Mợ.
Đáy lòng đột nhiên nổi lên gợn sóng, tất cả tâm tình khiến người ta không thoải mái đều vì chữ này mà dâng lên.
Lục Thừa Tập trước giờ chưa từng tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân Lâm Lạc Đinh độc thân đến giờ. Đối phương cũng sẽ kết hôn sao? Khi nào? Cùng cô gái như thế nào?
Nếu đáp án là khẳng định, vậy đoạn bao dưỡng này tính là gì? Lâm Lạc Đinh đến cùng là thích dàn ông hay là phụ nữ, thích đàn ông hay là thích thân thể đàn ông?
Tâm tình lên men đè nén đến lồng ngực khó chịu, cậu đẩy sách giáo khoa ra, rời khỏi phòng đọc sách, đi tới hành lang bên ngoài cửa.
Dưới lầu, Lâm Lạc Đinh đối với việc ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện này đã có sắp xếp.
Hắn lười biếng giãn thân thể ra: "Đã đặt vé máy bay cho con rồi, ngày mai cậu cho người đưa con tới nhà ông nội con."
Trình Kiệt Lỗi: "?"
Không phải bà ngoại nói nhà cậu chơi rất vui, hơn nữa việc gì cậu cũng sẽ nghe theo nhóc sao? Nhóc còn chưa gặp minh tinh, chưa chụp ảnh, chưa lấy chữ ký!
Trình Kiệt Lỗi: "Con không đi, con muốn gặp đại minh tinh! Muốn chụp ảnh chung! Muốn ký tên!"
Lâm Lạc Đinh cười mỉm, khẽ liếc nhóc một cái, nâng người đứng dậy, dùng giọng nói tao nhã như đàn vi-ô-lông nói ra lời không cho cự tuyệt: "Cậu không có thương lượng với con."
Người nhà họ Lâm cho rằng dùng cách thức này là có thể làm cho hắn thỏa hiệp?
Đáng tiếc, hắn không chấp nhận uy hiếp.
Trình Kiệt Lỗi từ trước tới giờ chưa từng bị đối đãi thế này, sợ ngây người.
Bà ngoại gạt người, cậu không tốt chút nào!
Chân nó trượt khỏi sô pha liền nằm trên mặt đất bắt đầu kêu gào: "Con không! Con không đi! Con muốn đại minh tinh! Cậu gọi đại minh tới!" Vừa kêu gào còn vừa dậm chân.
Một màn biến cố này không ai dự đoán được. Sớm đã nghe uy danh của nhóc bướng bỉnh, không ngờ tới hôm nay gặp được bản người thật rồi.
Lục Thừa Tập chống tay thất thần ở trên lan can hoàn hồn. Hàn Mỹ Mỹ rất khó xử, không biết có nên đi dỗ hay không. Dì giúp việc tránh ở trong phòng bếp nhìn lén.
Trình Kiệt Lỗi không có ai dỗ kêu gào ngày càng lớn tiếng, thanh âm lớn tới mức có thể phá tung nóc nhà.
"Con sẽ nói với bà ngoại! Cậu ăn hiếp con!"
Hàn Mỹ Mỹ chần chừ bước tới một bước.
Lâm Lạc Đinh quét mắt liếc cô một cái, nói với mọi người trong phòng: "Không ai được tới đỡ."
Hắn đã sớm nghe thấy tiếng động nhân loại rời khỏi phòng đọc sách, lúc này liền ngẩng đầu, ánh mắt đang cùng Lục Thừa Tập ở trên lầu giao nhau.
Tay người nọ chống ở trên lan can, nhìn xuống, quần dài màu đen, áo sơ mi trắng, bên dưới vài sợi tóc ngắn là mày kiếm mắt sáng, trong mắt đen đặc giống như một đoàn mực đậm không chút ánh sáng.
Nhóc con ở trong phòng khách còn đang ở trên mặt đất lăn lộn gào khan, hắn làm như không nghe thấy, nói với chàng trai: "Lục Thừa Tập, xuống đây."
Bình tĩnh nhìn hắn một cái, Lục Thừa Tập đi từ trên lầu xuống.
Lâm Lạc Đinh dự định cùng nhân loại đi mua đồ ăn.
Vốn vẫn chưa quyết định định là hôm nay làm hay là ngày mai làm, hiện giờ xem ra không cần do dự nữa, hắn không muốn cùng nhóc con ầm ĩ này ở chung một phòng.
Trước khi hai người rời đi, Lâm Lạc Đinh ý vị sâu xa, để lại một câu.
"Nếu nó dùng thân thể đã lăn lộn dưới đất của mình tiếp xúc với bất cứ thứ gì trong phòng ngoại trừ sàn nhà, đừng để tôi nói, các người tự mình từ chức."
Lúc đó, cái đầu quả dưa nho nhỏ của Trình Kiệt Lỗi nhất thời không hiểu rõ ý tứ trong những lời này là gì.
Bởi vì lời dặn dò của Lâm Lạc Đinh, không ai dám tới dỗ nhóc. Chờ sau khi nhóc kêu gào một lúc lâu, mệt mỏi muốn bò lại lên sô pha, lại bị Hàn Mỹ Mỹ ngồi xem bên cạnh cùng dì giúp việc nhìn lén đồng thời ngăn cản, nhóc cuối cùng mới hiểu được.
Oa, cậu là ma quỷ, đối với anh trai kia thì cười, nhưng mà đối với nhóc lại xấu xa như vậy!
Lâm Lạc Đinh cũng không biết có người đang oán thầm hắn. Hắn đang cùng Lục Thừa Tập tới siêu thị.
Siêu thị ở trong khu nhà chỉ có một cái, khoảng cách khá gần, thời điểm này người cũng không nhiều lắm, bởi vì tính bảo mật của bản thân khu nhà rất tốt, tính an toàn cũng rất cao.
Hai người đẩy xe đẩy dạo ở khu hoa quả, chủ yếu là Lục Thừa Tập đẩy xe, Lâm Lạc Đinh đi dạo.
Lâm Lạc Đinh lần lượt cầm từng quả lựu lên kiểm tra xem quả nào đẹp, Lục Thừa Tập hỏi hắn: "Cậu nhóc kia là người trong nhà của ngài?"
Hạt đỏ da xanh hay là hạt đỏ da đỏ? Hắn đang rối rắm với trái lựu trên hai tay trái phải, nghe vậy: "Con của chị cả nhà họ Lâm."
Chị cả nhà họ Lâm? Câu trả lời này rất kỳ quặc.
Lục Thừa Tập: "Vậy ngài dự định khi nào thì kết hôn?"
"Kết hôn?" Giống như nghe thấy lời gì đó buồn cười, Lâm Lạc Đinh quay đầu nở nụ cười, "Tôi không dự định kết hôn."
Hắn đối chuyện này không có hứng thú, nói xong liền giơ hai quả lựu trong tay lên: "Cái nào bóc ra hạt đỏ?"
Lục Thừa Tập không phát hiện bản thân nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy lời Lâm Lạc Đinh nói, tầm mắt đảo quanh một vòng ở trên mặt ngoài hai quả lựu, cuối cùng cái nào cũng không chọn, từ trên sạp hàng một lần nữa chọn một quả da vàng.
Lâm Lạc Đinh: "Cậu chắc chắn là hạt đỏ sao?"
Lục Thừa Tập: "Không đỏ thì tôi ăn."
Tới chỗ quầy cân, cân trọng lượng xong, quả lựu da vàng được dán một cái nhãn, bỏ vào trong xe đẩy, Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên: "... Vậy tôi ăn cái gì?"
Đáy mắt chàng trai nhất thời hiện lên một tia tươi cười, lướt qua thoáng chốc. Lại đi chọn một hộp anh đào đỏ, đặt ở bên cạnh trái lựu da vàng, Lục Thừa Tập nói: "Ngài ăn cái này."
Lâm Lạc Đinh nhìn nhìn anh đào đỏ, lại nhìn nhìn sườn mặt chàng trai, cười khẽ tiến lên: "Không phải là cậu nhớ tới chuyện ở vườn trái cây chứ?"
Chàng trai không nói gì, hắn cũng không truy hỏi thêm, chỉ là ở bên môi trước sau mang theo nụ cười.
Đi siêu thị một chuyến, cả đi lẫn về chỉ mất không đến một giờ, đây còn là kết quả do Lâm Lạc Đinh đã cố ý lề mề.
Lúc hai người mang theo đồ ăn trở về trong nhà, tiếng kêu gào đã ngừng, Lâm Lạc Đinh đã để ý một chút, Trình Kiệt Lỗi đang nằm úp sấp ở trên mặt cỏ bên dưới tàng cây ngoài sân trước chơi đùa.
Hắn liền không quản nhiều, đi theo nhân loại vào phòng bếp.
Trong nhà hắn là phòng bếp dạng nửa mở rộng, đóng cửa lại thì sẽ không cần lo lắng mùi vị khói dầu lan ra ngoài phòng, nhưng đồng thời đóng cửa lại cũng sẽ khiến phòng bếp trở thành một cái không gian khép kín.
Cánh cửa thủy tinh nửa trong suốt sát đất che chắn tầm mắt bên ngoài, Lục Thừa Tập đặt túi nhựa lên bàn lưu ly, lấy ra tạp dề mới mua từ bên trong, mặc vào.
Hôm nay chàng trai mặc một cái áo sơ mi trắng, lúc tạp dề màu đen vòng quanh ở bên thắt lưng, vòng eo gầy gầy rắn chắc hoàn toàn phô bày ra.
Lâm Lạc Đinh tiến lên tiếp nhận công việc buộc dây, dây lưng hẹp dài màu đen ở dưới ngón tay linh hoạt biến thành một cái nơ con bướm, hắn lui về phía sau vài bước, thưởng thức thành quả của chính mình.
Đôi cánh màu đen ánh lên áo sơ mi màu trắng, hai sợi dây lưng rũ xuống. Nửa thân trên là bóng lưng rộng lớn, thẳng tắp, nửa người dưới là hai chân vừa dài vừa thẳng.
Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên liên tưởng đến món quà được đóng gói.
Trước đây là mở quà, hiện giờ là hắn tự tay đóng gói quà, dường như đều rất thú vị.
Cột xong tạp dề, Lục Thừa Tập lấy quả lựu ra, dùng dao tìm đường rạch, tách ra, bên trong quả lựu, không có hạt nào bị làm hư, một mảnh đỏ au, trong suốt óng ánh giống như bảo thạch.
"Ồ, thật sự rất đỏ." Lâm Lạc Đinh ngạc nhiên.
Lục Thừa Tập cẩn thận bóc hạt ra, rất nhanh đã chất đầy gần nửa bát, cậu cầm lấy một hạt đưa tới bên miệng Lâm Lạc Đinh.
Lựu rất ngọt, chỉ là phun hạt hơi phiền toái một chút, nhíu mày phun hạt vào trong lòng bàn tay chàng trai, Lâm Lạc Đinh: "Thật phiền phức."
Lục Thừa Tập: "Vậy thì ăn anh đào?" Ném hạt đi, vẩy vẩy tay.
Thấy đối phương gật đầu, cậu liền lấy anh đào ra rửa sạch.
Lâm Lạc Đinh tiến lên, từ sau lưng ôm vòng lấy thắt lưng chàng trai, tiếng nước chảy vang lên rào rào.
Hắn nhìn chăm chú vào bàn tay xen lẫn với ánh đào đỏ sẫm bên dưới dòng nước trong suốt, giọng điệu biếng nhác, hỏi: "Chừng nào thì cậu chuẩn bị xong?"
Chàng trai cũng không quay đầu lại: "Chuẩn bị cái gì?"
Lâm Lạc Đinh: "Chuẩn bị để tôi mở ra một nửa món quà còn lại."
Không cẩn thận, một quả anh đào bị bóp nát, thịt quả và nước qua đỏ hồng dính đầy đầu ngón tay, lập tức lại bị dòng nước trong suốt cọ rửa sạch sẽ.
Lục Thừa Tập tắt nước, xoay người, đang muốn mở miệng ⸺
"Ngài Lâm," Phía cửa truyền đến tiếng dì giúp việc.
Dì nhìn thấy phía sau cánh cửa thủy tinh nửa trong suốt, hai bóng người mơ hồ như đang ôm nhau, trong lòng âm thầm kêu khổ. Aizzz, bà cũng không phải cố ý quấy rầy, "Có việc cần nói với ngài."
“Vừa rồi lúc cho cá ăn, bọn tôi không phát hiện cháu của ngài lén lấy đồ ăn ném vào trong nước, hiện tại rất nhiều cá nhỏ đều đã lật bụng rồi.”