Cả buổi tối này Lục Thừa Tập ngủ không yên giấc lắm.
Cảnh trong mơ chưa từng dừng lại, lạ lùng kỳ quái mà ùn ùn kéo đến. Cậu cảm thấy bản thân giống như bị bóp cổ, khó thể hít thở, chìm sâu ở trong vũng lầy không thấy ánh sáng, lại mang theo chút tim đập nhanh và hít thở không thông không nói nên lời.
Mở bừng mắt, thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện ở trên người có một người đang nằm úp sấp giống như bạch tuộc.
Nửa người của Lâm Lạc Đinh vắt lên trên người cậu, tay và chân chia nhau ôm lấy thắt lưng và chân cậu, đầu thì gối lên trên ngực cậu.
Cậu nói sao mà cảm thấy khó thể hít thở.
Động tác cẩn thận mà lật người kia về lại trên giường. Phía cửa sổ cách một bức màn mơ hồ có ánh sáng len vào, bên ngoài hẳn là đã sáng rồi, Lục Thừa Tập muốn nhân lúc người chưa tỉnh tới bệnh viện trước một chuyến.
Không ngờ thân thể vừa mới cử động một chút, người ở trên người liền mơ hồ có động tĩnh.
Lâm Lạc Đinh trong lúc mơ mơ màng màng chen tới phía nguồn nhiệt, mãi đến khi đem một nửa thân thể còn lại cũng xê dịch đến trên người chàng trai, đầu cọ đến hõm cổ chàng trai, hắn uể oải mở miệng: "Cậu làm cái gì?"
Nếu đã bị phát hiện, Lục Thừa Tập sẽ không nghĩ tới che dấu hắn, thanh âm hơi khàn, nói: "Tôi muốn tới bệnh viện một chuyến."
Trong phòng ngủ ánh sáng mờ tối, không khí bị giữ lại cả một đêm có hơi ấm áp.
Giọng nói trầm khàn lúc vừa tỉnh dậy giống như mang theo dòng điện yếu ớt, khiến cho màng tai cùng dây thanh cộng hưởng, ngứa ngáy từ tai tỉ mỉ khuếch tán ra lan tràn, đến đại não, đến trái tim, thân thể giống như mất hết sức lực mà trở nên nhũn ra.
Khiến cho Lâm Lạc Đinh lập tức trở nên tỉnh táo.
Hắn mở mắt ra, ánh sáng mờ tối cũng không ảnh hưởng đến thị lực, tầm nhìn vẫn có thể bắt được đường cong hoàn mỹ nơi cổ và sau tai của chàng trai, làn da là màu trắng như đá cẩm thạch.
Thân thể cọ lên trên, đem vành tai cọ đến bên môi chàng trai, lúc này mới miễn cưỡng tản đi sức lực, Lâm Lạc Đinh: "Lục Thừa Tập, gọi tôi."
Lục Thừa Tập: "...?" Cậu không hiểu ra sao.
Cho dù tự nhận là đã đủ hiểu biết về Lâm Lạc Đinh, có đôi khi vẫn không theo kịp suy nghĩ bất chợt của đối phương.
Cậu trái lại cũng không ngu ngốc đến mức đi hỏi vì sao, một vài việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục thì cứ thuận theo đối phương là được.
Lục Thừa Tập: "Lâm Lạc Đinh."
Vành tai lại tê rần, thân thể lại mềm nhũn.
Lâm Lạc Đinh: "Không, chỉ hai chữ cuối."
Hơi thở chàng trai hơi ngừng lại, môi khép mở vài lần, lúc lại mở miệng, giọng nói đã nhẹ hơn rất nhiều.
Lục Thừa Tập: "... Lạc Đinh."
Ảnh hưởng của hai chữ này so với trong tưởng tượng của cậu còn lớn hơn một chút, trọng lượng quen thuộc nặng nề đè lên trên ngực, có một vài lời rơi vào người khác chính là tai, rơi vào chính mình chính là tim.
Ma cà rồng đạt được thỏa mãn dùng sức cọ ở bên cổ chàng trai, đầu tóc cọ đến rối tung, cong môi hừ khẽ, khen: "Gọng nói của cậu... thật là dễ nghe."
Quả nhiên để cho nhân loại ngủ chung là một quyết định không thể chính xác hơn, bằng không hắn cũng sẽ không biết được thì ra giọng nói của nhân loại lúc mới vừa tỉnh dậy là như vậy.
Nếu nói bình thường giọng nói chàng trai là trầm mà thiên về vững vàng, là cứng rắn, bình tĩnh; thì giọng nói lúc vừa tỉnh dậy chính là thấp mà thiên về từ tính, là khàn khàn, khêu gợi.
Hoàn toàn khác biệt với bộ dáng bình tĩnh lạnh nhạt, giống như để lộ ra vài phần dục tình không thể đè nén, làm cho hắn ngây ngốc muốn động.
Lâm Lạc Đinh vui thích mà đưa ra quyết định: "Cậu về sau mỗi ngày đều ngủ cùng với tôi."
Không chỉ giọng nói dễ nghe, thân thể nhân loại cũng rất ấm, nửa đêm hắn cũng không bị nhiệt độ cơ thể thay đổi đánh thức.
Lục Thừa Tập rất muốn cự tuyệt, nhưng mà thân phận của cậu không thể cự tuyệt.
Lâm Lạc Đinh: "Còn phải hát cho tôi nghe."
Cái này Lục Thừa Tập có thể cự tuyệt: "... Tôi không biết."
Lâm Lạc Đinh: "Cậu có thể học."
Hắn luôn luôn có biện pháp làm cho nhân loại không thể cự tuyệt.
Lục Thừa Tập sẽ không vào lúc này tranh chấp với hắn, liền dứt khoát bỏ qua, không đề cập tới.
"Đừng cử động nữa," Lúc nhắc nhở liền thuận tiện khống chế người đang cử động lung tung. Lục Thừa Tập nhắc tới chủ đề trước đó, "Tôi muốn tới bệnh viện một chuyến."
Lâm Lạc Đinh tâm tình tốt, liền tốt tính hỏi: "Đi làm cái gì?"
Lục Thừa Tập bình tĩnh nói: "Đi thăm mẹ tôi."
Ô, thiếu chút nữa đã quên mẹ của nhân loại còn đang nằm viện.
Lại nói tới lần trước hắn cùng Lục Thừa Tập đến làm thủ tục bảo lưu, ngày hôm sau không muốn đi, Lục Thừa Tập tự mình tới trường lấy thông báo bảo lưu, kết quả buổi chiều mới trở về...
Cho nên hôm đó là cậu đã tới bệnh viện?
Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập cùng đi tới bệnh viện trung tâm, bởi vì bọn họ dự định sau khi tới bệnh viện sẽ trực tiếp lái xe quay về Chử Thị.
Không cùng Lục Thừa Tập đi lên lầu, sau khi Lục Thừa Tập đi vào bệnh viện, Lâm Lạc Đinh liền tự mình đi tới một phòng mỹ thuật ở gần bệnh viện, xem tranh một chút để giết thời gian.
Trong lúc xem tranh, hắn nhận được một cuộc điện thoại, là do Hàn Mỹ Mỹ gọi tới...
Lúc này Lục Thừa Tập cũng đã đến phòng bệnh của mẹ Lục.
Lục Thừa Tập từ nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân, trong nhà có ông ngoại, bà ngoại và mẹ dạy học, về phần cha và ông nội, bà nội, từ khi cậu có thể ghi nhớ thì chưa từng gặp.
Lúc cậu còn nhỏ từng hỏi về chuyện này, người trong nhà không che giấu cậu, thật ra không có cái gì khó nói.
Mẹ Lục trong lúc học đại học cùng bạn trai yêu đương, sau khi tốt nghiệp thì chia tay trong ôn hòa, không ngờ tới biện pháp tránh thai thất bại, có thai ngoài ý muốn. Việc này sau khi người trong nhà biết được, ông ngoại, bà ngoại, bao gồm cả bản thân mẹ Lục đều thống nhất quyết định phá đi đứa nhỏ.
Nhưng mà lúc tới bệnh viện, bác sĩ nói với bọn họ, mẹ Lục thân thể yếu ớt, nếu sanh non sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, đồng thời rất có thể khiến cho cả đời không thể có thai được nữa.
Tin tức này đối với nhà họ Lục mà nói không thể nghi ngờ là một tin dữ. Mẹ Lục lúc đó còn chưa đến 23 tuổi! Người một nhà đã trải qua quá trình kinh sợ và đau khổ, vì việc giữ hay bỏ đứa nhỏ đã phân vân thương lượng rất lâu.
Không sinh, ảnh hưởng sức khỏe mẹ Lục hơn nữa về sau có thể cũng sinh được nữa.
Sinh ra, mẹ Lục với tình huống chưa chồng đã có con có thể không tìm được đối tượng tốt, huống chi bọn họ cũng không thể bảo đảm người này tương lai chắc chắn sẽ đối tốt với Lục Thừa Tập.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới nói việc này với nhà trai.
Một là tình hình gia đình nhà trai không giống với bọn họ, chủ động nhắc tới, đối phương có thể nào sẽ nghi ngờ bọn họ có tâm tư khác hay không? Hai là mẹ Lục đã cùng đối phương chia tay rồi.
Mang thai ngoài ý muốn là việc mà không ai nghĩ đến.
Lúc đó ông ngoại còn chưa qua đời, nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Lục Thừa Tập, tràn đầy tình cảm, nói: "Thừa Tập, đừng trách mẹ con từng có suy nghĩ muốn bỏ con, lúc đó mẹ con cũng chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ."
Lục Thừa Tập trưởng thành sớm (ông cụ non), thật ra cũng không có bao nhiêu khổ sở, bởi vì kết quả đủ để an ủi cậu.
Mẹ Lục đã sinh ra cậu.
Mẹ đối với cậu rất tốt, ông ngoại, bà ngoại đối với cậu cũng rất tốt.
Đảo mắt hai mươi năm qua đi, cậu lớn lên, ông ngoại qua đời, mẹ cũng bị bệnh.
Cậu chưa bao giờ hối hận việc mấy tháng trước đã đồng ý với điều kiện của Lâm Lạc Đinh, trước đó không hối hận, hiện giờ lại càng không hối hận.
Cùng bà ngoại ngủ gật mơ mơ hồ hồ ở trên giường, mẹ Lục hạ thấp thanh âm, nhìn đứa con trai im lặng ở bên giường, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa chua xót.
"Con có tâm sự à, Thừa Tập," Bà chậm rãi mở miệng, hai bên mặt tĩnh dưỡng đến hồng nhuận mang theo nụ cười ấm áp, giống như trước đây mỗi lần con trai bị ức hiếp ở trong trường trở về, "Có thể chia sẻ với mẹ không?"
Bàn tay gọt lê của Lục Thừa Tập dừng lại một chút.
Mẹ Lục: "Không thể nói?"
Lục Thừa Tập: "Không phải, là không biết nói như thế nào."
Mẹ Lục không ép cậu, bà biết con trai của chính mình, chỉ cần đồng ý mở miệng thì chắc chắn có thể nói ra.
Mãi đến khi một quả lê được gọt xong, cắt thành khối nhỏ đặt vào trong tay mẹ Lục, Lục Thừa Tập cất dao gọt hoa quả đi, dùng khăn tay xoa xoa tay, nâng tầm mắt lên: "Con phát hiện ở trên người con đã phát sinh một chút thay đổi."
Nếu là thay đổi tốt, Thừa Tập sẽ không rối rắm đến như vậy... Trực giác của mẹ Lục rất chính xác: "Thay đổi này là tốt hay xấu?"
Lục Thừa Tập: "Không tốt... cũng không thể nói là xấu." Không tốt, nhưng cũng không muốn dùng xấu để hình dung.
Mẹ Lục: "Vậy là không quen với loại thay đổi này hay là sợ hãi loại thay đổi này?"
Lục Thừa Tập: "Không phải không quen."
Vậy chính là sợ hãi thay đổi của bản thân.
Mẹ Lục mỉm cười, nhiều năm như vậy rồi, giống như lại nhìn thấy ở trên người Thừa Tập dáng vẻ của cậu lúc nhỏ ngây thơ tìm người lớn xin giúp đỡ. Chỉ là con trai trưởng thành rồi, những ngây thơ kia đều bị ẩn sâu bên trong chững chạc.
Bà mở miệng, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu kiên định: "Con từ trước tới giờ đều vẫn luôn là tính cách kiềm chế, nếu không biết thay đổi là tốt hay xấu, vậy trước tiên bình tĩnh quan sát đi."
Không thể khống chế được suy nghĩ, vậy chỉ có thể khống chế lời nói và hành động.
Lục Thừa Tập đối diện với ánh mắt của bà, thật lâu sau đáp lại: "... Dạ."
Mẹ Lục vui mừng không thôi, dùng cái nĩa ghim một khối lê, trong lúc ngẩng đầu vô tình thoáng nhìn thấy trên cổ cậu có một vệt đỏ.
Nhất thời không nghĩ tới chỗ khác, bà hỏi: "Cổ của con làm sao vậy, sao lại đỏ một vệt rồi?"
Dưới ánh mắt tò mò của mẹ Lục, Lục Thừa Tập che che cổ, ậm ờ giải thích: "... Có thể buổi sáng lúc rửa mặt cọ sát quá mạnh rồi."
Con trai của mình tính tình lạnh lùng cỡ nào, bản thân bà biết rõ, từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu cô gái từng thích Thừa Tập, lúc còn nhỏ, tuổi chưa được bao lớn cũng dám theo về tới nhà, kết quả tất cả đều bị Thừa Tập từ chối.
Bởi vì như vậy, cho dù mẹ Lục đối với đáp án này nửa tin nửa ngờ cũng không làm thế nào nghĩ đến việc dấu hôn.
Lục Thừa Tập là tới gần giờ cơm trưa thì rời khỏi bệnh viện.
Mẹ Lục và bà ngoại giữ cậu lại ăn xong cơm trưa rồi đi, nhưng nghĩ đến Lâm Lạc Đinh ở bên ngoài, Lục Thừa Tập không đồng ý, lấy cớ còn có công việc phải đi.
Nếu cậu thật sự ném Lâm Lạc Đinh đi, tự mình ăn cơm trưa, phỏng chừng đêm nay sẽ không chỉ là "Chỉ là ngủ" và "chỉ có như vậy".
Ô tô chạy đến ngoài cửa phòng mỹ thuật màu đen có lối kiến trúc nghệ thuật trên hẹp, dưới rộng, cực kỳ hiện đại, Lục Thừa Tập xuống xe, đứng ở bên cạnh xe, gửi tin nhắn cho Lâm Lạc Đinh.
[Lục Thừa Tập: Tôi đã đi ra rồi, ở cửa phòng mỹ thuật.]
[Lâm Lạc Đinh: ~]
Ước chừng năm phút đồng hồ sau, Lâm Lạc Đinh dáng người thon dài xuất hiện ở cửa phòng mỹ thuật.
Hắn đeo khẩu trang đi đến trước mặt chàng trai: "Tháng sau có một chuyên gia nước ngoài về lĩnh vực suy kiệt chức năng thận muốn tới Yến Thị làm chỉ đạo giải phẫu, tôi đã cho người liên hệ một phen, giúp mẹ của cậu làm kiểm tra."
Hàn Mỹ Mỹ trước đó gọi điện thoại đến nói chính là việc này.
Dứt lời, Lục Thừa Tập bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn hắn.
Người đối diện thần sắc giống như mọi ngày, giống như chỉ là nói ra một việc nhỏ không thể bình thường hơn.
Tâm tình có chút phức tạp, Lục Thừa Tập: "Ngài không cần thiết làm những việc này."
Lâm Lạc Đinh đi vòng qua cậu, ngồi vào trong xe: "Chỉ là việc thuận tiện mà thôi."
Đúng, đối với Lâm Lạc Đinh mà nói chỉ là một việc thuận tiện chuyện mà thôi, nhưng vui mừng và cảm kích của cậu sẽ không bởi vì chỉ là "thuận tiện" mà giảm bớt.
Lục Thừa Tập theo lên xe.
Khởi động động cơ. Bên trong xe, giọng nữ hướng dẫn máy móc vang lên.
Lâm Lạc Đinh ở bên cạnh đang lật xem hình ảnh xích đu hai người do Hàn Mỹ Mỹ gửi tới. Lần này trở về, nhân loại cơ bản sẽ không còn việc gì nữa, có một vài kế hoạch đã sớm lập ra có thể chậm rãi bắt đầu thực hiện rồi.
Việc đầu tiên liền bắt đầu từ làm xích đu đi.
Hắn chọn đến chọn đi, cuối cùng chọn một kiểu màu trắng ngà. Hai bên có khung cố định, trên đỉnh đầu cũng có vòm hình cung che nắng che mưa.
Gửi cho Hàn Mỹ Mỹ, bảo cô hẹn trước ngày mai đưa tới, cất di động đi, Lâm Lạc Đinh: "Tôi đã chọn xong xích đu rồi, ngày mai chúng ta làm xích đu."
Chàng trai bỗng nhiên hoàn hồn: "Hửm? Vâng."
Giọng điệu khác biệt với bình thường khiến cho Lâm Lạc Đinh nhìn sang. Tựa nghiêng nghiêng trên cửa kính xe, Tròng mắt Lâm Lạc Đinh sóng sánh như nước: "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Lục Thừa Tập đang suy nghĩ lời mẹ nói với cậu lúc ở trong phòng bệnh.
"Nếu không biết thay đổi là tốt hay xấu, vậy trước tiên bình tĩnh quan sát đi..."
Nhưng mà mỗi khi cậu cho rằng bản thân đã bình tĩnh lại, sẽ có người đến thổi một trận gió, nhấc lên gợn sóng.
Cơn gió mang theo hương hoa hồng thơm ngát.
Cậu nói: "... Suy nghĩ chuyện tự học."
Lâm Lạc Đinh quả nhiên không có nghi ngờ: "Có cần mời một gia sư cho cậu hay không?" Hắn nhớ là hiện giờ dường như rất thịnh hành mời gia sư dạy kèm.
Lục Thừa Tập: "Không cần, trên mạng có video dạy học."
Ngày hôm sau, thời điểm lúc xích đu được đưa tới, hai người Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập đang ở chỗ vốn là phòng tắm nắng, hiện giờ là phòng uống trà.
Cái bàn bằng gỗ thô vốn ở bên trong đã đổi thành bàn trà khắc từ rễ cổ thụ cùng bồ đoàn bện từ cỏ hương bồ.
Trên bức tường chính diện là một bức tranh treo thư pháp thật lớn viết chữ "Trà" bằng bút lông. Đối diện bức tranh là cửa sổ sát đất bị mấy tầng lụa mỏng che lại.
Gió nhẹ vi vu, ánh nắng long lanh.
Lúc này bọn họ vừa mới dùng xong cơm trưa, sau khi dùng cơm xong là hoạt động đọc sách. Hai người ngồi mặt đối mặt phía trước bàn trà chạm khắc từ gỗ, Lục Thừa Tập đang đeo tai nghe, vừa đọc sách vừa tự học từ bài trên mạng, Lâm Lạc Đinh lại là đang pha trà.
Bộ dụng cụ uống trà bằng tử sa vốn là chuẩn bị cho nhân loại, không ngờ tới hắn lại dùng trước rồi.
Làm nóng dụng cụ, thêm trà, ngâm nước...
Lâm Lạc Đinh chậm rãi ung dung tiến hành từng bước, từng bước một của trình tự pha trà, động tác thong thả, tư thái tao nhã. Cổ tay áo màu đen kéo lên trên một đoạn, để lộ ra cổ tay tinh tế như ngọc.
Lá trà ở trong chén xòe mở phiến lá, một mùi hương đăng đắng mang theo vị chát lan tràn ra.
Cho dù "người khách" ở đối diện không có thưởng thức, hắn cũng không nhanh không chậm mà làm một cái "Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu"*, rất có cảm giác nghi thức.
*Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu: Một nghi thức truyền thống trong trà đạo
Nước trà màu ngọc bích châm đầy tới bảy phần, sau đó rót vào chén trà, rồi đưa khay trà tới đối diện.
Bên tay phải xuất hiện thêm một tách trà, Lục Thừa Tập ngẩng đầu.
Lâm Lạc Đinh ở đối diện tay trái nắm lấy tay áo, tay phải vươn ra, ý bảo: "Mời."
Lục Thừa Tập: "..." Cũng rất ra hình ra dáng.
Sau khi cậu tạm dừng video, cầm chén trà lên, nước trà trong suốt sóng sánh bên trong tách trà đỏ sậm xen lẫn chút tím, trước tiên nhìn sắc thưởng hình, lại ngửi hương trà, cuối cùng khẽ nhấp, nhấm nháp.
Vị giác đậm đà, hậu vị ngọt ngào, Lục Thừa Tập: "Là Lục An Quà Phiến*?"
*Lục An Quà Phiến: Một loại trà xanh xuất sứ từ vùng Lục An, tỉnh An Huy, TQ
Lâm Lạc Đinh cười: "Cậu hiểu về trà?"
Hắn biết pha trà cũng là do kiếp ma cà rồng từng sống quá mức nhàm chán nên tùy tiện học, loại tùy tiện học giống như thế này hắn còn biết rất nhiều.
Lục Thừa Tập: "Người trong nhà thích trà."
Ý chỉ chính là ông ngoại đã qua đời của cậu. Mới trước đây ông ngoại cũng sẽ nghiêm trang cùng hắn pha trà, thưởng trà, hiện giờ lại không còn người gọi cậu phẩm trà kia nữa rồi.
Bọn họ cũng không nói nhiều về đề tài này. Lâm Lạc Đinh cũng rót cho chính mình một chén, hai người liền im lặng phẩm trà.
Cả phòng yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ cùng hương trà lượn lờ không dứt.
"Cộc cộc."
Một lúc sau, Hàn Mỹ Mỹ gõ gõ lên cửa của căn phòng yên tĩnh, lúc Lâm Lạc Đinh giương mắt nhìn sang, nói: "Ngài Lâm, xích đu ngài đặt ngày hôm qua đã được đưa tới rồi, em đã bảo bọn họ dỡ xuống ở dưới tàng cây phía sân trước."
Lâm Lạc Đinh nhìn chàng trai ở đối diện, Lục Thừa Tập đặt tách xuống: "Đi thôi."
Lâm Lạc Đinh: "Cậu không học nữa?" Tầm mắt chuyển qua lại giữa cuốn sách viết đầy ghi chú cùng máy tính đang tạm dừng video một vòng.
Lục Thừa Tập: "Làm xích đu cho ngài trước."
Hai người liền rời khỏi phòng trà đi tới sân trước.
Trồng trong sân chính là cây đa, cành khô màu nâu xám, lá cây xanh um, nhìn từ xa giống như một cái nấm khổng lồ màu xanh biếc.
Dưới tàng cây là một bãi cỏ nhạt màu, cọng cỏ được cắt tỉa định kỳ, "đầu Buzz" gọn gàng, dẫm chân lên trên, xúc cảm giống như tấm thảm mềm mại.
*Đầu Buzz: Kiểu tóc đầu đinh. Ở đây ý chỉ có được cắt rất sát.
Xích đu đưa tới được chia làm mấy bộ phận lớn, đã gỡ bỏ đóng gói, dỡ xuống mặt cỏ bên dưới tàng cây.
Lâm Lạc Đinh cầm sách hướng dẫn bên trên bộ phận lắp ráp lên, xem một chút trình tự lắp ráp, phát hiện trình tự vậy mà lại đơn giản hơn tưởng tượng, liền vươn tay cầm lấy cây búa trong tay chàng trai: "Để tôi thử một chút trước."
Chàng trai lại đem tay tránh đi.
Lâm Lạc Đinh: "?"
Lá cây rậm rạp hoàn toàn che đi ánh mặt trời chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, dưới tàng cây chỉ có một mảng bóng cây, ánh mắt chàng trai vào thời điểm này lộ vẻ đặc biệt nghiêm túc, nói: "Ngài nhìn là được rồi."
Cảm thấy được kỳ quái, Lâm Lạc Đinh: "Vì sao?"
Hắn không ngờ tới nhân loại sẽ cự tuyệt hắn ở trên loại sự tình này.
Lục Thừa Tập: "Miễn cho ngài lại bị thương tay." Vậy thì sau khi cậu phải xoa chân còn phải ấn tay.
Lâm Lạc Đinh: "..."
Mãi đến khi Lục Thừa Tập lắp ráp xong xích đu, Lâm Lạc Đinh cũng không hiểu rõ những lời này đến cùng không đúng chỗ nào.
Hắn nghiền ngẫm tới lui giọng điệu câu nói vừa rồi của Lục Thừa Tập, phát hiện mấu chốt của vấn đề: "Điều cậu lo lắng thật sự chính là chuyện tôi bị thương hay là hậu quả mà nó gây ra?"
Người ở phía sau không trả lời.
Ánh chiều tà chiếu lên đuôi mắt một vệt mây đỏ, Lâm Lạc Đinh nhìn phía xa xa, nhếch môi: "Lục Thừa Tập, những lời này của cậu rất kỳ quái."
Hành động cũng rất kỳ quái, không giống với phản ứng bình thường của chàng trai.
Hắn lại không đi suy nghĩ sâu về nguyên nhân phía sau của hai loại khả năng khác nhau.
Xích đu được chàng trai ở phía sau đẩy tới, nhẹ nhàng lắc lư, có một cơn gió ấm áp thổi tới từ trước mặt, thổi bay sợi tóc trên trán.
Lâm Lạc Đinh nhắm mắt lại, hít sâu, ngửi được vị chát của cỏ xanh dưới chân, hương thơm của hoa hồng trong nhà kính, ấm áp của ráng chiều hoàng hôn... Cuối cùng đều đắp nặn thành một Lục Thừa Tập.
Kỳ quái cũng không sao cả, dù sao đây cũng là nhân loại của hắn.