"Thừa Tập? Thừa Tập? Anh nói chuyện với cậu, cậu có nghe thấy không?" Chu Miểu hươ hươ tay ở trước gương mặt đã tẩy trang xong của cậu.
Lục Thừa Tập hoàn hồn, đè nén tâm sự, trầm giọng nói: "Anh Thủy, anh nói đi."
Chu Miểu liền không chê phiền mà lặp lại lời đã nói một lần nữa: "Sau khi đóng máy, phim sẽ lập tức tiến vào hậu kỳ sản xuất và cắt nối biên tập, tiếp theo đó là giai đoạn tuyên truyền, đạo diễn Phương có ý định công chiếu vào tháng tám, trước khi học sinh khai giảng."
"Đến lúc đó tuyên truyền vừa đưa ra, mỗi ngày sẽ chạy ngược chạy xuôi, sớm đi khuya về, cậu xuất hiện trước công chúng nhiều rồi cũng sẽ có cẩu tử* ngồi xổm trông chừng, cho nên ở lại nhà người khác á, khó tránh khỏi bất tiện."
*Cẩu tử: Tên gọi “thân thiết” của những người ai cũng biết là ai đấy, chuyên đi săn scandal của nghệ sĩ.
Thăm dò lâu như vậy rồi vậy mà vẫn không nghe ngóng ra đến cùng là Lục Thừa Tập ở lại chỗ nào, Chu Miểu sao có thể yên tâm.
Anh ta nói ra mục đích của chính mình: "Vẫn là phải tự mình tìm một chỗ ở có tính riêng tư tốt một chút."
Lục Thừa Tập: "Chỗ em ở hiện tại tính an toàn rất cao."
Chu Miểu liền hỏi: "Ở đâu?"
Lục Thừa Tập lại không mở miệng nữa.
Chu Miểu: "..."
Nghệ sĩ người khác dẫn dắt cũng không phối hợp giống nghệ sĩ nhà anh như vậy sao? Chu Miểu tổng cộng chỉ từng dẫn dắt mấy cái tuyến 180* không khỏi trầm tư.
*Tuyến 180: Chắc là để chỉ hạng thấp
Quên đi, quên đi, không cưỡng cầu, đến lúc đó ý thức được phiền toái rồi, nói không chừng bản thân Lục Thừa Tập sẽ tìm đến anh nhắc tới.
Lục Thừa Tập đã là người có điều kiện tốt nhất trong những người từng qua tay anh rồi.
Những người trước đây giao cho anh, anh có tài nguyên cũng không đưa ra được, ai nấy đều là kỹ thuật diễn xuất nát bét còn có một đống chuyện phiền toái, những đồng nghiệp khác còn tưởng rằng là anh không bản lĩnh. Ta phi!
...
Liên hoan đặt ở một quán thịt nướng gần Ngũ Cao.
Mấy diễn viên chủ chốt trong đoàn làm phim, ngoại trừ Trịnh Phi Diệp, còn lại đều có mặt. Cảnh diễn của Trịnh Phi Diệp đã kết thúc vào mấy ngày hôm trước. Sau khi quay xong, Trịnh Phi Diệp liền trực tiếp rời khỏi đoàn làm phim, người của tổ đạo diễn thông báo với anh ta hôm nay mở tiệc đóng máy anh ta cũng không tới.
Những tin tức hành lang Chu Miễu hỏi thăm được này, Lục Thừa Tập nghe qua rồi thôi, cũng không quan tâm gì.
Sau khi mời rượu đạo diễn, nhóm sản xuất phim ở trên bàn chính một vòng, cảm ơn những người này ở trong đoàn làm phim đã chiếu cố cậu, Lục Thừa Tập liền mượn cớ ra ngoài cho tỉnh rượu để thoát thân.
Cậu ra khỏi phòng, đến bên ngoài cho thoáng khí, thật ra là để tìm một chỗ yên lặng để nhận điện thoại do Lâm Lạc Đinh gọi tới.
Mùi vị của quán thịt nướng đậm, quán này lại ở các góc, trên hành lang của quán, nơi nơi đặt bồn hoa.
Cậu thả lỏng, dựa lên một trụ chịu lực, không xa trước mặt là một chậu hoa tú cầu màu lam đang nở.
Giọng nói ở trong di động hỏi: "Chừng nào thì cậu trở về?"
Giọng nói đi qua dòng điện có chút sai lệch, bớt đi một chút cảm giác mát lạnh trong vắt, nghe vào lại thêm vài phần lưu luyến.
Lục Thừa Tập không tự giác mà thả chậm giọng điệu: "Tối nay mở tiệc đóng máy, hẳn là ngày mai có thể quay về Chử Thị."
Một con bướm cánh trắng hồng bay đến trước mặt cậu, bay múa lên xuống, cậu nghiêng nghiêng mặt, nhíu mày.
Con bướm lại đập cánh bay xa chút, cuối cùng đậu lại trên hoa tú cầu màu lam cách đó không xa.
Lâm Lạc Đinh: "Lục Thừa Tập, hoa hồng chúng ta trồng nở hoa rồi."
Hơi thở chàng trai thoáng ngừng lại.
Cậu cầm di động, ánh mắt chợt lóe, tầm mắt lưỡng lự nâng lên, nhìn phía thực khách ra ra vào vào phía xa xa, nhìn một lúc lại thu lại, nhìn chằm chằm hoa tú cầu ở gần bên, xuất thần.
Lục Thừa Tập không rõ bản thân vì sao lại có phản ứng này. Rõ ràng cùng lắm chỉ là một ít hoa hồng không thể bình thường hơn, nở thì nở, lại giống như có ý nghĩa gì đặc biệt.
Môi mỏng giật giật, lại không biết nên nói cái gì.
Im lặng giây lát, Lục Thừa Tập: "Chờ tôi trở về chúng ta tới tiệm sách đi."
Phía đối diện vì lời nói nhảy khỏi đề tài này mà nghi hoặc "Hửm" một tiếng, lập tức biếng nhác nói: "Được."
Hai người câu được câu không nói chuyện, sau một lúc thì ngắt máy, Lục Thừa Tập xem thời gian một chút, vậy mà lại nói hơn mười phút.
Cậu nhớ lại bản thân đến cùng đã trò chuyện với Lâm Lạc Đinh những gì, phát hiện không nhớ nổi là việc quan trọng gì, chỉ có tâm tình thả lỏng, bình yên này là đặc biệt rõ ràng.
Ngẩng đầu nhắm mắt lại, Lục Thừa Tập giống như thở dài mà phun ra một hơi.
Hoa hồng nở hoa rồi.
Cậu lại nghĩ tới lần nói chuyện với mẹ Lục ở trong bệnh viện, mẹ Lục bảo cậu tại trước khi nhận rõ thay đổi là tốt hay xấu thì bình tĩnh quan sát.
Thì ra bình tĩnh quan sát này cũng không phải dễ dàng như vậy.
Cái gọi là khắc chế của cậu, ở trước mặt Lâm Lạc Đinh liền giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời, hòa tan từng tấc, từng tấc một, mà cậu không có cách nào ngăn cản.
Cậu hiện giờ không thể khống chế suy nghĩ của chính mình, cũng sợ có một ngày rốt cuộc không khống chế được lời nói và việc làm. Đến lúc đó, lại sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Đủ loại cảm nhận nặng trình trịch đè ở trong lòng, sau một hồi lâu, Lục Thừa Tập chỉnh đốn tâm tình xong, chuẩn bị trở về phòng liên hoan.
Bước lên bậc thang, tiến vào hành lang, không ngờ nâng tầm mắt lên liền nhìn thấy Phong Tiêu Tiêu đang đỡ vách tường ở cuối hành lang.
Cậu không thay đổi sắc mặt đi tới, lướt qua đối phương dự định trực tiếp rời đi.
Phong Tiêu Tiêu cố gắng chống đỡ đứng thẳng thân thể, sắc mặt có chút tái nhợt sau khi mất hết sức lực, nói: "Anh Thừa Tập, chúng ta nói chuyện một chút."
Hành lang sâu thẳm yên tĩnh không tiếng động, ngoại trừ bọn họ không còn ai khác.
Lục Thừa Tập không quay đầu lại, dừng bước, lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rất rõ ràng rồi."
Phong Tiêu Tiêu yếu ớt cười cười, xoay người nhìn bóng lưng của cậu: "Anh vừa rồi là đang gọi điện thoại với Lâm Lạc Đinh sao?"
Ánh mắt lạnh lùng, Lục Thừa Tập: "Cô đoán nhầm rồi, tôi chỉ là đi ra ngoài cho thoáng khí mà thôi."
"Em đã nghe thấy rồi." Phong Tiêu Tiêu nói.
Cô ta vòng ra trước mặt chàng trai, trên mặt hiện lên tổn thương và tâm tình phức tạp.
Vì sao cốt truyện trở nên khác biệt rồi, Lục Thừa Tập không phải nên chán ghét Lâm Lạc Đinh mới đúng sao?
Đối phương cưỡng ép anh ta, sỉ nhục anh ta, dùng người anh ta xem trọng nhất để uy hiếp anh ta, vì sao anh ta lại vào lúc trò chuyện cùng đối phương lại là dáng vẻ và giọng điệu bình tĩnh như vậy?
Cô không hiểu!
Lục Thừa Tập lúc này mới rũ tầm mắt xuống, nhìn thẳng vào Phong Tiêu Tiêu.
Vị trí vừa rồi là cậu cố ý nhìn qua, xung quanh rất trống trải, có người tới gần liền có thể dễ dàng phát hiện.
Nếu Phong Tiêu Tiêu nói cô ta nhìn thấy còn có vài phần đáng tin, nhưng cô ta nói cô ta đã nghe thấy?
Lục Thừa Tập: "Cô đã nghe thấy cái gì."
Kéo, kéo khóe miệng che dấu chế giễu trong đáy mắt của chính mình.
"Em nghe thấy hai người nói hoa hồng và tiệm sách," Phong Tiêu Tiêu nhìn cậu, nói, cắn chặt răng, vẫn là đấu tranh nói ra, "Em cũng biết thời điểm lần trước hắn ta đến tham ban, anh từng tới phòng của hắn ta."
Ánh mắt Lục Thừa Tập hoàn toàn lạnh đi.
Ánh mắt sắc bén giống như một thanh kiếm có thể đả thương người, thẳng tắp dừng lại trên mặt cô gái.
Cậu tiến tới một bước, đè thấp giọng, cúi người tra hỏi: "Cho nên thế nào, cô có mục đích gì?"
Bầu không khí đè nén cùng với thân thể suy yếu khiến cho Phong Tiêu Tiêu lui ra sau mấy bước.
Nhưng nghĩ tới mục đích của chính mình, Phong Tiêu Tiêu vẫn là cố nén sợ hãi, thành khẩn nói:
"Anh phải tin em, em thật sự có thể giúp anh thoát khỏi hắn ta. Đến Giải Trí Tinh Quang đi, nếu anh lo lắng có bẫy rập có thể tìm luật sư kiểm tra điều khoản hợp đồng."
Lục Thừa Tập cho rằng đối phương sẽ lấy tin tức này uy hiếp cậu: "...."
Cậu thu lại cảm xúc, đánh giá Phong Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới, vẫn là nghĩ không thông nguyên nhân và mục đích Phong Tiêu Tiêu làm ra một loạt những việc này.
Cẩn thận nhớ lại mấy lần ở chung cùng Lâm Lạc Đinh ở trong đoàn làm phim, xác định sẽ không có ai chụp lén được chứng cứ, Lục Thừa Tập không có cảm xúc gì, nói: "Cảm ơn ý tốt của tiền bối, câu trả lời của tôi vẫn là giống như trước đây."
Đồng thời trong lòng xẹt qua nghi ngờ, Phong Tiêu Tiêu làm sao biết được những việc này?
"Tôi về phòng trước, tiền bối cứ tự nhiên."
Lục Thừa Tập trực tiếp lướt qua cô ta, rời đi. Phong Tiêu Tiêu bất ngờ không kịp đề phòng, bị bỏ lại, vừa giận lại uất ức, không đuổi theo, căm giận mà đấm đấm bức tường bên cạnh.
Di động trong túi vang lên âm báo tin nhắn, cô ta tức giận hồi lâu mới lấy ra xem xét.
[Dịch Hề: Tình hình bên cô thế nào rồi, sao tôi vẫn chưa tra được tin tức Thừa Tập đổi công ty?]
Phong Tiêu Tiêu nhất thời rơi vào rối rắm, nội dung cốt truyện phát triển cơ bản không giống như trong tiểu thuyết viết, có cần nói việc này ra, hỏi một chút không?
Lúc này đối diện lại gửi tới một dòng:
[Dịch Hề: Cô không làm được thì để tôi đến trước]
Cô ta vội vàng trả lời:
[Phong Tiêu Tiêu: Cô đừng quên quy tắc!]
Đoạn nhật ký trò chuyện này không có người ngoài nào biết được. Đêm đó liên hoan kết thúc, ngày hôm sau Lục Thừa Tập liền cùng người đại diện quay trở về Chử Thị.
Lúc này Lâm Lạc Đinh cũng không ở nhà.
Trong một tiệm cà phê yên tĩnh, Lâm Lạc Đinh mang theo thư ký Lư Hoành đã hẹn trước hôm nay cùng Thường Nhạc nói chuyện hợp tác.
Thường Nhạc, đạo diễn Thường tháo che mặt xuống chính là một ông lão nhanh nhẹn, quắc thước*, mái tóc bạc một nửa vẫn rậm rạp như cũ, ăn mặc cũng không bảo thủ, cứng nhắc.
*Quắc thước: Tinh nhanh, khỏe mạnh, dồi dào sức lực tuy đã cao tuổi
Nhân viên phục vụ sau khi mang cà phê lên liền lặng yên không một tiếng động lui ra. Đạo diễn Thường đi thẳng vào vấn đề, nói: "Kịch bản Chủ tịch Lâm cho người đưa tới, tôi xem rồi, cốt truyện rất hay, có điều còn có rất nhiều chỗ cần phải cải thiện."
Lâm Lạc Đinh ở đối diện cầm lấy nước trái cây do mình gọi, mím môi hút một ngụm: "Đạo diễn Thường có đội ngũ quen thuộc của chính mình, sửa như thế nào tự ngài quyết định là được, tôi không quản những việc này."
Đạo diễn Thường liền hỏi: "Vậy Chủ tịch Lâm dự định nhúng tay vào bộ phận nào?"
Lư Hoành ở bên cạnh nghe đến líu lưỡi, một cái kịch bàn Chủ tịch Lâm tùy tùy tiện tiện chọn, đạo diễn Thường lại thật sự có ý định hợp tác?
Đặt ly xuống, trầm ngâm vài giây, Lâm Lạc Đinh: "Giữ lại nam số 1, những vai diễn khác nếu điều kiện ngang nhau thì ưu tiên cân nhắc người của Song Mộc."
Cái phía sau kia Thường Nhạc không có ý kiến, nhưng yêu cầu phía trước ông liền không vui, có chút tức giận nói: "Tôi là đến quay phim, không phải đến nâng đỡ người cho cậu!"
Lâm Lạc Đinh cười, trong đôi mắt trong sáng giống như có sóng nước vòng quanh.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hắn chậm rãi nói: "Nếu là nâng đỡ người thì sẽ không đặc biệt mời ngài rời núi rồi, người mà tôi có thể mở miệng để ngài giữ lại, dĩ nhiên có nắm chắc người này có thể làm cho ngài vừa lòng."
Thường Nhạc cũng ổn định lại tâm tình: "Nếu không hài lòng thì sao?"
Trong lòng ông thật ra đã có mấy lựa chọn thử vai, một vài người là trước đây từng hợp tác, kỹ năng diễn xuất không tệ, lại có chính là người trẻ tuổi ngày hôm qua gặp trong đoàn làm phim của Phương Nhất Minh kia, rất có hồn.
Nhưng nếu như giống như những vai phối hợp khác vậy, chỉ là trong tình huống ngang bằng thì ưu tiên cân nhắc người của Song Mộc cũng không phải không được.
Lâm Lạc Đinh lại ngừng gõ tay, nhìn về phía ông ta: "Vậy thì dạy dỗ đến khi ngài vừa lòng mới thôi."
Thường Nhạc suýt nữa bị chọc tức mà cười.
Hai bên triển khai thảo luận quay quanh kịch bản vài lần, biên kịch, tuyển diễn viên các thứ, Lâm Lạc Đinh cái gì cũng đều tùy theo Thường Nhạc, chỉ là cắn chết không buông nam số 1.
Thường Nhạc cũng nhận ra được Lâm Lạc Đinh đối với lựa chọn này cực kỳ chắc chắn, không có một lời từ chối, trước gặp người một chút rồi nói sau.
Vì vậy nói: "Chúng ta đều lui một bước, người mà cậu nói kia chờ tôi xem qua trước rồi chúng ta lại nói sau."
Trên mặt hiện lên ý cười, Lâm Lạc Đinh tao nhã đứng dậy, kiêu ngạo nâng nâng cằm, nói: "Ngài sẽ hài lòng."
Cùng Thường Nhạc gặp mặt xong, Lâm Lạc Đinh rời khỏi quán cà phê, gọi tài xế tới trực tiếp về nhà.
Nhân loại nói hôm nay trở về, hắn không muốn ở bên ngoài lãng phí thời gian.
Lư Hoành còn muốn gạt hắn đến công ty làm việc, tiết mục nghệ thuật tổng hợp của Thương Ngu sắp sửa bắt đầu ghi hình rồi, còn có một bộ phim điện ảnh Song Mộc bọn họ tham gia đầu tư sắp sửa công chiếu......
Trong lòng anh ta suy nghĩ một đống nội dung cần báo cáo, vừa hồi thần, chiếc xe trước mặt đã lái đi không còn bóng dáng.
Lư Hoành: "......"
Lúc Lâm Lạc Đinh về đến nhà, Lục Thừa Tập đã trở về được một lúc.
Thay quần áo mặc ở nhà đi từ trên lầu xuống, không phát hiện người đâu, Lâm Lạc Đinh liền hỏi Hàn Mỹ Mỹ: "Lục Thừa Tập ở đâu?"
Hàn Mỹ Mỹ đang chơi trò chơi đặt di động xuống, đứng dậy nói: "Ngài Lục ở nhà kính."
Đi xem hoa hồng rồi? Hắn gật gật đầu, nhấc chân đi về phía nhà kính.
Hàn Mỹ Mỹ ở phía sau vội vàng báo cáo: "Ngài Lâm, sáng hôm nay ba mẹ ngài đã đến tìm ngài, muốn cùng ngài nói chuyện một chút về việc hai trăm ngàn kia."
Lâm Lạc Đinh: "Không có gì để nói chuyện, lại náo loạn thì cả căn nhà bọn họ hiện tại đang ở cũng thu hồi lại."
Hàn Mỹ Mỹ: "Vâng ạ, ngài Lâm." Biết được điểm giới hạn của ông chủ ở đâu cô mới xác định tốt được mức độ xử lý.
Lâm Lạc Đinh bỏ lại tiểu trợ lý đi tới nhà kính.
Hắn cho rằng Lục Thừa Tập đang xem hoa hồng, nhưng trên thực tế lại không có. Đối phương nằm ngửa ở trên ghế dài ở chính giữa nhà kính nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt che một quyển sách đang mở ra.
Cái ghế dài này là về sau này lại thêm vào, vốn ban đầu
chỉ có ghế dựa một người ngồi, hắn chê ghế một người
nhỏ, không thể để hắn cùng nhân loại cùng nhau nằm bên trên, liền thêm vào một cái ghế dài.
Lúc này thấy nhân loại yên tĩnh nằm ở giữa hoa hồng nở rộ, Lâm Lạc Đinh khẽ tiếng tới gần, sau đó vươn tay lấy đi sách trên mặt đối phương.
Gương mặt bên dưới sách cho dù nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được vẻ tuấn mỹ đầy tính công kích kia, mày sâu mắt rộng, ngũ quan sắc sảo.
Đặt sách lên trên bàn, hắn xoay người nằm úp sấp lên thân thể chàng trai —— tay sờ soạng vào bên dưới áo, khẽ híp đôi mắt, ngửi lấy hơi thở mát lạnh trên người đối phương.
Ngửi, ngửi, chóp mũi và miệng thuần thục cọ lên cổ chàng trai, bị mùi vị ngọt ngào bên trong mạch máu giấu ở dưới làn da kia hấp dẫn đến há miệng.
Đau đớn trên cổ làm cho Lục Thừa Tập đang nhắm mắt lại khẽ nhíu nhíu mày, bàn tay tự phát ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người ở trên người, khàn giọng nói: "Đừng dùng sức quá, sẽ để lại dấu."
Lâm Lạc Đinh liền ậm à, ậm ừ nói: "Vậy thì để lại là tốt rồi, cậu gần nhất lại không có việc gì khác."
Hắn có thể cảm giác được gần đây thân thể của chính mình đang bắt đầu phát sinh biến hóa nào đó, có thể nào chính là răng nanh sắp dài ra rồi hay không?
Đau đớn dần dần trở nên có chút tê dại, cảm giác đau đớn giảm bớt, một chút tê ngứa từ chỗ bờ môi cùng làn da tiếp xúc lan truyền ra.
Lục Thừa Tập im lặng. Tới giờ lâu như vậy rồi, cậu chỉ vào lần trước ở khách sạn nhìn thấy Lâm Lạc Đinh.....
uống máu, chứng ăn bậy phát tác có phải sẽ rất khó chịu
hay không?
Cậu hỏi: "Không thoải mái?"
"Hửm?" Lâm Lạc Đinh nghi hoặc nâng cao giọng, bàn tay sờ soạng cơ bụng và tuyến nhân ngư đủ rồi thu về, đi xoa nắn vành tai mềm mại của nhân loại.
Răng nanh không có phản ứng gì, miệng cũng buông lỏng ra, có điều hắn hút cắn một lúc lâu, ở trên cổ chàng
trai để lại một dấu hôn rõ ràng.
Thấy hắn không hiểu, chàng trai liền thay đổi cách hỏi: "Đói rồi?"
Lâm Lạc Đinh: "Không đói."
Huyết mạch ma cà rồng khiến cho hắn thèm khát máu, ngũ cảm nhạy bén, huyết mạch nhân loại cũng khiến cho hắn có thể hấp thu năng lượng từ đồ ăn của loài người.
Về phần mặt trời? Chỉ cần không phải mặt trời gay gắt vào giữa trưa hè, lúc còn là ma cà rồng hắn cũng chưa từng bao giờ sợ hãi.
Hắn không nghe hiểu tầng hàm nghĩa sâu xa trong lời nhân loại nói, thay đổi một tư thế, mềm nhũn làm tổ trong lồng ngực chàng trai, hỏi: "Cậu có thể nghỉ ngơi bao lâu?"
Lục Thừa Tập cũng không tiếp tục truy hỏi, trả lời: "Hai cái cuối tuần nữa có hai buổi thử vai, nếu thử trúng, không biết khi nào thì sẽ vào đoàn làm phim."
Cậu không nhắc đến cuộc nói chuyện trên hành lang kia,
cũng không nhắc đến việc Phong Tiêu Tiêu có thể đã biết chút gì đó.
Một là cậu cho rằng trong tay Phong Tiêu Tiêu không có chứng cứ thực tế, hai là cho dù Phong Tiêu Tiêu có chứng cứ, dựa theo biểu hiện trước đó của cô ta cũng sẽ không lựa chọn phơi bày ra ánh sáng, ba là...... Lâm Lạc Đinh không thích Phong Tiêu Tiêu.
Nói đến thử vai, Lâm Lạc Đinh cũng nhớ đến cuộc gặp mặt hôm nay với Thường Nhạc.
"Tôi cũng đã tìm cho cậu một kịch bản, đến lúc đó mang cậu đi gặp đạo diễn một chút."
Lục Thừa Tập: "Kịch bản gì?"
Cậu hơi có chút bất ngờ, vén đi sợi tóc của Lâm Lạc Đinh quét trên chóp mũi cậu.
Lâm Lạc Đinh lại khi có, khi không mà nắm lấy vành tai cậu: "Liên quan đến truy quét ma túy."
Lục Thừa Tập: "Phim truyền hình?"
Lâm Lạc Đinh: "Điện ảnh."
Hắn không yêu cầu Lục Thừa Tập đừng đi thử hai vai diễn do Chu Miểu tìm, bởi vì bộ phim điện ảnh này của Thường Nhạc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không khai máy, khoảng thời gian trống ở giữa rất nhiều.
Có điều, nếu nhân loại có thể đem những thời gian trống này đều dùng để ở cạnh hắn vậy thì càng tốt hơn rồi.
Chàng trai nhất thời không nói gì, hắn cũng không để ý: "Cậu nhìn thấy hoa hồng rồi chứ? Chúng nó nở hoa rồi."
Lục Thừa Tập hoàn hồn từ trong cân nhắc kịch bản.
Nghe thấy lời Lâm Lạc Đinh nói, bàn tay đặt ở bên eo đối phương của cậu vô thức dùng sức, lại chỉ càng thêm rõ ràng mà miêu tả ra vòng eo xinh đẹp của Lâm Lạc Đinh.
Cậu giống như bị điện giật mà thả lỏng tay, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng: "Thấy rồi."
Những phản ứng rất nhỏ này, Lâm Lạc Đinh cũng không chú ý quá nhiều, nâng thân thể dậy, nhìn xuống chàng trai: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Sau đó không đợi đối phương trả lời: "Hẳn là không có gì khác biệt."
Chàng trai không nói lời nào, hắn cong cong môi, mang theo ý tứ hàm xúc mà chính mình cũng không hiểu được: "...... Có điều tôi cảm thấy nó rất đặc biệt."
Lục Thừa Tập nhìn đôi mắt giống như bao phủ khói lam trước mắt này.
Cậu nhớ tới một câu trong chuyện xưa mà chính mình đã đọc cho Lâm Lạc Đinh trước khi ngủ:
"Thời gian ngươi hao phí ở trên hoa hồng của ngươi, khiến cho hoa hồng của ngươi trở nên quan trọng như vậy."
Hoa hồng chỉ có hai tháng mà thôi, như vậy hai năm thì sao, có thể cũng khiến cho người này không giống những người bình thường hay không.