Côn trùng rả rích, chim hót líu lo, ánh mặt trời tươi sáng.

Thời gian đã gần giữa trưa, màn cửa sổ kéo mở, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào một nửa, rọi lên sàn phòng khách màu đỏ không nhiễm một hạt bụi nhỏ, cũng rọi lên một góc sô pha đang có hai người đàn ông chen chúc.

Trên sô pha, hai thân thể nam tính một trên một dưới xếp chồng lên nhau. Hai đôi chân quấn quýt di động, ánh mặt trời màu vàng rạng ngời trên chân cũng theo đó khẽ di động.

Theo âm cuối của câu "Cho tôi" kia biến mất trong không khí, Lâm Lạc Đinh chậm rãi nâng người lên.

Lục Thừa Tập lập tức nhẹ nhàng thở ra, cố hết sức không để ý cảm giác nơi cổ, đôi mắt đen nhìn người đang ngồi trên người, "... Muốn cái gì."

Lời vừa ra khỏi miệng liền phát hiện trạng thái của Lâm Lạc Đinh lúc này không đúng.

Làn da Lâm Lạc Đinh rất trắng, màu trắng này giống như bạch ngọc, bên trong trơn bóng lộ ra lành lạnh. Nhưng hiện giờ, phía đuôi mắt hắn lại ửng lên sắc đỏ nhàn nhạt. Màu trà long lanh trong tròng mắt trở nên mờ mịt, nồng đậm giống như nở ra một bông hoa màu đỏ.

Cậu nhận ra không đúng, "Ngài làm sao vậy?"

Lâm Lạc Đinh không trả lời, nhìn chàng trai có chút thất thần, tầm mắt chậm rãi di chuyển tới bàn tay siết chặt ở bên thắt lưng.

Là nơi này... Màu mắt của hắn càng thêm nồng đậm.

Mùi vị thơm ngọt quanh quẩn nơi đầu mũi, so với những thứ đã nếm thử trước đây đều mê người hơn.

Kéo bàn tay ở bên thắt lưng qua trước mặt, mở ra. Lòng bàn tay bị thương đỏ hồng một mảng, từng giọt từng giọt máu mỏng manh giống như nụ hoa hồng, chen chúc lẫn nhau trên lòng bàn tay chàng trai.

Lâm Lạc Đinh liếm láp nụ hoa hồng trên lòng bàn tay.

Thuần túy, thơm thuần, nồng đậm.

Hắn nếm thấy hương vị linh sam xa xăm, tuyết tùng lạnh lẽo, cũng nếm thấy mùi rượu Rhum say đắm, các loại hương vị trong nháy mắt nổ tung trong đầu.

Giống như một vò rượu cũ được cất giữ nhiều năm vỡ ra trước mắt, chất rượu màu hổ phách chảy lan, hương vị tràn ngập.

Men say mê người thông qua dây thần kinh truyền đến trung tâm, lại thông qua trung tâm nhanh chóng lan tràn tới mỗi một góc trong thân thể.

Không, không chỉ so với những hương vị trước đây từng nếm thử, mà là so với tất cả hương vị trước đâu từng nếm thử gộp chung vào còn thơm hơn.

Lâm Lạc Đinh thỏa mãn híp híp mắt, sau khi dư vị qua đi phát hiện nụ hoa hồng trước mặt đã không còn. Nương theo mùi hương nhìn lại, đối diện với ánh mắt có chút phức tạp của chàng trai.

"Ngài có sở thích ăn uống khác thường?" Lục Thừa Tập hỏi hắn.

"Sở thích ăn uống khác thường?" Nghiêng nghiêng đầu cười khẽ, trong tiếng cười mang theo trào phúng đối với quy định thế tục của nhân loại, "Cậu là chỉ hành vi liếm máu vừa rồi của tôi?"

Lâm Lạc Đinh không chút để ý, nói: "Tôi cũng không phải là máu của ai cũng sẽ xem trọng."

Ngón trỏ cọ qua giọt máu rỉ ra sau khi lòng bàn tay nắm chặt của chàng trai, ngậm lấy, đưa vào miệng mút mát, ánh mắt quấn chặt lấy tầm mắt chàng trai, hắn phủ người xuống, nói nhỏ:

"Ít nhất cho tới hiện tại, tôi chỉ muốn của cậu."

Tâm tình Lục Thừa Tập càng thêm phức tạp, nhưng cậu rất rõ ràng đó cũng không phải chán ghét và ghê tởm đối với Lâm Lạc Đinh hoặc là một loạt hành vi này của Lâm Lạc Đinh.

Cậu cũng không muốn làm rõ những thứ phức tạp này là cái gì, chỉ nói: "Bẩn."

"Không, rất ngọt..." Âm thanh say đắm nói.

Kéo chàng trai ngồi dậy, để cho cậu dựa vào sô pha, Lâm Lạc Đinh trượt xuống, ngồi trên đùi chàng trai, cúi đầu chen tới hương vị mê người trước mặt kia, rũ mắt khẽ nỉ non, "... Cho tôi."

Hoàn toàn không lo âu, không để ý, cũng không sợ đặc tính của bản thân bại lộ.

Cái đầu chôn ở bên chân, giống như trẻ sơ sinh mút lấy ngực mẹ mà liếm mút miệng vết thương vì bị mút mát mà rách ra trên lòng bàn tay cậu, hút lấy những giọt máu nho nhỏ rỉ ra từ mạch máu mỏng manh kia.

Có hơi đau, lại cũng không rõ ràng lắm, Lục Thừa Tập cảm thấy càng nhiều hơn chính là tê dại và ngứa ngáy, nhưng mà cho dù là những cảm giác này cũng không sánh được kích thích của một màn trước mắt này mang đến cho cậu.

Tóc đen mềm mỏng tản ra nơi cổ tay, xoáy tóc cũng rất trắng, sợi tóc lướt trên cổ tay nhột nhạt.

Bàn tay đặt ở bên người kia của Lục Thừa Tập giật giật...

Không biết qua bao lâu, đầu ngón tay vén tóc mái ra, còn lấy cớ là vì quá ngứa.

...

"Tích tắc... Tích tắc... Tích tắc..."

Kim đồng hồ tới gần giữa trưa, ánh mặt trời hắt vào cũng nhân lúc chủ nhân không để ý mà âm thầm di chuyển vị trí.

Một cánh cửa sổ ngăn cách trong và ngoài phòng, trong phòng yên bình, tĩnh lặng, bên ngoài huyên náo, phồn hoa.

Hàng cây bên đường cao lớn, um tùm, một chú chim nhỏ đi theo đội quân, kêu lên chim chíp, sau đó bỗng nhiên dừng hót, vỗ cánh phành phạch bay lên, lảo đà lảo đảo bay về phía trên khách sạn.

Lầu 2, lầu 3, lầu 4... Cuối cùng dừng lại ở bên ngoài cửa sổ nào đó trên lầu 17.

Màn cửa không kéo, nhất cử nhất động chỗ sô pha trong phòng khách đều ánh ngược vào trong đôi mắt đậu đen nho nhỏ nơi cửa sổ.

Chú chim nhỏ đứng ngốc ra hồi lâu, lại vỗ cánh bay hướng vào bên trong, "Binh" một tiếng, va vào cửa sổ trong suốt.

Động tĩnh khiến cho hai người trong phòng chú ý, lại chỉ có chàng trai ngồi ở trên sô pha nghiêng đầu nhìn nó. Ánh mắt bình tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua liền thu ánh mắt lại, giống như keo kiệt lãng phí thêm một chút thời gian.

Chú chim nhỏ bị chặn ở bên ngoài cửa sổ lại không vì đụng phải cửa kính mà dừng lại hành động trước đó, giống như không cảm thấy đau, hết lần này tới lần khách vỗ cánh bay hướng vào bên trong, cửa sổ bị chú chim ngốc đụng vào kêu vang binh binh.

Lại cứ như thế qua một khoảng thời gian, hành vi đụng đầu vào cửa sổ của chú chim ngốc cũng trở nên đứt quãng, Lâm Lạc Đinh ở trong phòng khách mới ngẩng đầu liếm liếm môi, giọng điệu tiếc nuối.

"... Hết rồi."

Nhìn thấy ánh mắt mất mát của hắn, Lục Thừa Tập há há miệng, cuối cùng lại không nói gì. Miệng vết thương ở trong lòng bàn tay bị liếm đến trắng bệch, hình như đã khép lại so với trước đó một chút, sau khi cậu tùy tiện nhìn tình hình một chút liền buông xuống.

Hẳn là ảo giác.

Lâm Lạc Đinh đứng dậy từ trên chân cậu, toàn thân giống như đã ăn uống no đủ, trong lúc giơ tay nhấc chân tràn đầy biếng nhác và thỏa mãn không nói nên lời.

Sự "ngoan ngoãn" của nhân loại khiến Lâm Lạc Đinh rất là hài lòng. Lục Thừa Tập đứng dậy theo. Hắn liền lười biếng tựa vào cánh tay nhân loại, tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, trong nhàm chán mang theo vài phần hứng thú.

Lâm Lạc Đinh: "Cậu nói xem nó đang nghĩ gì." Người khác là không đụng tường nam không quay đầu lại, nó là đụng phải tường nam cũng không quay đầu lại.

Bởi vì lời hắn nói, Lục Thừa Tập lại nhìn con chim gây ra động tĩnh một cái, thản nhiên nói: "Có thể là điên rồi."

Lâm Lạc Đinh liền cong môi cười rộ lên.

Lúc này, chú chim bên ngoài cửa sổ giống như nghe thấy đối thoại của hai người trong phòng, động tác va đập đứt quãng lại trở nên mãnh liệt hơn không ít. Từng cái, từng cái, Lâm Lạc Đinh nhìn mà cũng cảm thấy choáng váng.

Hắn có chút tò mò, con chim này đến cùng là cố chấp với cái cửa sổ hay là muốn tiến vào, nếu là cái sau, vào được rồi lại muốn làm gì?

Nhấc chân đi đến phía cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.

Không có cửa kính ngăn cản, chú chim nhỏ xám xịt lập tức vỗ cánh, tiến quân thần tốc. Hơn nữa, cùng với tiếng vỗ cánh "Phạch phạch", tiếng kêu "chim chíp" cũng vang lên không ngừng.

Lâm Lạc Đinh có chút hứng thú mà quan sát nó.

Chú chim nhỏ kia sau khi vào phòng, đầu tiên là dạo quanh trong phòng mấy vòng, sau đó liền bay về phía Lục Thừa Tập. Bị tránh né mấy lần nó cũng không từ bỏ hy vọng, hơn nữa, trong miệng chưa từng ngừng hót, giống như một người có suy nghĩ mà muốn dây dưa không thôi.

Lâm Lạc Đinh cười: "Xem ra là coi trọng cậu rồi."

"Có điều thế này không được," Hắn đi qua, từ chính diện ôm lấy thắt lưng chàng trai, "Cậu ấy là của ta."

Nói xong ngẩng đầu, "Tôi nói có đúng không?"

Thay vì nói là tuyên bố chủ quyền với con chim nhỏ, không bằng nói là đang nhấn mạnh với chàng trai.

Lời càng xấu hổ hơn cũng đã từng nói, Lục Thừa Tập dĩ nhiên sẽ không phản bác hắn vào thời điểm này, huống chi, chỉ là một con chim mà thôi.

Lục Thừa Tập: "Ừm."

Con chim kia không biết lựa chọn mục tiêu như thế nào, sau khi đoạn đối thoại này kết thúc, treo lơ lửng ở một chỗ trong giây lát, sao đó liền mở to đôi mắt đậu đen, "hung hăng" lao tới phía Lâm Lạc Đinh.

Lâm Lạc Đinh mơ hồ ý thức được một chút kỳ quái, nhíu mày bắt lấy nó, mở lòng bàn tay ra, con chim trong lòng bàn tay đang nằm giả chết.

Hay là bảo tiểu trợ lý mang tới nhà bếp khách sạn nướng đi, hắn thầm nghĩ.

"Chíp chíp chíp chíp~"

Suy nghĩ này vừa sinh ra, con chim liền kịp thời tỉnh lại, kêu lên.

Nó mơ mơ hồ hồ nghiêng đầu quan sát, não nhỏ, mắt đậu đen to, nhìn vô cùng ngây thơ, đáng yêu. Phát hiện bản thân nằm ở trong lòng bàn tay "con thú hai chân khổng lồ", kinh sợ mà kêu loạn "Chít chít chít chít, chá chá chá chá, chíp chíp chíp chíp" một hồi.

Tiếp đó vỗ cánh bay lên, phàch phạch không ngừng bay ra ngoài cửa sổ, trong phòng không để lại ngay cả một cái lông chim.

Phản ứng dường như rất bình thường.

Lâm Lạc Đinh nhìn cửa sổ mở rộng dường như có chút đăm chiêu.

"Cậu..."

Lời vừa ra tới miệng, Lục Thừa Tập liền nhận được điện thoại của Chu Miểu. Cậu nhận lấy, "Anh Thủy?" Không có kiêng dè một người khác ở đây.

Trong di động, Chu Miểu buồn bực hỏi: "Cậu ở đâu vậy? Tiểu Quý mời bác sỹ tới rồi."

Lúc đang định trả lời lại nghĩ đến gì đó, cậu nhìn về phía Lâm Lạc Đinh.

Người nọ sắc mặt thoải mái, trên mặt cũng không có hờn giận vì bị người khác quấy rầy, cằm hất hất về phía cửa.

"Em lập tức qua đó." Lục Thừa Tập liền nói với Chu Miểu.

Cất di động đi, Lục Thừa Tập: "Tôi đi đây."

Lâm Lạc Đinh khe khẽ gật gật.

Cậu rời khỏi phòng của Lâm Lạc Đinh.

Cửa phòng đóng lại, nói với chính mình không lại nghĩ về tất cả sự việc xảy ra trong phòng.

...

Tân Thị Ngũ Cao.

Chu Miểu ở bên cạnh phòng nghỉ vừa nhìn thấy Lục Thừa Tập xuất hiện liền đi nhanh tới mấy bước, "Cậu đã đi đâu vậy, tìm cậu cả buổi cũng không thấy."

Lục Thừa Tập cũng không trực tiếp trả lời: "Bác sỹ tới rồi?"

Chu Miểu: "Đến rồi, đến rồi, đã đợi một lúc rồi."

Thậm chí bởi vì Lục Thừa Tập không ở đây đã bị kéo đi xem cho Trịnh Phi Diệp một chút trước, mãi đến khi Trịnh Phi Diệp bên kia xuất phát tới bệnh viện mới để người trả ông ấy về đây.

Có điều lần này Chu Miểu không có một chút vui mừng, bởi vì tình hình của Trịnh Phi Diệp có thể là thảm hơn nhiều so với nghệ sĩ nhà anh.

Hai người đi vào phòng nghỉ, bác sĩ do Tiếu Quý tìm tới lại cũng không vì chờ lâu mà không kiên nhẫn, ngồi ở đối diện kiểm tra cho Lục Thừa Tập.

Vừa nhìn thấy tay Lục Thừa Tập liền thở dài, lắc đầu, "Rửa vết thương là đúng, nhưng rửa quá nhiều cũng không tốt."

Miệng vết thương này vừa nhìn liền biết là đã ngâm nước thật lâu, đều trở nên trắng bệch rồi.

Chu Miểu sốt ruột, ở bên cạnh truy hỏi: "Vậy không có việc gì chứ?"

Bác sĩ: "Không có việc gì, người trẻ tuổi năng lực khôi phục tốt, bôi chút thuốc, qua chừng vài ngày là ổn rồi."

Bác sĩ tìm thuốc trị thương trong hộp thuốc, Lục Thừa Tập im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: "Nếu không thành vấn đề thì không cần bôi thuốc."

Chu Miểu: "Không được, lúc này đừng tùy hứng, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ!"

Bác sĩ tìm được thuốc, xử lý miệng vết thương cho cậu cũng cười. Tuổi tác của ông cũng sắp làm ông nội của đứa nhỏ này rồi, cho rằng đối phương sợ đau liền nói: "Miệng vết thương để hở dễ bị nhiễm trùng, đến lúc đó so với bây giờ còn phiền toái hơn."

Lục Thừa Tập liền không mở miệng nữa.

Bác sĩ băng bó xong miệng vết thương cho cậu, để lại thuốc, rời đi. Lúc này Chu Miểu mới ngồi xuống cái ghế vừa rồi bác sĩ từng ngồi, vui vẻ nói với Lục Thừa Tập: "Cậu đoán xem tình hình của Trịnh Phi Diệp như thế nào." 

Nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy lúc rời đi, Lục Thừa Tập nhếch nhếch khóe miệng, giọng điệu có chút trào phúng và hờ hững, "Gãy xương rồi."

"Sao cậu lại biết!" Nói xong mới nhớ tới, "A, cậu biết một chút về vết thương trật đả."

Có điều việc này không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Chu Miểu, "Trước đó không phải là đạo diễn tìm anh có việc sao, chính là nói chuyện của Trịnh Phi Diệp."

Tuy rằng kết quả kiểm tra của bệnh viện vẫn chưa truyền về, nhưng trong đoàn làm phim có người biết một chút về bó xương đã xem qua một lần, bác sĩ bọn họ mời tới cũng đã xem qua một lần, kết quả đưa ra đều là cùng một cái. 

Trịnh Phi Diệp tám phần là gãy xương không sai.

"Thương gân động cốt một trăm ngày, gãy xương không phải ngày một, ngày hai có thể khỏi, cảnh diễn của Trịnh Phi Diệp chắc chắn phải đẩy về phía sau, cảnh diễn của các cậu hơn phân nửa phải đẩy lên trước, thời gian tới cậu sẽ bận rộn rồi."

"Mặt khác phân cảnh của Trịnh Phi Diệp phỏng chừng cũng sẽ giảm bớt..." Thời điểm cậu phải lên sân khấu, cậu vì treo tay không có cách nào lên sân khấu, cảnh quay không phải nên giảm sao, việc này sao mà Chu Miểu không vui cho được chứ!

Tay lật kịch bản, Lục Thừa Tập lẳng lặng nghe anh ta nói, cũng không để ý gì kết quả do cậu "chính tay" làm ra này.

Nếu không phải Trịnh Phi Diệp trong lòng luẩn quẩn vươn chân ra ngáng chân cậu, cậu cơ bản sẽ mặc kệ người này.

Ở trong đoàn làm phim dùng cơm trưa, buổi chiều mọi người nghỉ ngơi một chút liền bắt đầu quay phim.

Phương Nhất Minh đứng ở một bên, chờ diễn viên vào chỗ, lại chờ được một tin tức làm cho tính tình nóng nảy của ông bùng nổ.

Trợ lý đạo diễn nói với hắn, buổi sáng, lúc gần giữa trưa, Phong Tiêu Tiêu đột nhiên té xỉu, một lúc lâu sau, khi trợ lý của cô ta gấp đến độ thiếu chút nữa đưa cô ta tới bệnh viện thì mới tỉnh lại.

Hơn nữa sau khi tỉnh lại thì không nói một câu, cứ ngây ngốc mà ngồi tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, thất hồn lạc phách, giống như đã bị việc gì to lớn đả kích vậy.

Phương Nhất Minh đè nén lửa giận, "Thế nào rồi, cô ta là muốn xin nghỉ phép?"

Trợ lý đạo diễn: "... Là muốn xin nghỉ phép nửa ngày."

Phương Nhất Minh còn có thể làm gì bây giờ, một người, hai người đều cùng nhau xảy ra vấn đề. Phong Tiêu Tiêu bị choáng thật là không đúng thời điểm, nhưng cái người này trước đây vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời mà!

Phương Nhất Minh chỉ có thể nén lửa giận, không thể nổi giận, sau đó duyệt cho người ta nghỉ.

Lúc lại nhìn thấy chỉ còn một mình Lục Thừa Tập may mắn sót lại, cơn giận của ông cũng không thể giải tỏa, mệt mỏi không thôi, "... Trác Thiêm à, cậu phải chú ý giữ gìn đó."

Mẹ nó, về sau nếu lại xảy ra vấn đề sẽ lôi Trịnh Phi Diệp tới miếu tế trời!

Một vị nữ chính thêm một vị nam phụ chủ chốt vắng mặt, tối hôm đó đạo diễn Phương cũng không sắp xếp cảnh quay cho Lục Thừa Tập.

Buổi chiều sau khi kết thúc công việc, Lục Thừa Tập cùng Chu Miểu, Tiếu Quý cùng nhau ở trong một nhà hàng nhỏ ở gần trường học dùng cơm chiều, sau đó trở về phòng tắm rửa, xem kịch bản.

Chờ thời gian đến gần 8 giờ tối, cậu thu dọn xong kịch bản, né tránh người khác đi lên tầng 17.

Ở trong phòng, Lâm Lạc Đinh đang kiểm tra quà chuẩn bị cho nhân loại của mình.

Nghe thấy âm thanh cửa phòng bị đẩy mở, hắn chú ý tới đầu tiên chính là mùi thuốc đông y nhàn nhạt trong không khí bay tới, quay đầu nhìn lại, bàn tay bị hắn nhớ thương kia quả nhiên đã được bôi thuốc.

Hắn không phải muốn Lục Thừa Tập để miệng vết thương lại cho hắn, chỉ là hắn hiện giờ răng miệng không tốt, chỉ có thể nhớ thương nhiều một chút mà thôi.

Vẫn là cố gắng để răng mọc dài ra đi. Nghĩ đến đây, Lâm Lạc Đinh liếm liếm răng nanh còn chưa dài ra, đưa đồ vật trong tay cho người tới. Bởi vì việc ngoài ý muốn lúc buổi sáng, hắn cũng chưa kịp cẩn thận thưởng thức.

Lục Thừa Tập đảo mắt nhìn một cái.

Là một bộ trang phục bóng rổ, nền đen chữ đỏ, cùng với bộ cậu từng mặc lúc học đại học giống nhau như đúc.

Chậm rãi câu câu cổ áo của cậu, Lâm Lạc Đinh: “Ngay tại nơi này, ở trước mặt tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play