Ngoại cảnh ở "Vườn Bàn Đào" quay ba bốn ngày, Lâm Lạc Đinh lại vào ngày hôm sau đã rời khỏi Tân Thị.
Một sân vận động nào đó ở Yến Thị sắp tổ chức một đêm tiệc từ thiện. Đến lúc đó rất nhiều ông chủ công ty giải trí, doanh nhân, một vài minh tinh nghệ sĩ, ngôi sao thể thao có sức ảnh hưởng, cùng một ít tổ chức từ thiện đều sẽ tham gia.
Vì đêm tiệc từ thiện này, Lư Hoành đã gọi điện thoại thúc giục Lâm Lạc Đinh không biết bao nhiêu lần, bảo hắn cho dù đang ở đâu cũng phải tham dự, việc này có liên quan đến hình tượng công chúng của Giải Trí Song Mộc.
Chủ tịch Lâm nhàn hạ bị túm lấy, chỉ có thể kết thúc nghỉ phép, ngồi máy bay tới Yến Thị.
Thời điểm máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Yến Thị là hai giờ chiều.
Lâm Lạc Đinh ăn mặc toàn thân theo phong cách trẻ trung, có vẻ non nớt như sinh viên vừa mới vào xã hội, rời khỏi khoang hạng nhất, theo chỉ dẫn của tiếp viên hàng không đi tới lối VIP.
Lư Hoành đã chờ ở đây từ sớm, nhìn thấy hắn liền bước nhanh tới, tây trang màu đen, mắt kính viền vàng, dáng vẻ tinh anh, chuyên nghiệp.
Anh ta cũng không trò chuyện quá nhiều, vừa đi theo Lâm Lạc Đinh ra ngoài vừa báo cáo hành trình kế tiếp, "Chủ tịch Lâm, tiệc tối 5 giờ đón khách, 6 giờ bắt đầu, trang phục đã chuẩn bị xong cho ngài rồi, ngài còn ba giờ để tạo hình."
Tiếp viên hàng không vẫn luôn mỉm cười đi theo: "!"
Chủ tịch Lâm? Còn tưởng rằng là tiểu thiếu gia con ông cháu cha nào đó, ôi, nhìn lầm rồi!
Đúng lúc này, phía sau lại truyền đến một giọng nam: "Chủ tịch Lâm? Lão Lâm!"
Lâm Lạc Đinh dừng bước, quay đầu lại, không chú ý tới nụ cười trên mặt tiếp viên hàng không ở bên cạnh đã sắp nứt ra rồi.
Lão, Lão Lâm? Đối với gương mặt non nớt nàylại không biết xấu hổ mà gọi Lão Lâm!
Người ở phía sau gọi Lâm Lạc Đinh lại chính là người quen cũ của nguyên thân, Lâm Lạc Đinh chỉ có duyên gặp mặt với đối phương hai lần, chính là Trương Văn Quân muốn giới thiệu đối tượng cho hắn kia.
Trương Văn Quân mặc một bộ trang phục nghiêm túc, bên cạnh mang theo thư ký, tươi cười chào hỏi Lâm Lạc Đinh, nói: "Tôi đã nói là nhìn giống cậu."
Sau khi hai bên gặp nhau, đoàn người tiếp tục đi ra ngoài, Lâm Lạc Đinh: "Anh cũng tới tham gia tiệc tối từ thiện?"
Trương Văn Quân: "Đúng vậy, công ty phái tôi tới làm đại diện. Cậu thì sao, tôi cũng thật lâu không gặp cậu rồi, không phải là giận vì chuyện lần trước chứ?"
Chính là nói tới việc giới thiệu đối tượng cho hắn trong tiệc sinh nhật.
Lâm Lạc Đinh mỉm cười: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có nhỏ nhen như vậy."
Lư Hoành: "..." Cười thành như vậy còn nói không nhỏ nhen?
Lâm Lạc Đinh còn phải tạo hình, cho nên nhân mã hai bên sau khi lên xe liền tách ra, hẹn gặp lại trong tiệc tối.
Chiếc xe hợp đồng màu đen khiêm tốn chạy một đường đến trung tâm tạo hình đã đặt trước, Lâm Lạc Đinh nhắm mắt ngồi trên sô pha, để mặc thợ trang điểm tô tô vẽ vẽ loạn ở trên mặt.
Lư Hoành ở bên cạnh báo cáo công tác sắp tới: "Về kịch bản <Lạc Lối> kia, phía đạo diễn Thường Nhạc đã nhận được kịch bản, nói sau khi xem xong có câu trả lời thỏa đáng..."
"Tiếp theo chính là hạng mục nghệ thuật tổng hợp, thành viên bộ phận sản xuất đã xác định rồi, đạo diễn, kế hoạch, biên tập, hậu kỳ... đều là nhân viên hàng đầu của công ty, trước đây đã từng có kinh nghiệm ở chỗ khác sản xuất chương trình nghệ thuật tổng hợp."
"Trước mắt tổ đạo diễn đang liên hệ người tham gia chương trình, MC cố định cũng cần xác định..."
Trang điểm nền xong, lúc thợ trang điểm muốn đánh bóng mắt lên mặt hắn, Lâm Lạc Đinh nhấc tay cắt ngang đối phương, đứng dậy bảo người phụ trách trang phục đi qua.
Nhận lấy âu phục đỏ sậm đi vào phòng thay đồ, thay xong trở ra, Lâm Lạc Đinh mở rộng hai tay để nhân viên phục trang xử lý chi tiết.
"Chu Chi Dĩnh thì sao?"
Lư Hoành nghĩ lại một lúc, trả lời: "Đang nghỉ ngơi."
Nhân viên phục trang đang chỉnh cổ áo, Lâm Lạc Đinh hơi nâng cằm lên, "Bảo cô ta trở về làm việc."
Làm việc... Nói làm như công ty chúng ta giống như nhà xưởng bất lương...
Có điều hạng mục <Tay Nghệ Nhân> này ai nấy cũng đều thấy được đội ngũ không tệ, sản xuất hoàn mỹ, lại có Thương Ngu biến mất trước mặt đại chúng đã lâu gia nhập liên minh, người đại diện của Chu Chi Dĩnh đã sớm tìm anh ta trong tối ngoài sáng hỏi thăm mấy lần.
Anh ta ở bên này để lộ tin tức ra, đối phương chỉ có vui sướng.
Lư Hoành gật gật đầu, ghi chép lại việc này.
Lâm Lạc Đinh: "Còn có nghệ sĩ nào cảm thấy phù hợp với nghệ thuật tổng hợp thì đều có thể mời, không nhất định chỉ dùng nghệ sĩ của công ty chúng ta."
Mục đích của hắn là tạo ra lợi ích cho công ty, chứ không phải chỉ tạo ra lợi ích cho nghệ sĩ công ty.
Hắn vừa sửa soạn tạo hình vừa xử lý một vài công việc vụn vặt, chờ lúc tất cả mọi thứ đã chuẩn bị tạm ổn đi ra đã sắp 5 giờ, tới địa điểm.
Trên đường ngồi xe tới sân vận động, Lư Hoành: "Tôi đã đặt một tiệm đồ ăn cho ngài, Chủ tịch Lâm có cần ăn một chút gì hay không?"
Ngẫm lại tiệc tối đại khái chín, mười giờ mới kết thúc, Lâm Lạc Đinh gật đầu. Hai người tới tiệm đồ ăn, ăn chút gì lót bụng. Cuối cùng, lúc tới cửa vào sân vận động đã là 5 giờ rưỡi.
Xe lái theo lối dành riêng tiến vào, hai bên thảm đỏ phía xa xa người đông tấp nập, phóng viên truyền thông cùng fans chen chúc lẫn nhau.
Xe ở đầu của thảm đỏ như nước chảy, phía cuối có người dẫn chương trình tiếp đón minh tinh vào trong.
Mỗi khi có nghệ sĩ đang nổi tiếng bước xuống xe, hiện trường liền nổi lên tiếng hô rung trời, ống kính dài ngắn chớp nháy tách tách không ngừng.
Lư Hoành nhỏ giọng giới thiệu: "Quan Hồng Anh, Hoắc Từ Thư của công ty chúng ta... cũng đã tới rồi, tiệc tối sẽ phát trực tiếp toàn quá trình lên mạng..."
Tiến vào bên trong hội trường, tiếng ồn ào bên ngoài liền từ từ không thể nghe thấy nữa.
Trương Văn Quân ở bên ngoài sân bay, trước khi rời đi đã nói với hắn gặp trong tiệc tối, nhưng ai biết Trương Văn Quân hiện giờ đang ở đâu chứ?
Lâm Lạc Đinh cũng lười đi tìm, ngồi ở vị trí của chính mình, vô cùng nhàm chán lật giở sách tranh vật phẩm đấu giá, chờ tiệc tối mở màn.
Hắn nhìn trúng một bộ dụng cụ uống trà trên tập tranh, cũng không tệ lắm, là do một doanh nhân quyên tặng, lấy từ tay một vị đại gia hiện tại đã rửa tay chậu vàng*, trước đó vị doanh nhân kia mua về để sưu tầm, vẫn chưa từng dùng tới.
*Rửa tay chậu vàng: aka rửa tay gác kiếm, lui về ở ẩn.
Lâm Lạc Đinh nhỏ giọng dặn dò Lư Hoành đợi một lúc nữa đấu giá lấy bộ dụng cụ uống trà này, trong lòng nghĩ tới lại là: Tay Lục Thừa Tập rất đẹp, pha trà chắc chắn sẽ vô cùng vui tai vui mắt.
7 giờ tối, tiệc tối từ thiện chính thức bắt đầu.
"Trân trọng kính chào các vị bằng hữu, khách quý..." Trên trung tâm sân khấu, một người nữ dẫn chương trình dưới sự phối hợp của đồng sự, cười nói lời mở màn.
[A a a a a tôi đến rồi đây, tôi đến rồi đây]
[Chị Chu vẫn là vẻ đẹp sắc sảo prprpr]
[Ống kính mau lướt sang anh trai nhà tôi một chút!]
[Chờ đã! Chớp mắt vừa rồi là ca ca nhà ai vậy, tôi kinh hãi rồi]
[A a a a là Chủ tịch Lâm của tôi a! Awsl Chủ tịch Lâm tuyệt đẹp! Vung gậy dạ quang cho Chủ tịch Lâm của tôi!]
[Quỳ cầu Chủ tịch Lâm xuất đạo!]
------
Đối với Lâm Lạc Đinh mà nói, bữa tiệc tối này khá nhàm chán.
Vật phẩm đấu giá phần lớn đều là đấu giá cái gọi là hiệu ứng minh tinh, ở trong mắt loại người không theo đuổi minh tinh như hắn mà nói thì không đáng một đồng, cũng chỉ có bộ dụng cụ uống trà kia có thể khiến hắn để mắt.
Mặt khác cho dù có một vài vật phẩm đấu giá không phải do minh tinh quyên tặng, lúc còn là ma cà rồng, Lâm Lạc Đinh đã xem mòn, dùng mòn trân bảo cổ xưa rồi, cũng không cảm thấy có gì lạ.
Giữa chừng đấu giá được bộ dụng cụ uống trà, hắn liền đem hạn mức từ thiện còn lại giao cho thư ký Lư Hoành, bản thân thì đứng dậy đi toilet.
Rời khỏi hội trường trung tâm.
"Lão Lâm à, vừa rồi gọi cậu cả buổi cũng không để ý tới tôi?" Trương Văn Quân vỗ vỗ bờ vai hắn từ phía sau.
Lâm Lạc Đinh mấy phút trước đã nghe thấy tiếng bước chân, không vì sự xuất hiện đột ngột của Trương Văn Quân mà kinh ngạc, trái lại đối với lời anh ta nói có chút tò mò, "Khi nào?"
Với thính lực của hắn hiện giờ, không có khả năng không nghe thấy có người gọi hắn.
Trương Văn Quân: "Chính là vừa rồi lúc cậu đấu giá bộ dụng cụ uống trà kia, tôi với cậu cách mấy bàn, nháy mắt với cậu đấy."
Tưởng tượng một chút gương mặt phát tướng của Trương Văn Quân làm ra biểu cảm nháy mắt ra hiệu... vẫn là không thấy cho rồi.
Hai người sóng vai đi về phía toilet. Trên hành lang, Trương Văn Quân lại nhắc tới chuyện trong tiệc sinh nhật anh ta lần trước.
"Chúng ta giao tình nhiều năm như vậy rồi, có một số việc không cần phải gạt tôi đi, nói với ông anh cậu đây một chút nào, cậu rốt cuộc là thích loại nào? Tôi bảo chị dâu giúp cậu xem xét một chút."
Lâm Lạc Đinh: "... Từ khi nào thì anh đổi nghề làm người mai mối vậy." Hắn cũng không đến mức vì chút việc này mà tức giận, trái lại không biết nói gì thật sự là có một chút.
Nghe nói nhân loại có tuổi một chút thì sẽ thích quan tâm chuyện cưới sinh của người nhỏ hơn, có người còn thích làm mai mối cho người khác, Trương Văn Quân...?
Hắn cảm thấy Trương Văn Quân xen vào việc của người khác, Trương Văn Quân cũng ngại hắn không hài lòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành: "Cái này còn không phải trong cả vòng bạn bè chỉ có một mình cậu cô đơn sao?"
"Anh có một cái người bạn tuổi tác cũng không chênh lệch với anh lắm, con cũng sắp vào đại học rồi, con bé nhà anh cũng trung học rồi, cậu nhìn cậu xem, rõ ràng cũng không nhỏ hơn bọn tôi mấy tuổi, hiện giờ ngay cả đám cưới cũng chưa!"
Nghe tới có chút thảm, nhưng hắn cũng không phải nhân loại.
Lâm Lạc Đinh: "... Tôi theo chủ nghĩa độc thân."
Trương Văn Quân còn lâu mới tin mấy lời nhảm nhí này của hắn, lần trước còn nói bản thân sống tiết chế đấy! Có điều... Anh ta dường như thật sự chưa từng nghe nói bên cạnh Lão Lâm có người nào.
Trong lòng có chút nghi ngờ, Trương Văn Quân hồ nghi nghiêng đầu nhìn hắn: "Cậu không phải là cái kia..."
Cái này, cái kia cái gì, Lâm Lạc Đinh nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên bên tai nghe thấy một chút động tĩnh truyền ra từ trong toilet.
Còn có liên quan tới hắn.
Hắn liếc Trương Văn Quân một cái, đẩy cửa đi vào toilet, ở chỗ bồn rửa tay bên ngoài hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo.
Chính xác mà nói là một bên lôi kéo lấy một bên khác, mà một bên khác thấy rõ sắp nhịn không được nữa muốn động tay rồi.
"Cậu mẹ nó tay chân sạch sẽ một chút!" Tròng mắt Hoắc Từ Thư đỏ bừng, gương mặt thanh tú, đẹp trai bởi vì tức giận mà hơi hơi vặn vẹo.
Diện mạo người đàn ông trước mặt cậu ta cũng xem như anh tuấn, lại bởi vì làn da nhợt nhạt cùng ánh mắt âm u mà có vẻ có chút tối tăm.
Người đàn ông nắm lấy cravat của cậu ta, cười nhạo nói: "Cậu nói Lâm Lạc Đinh? Tôi biết ông ta. Như thế nào, cậu cho rằng ông ta sẽ vì bảo vệ cậu mà chống đối với tôi?"
Lâm Lạc Đinh hơn một tháng trước còn cầu hợp tác với hắn ta sẽ chống đối hắn ta?
"Đừng có nằm mơ nữa," Ý châm chọc trong mắt hắn ta càng đậm, đánh giá từ trên xuống dưới gương mặt và dáng người Hoặc Từ Thư, "... Đi theo tôi một thời gian, cậu muốn tài nguyên gì tôi đều cho cậu..."
Bởi vì những lời này của hắn ta, Hoắc Từ Thư hoàn toàn bị chọc giận, có bối cảnh thì thế nào, cùng lắm thì ông đây về sau rời khỏi giới là xong sao! Tay phải nắm thành đấm, dùng sức vung tới trước ⸺
Bị một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng giữ lấy.
"Ai mợ nó xen vào việc người khác!" Hoắc Từ Thư trừng mắt nhìn về phía người tới, vẻ mặt có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó đối diện với gương mặt thản nhiên của Lâm Lạc Đinh, nhất thời nói lắp một hồi, "Lâm, Chủ tịch Lâm?"
Người đàn ông nhìn thấy sắc mặt cậu ta đổi tới đổi lui, nghe thấy Hoắc Từ Thư gọi Chủ tịch Lâm cũng không quay đầu lại, châm biếm dỗ dành: "Cậu xem xem, Lâm Lạc Đinh sẽ bảo vệ cậu sao? Còn không bằng đi theo tôi..."
Sắc mặt Hoắc Từ Thư đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ, trong lòng tràn đầy sỉ nhục và phẫn uất.
"Đi ra ngoài." Lâm Lạc Đinh buông tay ra, hất hất cằm ra hiệu cho cậu ta.
Hoắc Từ Thư cả kinh, chần chừ nhìn theo hướng Lâm Lạc Đinh ra hiệu. Ở cửa toilet, Trương Văn Quân rơi lại phía sau mấy bước đẩy cửa tiến vào, ôn hòa cười cười với cậu.
Hoắc Từ Thư không do dự bao lâu liền lựa chọn rời đi.
Liêu Kim Khải bị người khác quấy rầy, hoàn toàn giận tái mặt, quay đầu lại, giọng điệu âm u nói với Lâm Lạc Đinh: "Chủ tịch Lâm, ngài thế này là không đúng rồi ⸺"
Lâm Lạc Đinh ánh mắt hờ hững, đáy mắt lộ rõ lạnh lùng lại có chút dáng vẻ của Lục Thừa Tập lúc lạnh lùng. Hoặc là nói, hai người vốn là cùng một loại người, chỉ là Lâm Lạc Đinh che giấu càng sâu hơn thôi.
"... Cậu là Lâm Lạc Đinh?" Hầu kết Liêu Kim Khai lăn lộn, hỏi.
"Không phải nói là biết tôi sao?" Lâm Lạc Đinh lạnh lùng nhếch môi, "Hả."
"Biết... Hiện giờ biết rồi... "
Nhìn gương mặt kiều diễm, tinh xảo ở dưới ngọn đèn kia, Liêu Kim Khải thất thần, lẩm bẩm nói: "Vẫn nghe đồn diện mạo Chủ tịch Lâm, Lâm Lạc Đinh có thể sánh với minh tinh, nếu là tôi sẽ nói, những kẻ son phấn phàm tục kia sánh không bằng một phần vạn của cưng... "
Trước đó, lúc trợ lý nói tới, hắn ta sao lại không nhìn ảnh chụp của Lâm Lạc Đinh một chút chứ, vậy mà lại bỏ lỡ một mỹ nhân như vậy?
Hắn ta thất thần vươn tay tới phía gương mặt kia.
Làm gì đấy? Liêu Kim Khải đây là đùa giỡn đến trên đầu Lão Lâm rồi?
Đã sớm nghe nói Liêu Kim Khai của Kim Lân thích đi đường bộ*, trong công ty có nuôi một vài nghệ sĩ nam có chút nhan sắc, làm loạn trong nhà thì thôi đi, vậy mà lại nhìn chằm chằm Lão Lâm?!
*Đi đường bộ: Không rõ nghĩa, chắc là tiếng lóng nói về chơi gay.
Cũng đúng, Lão Lâm gần đây quả thật là dáng vẻ đẹp hơn một chút, nhưng cũng không phải là những nghệ sĩ có thể vì một chút tài nguyên gì đó cũng có thể bán mình kia.
Trương Văn Quân vì câu nói đầy ý đùa giỡn kia mà khiếp sợ không thôi, chưa hồi thần đã nhìn thấy Liêu Kim Khải vươn tay sờ tới, vội vàng vươn tay ra ngăn cản.
Động tác của Lâm Lạc Đinh so với anh ta còn nhanh hơn.
Trương Văn Quân thậm chí không thấy rõ mọi việc xảy ra như thế nào, trong nháy mắt Liêu Kim Khải đã bị đè xuống dưới vòi nước rồi.
Dòng nước lạnh lẽo ào ào phun ra từ vòi nước, phun lên đầu Liêu Kim Khải.
Mà lúc này khóe môi Lâm Lạc Đinh mang theo nụ cười tao nhã, không nhanh không chậm mà tháo cravat của Liêu Kim Khải ra, sau đó trói gô lấy cổ hắn ta.
Liêu Kim Khải cũng không động đậy, chỉ nghiêng đầu không để nước chảy vào mũi, miệng, ánh mắt chuyên chú nhìn Lâm Lạc Đinh ở bên trên, nhìn kỹ mà nói, trên mặt trái lại mang theo ý cười.
"Cưng thích thế này?" Hắn ta hỏi.
Trương Văn Quân đầu đầy mê hoặc.
Sự tình sao lại thành ra thế này rồi? Một người đột nhiên biến thành con nhà võ, người còn lại bị đối đãi như vậy vậy mà lại cũng không giận?
Sợ Lâm Lạc Đinh làm ra việc gì quá đáng, anh ta đứng ở bên cạnh, động khẩu không động thủ, khuyên bảo: "Lão Lâm à, dạy dỗ một chút là được rồi, đừng làm gì quá đáng, nói thế nào thì sau lưng Kim Lân cũng là..."
Lời còn lại anh ta cũng không nói ra.
"Kim Lân?" Động tác trên tay dừng lại một chút, Lâm Lạc Đinh cẩn thận đem gương mặt bởi vì đầu bị ngâm nước trong bồn rửa tay mà có chút chật vật đối chiếu với người trong trí nhớ, lại đúng thật.
Lâm Lạc Đinh: "Cậu là Liêu Kim Khải?"
Tên Liêu Kim Khải ỷ vào bối cảnh mở công ty giải trí xem như hậu cung chưa tính, còn dám làm ăn liên quan đến ma túy khiến cho về sau kéo Giải Trí Song Mộc chết theo?
Liêu Kim Khai cười: "Chủ tịch Lâm nhớ được anh sao? Nghe nói Song Mộc vẫn luôn muốn hợp tác cùng Kim Lân, không bằng hôm nào chúng ta tìm một khách sạn... từ từ nói chuyện~"
"A, cậu nghe nói nhầm rồi." Cravat tiếp tục quấn lấy cổ người đàn ông, một đầu khác gọn gàng dứt khoát cột lên trên vòi nước.
Lâm Lạc Đinh cong môi búng tay một cái: "Bay giờ cậu có thể bắt đầu cầu nguyện rồi."
Liêu Kim Khải: "Cầu nguyện cái gì?" Thờ ơ với tình cảnh của chính mình.
Lâm Lạc Đinh hơi hơi cúi người, vào lúc hơi thở người đàn ông trở nên gấp gáp, để lại một câu nói không rõ ý tứ: "Cầu nguyện người tiếp theo tới toilet sớm một chút."
Thẳng đến khi người đi rồi, Liêu Kim Khải còn đang nhớ tới ánh mắt vừa kiêu ngạo lại băng lạnh của Lâm Lạc Đinh trước khi rời đi, hắn ta cười nhạo thành tiếng, nhấm nháp đủ rồi, liền dùng bàn tay vẫn còn tự do tắt nước đi.
Vừa rồi không phải hắn ta không thể phản kháng, nhưng người đẹp chủ động mở rộng vòng tay với hắn ta, hắn ta vì sao phải phản kháng mà không phải là hưởng thụ chứ?
Lau đi nước trên mặt, tiếp đó tháo cravat quấn ở trên cổ, sau đó nụ cười của Liêu Kim Khải cứng đờ...
"Phắc!" Hắn ta vểnh mông nằm trên bồn rửa tay mắng lớn thành tiếng.
Cái đồ quỷ này sao lại không tháo ra được!
Bên ngoài toilet, Hoắc Từ Thư chờ hai người Lâm Lạc Đinh đi ra, nói riêng lời cảm ơn với Lâm Lạc Đinh rồi mới rời đi.
Trương Văn Quân cũng không biết nên đánh giá hắn như thế nào, tính tình nóng nảy cũng rất là nóng nảy, với Liêu Kim Khai mà cũng dám nói đánh là đánh, có điều không đề cập tới cái này vẫn là rất biết làm người.
Thấy Lâm Lạc Đinh tìm trái, tìm phải gì đó, anh ta hỏi: "Cậu tìm cái gì?"
Hành động kế tiếp của Lâm Lạc Đinh đã cho anh ta đáp án. Hắn lấy một cái bảng cảnh báo mặt đất*, bên trên viết "Toilet đang sửa chữa, xin đừng sử dụng" đặt ở trước cửa toilet.
*Bảng cảnh báo mặt đất: Cái bảng vàng vàng hay đặt dưới đất để cảnh báo
Hiện giờ có thể xem như hiểu được câu "có thể cầu nguyện" kia là ý gì rồi. Khóe miệng Trương Văn Quân giật giật, không biết nói gì lại vừa buồn cười: "Sao lại giống một đứa nhóc con thế này."
Dứt lời có chút lo lắng: "Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
Rút cái khăn vuông trước ngực ra, sau khi xoa xoa tay thì ném đi, Lâm Lạc Đinh không xem là gì, nói: "Không chết được."
Nếu Trương Văn Quân biết cách thức hắn trói Liêu Kim Khải, người bình thường không tháo ra được, phỏng chừng sẽ không yên lòng sớm như vậy.
...
Khúc nhạc đệm nho nhỏ trong tiệc tối hôm đó, Lâm Lạc Đinh không để ở trong lòng.
Hắn biết Kim Lân liên quan đến ma túy, Liêu Kim Khải liên quan đến ma túy, nhưng những tin tức này là biết được từ cuốn tiểu thuyết <Tinh Thần Đại Hải> kia, hắn không lấy ra được chứng cớ xác thực gì.
Cho nên trước khi Kim Lân bị niêm phong, hắn chỉ có thể cố hết sức không can thiệp quá nhiều, để tránh cho nội dung vở kịch xuất hiện sai lệch.
Lâm Lạc Đinh không ngờ tới chính là hắn tạm thời thả Liêu Kim Khai một lần, Liêu Kim Khải trái lại nhìn trúng hắn rồi.
Đối phương không biết từ chỗ nào lấy được số điện thoại của hắn, ba lần bốn lượt gọi điện thoại quấy rầy hắn, phiền tới mức hắn mua một cái sim di động khác dùng cho việc riêng.
Sau đó Liêu Kim Khai không liên hệ được người liền tới công ty làm phiền hắn.
Tuy rằng Lâm Lạc Đinh đi làm thì ít, nghỉ phép thì nhiều, nhưng tóm lại vẫn có ba ngày đi làm. Liêu Kim Khải tới vồn vã một chút luôn có thể chặn được người.
Hắn ta cũng không làm gì, chỉ là tặng một chút hoa, tặng một chút quà, cho dù là bị Lâm Lạc Đinh không ngó tới, kiên trì hơn một tháng còn không biết mệt.
Ví dụ như hôm nay, Lâm Lạc Định lại một lần nữa tránh khỏi tầm mắt thư ký Lư về sớm, ở cửa đụng phải Liêu Kim Khải tay ôm hoa hồng.
Gương mặt đối phương vốn dĩ tái nhợt, tối tăm, trải qua một khoảng thời gian chăm sóc đã sáng bóng hơn không ít, ôm lấy hoa hồng đỏ đang nở đẹp nhất đi qua, nói: "Anh đã đoán được hôm nay cưng sẽ về sớm mà~"
Tầm mắt Lâm Lạc Đinh lướt quá hắn ta, nhìn về phía sau hắn ta.
Nơi đó vừa có một chiếc xe Van dừng lại. Trên xe, một chàng trai đeo khẩu trang duỗi chân dài ra, bước xuống.
"Hoa hôm nay là hoa hồng đỏ, thích không?" Hoa hồng đỏ được gói tinh tế đẹp đẽ đẩy tới trước người Lâm Lạc Đinh, Liêu Kim Khải mang theo nụ cười mê người, hỏi.
Nghe thấy mấy chữ nhạy cảm, chàng trai giương mắt nhìn sang.
Lời tác giả: Liêu Thô Lỗ chỉ là một công cụ xúc tiến tình cảm giữa Chủ tịch Lâm và Tiểu Lục phát triển, mọi người không cần quá để ý. Bắn tim.