Trăng tàn sao thưa, mặt trời ngày hôm sau lặng lẽ lộ ra phía trên đỉnh núi phía đông.
Tối hôm qua, thông qua Trình Kiệt Lỗi hiểu biết được tình huống xong, mẹ Lâm sáng sớm liền gọi điện thoại đến, muốn dạy dỗ Lâm Lạc Đinh một chút.
Người đã hơn ba mươi tuổi rồi, vậy mà lại còn so đo với một đứa nhỏ mười tuổi, có xấu hổ hay không?
Không phải chỉ là một bầy cá sao, không phải mua thêm là được, không cần làm khó làm dễ cháu ngoại của mình. Lúc đứa nhỏ trở về, trên người vẫn còn có thể ngửi thấy mùi vị!
Lại thêm Lâm Lạc Đinh vẫn luôn không chịu kết hôn, bảo hắn đi xem mắt cũng không đi, nhà cũng không về. Mẹ Lâm tức giận không thôi, có suy nghĩ nói rõ ràng với hắn một chút.
Nhưng mà điện thoại vẫn luôn không có ai bắt máy, bà lại ba ba gửi tới mấy chục tin nhắn.
Sau đó được Hàn Mỹ Mỹ đã sớm nhận được chỉ thị trực tiếp "đánh dấu đã đọc", thậm chí đều chưa chuyển vào trong tai Lâm Lạc Đinh.
Thời gian mắt thấy đã sắp vào tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng, cũng chỉ có sáng sớm mới có giây lát mát mẻ như vậy.
Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập đang ngồi ở trước bàn ăn dùng điểm tâm, hai người tối hôm qua đã nói hôm nay sẽ tới tiệm sách mua sách.
Lục Thừa Tập mua tài liệu hỗ trợ học tập, Lâm Lạc Đinh nhìn xem có tiểu thuyết, tập thơ gì mới xuất bản hay không.
Nhưng mà kế hoạch này hôm nay chắc chắn là không thể thực hiện rồi.
Trên bàn cơm, Lục Thừa Tập nhận được điện thoại của người đại diện Chu Miểu, <Mối Tình Đầu> sắp đóng máy rồi, đạo diễn Phương gọi cậu trở về quay bổ sung mấy phân cảnh, đại khái là phải đi hai ba ngày.
Lâm Lạc Đinh buông nĩa xuống: "Chỉ có một mình cậu trở lại quay bổ sung? Phong Tiêu Tiêu có đi hay không?"
Điểm này thật sự là Chu Miểu đã đặc biệt nói với Lục Thừa Tập, bởi vì Chu Miểu cảm thấy Phong Tiêu Tiêu đối với nghệ sĩ nhà mình có chút ý tứ như vậy, muốn Lục Thừa Tập chú ý chừng mực một chút.
Dù sao cũng là đại tiểu thư của Giải Trí Tinh Quang, lại là tiền bối ra mắt trước, cho dù không có ý tứ kia, công phu mặt mũi vẫn phải làm cho tốt.
Chu Miểu không biết chính là, nghệ sĩ nhà anh ta đã từng vứt đi mặt mũi của Phong Tiêu Tiêu rồi.
Lục Thừa Tập nói: "Sẽ có, có điều không biết thời gian cụ thể."
Có khả năng sẽ không chạm mặt cậu, hoặc là cậu đi trước, hoặc là Phong Tiêu Tiêu đi trước, đương nhiên cũng có khả năng là cùng thời gian.
Lâm Lạc Đinh nhất thời không nói gì, ngón cái vuốt ve ly thủy tinh chứa nước trái cây đến một nửa, xuất thần.
Trên người Phong Tiêu Tiêu này có kỳ quái, cho dù hắn tạm thời không rõ lắm là kỳ quái thế nào, nhưng cô đối với nhân loại của hắn có ý đồ là việc rõ ràng.
Móng tay gõ gõ thành ly, ly thủy tinh rung động ra âm vang trong trẻo.
Lâm Lạc Đinh: "Gần đây cô ta có liên hệ với cậu không?"
Lục Thừa Tập: "... Có."
Người đối diện nhướng cao đuôi chân mày nhìn cậu, Lục Thừa Tập nói: "Đại khái là mấy ngày nay thường ân cần thăm hỏi linh tinh, hỏi tình hình của tôi ở Song Mộc."
Từ lần trước hai người gần như là một nửa thẳng thắn bày tỏ, Phong Tiêu Tiêu thật sự đã yên tĩnh một khoảng thời gian, nhưng mà chưa được bao lâu lại giống như không có việc gì nói nói cười cười với cậu.
Bao gồm cả sau khi cảnh diễn của hai người kết thúc, cậu trở về Chử Thị, đối phương cũng không cắt đứt việc gửi tin nhắn cho cậu.
Lục Thừa Tập chỉ là mới đầu trả lời lại một câu, gần đây bận rộn học tập, về sau liền không trả lời nữa. Đối phương lại ôm theo hiểu rõ lại giả vờ không biết, tin nhắn lúc có lúc không trước sau không ngừng.
Lục Thừa Tập vẫn chưa nói việc Phong Tiêu Tiêu từng có ý đồ đào cậu sang Giải Trí Tinh Quang, có điều cho dù cậu không nói, Lâm Lạc Đinh đã xem qua một phần nguyên tác ít nhiều cũng biết được một ít.
Hắn thoáng chốc gật gù.
Lục Thừa Tập chính là buổi chiều đơn giản thu thập một chút hành lí rời đi.
Sau khi nhân loại rời đi, Lâm Lạc Đinh vòng quanh trong nhà một vòng.
Cá cảnh trong dòng suối nhân tạo bên ngoài ngôi nhà trải qua biến cố ngày hôm qua đã ít đi hơn một nửa, đồ ăn ném xuống, những đốm màu sặc sỡ vây tới cũng nhỏ hơn một chút.
Miệng cá đóng đóng mở mở, phát ra tiếng "bóc bóc" cực nhỏ, giống như là tiếng hôn môi dày đặc.
Cho cá ăn xong, Lâm Lạc Đinh lại tới nhà kính.
Nhà kính thường xuyên có hoa hồng hoặc là Nguyệt Quý nở ra, diện tích không nhỏ, mùi hoa làm vui lòng người. Lâm Lạc Đinh cầm cây kéo lớn, những cành lá này hắn ngẫu nhiên nổi lên hứng thú sẽ đến cắt tỉa một chút, cho nên vẫn luôn không thể cắt tỉa hết.
Sau đó Lâm Lạc Đinh phát hiện, hoa hồng hắn và Lục Thừa Tập trồng đã ra nụ rồi.
Trong mắt cuối cùng thoáng hiện ý cười, cả thế giới đều sáng bừng lên.
Hai ngày sau, Tân Thị, đoàn làm phim <Mối Tình Đầu>.
Đạo diễn Phương ngồi ở phía trước máy giám sát, nhóm nhân viên công tác chung quanh cũng đã cấm tiếng.
Xa xa bên dưới hàng cây, Lục Thừa Tập và Phong Tiêu Tiêu đang quay bổ sung phân cảnh nam nữ chính trong <Mối Tình Đầu> làm rõ mối quan hệ mập mờ.
Phiên bản nguyên gốc đạo diễn Phương chê không đủ sức hút.
Nội dung cốt truyện tiến triển đang thuận lợi, đạo diễn Phương cảm thấy bên cạnh băng ghế nhỏ của mình có một người ngồi xuống, có điều ông đang quay phim đến giai đoạn then chốt, sẽ không phân tâm để chú ý.
Người tới đeo khẩu trang y tế màu lam và mũ rơm lớn, che kín kẽ bản thân, một đôi mắt có chút mờ đục cũng như có như không mà nhìn trung tâm phim trường.
Nhìn, nhìn..... Hửm?
Nam chính này có chút thú vị, khí tràng khí chất này quay phim thần tượng thật đáng tiếc nha.
"Cắt!" Không lâu sau, đạo diễn Phương giơ loa lên, hô to một tiếng, trong giọng nói không che dấu được vui mừng.
Không chỉ có ông ta, bởi vì này phân cảnh này vừa chấm dứt sẽ đại biểu cho <Mối Tình Đầu> của bọn họ hoàn toàn đóng máy rồi!
Ông ta cười ha ha, hô: "Đoàn làm phim chúng ta đóng máy rồi, buổi tối liên hoan, tôi đãi! Mọi người không say không về!"
Nhóm nhân viên công tác xung quanh, còn có nhóm diễn viên nhất thời hoan hô rộn lên.
"Uống rượu? Tính thêm tôi một phần!" Người bên cạnh lập tức nói.
Đạo diễn Phương lúc này mới nhớ tới người mới đến ở bên cạnh, nghe giọng nói sao lại có chút quen tai, ông ta nghi hoặc quay đầu lại.
Mặc dù đối phương che chắn trên mặt bản thân đến không thể kín hơn, Phương Nhất Minh vẫn chỉ cần liếc mắt một cái liền đã nhận ra người đến là ai. Đây không phải sư huynh của sư phụ ông, cũng chính là sư bá của ông sao!
Ông ta lắp bắp: "Chú, sao ngài lại đến đây? Đến đây cũng không nói với con một tiếng, không để con cho người tới đón ngài."
"Không phải tới vì con," Thường Nhạc nói trắng ra, "Ta chính là đi ngang qua, nhớ tới con ở đây quay phim, thuận tiện đến xem."
Phương Nhất Minh: "Đi ngang qua? Ngài muốn đi đâu a." Biết bản thân chỉ là người được nhân tiện cũng không tức giận.
Thường Nhạc: "Đi bàn bạc với người ta về một cái kịch bản."
Phương Nhất Minh giây lát liền lên tinh thần, dời băng ghế gần lại một chút, kề sát vào Thường Nhạc, hỏi: "Chú, sư phụ nói người đã dự định rời núi, có phải thật hay không? Người xem con có thể tới làm tạp vụ, học tập một chút hay không?"
Thường Nhạc cạn lời: "Đừng có lắm điều, con quay phim thần tượng thanh xuân, ta quay phim điện ảnh, chén cơm không giống nhau."
Nói xong lại nhìn về phía trung tâm phim trường.
Lục Thừa Tập quay phim xong, thoát khỏi cảm xúc của người khác, khôi phục lại trạng thái bình thường của bản thân, khí chất trên người càng thêm rõ ràng hơn một chút.
Thường Nhạc bảo Phương Nhất Minh gọi cậu tới đây: "Gọi nam nhân vật chính của con đến cho ta xem một chút."
Phương Nhất Minh rất là kinh ngạc, chú của ông vậy mà lại có thể coi trọng người trong đoàn làm phim của ông? Đây không phải là nói rõ ánh mắt của ông không tệ!
Lục Thừa Tập đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ cởi bỏ hóa trang thì bị gọi lại đây.
Cậu đầu tiên là lên tiếng chào hỏi với Phương Nhất Minh: "Đạo diễn Phương tìm tôi có việc?"
Sau đó khẽ gật đầu với Thường Nhạc ở bên cạnh.
Thường Nhạc càng cân nhắc càng cảm thấy giống, cảm giác trên người người này cùng nhân vật chính trong kịch bản của ông ta rất giống nha!
Không đợi Phương Nhất Minh mở miệng, ông ta liền bừng bừng hứng thú hỏi: "Nếu cậu đeo trên lưng một bí mật thật lớn, bí mật này lại là kiêu ngạo của cậu, nhưng cũng khiến cậu đau khổ. Ngươi sẽ biểu hiện như thế nào?"
Chỉ nghe miêu tả, trong nháy mắt Lục Thừa Tập liền nghĩ tới Lâm Lạc Đinh.
Cùng Lâm Lạc Đinh ở cùng một chỗ, mỗi một phút, mỗi một giây, Lục Thừa Tập không thể không thừa nhận cậu chính là thả lỏng, nhàn hạ.
Cậu vui vẻ, đồng thời cũng vì phần vui vẻ này mà cảm thấy đau khổ.
Bởi vì phần vui vẻ này cắm rễ vào tất cả kiên trì và tự tôn của cậu.
Thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, cảm xúc này sẽ không tự giác mà từ trong ánh mắt của Lục Thừa Tập từng dòng, từng đợt biểu lộ ra ngoài, giống như sợi tơ vàng dầy đặc quấn quanh trái tim, buộc chặt.
Kiềm nén, khắc chế, không biết làm thế nào, tiến thoái không xong.
Tâm tình thường thường là hỗn độn.
Thế là Thường Nhạc vỗ tay một cái: "Tốt, cảm xúc này rất tốt!"
Tiến vào cảm xúc thật sự rất nhanh, có hồn, chỉ là hình như có hơi lệch, còn phải mài giũa thêm một chút.
Lục Thừa Tập hoàn hồn: "..."
Chính là ngay cả Phương Nhất Minh cũng không ngờ tới Lục Thừa Tập còn có tiềm lực này, ông còn định nháy mắt với đối phương, bảo cậu biểu hiện cho tốt, kết quả người ta cơ bản là hạ bút thành văn* a!
*Hạ bút thành văn: Bắt tay vào là có kết quả ngay.
Thật sự là đã đánh giá thấp rồi.
Lục Thừa Tập nhìn Thường Nhạc: "Ngài là?"
Cậu từ trong lời nói của Thường Nhạc ý thức được ông ta đại khái là đồng nghiệp với đạo diễn Phương đi, chỉ là cậu tiếp xúc với giới giải trí không nhiều lắm, đối phương lại đã che mặt, cậu không nhận ra được là ai.
Thường Nhạc vui vẻ hớn hở cười thành tiếng: "Có duyên còn có thể gặp lại."
Xem trọng thì xem trọng, lựa chọn diễn viên vẫn là phải qua thử vai mới biết được, đến lúc đó gửi cho đứa nhỏ này lời mời thử vai là được.
Đối phương không muốn nhiều lời, Lục Thừa Tập liền gật gật đầu với hai người, rời đi.
Trở về phòng nghỉ, thay quần áo, tháo trang sức, cậu nói với Chu Miểu về khúc nhạc đệm phát sinh với đạo diễn Phương kia, Chu Miểu nghe xong vội vàng chạy ra ngoài hỏi thăm tình hình.
Lại biết được người tới vừa mới đi rồi, hơn nữa không có ai biết là ai.
Chu Miểu liền tạm thời buông chuyện này xuống, nói: "Anh đã liên hệ cho cậu thử vai hai chỗ, một cái nam số 3 của một nhóm sản xuất lớn, một cái là nam chính của phim kinh phí thấp. Cậu xem kịch bản một chút, đại khái là qua hai cái cuối tuần nữa chúng ta sẽ đi thử vai."
Lục Thừa Tập hỏi một chút về hai kịch bản.
Chu Miểu đáp kịch bản đều rất tốt, cái trước là chính kịch, vai diễn nam số 3 là một tướng quân thiếu niên. Cái sau là hài kịch kinh phí thấp, nam chính là một sinh viên mới vừa bước chân vào xã hội.
Lục Thừa Tập cảm thấy bản thân có thể không thích hợp với hài kịch.
Buổi tối mấy ngày trước Lâm Lạc Đinh mới nói con đường diễn viên của cậu bị hạn chế, bởi vì cậu vừa nhìn liền biết không diễn được cái loại vai diễn có tính chất hài kịch hoặc là sáng sủa thoải mái này.
Cho dù kỹ thuật diễn xuất của cậu có tốt hơn nữa cũng không được, bởi vì khí tràng không hợp.
Sau đó đối phương ngay lập tức lại sáp lại gần, nói: "Tôi cảm thấy giọng nói của cậu thích hợp ca hát, huấn luyện một chút là có thể làm ca sĩ."
Nói đến cùng vẫn là muốn nghe cậu hát.
Có điều Lục Thừa Tập cho rằng lời Lâm Lạc Đinh nói thật ra có chút đạo lý, con đường diễn viên của cậu bị hạn chế, không thích hợp những vai diễn này.
Cậu không đáp lại, Lâm Lạc Đinh liền dính tới, quấy rối cậu: "Lục Thừa Tập, tôi muốn nghe cậu hát~"
Tay không an phận, chân không an phận, miệng cũng không an phận.
Lúc nói chuyện, nhắm ngay cổ cậu cọ cọ, răng nanh ngậm lấy thịt mềm, không biết là đang cắn cậu hay là muốn làm cái gì khác.
Cuối cùng rốt cuộc phải hát một bài hát ru mới làm cho người kia yên tĩnh.