Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 29


10 tháng

trướctiếp

Chạng vạng khoảng sáu giờ, một tập thơ đã đọc hơn một nửa, hai người trả lại sách rời khỏi thư viện.

Trên mặt đất quảng trường trước thư viện chiếu tà tà cái bóng của "Cuốn Sách", mặt trời thu lại hơi nóng bỏng rát, để lại một nửa tà dương, một nửa ấm áp.

Đang vào giờ cơm, sinh viên trong trường đều đi ra từ thư viện, phòng tự học, phòng ngủ, tốp năm tốp ba kết bạn đi ăn.

Ở phía trước hai người cũng có hai cô gái đang đi trong trạng thái tay nắm lấy tay vô cùng thân thiết, cách ăn mặc tinh tế hợp thời, tỉ mỉ lắng nghe chủ đề tán gẫu trong miệng lại là:

"Tối nay ăn gì?"

"Gì cũng được."

"Không có món gì cũng được."

"Vậy thì giống với cậu!"

"... Nhưng mà, tớ cũng không biết ăn cái gì."

Tạm dừng giây lát, đồng loạt thở dài: "Aizzz."

Lâm Lạc Đinh nghe thấy thú vị, đi suốt một đường, hắn đã nghe thấy mấy đoạn tán gẫu như vậy rồi. Thì ra ma cà rồng bởi vì đồ ăn chỉ một loại mà phát rầu, nhân loại cũng sẽ bởi vì đồ ăn chủng loại phong phú mà phát sầu?

Hắn hỏi người bên cạnh: "Cậu cũng từng xoắn xít mỗi ngày ăn gì?"

Lục Thừa Tập cũng tương tự nghe thấy đối thoại phía trước, nói: "... Trước kia từng có."

Lúc đó mẹ Lục vẫn chưa kiểm tra ra chứng suy thận, việc quan trọng nhất của Lục Thừa Tập là học tập, trau dồi bản thân. Về sau đến lúc có kết quả kiểm tra, ăn cái gì đã không còn quan trọng nữa, ăn được hay không mới là vấn đề.

Hai người đi ngược hướng với phần lớn dòng người ra phía ngoài trường học, Lâm Lạc Đinh: "Vậy chúng ta tối nay ăn gì?"

Chàng trai tự hỏi giây lát, thân phận bọn họ chắc chắn không thể lộ diện ở chỗ nhiều người.

Lục Thừa Tập: "Ở gần trường học có một quán ăn gia đình, có điều cách có hơi xa, phải lái xe đi."

Lâm Lạc Đinh: "Trước đây cậu từng ăn?"

Lục Thừa Tập ở trước mặt hắn cũng không giống người chú trọng ăn uống.

Lần trước Lục Thừa Tập trở về, dì giúp việc trong nhà chạy tới hớn hở hỏi Lục Thừa Tập thích ăn gì, Lâm Lạc Đinh cảm thấy kỳ quái, đối phương liền nói bởi vì mỗi lần bà hỏi, Lục Thừa Tập đều dùng "đều rất thích" cho có lệ với bà.

Giọng điệu còn rất tủi thân.

Lâm Lạc Đinh không biết nhân loại thích ăn gì, có điều nếu không chú trọng ăn uống, ở gần lại có căn tin để lựa chọn dĩ nhiên sẽ không đi quán ăn gia đình ở xa hơn để ăn cơm nhỉ?

"Từng đi ăn cùng bạn học." Chàng trai cứ thế trả lời.

Lâm Lạc Đinh nghiêng đầu nhìn hắn, đáp án này có chút ngoài dự đoán.

Hai người ngồi trên xe, Lục Thừa Tập giúp Lâm Lạc Đinh thắt dây an toàn trước rồi mới đeo cho chính mình, sau đó khởi động ô tô chạy ra khỏi trường học.

Lâm Lạc Đinh đột nhiên hỏi: "Cậu thích ăn gì?"

Chàng trai nghiêng mắt nhìn sang, đồng tử bởi vì khuất sáng mà có vẻ hơi chút u ám.

Giây lát sau, cậu thu lại tầm mắt: "Đều không khác nhau lắm."

Đáp án tương tự với dì bếp.

Sau đó, hai người trên xe không nói gì nữa, ô tô chạy một đường đến bên ngoài quán ăn gia đình mà Lục Thừa Tập nhắc tới. Sau khi xuống xe, bọn họ đi theo nhân viên mặc trang phục Nhật Bản truyền thống dẫn đường tiến vào một gian phòng.

Lâm Lạc Đinh giao việc gọi món cho Lục Thừa Tập.

Không bao lâu, đồ ăn Lục Thừa Tập gọi đã được đưa lên, ánh mắt hắn đảo quanh trên đồ ăn của hai người mấy vòng, phát hiện một sự thật.

"Có lẽ cậu không có món ăn đặc biệt thích, nhưng cậu có món không thích ăn."

Ví dụ như mù tạc, phần ở trước mặt hắn có, món mà Lục Thừa Tập gọi cho mình thì một chút mù tạc làm gia vị cũng không có.

"Tôi nói đúng rồi chứ?" Lâm Lạc Đinh chống cằm hỏi, ngay cả tò mò trong giọng cũng lộ ra thờ ơ.

Lục Thừa Tập rất muốn nói với hắn, nếu đã không để ý, cần gì phải đi chú ý, quan sát?

Nhân viên phục vụ mang lên hai bình rượu xanh, Lục Thừa Tập lật chén lại, rót cho mình một chén, nhấp thử trước, lại một hơi uống cạn.

Chất rượu tiến vào cổ, rất lạnh.

...

"Cảm ơn đã chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại đến~"

Tính tiền rời đi, nữ nhân viên phục vụ ở cửa tươi cười ngọt ngào nói lời tiễn khách.

Lúc hai người đi ra từ quán ăn gia đình thì sắc trời đã phiếm đen.

Thời gian tới gần 8 giờ, đèn ở hai bên đường cái đã sáng lên rồi. Lục Thừa Tập đứng ở dưới đèn đường lấy di động ra nhìn thời gian một cái: "Trở về khách sạn?"

Lâm Lạc Đinh lắc đầu, hắn nhìn xe chạy trên đường cái như nước chảy, nói: "Lúc ở trong trường, tôi nghe bạn học của cậu nói mấy ngày nay có chiếu phim điện ảnh mới, chúng ta đi xem một chút đi."

Trên một tòa nhà ở quảng trường gần đó có rạp chiếu phim, cách quán ăn gia đình rất gần, hai người liền lựa chọn đi bộ tới, thuận tiện tiêu thực.

Đi được một lúc, Lâm Lạc Đinh vươn tay sang bên cạnh: "Dắt."

Lục Thừa Tập quen thuộc cầm lấy tay hắn.

Tay của Lâm Lạc Đinh lạnh hơn cậu rất nhiều, rõ ràng nhìn vào rất khỏe mạnh, thể chất dường như lại kém hơn so với người bình thường không ít, chính là ngay cả mùa hè, bàn tay cũng vẫn luôn rất lạnh.

Hai người vai kề vai, bóng người ở dưới đèn đường khi thì kéo dài, khi thì thu ngắn, thu ngắn rồi lại kéo dài.

Tới quảng trường, đi thang máy lên đến tầng lầu của rạp chiếu phim, trong đại sảnh có không ít khách hàng đang ngồi chờ phim điện ảnh mở màn.

Ở trước máy bán vé tự động có người xếp hàng lấy vé, Lục Thừa Tập chưa đặt trước ở trên mạng, liền nói với Lâm Lạc Đinh: "Tôi tới chỗ bán vé mua vé trước."

Lâm Lạc Đinh đã lâu chưa tới rạp chiếu phim, đang quét mắt quan sát khắp nơi, nghe vậy "Ừm" một tiếng.

Lục Thừa Tập nhận được đáp lại, buông tay ra đi xếp hàng, xoay người đi chưa được hai bước phía sau đã vang lên một giọng nói: "Cậu đi đâu?"

Lục Thừa Tập quay đầu lại, lại nói lại một lần: "Đi mua vé."

Lâm Lạc Đinh nhìn nhìn chỗ bán vé, lại nhìn nhìn bàn tay sau khi bị buông ra thì đặc biệt lạnh của mình, giấu bàn tay đã nóng ấm vào trong túi áo, một bàn tay lạnh lẽo khác vươn đến trước mặt chàng trai.

"..." Lục Thừa Tập dắt theo hắn đi xếp hàng.

Chỗ nhân viên bán vé cũng có người xếp hàng, không nhiều lắm, đại khái bốn năm người, rất nhanh liền đến phiên bọn họ.

Nam nhân viên bán vé mặc đồng phục, đội mũ lưỡi trai, dùng nụ cười máy móc hỏi: "Xin hỏi hai vị muốn xem bộ phim nào?"

Thu lại ánh mắt đánh giá từ trên áp phích phim điện ảnh, Lâm Lạc Đinh nói ra cái tên mà mình nghe được với đối phương.

Một nữ nhân viên khác trang phục tương tự sau khi nghe xong cúi đầu gõ lên máy tính vài cái, ngẩng đầu ngượng ngùng nói: "Thật ngại quá, vé của bộ phim này hôm nay đã bán hết, ngài còn lựa chọn nào khác không?"

Nam nhân viên bổ sung: "Nếu như không có, chúng tôi có thể đề cử cho ngài mấy bộ."

Lâm Lạc Đinh hỏi Lục Thừa Tập: "Mấy giờ rồi?"

Lục Thừa Tập: "7 giờ 50."

Chưa đến 8 giờ, trở về quả thật có hơi sớm.

Hắn liền dựa theo đề cử của nhân viên công tác, lựa chọn một bộ phim điện ảnh sắp mở màn, lúc chọn chỗ ngồi còn nhấn mạnh mấy câu: "Hàng trước hàng sau không quan trọng, chung quanh ít người là được."

Nhân viên công tác đã sớm phát hiện hai người nắm tay nhau, không giống quan hệ bạn bè bình thường, nghe xong yêu cầu này vẫn mặt không đổi sắc như cũ, cười đáp lại: "Vâng ạ."

Vừa mới ăn xong cơm tối, bọn họ cũng không mua thêm đồ ăn vặt như cola, bỏng ngô các thứ vào rạp. Người xem không nhiều lắm, hai người ngồi xuống vị trí chếch về phía sau.

Phim còn chưa bắt đầu, máy chiếu truyền ra tiếng quảng cáo đinh tai nhức óc, sau khi quảng cáo kết thúc, ánh đèn tắt đi, phim điện ảnh bắt đầu.

Xuất hiện đầu tiên trên màn ảnh khổng lồ chính là tên bộ phim: Quan Hệ Tạm Thời.

Bên dưới còn mở ngoặc, bên trong còn có mấy chữ, Tên Gốc: Thầm Yêu.

Lâm Lạc Đinh khẽ nhướng đuôi lông mày, thoạt nhìn hình như là một bộ phim tình yêu, hắn dằn lòng xuống tiếp tục xem.

Nội dung bộ phim kể về chuyện yêu đương của hai người con trong một gia đình chắp nối.

Nam chính là con của một người mẹ đơn thân, nữ chính là con của người cha đơn thân. Cha mẹ tái hôn đối với bọn họ mà nói là một việc ngoài ý muốn.

Hai gia đình hợp lại thành một gia đình, người hai nhà biến thành người một nhà.

Sau đó hai người đã trải qua giai đoạn xa lạ, thận trọng, quen thuộc đến thân cận, dần dần sinh ra một ít tình cảm không nên có với nhau.

Mối tình thầm lặng này từ khi bộ phim bắt đầu kéo dài đến khi kết thúc. Cho dù trong quá trình này hai người cũng đã ngủ trên cùng một cái giường, tuy nói rằng cái gì cũng chưa xảy ra, nhưng vẫn là ai nấy đều ăn ý mà không chọc thủng tầng giấy cửa sổ* này.

*Giấy cửa sổ: Trong phim cổ trang thường dán cửa sổ bằng giấy, hay có tình tiết muốn nhìn lén thì chỉ cần thấm ướt ngón tay, chọc 1 cái. Ý chỉ thứ rất mỏng manh.

Bởi vì đoạn tình cảm này một khi làm rõ sẽ đồng nghĩa với kết thúc. Gia đình của bọn họ sẽ không cho phép bọn họ có một loại quan hệ khác.

Đến phần sau bộ phim, cha mẹ vẫn phát hiện ra việc giữa bọn họ.

Một buổi chiều bình thường, hai người ở nhà vừa đùa giỡn vừa nấu cơm, lúc hôn môi thì bị cha mẹ đẩy cửa vào vừa vặn bắt gặp.

Theo lẽ dĩ nhiên, quan hệ của bọn họ đã gặp phải ngăn cản mãnh liệt, hai người bởi vì áp lực của cha mẹ hai bên mà lựa chọn thỏa hiệp.

Tuy nói rằng kết thúc bi kịch, nhưng ở cuối bộ phim lại có một phân cảnh nam chính cưỡi xe đạp mang theo nữ chính ngồi ở phía sau chạy trên đường nhỏ giữa núi, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười.

Sau đó bộ phim kết thúc, phòng chiếu giải tán.

"Cậu nói xem bọn họ có đến với nhau không?" Theo dòng người không nhiều lắm rời khỏi phòng chiếu, Lâm Lạc Đinh hỏi.

Xung quanh cũng có nhiều người xem thảo luận đề tài này.

Phần đông đều cho rằng bọn họ đã đến được với nhau, phân cảnh cuối cùng kia chính là bằng chứng! Không đến được với nhau sao có thể đi đạp xe? Không đến được với nhau có thể cười vui vẻ đến như vậy sao?

Cũng không phải bị ngốc.

Lục Thừa Tập trầm ngâm giây lát, nói: "Là thầm yêu, cũng là quan hệ tạm thời."

Không phải đơn phương thầm yêu, mà là tình yêu trong bóng tối của hai người, cũng là một mối quan hệ tạm thời, có thể kết thúc bất cứ lúc nào.

Lâm Lạc Đinh thoáng suy tư một chút liền hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu.

Đúng vậy, hai người kia nếu nói là đến được với nhau cũng không đúng, nói không đến được với nhau cũng không thỏa đáng, chỉ có thầm yêu và quan hệ tạm thời là có thể miêu tả chính xác.

Điều hắn không biết chính là, Lục Thừa Tập đang nghĩ, bốn chữ "quan hệ tạm thời" này rất thích hợp để hình dung bọn họ.

Hai người rời khỏi rạp chiếu phim, trở về gần quán ăn gia đình lấy xe.

Lâm Lạc Đinh giải quyết xong nghi hoặc trong lòng đã sớm đem khó khăn của nam nữ chính ném ra sau đầu, ngồi trên vị trí phụ lái chờ chàng trai thắt dây an toàn cho hắn, trong đầu toàn là hình ảnh nhân vật nam chính trong phim mặc tạp dề ung dung bận rộn ở trong phòng bếp trước khi tình cảm yêu đương của nhân vật chính.

Nam chính trong đầu hắn dĩ nhiên chỉ có Lục Thừa Tập.

Nhân loại so với nam chính trong phim điện ảnh còn đẹp hơn.

Hắn nhìn chằm chằm Lục Thừa Tập một hồi lâu, Lục Thừa Tập thắt xong dây an toàn liền nâng mắt lên hỏi hắn: "Làm sao vậy?"

Lâm Lạc Đinh nói: "Tôi nghĩ tới một trò chơi nhỏ chưa từng thử qua."

Có điều hiện giờ bọn họ ở tại khách sạn bên ngoài, không có phòng bếp để cho nhân loại trổ tài, chỉ có chờ về nhà lại nói sau. Hôm nay trước hết thử nghiệm một linh cảm nhỏ khác do bộ phim mang đến cho hắn là được rồi.

Lục Thừa Tập thật sự cho rằng hắn đang nói tới trò chơi, không hỏi nhiều thêm, lái xe đi tìm khách sạn trọ lại.

Bọn họ không ở lại căn khách sạn ở gần trường học đã đặt lần trước mà chọn một căn có điều kiện tốt hơn. Lục Thừa Tập cầm chứng minh thân phận chuẩn bị đi tới quầy lễ tân đặt phòng, Lâm Lạc Đinh gọi cậu lại: "Đặt một phòng."

Sợ đối phương không hiểu: "Một phòng ngủ, một cái giường."

Tỉnh lại ở trong lòng nhân loại sẽ là cảm giác gì? Có lẽ có thể ấm áp mãi cho đến hừng đông?

Hắn vừa giải thích như vậy, Lục Thừa Tập trái lại không hiểu được.

Lục Thừa Tập biết Lâm Lạc Đinh hoàn toàn không có suy nghĩ muốn phát sinh gì đó, chỉ là mấy chuyện đọc sách trước khi ngủ, làm ấm giường gì đó trước đây đã đủ khó hiểu rồi, đối phương còn muốn làm thế nào nữa?

Thu lại bước chân vừa đưa ra, kéo người đi đến bên cạnh chậu cây ở một bên, Lục Thừa Tập: "Ngài muốn làm gì?"

Lâm Lạc Đinh: "Ngủ."

Lục Thừa Tập: "Chỉ là như vậy?"

"Đương nhiên," Dứt lời lại như có chút đăm chiêu mà nhìn chàng trai, Lâm Lạc Đinh cười khẽ một tiếng, "Cậu cho rằng tôi muốn làm cái gì?"

Lục Thừa Tập: "... Không có gì."

Cậu không phải cho rằng đối phương muốn làm chuyện cụ thể gì, bởi vì cho dù đối phương có tính toán làm cái gì cậu cũng không thể bình tĩnh như thường, cho nên thứ cậu lo lắng chính là loại khả năng này.

Hai người thuê một căn phòng một giường lớn.

Xem phim điện ảnh một tiếng rưỡi, thời điểm hiện giờ vừa qua 10 giờ tối, không sai biệt lắm với thời gian Lâm Lạc Đinh đi ngủ bình thường.

Hắn trước tiên tắm rửa xong đi ra nằm lên giường, quấn chặt chăn, nhưng hơi ấm do nước nóng mang đến vẫn biến mất rất nhanh trong ổ chăn.

Hắn gần đây đã phát hiện thân thể của hắn càng ngày càng không thể giữ được nhiệt độ cơ thể do ngoại vật mang đến, chỉ có thể duy trì nhiệt độ thiên thấp của bản thân, vừa đến nửa đêm liền rất dễ dàng bị lạnh đến tỉnh lại.

Không, cũng không thể nói là bị lạnh đến tỉnh lại, hắn hoàn toàn không sợ lạnh.

Chính là cảm giác từng cảm thụ được ấm áp lại mất đi, loại biến hóa này rất là khó thể chịu được. Hắn nghi ngờ thứ gây ra loại biến hóa này chính là hai loại huyết mạch ở trên người mình đã dung hợp tới một điểm mấu chốt.

Đây cũng là nguyên nhân Lâm Lạc Đinh thử nghiệm để cho nhân loại cùng hắn qua đêm, không chỉ đơn giản là bởi vì phim điện ảnh.

Ở dưới tình huống có thể lựa chọn một lựa chọn tốt hơn, ai lại tình nguyện để bản thân thiệt thòi chứ?

Lâm Lạc Đinh gối lên gối đầu mềm mại, mơ màng buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm phát ra một tiếng vang nhỏ, chàng trai tắm rửa xong, mang theo cả người ẩm ướt đi ra. Cậu đầu tiên là nhìn người nửa mơ nửa tỉnh trên giường, nâng bước đi tới mở valy của mình.

"Cậu làm gì vậy?" Giọng nói bởi vì buồn ngủ mà có hơi mềm mại vang lên, hỏi.

Lục Thừa Tập: "Tìm sách cổ tích cho ngài."

Người trên giường khẽ hừ: "Tôi khi nào thì nghe sách cổ tích chứ."

Cho dù là sách gì, nó cũng là cổ tích trước khi ngủ, không có gì khác nhau.

Tìm được sách mang đến, Lục Thừa Tập nằm lên nửa giường trống còn lại, rất nhanh liền cảm nhận được một cái thân thể mát lạnh lăn tới, tay chân đều quấn lấy ở trên người cậu.

Cậu tập mãi thành quen, lật đến trang lần trước đã làm dấu, tiếp tục đọc tiếp, chưa đọc được mấy câu đã bị người giật sách đi rồi.

Cuốn sách bìa cứng thật dày đầu tiên là rơi xuống chăn, sau đó lại bị cái đẩy không chút lưu tình đẩy rơi xuống đất, phát ra một tiếng "bịch" trầm đục.

Lục Thừa Tập cảm thấy bản thân bị Lâm Lạc Đinh lăn qua lăn lại, tính tình càng ngày càng tốt rồi, như vậy mà cũng không tức giận, rũ mắt nhìn hắn: "Không nghe nữa?"

Lâm Lạc Đinh cũng nâng tầm mắt lên nhìn cậu: "Hôm nay tạm thời không nghe nữa, cậu xuống đi."

Lục Thừa Tập: "Hửm?"

Lâm Lạc Đinh: "Nằm xuống đi."

Chàng trai nhíu mày hạ thấp người, nằm xuống.

Tấm chăn sột sà sột soạt, trên người rất nhanh liền có một người lật lên trên, bàn tay lành lạnh không ngừng sờ lên một bên cổ.

Lục Thừa Tập: "... Ngài đến cùng là muốn làm gì." Giọng điệu trái lại rất bình tĩnh.

Người ở trên người không nói gì, chỉ rút bàn tay đang sờ soạng lung tung trở về, vươn đầu tới, cắn một ngụm lên cổ cậu.

Một chút đau nhói truyền đến cùng với hơi thở ướt át, răng nanh thì cứng, đầu lưỡi lại mềm, còn có sức lực mút mát mơ hồ...

Xúc cảm của sợi tóc cọ bên sườn mặt có chút ngứa ngáy, cổ họng lập tức trở nên khô khốc.

Lục Thừa Tập nhớ tới sự việc phát sinh ở trong khách sạn của đoàn làm phim lần trước, cảm thấy vi diệu, khàn giọng hỏi: "Ngài đói rồi?"

Lâm Lạc Đinh cắn hút không được, buông thịt mềm dưới răng ra, nhụt chí lại bất mãn: "Xem như vậy đi." Nếu đã tới điểm mấu chốt dung hợp, không có lý nào răng nanh không có một chút động tĩnh nào đi.

Lục Thừa Tập: "Tôi gọi cho ngài một chút đồ ăn." Cậu đầu tiên là thăm dò.

Lâm Lạc Đinh: "Không muốn ăn cái đó."

Quả nhiên là mắc chứng thích ăn bậy.

Lục Thừa Tập: "... Bệnh viện tư nhân hẳn là có thể mua được túi máu."

Nghe vậy, Lâm Lạc Đinh nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cậu: "Tôi nói rồi, tôi không phải máu của ai cũng có thể chấp nhận."

Vậy có phải là tôi còn phải cảm thấy vinh hạnh hay không?

Nghiêng người để người kia một lần nữa nằm trở lại trên giường, Lục Thừa Tập nâng người ngồi dậy: "Vậy ngủ đi." Nhặt sách dưới đất lên: "Còn nghe nữa hay không?"

Lâm Lạc Đinh nhìn cậu một lúc lâu, luôn cảm thấy câu "Vậy ngủ đi" kia quá mức qua loa. Có điều hắn chưa có răng nanh, không uống được máu cũng là sự thật.

Bất mãn nhắm mắt lại: "Nghe."

Chàng trai liền tiếp tục đọc từ câu bị cắt ngang kia.

Một câu lại một câu, mãi đến một đoạn tình tiết kết thúc, cậu khép sách lại rũ tầm mắt xuống, ánh mắt dừng ở trên mặt người bên cạnh.

Hơi thở của Lâm Lạc Đinh nhẹ nhàng chậm rãi, giống như đã ngủ rồi. Lông mi dài mà đen phủ xuống, che đi đôi mắt màu trà lúc bình thường nhìn quanh khi thì trêu chọc người khác khi thì lạnh lẽo kia, làm cho cả người hắn trở nên an tĩnh, lúc bớt đi một chút thanh tỉnh lại là vẻ đẹp sắc sảo có tính công kích.

Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng là một người tính tình có chút thờ ơ, biếng nhác, lại vô cớ làm cho người ta liên tưởng đến hoa hồng đỏ mà hắn thích.

Diễm lệ, lại mang theo gai nhọn.

Sợi tóc mềm mại tản mác hỗn độn trên mày trên mặt, đầu ngón tay chàng trai giật giật, vẫn có thể nhớ tới xúc cảm khi ở khách sạn lần trước.

Chỉ là cảm giác này quá mức cấm kỵ, ngón tay liền đè lại lên trên bìa sách.

Người ở bên cạnh lại ôm chặt cậu thêm một chút, bàn tay sít sao ôm chặt vòng eo của cậu, đem tất cả hô hấp phun lên làn da nhạy cảm nơi thắt lưng.

Lục Thừa Tập nhìn độ cong gồ lên của tấm chăn trên giường, trầm mặc.

Cậu không thể miêu tả chuẩn xác tâm tình của bản thân lúc này, cũng không muốn đi suy nghĩ cặn kẽ bản thân hiện giờ là tâm tình gì.

Chính là giống như cậu chỉ đang nhìn thấy mặt giường gồ lên, cũng không muốn tìm tòi tra cứu bên dưới tấm chăn đến cùng là như thế nào.

Chính là giống như có một số việc chỉ cần không tới nhìn thẳng vào thì vĩnh viễn sẽ không tồn tại.

Lời tác giả: Tiểu Lục động lòng rồi nha, có điều muốn cậu thừa nhận và tiến thêm một bước thì còn phải xoắn xít thêm một khoảng thời gian [Thở Dài]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp