Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 33


10 tháng

trướctiếp

Dưới tàng cây đa ngoài sân trước, Trình Kiệt Lỗi đang nằm sấp trên bãi cỏ chơi xe ô tô đồ chơi do mình mang tới.

Cáu kỉnh của nhóc con tới nhanh, đi cũng nhanh. Trước đó bị cản không cho lên sô pha, nhóc tủi thân, cảm thấy trời cũng sắp sụp xuống rồi, hiện giờ cảm xúc qua đi rồi, lại vui vui vẻ vẻ đắm chìm ở trong thế giới của chính mình.

Xe ô tô đồ chơi theo khống chế của điều khiển từ xa chạy về phía trước, chốc chốc thì ngoặt trái, chốc chốc lại rẽ phải, miệng Trình Kiệt Lỗi còn bắt chước tiếng ô tô đang chạy:

"Ô ô ô ⸺"

Ô tô "cạch" một cái, đụng vào chân một người.

Nhóc ngẩng đầu, rướn đến cổ đau đau mới nhìn thấy gương mặt người kia, là người cậu ma quỷ kia của nhóc!

Nhìn thấy gương mặt kia, tức giận trong lòng nhóc lại tràn ra, Trình Kiệt Lỗi không quát người, cúi đầu cầm lấy điều khiển từ xa khống chế ô tô đụng lên chân cậu mình.

Một lần lại một lần, cơn giận trong lòng giống như cũng theo đó mà trút ra.

Sau đó, ô tô bề ngoài tô vẽ đẹp mắt đã bị Lâm Lạc Đinh nhấc chân đạp lên giữ lại.

Bánh xe phí công ma xát mặt đất, phát ra tiếng "ô ô" bất lực, cực kỳ giống với âm thanh trong miệng Trình Kiệt Lỗi vừa rồi.

Trình Kiệt Lỗi: OoO

Không đợi nhóc khóc lên, Lâm Lạc Đinh: "Nghe nói con lén cho cá của cậu ăn?"

Nhóc con nằm nhoài dưới đất, tròng mắt quay tròn một vòng, ương bướng: "Cho ăn thì đã sao?"

"A," Cười khẽ một tiếng, "Dĩ nhiên là không sao cả."

Chỉ là hỏi rõ sự việc mà thôi.

Chậm rãi ung dung lật xem tay trái không chút tỳ vết nào của chính mình, chỉ chừa lại một chút liếc mắt cho người ở trên mặt đất, Lâm Lạc Đinh: "Có biết cho ăn nhiều thức ăn quá cá sẽ chết không?"

Trình Kiệt Lỗi lăn một vòng trên mặt đất, đứng dậy, không quan tâm tới ô tô nữa, lạch bà lạch bạch chạy ra xa, sau đó xoay người cất tiếng cười lớn: "Con biết! Trong nhà ông ngoại cũng có nuôi cá vàng."

Trước đây, sau khi nhóc cho ăn làm cá chết, ông ngoại từng nói riêng với nhóc, cá vàng không thể biết bản thân đã ăn no, thấy có đồ ăn thì sẽ vẫn cứ ăn, vẫn cứ ăn.

"Ô," Thả tay xuống, cuối cùng Lâm Lạc Đinh nâng tầm mắt lên, "Nói vậy là con cố ý?"

Trình Kiệt Lỗi: "Con chính là cố ý đấy, thì đã sao, ai bảo cậu ăn hiếp con? Lêu lêu lêu lêu lêu!" Dùng tay đẩy phần da bên mắt lên làm mặt quỷ, dáng vẻ đắc ý không thôi.

Trình Kiệt Lỗi: "Cá vàng cậu nuôi chết rồi, ha ha ha ha ha!"

Cho cậu xúi giục người giúp việc khi dễ con!

Lâm Lạc Đinh cũng cười, mắt thanh mày tú, ngũ quan không có chỗ nào không đẹp: "Tối nay nhà bếp sẽ chuẩn bị cho con hai phần cơm tối, hy vọng con cũng có thể ăn hết."

Trình Kiệt Lỗi nguýt mắt một cái, bảo nhóc ăn thì nhóc sẽ ăn? Nhóc cũng không phải cá vàng ngu ngốc, nhóc mới mặc kệ!

Lâm Lạc Đinh cũng thả cái xe ô tô đồ chơi dưới chân ra, trở vào trong nhà.

Ở trong phòng bếp, nhân loại đang chuẩn bị cơm tối, đương nhiên, giới hạn trong khẩu phần của hai người bọn họ.

Lâm Lạc Đinh ngồi trên bàn đá lưu ly, đang cầm một chén anh đào ăn, nói tới chuyện Trình Kiệt Lỗi, hắn nhíu mày nói: "Con nít thật đáng ghét."

Vì việc ngoài ý muốn này, hai người đều không nhắc lại chủ đề "quà" kia nữa. Lục Thừa Tập đang nấu cơm bớt chút thời gian nhìn hắn một cái: "Không thích con nít?"

Lâm Lạc Đinh: "Không thích."

Hình ảnh có một đứa con nít cả ngày líu ra líu ríu ở xung quanh thể hiện cảm giác tồn tại, hắn rất khó tưởng tượng.

Càng đừng nói bây giờ còn xảy ra việc "cá vàng chết" này.

Lục Thừa Tập: "Nhóc con có quan hệ huyết thống trực tiếp với ngài thì sao?"

Người bị hỏi vẫn không có gì, người chủ động hỏi tới vấn đề ánh mắt đã thoáng cái trầm trầm trước.

Nếu như thật sự có đứa nhỏ này, đứa nhỏ này sẽ giống Lâm Lạc Đinh một nửa, về phần một nửa khác...

Một quả anh đào đưa tới bên môi cậu, Lâm Lạc Đinh: "Lục Thừa Tập, tôi không muốn nói chuyện con cái."

Lục Thừa Tập liền không đề cập tới nữa, há miệng ngậm lấy anh đào, ăn luôn, môi chạm vào đầu ngón tay Lâm Lạc Đinh.

Lâm Lạc Đinh không dự định để cho Trình Kiệt Lỗi quấy rầy hắn cùng Lục Thừa Tập dùng cơm tối, bởi vậy chờ Lục Thừa Tập làm xong, hai người liền ăn trước.

Bọn họ ăn xong, dì giúp việc thu thập bàn ăn sạch sẽ, bắt đầu làm phần của Trình Kiệt Lỗi, khẩu phần hai người.

Chừng bảy giờ tối, cơm chiều chuẩn bị xong, người giúp việc đi ra gọi Trình Kiệt Lỗi đang chơi đùa bên ngoài vào nhà ăn cơm.

Vì một màn sắp đến, Lâm Lạc Đinh đặc biệt cho phép đối phương "thân thể từng lăn lộn trên mặt đất, lại ra bãi cỏ bên ngoài chơi đùa không biết bao nhiêu vòng" kia được đụng tới bàn ghế trong nhà.

Lục Thừa Tập ở trong phòng đọc sách trên lầu, cậu làm ổ ở trong sô pha ung dung, thong thả.

Trình Kiệt Lỗi ngồi ở phía trước bàn, ăn uống nhồm nhoàm, vừa ăn vừa tràn đầy đắc ý mà nhìn hắn, một miệng lớn cơm, một miệng lớn thịt, rất nhanh đã ăn no, dự định xuống khỏi bàn.

Dì giúp việc ở bên cạnh ấn lấy ghế, không cho nhóc leo xuống, biểu cảm khó xử, nói: "Ngài vẫn chưa ăn hết."

Bà nuôi lớn hai đứa con, cháu trai cũng đã lớn chừng tiểu thiếu gia này rồi, đối với lượng cơm ăn trong lòng biết rõ.

Khẩu phần trên bàn, đứa trẻ mười tuổi ăn hết, no thì có no một chút, nhưng tuyệt đói sẽ không đến mức xảy ra vấn đề gì, hơn nữa bọn họ cũng đã chuẩn bị thuốc tiêu hóa.

"Tôi không ăn!" Trình Kiệt Lỗi vùng vẫy muốn leo xuống.

Người giúp việc cầm bát đưa muốn đút nhóc, nhóc liền điên cuồng lắc đầu, chết cũng không chịu há miệng.

Đây đều là những việc Lâm Lạc Đinh đã đoán trước, dù sao cũngkhông tiện sử dụng thủ đoạn thô bạo gì. Trước đó nói để cho Trình Kiệt Lỗi ăn hai phần là hù dọa nhóc, thật ra hắn có sắp xếp khác.

Chỉ thấy Hàn Mỹ Mỹ đeo khẩu trang và găng tay cao su, võ trang đầy đủ, mang theo một cái túi nhỏ đi vào, nhân lúc người không chú ý, động tác nhanh chóng mà chụp cái túi lên trên cổ Trình Kiệt Lỗi.

Sau đó Hàn Mỹ Mỹ liền cùng dì giúp việc đã buông tay ra, lui nhanh ra phía sau.

Trình Kiệt Lỗi đột nhiên được trả tự do ngây ra, hít hít mũi, ngửi thấy một mùi hôi buồn nôn.

Nhóc cúi đầu nhìn túi nhỏ trước ngực, vươn tay ra chọc chọc, mềm mềm. Ngơ ngác hỏi: "Đây là cái gì?"

Lâm Lạc Đinh tràn đầy thú vị nói: "Cá chết do bị con cho ăn, đặc biệt cho người giữ lại cho con làm kỷ niệm, thích không?"

Trình Kiệt Lỗi cũng ngây ra rồi: "Không thích."

Lâm Lạc Đinh: "Chơi vui không?"

Sắc mặt xuất hiện thay đổi, giọng nói mang theo một chút nức nở: "Không ô, chơi không vui."

"Phải không," Lười biếng thay đổi tư thế, "Cậu cảm thấy rất thú vị."

"Con có thể vì cảm thấy chơi vui mà làm cho cá của cậu chết vì ăn, cậu cũng có thể vì thấy thú vị mà để cho bọn nó chơi cùng với con một chút."

Cái túi trước ngực nặng nề rơi xuống đất, tản ra mùi khó ngửi, người giúp việc không nhìn nhóc, Hàn Mỹ Mỹ cũng không nhìn nhóc, người duy nhất nhìn nhóc là Lâm Lạc Đinh, ánh mắt như cười như không, như là đang nhìn nhóc, lại cơ bản không để nhóc vào trong mắt.

Uất ức không tên tràn lên trong lòng, Trình Kiệt Lỗi méo miệng một cái.

Nhóc lớn tới như vậy rồi, chưa từng chịu uất ức như vậy: "Ô oa! Cậu ăn hiếp con!"

Dùng đồng hồ thông minh gọi tới số điện thoại của bà ngoại, đối diện vừa nhận máy nhóc liền bắt đầu oa oa khóc lóc kể lể:

"Bà ngoại, con muốn về nhà, hức~ Con không cần cậu oa oa..."

"Không cần mợ, không cần em trai..."

Mẹ Lâm nghe xong đau lòng không thôi, cái gì cũng chưa kịp hỏi, cúp điện thoại liền lập tức gọi cho Lâm Lạc Đinh.

Hàn Mỹ Mỹ cầm di động rung rung, nhìn về phía Lâm Lạc Đinh.

Lâm Lạc Đinh: "Không cần để ý tới."

Buổi sáng lúc hắn bảo Hàn Mỹ Mỹ gọi điện thoại thì không nhận, bây giờ lại gọi tới đây làm gì? Những nhân loại này thật đúng là buồn cười.

Hắn cho người giúp việc mang Trình Kiệt Lỗi ra ngoài khách sạn ở, ngày hôm sau trực tiếp phái người đưa nhóc tới nhà ông bà nội.

Vốn dự định cố mà nhẫn nhịn để người ở lại chỗ này một đêm, hiện giờ xem ra một đêm cũng không cần nữa.

Người giúp việc thấy nhóc con khóc đến đáng thương lại có chút không đành lòng, lúc bướng bỉnh thì rất là bướng bỉnh, lúc đáng thương cũng thật sự rất đáng thương.

Aizzz, người làm cậu muốn dạy dỗ, đám người bọn họ cũng không thể nói gì.

Bà mang theo nhóc con khóc lóc sướt mướt cùng cái valy hình phim hoạt hình kia đi ra ngoài. Lúc này Hàn Mỹ Mỹ phát hiện trên di động xuất hiện một tin nhắn do mẹ Lâm gửi tới.

Cô ngẩng đầu, nói: "Ngài Lâm, mẹ của ngài nói ngài đưa thằng bé trở về."

Lâm Lạc Đinh đang định lên lầu: "Không phải bọn họ đã ra ngoài du lịch rồi sao?"

Trả lời câu hỏi này, Hàn Mỹ Mỹ cũng cảm thấy gượng gạo: "Bọn họ không có ra ngoài du lịch, chỉ là ở một khách sạn ở gần đó."

Lâm Lạc Đinh: "......"

Bảo tài xế không cần tới khách sạn nữa, trực tiếp đưa Trình Kiệt Lỗi về nhà.

Hắn hỏi: "Tôi nhớ mỗi tháng tôi có cố định chi cho nhà họ Lâm một khoản?" Bao gồm cho ba mẹ và chị cả của thân thể này.

Hàn Mỹ Mỹ: "Đúng ạ, ngài Lâm, mỗi tháng chi hai trăm ngàn*."

*200 ngàn # 700 triệu tiền Việt.

Lâm Lạc Đinh quyết đoán nói: "Dừng lại."

Hắn thấy là những người này chính là được cho tiền nhiều quá, tiêu không hết, quá nhàn rỗi rồi.

Sau khi dặn dò xong thì lên lầu, đi đến cửa phòng đọc sách, đẩy cửa ra nhìn nhìn, nhân loại ở bên trong còn đang lên lớp.

Hắn không đi vào, ngại mùi cá bám ở trên người, về phòng ngủ tắm rửa sạch sẽ trước, thay một bộ quần áo mới trở lại đây ⸺ Thời gian không tính là sớm nữa, đồ mặc dĩ nhiên là áo ngủ.

Đẩy cửa đi vào phòng đọc sách. Cả phòng đọc sách trang hoàng theo phong cách hiện đại giản lược, bên trong có bàn máy tính dùng để làm việc, cũng có ghế mềm, giường mềm để thả lỏng đọc sách.

Sự xuất hiện của hắn không làm chàng trai chú ý, Lâm Lạc Đinh chọn một tư thế thoải mái nằm lên trên giường mềm, ánh mắt nhìn sườn mặt chàng trai ở xa xa: "Chừng nào thì cậu học xong?"

Nhìn thời gian ở góc phải bên dưới máy tính một cái, Lục Thừa Tập: "Còn chừng 22 phút."

"Ồ," Sau đó không có một chút quan tâm mà tiếp tục hỏi, "Chỉ xem bài học trên mạng có thể nghe hiểu sao?"

Lục Thừa Tập: "Cũng tàm tạm, hôm nào lại mua mấy bộ đề về làm."

"Ngày mai là có thể đi," Dù sao cũng không có việc khác, "Có mua đề thi không?"

Lục Thừa Tập: "Có thể mua."

Lâm Lạc Đinh: "Vậy mua đi, tôi làm giáo viên sửa cho cậu, thành tích tốt sẽ có thưởng, thành tích không tốt thì trừng phạt, thế nào?" Càng nói càng tràn đầy hứng thú.

Lục Thừa Tập: "......" Rất là không cần, là bản thân ngài muốn chơi đùa đi.

Lần trước nói đến thưởng phạt chính là lúc ở đoàn làm phim quay phim.

Va chạm ở trong khu vực cầu thang mơ tối, sau khi tầm nhìn bị che chắn, tất cả giác quan đều phóng đại vô hạn......

Sức nặng ngồi ở trên đùi, nhiệt độ cùng xúc cảm cách lớp vải mỏng manh truyền đến trên đùi. Thân thể gần sát, ngửi được mùi hương cơ thể sau khi tắm. Còn có hơi thở khi có khi không phả lên phía sau tai, trên sườn mặt......

Những hình ảnh chưa từng nhìn thấy này, dựa vào những cảm nhận vụn vặt này, chắp vá lại, mơ mơ hồ hồ. Hiện giờ lại nhớ tới, không còn những cảm xúc tiêu cực mâu thuẫn kia, giống như là được phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp.

Cậu bình ổn lại hơi thở có chút rối loạn, giọng nói thấp hơn một chút: "Còn quá sớm, nội dung vẫn chưa học xong."

Ép buộc bản thân không chú ý tới người trên giường nệm, lực chú ý một lần nữa hướng về video bài học trên màn hình máy tính.

Mãi đến 20 phút sau, giáo viên tuyên bố tan học ở trong tai nghe, Lục Thừa Tập hoàn hồn từ trong học tập, giật mình phát hiện Lâm Lạc Đinh từ sau khi cậu trả lời, dường như vẫn chưa từng nói chuyện.

Cậu quay đầu lại.

Lâm Lạc Đinh ở trên giường nệm, mặc áo ngủ tơ lụa mỏng manh vậy mà lại đã nằm sấp ngủ quên.

Lục Thừa Tập tắt máy tính đi, cất bước đi đến trước giường. Rũ mắt nhìn người trên giường nệm, môi cậu nhếch rồi lại nhếch, đến cùng không mở miệng đánh thức người dậy.

Ngồi xổm xuống, tầm mắt nhất nhất lướt qua mái tóc đen mềm mại, đôi mắt xinh đẹp, cái mũi dựng thẳng mà tinh xảo, cuối cùng dừng lại trên đôi môi bởi vì tư thế mà có vẻ đặc biệt đầy đặn kia.

Lục Thừa Tập rất muốn hỏi hắn một chút: Lâm Lạc Đinh, ngài vì sao lại là một người như thế này?

Tôi thà rằng ngài giả dối, xảo trá, ích kỷ, giả nhân giả nghĩa, còn hơn là thế này, làm cho tôi lui tiến đều không được.

Nhưng ngài có lúc lại thật sự là xảo trá, ích kỷ.....

Tôi lại vẫn là tiến thoái lưỡng nan như vậy.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy sợi tóc trên mắt ra, trái tim mờ mịt không biết nên rơi xuống nơi nào.

Ôm lấy người trên giường nệm trở về phòng, đối phương mơ hồ gọi cậu: "Lục Thừa Tập......?"

Lục Thừa Tập nhỏ giọng đáp lời: “Ừm, là tôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp