Ngày hôm sau Lâm Lạc Đinh mới nghe trợ lý nói tới chuyện ngày hôm qua Phong Tiêu Tiêu té xỉu.

Hôm nay hắn hiếm khi dậy thật sớm ⸺ chưa đến 8 giờ, nhớ tới trước đó trợ lý từng nói ở gần trường học có rất nhiều tiệm bán đồ ăn sáng ngon, liền rửa mặt một chút ra ngoài ăn sáng.

Tiệm bán đồ ăn sáng tọa lạc ở một bên đường cái, bên ngoài cửa treo rèm cửa trong suốt chắn lại khói bụi bốc lên do xe cộ thường xuyên chạy qua chạy lại trên đường.

Lâm Lạc Đinh ngồi ở bên bàn dựa vào tường, ngậm ống hút, hút một ngụm sữa đậu nành trong ly, hương vị sữa đậu nành trộn lẫn cùng đường trắng ngọt ngào có một loại phong vị đặc biệt.

Hắn nghĩ tới lại là cảm giác ngày hôm qua mút lấy máu Lục Thừa Tập.

Dùng một câu mà nhân loại thường nói chính là, mùi vị chàng trai này ngọt ngào chết đi được ~ Bị suy nghĩ miên man của chính mình chọc cười, khóe miệng hắn tràn ra ý cười.

Hàn Mỹ Mỹ ở đối diện đang giải thích sự kiện Phong Tiêu Tiêu té xỉu, lời nói hơi chút ngập ngừng, ông chủ thật sự là càng ngày càng mê người mà, ực.

Hàn Mỹ Mỹ: "Em đã tìn hiểu một chút, Phong Tiêu Tiêu đại khái là 11 giờ té xỉu, hôn mê chừng 5 phút, về sau tỉnh lại thì vẫn luôn ở trạng thái mất hồn, còn xin đạo diễn nghỉ phép."

Vừa nói vừa cảm thấy kỳ quái trong lòng, ông chủ vì sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với Phong Tiêu Tiêu rồi, trước đó không phải chỉ nghe tin tức của Tiểu Lục sao?

Lâm Lạc Đinh hiển nhiên sẽ không giải đáp nghi hoặc của cô, sau khi nghe xong tùy ý gật gật đầu, cũng không phí quá nhiều thời gian ở trên chuyện này.

"Ngoại ô Tân Thị có chỗ nào để giết thời gian không?"

Hàn Mỹ Mỹ liền mở sổ ghi chép ra, lật xem tư liệu trên bản ghi chép của chính mình, "Gần đây có vườn trà, vườn trái cây, hai ngọn núi lớn, một cây cầu vượt sông lớn nổi tiếng địa phương, còn có khu du lịch sinh thái..."

Lâm Lạc Đinh: "Nói một chút về vườn trái cây."

Hàn Mỹ Mỹ: "Hiện giờ hoa quả chín chủ yếu có anh đào, ô mai, mận, đào... Vườn trái cây gần đây nhất có bốn cái, những hoa quả này không chắc chắn đều có, nhưng bình thường đều có trồng vài loại."

Cân nhắc đến quan hệ giữa ông chủ và Tiểu Lục, nói xong câu cuối còn nhắc nhở một câu, "Đoàn làm phim của ngài Lục hôm nay ra ngoài quay ngoại cảnh, chính là tới một vườn trái cây trong đó."

"Hửm?" Lâm Lạc Đinh có chút hứng thú, "Không cần nói cho tôi biết cậu ta đã đi đâu, xem xem chúng ta có thể gặp hay không là được rồi."

Oa whoa, đây là muốn thử xem có duyên phận hay không sao? Thật là biết chơi nha!

Hàn Mỹ Mỹ: "Tổng cộng có bốn vườn trái cây."

Lâm Lạc Đinh: "Vậy tới vườn thứ ba trong bản ghi chép của cô đi."

Cúi đầu xác nhận tên của vườn trái cây thứ ba xong, Hàn Mỹ Mỹ ngẩng đầu cười nói: "Vâng ạ, ngài Lâm."

Chú ý tới mặt của cô, Lâm Lạc Đinh: "Mặt liệt khỏi rồi?"

Hàn Mỹ Mỹ: "Vâng ạ" Dùng thuốc lâu như vậy, cô cuối cùng cũng khỏi rồi, cuối cùng cũng không cần phải da cười nhưng mặt không cười nữa rồi!

Ai ngờ Lâm Lạc Đinh nghe xong, "Thật ra không cười đẹp hơn một chút."

Hàn Mỹ Mỹ: "..." Ông chủ có phải đang nói cô cười xấu hay không?

Hàn Mỹ Mỹ đi thanh toán trước một bước, Lâm Lạc Đinh uống xong sữa đậu nành trong ly cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Mắt thấy người sắp đi rồi, cô gái ở bàn bên cạnh trong tối ngoài sáng nhìn trộm Lâm Lạc Đinh không biết bao nhiêu lần bỗng nhiên đứng dậy nhỏ giọng hỏi: "Chào anh... anh, anh là minh tinh à?"

Lâm Lạc Đinh nghiêng đầu nhìn cô, mày thanh mi tú, sóng mắt kiều diễm lại đa tình, "Bộ dạng của tôi rất giống minh tinh?"

"Không, không phải!"

Cô gái là học sinh của một trường trung học gần đây, bị hắn nhìn đến đỏ mặt, ngại ngùng nói, "Không phải, là dáng vẻ của anh quá đẹp, em nghe nói có một đoàn làm phim quay phim ở Ngũ Cao, cho nên..."

Hơn nữa vừa rồi hình như cô nghe thấy hắn cùng chị gái đi tính tiền nói "đoàn làm phim" gì đó...

"Tôi không phải minh tinh," Lâm Lạc Đinh bị một câu khen ngợi bộ dạng của cô làm cho tâm tình vui vẻ, không chút keo kiệt mà cong khóe môi lên, "Có điều tôi có thể xem những lời này của cô là lời khen ngợi."

Thấy Hàn Mỹ Mỹ tính tiền xong trở về, hắn gật gật đầu với cô gái, xoay người rời đi, thân ở tiệm bán đồ ăn sáng đơn sơ cũng không làm tổn hại một chút đến sự tao nhã của hắn.

Cô gái ngây ngốc nhìn hắn một lúc lâu, sau khi hoàn hồn lại, thất hồn lạc phách mà ngồi lại vào chỗ, lẩm nhẩm nói: "Dáng vẻ anh ấy thật là đẹp a~"

Em trai song sinh ngồi đối diện cô nhìn màn cửa đung đưa, ngây ngốc gật đầu, "Ừm~ ừm~"

...

Việc đi tới vườn trái cây đã có Hàn Mỹ Mỹ sắp xếp, Lâm Lạc Đinh chỉ cần ngồi xe chừng hai giờ là đến cửa vườn trái cây thứ ba, tự có chủ nhân vườn trái cây ở đó chờ hắn.

Ông chủ vườn trái cây là một người đàn ông có làn da hơi ngăm đen, mặt mũi chất phác, phía sau ông là một cánh cửa sổ màu đen rộng mở, bên trên treo một tấm ván gỗ không có quy tắc, trên tấm ván gỗ viết ba chữ "Vườn Bàn Đào".

Xuyên qua cánh cửa sắt, nhìn về phía bên trong vườn trái cây, bên trong vườn màu xanh trải rộng, ánh mặt trời len qua cành lá rậm rạp, chiếu lên mặt đất những đốm sáng rải rác, hơi thở sự sống bừng bừng phả vào mặt.

Nhìn gương mặt tinh xảo đến có chút không chân thật của Lâm Lạc Đinh, vị chủ vườn này chân chân thật thật kinh diễm một hồi, ngoan ngoãn, ông ta chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp như vậy.

"Ngài Lâm?" Ông ấy dùng tiếng phổ thông mang theo chút khẩu âm địa phương để xác nhận.

Lâm Lạc Đinh gật gật đầu, không có hỏi có đoàn làm phim đến quay phim hay không.

Nhưng chủ vườn này vừa thấy mặt liền báo lại sự việc, dẫn người đi vào trong vườn, "Cái cổng này cách khu vực anh đào hơi gần, gần như cả một mảng lớn này đều là trồng anh đào, chủng loại trong và ngoài nước đều có."

Ông ta vung tay vẽ ra một phạm vi không nhìn ra được là bao lớn.

"Bên cạnh chính là trồng mận, đoàn làm phim hôm nay đến đây quay phim, ở bên đó đã dọn dẹp rồi, nếu ngài Lâm cảm thấy hứng thú, tôi cũng có thể mang ngài qua xem một chút."

Dù sao thì ông cũng là chủ vườn, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.

Lâm Lạc Đinh cũng không biết là vị chủ vườn tướng mạo chất phác này là vì thấy bộ dạng hắn đẹp dự định dẫn hắn phá lệ một lần, nghe ông ta nói đến việc có đoàn làm phim đến quay phim, "Là đoàn làm phim gì?"

Chủ vườn đáp: "Hình như là quay phim học đường, tôi thấy rất nhiều diễn viên của bọn họ đều mặc đồng phục học sinh."

Vậy là mười phần có tám, chín phần là nhóm Lục Thừa Tập bọn họ rồi.

Lâm Lạc Đinh: "Bọn họ khi nào thì có thể quay xong?"

Chủ vườn: "Cái này thì tôi không rõ nữa, ngài Lâm muốn tới xem một chút?"

"... Không cần." Sau khi suy tư giây lát, hắn nói. Đi qua cũng chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, hơn nữa hôm nay không có phân cảnh chơi bóng rổ.

Gạt một cành cây kết đầy quả đỏ, ngửi một hơi trái cây tươi mát, sườn mặt xinh đẹp, Lâm Lạc Đinh: "Ông chủ có việc thì cứ đi trước đi, tôi tùy tiện đi dạo một chút."

Chủ vườn: "..." Thật ra tôi cũng không bận gì.

Có điều đối phương cũng đã nói như vậy rồi, ông cũng không thể da mặt dày mà ở lại, "Những trái cây này muốn ăn cứ hái, ngoại trừ hái xuống để mang đi đều không lấy tiền."

Chủ vườn nói xong liền mang theo nụ cười chất phác, thật thà rời đi, bảo bọn họ có việc thì gọi điện thoại cho ông ấy, Hàn Mỹ Mỹ có số điện thoại của ông ấy.

Hàn Mỹ Mỹ: "Ngài Lâm còn có dặn dò gì?"

Ngài Lâm tự mình lấy đi một bình nước khoáng, đồng thời nói với cô: "Không cần đi theo tôi."

...

Vườn trái cây tên là "Vườn Bàn Đào" này rất lớn, chỉ là khu vực anh đào mà Lâm Lạc Đinh đã đi dạo nửa giờ vẫn chưa đi đến bên rìa.

Trên cây quả kết đầy cành, có đỏ cũng có vàng.

Anh đào màu đỏ lại chia ra giống trong nước và ngoài nước, giống trong nước thì đỏ óng ánh, giống nước ngoài thì đỏ đậm.

Lâm Lạc Đinh nhớ tới trong tòa thành của chính mình có trồng một vườn trái cây lớn, bên trong cũng trồng anh đào, có điều lúc đó mảnh vườn trái cây kia phần lớn là được hắn dùng để thưởng thức.

Bởi vì ma cà rồng chỉ có thể nhấm nháp ra mùi vị máu tươi.

Hiện giờ thì khác rồi, biến thành nhân loại tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng có thể nhấm nháp các loại hương vị cũng rất tốt.

Hái từ đầu cành xuống một chùm anh đào màu đỏ, dùng nước khoáng tẩy xong liền cho vào miệng.

Vỏ bên ngoài mỏng manh, chỉ cần khẽ mím môi liền có thể gạt ra, trong vị ngọt mang theo vị chua, làm cho ánh mắt Lâm Lạc Đinh cũng hơi hơi híp lại.

Tóc trên đỉnh đầu bị một mảnh lá anh đào nghịch ngợm đâm chọc, hắn hung hăng ngắt lá, trực tiếp hái nó xuống tiện tay ném một cái.

Lá anh đào đánh một vòng tròn bay xuống đất.

"Sàn sạt... Sàn sạt..."

Lâm Lạc Đinh nghiêng tai nghe một chút, tiếng bước chân rất quen thuộc.

Hắn gạt lá cây ra đi tới gần phía phát ra âm thanh, quả nhiên ở dưới tàng cây cách đó không xa, nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Người đưa lưng về phía hắn mặc đồng phục học sinh, trong tay cầm một cái nón che nắng, một tay khác thì cáu kỉnh vuốt tóc ra sau đầu.

Nói như vậy bọn họ thật ra vẫn rất là có duyên?

Đều là ở trong tình huống không biết rõ tình hình, hắn có thể chọn trúng cùng một vườn trái cây với đối phương, đối phương có thể tự mình đi đến gần hắn.

Hắn lặng yên không một tiếng động đi qua, một bàn tay che ở trước mắt chàng trai, ở bên tai chàng trai, hỏi: "Tôi là ai?"

Thân thể bên dưới tay dừng lại một chút: "... Chủ tịch Lâm?"

Lục Thừa Tập là đi ra ngoài hít thở, thật sự là bị Phong Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm đến phiền lòng.

Cậu cho rằng lấy cớ đối diễn để tới gần đã là cực hạn rồi, lại không ngờ rằng ánh mắt mang theo cảm giác tồn tại mười phần của đối phương càng thêm khiến cậu buồn bực.

Nghe nói ngày hôm qua đối phương sau khi té xỉu tỉnh lại thì rất không bình thường, nhưng việc này không có nghĩa là cậu phải dễ dàng nhẫn nhịn cái không bình thường này.

Cho nên nhân lúc không có cảnh diễn của mình, Lục Thừa Tập liền đi ra ngoài hít thở, không ngờ lại ở chỗ này gặp Lâm Lạc Đinh.

"Tôi không thích câu trả lời này." Lâm Lạc Đinh che mắt chàng trai, nói.

Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm, chính xác mà nói, hắn không phải họ Lâm.

Trên tay hắn còn lưu lại hương vị anh đào đã ăn, chua chua ngọt ngọt, truyền vào trong mũi Lục Thừa Tập.

Chân mày nhíu chặt thả lỏng ra một chút, nghĩ nghĩ hành động lúc bình thường của hắn, Lục Thừa Tập: "... Lâm Lạc Đinh?"

"Ừm, trả lời đúng rồi~" Bàn tay che ở trước mắt thuận thế trượt xuống, lướt qua mũi và môi, cuối cùng dừng lại ở chỗ hầu kết.

Từ sau lưng dựa lên người chàng trai, Lâm Lạc Đinh thưởng thức hầu kết của hắn, hỏi: "Sao cậu lại ở đây?" Giọng nói biếng nhác giống như mặt trời cuối xuân.

Lục Thừa Tập: "Không có cảnh diễn của tôi, đi ra ngoài hít thở."

Lúc nói chuyện, hầu kết di động lên xuống, im lặng một lúc, cậu nắm lấy bàn tay làm loạn trên cần cổ, khàn giọng nói: "Sẽ có người tới đây."

Nơi này cách đoàn làm phim không tính là quá xa, nếu có người giống như cậu, nhân lúc rảnh rỗi đi dạo xung quanh, đi dạo đến chỗ này, có khả năng rất lớn sẽ nhìn thấy bọn họ.

Lâm Lạc Đinh: "... Chỉ có chúng ta, không có những người khác."

Hắn vừa nhìn thấy người này thì tim liền ngứa ngáy khó nhịn, luôn muốn làm chút gì đó.

Cậy vào năm giác quan sắc sảo của chính mình, có động tĩnh gì, bất cứ lúc nào cũng có thể kịp thời phát hiện, Lâm Lạc Đinh đẩy chàng trai về phía một gốc cây gần đấy.

Trên cây anh đào tô điểm đầy trái cây như hồng bảo thạch, chàng trai mày kiếm mắt sáng, dựa lưng vào thân cây màu xám nâu, quả đỏ lá xanh bên trên, cả khung cảnh giống như một cuộn tranh màu sắc nồng đậm.

"Đừng lo lắng, tôi bảo đảm sẽ không có ai nhìn thấy thứ không nên thấy..."

Hắn tán thưởng vẻ đẹp lạnh lùng, trầm tĩnh của chàng trai. Chàng trai không biết là đã nghĩ thông suốt rồi hay không, sau khi khẽ nhíu nhíu mày, đôi mắt đen bình tĩnh cũng nhìn hắn.

Không ai biết Lục Thừa Tập vào giờ phút này suy nghĩ cái gì, Lâm Lạc Đinh cũng không biết.

Hắn thấy anh đào đỏ ở đầu cành rũ xuống, đến gần, vươn tay muốn hái xuống một chùm. Vừa lúc có một đốm sáng chiếu xuống chỗ này, chói đến mức hắn nheo mắt lại.

Lục Thừa Tập tự nhiên mà đeo mũ rơm che nắng lên trên đầu hắn.

Đại lão gia sống an nhàn sung sướng đến giống như không dính khói lửa nhân gian, đầu đội đỉnh một cái mũ rơm khô vàng, có chút không ăn khớp, lại hài hòa một cách khó hiểu.

Đầu ngón tay sờ sờ môi dưới chàng trai, Lâm Lạc Đinh: "Muốn ăn anh đào không?"

Nói xong hái xuống một chùm quả đỏ.

Lục Thừa Tập không nói gì, chỉ nhìn hắn.

Hắn biết Lâm Lạc Đinh không phải muốn cho hắn ăn anh đào, mà là muốn nhìn thấy hình ảnh anh đào đỏ thẫm được cậu ngậm ở giữa môi mà thôi.

Cậu vậy mà lại hiểu người này đến vậy.

Lâm Lạc Đinh cố ý chọn một quả đỏ nhất đặt ở giữa môi chàng trai, chàng trai hoàn toàn không há mồm, hắn quả nhiên không để bụng, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, nhìn một màn trước mắt.

Nhìn hài lòng rồi mới tiện tay ném anh đào xuống đất, quả còn dư lại thì nhét vào trong tay Lục Thừa Tập.

Dựa lên vai chàng trai, hắn miễn cưỡng ra lệnh: "Đút tôi."

Bởi vì tư thế, Lục Thừa Tập không thể không dùng bàn tay cầm theo chùm anh đào ôm lấy hắn.

Khoảng cách hai người rất gần, hơi thở ấm áp, ướt át từng chút, từng chút một phả lên đường viền nơi cằm bên sườn mặt Lục Thừa Tập, khẽ rũ tầm mắt xuống liền có thể nhìn thấy bờ môi đỏ hồng của Lâm Lạc Đinh.

Bàn tay trống hái anh đào xuống đưa tới bên miệng Lâm Lạc Đinh, Lâm Lạc Đinh lắng nghe hơi thở vững vàng của cậu, ngậm lấy anh đào vào trong miệng.

Trên môi thấm ướt nước khoáng còn lưu lại sau khi tẩy rửa, có vẻ càng thêm đầy đặn, óng ánh.

Giống như anh đào còn đọng giọt sương sáng sớm.

Một quả lại một quả, bờ môi mềm mại ngẫu nhiên cọ qua đầu ngón tay, lưu lại cảm giác tê dại mơ hồ.

Sắc mặt Lâm Lạc Đinh không thay đổi, Lục Thừa Tập cũng mặt không biến sắc, tất cả mọi thứ giống như vô cùng tự nhiên.

Vành nón rộng rãi tựa lên bên trán người đàn ông, che đi cảnh tượng kiều diễm bên dưới vành nón.

...

Đút xong một chùm anh đào, nuốt thịt quả xuống, Lâm Lạc Đinh nói: "Phong Tiêu Tiêu hình như đang tới đây rồi."

Trong hơi thở đều là hương quả chua ngọt.

Hắn đứng thẳng thân thể, lui lại nhìn phía xa xa, trong lòng thầm đếm mấy tiếng, phía cuối hàng bóng râm quả nhiên xuất hiện thêm một bóng dáng màu xanh bạch.

Lục Thừa Tập nhìn qua theo.

Xa xa, Phong Tiêu Tiêu chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị phát hiện ngay, vội vàng xoay người trốn ở phía sau một thân cây, nhưng mà thân cây không tính là lớn, không thể che chắn được thân thể của cô ta.

Thân thể giấu ở sau gốc thụ của cô phát run, trong lòng có chút hoảng.

Cô là đi theo phía sau Lục Thừa Tập tới đây, sợ bị phát hiện, chỉ đi theo ở xa xa, bởi vậy hao tốn một chút thời gian mới tìm được người.

Hai người.

Hai người đứng ở bên cạnh gốc cây, ở giữa chỉ cách mấy bước, thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng mà, nhưng mà... Bọn họ là hẹn gặp mặt ở nơi này sao?

Đợi trong chốc lát không nghe thấy tiếng động, Phong Tiêu Tiêu cố lấy can đảm, thăm dò nhìn về phía sau.

Nơi đó đã sớm không còn ai nữa.

"!" Cô ta tức giận đến dậm chân.

...

"Cậu nói xem cô ta vì sao phải ẩn nấp?" Lâm Lạc Đinh tò mò, hiện giờ hắn đối với Phong Tiêu Tiêu này lại cảm thấy rất hứng thú.

Giọng nói chàng trai trầm thấp lãnh đạm, đáp lại: "Không rõ ràng lắm." Kéo hắn đi càng sâu vào phía trong vườn trái cây.

Lòng bàn tay thon dài, mạnh mẽ nóng rực, cổ tay hơi gầy nhẵn nhụi, mát lạnh.

Hai người đắm chìm dưới ánh mặt trời loang lổ, Lâm Lạc Đinh đội mũ rơm che nắng, Lục Thừa Tập không có che chắn, ánh sáng chiếu lên gương mặt tuấn mỹ bức người của cậu.

Lâm Lạc Đinh cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người Phong Tiêu Tiêu, cảm thấy hứng thú cũng chỉ là một chút hứng thú mà thôi, người hắn cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Lục Thừa Tập.

Cả vườn đầy anh đào này làm cho hắn có một vài ý tưởng, "Chúng ta cũng trồng một ít anh đào đi." Có thể ở trong vườn anh đào làm một chút trò chơi nhỏ giống như hôm nay vậy.

"Còn có ô mai, nho..." Vườn ô mai, vườn nho cũng không tệ.

"Chỉ là chỗ ở hiện giờ có hơi nhỏ..." Nếu có thể đem nhân loại mang về trong thành thì tốt rồi.

Lục Thừa Tập không nói một lời, đối phương mới mở miệng nói vài câu, trong lòng đến tột cùng đang suy nghĩ gì chỉ có bản thân hắn biết rõ.

Bọn họ vẫn không dừng lại, người ở phía sau cũng không theo kịp nữa.

...

Bởi vì còn phải quay phim, Lục Thừa Tập không rời đi lâu lắm, tính toán thời gian gần đến liền trở về phim trường.

Lần đầu tiên cậu chủ động đi quan sát Phong Tiêu Tiêu, đối phương không biết trở về khi nào, ngồi ở trên ghế mềm dùng để nghỉ ngơi trong phim trường, vẫn đang nhìn hắn như cũ, chỉ là ánh mắt vô cùng phức tạp.

Cậu lười tìm tòi nghiên cứu trong sự phức tạp này bao hàm những cảm xúc nào, vừa lúc Chu Miểu gọi cậu, Lục Thừa Tập liền thuận đó đi theo Chu Miểu sang một bên.

"Thành thật nói cho anh biết, cậu mới vừa có phải đi riêng cùng Phong Tiêu Tiêu hay không?" Tránh khỏi đám đông, Chu Miểu hạ thấp giọng hỏi, "Không phải cậu đã đồng ý với anh sẽ tập trung cho sự nghiệp..."

Lời hôm qua mới nói, hôm nay liền đã quên rồi?

Lục Thừa Tập cắt ngang anh ta: "Phong Tiêu Tiêu vừa rồi cũng rời đi?"

Chu Miểu bị câu hỏi này của cậu làm cho sửng sốt, "Cậu không biết? Cậu chân trước nói đi ra ngoài hít thở, cô ta ở sau lưng liền đi theo rồi... Cậu không biết hiện giờ trong đoàn làm phim đều đang âm thầm lan truyền cái gì, nói cậu và Phong Tiêu Tiêu không chừng sẽ phim giả tình thật..."

"Nếu đã là lời đồn, đợi sau khi đóng máy tự nhiên sẽ chưa đánh đã tan." Chàng trai thản nhiên nói.

Sau khi đi ra ngoài giải tỏa tâm tình một vòng, cảm xúc bình tĩnh hơn rất nhiều.

Chu Miểu cũng biết đạo lý này, "Cậu vừa rồi thật sự chưa từng gặp cô ta?"

"A, anh còn cho rằng hai người các cậu đã hẹn trước rồi đây," Anh ta nhẹ nhàng thở ra trong lòng, "Không biết có phải đi theo cậu hay không, không gặp cũng tốt..."

Nói xong chú ý tới bàn tay trống không của nghệ sĩ, anh ta nhớ rõ đó chính là đạo cụ dùng để quay phim, liền hỏi: "Mũ của cậu đâu? Mang ở trên đầu cũng có thể để lạc?"

Lục Thừa Tập: "... Có thể là không cẩn thận bị anh đào móc rơi rồi."

Chu Miểu: ???

Anh đào còn có thể mọc tay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play