Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 36-1


10 tháng

trướctiếp

Hoa hồng bọn họ tự trồng thuộc loại gốc cũ mọc mầm mới, phiến lá và nụ hoa mọc ra cũng không nhiều, không thể so sánh với những cây leo cành lá sum xuê còn lại do nhân viên chuyên nghiệp trồng.

Cành khô nâu xám, phiến lá xanh ngắt, màu đỏ thưa thớt nhô ra từ giữa những mảng lá cây.

Lúc này, một bàn tay thon dài xinh đẹp đẩy phiến lá hình bầu dục ra, kéo tỉa nhắm ngay phần gốc một cây hoa hồng, "răng rắc", hoa hồng liền rơi vào trong bàn tay trắng nõn.

Đóa hoa hồng nhung tơ do Lâm Lạc Đinh ngàn chọn vạn tuyển ra này có ngoại hình cực đẹp, đỏ đến mỹ lệ, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, mỗi một đường cong đều lộ ra kiều diễm cùng quyến rũ nói không nên lời.

Lâm Lạc Đinh buông kéo xuống, đặt hoa hồng lên chóp mũi khẽ ngửi, ngọt ngào thanh nhã, mùi vị thật mê người. Lại không biết hình ảnh bản thân híp mắt khẽ ngửi so với hoa hồng càng làm cho người khác không thể dời mắt hơn.

Nhẹ nhàng vân vê phần thân, hoa hồng chuyển động giống như một chiếc váy màu đỏ bay múa, hắn nâng mắt cười hỏi chàng trai: "Đẹp không?"

Đuôi mắt ánh lên phong tình trêu chọc lòng người.

Lục Thừa Tập trầm trầm đáp một tiếng: "Ừm." Lại không biết nói là đang nói ai.

Bông hoa hồng Lâm Lạc Đinh cố ý cắt xuống này được cắm vào một bình sứ cổ nhỏ, đặt ở trong phòng ngủ của hai người.

Cho đến hai cái cuối tuần sau, hoa hồng héo rũ, cuối cùng được kẹp vào trong một cuốn sách thật dày làm thẻ kẹp sách.

...

Sáng sớm, trong phòng ngủ.

Ánh sáng bên trong căn phòng được kéo kín màn có chút mờ mịt, chính giữa căn phòng là chiếc giường hai người rộng rãi, tấm chăn che chắn kín kẽ gồ lên một cái gò nhỏ.

Nhiệt độ bên dưới tấm chăn không còn nguồn nhiệt đang từ từ tản đi khiến cho người có ngũ cảm sức bén như Lâm Lạc Đinh mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong mơ ngủ.

Bàn tay vươn sang bên cạnh lần mò, không sờ tới thân thể nhân loại, hắn vươn đầu ra khỏi chăn, mắt cũng không mở mà: ".... Lục Thừa Tập?"

Giọng nói mang theo một chút khàn khàn lúc mới vừa tỉnh ngủ, như lông vũ nhẹ bổng lay động trái tim.

Chàng trai để trần thân trên ở bên cạnh giường đang thay quần áo, nghe tiếng liền buông áo sơ mi mặc được một nửa xuống, đi đến đầu giường vươn tay vén vén mái tóc bị cọ đến rối tung của hắn: "Không ngủ nữa?"

Lâm Lạc Đinh không nói gì, nắm lấy bàn tay trên đầu, xoay người một cái, dùng mặt đè lên.

Trên mặt chàng trai lộ ra vài phần bất đắc dĩ, lòng bàn tay bị đè lại có thể cảm nhận được hơi thở ổn định mà rất nhẹ, cậu thuận thế ngồi ở bên giường, nhỏ giọng nói: "Tôi phải đi rồi."

Lâm Lạc Đinh: "zzZZZ..."

Lục Thừa Tập nhìn chằm chằm phần gáy đen như mực của hắn: "Ngài gần đây hình như có hơi thích ngủ?"

Cậu biết Lâm Lạc Đinh đã tỉnh rồi, chỉ là mệt mỏi chỉ muốn ngủ, không chịu dậy mà thôi.

Nhắc tới việc này, Lâm Lạc Đinh mới xốc lại tinh thần, khẽ "Ừm" một tiếng: "Qua một khoảng thời gian là ổn rồi."

Ma cà rồng chỉ là thời gian ngủ dài, không phải ngủ một mạch không tỉnh, mệt mỏi là bởi vì huyết mạch dung hợp.

Chôn mặt ở trong lòng bàn tay chàng trai ngửi ngửi. Lúc Lục Thừa Tập chịu không nổi ngứa ngáy này sắp rút lại, hắn lại một lần nữa lật người qua.

Đầu gối lên lòng bàn tay chàng trai, Lâm Lạc Đinh: "Trên tay cậu có mùi hương hoa hồng."

Nói xong mở mắt nhìn bình sứ cổ nhỏ ở đầu giường, cái bình vốn nên cắm một nhánh hoa hồng trống không.

Lục Thừa Tập cũng quét mắt nhìn bình sứ một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, sắc mặt như thường, nói: "Khô rồi, tôi vứt đi rồi."

Cách ngày hai hoa không sai lệch lắm đã qua hai cái cuối tuần, cũng nên khô héo rồi. Lâm Lạc Đinh liền không hỏi thêm nữa.

Lục Thừa Tập hỏi hắn: "Ngủ tiếp không?"

Hắn tự hỏi hồi lâu.

Trong chăn đã hơi lành lạnh, hắn mệt thì mệt, nhân loại không ở đây, ngủ tiếp cũng không có gì thú vị, liền ngồi dậy: "Không ngủ nữa."

Lục Thừa Tập: "Tôi đi mở cửa sổ."

Lâm Lạc Đinh: "Ừm"

Chàng trai đứng dậy đi đến bên giường, màn cửa kéo ra, ánh sáng chiếu vào sáng ngời một mảng lớn.

Đêm qua mới đổ một trận mưa lớn, sáng sớm mới dừng, không khí sau khi được cơn mưa tẩy rửa cuốn theo cảm giác mát lạnh ướt át xuyên qua cửa sổ mở rộng ồ ạt tràn vào.

Lục Thừa Tập mở cửa sổ ra, thu tay lại, xoay người, rơi vào đáy mắt chính là một khung cảnh làm cho hơi thở cậu gấp gáp.

Áo ngủ bằng tơ lụa trải qua một đêm giày vò vẫn bóng loáng như cũ, không có một chút nếp gấp, Lâm Lạc Đinh đi chân trần xuống giường, đứng ở bên giường, ngón tay linh hoạt cởi bỏ dây buộc bên eo.

Áo mỏng không còn trói buộc liền theo da thịt nhẵn nhụi trượt xuống sàn nhà.

Thân thể bên dưới quần áo xương thịt cân xứng, thon gầy mà lại đầy đặn, làn da trắng nõn không cần dùng tay sờ qua cũng đã biết là trơn mịn thế nào.

Khung cảnh này không phải lần đầu tiên Lục Thừa Tập nhìn thấy, nhưng mỗi một lần bắt gặp đều làm cho cậu không thể bình tĩnh.

Lâm Lạc Đinh ở một vài phương diện nào đó thật sự là người không để ý nhiều lắm.

Thật ra cũng không cần để ý, mọi người đều là đàn ông có cái gì có thể để ý?

Là tim cậu có rối loạn mà thôi.

Mãi đến khi Lâm Lạc Đinh thay quần áo xong, đi vào phòng tắm rửa mặt, Lục Thừa Tập mới tìm được lý trí của chính mình quay về, chân mày nhíu nhíu, nhặt áo sơ mi bên giường lên, mặc vào.

Chờ người đi ra từ trong phòng tắm, cậu đã chuẩn bị bản thân đâu ra đấy.

Cậu nói với Lâm Lạc Đinh: "Hai buổi thử vai ở thành phố khác nhau, ở giữa còn cách nhau mấy ngày, tôi có thể phải một tuần sau mới trở về."

Lâm Lạc Đinh tính toán thời gian một chút, sau một tuần nữa là đã đến tháng tám rồi, thời gian nhân loại ở cùng hắn tính toán đâu ra đấy còn chưa đến một tháng.

Hắn có chút phiền não, làm nghệ sĩ thật là phiền phức. Thật muốn bảo nhân loại mỗi ngày ở cùng hắn, không đi làm.

Ở trên cổ chàng trai không thỏa mãn mà cắn một hồi.

Nhưng mà có cắn thêm thế nào đi nữa cũng là phí công, còn không thể để lại dấu ấn.

Lại bất mãn mà nhả miệng ra.

Lục Thừa Tập không biết sao lại có chút buồn cười, người bị cắn là cậu còn chưa nói gì, người cắn trái lại mất hứng trước.

Đáy mắt ẩn hiện ý cười, lơ đãng gảy gảy sợi tóc trên trán Lâm Lạc Đinh.

Lục Thừa Tập cùng Lâm Lạc Đinh dùng xong điểm tâm thì rời đi. Sau khi ăn xong, Lâm Lạc Đinh ngồi trên xích đu bên dưới tàng cây đa, nhàm chán xuất thần.

Xích đu không còn người đẩy, chỉ có thể tự mình chậm rãi lắc lư từng chút, từng chút một. Lâm Lạc Đinh nhìn sợi rễ rũ xuống từ trên cây, bắt đầu hoài niệm thân phận ma cà rồng của mình.

Nhân loại không ở đây, thật sự vô cùng nhàm chán.

Nếu là ma cà rồng thì tốt rồi, còn có thể tự mình lựa chọn ngủ say, chờ nhân loại trở về rồi lại tỉnh lại.

Thân phận loài người thì lại không được rồi, nằm trên giường hai mươi bốn giờ, e là bản thân cũng không ngủ tiếp được.

Ngồi ở trên xích đu giây lát, hắn lại đứng lên, trở về phòng đọc sách.

Mấy ngày trước đó, lúc cùng Lục Thừa Tập tới tiệm sách hắn đã chọn một ít bút nghiên giấy mực, lúc này dự định bày ra để viết vài bức tranh chữ để giết thời gian.

Vừa đẩy cửa ra bước vào phạm vi phòng đọc sách, cái mũi hít thật sâu mấy cái, Lâm Lạc Đinh đột nhiên nhận ra khác thường.

Hắn nương theo mùi hương, chuyển tầm mắt tới một vị trí ở trên giá sách bên cạnh.

Nâng bước đi qua, rút ra một quyển sách chuyên ngành của nhân loại mà bình thường bản thân sẽ không đụng vào, mở ra, chính giữa trang sách bất ngờ kẹp theo một cành hoa hồng.

Hoa hồng có hơi khô héo, bớt đi vẻ kiều diễm mỹ lệ, cánh hoa xung quanh đã trở nên uốn khúc úa vàng.

Nó im lặng gối lên những dòng chữ rậm rạp, phảng phất như ảo mộng nở ra ở trong biển sâu, chỉ có dư hương như trước.

Không phải.... đã vứt đi rồi sao?

Nhìn thấy cành hoa hồng trước mắt này, trong lòng Lâm Lạc Đinh đột nhiên dâng lên một loại tâm tình vi diệu, từng dòng, từng đợt, như sương như khói, không thể nói rõ.

Giống như không còn nhàm chán như thế nữa, lại giống như càng nhàm chán hơn.

...

Hai người cũng không ngờ tới lần này tách nhau ra, vậy mà lại có một khoảng thời gian rất dài không thể gặp mặt.

Trong hai vai diễn Lục Thừa Tập thử vai, vai nam chính hài kịch quả nhiên đã không trúng tuyển, nhưng cậu lại thử trúng vai nam số 3 <Thiên Thu> của nhà sản xuất lớn kia, đóng vai một tướng quân thiếu niên vì bảo vệ quốc gia mà tử trận sa trường.

Bộ phim này khai máy quay chụp rất gấp, gần như là nhân vật chủ yếu vừa chọn xong thì nhóm diễn viên liền tiến vào quá trình quay chụp bận rộn. Dưới loại tình huống này, Lục Thừa Tập không có cách nào rút ra, rời đi.

Hơn nữa, chừng nửa tháng sau, <Mối Tình Đầu> đã xác định thời gian chuẩn bị phát sóng, cậu còn phải rút ra thời gian từ trong quá trình quay phim bận rộn, theo đoàn làm phim đi khắp các nơi để tuyên truyền, hai người càng không có thời gian gặp mặt.

Thật ra nếu Lâm Lạc Đinh đi tìm Lục Thừa Tập thì hai người vẫn có cơ hội gặp mặt, chỉ là bên phía Lâm Lạc Đinh, thân thể cũng đã xảy ra một chút vấn đề.

Đúng như trước khi Lục Thừa Tập rời đi đã nói, hắn càng ngày càng thèm ngủ rồi.

Mỗi ngày mê mê trầm trầm, Lâm Lạc Đinh rất lo lắng bản thân có thể nào là răng nanh chưa mọc dài ra, đã khôi phục kỹ năng "ngủ say không tỉnh", "ngủ một giấc là nửa năm" của ma cà rồng trước hay không.

Thời gian hơn phân nửa là lãng phí cho giấc ngủ vùi, hắn dĩ nhiên không có thời gian để đi tìm nhân loại, chỉ có lúc ngẫu nhiên tỉnh táo thì cùng nhân loại gọi điện thoại hoặc là gọi video.

Chỉ là việc này còn phải chọn thời điểm lúc Lục Thừa Tập không quay phim, không tuyên truyền, không có người ngoài.

Hai người ngay cả gọi điện cũng ít ỏi không có mấy.

Thời gian đảo mắt đã tới giữa tháng 8, lúc này Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập đã gần một tháng không gặp rồi.

<Mối Tình Đầu> phát sóng được một tuần thì 'hot'.

Trên Internet nơi nơi bắt đầu xuất hiện tin tức và video liên quan đến <Mối Tình Đầu>, có khi là truyền thông tuyên truyền giành lượt theo dõi, phần nhiều chính là cư dân mạng tự phát chơi lồng tiếng.

Tên của diễn viên chính trong phim gần như là sắp xếp theo tổ hợp treo trên trang đầu tìm kiếm của weibo, "Trác Thiêm & Nguyên Thính Thính", "Lục Thừa Tập & Phong Tiêu Tiêu" thậm chí "Trác Thiêm & Chu Thành" tình huynh đệ tương ái tương sát* cũng đã lên bảng.

*Tương ái, tương sát: Hai người yêu nhau nhưng vì hoàn cảnh nên phải đối đầu nhau.

Trong đó số lần xuất hiện nhiều nhất có thể dễ dàng thấy được là Trác Thiêm, là Lục Thừa Tập.

Lục Thừa Tập ‘hot’ rồi, dùng một tốc độ khó thể tưởng tượng mà ‘hot’.

Số lượng mấy trăm ngàn fans bắt đầu điên cuồng tăng nhanh, nhanh chóng đột phá tới bảy con số.

Bên dưới ảnh chụp lúc quay phim mỗi ngày và ngoại cảnh trên weibo trước đây ồ ạt tràn vào một lượng lớn bình luận của fans, ai nấy đều kêu tiếng gà.

[A a a a a, anh trai thật đẹp trai!]

[Trời ạ, đây là nhan sắc thần tiên gì, tôi vậy mà tới bây giờ mới phát hiện!]

[Chồng ơi, a a a a a a a, mi mắt này! Cái mũi này! Đôi môi này! Đường nét ngũ quan này!]

[Ô ô ô, chồng ơi, gương mặt này của anh là tác phẩm nghệ thuật đi, đẹp chết em rồi awsl]

Mà lúc này <Mối Tình Đầu> vừa mới phát sóng không được bao lâu.

Theo làn sóng này, tin đồn của Lục Thừa Tập và Phong Tiêu Tiêu cũng có xu thế ngóc đầu trở lại.

May mắn là người đại diện của hai bên đã sớm có chuẩn bị, khống chế cục diện ở mức cho dù có người nghi ngờ cũng cùng lắm là nghi ngờ hai người "vì phim truyền hình mà tạo scandal".

Lục Thừa Tập cũng vẫn luôn ghim weibo cải chính "Trong thời gian ngắn sẽ không yêu đương" kia lên đầu.

Có điều tuy là như vậy, mỗi lần phỏng vấn vẫn sẽ có phóng viên truyền thông thích bóc phốt hỏi tới.

Ví như lần này, đoàn làm phim tới iTV tuyên truyền, bên dưới liền có phóng viên hỏi:

"Trên mạng vẫn luôn có tin tức nói Tiêu Tiêu cô và Lục Thừa Tập trong lúc đóng phim nảy sinh tình cảm, cô có tiện tiết lộ với chúng tôi một chút tin tức mới mẻ không?"

Phong Tiêu Tiêu cầm microphone, biểu cảm cứng nhắc chớp mắt một cái, cô ta vốn dĩ là thật sự có kế hoạch như vậy, chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa......

Cô biết rõ Lục Thừa Tập không thích người khác mượn cậu để đặt chuyện, chỉ đành cười yếu ớt, giải thích:

"Bạn cũng đã nói chỉ là tin đồn trên mạng, trên mạng có bao nhiêu tin tức là thật đâu? Chúng ta chỉ là bạn tốt mà thôi."

Phóng viên sắc bén truy hỏi: "Nhưng mà mỗi lần cô khen, nhiều nhất chỉ có Lục Thừa Tập."

Đó là bởi vì tôi muốn bày tỏ hảo cảm!

Phong Tiêu Tiêu há há miệng: "..."

Lục Thừa Tập ở bên cạnh đón nhận đề tài, thản nhiên nói: "Phong tiền bối chỉ là làm người nhiệt tình, thật ra cô ấy quan hệ cùng những người khác trong đoàn làm phim đều rất tốt."

Phóng viên nửa tin nửa ngờ nhìn về phía những người khác trong đoàn làm phim.

Những người khác bao gồm cả Phong Tiêu Tiêu chỉ đành giả cười gật gật đầu, bằng không thì làm sao bây giờ? Bóc mẽ Lục Thừa Tập, nói cậu nói dối, Phong Tiêu Tiêu cũng chỉ nhiệt tình với một mình cậu mà sao?

Trịnh Phi Diệp không biết sao vậy mà cũng không nhảy ra phản bác, anh ta hai mắt vô hồn, sắc mặt tái nhợt, có chút thất thần, ngồi trên vị trí của chính mình.

Sau đó phóng viên truyền thông lại hỏi một vài vấn đề khác, giống như vì sao lại chọn kịch bản này, linh tinh.

Loại câu hỏi này thì dễ trả lời hơn, Phong Tiêu Tiêu chỉ trả lời mấy câu khách sao vô thưởng vô phạt, nữ số hai thì nói thẳng là cô cảm thấy bộ kịch này có thể hot, Lục Thừa Tập lại tỏ vẻ cậu là một người mới, có phim để quay đã là rất tốt rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp