Buổi tối trước khi ngủ, Lục Thừa Tập vào phòng Lâm Lạc Đinh, nhưng chuyện hai người ngủ cùng nhau thì đến mấy ngày sau người làm trong nhà cũng không phát hiện.

Hôm nay Hàn Mỹ Mỹ vẫn như trước thức dậy thật sớm.

Gấp gọn tấm chăn bị đạp loạn khi ngủ, đi vào phòng tắm làm xong vệ sinh cá nhân, lúc cô rời khỏi phòng, đang đóng cửa thì bị dì quét dọn vệ sinh phòng ngủ kéo sang một góc.

Dì đã làm việc ở nhà họ Lâm rất nhiều năm, mỗi ngày ăn ngon, uống ngon, nuôi đến trắng trẻo, mập mạp, trên gương mặt hiền lành lúc này lại lộ ra vẻ mặt bí mật lại bà tám.

Hàn Mỹ Mỹ cảm thấy kỳ quái: "Dì, dì tìm con có việc?"

Dì nháy mắt ra hiệu: "Mỹ mỹ, con có biết mấy ngày nay buổi tối Tiểu Lục ngủ ở đâu hay không?"

"???"

Hàn Mỹ Mỹ càng thêm kỳ quái, không phải Lục Thừa Tập vẫn luôn ngủ ở phòng cho khách sao?

Qua một khoảng thời gian dài như vậy, người trong nhà họ Lâm đã sớm phát hiện Lục Thừa Tập cùng Lâm Lạc Đinh không phải là loại quan hệ như bọn họ nghĩ.

Mới đầu thì không chỉ một người bắt gặp Lục Thừa Tập buổi tối sẽ đi ra từ phòng Lâm Lạc Đinh, sau đó lại hỏi thêm, dì quét dọn vệ sinh phòng ngủ cũng nói bên trong thùng rác ở phòng của hai người không phát hiện loại đồ vật kia.

Chính là mấy loại bôi trơn, bao bảo vệ linh tinh kia a.

Vì thế bao gồm cả Hàn Mỹ Mỹ, cả đám người đều biết bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi.

Nguyên lai lúc trước ông chủ nói "ý trên mặt chữ" thật sự chính là ý trên mặt chữ a!

Có điều hiện giờ dì lại hỏi cái này để làm gì?

Cô không hiểu được đầu cua tai nheo: "Không phải là ngủ ở phòng dành cho khách sao?"

Dì lập tức liếc cô một cái, nhìn trái nhìn phải, xác định không có người liền hạ thấp âm lượng: "Sáng hôm nay dì thấy Tiểu Lục đi ra từ trong phòng ngài Lâm."

Hàn Mỹ Mỹ ngạc nhiên, cũng hạ thấp giọng nói: "Chắc là trùng hợp?"

Dì: "Còn có ngày hôm qua cũng vậy."

Hàn Mỹ Mỹ: "...!"

Tiểu Lục buổi sáng đi ra từ trong phòng của ông chủ? Có vẻ còn không chỉ một hai ngày? Đã xảy ra cái gì?

Nhật ký <Tiểu Tình Nhân> đã cập nhật sao mình không biết?!

Những suy nghĩ này dây dưa vòng qua vòng lại trong đầu, cuối cùng cô đột nhiên hoàn hồn, nói với dì: "Dì, chuyện này dì với con biết là được rồi, đừng nói với người khác."

Thời điểm không có quan hệ gì, nói một chút thì cũng không sao. Lần này mắt thấy có là quan hệ, lại lén thảo luận việc của chủ sẽ không thích hợp lắm.

Dì làm việc nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên biết chừng mực, không thấy bà mới đầu cho rằng hai người là loại quan hệ kia thì cái gì cũng chưa nói sao? Bằng không mọi người cũng sẽ không ngây ngốc mà hiểu lầm lâu như vậy.

Bà nói lời bảo đảm: "Con yên tâm, dì không phải người lắm miệng!"

Hàn Mỹ Mỹ: "..." Nếu không lắm miệng thì làm sao mà con biết được.

"Cái này còn không phải thấy con là người làm việc ở bên cạnh ngài Lâm nên mới nói với con một tiếng, miễn cho con cái gì cũng không rõ ràng sao." Giống như là biết cô suy nghĩ cái gì, dì lại nói.

Hàn Mỹ Mỹ: "... Vậy cảm ơn dì ạ."

Dì khoát tay, qua một lúc: "Thật sự không ngờ tới thì ra ngài Lâm thật sự là thích đàn ông......"

Cũng đúng a, hai người bình thường ở chung đều thân mật đến không giống quan hệ bình thường.

Chẳng trách ngài Lâm nhiều năm như vậy rồi, bên cạnh cũng không có ai, còn vì vậy mà bất hòa với người trong nhà.

Dì cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là cảm thán mấy tiếng mà thôi, chỉ cần người thích đàn ông không phải là người trong nhà mình, bà vẫn rất là cấp tiến.

Có điều nếu hai người cũng đã ngủ cùng một phòng rồi đi, lúc bà thu dọn phòng sao vẫn không phát hiện dấu vết của mấy thứ kia?

Sau đó dì mới chậm chạp nghĩ tới, ây da, bà đã quên chuẩn bị mấy thứ kia ở trong phòng ngủ rồi nha!

.....

Bởi vì lời dì nói, hôm nay lúc Hàn Mỹ Mỹ lại nhìn thấy Lâm Lạc Đinh cùng Lục Thừa Tập ở chung liền càng cẩn thận hơn vài phần.

Một trước một sau đi xuống từ trên lầu, dùng điểm tâm. Sau điểm tâm thì tới nhà kính tỉa cành, tỉa cành xong thì trở về, một người học online, một người dùng máy tính xử lý công việc...... Không phát hiện có gì khác biệt.

Không đúng, trên cổ Tiểu Lục có phải là có một dấu đỏ nhàn nhạt hay không?

Vết đỏ có thể liên tưởng đến cái gì?

Ở trong lòng Hàn Mỹ Mỹ, ngoại trừ dấu hôn thì không có đáp án thứ hai!

Trong lòng sóng cuộn biển gầm, Hàn Mỹ Mỹ hãy còn khiếp sợ trong lòng.

Lâm Lạc Đinh lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài mong muốn.

Cái di động và thẻ trước kia của hắn bởi vì nguyên nhân Liêu Kim Khải mà đổi sang dùng cho việc công, có nhiều dãy số đều ở bên trên, bao gồm cả người hiện đang gọi tới.

Hắn tạm thời dừng lại công việc, cảm giác hơi có chút vi diệu mà nhận điện thoại: "Alo?"

Đầu bên kia di động là một người phụ nữ trung niên giọng nói có hơi lớn: "Nhóc Đinh, năm nay sinh nhật của ba con, con có về hay không?"

Không sai, người gọi điện thoại tới chính là mẹ của thân thể này.

Nhớ lại cách thức nguyên chủ xử lý, Lâm Lạc Đinh: "Công việc có hơi bận, con sẽ cho người mang quà về."

"Lại không trở về?! Vì việc mấy năm trước kia mà con lại có thể không cần ba mẹ của con, không cần cái nhà này nữa hay sao!" Mẹ Lâm lập tức nổi giận đùng đùng.

Lại nhớ lại, hình như là sự kiện ép cưới kia.

Lâm Lạc Đinh không thuần thục lắm, rập khuôn tham khảo đáp án: "Không có, con là thật sự bận rộn nhiều việc."

Lục Thừa Tập ở cùng một phòng: "..."

Hàn Mỹ Mỹ: "...."

"Con là người bận rộn mà, bọn ta mời không được con!" Mẹ Lâm cười lạnh hai tiếng, bên cạnh còn có âm thanh mơ hồ của ba Lâm khuyên bà nói chuyện nhẹ nhàng, "Không trở về thì con vĩnh viễn đừng về nữa!"

Nói xong liền ngắt điện thoại.

Tôi vốn cũng không dự định trở về, đặt điện thoại di động sang một bên, Lâm Lạc Đinh không đặt chuyện này ở trong lòng, công việc gián đoạn trong giây lát không thể khơi dậy nổi tinh thần để làm tiếp.

Chống cằm nhìn người đối diện, hắn nói với nhân loại chuyện làm cơm.

Hàn Mỹ Mỹ ở bên cạnh cũng không nhắc tới mẹ Lâm, tận chức tận trách đề nghị: "Ngài Lâm, nếu ngài và ngài Lục muốn tự mình nấu cơm có thể bắt đầu từ mua đồ ăn trước."

Lục Thừa Tập nghe vậy nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái.

Hàn Mỹ Mỹ: Mặt không chút biểu cảm.jpg

Trong lòng cuống như chó già, ngoài mặt vô cùng bình tĩnh.

Lâm Lạc Đinh lại cảm thấy đề nghị này rất tốt, tất cả những việc chưa từng làm, hắn đều muốn cùng nhân loại thử nghiệm một lần.

Hắn đang tự hỏi là buổi chiều hay là buổi tối đi mua đồ ăn, buổi chiều mua đồ ăn thì buổi tối làm, buổi tối mua đồ ăn thì ngày mai làm.

Sau đó lại nhận được một tin nhắn ngoài mong muốn.

Vẫn là số di động kia, vẫn là người kia.

[Mẹ Lâm: Nhóc Đinh, cháu con nghỉ hè rồi, để cho nó tới chỗ con chơi vài ngày.]

[Mẹ Lâm: Ta đã đưa người đến cửa khu nhà của con, con nhớ đi ra đón, bọn ta đi trước rồi.]

Lâm Lạc Đinh: "?"

Vậy cuộc điện thoại vừa rồi tính là cái gì?

Hơn nữa trước đây không phải chỉ có thời điểm sinh nhật và lễ mừng năm mới mới gọi điện thoại hỏi thăm một chút sao, lần này sao lại không giống như vậy?

Tin tức bất ngờ không kịp phòng bị này làm cho ma cà rồng cảm thấy vớ vẩn không thể tin.

Làm ma cà rồng sinh tồn hơn một ngàn năm, hắn chưa từng gặp phải việc hoang đường thế này. Chưa nói tới việc báo trước một tiếng, trực tiếp đem người đưa tới đây, hơn nữa bởi vì lo lắng bị từ chối, đưa đứa nhỏ đến rồi thì
người lớn liền bỏ đi?

Chẳng trách Lâm Lạc Đinh kinh ngạc, với quan hệ của thân thể này cùng người trong nhà, tuyệt đối không nên có loại việc "đứa nhỏ nghỉ hè đưa tới đây chơi" này.

Lâm Lạc Đinh không thích trẻ con, càng đừng nói đứa cháu của nguyên chủ trong trí nhớ của hắn còn là một tên nhóc con mới tí tuổi đầu, khóc lóc, lăn lộn đến lấm lem.

Hắn cúi đầu cười thành tiếng, đôi mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại, dấu đi lạnh lùng trong mắt.

Hàn Mỹ Mỹ cẩn thận nói: "...... Ngài Lâm?"

Thế này là thế nào, đề nghị của cô giẫm phải mìn rồi?

Lâm Lạc Đinh không có trả lời.

Sự việc xảy ra không thể khống chế, tâm tình lập tức rơi xuống điểm thấp nhất.

Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Lục Thừa Tập, tay phải đặt lên vai chàng trai. Ngón tay thon dài vẽ một vòng, câu đi tai nghe, lại giống như bị hấp dẫn, ở lại trên vành tai lưu luyến không rời.

Tai nghe hình bầu treo lơ lửng, khẽ chạm lên sườn mặt chàng trai, vành tai mềm mại rất nhanh liền nổi lên một vệt ửng hồng.

Lục Thừa Tập liền buông sách và bút trong tay xuống, bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm, làm loạn bên tai xuống, tháo sợi dây quắn ở trên ngón tay ra, nắm vào trong lòng bàn tay, tránh cho nó lại làm loạn.

Tay bị khống chế, Lâm Lạc Đinh bất mãn mà ngoắc ngoắc trong lòng bàn tay chàng trai một cái. Có điều nhiệt độ nóng rực trong lòng bàn tay lại có một hồi cảm nhận khác biệt, đầu ngón tay lại yên phận lại.

Tâm tình cũng tốt hơn không ít.

Lúc này mới mở miệng nói với Hàn Mỹ Mỹ: "Ra cửa khu nhà đón một người."

Dù sao cũng là nhóc con, cho dù không thích cũng không thể để một mình nó ở cửa, hắn đã quyết định chủ ý ngày hôm sau sẽ đưa người trở về, không muốn giữ lại một nhóc con ầm ĩ quấy rầy bọn họ.

Hàn Mỹ Mỹ không dám hỏi đối phương là ai, ôm theo tò mò và nghi hoặc rời đi đón người.

Trái lại là Lục Thừa Tập buông bàn tay trong lòng bàn tay ra, lúc lại lần nữa cầm lấy bút thì hỏi một câu: "Ai tới vậy?"

Lâm Lạc Đinh: "Nhanh thôi cậu sẽ biết."

Giọng nói trong trẻo, lành lạnh như nước từ trước đến nay lại mang theo một chút không kiên nhẫn.

Lục Thừa Tập không khỏi nhớ tới tình hình lần đầu tiên cậu tới nơi này lúc trước.

Tại thời điểm trước khi cậu bước vào ngôi nhà này, Lâm Lạc Đinh là tâm tình gì, cũng khó chịu, không kiên nhẫn giống như hiện giờ.

Hẳn là không phải, cho dù là lần đầu gặp mặt liền đã động chân động tay rồi.

Rất nhanh cậu liền biết việc bản thân lấy hai sự việc ra so sánh sai đến chừng nào, bởi vì Hàn Mỹ Mỹ dẫn vào là một đứa bé trai chừng mười tuổi.

Lúc đó Lục Thừa Tập ở trong phòng đọc sách trên lầu tiếp tục học bài, không có đi xuống. Lâm Lạc Đinh một mình xuống lầu, nhìn thấy một tên nhóc mập mạp, ăn mặc rất hợp thời trang đứng ở trong phòng khách.

Hơn nữa tên nhóc mập mạp này vừa nhìn thấy hắn liền kéo căng cổ họng, tràn đầy khí thế gọi:

"Cậu, ba - mẹ - ông ngoại - bà ngoại bảo con hỏi cậu: Chừng nào thì cậu mới tìm mợ cho con!"

Giọng nói vang dội xuyên thấu qua khe cửa phòng đọc sách chưa đóng chặt, tràn vào.

Ánh mắt Lâm Lạc Đinh nhàn nhạt đánh giá nhóc con ở trong phòng khách, cháu của thân thể này.

Trình Kiệt Lỗi đứng ở bên cạnh Hàn Mỹ Mỹ cùng lắm mới mười tuổi, còn chưa đến tuổi dậy thì, khỏe mạnh bụ bẫm, người thấp lè tè, bên chân là một cái valy hình nhân vật hoạt họa.

Ô, ngay cả valy cũng đã chuẩn bị.

Hắn chậm rì rì ngồi xuống sô pha, hai chân dài vắt chéo, thả lỏng lại thoải mái mà nói với nhóc con: "Đeo vali lên, cậu cho tài xế đưa con trở về."

Trình Kiệt Lỗi: "Cậu đưa con trở về cũng vô dụng, bà ngoại của con nói bọn họ đã ra ngoài rồi!"

Tròng mắt chuyển động xoay tít, Trình Kiệt Lỗi cũng đang nhìn hắn, có điều chỉ nhìn vài lần liền quay đầu nhìn chằm chằm căn phòng rộng lớn, xinh đẹp không rời mắt.

Nhà của cậu thật lớn nha, so với nhà của ba mẹ, nhà ông ngoại, bà ngoại còn lớn hơn!

Lâm Lạc Đinh nhướng mày, bảo Hàn Mỹ Mỹ gọi điện thoại cho mẹ Lâm, di động thông báo đối phương đã tắt máy.

Tất cả các số điện thoại trong nhà gọi qua một lần đều là như vậy.

Hắn liền bảo tài xế tới nhà họ Lâm xác nhận tình hình. Tin tức tài xế mang về chính là: Gõ cửa nhà ba Lâm, mẹ Lâm, nhà chị cả Lâm đều không có ai đáp lại, hàng xóm nói là đã ra ngoài du lịch rồi.

Ông nội, bà nội Trình Kiệt Lỗi ở vùng khác, đưa tới hình như cũng không thực tế.

Lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ như vậy? Lâm Lạc Đinh nhếch khóe môi lên, cười.

Trình Kiệt Lỗi ở trên sô pha đang ăn kem ly đến miệng tèm lem không khỏi sợ run cả người, chắc chắn là kem ly quá lạnh rồi.

Tiện tay đặt hộp không đã ăn xong đẩy lên trên bàn trà, nó vô cùng tự nhiên mà nói với Lâm Lạc Đinh: "Cậu, nghe nói là cậu mở công ty ngôi sao, ngày mai cậu bảo bọn họ tới cho con gặp một chút."

"Bạn học trong lớp của con đều không tin con quen biết đại minh tinh, cậu bảo bọn họ ký tên, chụp vài bức ảnh cho con!"

Lâm Lạc Đinh không nói lời nào, nhóc lại chít chít oa oa: "Cậu, cậu người thật hình như đẹp hơn trong ảnh chụp một chút!"

"Cậu, vì sao cậu không tìm mợ cho con? Bà ngoại nói tìm mợ có thể sinh em trai cho con chơi!"

"Cậu......"

Người nói vô tình, người nghe có tâm.

Trong phòng đọc sách trên lầu, giọng nói của giáo sư Lý trong tai nghe nháy mắt bay xa, chữ viết trên trang sách cũng trở nên giống giống như sách trời, một chữ cũng xem không vào.

Mực ở ngòi bút ấn xuống trang giấy màu trắng một đốm mực, Lục Thừa Tập có chút xuất thần.

Lời tác giả: Trợ công thứ hai xuất hiện, còn thiếu một liều thuốc mạnh cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play