Vị máu thơm ngon giảm bớt cháy bỏng đến từ chỗ sâu trong linh hồn, giống như là ngày hè nóng bức được uống một ngụm nước đá, cũng làm cho thân thể khô kiệt thoải mái hơn một chút.
Đầu lưỡi liếm láp miệng vết thương trên đầu ngón tay, vết rách chỉ dài một chút lập tức liền có dấu hiệu khép lại.
Lúc này Lâm Lạc Đinh mới lưu luyến không rời mà thả ngón tay trong miệng ra.
Hắn hiện giờ càng ngày càng khó hiểu bản thân sẽ biến thành cái dạng gì.
Rõ ràng là ma cà rồng dựa vào răng nanh để hút máu, hắn hiện giờ vậy mà lại trực tiếp dùng miệng uống. Vậy máu uống vào trong bụng chẳng phải sẽ trực tiếp đi vào trong bao tử?
Nghĩ rồi lại nghĩ, toàn thân đều không dễ chịu.
Thân thể đã lâu chưa nếm được mùi vị máu tươi, thỏa mãn dựa lên trên đùi chàng trai, biếng nhác.
Lâm Lạc Đinh khẽ hé mắt, trước mắt là chỗ khóa kéo quần tây hơi gồ lên của chàng trai, lại nhìn lên trên chính là phần bụng quần áo chỉnh tề, chóp mũi còn có thể ngửi thấy hương vị hỗn hợp giữa hơi thở đặc trưng của nhân loại cùng mùi máu tươi thoang thoảng.
Thật sự là làm cho người ta mê muội.
Hắn liếm liếm môi, thân thể càng thêm mềm nhũn không muốn dậy, liền dùng đầu ngón tay cởi bỏ nút áo trên bụng chàng trai.
Bởi vì cần tham gia tiệc mừng công, hôm nay Lục Thừa Tập mặc một bộ âu phục đơn giản, có phần nghiêm túc.
Phía bụng dưới truyền đến một chút xúc cảm đánh thức cậu từ trong suy tư.
Cậu rũ tầm mắt xuống.
Nước là sóng mắt mênh mông, núi là nơi chân mày tụ hợp. Câu thơ này đảo lại dùng để hình dung Lâm Lạc Đinh lại cũng rất thích hợp.
Mắt như mặt nước hồ thu, mày như núi xa, bờ môi đã uống máu như hoa hồng đượm sương sớm, đầy đặn, ướt át.
Động tác cởi bỏ nút áo của cậu mềm mại, lơ đễnh, ánh mắt lại tràn đầy hứng thú.
Lục Thừa Tập hỏi hắn: "Không muốn nữa?"
"Ừm~"
Dù sao cũng không phải chính thức cắn từ trên cổ, để đỡ thèm là đủ rồi, cắn hỏng nhân loại thì làm sao bây giờ?
Gỡ cả một lúc lâu cũng không cởi bỏ được áo khoác ngoài, Lâm Lạc Đinh cuối cùng mất hứng. Trên người hắn còn đang mềm rũ, liền bảo Lục Thừa Tập đỡ hắn dậy.
Lục Thừa Tập đỡ lấy cánh tay hắn.
Lâm Lạc Đinh liền xoay người, chậm rãi đỡ lên vai chàng trai mượn sức, tách hai chân ra ngồi khóa ở trên đùi cậu, toàn thân thoải mái mà nằm úp sấp vào trong lòng cậu.
Lục Thừa Tập vô cùng tự nhiên mà dùng bàn tay chưa bị thương ôm lấy thắt lưng hắn, liếc nhìn lên đầu ngón tay bị thương một cái.
Miệng vết thương đã không còn chảy máu nữa, dấu vết rất mờ, giống như là bị liếm đến khép lại rồi.
Cậu không để ý nhiều, nói: "Tự mình ngồi một lúc? Tôi đi tìm một miếng dán vết thương."
Siết chặt cánh tay ôm lấy chàng trai, Lâm Lạc Đinh: "Không."
Hắn hiện giờ vẫn đắm chìm trong thỏa mãn sau khi đỡ thèm, chỉ muốn dùng này tư thế ngồi đến trời tàn đất tận, không muốn động đậy.
Chàng trai không biết nói gì trong giây lát, chỉ đành nói: "Ôm chặt."
Sau đó đỡ lấy bờ mông căng chặt lại mềm mại, khẽ giữ vòng eo mảnh khảnh, đứng dậy đi tìm hộp thuốc do khách sạn trang bị.
Một tay ôm người, một tay cầm hộp thuốc, sau khi trở lại sô pha, ngồi xuống, Lục Thừa Tập không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lấy ra một miếng dán vết thương, quấn lên trên ngón trỏ, người ở trên người vẫn giống như một con gấu túi lớn, ôm lấy cậu, không có ý định leo xuống.
Lục Thừa Tập hỏi hắn: "Sao lại đột nhiên tới đây rồi?"
Ngày hôm qua lúc nhìn thấy Lâm Lạc Đinh, hắn còn ở chỗ cách hơn một nửa thành thị cùng Liêu Kim Khải.
... Cho nên hôm nay cũng là vì Liêu Kim Khải?
Nhớ tới cái người hai lần đụng phải ở bên cạnh Lâm Lạc Đinh, ánh mắt chàng trai sâu hơn một chút.
Lâm Lạc Đinh không biết cậu đang suy nghĩ gì, nghe vậy thì thoáng nhớ lại: "Nghĩ đến cậu, liền tới rồi."
Lúc đó hắn thật sự là đã nghĩ tới nhân loại mới đột nhiên dịch chuyển trong nháy mắt, đáng tiếc là vì hai loại huyết mạch dung hợp chưa hoàn toàn, địa điểm có chút sai lệch, không thể trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh nhân loại.
Lục Thừa Tập vì câu trả lời của Lâm Lạc Đinh mà hơi thở rối loạn trong tích tắc.
Nhưng mà cậu không phân rõ thật giả trong lời Lâm Lạc Đinh nói, nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng bên dưới lòng bàn tay: "Ngài đã té xỉu, có phải thân thể không thoải mái hay không?"
Lâm Lạc Đinh: "Ồ, té xỉu là bởi vì tới quá gấp." Thân thể vẫn chưa chịu đừng được cường độ do di chuyển tức thời gây ra.
Chàng trai không biết nên đáp lời như thế nào.
Bởi vì nhớ cậu nên mới đến, bởi vì tới quá gấp mà té xỉu. Vậy những lời này cậu có thể hiểu thành Lâm Lạc Đinh cho dù té xỉu cũng muốn đến gặp cậu không?
"Nhớ tôi?" Lục Thừa Tập nghiêng đầu hỏi hắn, hơi thở chạm lên vành tai hắn.
Lâm Lạc Đinh nhắm mắt lại, vẫn không có phản ứng quá lớn như trước, dán lên cổ chàng trai, trả lời: "Muốn để cậu ôm tôi ngủ."
Khóe môi chàng trai nhếch nhếch, lạnh lùng trong mắt vụt mất: "Liêu Kim Khải thì sao?"
"Hửm?" Lâm Lạc Đinh nghi hoặc mà hửm một tiếng, hơi hơi mở mắt, nhưng bởi vì tư thế, chỉ có thể nhìn thấy sau gáy chàng trai, lại lười biếng mà nhắm lại, "Hắn ta đêm nay lại xuất hiện?"
Trước khi hôn mê hình như đã nhìn thấy Liêu Kim Khải.
Lục Thừa Tập: "Trước lúc tôi nhìn thấy ngài, hắn ta đang định ôm ngài đi."
Lâm Lạc Đinh nhíu mày: "Hắn ta thật là phiền, sao chỗ nào cũng gặp phải hắn ta."
Một câu này liền làm cho độ cong nơi khóe môi chàng trai biến thành nụ cười chân thật, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay sẽ rời đi sao?"
Lâm Lạc Đinh: "Không " Thật vất vả mới cùng nhân loại gặp mặt một lần, hắn sao lại muốn rời đi.
Nụ cười càng thêm rõ ràng, Lục Thừa Tập ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Vậy đêm nay ôm ngài ngủ."
? Có chỗ nào đó không đúng?
Tuy rằng ôm ngủ đã được một khoảng thời gian, nhưng từ miệng nhân loại chủ động nói ra hình như là lần đầu tiên?
Có điều nhân loại nói như vậy lại thật sự không tệ.......
"Cậu," Lời vừa mới nói được một chữ bị tiếng chuông đột ngột vang lên cắt ngang, Lâm Lạc Đinh bất mãn, "Ai?"
Lục Thừa Tập cầm lấy di động trên bàn trà, sau khi thấy rõ tên người gọi điện tới, nói: "Là Chu Miểu, bọn tôi trước đó dự định đưa ngài tới bệnh viện."
Nhưng mà cậu vốn nên ôm người tới cửa khách sạn chờ lại đã mang người về phòng.
Cậu nhận lấy điện thoại, giành nói trước: "Anh Thủy, Chủ tịch Lâm đã tỉnh rồi."
"Hả?" Lời định nói ra bị nghẹn lại ở trong cổ họng. Chu Miểu ngẩn người, sau đó vội nói: "Hai người đi đâu rồi, anh lái xe tới cửa đợi cả buổi trời không thấy ai."
Lục Thừa Tập: "Em ở trong phòng. Vừa rồi thư ký Lư đến khách sạn đón Chủ tịch Lâm đi rồi, sau đó hình như tiệc mừng công cũng đã hủy bỏ rồi, cho nên em trở về phòng."
Mặt cậu không đổi sắc mà nói ra lời nói dối, giọng điệu đứng đắn không thôi.
Lâm Lạc Đinh nghe thấy buồn cười, đỡ người dậy, nghiêng đầu nhìn cậu, lúc chàng trai nhìn sang, dùng khẩu hình nói ra hai chữ: Gạt người.
Hắn còn đang yên lành ngồi ở trên người nhân loại, nào có được Lư Hoành đón đi rồi.
Khóe miệng chàng trai ẩn hiện ý cười. Hình ảnh hiếm khi nhìn thấy này gợi cho ma cà rồng sờ lên môi cậu.
"Thư ký Lư đã đến?" Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cũng đỡ cho bọn họ khó xử.
Chu Miểu ở đầu bên kia điện thoại không biết được sự tình, nhẹ nhàng thở ra: "Đúng rồi, cậu nói tiệc mừng công đã hủy bỏ là thế nào?"
Lục Thừa Tập hơi dừng lại một chút, khẽ nghiêng đầu tránh đi bàn tay trên môi: "Đạo diễn Phương phái người tới nói Trịnh Phi Diệp mất tích, mọi người đang giúp đỡ tìm người."
"Trịnh Phi Diệp mất tích?!" Quả nhiên là một tin tức lớn, "Được rồi, anh biết rồi, anh tới hỏi thăm tình hình một chút, cậu cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi."
Cũng không đến mức bảo nghệ sĩ hỗ trợ tìm người.
Ngắt điện thoại, Chu Miểu liền đi tìm đạo diễn Phương hỏi thăm tình hình.
Trong phòng khách sạn, thân thể Lâm Lạc Đinh đã khôi phục được sức lực, rút lại bàn tay làm loạn trên môi chàng trai, đứng dậy hỏi Lục Thừa Tập: "Có quần áo không? Tôi muốn tắm rửa trước một cái."
Lục Thừa Tập lâm thời ra ngoài làm công tác tuyên truyền, quần áo mang theo không nhiều lắm, thậm chí bởi vì Lâm Lạc Đinh không ở đây, cậu ngay cả áo ngủ cũng không mang.
Thật ra cậu quen ngủ trần hơn.
Lúc này nghe Lâm Lạc Đinh hỏi chuyện áo ngủ, cậu nói: "Tôi không mang theo áo ngủ."
Lâm Lạc Đinh ngạc nhiên quay đầu lại: "Vậy lúc cậu ngủ mặc cái gì?"
Nói xong liền nghĩ đến một khả năng, trầm ngâm có chút nóng lòng muốn thử, nói: "Vậy tôi cũng ngủ trần là được rồi."
Lục Thừa Tập: "Không được."
Lâm Lạc Đinh nhướng cao chân mày nhìn cậu, Lục Thừa Tập không nói gì, đứng dậy cầm lấy một cái áo sơ mi thay khi tắm cho hắn. Cậu gần đây đi khắp nơi làm hoạt động, mang theo nhiều nhất chính là âu phục.
Sau khi Lâm Lạc Đinh nhận lấy áo, ánh mắt chuyển chuyển qua lại giữa áo tắm và gương mặt chàng trai, sau đó nghiền ngẫm mà cười một tiếng.
Lăn qua lăn lại một hồi, lại thêm tắm rửa, lúc Lâm Lạc Đinh đi ra từ trong phòng tắm đã hơn chín giờ tối.
Lục Thừa Tập trước đó đã tắm rửa đang ngồi dựa lên đầu giường, trong tay đang lật giở "truyện cổ tích trước khi ngủ" của Lâm Lạc Đinh.
Lâm Lạc Đinh chỉ mặc một cái áo sơ mi sải hai chân trắng như tuyết đi tới bên giường, xốc chăn lên, lên giường, tự động lăn tới bên cạnh chàng trai, ôm lấy cậu.
Nhìn thấy sách trong tay chàng trai: "Cậu vậy mà lại mang theo?"
Hắn hôm nay đột nhiên xuất hiện là việc ngoài ý muốn, cho nên nhân loại vẫn luôn mang theo quyển sách này?
"Lúc nhàm chán sẽ tùy tiện xem một chút," Lục Thừa Tập nói, điều chỉnh tư thế để cho hắn ôm thoải mái hơn một chút, "Bây giờ ngủ?"
Thời điểm Lâm Lạc Đinh đi ngủ bình thường là mười giờ, nhưng hôm nay hắn từng té xỉu một lần, có lẽ sẽ ngủ sớm cũng không chừng.
Lâm Lạc Đinh: "Không ngủ, tôi có việc nói với cậu."
Lục Thừa Tập liền đặt sách xuống, nhìn hắn: "Nói cái gì?"
Lâm Lạc Đinh nghĩ nghĩ, đến cùng là nhớ thương đối với thân thể nhân loại chiếm thượng phong: "Chừng nào thì cậu hết bận rộn?"
Không có Lục Thừa Tập ôm hắn, buổi tối hắn ngủ cũng không thoải mái, còn rất nhàm chán.
Lục Thừa Tập hơi suy nghĩ một chút. Việc tuyên truyền cho <Mối Tình Đầu> tạm thời kết thúc một giai đoạn, sau khi kết thúc phát sóng có thể còn có một vài cuộc phỏng vấn và hoạt động, đại khái chính là thời điểm cậu quay xong <Thiên Thu>.
Vì vậy cậu nói: "Hẳn là hơn nửa tháng."
Lâm Lạc Đinh: "Vậy chờ cậu quay phim xong tôi sẽ mang cậu đi gặp một đạo diễn." Năng lực thiên phú cũng đã khôi phục rồi, cùng lắm thì nửa tháng này hắn dịch chuyển tức thời đi tìm nhân loại là được.
Lục Thừa Tập: "Là kịch bản lần trước ngài nói?"
Lâm Lạc Đinh: "Ừm."
Ngón tay vòng quanh ở trên bụng chàng trai một vòng, hắn hơi híp lại ánh mắt, giống như ra lệnh, lại giống như uy hiếp: "Tôi đã ở trước mặt đối phương nói không ít lời tốt đẹp về cậu, đừng làm cho tôi thất vọng."
Lục Thừa Tập bất đắc dĩ mà thuận theo hắn: "Được."
Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên có người đến gõ dồn dập, Lục Thừa Tập không thể không hạ chân mày xuống, dừng lại câu chuyện, xuống giường.
Cậu xuống giường đi ra ngoài mở cửa, Lâm Lạc Đinh liền quấn lấy chăn lăn qua vị trí cậu đã nằm.
Vị trí nhân loại đã nằm, chăn đã từng đắp đều ấm áp hơn so với của hắn một chút, xung quanh đều là hương vị của nhân loại, giống như là được Lục Thừa Tập ôm vào trong lòng.
Lâm Lạc Đinh nằm trong hơi thở của Lục Thừa Tập, nhắm mắt lại đợi trong chốc lát, ước chừng mười phút sau, nhân loại một lần nữa trở lại trên giường, hắn liền trực tiếp lăn lên người đối phương.
Lục Thừa Tập ôm lấy hắn, giúp hắn chèn lại tấm chăn đắp đến ngang eo, chủ động nói chuyện: "Là Chu Miểu, anh ấy tới nói chuyện của Trịnh Phi Diệp."
Lâm Lạc Đinh không chút để ý: "Chuyện gì?"
Lục Thừa Tập: "Hôm nay Trịnh Phi Diệp sau khi kết thúc ghi hình tiết mục thì ở phía sau hậu đài hút ma túy, mọi người cho rằng anh ta mất tích, kết quả là cảnh sát vừa mới nhận được điện thoại tố cáo liền bí mật mang đi rồi."
Hút ma túy?
Lâm Lạc Đinh mở mắt ra. Trịnh Phi Diệp là nghệ sĩ của Kim Lân, thì ra chuyện Kim Lân bị niêm phong, mồi lửa lại là ở chỗ này.
Thật sự là không ngờ tới.
"Cảm thấy hứng thú?" Thấy hắn mở mắt, Lục Thừa Tập hỏi.
"Không có hứng thú," Hai má dán lên lồng ngực chàng trai, xúc cảm thịt dán lấy thịt khiến người khác phát nghiện. Tay hắn sờ soạng tới thân dưới của chàng trai, "Tôi cảm thấy hứng thú đối với cái này hơn."
"..." Chàng trai đè tay hắn lại.
Lâm Lạc Đinh nâng mắt lên nhìn cậu: "Cậu đến cùng là khi nào thì chuẩn bị tốt?"
Hắn không biết là hành vi của chính mình có gì không đúng, không phải chỉ là sờ soạng một chút sao? Chỗ khác không phải đã sờ soạng rồi sao?
Khác biệt chủng tộc giữa ma cà rồng và loài người làm cho Lâm Lạc Đinh nhất thời không thể nghĩ ra cố kỵ của chàng trai.
Lục Thừa Tập chỉ đành khàn giọng, nói: "Về sau sẽ cho ngài." Nếu đến lúc đó ngài còn muốn.
"Ngủ đi." Cậu cầm lấy "Sách truyện cổ tích trước khi ngủ" đặt ở một bên trước đó, lật sách đến trang mình định đọc kia.
Trên trang giấy viết: Một khi ngươi đã thu phục được gì đó, thì phải có trách nhiệm với nó, vĩnh viễn chịu trách nhiệm.
Hy vọng ngài cũng có thể làm được điểm này, đúng như lời trong cuốn truyện cổ tích mà ngài thích nghe nhất này.