Ở trước thang máy bãi đỗ xe dưới lòng đất, Lâm Lạc Đinh mặc một bộ âu phục thoải mái màu trắng gạo, dáng người cao dỏng gầy gầy, ngũ quan tươi đẹp, lưu luyến, trước mặt là một bó hoa hồng đỏ, cho dù ở bãi đỗ xe dưới lòng đất cũng không che được vẻ rực rỡ.

Người đàn ông ôm hoa hồng trong tay so với hắn hơi cao hơn một chút, trang phục trên người sang quý vừa vặn, hoàn toàn phô bày ra ưu điểm dáng người của hắn ta.

Lục Thừa Tập đứng ở trước xe Van, dừng lại một chút.

"Đi thôi." Chu Miểu từ ghế phụ lái đi xuống, gọi cậu, nói, vừa nâng mắt lên cũng nhìn thấy một màn trước mắt. Bàn chân dừng lại, không biết có nên đi tới trước hay không nữa.

Bọn họ đây là gặp được người theo đuổi Chủ tịch Lâm? Sao lại là một người đàn ông... 

Lục Thừa Tập cách Lâm Lạc Đinh một khoảng không tính là xa, đối diện với Liêu Kim Khải ở giữa.

Giây lát sau, Lục Thừa Tập thu lại ánh mắt trước, cùng người đại diện đi về phía trước.

Bởi vì vừa rồi Chu Miểu lên tiếng, Liêu Kim Khải đã phát hiện bọn họ, ôm hoa hồng, quay đầu lại, khó chịu nhìn bọn họ đến gần.

Động tác của Chu Miểu tự nhiên mà trộm dò xét diện mạo người theo đuổi Chủ tịch Lâm một chút, trong lòng hơi có chút tính toán, bộ dạng không tệ, chính là nhìn có chút quen mắt nha...

Chờ đã! Đây không phải Liêu Kim Khải của Kim Lân sao!

Dưới chân trật đi, thiếu chút nữa vấp một cái.

"Phì," Liêu Kim Khải cười nhạo thành tiếng. Hắn ta đã quen ngạo mạn, cơ bản là không biết giữ mặt mũi là cái gì, "Nhìn thấy tôi kinh ngạc đến đi đường không vững sao?"

Chút công kích này đối với Chu Miểu không đau không ngứa, đi đến phía trước chào hỏi cùng Lâm Lạc Đinh trước một tiếng: "Chủ tịch Lâm."

Sau đó mới là Liêu Kim Khải, Chu Miểu: "Chủ tịch Liêu."

Thấy Lục Thừa Tập muốn tháo khẩu trang xuống, anh ta lập tức nắm lấy cánh tay đối phương, cười ha ha nói với Lâm Lạc Đinh: "Chủ tịch Lâm, tôi mang theo nghệ sĩ còn có một vài việc cần xử lý, không quấy rầy hai người nữa?"

Lâm Lạc Đinh nhìn ánh mắt đen mà sâu hút của chàng trai, sau một lúc lâu nhẹ nhàng gật đầu với Chu Miểu.

Chu Miểu ngay lập tức liền kéo Lục Thừa Tập vào thang máy.

Chờ thang máy bắt đầu chậm rãi chạy lên trên. Sau khi xác định người bên dưới không nghe rõ bọn họ nói chuyện, anh ta mới giải thích với Lục Thừa Tập: "Người vừa rồi ở bên cạnh Chủ tịch Lâm kia là chủ tịch của Kim Lân, Liêu Kim Khải, về sau gặp phải hắn ta thì tránh đi một chút."

Cho dù bên cạnh không có người ngoài, anh ta cũng hạ nhỏ giọng: "Liêu Kim Khải này nghe nói thích chơi đàn ông, mấy nghệ sĩ đang nổi tiếng hiện giờ của Kim Lân hình như đều từng qua tay hắn ta, không biết hiện giờ có còn nữa hay không..."

"Cậu mặt mũi xuất chúng, phía sau lại không có chỗ dựa gì, đừng để hắn ta nhìn trúng... "

Tầm mắt Lục Thừa Tập nhìn chằm chằm con số nhảy lên, bỗng nhiên nói: "Người hắn ta coi trọng hình như không phải em."

Vừa nghĩ tới khung cảnh vừa rồi nhìn thấy, Chu Miểu bật cười: "Cũng đúng, người hắn ta coi trọng chính là Chủ tịch Lâm. Có điều Chủ tịch Lâm sao có thể giống với những nghệ sĩ kia của Kim Lân chứ..."

Anh ta lắc lắc đầu, phát hiện kết quả cuối cùng đến cùng sẽ như thế nào thật sự là khó mà nói.

Lúc này, ở bãi đỗ xe dưới lầu, sau khi Lục Thừa Tập đi rồi, Lâm Lạc Đinh cũng dự định rời đi.

Ôm hoa hồng chặn ở trước mặt hắn, Liêu Kim Khải: "Hoa hồng cũng không thích?"

Lâm Lạc Đinh nhíu nhíu mày, nghiêng đầu hỏi hắn ta: "Hôm nay muốn bị trói ở bãi đỗ xe?"

Liêu Kim Khải: "..."

Nhớ tới lần trước, gần nửa đêm mới được trợ lý tìm được ở trong toilet sân vận động, sau đó cảm mạo, cổ bị trật, mất hơn nửa tháng mới bồi dưỡng khỏe lại, hắn ta liền không còn tâm tư gì nữa.

Mạnh mẽ nhét hoa hồng vào trong lòng Lâm Lạc Đinh là chút quật cường cuối cùng của hắn ta.

Hoa hồng của Liêu Kim Khải bị Lâm Lạc Đinh ném vào thùng rác, hắn thích hoa hồng, nhưng mà không phải hoa hồng của ai cũng thích.

Ngồi vào Maybach màu đen tới đón, tài xế ở phía trước đạp lên chân ga, Lâm Lạc Đinh: "Tạm thời chờ một chút."

Tài xế vẫn luôn làm việc trong nhà họ Lâm, biết được quan hệ giữa ông chủ và Lục Thừa Tập, cũng biết Lục Thừa Tập là nghệ sĩ dưới quyền của ông chủ, càng không cần nói vừa rồi còn thấy đối phương vào thang máy.

Ông ta yên lặng thả lỏng chân, mở tấm chắn giữa chỗ ngồi trước và sau lên.

Trên kính xe đã dán màng che nắng và chắn tầm nhìn. Mấy hàng đèn led trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng ấm áp, mờ tối.

Lâm Lạc Đinh ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, trong lúc hít thở ngửi thấy mùi hương hoa hồng thơm ngát lượn lờ trong không khí.

Ngồi ước chừng nửa giờ, cửa sau của xe bị mở ra, một hơi thở mạnh mẽ khác biệt với vị ngòn ngọt của hoa hồng nhẹ nhàng tiến vào.

Xe thoáng lắc lư, chàng trai đeo khẩu trang ngồi ở bên cạnh Lâm Lạc Đinh.

Tài xế ở phía trước nhấn lên chân ga, ô tô chậm rãi chạy về phía trước.

Không gian ở bên trong xe có bao lớn, cho dù Lục Thừa Tập không có ý định chú ý tới, nhưng lúc lên xe cũng đã phát hiện trong xe không có bó hoa hồng kia. 

Người bên cạnh vươn bàn tay qua, đặt ở trên đùi cậu.

Rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn trên đùi một hồi, Lục Thừa Tập chấp nhận số mệnh mà chèn bàn tay của mình ở bên dưới, quả nhiên nhiệt độ bàn tay hơi thấp.

Cậu hiện giờ cũng đã phần nào hiểu rõ rồi, người khác mặc thêm quần áo hoặc là mở điều hòa là có thể giải quyết vấn đề, đặt ở trên người Lâm Lạc Đinh chính là không thể không bảo cậu dùng nhiệt độ thân thể để làm ấm.

Vừa nghiêng đầu, Lâm Lạc Đinh không biết từ khi nào đã mở mắt ra, đầu dựa vào lưng ghế nhìn cậu.
Đôi mắt kia ở dưới ngọn đèn sắc màu ấm áp phô bày ra màu hổ phách trong sáng, trong suốt bức người.

Lâm Lạc Đinh: "Cậu không có nói cho tôi biết việc cậu trở về."

Im lặng một chút, Lục Thừa Tập: "Tôi còn phải tới Giang Thị một chuyến."

Bàn tay đặt ở trên đùi chàng trai ngoắc lấy đầu ngón tay của đối phương chơi đùa, tầm mắt mơ hồ dừng ở chỗ tay hai người dây dưa.

Lâm Lạc Đinh: "Đi làm cái gì."

Lục Thừa Tập để mặc hắn chơi: "Quay về trường học tìm giáo viên xin một phần tài liệu học tập."

"Hửm?" Tầm mắt một lần nữa trở về trên mặt chàng trai, sau đó liền nhíu mày với cái khẩu trang che đi tầm mắt có chút chướng mắt kia.

Lục Thừa Tập: "Đoàn làm phim đóng máy, ngoại trừ về sau có thể sẽ trở lại quay bổ sung mấy phân cảnh, trước khi phát sóng trên truyền hình, hẳn là tôi cũng sẽ không bận lắm."

Cảnh diễn của mấy nhân vật chính đều đã quay xong rồi, chỉ còn mấy phân cảnh của Trịnh Phi Diệp, bởi vì tay bị gãy xương mà đẩy về sau, hiện giờ còn đang bị đạo diễn Phương dồn ép đẩy nhanh tốc độ.

Tất cả sự chú ý của Lâm Lạc Đinh đều đã đặt ở câu "sẽ không bận lắm" kia rồi, tâm tình vô thức trở nên nhẹ nhàng, xác nhận với cậu một sự thật: "Cho nên cậu có thể mỗi ngày ở cùng tôi?"

Không ngờ tới không cần ngủ say thì thời gian cũng qua nhanh như vậy, chỉ chớp mắt đã sắp cuối tháng sáu rồi.

Chàng trai dừng lại một chút: "Có thể sẽ trở về Tân Thị quay bổ sung phân cảnh, ngoài ra tôi còn muốn bắt kịp tiến độ bài vở, nếu như Chu Miểu đã ký thêm tài nguyên tôi cũng phải có mặt..."

"Lục Thừa Tập," Lâm Lạc Đinh gọi cậu lại, "Cậu biết tôi không thích nghe những lời này."

Lục Thừa Tập nâng mắt: "Tôi chỉ là nói ra tất cả khả năng với ngài."

Lâm Lạc Đinh: "Nhưng mà tôi không thích khả năng nào ngoại trừ ‘Cậu mỗi ngày ở cùng tôi’." Giọng điệu đương nhiên.

Ngài cũng thật tùy hứng.

"Tôi cũng không thích cậu ở trước mặt tôi đeo khẩu trang," Lật người ngồi lên trên người chàng trai, cái khẩu trang chướng mắt bị tháo xuống, "Sẽ cản trở tôi ngắm cậu."

Cẩn thận vuốt ve mặt cậu, Lâm Lạc Đinh nói.

Lục Thừa Tập khẽ nâng tầm mắt lên chăm chú nhìn hắn. Đối phương ngồi khóa ở trên người cậu, hai người gần như trán tựa lên trán, ai có thể tin tưởng bọn họ chính là quan hệ bao dưỡng?

Lại có ai sẽ tin tưởng bọn họ thật ra cũng chưa từng phát sinh cái gì?

Lâm Lạc Đinh: "Cậu đang nghĩ cái gì?" Đầu ngón tay khẽ vân vê vành tai mềm mại của chàng trai.

Chỗ nào trên người Lục Thừa Tập cũng đều cứng rắn, không ngờ tới vành tai vậy mà lại mềm như vậy, xúc cảm này làm cho Lâm Lạc Đinh yêu thích không muốn buông tay.

Hai tay hờ hững đỡ trên lưng hắn, Lục Thừa Tập: "Nghĩ chuyện ngày mai trở về trường học."

Tự học là việc cậu đã quyết định rõ từ trước, lúc trước làm thủ tục bảo lưu, lúc nói chuyện thẳng thắn với mẹ Lục, cậu đã từng nói sẽ không từ bỏ việc học.

Lâm Lạc Đinh: "Ngày mai ở cùng tôi."

Giang Thị hắn đã từng tới, vừa đi vừa về ít nhất cần hai ngày, chờ lâu như vậy rồi, hắn không lại đợi tiếp nữa.

Lục Thừa Tập lại nói: "Lại đợi thêm vài ngày nữa giáo viên trong trường sẽ nghỉ hè rồi."

Động tác vân vê vành tai dừng lại, Lâm Lạc Đinh nhíu mày: "Cho nên cậu nhất định ngày mai phải đi?"

Chàng trai không nói gì, loại hành vi giống như khiêu khích này đối với Lục Thừa Tập đã biết được tính tình của Lâm Lạc Đinh mà nói thì có thể nói là bất thường.

Lâm Lạc Đinh bình tĩnh nhìn cậu, mi mắt hơi rũ, khóe môi như cười như không, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống có một loại thận trọng đầy ngạo mạn.

Nhân loại muốn quay phim, phải ở lại Tân Thị một khoảng thời gian rất dài, hắn thuận theo; Không muốn làm cho người đại diện nghi ngờ cho nên không cho hắn thường xuyên tới tham ban, hắn nhịn; Nhưng mà hiện giờ nhân loại đã đóng máy, chuyện đầu tiên làm không phải trở về bên cạnh hắn, mà là chạy đi xa xa?

Có phải là hắn đối với nhân loại quá tốt rồi không?

Chạm đến lạnh lẽo trong mắt hắn, Lục Thừa Tập im lặng.

Trốn không thoát.

Nếu bọn họ không phải quan hệ thế này, có lẽ cậu vẫn còn có cơ hội thoát đi.

Nhưng mà bọn họ vừa khéo chính là quan hệ như vậy.

Đến cuối cùng vẫn là Lục Thừa Tập lùi một bước trước, nói: "Cùng đi đi."

Trong lòng cậu khẽ trào phúng, nếu bọn họ không phải quan hệ như vậy, cậu cần gì phải nghĩ cách trốn tránh.

Trốn tránh một cái khả năng khiến cậu thống khổ đến mức không thể nhìn thẳng.

Lâm Lạc Đinh không biết chút nào về suy nghĩ của chàng trai, nghĩ nghĩ, dù sao hắn cũng không muốn đi làm... Lúc này mới miễn cưỡng hài lòng.

"Cậu ngoan một chút."

...

Hành lý của Lục Thừa Tập còn ở trên chiếc xe Van lúc về kia, Lâm Lạc Đinh dặn dò tài xế ngày hôm sau tới lấy, bản thân lại cùng Lục Thừa Tập lái xe tới Giang Thị.

Hạ tuần tháng sáu, đại học T đã có một vài chuyên ngành nghỉ hè rồi, sinh viên trong trường so với lần đầu tiên đến đã ít hơn rất nhiều, còn lại cũng đa phần ở trong thư viện hoặc là phòng tự học ôn tập, bên ngoài gần như không nhìn thấy ai.

Việc lấy tài liệu học tập, Lục Thừa Tập đã nói trước với viện trưởng, tất cả cũng không làm bọn họ mất bao nhiêu thời gian.

Lâm Lạc Đinh không muốn nhanh như vậy đã rời đi lắm, sớm như vậy quay về khách sạn cũng không có việc gì làm.

Thấy Lục Thừa Tập đã đặt xong đồ vật vào thùng sau xe, hắn kéo tay chàng trai tới, nhìn xa xa nói: "Chúng ta đi chỗ đó đi."

Lục Thừa Tập nhìn theo tầm mắt hắn.

Chính giữa quảng trường trống trải chính là kiến trúc mang tính biểu tượng của đại học T — Một quyển sách mở ra, ở phía sau là một tòa kiến trúc cao hơn mười tầng, bên trên treo mấy chữ lớn thiếp vàng: Thư Viện.

Lâm Lạc Đinh: "Chúng ta tới thư viện đi, cậu đọc sách cho tôi nghe."

Lục Thừa Tập: "Trong thư viện cấm ồn ào."

"Nhỏ giọng một chút cũng không được?" Lâm Lạc Đinh quay đầu, tới gần chàng trai, đối diện với vành tai của cậu dùng giọng thì thào nỉ non, "Giống thế này....."

Hơi thở ấm áp phả lên vành tai rất ngứa, giọng nói bên tai rất nhẹ, giống như gió nhẹ trong đêm tối thổi qua hoa hồng, ung dung mang theo mùi hương thoang thoảng.

Hai người tư thế thân mật đứng ở bên cạnh xe, nhóm sinh viên ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn thấy bọn họ liền sôi nổi phóng ánh mắt tò mò vừa kinh ngạc sang.

Sau đó ở trong lòng khen một câu: Đã sớm nghe nói đại học T nhiều gay, các đàn anh, đàn chị không có gạt tôi!

Nhưng mà không có ai không có mắt mà tới gần.

"Lục Thừa Tập... nhỏ giọng như vậy cũng không được?" Âm thanh bên tai hỏi.

Trong lòng than khẽ, Lục Thừa Tập biết là hắn sẽ không từ bỏ, trầm giọng nói: "Có thể."

Sau đó đi vào trong xe tìm một cái khẩu trang dự phòng đưa cho Lâm Lạc Đinh, đối phương không động, cậu liền tự mình động thủ đeo giúp đối phương.

Lâm Lạc Đinh nhíu mày: "Không thoải mái." 

Kéo hắn đi về phía thư viện, Lục Thừa Tập: "Không đeo có thể sẽ bị chụp ảnh đăng lên mạng."

Đương nhiên đeo rồi cũng có khả năng sẽ bị chụp, nhưng ít nhất đeo rồi sẽ không dễ bị nhận ra như vậy.

Suy nghĩ cho thân phận nghệ sĩ của chàng trai, Lâm Lạc Đinh thỏa hiệp, nhân loại do bản thân nuôi luôn phải cưng chiều một chút.

Vào thư viện cần quét thẻ trường, Lâm Lạc Đinh không có, Lục Thừa Tập là không mang, hai người đi nhờ thẻ một bạn học nữ phía trước mới xem như đi vào.

Trong lúc chờ thang máy lên tầng trên, Lục Thừa Tập cúi đầu nhỏ giọng nói với người ở trước mặt: "Tác phẩm văn học ở tầng 11, đi xuống là sách chuyên ngành, tầng cao nhất là phòng hội nghị."

Lâm Lạc Đinh: "Đông người không?"

Hắn thích chỗ yên tĩnh, nhất là thời điểm nghe đọc sách. Không chỉ muốn yên tĩnh trên thính giác, còn muốn yên tĩnh trên thị giác.

Ví như hiện tại, Lâm Lạc Đinh chính là cảm thấy bên trong thang máy nhỏ hẹp quá chật chội rồi, tình nguyện chôn đầu trong lồng ngực chàng trái, không nhìn thấy gì cả.

Lục Thừa Tập: "Hẳn là không có ai."

Lâm Lạc Đinh: "Tìm một chỗ có thể phơi nắng, cậu ôm tôi..."

Lục Thừa Tập: "... Ừm."

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, nhóm bạn học xung quanh ngừng thở, không dám động đậy, dùng khóe mắt liếc nhìn bóng người mơ hồ trên mặt kính thang máy, ở trong lòng vừa điên cuồng chửi thề, vừa khóc gào đá văng bát cơm chó này.

Có một nữ sinh tóc ngắn cách hai người gần nhất, cũng nghe thấy đối thoại của hai người rõ ràng nhất, vừa ra khỏi thang máy liền không kiềm chế được lấy di động điên cuồng chọc* chị em bạn dì:

*Chọc: Một tính năng giống như Buzz của yahoo chat ngày trước.

[A a a a a, ở thư viện gặp được một đôi tiểu ca ca giọng nói siêu dễ nghe!!! Vừa cao vừa gầy! Tiểu ca ca kia thật là cưng chiều a @#¥%&*! Tiểu ca ca kia thật là dụ hoặc a @#¥%&*! Tôi không xong rồi y ô ô y!!]

[Mau đuổi theo! Đuổi theo được rồi mang về cho tôi thưởng thức một chút!]

[??? Cậu đang nghĩ cái gì vậy Đào Tử? Tôi nói là một đôi!!!]

...

Lầu 11 quả nhiên giống như Lục Thừa Tập nói, không có ai. Phía trước từng dãy, từng dãy bàn đọc sách chỉ có rải rác vài người xem sách, cả tầng lầu thật sự yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lật trang sách sàn sạt.

Hai người một trước một sau đi trên khoảng trống giữa giá sách với giá sách, Lâm Lạc Đinh ở phía trước, Lục Thừa Tập ở phía sau.

Đối diện ngẫu nhiên sẽ có sinh viên cũng tương tự đang chọn sách đi qua. Đầu ngón tay của Lâm Lạc Đinh lướt qua từng cái gáy sách cứng rắn, sau đó rút ra một cuốn đưa cho người ở phía sau.

Lục Thừa Tập liền tiến lên nhận lấy sách, lại nắm lấy cổ tay hắn đi tìm chỗ có ánh mặt trời chiếu nghiêng vào — bên cạnh một cửa sổ thật lớn.

Ánh mặt trời mùa hạ chiếu lên người, phía trước cửa sổ đã kéo hai tầng lụa mỏng che nắng, xa xa có máy điều hòa phun ra hơi lạnh, khiến cho nhiệt độ trong phòng duy trì ở độ ấm thích hợp.

Nhiệt độ này đối với nhân loại mà nói là thích hợp, đối với người mang một nửa huyết mạch ma cà rồng như Lâm Lạc Đinh mà nói thì đã có chút lạnh.

Hắn không sợ lạnh, lại càng thích ấm áp.

"Đều là thơ ngắn." Lật sơ qua nội dung, Lục Thừa Tập nói.

Lưng cậu tựa vào góc tường, ngồi dưới đất, hai chân hơi hơi tách ra, Lâm Lạc Đinh chính là dựa lưng vào trong lồng ngực của cậu, cuộn tròn ở trong lòng cậu.

Tư thế này làm cho cậu có thể hoàn toàn ôm lấy Lâm Lạc Đinh từ sau lưng.

Giá sách trước mặt che đi phần lớn ánh mắt đến từ bên ngoài, nhưng nếu có người vòng qua giá sách đi lại đây, sẽ có thể nhìn thấy bên góc cửa sổ có hai người đàn ông thân mật ngồi cùng một chỗ.

Bọn họ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra mi mắt hoặc tinh xảo hoặc lạnh lùng, không xa phía trước người là mảng lớn ánh mặt trời màu vàng mông mông lung lung.

Nếu đến gần thêm một chút nữa, liền có thể nghe thấy giọng nói sau khi đè thấp càng thêm trầm thấp, quyến rũ của chàng trai ở phía sau:

"... Ta không thể lựa chọn cái nào là tốt nhất, là cái tốt nhất kia lựa chọn ta..."

"... Ban ngày của ta đã xong rồi, ta giống một con thuyền nhỏ cập bến bên bờ biển, lắng nghe tiếng nhạc của sóng triều hoàng hôn khiêu vũ..."

Trang sách lật giở một tờ lại một tờ, kim đồng hồ đi qua một vòng lại một vòng.

"... Lá cây vi vu của chúng ta đều có âm hưởng trả lời mưa và gió kia.

Ngươi là ai chứ, cứ im lặng như vậy?"

Giọng nói trầm mà vững vàng cách khẩu trang nhẹ giọng hỏi ở bên tai.

Lâm Lạc Đinh ở phía trước nhắm mắt trả lời: "Ta cùng lắm chỉ là một đóa hoa."

Bờ môi bên dưới khẩu trang im lặng mỉm cười, dừng một chút, chàng trai tiếp tục đọc ra câu thơ tiếp theo: "Ta cùng lắm chỉ là một đóa hoa."

...

Lời tác giả:

Thơ ngắn ở đoạn kết đều chọn từ <Phi Điểu Tập> của Thái Qua Nhĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play