Cái mông đầy đặn rất mềm, cho dù cách một tầng vải vóc, xúc cảm kia cũng làm cho da đầu Lục Thừa Tập run lên.

"Ngài xuống đi." Cậu nói, thanh âm rất khàn.

Lâm Lạc Đinh phớt lờ, thân thể vô thức cọ cọ mấy cái, ngoài miệng còn đang nhấn mạnh chủ đề đã nói trước đó, "Trả lời tôi, là người của ai?"

Lại không ngờ tới thân thể của người bên dưới thân một chút liền căng cứng.

Chàng trai ngẩng đầu nhắm chặt mắt, hơi thở dồn dập, hầu kết di chuyển lên xuống, hai tay bị trói vào với nhau nắm chặt rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại nắm chặt, lưng bàn tay nổi hằn gân xanh, giống như là đang cố hết sức nhẫn nhịn gì đó.

Hắn cảm thấy bất ngờ khẽ nhướng đuôi chân mày.

Là chuyện gì chứ? Bị gợi lên vài phần tò mò, trong lòng Lâm Lạc Đinh nghi hoặc suy nghĩ.

"Là của ngài." Chàng trai khàn khàn giọng trả lời.

Âm thanh đã câu suy nghĩ Lâm Lạc Đinh trở về, hài lòng với câu trả lời của chàng trai, hắn vứt bỏ suy nghĩ miên man mới vừa rồi, tiếp tục hỏi: "Thân thể của cậu, là của ai?"

Lục Thừa Tập nhắm chặt mắt từ trước đến sau, "... Của ngài." Trả lời câu hỏi này làm cho cậu cảm thấy xấu hổ, còn có chút... rung động khác lạ không thể nói rõ.

Giống như đang cầm lấy bàn tay đối phương đến vuốt ve thân thể chính mình, lại giống như chính miệng bán đi chính mình.

Người ở bên trên không biết tốt xấu mà càng thêm dán chặt vào cậu, gần như nằm hẳn lên người cậu. Ngón tay mát lạnh lướt nhẹ qua vầng trán cao rộng, "Của ai?" Giọng nói giống như loài hải yêu mê hoặc tâm trí người.

Chàng trai hít sâu, "... Của ngài."

Xương chân mày nhô lên.

"... Của ngài."

Gốc mũi thẳng đứng.

"... Của ngài."

Sống mũi cao thẳng.

"... Của ngài."

Một câu lại một câu, ép buộc cậu nhìn thẳng vào, ép buộc cậu thừa nhận, ép buộc cậu đón nhận. Lục Thừa Tập cũng giống như hắn mong muốn, trả lời một câu lại một câu, giống như là tự mình thôi miên.

Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không phân rõ, đây đến cùng là thôi miên hay là tỉnh táo.

Cuối cùng bàn tay kia dừng lại trên đôi môi mỏng mím chặt, hỏi cậu: "Là của tôi sao?"

Lục Thừa Tập mở mắt ra, đôi mắt đen như mực kia càng thêm sâu, giọng nói càng thêm khàn khàn, "Phải..."

"Vậy bây giò cậu nói cho tôi biết, cảnh hôn là chuyện gì?" Lâm Lạc Đinh xoay chuyển đề tài, hỏi.

Giọng điệu hơi thả lỏng, Lục Thừa Tập: "Là ý của đạo diễn Phương, đã từ chối rồi."

Cậu thà rằng ứng phó với Lâm Lạc Đinh càn quấy trên phương diện này cũng không muốn lại tới thêm một hồi đối thoại vừa rồi.

Lâm Lạc Đinh: "Cậu từ chối rồi?"

Lục Thừa Tập: "Ừm."

Lâm Lạc Đinh: "Vậy Phong Tiêu Tiêu thì sao?"

Chàng trai không nói gì. Lâm Lạc Đinh liền hiểu rõ mà nhếch khóe môi lên, "Cô ta đã đồng ý rồi có phải không?"

Lục Thừa Tập không gạt hắn chuyện này, "Ừm."

"Cô ta đồng ý, bởi vì cô ta thích cậu," Trực tiếp làm rõ vấn đề, ngón trỏ và ngón giữa lại bắt đầu ở trên bụng mô phỏng một người nhỏ bước đi, nhưng lần này không có ai đến ngăn cản hắn, "Cậu nói xem, cô ta vì sao lại thích cậu?"

Cô ta từ khi nào thì bắt đầu thích cậu? Là sau khi gặp cậu, hay là trước đó?

Ngứa ngáy mơ hồ trên bụng làm cho Lục Thừa Tập nhíu nhíu mày, "Tôi không rõ lắm."

Vấn đề này bản thân Lâm Lạc Đinh cũng chưa nghĩ rõ, không dự định làm khó dễ Lục Thừa Tập, xoay người nằm trở lại xuống giường.

Lục Thừa Tập thấy vậy liền động động cổ tay của mình một chút cởi bỏ dây áo đang quấn lấy, tơ lụa rất là trơn bóng, cởi bỏ không cần tốn bao nhiêu sức.

Đứng dậy xuống giường, đứng ở bên giường, Lục Thừa Tập: "Đọc sách hay là xoa chân?"

Thân trên của cậu để trần, bên dưới chỉ có một cái quần dài, thoạt nhìn sạch sẽ lại cường tráng.

Lâm Lạc Đinh thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, đối với đai áo bị ném sang một bên kia vẫn có chút lưu luyến, nhưng mà cột lấy tay, chàng trai sẽ không có cách nào xoa chân, đọc sách cho hắn.

"Đọc sách đi." Hắn nói.

Lục Thừa Tập liền đọc sách cho hắn trước, sau đó xoa chân, làm ấm giường, đợi cho làm xong mọi việc thì xuống giường, mặc quần áo.

Người trên giường vẫn còn chưa ngủ, quấn chăn vươn đầu ra, giọng điệu tràn đầy trêu chọc, "Mở quà mới chỉ tiến hành được một nửa, mau mau tiếp tục a~"

Nghe vậy chân mày chàng trai thoáng cái nhíu chặt lại.

Lâm Lạc Đinh trước giờ chưa từng che đậy ý đồ của chính mình.

Hắn chính là thích cái thân thể này, cũng đã rõ ràng rành mạch dùng hành động nói cho cậu biết, hắn đang bước lên điểm giới hạn của cậu thăm dò từng bước, từng bước một.

Nhưng Lục Thừa Tập không rõ, nếu không phải quan hệ tính dục, làm những hành vi dư thừa này lại có ý tứ gì.

Cậu nghiêm mặt, mặt mày tối sầm rời đi.

...

Hôm sau, trời vừa sáng Lục Thừa Tập đã sửa soạn xong mọi thứ của mình, giống như bình thường mà đi quay phim. Chu Miểu đi theo bên cạnh cậu có chết cũng không ngờ tới anh chàng nghệ sĩ tính tình khiêm nhường, lạnh nhạt này của anh ta tối hôm qua đã cùng Chủ tịch Lâm của bọn họ xảy ra chuyện gì.

Anh ta giống như một bà mẹ già, dặn dò, "Sáng hôm nay là phân cảnh chơi bóng rổ, tranh thủ buổi sáng quay xong, buổi chiều trời nắng gắt dễ bị trúng nắng. Ngày mai đoàn làm phim sẽ ra ngoài quay ngoại cảnh..."

Lục Thừa Tập không có đặc biệt lưu ý nhắc nhở Lâm Lạc Đinh chuyện phân cảnh chơi bóng rổ hôm nay, nhưng thời điểm thật sự bắt đầu quay, cậu phát hiện Lâm Lạc Đinh vẫn đã đến rồi.

Lúc đó cậu đứng ở chính giữa sân bóng, xung quanh có một vòng đồng đội và đối thủ vây quanh, xa hơn ở bên ngoài là một nhóm diễn viên quần chúng đảm nhiệm đội cổ động viên.

Vị trí nổi bật nhất chính giữa nhóm diễn viên quần chúng, Phong Tiêu Tiêu đang đứng ở đó, hai tay vòng ở bên miệng, giống như vui đùa mà hô: "Anh Thừa Tập, cố lên~"

Không người để ý tới cô, ánh mắt hai người vượt qua nhóm người, giao nhau.

Lâm Lạc Đinh nhìn về phía cậu lộ ra một nụ cười, thuần khiết, đơn giản, đường cong khóe môi giống như dấu vết hoa hồng nở rộ, dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức chói mắt người khác.

Lục Thừa Tập không chút thay đổi biểu cảm mà thu lại ánh mắt, quay đầu qua nhìn chỉ thị của đạo diễn.

Quay phim dĩ nhiên không có khả năng sẽ kịch liệt, chơi từ đầu đến cuối giống như một trận bóng rổ thật sự. Đạo diễn Phương đầu tiên là cho nhóm diễn viên ở trong sân tự do khởi động cho nóng người, chờ cho đổ mồ hôi rồi lại chỉ huy ống kính tiến lên quay đặc tả.

Lục Thừa Tập làm nóng người không giống những người khác, hợp tác mô phỏng hai phe công thủ chỉ lặp đi lặp lại hai động tác dẫn bóng và lên rổ. Cậu không quay đầu lại nhìn, lại vẫn biết được sau lưng trước sau có một ánh mắt đang chuyên chú nhìn chằm chằm cậu.

Như mang theo mũi nhọn, rồi lại mơ hồ làm cho người ta cảm xúc dâng trào.

Ống kính đặc tả quay xong, cảnh quay cuối cùng chính là tập thể đối kháng quyết liệt, lần này Phong Tiêu Tiêu không thể lười biếng nữa, hết lần này tới lần khác hô khàn cả giọng.

"Trác Thiêm, cố lên!"

"Chu Thành, cố lên!"

"Lớp 7, cố lên!"

Hiện trường còn có những diễn viên quần chúng khác hò hét cố lên cổ vũ, nghe thật sự ầm ĩ.

Lục Thừa Tập mặc áo bóng rổ nền trắng chữ đen, trong tay dẫn bóng. Trịnh Phi Diệp ở bên cạnh là đồng đội của cậu, hai người cùng giằng co với đối thủ trước mặt.

Bỗng nhiên Phong Tiêu Tiêu ở ngoài sân kinh sợ hét lên một tiếng.

Bởi vì dựa theo phát triển của kịch bản, Trịnh Phi Diệp vốn nên giúp Lục Thừa Tập ngăn trở đối thủ, trong lúc di chuyển, không biết làm thế nào mà bàn chân lảo đảo một cái, bàn chân vung ra lập tức ngáng lên chân Lục Thừa Tập.

Lục Thừa Tập phản ứng rất nhanh, điều chỉnh tư thế không được, lúc ý thức được bản thân sắp ngã sấp xuống "vô thức" nắm lấy vật thể "nào đó" ở bên cạnh.

"Bịch!"

Nam số 1, nam số 2 trong đoàn làm phim kéo nhau ngã xuống đất, kêu đau một tiếng, diễn viên, nhóm nhân viên công tác xung quanh nháo nhào, toàn bộ tràn lên.

"Anh Thừa Tập, anh không sao chứ!" Phong Tiêu Tiêu chạy tới như bay, sắc mặt lo lắng, muốn tới kéo Lục Thừa Tập lại không dám, cả người cuống cuồng không thôi.

"Mọi người giãn ra một chút, giãn ra một chút, đừng vây quanh."

"Lục Thừa Tập, Trịnh Phi Diệp, thế nào, có việc gì hay không?"

Lúc Lục Thừa Tập tiếp đất thì một tay chống đất, lòng bàn tay phải bị rách da rỉ cả máu. Cậu đứng dậy, lắc lắc tay, nói với người xung quanh: "Tôi không sao, rách da một chút."

Đáp lại với Phong Tiêu Tiêu cũng chỉ là một câu Tôi không sao "qua loa" này.

Lục Thừa Tập thật sự nhìn Phong Tiêu Tiêu mà không hiểu được.

Những lời cậu nói ngày hôm qua gần như có thể xem là khó nghe, đối phương là một tiền bối có chút danh tiếng làm sao có thể sau khi xảy ra sự việc vẫn có thể giống như không có việc gì mà quan tâm một người mới từng "từ chối, sỉ nhục" cô chứ?

Khách sáo? Nếu là khách sáo sao lại không hỏi thăm Trịnh Phi Diệp rõ ràng là càng nghiêm trọng hơn?

Cậu ngẩng đầu, vô thức tìm kiếm bóng người nào đó bên ngoài đám người, sau khi không tìm được mới giật mình ý thức được bản thân đang làm gì, nhíu nhíu mày. Lúc thu lại tầm mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Trịnh Phi Diệp.

Trịnh Phi Diệp được người khác đỡ ở một bên, đau đến cả mặt vặn vẹo, trong ánh mắt nhìn về phía cậu là căm thù không chút che dấu.

Nhưng mà cho dù đã đau thành như vậy, anh ta vẫn còn có thể cắn răng nói với Lục Thừa Tập: "Thật ngại quá, đứng không vững, liên lụy cậu cũng ngã theo."

Lục Thừa Tập đối với ánh mắt này không chút để tâm: "Không sao cả, dù sao tiền bối cũng không phải cố ý."

Chú ý tới một tay của Trịnh Phi Diệp mềm oặt rũ ở bên người, trên vẻ mặt của cậu có thêm một phần sáng tỏ, sau đó bình tĩnh mà được Chu Miểu mang đi ra khỏi đám đông.

Loại châm chọc bình tĩnh này lại khiến cho gương mặt vốn đã vặn vẹo của Trịnh Phi Diệp nhất thời càng thêm vặn vẹo.

Anh ta dám khẳng định Lục Thừa Tập là cố ý! Hiện giờ không chỉ tay đau, ngay cả trái tim anh ta cũng bị chọc tức đến co rút đau đớn.

Đạo diễn Phương lúc này bị chặn ở bên ngoài cái gì cũng không thấy rõ còn đang giận dữ quát: "Trịnh Phi Diệp, cậu mù à! Ai là đối thủ, ai là đồng đội cũng không thể phân biệt rõ sao!"

Cái chân kia lại là việc gì, cho rằng ông bị mù sao!

Trịnh Phi Diệp: "!!!" Không chỉ trái tim co rút đau đớn, còn bị tức giận đến trước mắt choáng váng, toàn thân phát run.

"Đạo diễn Phương, hình như Trịnh Phi Diệp gãy xương rồi!" Một nhân viên công tác đang đỡ lấy Trịnh Phi Diệp giải thích, ám chỉ đừng mắng quá gay gắt, vừa dứt lời, "Không hay rồi, Trịnh Phi Diệp đau ngất đi rồi!"

Phương Nhất Minh nhất thời khó chịu không thôi, mẹ nó, cái tên gây chuyện này còn không thể mắng!

Bên ngoài đám người, Chu Miểu mang theo Lục Thừa Tập, vừa đi vừa nói: "Mau mau trở về phòng nghỉ ngồi, anh đã bảo Tiểu Quý đi ra hiệu thuốc bên ngoài trường tìm bác sĩ rồi."

<Mối Tình Đầu> là phim học đường, không giống như đoàn làm phim có cảnh đánh nhau, lúc nào cũng có sẵn bác sỹ, chỉ có thể đi ra ngoài tìm, may mắn ở bên ngoài trường học có mở không ít hiệu thuốc.

"Cái tên Trịnh Phi Diệp kia, đừng thấy ở trước mặt người khác ra vẻ đứng đắn, đàng hoàng, thật ra tính cách cực kỳ cực đoan, một ít tin đồn hành lang đã sớm tuồn ra rồi."

Cái tên vô sỉ này chính là vô sỉ tới tận đáy mới có thể đâm cho người khác một dao, ngày hôm sau còn có thể mặt mày tươi cười đối diện với người ta, hơn nữa còn là anh ta tự mình chủ động đi tới. Cũng không thấy buồn nôn?

"Tối hôm qua, trên mạng không biết vì sao bắt đầu lan truyền lịch sử đen tối lúc trẻ của cậu ta, phỏng chừng là cậu ta cho rằng do chúng ta động tay." Bọn họ cho dù có động tay cũng sẽ không chọn vào lúc này!

Anh thật sự là ghê tởm con người này, mới vừa kỳ kỳ quái quái ở trên mạng ám chỉ bọn họ đi cửa sau, tiếp sau đó lại ở trong lúc quay phim động tay động chân, thật sự hận không thể tìm người trùm bao tải đánh tên này một phen.

Vừa nghĩ, Chu Miểu lại nhìn bàn tay rướm máu của nghệ sĩ, hỏi: "Cái tay này của cậu không nghiêm trọng chứ?"

Lục Thừa Tập: "Không nghiêm trọng, cũng không cần tìm bác sỹ, tùy tiện băng bó một chút là được."

"Không được!" Chu Miểu không chút nghĩ ngợi mà từ chối, "Sao có thể tùy tiện băng bó, để lại sẹo thì làm sao bây giờ?"

Cho dù Lục Thừa Tập đối với vết thương trật đả hiểu biết một chút, nhưng sao có thể so với bác sĩ chuyên nghiệp có bằng cấp?

Đối với việc này Lục Thừa Tập không xem là gì, Chu Miểu muốn tìm bác sĩ thì tìm đi. Đang muốn mở miệng nói đi rửa miệng vết thương một chút, trong lúc nâng mắt liền nhìn thấy xa xa Phong Tiêu Tiêu đang đi về phía bên này, đôi môi mỏng mím lại.

Chờ người đi đến trước mặt, cậu đè nén cảm giác phiền toái mơ hồ giữa hai chân mày, giành nói trước: "Cám ơn tiền bối quan tâm, có điều vết thương của tiền bối Trịnh dường như so với tôi còn nghiêm trọng hơn, nếu biết tiền bối quan tâm việc chúng tôi bị thương như vậy, chắc chắn sẽ rất vui mừng."

Phong Tiêu Tiêu: "..." Trịnh Phi Diệp đã hôn mê rồi, còn có người em quan tâm rõ ràng chính là anh!

Chỉ là bị người ta thẳng thắn từ chối như vậy, còn bị người thứ 3 nhìn thấy, cô quả thật có chút không còn mặt mũi, chỉ có thể cười gượng nhìn người rời đi.

Chu Miểu quay về phía cô ta ngại ngùng cười cười, đi xa một chút mới một lời khó nói hết mà mở miệng: "Cậu đối với Phong Tiêu Tiêu... có phải có chút quá khách sáo rồi hay không?"

Có điều Phong Tiêu Tiêu quan tâm nghệ sĩ nhà anh như vậy quả thật kỳ quái, bị vứt cả mặt mũi cũng không tức giận trở mặt, hẳn sẽ không thật sự giống như trên mạng nói vậy, Phong Tiêu Tiêu thích Lục Thừa Tập?

Anh sợ hãi cả kinh, nói bóng nói gió dặn dò, "Thừa Tập à, cậu hiện giờ là thời kỳ phát triển sự nghiệp, vẫn nên là tập trung cho sự nghiệp thì tốt hơn..."

Lục Thừa Tập: "Ừm."

Chu Miểu: "Hơn nữa, có một vài người, vẫn là phải tìm hiểu nhiều một chút mới biết được tính cách thật sự là gì, giống như Trịnh Phi Diệp kia, đương nhiên không phải anh nói Phong Tiêu Tiêu tính cách không tốt. Cho nên chuyện yêu đương... có thể để chậm lại một chút."

"..." Lục Thừa Tập lười quan tâm anh ta, tự mình đi tới dưới vòi nước tẩy rửa.

Dòng nước trong suốt, lạnh lẽo cuốn trôi đá vụn và vết máu trên lòng bàn tay, để lộ ra miệng vết thương bị rách da. Chu Miểu ở bên cạnh lảm nhà lảm nhảm, không được đáp lại cũng nói đến hăng say.

"Cộc... cộc... cộc..." Tiếng bước chân ưu nhã ung dung tới gần.

"Chủ tịch Lâm?" Chu Miểu phát hiện người đến là ai, kinh ngạc, Chủ tịch Lâm sao lại tới đây rồi?

Tiếp theo liền bị trợ lý Hàn rất có mắt quan sát gọi đi rồi.

Mi mắt Lâm Lạc Đinh hơi rũ xuống, tựa lên vách tường bên cạnh vòi nước, tầm mắt rơi trên màu đỏ tươi đang rỉ ra hòa vào trong dòng nước.

Không gian yên lặng chỉ còn sót lại hai người.

Dòng nước tí tách chảy xuôi, mãi đến khi không còn màu đỏ tươi chảy ra, Lâm Lạc Đinh khe khẽ hít vào hương vị ngọt ngào lưu lại trong không khí, giễu cợt mà nhếch nhếch môi, "Trên mạng lan truyền một vài tin đồn vụn vặt của cậu ta, tức muốn chết rồi."

Hắn không hỏi tay của Trịnh Phi Diệp có phải là do Lục Thừa Tập cố ý hay không, giống như Lục Thừa Tập cũng không hỏi kẻ cho người lan tuyền tin đồn có phải là Lâm Lạc Đinh hay không.

Nhẹ nhàng vẩy đi bọt nước trên tay, Lục Thừa Tập: "Tìm tôi có việc?"

Lâm Lạc Đinh lúc này mới dời tầm mắt khỏi miệng vết thương.

Ánh mắt hắn nhìn chàng trai, giống như đang nhìn cậu, lại giống như không nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "... Trở về khách sạn."

Giọng nói hơi khàn, lộ ra gấp gáp.

Lục Thừa Tập chú ý tới một chút không bình thường này, lại không biết nguyên nhân, "Tôi còn quay phim."

Lâm Lạc Đinh: "Tầng 17 và tầng 13, cậu chọn một chỗ."

Lục Thừa Tập: "..."

Cậu lựa chọn tới tầng 17 của Lâm Lạc Đinh, miễn cho lại phát sinh việc Chu Miểu đột nhiên đẩy cửa vào lần nữa.

Thời điểm lúc hai người rời khỏi phim trường, trợ lý Tiếu Quý còn chưa dẫn theo bác sỹ trở về, Chu Miểu trước đó một bước cũng đã bị trợ lý đạo diễn gọi đi rồi, đỡ cho Lục Thừa Tập phải tìm cớ.

Đi một đường trở lại khách sạn, thang máy dừng ở tầng 17, Hàn Mỹ Mỹ nhìn chăm chú cửa phòng đóng lại trước mặt mình, dường như mơ hồ nhìn thấy hình ảnh ở trong phòng, ông chủ đẩy ngã Lục Thừa Tập...

Ây da, đây là phòng khách đấy, không chờ nổi như vậy sao!

Trong phòng khách trong phòng.

"Ngài làm sao vậy?" Lục Thừa Tập ngã nhào trên sô pha đón lấy người ở trên người mình.

"Lục Thừa Tập..."

"Ừm."

"Lục Thừa Tập..." Lâm Lạc Đinh không đáp lại, chỉ là từng tiếng, từng tiếng một gọi tên của cậu, giọng điệu cùng với ung dung bình tĩnh lúc bình thường khác biệt rất lớn.

"Ừm." Lục Thừa Tập cũng từng tiếng, từng tiếng một thuần thục đáp lại hắn.

Bờ môi vội vàng cọ lên cổ chàng trai, chen lấn, hít ngửi hương vị lại không tìm thấy.

"Lục Thừa Tập..."

Cuối cùng, hé môi giống như liếm láp, cắn lên cổ một cái.

Đầu lưỡi chạm vào làn da, răng nanh không có mọc dài ra, ngậm lấy thịt mềm, mút mát.

"A,"

Toàn thân chàng trai run lên, bàn tay bị thương đặt ở bên eo nhất thời dùng sức.

Mùi hương nồng đậm men theo màu đỏ tươi lan tràn tản ra.

Hắn tìm được rồi.

"Lục Thừa Tập..." Đôi môi đỏ ở trên cần cổ giống như tán thưởng khẽ chóc một cái, Lâm Lạc Đinh: "Cho tôi."

Lời tác giả:

Chủ tịch Lâm: Thân là ma cà rồng không có răng nanh, ta quá đáng thương mà :)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play