từ biệt với cậu: "Vậy, anh Lục, em quay vè công ty trước."

"Ừm."

Sau khi Tiếu Quý rời đi, Lục Thừa Tập đi thang máy lên phòng bệnh của mẹ Lục.

Cậu nói với Lâm Lạc Đinh ngày mai mới có thể quay về Chử Thị, thật ra ngày hôm qua cậu đã nghỉ phép rồi, chỉ là tranh thủ thời gian trống hôm nay, đặc biệt đi đến bệnh viện một chuyến.

Cậu đột nhiên tới, mẹ Lục ở trong phòng bệnh nhìn thấy cậu, vừa vui mừng vừa kinh ngạc, Vừa bảo cậu ngồi ở bên cạnh vừa nói: "Thừa Tập, công việc của con được nghỉ rồi?"

"Mới vừa quay xong một bộ phim, tới đây thăm mẹ một chút," Ngồi xuống ghế trông bệnh ở bên giường, Lục Thừa Tập nói. Nhìn quanh trái phải phòng bệnh, "Bà ngoại không ở đây?"

Mẹ Lục cười nói: "Bà ngoại ở nhà nghỉ ngơi."

Bà đã một khoảng thời gian không gặp con trai, hiện giờ có một đống lời muốn nói: "Tối hôm qua mẹ còn cùng bà ngoại xem phim truyền hình con đóng, tên là <Mối Tình Đầu> đúng không? Diễn rất tốt."

"... Cũng chỉ có quay phim mới có thể thấy con gần gũi với con gái một chút, đổi lại là trước kia mẹ nghĩ cũng không dám nghĩ."

"...... Đúng rồi, mẹ còn thấy kia cái bình luận màn hình gì đó? Đúng, hình như gọi là bình luận màn hình, trên đó rất nhiều người nói con và nữ diễn viên kia tình cảm rất ngọt ngào đấy."

Lục Thừa Tập thản nhiên mở miệng: "Quay phim đều là giả."

"Mẹ biết là giả, tính tình của con thế nào mẹ còn không rõ sao?" Trên thực tế, cậu có thể dằn xuống tính tình, quay được là bà cũng đủ kinh ngạc rồi, mẹ Lục buồn cười lắc đầu.

Thấy sắc mặt Lục Thừa Tập không thả lỏng, bỗng dưng nhớ tới chuyện lần trước cậu nới với mình.

Ý cười giảm bớt một chút, bà dịu dàng hỏi: "Thừa Tập, thay đổi lần trước con nói với mẹ, con đã nhận ra là tốt hay xấu chưa?"

Chưa.

Cậu vẫn chưa biết là tốt hay xấu như trước, có điều hiện giờ việc này đã không còn quan trọng nữa.

Cậu ngẩng đầu: "Hôm nay không nói cái này, con muốn tâm sự với mẹ chuyện khác."

Mẹ Lục: "Được, con muốn tâm sự cái gì?"

Lục Thừa Tập im lặng giây lát, sắp xếp lại từ ngữ, thật lâu sau nói: "Tâm sự kịch bản mới của con. Tuyến tình cảm của nhân vật trong đó con có chút không rõ lắm."

Lại nhận được kịch bản mới rồi? Hiếm khi con trai muốn cùng bà tâm sự về kịch bản.

"Con nói đi, mẹ nghe đây." Mẹ Lục dịu dàng cổ vũ.

Lục Thừa Tập hít thở thật sâu, lúc lại mở miệng, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn, giống như là một mặt hồ lặng gió, không một chút gợn sóng.

Cậu nói: "Nhân vật trong kịch bản chính là loài người và...... hoa hồng."

Hoa hồng? Mẹ Lục có chút nghi hoặc, nhưng không lên tiếng cắt ngang.

"Hoa hồng sinh trưởng ở trong vực sâu, nhân loại ở trong thôn xóm, giữa vực sâu và thôn xóm là một ngọn núi cao không thể vượt qua."

"Giữa bọn họ vốn nên không có quấy rầy lẫn nhau, nhưng mà có một ngày hoa hồng nhàm chán, vì vậy nó lựa chọn một nhân loại lên trên núi ở cùng nó."

"Nhân loại ở trên vách núi, cùng hoa hồng cách một vực sâu nhìn nhau. Hoa hồng ngẫu nhiên sẽ tỉnh dậy cùng nhân loại chơi đùa, không nghĩ đến ý nguyện của nhân loại."

Mẹ Lục: "Hoa hồng đã tổn thương nhân loại?"

Lục Thừa Tập lắc đầu: "Không có, nó có chút tật xấu và tò mò của trẻ con...... Thích nếm thử thứ chưa biết, mỗi một bước đều vừa vặn dẫm nát điểm giới hạn của nhân loại."

Có một vài yêu cầu luôn làm da đầu cậu run lên, vừa kháng cự lại không thể khống chế mà bị hấp dẫn.

"Nó trói buộc nhân loại không cho hắn rời đi, lại không yêu cầu nhân loại đi xuống vực sâu."

"Qua thật lâu...... Cũng không phải rất lâu, qua một khoảng thời gian...... Đối với nhân loại mà nói là khoảng thời gian vừa ngắn mà lại vừa dài......"

Đã năm tháng rồi, thời gian đảo mắt liền qua, rồi lại giống như đã qua thật lâu.

Trong một lúc, cậu không nói gì, mẹ Lục liền thả nhẹ giọng nói, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Sau đó......

Lục Thừa Tập hoàn hồn, rũ mắt nhìn bàn tay của chính mình. Nơi này, ngón trỏ. Cậu vân vê đầu ngón tay.

Nơi này từng có một miệng vết thương, hắn từng tham lam ngậm lấy, mút mát, hiện giờ đã không nhìn thấy một chút dấu vết nữa.

"Sau đó, nhân loại đi tới bên cạnh vách núi."

Gió bên vách núi lạnh thấu xương, đi về phía trước một bước chính là vực sâu vạn trượng.

Mẹ Lục: "Hoa hồng có thể mê hoặc tâm thần nhân loại?"

"... Không phải."

Hắn không mê hoặc tâm thần người khác, hắn chỉ cần càn rỡ mà nở rộ, tự sẽ có nhân loại bị vẻ đẹp kinh tâm động phách kia hấp dẫn.

Chuyện đã vô số lần từng mơ hồ phát hiện lại bị mạnh mẽ đè xuống, lúc này bị người thân cận nhất hỏi đến, Lục Thừa Tập không thể không thừa nhận, "... Nhân loại chỉ là bị hoa hồng hấp dẫn."

"Hắn muốn tới gần nó."

Giống như một luồng ánh sáng trong bóng tối vô biên, giống như một vệt sắc đỏ trong thế giới trắng đen.

Hoặc sớm hoặc muộn, nhân loại chắc chắn sẽ chú ý tới hoa hồng của hắn.

Mẹ Lục lại hỏi: "Sau đó thì sao?"

Khép lại mi mắt, che đi tâm tình cuồn cuộn trong mắt, Lục Thừa Tập nói: "Nhưng hắn không biết có nên tới gần hay không."

Bị nó (hắn) hấp dẫn, lại không biết có nên tới gần hay không.

Mẹ Lục: "Vì sao?"

Lục Thừa Tập: "Bởi vì hoa hồng chỉ xem nhân loại là một người chơi cùng khi nhàm chán, nhân loại lại muốn cùng nó làm...... bạn bè."

Bởi vì Lâm Lạc Đinh chưa từng yêu cầu cùng hắn phát sinh mối quan hệ thực chất.

Bởi vì đoạn quan hệ này ngay từ đầu chính là dị dạng, không đúng.

Bởi vì con không biết một bước này bước ra, chờ đón con ở bên dưới vách núi có phải là tan xương nát thịt hay không.

Cậu đã đứng ở bên cạnh vách núi do dự quá lâu.

Giọng nói mẹ Lục vẫn dịu dàng không thay đổi, tựa như không nghe ra điều khác thường: "Nhân loại muốn làm như thế nào?"

Lục Thừa Tập: "Nhân loại không biết nên làm như thế nào."

Mẹ Lục: "Muốn từ bỏ không?"

"Hắn sẽ không từ bỏ," Lục Thừa Tập ngẩng đầu, "Tảng đá vỡ nát rồi, nhân loại không quay đầu được."

Cậu đã rơi xuống vách núi, bắt đầu từ khi nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy kia.

Nhưng mà cậu lại vô cùng may mắn ngày hôm đó nhìn thấy cảnh tượng kia.

Lúc đó cậu đã hỏi chính mình có thể chấp nhận một người đàn ông khác thay thế cậu ở bên cạnh Lâm Lạc Đinh hay không.

Đáp án rất rõ ràng, cậu không thể chấp nhận.

Mẹ Lục cả cười: "Con xem, con rõ ràng đã rất hiểu rõ tuyến tình cảm của kịch bản."

Lục Thừa Tập không nói gì.

Tay phải của mẹ Lục đặt lên bàn tay cậu đặt ở trên đầu gối.

Tay bà rất gầy, bởi vì thường xuyên treo nước mà có chút lạnh, nhưng mà lời nói của bà lại vô cùng dịu dàng và kiên định.

Bà nói: "Mẹ biết nhân loại đang buồn rầu cái gì."

"Nhân loại không biết làm thế nào để tới gần hoa hồng có phải không?"

Bàn tay đặt lên trên lưng bàn tay của Lục Thừa Tập hơi hơi dùng sức, ánh mắt mẹ Lục nhìn thẳng Lục Thừa Tập, nói ra từng chữ từng lời: "Nếu hoa hồng không hiểu, vậy thì nhân loại tới dạy hắn, dạy cho nó hiểu...... Cái gì là tình bạn."

"Thành công rồi, như vậy nhân loại chính là người bạn đầu tiên của hoa hồng, có lẽ cũng là một người bạn duy nhất."

"Con không muốn sao?"

Hắn không hiểu, vậy thì dạy cho hắn hiểu, từ nay về sau hắn sẽ chỉ vì nở rộ vì một mình con.

Mê hoặc của những lời này quá lớn, trái tim Lục Thừa Tập như nổi trống.

...

Ở lại bệnh viện trung tâm một ngày, Lục Thừa Tập giống như lời cậu đã đồng ý với Lâm Lạc Đinh, ngày hôm sau trở về Chử Thị.

Thời điểm cuối hè, rừng cây trong khu nhà càng thêm sum xuê, xanh tốt, cậu kéo vali bước trên con đường nhỏ lót bằng đá cuội quen thuộc, chưa bao giờ rõ ràng biết được bản thân đến cùng là muốn cái gì như vậy.

Chưa bao giờ kiên định như vậy, chưa bao giờ khát vọng như vậy.

"Lục Thừa Tập ~" Lâm Lạc Đinh tựa lên trên rào chắn gọi.

Lục Thừa Tập ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Tựa như trở về mấy tháng trước, mặt mày xinh đẹp như trước, lưu luyến đa tình.

Cậu kéo theo vali đi vào trong sân, mới vươn tay ra đóng lại cánh cửa phía sau, xoay người, trong lồng ngực liền có thêm một thân thể quen thuộc.

"Lục Thừa Tập." Giọng nói giống như trước giờ đã từng gọi vô số lần như vậy.

Lâm Lạc Đinh vòng lấy thắt lưng chàng trai, híp mắt lại, cọ lên phần cổ phía sau tai, ngửi lấy hơi thở của cậu, nhỏ giọng khẽ nỉ non: "Tôi nhớ cậu~"

Không thi triển được dịch chuyển tức thì, lại là nửa tháng không gặp.

"Lâm Lạc Đinh." Lục Thừa Tập rũ tầm mắt xuống.

"Ừm~" Người trong lòng biếng nhác mà hừ khẽ đáp lại.

"Lạc Đinh......" Giọng nói rất nhẹ.

"Hửm?"

Tình cảm cùng dục vọng, Lục Thừa Tập không thể nói rõ đến cùng là cái nào sinh ra trước, chỉ biết là tới thời điểm khi cậu tỉnh ngộ ra, hai cái đã dây dưa cùng một chỗ, không thể tách rời.

Tình cảm bởi vì dục vọng mà lớn lên, dục vọng cũng từ tình cảm mà sinh ra.

Ở trong đoạn quan hệ bất bình đẳng này, những tâm tình phức tạp này cắm rễ thật sâu bên trên kiêu ngạo, kiên trì, khắc chế cùng tự tôn của cậu, hấp thu những thứ này làm chất dinh dưỡng để nhanh chóng mọc rễ, nẩy mầm.

Cho nên cậu mới càng khắc chế thì càng điên cuồng.

Càng nhẫn nhịn thì càng thâm tình.

Mãi cho đến phần dục vọng cùng tình cảm này sinh trưởng thành một gốc cây, sau đó từ trong tim nở ra một đóa hoa hồng......

Nhắm mắt che đi vẻ sâu lắng trong mắt, Lục Thừa Tập vươn tay ôm chặt hắn.

Lâm Lạc Đinh, nếu đoạn quan hệ này đã định trước là tôi không thể trốn thoát, vậy thì tôi không cho phép em chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Tôi rơi xuống vách núi rồi.

Tôi cần em.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp