Sau khi phỏng vấn kết thúc, Chu Miểu che chắn cho Lục Thừa Tập lên xe Van. Mãi đến khi xe Van chạy đi xa, cuối cùng không nhìn thấy truyền thông đuổi theo phía sau nữa, Chu Miểu mới nhẹ nhàng thở ra.

Anh ta mấy ngày nay thật sự là vẻ vang trước nay chưa từng có, trước đây anh ta nào có loại đãi ngộ được truyền thông truy đuổi này chứ?

Hiện giờ mệt thì có mệt một chút, nhưng anh thích.

Xe Van chạy tới địa điểm tuyên truyền tiếp theo, trên xe Chu Miểu nói: "Cậu trước tiên nghỉ ngơi một lúc, ngày mai chúng ta phải tới đài truyền hình quay một tiết mục nghệ thuật tổng hợp để tuyên truyền, lần này đạo diễn Phương bọn họ cũng tới......."

Anh ta còn tưởng rằng không bắt kịp tiết mục nghệ thuật tổng hợp này chứ, bỏ lỡ tiết mục nghệ thuật tổng hợp này, lần sau còn không chắc sẽ có cơ hội có thể tham gia, may là hiện giờ phân cảnh diễn của <Thiên Thu> không gấp như vậy nữa, bọn họ có thời gian ra ngoài, còn có thể hít thở một hơi.

Lục Thừa Tập nhìn ngoài của sổ xe không nói gì. Hiệu quả <Mối Tình Đầu> công chiếu vượt qua dự đoán của cậu, có điều cứ như vậy cậu ở trong giới giải trí chuyện nghiệp cũng coi như đã xây dựng nền tảng.

Cậu tin tưởng rất nhanh là cậu có thể trả hết nợ bản thân gánh vác chi phí thuốc men cho mẹ, cũng không cần....

Xe lái qua khu phố buôn bán phồn hoa, tầm mắt Lục Thừa Tập bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ nào đó, chân mày cũng nhíu lại.

Anh ta sao lại ở đây? Còn có người kia......

Ánh mắt hơi trầm xuống, tâm tình cao hứng kia bỗng nhiên liền phai nhạt.

Bên dưới tòa nhà trung tâm thương mại, Lâm Lạc Đinh dừng bước lại, nhìn về chính giữa đường cái, sau đó nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu.

Là ảo giác sao, sao hắn lại cảm thấy đã cảm giác được hơi thở của Lục Thừa Tập?

Lấy di động ra, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho nhân loại, Liêu Kim Khải ở phía sau cầm hai cây kem, đuổi theo nói: "Lạc Đinh, chờ tôi một chút!"

Lâm Lạc Đinh: "..."

Hắn cất di động đi, ngẩng đầu cảnh cáo: "Đừng đi theo tôi."

Thật sự là xúi quẩy, mấy ngày này không dễ dàng gì mà không thèm ngủ nữa, muốn ra ngoài giải sầu, thuận tiện hẹn với Thường Nhạc ngày mai lại gặp mặt, lại không ngờ rằng lại gặp phải Liêu Kim Khải.

Liêu Kim Khải bị dùng lời lẽ lạnh nhạt đối đãi cũng không tức giận, thậm chí cảm thấy người đẹp nghiêm mặt cũng mê người như vậy, trên mặt câu lên một nụ cười anh tuấn:

"Đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, chúng ta có thể gặp nhau ở đây không phải là đại biểu chúng ta có duyên phận sao?"

"Hả," Lâm Lạc Đinh cười, "Nghĩ vậy thì đây cũng là một trong những duyên phận rồi?"

Nói xong lấy đi một cây kem, trực tiếp ấn lên mặt Liêu Kim Khải, còn dùng sức xoay tròn mấy vòng.

Cây kem đủ mọi màu sắc bị đè cho dính đầy khắp mặt, đỏ đỏ trắng trắng, có một ít rơi xuống đất.

Một loạt hành động này thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh.

Lâm Lạc Đinh biểu tình thản nhiên tự đắc, đem phần cuốn chocolate còn lại trả về trong tay đối phương, phì cười một tiếng, nói nhỏ: "Hy vọng anh thích."

Quần chúng vây xem: Ô hô! Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!

Liêu Kim Khải bị cản trở tầm nhìn lại chỉ nhếch môi, lộ ra nụ cười càng thêm khoa trương.

"Chậc," Ngón tay lau đi một chút kem, đưa vào trong miệng, vừa lạnh vừa ngọt, hắn ta nhắm mắt lại, nhấm nháp, nói, "Thật là mạnh mẽ~"

"Này, nếu anh còn không đuổi theo thì người ta đi mất bóng luôn đấy!" Xung quanh có người nhắc nhở.

Liêu Kim Khải: "?"

Vội vàng mở mắt ra, người đẹp mà anh ta tâm tâm niệm niệm quả nhiên đi mất không còn bóng người!

Liêu Kim Khải: "Phắc" vừa hối hận vừa buồn cười mà chửi nhỏ một tiếng.

...

Lâm Lạc Đinh cùng Thường Nhạc gặp mặt vẫn là vì chuyện hợp tác phim điện ảnh trước đó.

Chạng vạng ngày hôm sau, hắn mang theo thư ký Lư Hoành và trợ lý thư ký. Thường Nhạc mang theo người trong phòng làm việc của chính mình, hai bên gặp mặt trong một nhà hàng tư nhân.

Sau khi ăn xong, người của hai bên một lần nữa triển khai bàn bạc quay quanh phim điện ảnh, cuối cùng đạt thành thống nhất ý kiến bước đầu.

Quan hệ hợp tác giữa Giải Trí Song Mộc cùng phòng làm việc của Điện Ảnh Thường Nhạc cơ bản xác định, vị trí nam số 1 tạm thời giữ lại, chờ sau khi Thường Nhạc gặp mặt một lần rồi nói sau.

Tiếp tục bàn bạc công việc, đạo diễn Thường cũng coi như bỏ xuống một phần tâm sự, ông thật sự thích kịch bản trên tay này.

Dùng muôi múc một chén chè, ông ta nói: "Nếu mọi việc đã quyết định, vậy bên phía tôi sẽ cho người bắt tay vào cải biên, chỉnh sửa?"

Trong tay ông ta có đội ngũ biên kịch đã dùng quen rồi.

Lâm Lạc Đinh gật gật đầu: "Ừm, qua vài ngày nữa, chờ cậu ấy có thời gian rảnh rồi tôi sẽ dẫn người tới gặp ông."

"Oh, xem ra còn là một người bận rộn." Đạo diễn Thường cười lắc đầu, chậm rãi nhấm nháp chè.

Trong lòng thầm nghĩ: Trong số các nữ diễn viên của Song Mộc có một Quan Hồng Anh giữ vị trí chủ chốt, hình như không nghe nói có nam diễn viên nào có thể đưa ra......

Thời gian đầu có một Thương Ngu, nhưng không phải Thương Ngu đã chạy sang làm tiết mục nghệ thuật tổng hợp rồi sao?

Hai ngày trước <Tay Nghệ Nhân> đã phát sóng kỳ đầu tiên, ông còn xem rồi, đề tài và nội dung đều rất tốt......

Lúc Thường Nhạc tìm thông tin của Lục Thừa Tập trái lại đã tra ra Lục Thừa Tập là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của Song Mộc, nhưng cùng lắm chỉ là một người mới, ông làm thế nào cũng không nghĩ đến bản thân và Lâm Lạc Đinh nhìn trúng vậy mà lại là cùng một người.

Hoặc là nói, Thường Nhạc làm thế nào cũng không nghĩ đến, nam diễn viên chính mà Lâm Lạc Đinh muốn nâng đỡ là một trong những người mà ông nhìn trúng lựa chọn thử vai.

Thời điểm bàn bạc xong việc hợp tác, đi ra khỏi nhà hàng tư nhân là hơn tám tối một chút, cuộc sống về đêm của rất nhiều người còn chưa bắt đầu.

Lư Hoành nhỏ giọng nói ở bên tai Lâm Lạc Đinh: "Chủ tịch Lâm, tiếp theo thì không còn chuyện gì nữa, tôi đã sắp xếp lịch trình cho nhóm người của đạo diễn Thường ở một hộp đêm, ngài có muốn đi cùng hay không?"

Thường Nhạc ở phía trước cách đó không xa đang cùng người trong phòng làm việc của mình nói nói cười cười, trò chuyện cái gì, bên cạnh là trợ lý thư ký cười bồi.

Thu hồi ánh mắt từ trên người nhóm người, Lâm Lạc Đinh không mấy hứng thú, nói: "Các cậu đi thôi, tôi tự mình đi dạo một lúc."

Lư Hoành: "Cần tôi để Tiểu Đồng lại cho ngài không?"

Tiểu Đồng chính là trợ lý thư ký.

Lâm Lạc Đinh khẽ lắc đầu: "Không cần."

Sau đó đánh tiếng chào hỏi cùng nhóm người Thường Nhạc liền tự mình rời khỏi.

Không có mục đích cụ thể, hắn không nhanh không chậm dạo bước trên đường.

Ngại tiếng người cùng xe cộ trên đường quá ồn ào, bước chân tự phát đi về hướng chỗ yên tĩnh, sau đó lấy di động ra gọi tới dãy số bị cắt ngang ngày hôm qua.

Lúc này, ở bên trong một khách sạn nào đó cách hơn nửa thành phố, Lục Thừa Tập lấy quần áo tắm rửa ra đang chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửа.

Cậu mới vừa kết thúc một ngày thu hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp, trên người nhớp nháp mồ hôi cùng băng khô, ruy băng phun ra trong quá trình làm hoạt động trong tiết mục, bởi vậy việc đầu tiên sau khi trở lại khách sạn chính là tắm rửa sạch sẽ một cái.

Mới tìm ra quần áo, chuẩn bị đi vào phòng tắm, di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên "Tu tu~".

Cậu đặt quần áo xuống đi đến trước bàn, bàn tay cầm lấy di động khi nhìn thấy hiển thị người gọi đến trên màn hình liền dừng lại một chút, ngay sau đó liền cầm lấy, bắt máy.

Không phải ở cùng một chỗ với Liêu Kim Khải sao, sao lại nhớ tới cậu rồi.

Lục Thừa Tập không biết sắc mặt của chính mình giờ phút này khó coi cỡ nào, còn cho rằng trái tim của mình phẳng lặng như nước.

Sau khi nhận điện thoại cậu không nói gì, bên kia truyền đến giọng nói biếng nhác quen thuộc: "Lục Thừa Tập."

Âm cuối không tự giác kéo dài, giống như là một chiếc lá bên trên nước suối róc rách, xoay tròn lướt tới lại lướt đi.

Nóng nảy trong lòng phút chốc liền tràn ra, Lục Thừa Tập tự giễu mà nhếch nhếch khóe miệng, cậu lấy thân phận gì để..... không hài lòng?

Thậm chí dùng không hài lòng để hình dung cũng không có tư cách.

Cậu càng trở nên mờ mịt, càng trở nên mệt mỏi, biết rõ như vậy là sai, lại không thể đành lòng buông tay.

"Lục Thừa Tập?" Bên kia lại gọi một tiếng.

Chàng trai điều chỉnh hô hấp, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Ừm, làm sao vậy?"

Lững thững đi vào ngõ nhỏ tối đen, Lâm Lạc Đinh tạm thời lười quản theo dõi vụng về phía sau, cong cong môi: "Tôi có chút nhớ cậu rồi."

Muốn để nhân loại ôm hắn ngủ.

Trái tim nhảy mạnh lên, Thình thịch...... Thình thịch......

Lục Thừa Tập thất thố nhắm mắt lại, thật vất vả mới ổn định lại được hô hấp trở nên dồn dập, lại là một loại mất khống chế khiến cảm xúc người khác dâng trào khác.

"Cậu đang làm gì?" Lâm Lạc Đinh tò mò, sao hắn lại giống như nghe thấy hơi thở của nhân loại nặng nề hơn một chút.

Giọng chàng trai khàn khàn, nói: "Đoàn làm phim có một tiệc mừng công, chuẩn bị tắm rửa."

<Mối Tình Đầu> gây tiếng vang ngoài ý muốn, đạo diễn Phương muốn nhân dịp thu hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp lần này mọi người cơ bản đều có mặt mà làm một tiệc mừng công, về sau lại muốn tụ tập mọi người lại thì cũng không dễ dàng nữa.

"Ồ, tắm rửa à," Giọng điệu mang theo một chút tiếc nuối cùng chờ mong, "Tôi vẫn chưa từng thấy~"

Khống chế bản thân đừng nói ra lời không nên nói đã hao hết toàn bộ sức lực của Lục Thừa Tập rồi.

Bàn tay đỡ lấy mép bàn dùng sức siết chặt, cậu nói: "..... Thời gian không còn nhiều lắm." Cậu nên tắm rửa đi tham gia tiệc mừng công rồi.

Hai người liền kết thúc trò chuyện.

Ngõ nhỏ ánh sáng không rõ ràng lắm, Lâm Lạc Đinh cất di động đi xoay người nhìn về phía người đi chung đường đi theo phía sau hắn.

Người nọ xách theo bình rượu, mềm rũ, nằm úp sấp dựa lên vách tường, đầu óc say khướt gục xuống, hiển nhiên là một con ma men.

Hắn thu hồi ý lạnh nơi đáy mắt, hỏi: "Vì sao lại đi theo tôi?"

Tên ma men liền ôm bình rượu khóc hu hu: "Bà, bà xã, đừng đi, đừng rời khỏi anh hức anh, anh sẽ chăm chỉ làm việc...... Không bao giờ... uống rượu nữa hu hu hu~"

Lâm Lạc Đinh: "..."

Phía trước ngõ nhỏ đã không còn đường, hắn lướt qua tên ma men đi ra phía ngoài ngõ nhỏ.

Vừa mới sao lại quên mất bảo Lục Thừa Tập sắp xếp một ngày trống chứ, hắn rõ ràng là gọi điện thoại chuẩn bị dẫn nhân loại đi gặp Thường Nhạc.

Trong lòng nghĩ đến Lục Thừa Tập, hình ảnh trước mắt liền biến đổi, ngõ nhỏ mờ tối đột nhiên sáng như ban ngày.

Mà thân thể của Lâm Lạc Đinh vốn dĩ ở trong ngõ nhỏ đột nhiên biến mất trong hư không, chỉ để lại ngõ nhỏ dài tối vẫn đen nhánh không nhìn thấy ánh sáng như cũ.

Tên ma men nấc do say rượu một cái, mơ mơ màng màng nhìn cảnh tượng trước mắt: "Hu hu hu~ bà, bà xã ơi, anh đụng phải quỷ rồi, anh sợ quá hu hu hu…"

Vừa khóc vừa nghiêng ngả lảo đảo rời đi.

Cách hơn một nửa thành thị, trong khu hành lang một cái khách sạn nào đó, Lâm Lạc Đinh vẩy vẩy đầu, đỡ lấy gạch men lạnh lẽo bên cạnh.

Thân thể giống như trong nháy mắt bị rút sạch sức lực, hắn có chút rã rời.

Đối với tình huống bản thân đột nhiên thay đổi vị trí, trong lòng Lâm Lạc Đinh có chút kinh ngạc, lại không có sợ hãi.

Hắn đại khái đã biết được khoảng thời gian trước thèm ngủ là vì sao rồi.

Vốn cho rằng sẽ mọc răng nanh trước, không ngờ tới thực tế lại là thức tỉnh thiên phú trước.

Lúc Lâm Lạc Đinh thân là ma cà rồng, một trong những thiên phú chính là khống chế không gian.

Hắn nâng tầm mắt lên đánh giá xung quanh hoàn cảnh rất lạ lẫm, hắn xác định bản thân chưa từng tới nơi này.

Đầu óc mê man, tứ chi như nhũn ra, quả nhiên hai loại huyết mạch dung hợp chưa hoàn toàn, hiện giờ sử dụng thiên phú vẫn có chút miễn cưỡng.

Lâm Lạc Đinh không có sức lực dư thừa để lại thăm dò địa phương này đến cùng là chỗ nào, dưới chân lắc la lắc lư đi tới một hướng.

Trong tầm mắt mơ hồ, hắn hình như lờ mờ nhìn thấy Liêu Kim Khải mang theo một người, mừng rỡ đi về phía hắn.

Đối phương nhếch miệng, léo nha léo nhéo nói gì đó, Lâm Lạc Đinh nhíu mày lắc đầu, vươn tay nắm lấy cổ đối phương: ".... Đừng ồn ào."

Dứt lời, cửa thang máy cách đó không xa đã đến tầng trệt cần đến, cánh cửa trơn bóng mở ra hai bên.

Lục Thừa Tập đứng ở trong thang máy.

Bên ngoài, người mới gọi điện thoại với cậu tay phải vô cùng thân thiết mà "vuốt ve" cần cổ một người đàn ông khác. Sau đó, ngay lúc người đàn ông kia có ý định ôm lấy hắn thì không chút phản kháng mà rơi vào trong lồng ngực đối phương.

Là ngoan ngoãn cậu chưa từng nhìn thấy.

Mà hôm qua cậu mới nhìn thấy hai người cùng nhau đi dạo phố.

Lục Thừa Tập nghe thấy được âm thanh bản thân rơi xuống từ trên trên vách núi.

Lời tác giả: Liều thuốc mạnh cuối cùng đến đây

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play