Cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên cực kỳ chướng mắt.
Ánh sáng quá chói rồi, sáng đến mức có chút trắng bệch,
thế cho nên làm cho cậu nhìn thấy vô cùng rõ ràng thân thể hai người ôm ấp chặt chẽ dường nào.
Ánh sáng rõ ràng đến mức có thể soi ra hình người trên sàn nhà, phản chiếu hai bóng hình thân mật ôm ấp.
Mỗi một chỗ đều không đúng, mỗi một chỗ đều chói mắt, giống như bức màn sân khấu giả tạo, làm cho người ta dâng lên mong muốn xé rách.
Người đàn ông đang cười ở đối diện thật sự mặt mũi đáng ghét, mà bản thân cũng là mặt mũi đáng ghét như vậy.
Bởi vì cậu vậy mà lại muốn tiến lên kéo người ra.
...
Liêu Kim Khải cảm thấy hôm nay chắc chắn là ngày may mắn nhất của mình.
Vốn là có một người bạn hẹn hắn ta ra ngoài chơi. Hắn ta nghĩ rằng không tìm được người đẹp, dù sao cũng nhàm chán, đi thì đi thôi.
Kết quả, tới nơi rồi mới biết là một tiểu tình nhân lúc trước bao dưỡng lại đã tìm tới trên đầu người bạn, mượn danh nghĩa của đối phương hẹn hắn ta ra.
Sau khi Liêu Kim Khai phát hiện việc này, thật sự là chán ghét đến cùng cực.
Tiểu tình nhân này, hắn ta đã sớm nói lời kết thúc với đối phương. Thời gian đầu bao dưỡng cũng đã từng nói rõ hắn ta không thích người dây dưa không ngớt, lúc đó thật sự là ngoan ngoãn không thôi, cuối cùng vẫn là không tránh khỏi bám riết không tha.
Bởi vì hành vi của tiểu tình nhân, liên đới cả người được gọi là bạn kia, Liêu Kim Khải cũng không cho sắc mặt hòa nhã.
Tâm tình hắn ta rất là hỏng bét, không ngờ tới lại vào thời điểm dự định rời đi lại đụng phải một người ngoài dự liệu.
Đây không phải là cục cưng Lạc Đinh của hắn sao?
Trên mặt Liêu Kim Khải lập tức lộ ra nụ cười hoàn mỹ nhất mà bản thân từng luyện tập trước gương, bước nhanh tới đón lấy, giọng nói giống như tình nhân thâm tình nhất: "Lạc Đinh ~"
"Cậu xem, chúng ta lại gặp mặt rồi, còn nói không phải duyên phận?"
Đối phương nhìn hắn ta, tròng mắt màu trà hơi hơi thất thần, so với mùi hương thoang thoảng của người đẹp còn mê người hơn.
Tâm thần Liêu Kim Khải rung động, lại đến gần hơn một chút: "Hiện giờ thời gian còn sớm, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngắm trăng, ngắm sao một chút, sau đó...... lại tâm sự chuyện nhân sinh?"
Đối phương cúi thấp đầu, lẩm nhẩm một câu gì đó, sau đó một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa lên cổ hắn ta, xúc cảm trơn mềm thật sự làm cho hắn ta toàn thân run rẩy.
Hầu kết di động lên xuống, Liêu Kim Khải đánh bạo vươn tay ôm lấy người đẹp mà bản thân đã nhớ nhung gần hai tháng.
Vì Lâm Lạc Đinh, hắn đã đuổi sạch những người ở bên cạnh, sống tiết chế cũng đã gần hai tháng.
Đối phương không đẩy hắn ta ra!
Liêu Kim Khải trở nên phấn khích.
Tiểu tình nhân đuổi theo ở phía sau ra tới, nhìn thấy tình cảnh này, cậu ta chưa thấy rõ người được Liêu Kim Khải ôm đến cùng là ai, đã uất ức, bất mãn trước, nói: "Chủ tịch Liêu chính là vì nó mà không cần em nữa? Em có chỗ nào so ra không bằng nó chứ?"
Cậu ta vừa mới đi theo Liêu Kim Khải, cơ bản là chưa lấy được mấy phần tài nguyên, bán cũng đã bán rồi, lúc này bảo cậu ra rời khỏi, cậu ta sao có thể cam lòng.
Liêu Kim Khải cuối cùng cũng ôm được người đẹp trở về, trong lòng đang vui vẻ đây, nghe vậy thì không chút nghĩ ngợi mà bác bỏ: "Cậu chỗ nào cũng không sánh bằng em ấy!"
"Mau cút, đừng đến quấy rầy ông đây."
Người ở trong lòng ôm lâu như vậy rồi đều không có phản ứng, không chút động tĩnh, hắn ta đương nhiên đã nhận ra không đúng.
Trong lòng rối rắm mấy phen, Liêu Kim Khải cuối cùng khó khăn đưa ra quyết định, nếu sau khi bác sỹ kiểm tra nói không có việc gì, hắn ta sẽ mang người về nhà ngắm cả đêm!
Hẳn là đối phương sẽ nể tình hắn ta hỗ trợ gọi bác sỹ mà không tức giận với hắn ta? Nếu người đẹp tức giận có phải sẽ lại muốn trói hắn ta lại, trét kem lên người hay không?
Càng nghĩ càng hưng phấn, Liêu Kim Khải ôm lấy người liền muốn đi ra khỏi khách sạn.
"Chủ tịch Liêu chờ đã." Một bàn tay chặn ở trước mặt hắn ta.
Liêu Kim Khải bị cắt ngang mấy lần, trong mắt đã tràn đầy cáu kỉnh mà ngẩng đầu, khi nhìn rõ diện mạo người tới thì thoáng chốc ngây người, lại là một người đẹp.
Có điều hắn ta đã có cục cưng Lạc Đinh rồi.
Nể tình là một người đẹp, hắn ta cũng bớt nóng nảy hơn một chút, miễn cưỡng nên bực tức xuống, nói: "Có lời gì thì nói mau."
Ánh mắt của Lục Thừa Tập trước sau chuyên chú dừng trên sườn mặt chỉ lộ ra một nửa của Lâm Lạc Đinh, phát hiện đối phương nhắm chặt mắt lại, đầu chân mày hơi nhíu lại.
Bàn tay nắm lấy cánh tay Lâm Lạc Đinh, kéo một cái, đỡ một cái, mãi đến khi người rơi vòng trong vòng tay của mình, hơi thở nhẹ bẫng phả vào bên cổ, trái tim thoáng chốc như được lấp đầy.
Những tâm tình vì đè nén mà điên cuồng kia giống như dã thú đã được vỗ về, một lần nữa trở nên ngoan ngoãn.
Nhưng mà dã thú đã bị đánh thức, chỉ là vỗ về thì sẽ đủ sao?
Quá ít...... Còn thiếu rất nhiều.
Liêu Kim Khải ở đối diện đột nhiên bị cướp người tức giận trừng mắt với cậu, cơ thịt phần mắt giật giật khe khẽ, giống như là đã tức giận tới cực hạn.
Lục Thừa Tập còn có thể không nhanh không chậm mà giúp Lâm Lạc Đinh sửa sang lại tóc và vạt áo có chút lộn xộn, mượn việc này để đè xuống tất cả băng lạnh và thô bạo, nâng mắt nói: "Cảm ơn chủ tịch Liêu đã quan tâm Chủ tịch Lâm của bọn tôi."
Một tiếng Chủ tịch Lâm đã đánh tan cơn giận vừa nổi lên của Liêu Kim Khải, Liêu Kim Khải nghi ngờ quan sát Lục Thừa Tập: "Cậu là người của Giải Trí Song Mộc?"
Lục Thừa Tập thản nhiên cười cười: "Đương nhiên."
Tiểu tình nhân bị bỏ qua ở bên cạnh lúc này đánh bạo gọi một tiếng: "Chủ tịch Liêu~"
Tâm tư cậu ta một lần nữa trở nên linh hoạt, hoặc là nói trở nên càng thêm linh hoạt.
Vốn cho rằng một đồng nghiệp nào đó đã cắt đứt chén cơm của cậu ta, không ngờ tới người mà Liêu Kim Khải coi trọng vậy mà lại là Chủ tịch Lâm của Giải Trí Song Mộc, Chủ tịch Lâm sẽ nhìn trúng Liêu Kim Khải sao?
Hừ, cậu ta thấy tính toán của Liêu Kim Khải chắc chắn là sẽ thất bại rồi, cậu ta vẫn còn cơ hội!
"Câm miệng!" Liêu Kim Khải không kiên nhẫn mà quát cậu ta một tiếng.
Hiện giờ muốn hắn ta buông tha người đẹp đã tới tay, hắn ta thật sự có chút không cam lòng. Trong lòng chuyển qua mấy suy nghĩ trong đầu, Liêu Kim Khải cười lạnh một tiếng: "Tôi chưa từng nghe nói Giải Trí Song Mộc có ai tên giống cậu."
Hắn ta không chịu từ bỏ, Lục Thừa Tập cũng không thể buông tay, hai người liền như vậy tiếp tục giằng co.
"Thừa Tập! Lục Thừa Tập!" May mà không bao lâu sau, phía xa xa liền truyền đến tiếng của Chu Miểu.
Chu Miểu chính là đi ra tìm người.
Anh ta đợi ở trong phòng một lúc lâu không thấy Lục Thừa Tập xuất hiện, gọi điện thoại cũng không có ai nhận, nhớ tới đối phương mười phút trước đã nói với anh ta là đã ra khỏi cửa rồi, lo lắng xảy ra chuyện gì –— Ví dụ như bị fans nhận ra, không thoát thân được linh tinh, liền đánh tiếng với mấy người đạo diễn Phương, ra ngoài tìm người.
Kết quả liền nhìn thấy cảnh tượng mà anh ta có nghĩ nổ não cũng không tưởng tượng ra được ở trước mắt.
Người mà nghệ sĩ nhà anh đang ôm trong lòng là ai? Là Chủ tịch Lâm của bọn họ!
Người đối diện với nghệ sĩ nhà anh, hình như đang cùng cậu ta giằng co là ai? Là Liêu Kim Khải tiếng xấu đồn xa! Còn có một cậu trai môi hồng răng trắng không quen biết.
Tươi cười đuổi người nhân viên phục vụ của khách sạn chú ý tới tình huống muốn tiến lên xem xét đi, anh ta vội vàng bước nhanh đến chỗ mấy người, tầm mắt nhìn một vòng ở trên mặt mấy người, cuối cùng rơi xuống trên người Lâm Lạc Đinh đang nhắm mắt, dường như đã mất đi ý thức.
"Chủ tịch Lâm thế này là làm sao vậy?" Chu Miểu hỏi.
Lục Thừa Tập giống như bình thường, nói: "Hình như không thoải mái, đã phiền chủ tịch Liêu mới vừa rồi giúp đỡ."
Trong lời nói đã thu bớt sắc bén trong giọng nói trước đó.
Suy nghĩ của Chu Miểu đảo quanh một vòng.
Lần trước anh ta chính là nhìn thấy Liêu Kim Khải tặng hoa hồng theo đuổi Chủ tịch Lâm, thật sự là trùng hợp như vậy?
Ngoài miệng lại không hỏi nhiều thêm cái gì, cũng cảm kích mà nói lời cảm ơn theo: "Cảm ơn chủ tịch Liêu, chờ Chủ tịch Lâm tỉnh lại, bọn tôi sẽ báo lại chi tiết sự việc hôm nay."
Cho dù sự thật là như thế nào, dù sao cũng phải để Chủ tịch Lâm biết, về phần Chủ tịch Lâm phán đoán như thế nào, làm như thế nào sẽ không do bọn họ quản nữa rồi.
Sự tình thật sự chỉ là trùng hợp như vậy, nhưng Liêu Kim Khải cũng tương tự không dám để cho Lâm Lạc Đinh biết việc hắn ta làm hôm nay.
Sắc mặt cứng nhắc, chớp mắt một cái, hắn ta đáp lại qua loa: "Không cần, không phải việc lớn gì."
Hắn ta nhớ rõ lần trước ở trong bãi đỗ xe dưới lòng đất của công ty Giải Trí Song Mộc đã từng gặp người này, đối phương cũng đã từng gặp hắn ta, lại nghĩ bản thân lấy cớ lo lắng giao Lâm Lạc Đinh cho người lạ để bản thân đưa người đi không thông nữa rồi.
Chút suy nghĩ trước đó hoàn toàn thất bại rồi, cả người hắn ta đều có chút bức bối: "Tôi đi trước, nhớ tìm bác sỹ khám cho Chủ tịch Lâm các cậu."
"Còn không đi mau," Hắn ta đón lấy ánh mắt trông mong của tiểu tình nhân đi theo cách đó không xa, nói xong mới phản ứng lại, "Chờ đã, cút ra xa một chút, đừng đi theo tôi!"
"Chủ tịch Liêu, chờ em~" Tiểu tình nhân vẫn là đuổi theo Liêu Kim Khải rời đi.
Phía trước thang máy liền chỉ còn lại Lục Thừa Tập và Chu Miểu, cùng với Lâm Lạc Đinh im lặng ngủ say ở trên vai Lục Thừa Tập.
"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Chu Miểu lúc này mới hạ giọng hỏi.
Lục Thừa Tập híp mắt lại, tầm mắt rơi trên Lâm Lạc Đinh đang rũ ở trên tay phía trước cậu, nói: "Không rõ lắm, em vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Liêu Kim Khải ôm Chủ tịch Lâm dự định rời đi."
Nhớ tới cảnh tượng mới vừa rồi, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm.
Chỉ có một chút tin tức như vậy cũng không phán đoán được đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, vẫn là chờ Chủ tịch Lâm tỉnh lại giao cho Chủ tịch Lâm tự mình xử lý đi.
"Giao người cho anh đi, anh đưa Chủ tịch Lâm tới bệnh viện, cậu mau đi tham gia tiệc mừng công, đừng để mấy người đạo diễn Phương bọn họ chờ lâu." Chu Miểu nói, vừa nói vừa vươn tay nhận lấy người mà Lục Thừa Tập nửa kéo, nửa ôm.
May mắn chỗ này không phải đại sảnh khách sạn, không có ai qua lại, bằng không dựa vào độ hot của Lục Thừa Tập hiện giờ, nói không chừng lúc này tin đồn cậu "Đêm khuya ôm đàn ông" đã treo lên trang đầu tìm kiếm rồi.
Nhưng mà ngay trước lúc tay của Chu Miểu chạm đến thân thể Lâm Lạc Đinh, Lục Thừa Tập đã tránh người về phía sau.
Lục Thừa Tập nói: "Chúng ta cùng đi." Bàn tay ôm ở bên eo Lâm Lạc Đinh không có một chút ý định thả lỏng.
Cậu không muốn lại nhìn thấy cảnh tượng Lâm Lạc Đinh tựa vào trong lòng một người đàn ông khác giống như mới vừa rồi.
Cho dù người đó là Chu Miểu cũng không được.
Chu Miểu không biết bản thân đã bị nhằm vào, lúc này vẫn chưa ý thức được không đúng, giải thích: "Cậu hiện giờ không thể giống như trước đây, không tiện tới bệnh viện, đến lúc đó bị người khác nhận ra, đưa lên mạng thì làm sao bây giờ?"
"Bản thân chúng ta biết là đưa Chủ tịch Lâm tới bệnh viện, nhưng mấy tài khoản tiếp thị nào đó lại không quan tâm những thứ này, chính là thích cái gì kích thích thì bịa ra cái đó!"
<Mối Tình Đầu> hiện giờ lại đang trong thời điểm phát sóng rầm rộ, cũng không thể để tạo ra tin đồn xấu.
Nghe vậy, môi mỏng của Lục Thừa Tập mím mím, ánh mắt hơi trầm xuống.
Thấy cậu không nói lời nào, tự cho là đã phân tích rõ lợi và hại, Lục Thừa Tập cũng đã hiểu rõ lợi và hại, Chu Miểu lại vươn tay về phía Lâm Lạc Đinh.
Vào lúc Lục Thừa Tập lại muốn tránh đi theo bản năng, Lâm Lạc Đinh ở bên cổ lại run rẩy lông mi.
Lâm Lạc Đinh nghe thấy hơi thở của Lục Thừa Tập.
Hơi lạnh giống như tuyết đọng trên ngọn cây trên đỉnh núi tuyết làm cho đầu óc mê man của hắn tỉnh táo hơn không ít.
Nhưng mà, ngay sau đó, khát vọng càng sâu sắc hơn dâng lên từ chỗ sâu trong linh hồn, thúc giục hắn tới đoạt lấy, tới giữ lấy, giọng nói của hắn như nhũn ra, khàn khàn: "...... Lục Thừa Tập....."
Thân thể run rẩy, phần đầu thuần thục vươn tới cổ chàng trai.
Lục Thừa Tập nghiêng nghiêng người, ngăn cản tầm mắt của Chu Miểu, nhỏ giọng nói: "Đùng cắn, đang ở bên ngoài."
Cậu nói thì đã trễ rồi, Lâm Lạc Đinh đã cắn lên cổ cậu một ngụm, đáng tiếc hắn chưa có răng nanh, không uống được cái gì, chỉ tạo ra một chút đau đớn rồi thôi.
"Ư......" Lâm Lạc Đinh khó chịu mà nức nở một tiếng.
"Chủ tịch Lâm tỉnh rồi? Có phải không thoải mái hay không? Mau mau đưa tới bệnh viện!" Chu Miểu vội vàng nói.
Từ phía của anh ta chỉ có thể nhìn thấy Chủ tịch Lâm đột nhiên xoay người, giống như mất hết sức lực mà dựa lên trên người Lục Thừa Tập, trái lại là không phát hiện cảnh tượng cắn cổ kia.
Anh ta lúc này cũng không xoắn xít chuyện ai đưa Chủ tịch Lâm tới bệnh viện nữa, xoay người đi ra phía ngoài khách sạn: "Cậu đưa Chủ tịch Lâm tới cửa khách sạn, anh đi lái xe."
Thuận tiện còn phải báo lại với mấy người đạo diễn Phương bọn họ một tiếng.
Đi được mấy bước: "Nhớ phải đeo khẩu trang!"
Sau khi Chu Miểu rời đi, Lục Thừa Tập cũng đeo khẩu trang ôm Lâm Lạc Đinh đi ra phía cửa khách sạn.
Lâm Lạc Đinh nửa tỉnh nửa mê, tay chân lạnh ngắt, đuôi mắt lại ánh lên màu đỏ không bình thường.
Hắn vùi đầu vào trong lồng ngực của chàng trai, nhỏ giọng nói: "Không cần tới bệnh viện."
Lục Thừa Tập mặt mày nghiêm lạnh, lần này hoàn toàn không nghe theo hắn, nói: "Ngài bị bệnh."
"Ha~" Từ trong khoang mũi tràn ra một tiếng cười khẽ, nâng mí mắt lên nhìn lên chàng trai ở phía trên, lại bởi vì tầm mắt mơ hồ, ánh mắt mê man mà lơ lửng giữa không trung, "Tôi không bị bệnh, tôi chỉ là đói bụng......"
Sóng mắt dập dờn, lấp lánh phong tình.
Sau đó nhắm mắt lại, hai má cọ cọ ở trước ngực chàng trai, hơi thở thật sâu lại càng thêm sâu mà hít lấy mùi hương trên người đối phương.
Tiếng nức nở lơ đễnh truyền đến từ bên trong đôi môi xinh đẹp như cánh hoa hồng bị nhào nặn: "Lục Thừa Tập, tôi muốn..."
Tôi muốn......
Tiếng thì thầm mê hoặc như hải yêu lúc săn mồi.
Chỉ một câu này liền hận không thể móc tim ra cho hắn.
Bước chân dừng lại, Lục Thừa Tập đứng lại.
Cậu biết Lâm Lạc Đinh muốn cái gì.
Ôm lấy người, xoay người trở về, từng bước từng bước một, cũng chưa từng tỉnh táo mà biết được bản thân đến cùng là muốn cái gì, đến cùng là đang làm gì như vậy.
Cho đến khi bỗng nhiên nhìn thấy Phong Tiêu Tiêu chắn ở phía trước.
"Tránh ra." Bên dưới khẩu trang phun ra âm thanh không mang theo cảm xúc.
Trong mắt Phong Tiêu Tiêu tràn đầy phức tạp nhìn cậu.
Cảnh tượng trước mắt cuối cùng đã chứng thật suy đoán của cô ta, nội dung cốt truyện thay đổi rồi.
Cô ta có chút mất mát và khổ sở, còn có chút sợ hãi và mờ mịt do không thể khống chế nội dung cốt truyện.
Nhấc chân đi đến bên cạnh, vào lúc Lục Thừa Tập ôm người đi ngang qua cô ta, Phong Tiêu Tiêu: "Em là muốn nói với anh không cần tới tham gia tiệc mừng công nữa."
Ánh mắt đối phương thản nhiên quét về phía cô ta.
Lục Thừa Tập cũng chỉ có lúc này mới nhìn thẳng vào cô ta.
Điều chỉnh xong tâm tình rối loạn, Phong Tiêu Tiêu nói: "Sau khi ghi hình tiết mục thì Trịnh Phi Diệp đã không thấy tăm hơi, người đại diện và trợ lý của anh ta vẫn luôn đi tìm anh ta, mấy người đạo diễn Phương bọn họ cũng đã đi tìm người rồi."
Cô ta vì sao không đi tìm?
Bởi vì ghi hình tiết mục vừa kết thúc thì cô ta đã chú ý tới Trịnh Phi Diệp hành vi quái dị mà trốn vào một chỗ nào đó trong hậu trường, cô ta cảm thấy kỳ quái, dùng một chút thủ đoạn đi vào xem thử.
Lúc này mới phát hiện Trịnh Phi Diệp là lên cơn nghiện, đi hút một chút heroin. Cô ta nhớ tới nội dung cốt truyện trong sách, liền thuận tay gọi điện thoại tố cáo.
Nghe xong lời cô ta nói, Lục Thừa Tập gật gật đầu tiếp tục đi về phía trước, lạnh nhạt nói một câu: "Cảm ơn."
Phong Tiêu Tiêu nhìn cậu ôm Lâm Lạc Đinh bước vào thang máy, mãi đến cánh cửa thang máy khép lại, cô ta mới thu lại ánh mắt, lấy di động ra, gửi một tin nhắn vào trong nhóm:
[Phong Tiêu Tiêu: Nội dung cốt truyện hình như đã xuất hiện sai lệch.]
Lục Thừa Tập ôm Lâm Lạc Đinh trở về phòng của mình.
Chỉ trong ngắn ngủi vài phút như vậy, Lâm Lạc Đinh lại hôn mê, mất đi ý thức, cậu ôm lấy đối phương, thay đổi một tư thế ngồi ở trên sô pha, cũng không tỉnh lại.
Đèn chiếu sáng ở trên đỉnh đầu tan ra ánh sáng trắng ấm áp, chàng trai rũ tầm mắt xuống, im lặng nhìn chằm chằm người gối lên trên đùi của mình.
Vết đỏ nơi đuôi mắt làm cho gương mặt tươi đẹp này tăng thêm ba phần xuân sắc, kiều diễm mà yên tĩnh, giống như cành hoa hồng bên trong bình sứ cổ hẹp kia.
Giây lát sau, chàng trai cằm lấy dao gọt trái cây trên bàn trà, rạch ra một vết cắt trên đầu ngón tay.
Giọt máu đỏ tươi tràn ra từ miệng vết thương, ngưng tụ thành một giọt máu lắc lư ở trên đầu ngón tay, sau đó từ đầu ngón tay rơi xuống trên môi Lâm Lạc Đinh.
Trong lúc nhất thời lại không thể phân rõ giữa máu và môi, đến cùng là cái nào đỏ hơn.
Đầu lưỡi vươn ra liếm liếm, sau khi đôi mắt màu trà mở ra, chỉ trong chớp mắt vậy mà lại ám trầm như máu, giống như vẻ trong suốt, óng ánh bị máu tươi vấy bẩn, hòa tan ham muốn vẩn đục.
"Muốn sao?" Ngón tay đầy máu đưa tới bên môi hắn, Lục Thừa Tập dịu dàng hỏi.
Lâm Lạc Đinh chỉ là xoay người, ngậm lấy ngón trỏ của cậu, môi lưỡi mút mát, hút lấy mấy ngụm mới thỏa mãn lại như tán thưởng mà "Ừm" một tiếng.
Khóe môi chàng trai liền nhếch lên mấy phần ý cười.
Ánh mắt cậu chăm chú mà dừng ở trên sườn mặt vì tham ăn mà khẽ híp mi mắt của Lâm Lạc Đinh, một tay khác thì nhẹ nhàng vuốt xuôi sợi tóc có hơi rối của hắn.
Nhưng mà nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy ở trước thang máy kia, ý cười lại nhạt đi một chút.
Lục Thừa Tập không khỏi ở trong lòng ép hỏi chính mình:
Cậu có thể chấp nhận một người đàn ông khác thay thế cậu sao?
Hắn ta sẽ thay thế cậu đọc sách, làm ấm giường cho Lâm Lạc Đinh. Hắn ta sẽ ôm lấy Lâm Lạc Đinh ở trên ghế dài trong nhà kính, ở trên xích đu dưới gốc đa, trên ghế mềm bên dòng suối nhỏ...... Còn có trên giường, vui cười đùa giỡn.
Hắn ta sẽ thay thế cậu được Lâm Lạc Đinh vuốt ve mỗi một tấc, một chỗ trên thân thể. Sẽ thay thế cậu được Lâm Lạc Đinh ôm lấy từ phía trước, phía sau, không an phận mà dùng tay sờ trộm. Sẽ thay thế cậu được Lâm Lạc Đinh cười khẽ mà cắn lên cổ. Cũng sẽ thay thế cậu được Lâm Lạc Đinh làm nũng, ầm ĩ muốn nghe hát.
Hắn ta sẽ thay thế cậu nhận lấy mỗi một câu khen ngợi và tán thưởng của Lâm Lạc Đinh.
Hắn ta sẽ thay cậu ôm lấy, gần gũi, thậm chí giữ lấy người mà cậu đặt ở đáy lòng, không dám nghĩ đến nhiều cho dù là một giây.
Người đàn ông xa lạ kia sẽ hoàn hoàn toàn toàn thay thế cậu, mà Lâm Lạc Đinh có lẽ sẽ biếng nhác tươi cười với hắn, phô bày ra xuân sắc và phong tình mà cậu chưa từng thấy.
Cậu không thể làm được gì.
Lục Thừa Tập, cậu có thể chấp nhận hay không?
Cậu có thể chấp nhận hay không?