Ngàn vạn lần đừng như anh ta nghĩ nha, trái tim nhỏ bé này của anh ta chịu không nổi!

Chu Miểu vốn tưởng rằng chính mình trực tiếp hỏi ra rồi hai người hẳn nên dè dặt lại một ít, kết quả sau khi nghe anh ta nói ra như vậy, hai người không những không tách ra, còn thu lại ánh mắt đang hướng lên trên người anh ta đi.

Một tay nâng cổ chân, Lục Thừa Tập thử xoay xoay, "Đau không?"

Chu Miểu: Đau?! Trong lòng hút ngược một ngụm khí lạnh thật mạnh, các người ở sau lưng tôi đã làm chuyện gì mà đau hay không!

Lâm Lạc Đinh rất hưởng thụ phục vụ của nhân loại, nếu không có người thứ 3 ở đây, vậy thì càng tốt hơn rồi. Hắn dùng tư thế biếng nhác tựa vào trên sô pha, "Vẫn ổn."

Mắt cá chân sưng đỏ đã giảm bớt, cảm giác đau đớn lúc đi lại cũng không ảnh hưởng hành động. Hắn thật ra cũng không để tâm gì, năng lực khôi phục của thân thể ma cà rồng rất mạnh là thường thức, cho dù hắn hiện giờ chỉ có thể xem như nửa người nửa ma cà rồng.

So với chân của mình, Lâm Lạc Đinh càng quan tâm cảnh hôn là chuyện gì hơn.

"Chủ tịch Lâm bị thương rồi?" Nhìn như vậy một lúc, Chu Miểu đại khái cũng ý thức được bản thân đã hiểu lầm rồi, tiến lên mấy bước, lo lắng không thôi.

Thật vất vả mới đến tham ban một lần, sao lại bị thương chứ?

"Chân có hơi trật khớp." Lục Thừa Tập nói.

Lâm Lạc Đinh bị trật chân ngày hôm kia, đến hiện giờ tính toán đâu ra đấy cùng lắm cũng chỉ hai ngày. Suy xét theo góc độ sức khỏe mà cân nhắc, cậu hy vọng đối phương đừng quá xem nhẹ, chỉ là ngại có Chu Miểu ở đây không tiện nói rõ.

Đương nhiên, có lẽ trong đó còn kèm theo vài phần suy nghĩ tư lợi cá nhân, làm như vậy đối phương sẽ không lại ở chỗ này động tay động chân.

Cậu nói: "Tôi xoa bóp cho ngài một chút."

Kết quả cậu vừa một giải thích như vậy, Chu Miểu lại có chút nghi ngờ, thứ nói ra từ miệng người khác luôn không khiến người ta tin tưởng bằng chính mình nhìn thấy.

Hẳn sẽ không phải là hai người tìm cớ chứ.

Thật ra cơ bản là không có cái gì gọi là trật chân, bằng không vì sao Chủ tịch Lâm không tới bệnh viện kiểm tra, trái lại lại bảo nghệ sĩ của anh xoa bóp giúp? Rất là kỳ quái.

Chính là cái gọi là trong lòng có quỷ nhìn cái gì cũng đều có quỷ, lại nhìn hình ảnh trước mắt này, trong lòng Chu Miểu không khỏi có thêm mấy phần suy xét.

Động tác Lục Thừa Tập xoa bóp cho Chủ tịch Lâm có phải quá mức thân mật rồi hay không? Còn có, Chủ tịch Lâm sao lại nhìn chằm chằm nghệ sĩ nhà anh không thôi?

"Nếu đã là trật khớp vậy thì mau đưa Chủ tịch Lâm tới bệnh viện a," Chu Miểu nói như vậy là không muốn để cho hình ảnh trước mắt tiếp tục, "Cậu không biết cái gì cả, lỡ làm chậm trễ thì làm sao!"

Lâm Lạc Đinh như cười như không: "Sao cậu biết cậu ta không biết?"

Đúng vào lúc này, Hàn Mỹ Mỹ gõ gõ cánh cửa nửa khép, tiến vào, "Ngài Lâm, đã mua thuốc về rồi." Nói xong đưa cái túi nhỏ trên tay đặt lên trên bàn trà.

Lục Thừa Tập chuẩn xác lấy ra từ trong túi một bình thuốc phun, sau đó ‘phụt, phụt’ mấy cái, phun lên chỗ cổ chân trắng nõn đã khôi phục, sau khi mát xa đơn giản, rút tay về, đứng dậy.

Lục Thừa Tập: "Phun thuốc sớm tối một lần, chờ hoàn toàn hết đau mới thôi."

"Thừa Tập lại thật sự hiểu biết về vết thương trật chân à." Chu Miểu nói, trong lòng ngượng ngùng, trên mặt không lộ ra mảy may.

Từ sau khi trợ lý Hàn đi vào thì anh ta đã biết bản thân hiểu lầm quá mức rồi, bởi vì Chủ tịch Lâm thật sự đã bị trật chân, hai người cũng xác xác thật thật là đang kiểm tra. Thuốc này mua tới không thể giả được.

Hàn Mỹ Mỹ nghi hoặc liếc nhìn anh ta một cái, Chu Miểu đáp lại bằng một nụ cười chột dạ.

Aizzz, anh ta đây là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng Chủ tịch Lâm quá bỉ ổi rồi!

Bụng dạ anh thật dơ bẩn!

"Hiểu biết một chút." Lục Thừa Tập nói, sau khi đi vào nhà vệ sinh rửa tay trở ra.

Lâm Lạc Đinh cũng đứng dậy khỏi sô pha, mang giày vào, đứng ở trên sàn phòng khách sạn hoạt động cổ chân một chút.

"Sớm tối một lần, hiện giờ là buổi chiều, xem là buổi sáng hay là buổi tối?" Hắn cười hỏi.

Nghe hiểu ẩn ý trong lời hắn nói, Lục Thừa Tập: "... Buổi tối trước khi ngủ có thể lại mát xa một lần."

Lâm Lạc Đinh: "Buổi tối? Trước khi ngủ?" Ánh mắt trong sáng, giống như mặt hồ dập dờn ánh sáng. Ý cười trên khóe môi hắn càng thêm rõ ràng, giống như là đang nhìn chăm chú vào con mồi đang đi từng bước một về phía bẫy rập đã bày ra.

Lục Thừa Tập chỉ có thể thuận theo hắn, "Ừm."

Hai người ngoài ở đây đại khái chỉ có Hàn Mỹ Mỹ là có thể nghe hiểu mấy câu đối thoại này đến cùng là ẩn chứa hàm nghĩa sâu xa gì.

"Được, buổi tối." Lâm Lạc Đinh tươi cười vuốt cằm, việc cảnh hôn mới vừa rồi đã hỏi một lần lại im miệng không đề cập tới nữa, mang theo trợ lý rời đi.

Chờ cho Lâm Lạc Đinh, Hàn Mỹ Mỹ vừa rời đi, Chu Miểu vội đi ra đóng cửa lại, sau đó trở vào thở dài với Lục Thừa Tập: "Thật không ngờ tới cậu còn hiểu biết về vết thương trật đả, lần này thế nào cũng được Chủ tịch Lâm ghi điểm ở trong lòng nha."

"Làm rất tốt," Vỗ vỗ vai nghệ sĩ, "Về sau có chuyện gì tốt, Chủ tịch Lâm cũng có thể nghĩ đến cậu một chút."

"Vừa rồi anh hiểu lầm cậu, Chủ tịch Lâm còn nói chuyện giùm cậu, con người Chủ tịch Lâm thật là tốt..."

"..." Lục Thừa Tập im lặng nhìn anh ta.

Chu Miểu bị nhìn đến không rõ đầu cua tai nheo, "Làm sao vậy?"

Lục Thừa Tập: "... Không có gì" Chỉ là mệt tâm, muốn bảo anh im miệng.

Phản ứng này của cậu không biết như thế nào lại làm cho Chu Miểu nhớ tới chuyện trước đó từng nghi ngờ, sau khi chần chừ một lúc lâu, vô cùng cẩn thận mà thăm dò, "Cậu và Chủ tịch Lâm... Không có việc gì khác gạt anh chứ?"

Hờ hững liếc nhìn anh ta một cái, Lục Thừa Tập: "Anh suy nghĩ nhiều rồi."

Ồ, là anh suy nghĩ nhiều thì tốt rồi.

...

Đạo diễn Phương cho Lục Thừa Tập nghỉ phép nửa buổi chiều, nhưng mà thật ra Lục Thừa Tập cũng không cần, chờ chuyện của Lâm Lạc Đinh vừa chấm dứt liền cùng Chu Miểu trở về phim trường ở trường học.

Phim trường ngoại trừ lúc quay phim, trước giờ luôn ồn ào, bận rộn, cả trăm người chen chúc bận rộn thành một đoàn, vẫn là Phong Tiêu Tiêu phát hiện Lục Thừa Tập đã đến trước.

Vừa lúc cô kết thúc một cảnh diễn, cảnh tiếp theo vẫn chưa bắt đầu, liền vừa bất ngờ, vừa vui vẻ mà tiến lên chào đón, "Anh Thừa Tập!"

Quả nhiên là Lục Thừa Tập không thích cái gã Lâm Lạc Đinh kia, cho dù hai người hiện giờ vẫn là quan hệ cấp trên, cấp dưới cũng thoát khỏi khống chế của người kia mà tới đây.

Tiếng hô này của cô không nhỏ, Phương Nhất Minh đứng gần một chút liền nghe thấy, quay đầu nhìn lại, thật sự là Lục Thừa Tập. Trêu chọc nói: "Không phải đã cho cậu nghỉ phép rồi sao, không thích nghỉ phép, thích làm việc?"

Chu Miểu: "Mọi người đều bận rộn, cậu ấy sao có thể một mình nghỉ phép." Tiếp lời, xem như giải thích một câu.

Phương Nhất Minh cũng không quá để ý vì sao lại đến, ông ta chỉ để ý phim của chính mình, hỏi Lục Thừa Tập: "Chuyện tôi hỏi cậu không có ý kiến gì chứ? Nếu không có ý kiến thì tôi sẽ nói biên kịch sửa kịch bản."

Ông ta không ngờ tới Lục Thừa Tập sẽ từ chối, cho nên lúc hỏi không có kiêng dè Phong Tiêu Tiêu ở bên cạnh.

Trên thực tế nếu không phải có Phong Tiêu Tiêu ở đó, trực tiếp từ chối khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta khó xử, Lục Thừa Tập đã từ chối thẳng rồi.

Trái tim Chu Miểu nhảy lên một cái, tiêu rồi, vừa rồi ở trong phòng bị chen ngang một hồi đã quên nói chuyện thêm cảnh hôn rồi.

Lục Thừa Tập biết chuyện đang nói đến là chuyện gì, lại chỉ làm như không biết, hỏi: "Thêm cảnh gì?"

Thay đổi biểu cảm trên gương mặt Chu Miểu sao có thể tránh được ánh mắt của đạo diễn Phương Nhất Minh, cũng có chút xấu hổ, sau khi bảo Phong Tiêu Tiêu quay lại quay phim trước, gọi Lục Thừa Tập, Chu Miểu đi sang một bên.

"Như thế nào, các cậu là muốn từ chối?" Ông ta rất buồn bực, loại sự việc này không phải nữ diễn viên sẽ từ chối nhiều hơn sao, "Tôi cũng nói với các cậu một tin, Phong Tiêu Tiêu bên kia đã đồng ý rồi."

Nói là mọi việc đều nghe theo đạo diễn, đó không phải muốn bày tỏ là đã đồng ý rồi sao.

"Phong Tiêu Tiêu đã đồng ý rồi?!" Chu Miểu kinh ngạc, còn muốn nói thêm gì nữa.

Lục Thừa Tập: "Phong tiền bối thật là chuyên nghiệp, có điều công ty của tôi có dặn dò, không cho phép tôi đóng cảnh thân mật."

Công ty từ khi nào thì có quy định này, sao tôi lại không biết? Chu Miểu bị cắt ngang âm thầm trừng cậu.

Đạo diễn Phương: "Như vậy..."

Lâm Lạc Đinh tới tham ban một người mới vốn đã là việc rất khác thường, phỏng chừng là thật sự có sắp xếp gì đó đi.

Phương Nhất Minh cũng lười suy nghĩ nhiều, "Không thêm thì không thêm đi, cũng không phải việc gì lớn."

Cảnh hôn cũng coi như là thân mật, không chừng Song Mộc sắp xếp cho Lục Thừa Tập đi theo con đường nam minh tinh liêm khiết, xây dựng hình tượng nhân vật Ngọc Nam Chưởng Môn Nhân*?

*Ngọc nam chưởng môn nhân: Thường nghe nói là hình tượng ngọc nữ, là cô gái trong sáng, đời tư sạch sẽ. Ngọc nam cũng tương tự vậy nhưng là nam.

Ông ta lắc lắc đầu rời đi.

Ở góc không người chỉ còn lại Lục Thừa Tập và Chu Miểu, Chu Miểu suýt nữa bị lời nói mới rồi của nghệ sĩ nhà mình chọc cười, "Cậu được đấy, ngay cả tên tuổi của Chủ tịch Lâm cũng dám mượn."

Không phải chỉ là giúp Chủ tịch Lâm kiểm tra chân một chút sao, thật là biết tranh thủ đi. Xem ra về sau anh ta phải chú ý phương diện này nhiều một chút, không thể để cho nghệ sĩ đánh mất tinh thần cầu tiến.

Lục Thừa Tập đang muốn trả lời.

"Anh Thừa Tập." Phong Tiêu Tiêu mặc đồng phục học sinh dùng để quay phim đi ra từ sau gốc cây.

Lục Thừa Tập và Chu Miểu đều có chút bất ngờ. Bọn họ không nghĩ tới Phong Tiêu Tiêu sẽ xuất hiện ở chỗ này, đối thoại vừa rồi... cô ta nghe thấy được bao nhiêu?

"Khụ khụ," Ho khan hai tiếng giảm bớt xấu hổ, Chu Miểu làm như không có việc gì, nói, "Cậu và Tiêu Tiêu tán gẫu một chút đi, anh còn có việc phải đi trước."

Nói xong, dưới chân như mọc cánh, chạy nhanh như bay.

Lục Thừa Tập đứng ở bên cạnh bàn bóng bàn bên dưới bóng cây, Phong Tiêu Tiêu đến gần cậu, trên mặt lại không có tủi thân và khó xử như Chu Miểu nghĩ.

Cái cớ vừa rồi Lục Thừa Tập nói ra, Chu Miểu không tin, nhưng cô tin, hơn nữa bởi vì nguyên nhân tiểu thuyết mà tin tưởng không chút nghi ngờ.

Thấy người đối diện vẫn luôn nhìn sân bóng rổ ở phía xa xa, Phong Tiêu Tiêu đau lòng lại dịu dàng nói: "Anh Thừa Tập, anh tới Giải Trí Tinh Quang đi, ít nhất Giải Trí Tinh Quang sẽ không hạn chế anh quay phim."

"?" Lục Thừa Tập không hiểu ra làm sao, "Cám ơn ý tốt của tiền bối, nhưng tôi đã ký hợp đồng với Song Mộc rồi."

Phong Tiêu Tiêu sốt ruột, nói: "Có thể kết thúc hợp đồng trước thời hạn, tiền phạt vi phạm hợp đồng Giải Trí Tinh Quang sẽ phụ trách!"

Tiền phạt vi phạm hợp đồng loại A cũng không ít, Lục Thừa Tập không cho rằng Giải Trí Tinh Quang có thể phát triển đến hiện giờ sẽ coi tiền như rác, cậu chỉ xem đây là suy nghĩ đơn giản của Phong Tiêu Tiêu.

Cậu không nói gì, Phong Tiêu Tiêu sao có thể không nhìn ra đây là uyển chuyển từ chối chứ, vừa lo lắng lại đau lòng.

"Nhưng mà anh ở Giải Trí Song Mộc quay phim và phát triển đều sẽ bị hạn chế, còn có... Còn có người mang ý đồ đen tối như hổ rình mồi."

Rõ ràng ở trong tiểu thuyết, Lục Thừa Tập rất dễ dàng thay đổi mà sang ký với Tinh Quang, sao đến phiên cô lại trở nên khó như vậy? Cô không sánh bằng Phong Tiêu Tiêu viết trong sách sao!

Ánh mắt bỗng chốc nhìn về phía cô ta, ánh mắt Lục Thừa Tập lạnh lùng, "Lời tiền bối vừa mới nói là cái ý gì?"

Phong Tiêu Tiêu biết được cái gì?

Bị ánh mắt lạnh lùng lại lộ ra dữ tợn của cậu dọa sợ nhảy dựng. Lúc nhìn lại, đôi mắt đen đặc kia lại vẫn là thâm sâu, tĩnh mịch. Phong Tiêu Tiêu thiếu chút nữa đã cho rằng mới vừa rồi bản thân gặp ảo giác, cũng không dám lặp lại lời nói một lần nữa.

Cô lắp ba lắp bắp nói: "Em là nói, anh Thừa Tập đến Giải Trí Tinh Quang sẽ tự do hơn rất nhiều, hơn nữa anh hẳn là biết được tâm ý của em đối với anh..."

"Tôi không biết," Lục Thừa Tập nói thẳng, không đề cập tới cái gọi là tâm ý, "Có thể tôi đã làm gì đó khiến cho tiền bối hiểu lầm rồi, tôi hiện tại không có suy nghĩ đổi công ty, cũng chỉ muốn chuyên tâm đóng phim."

Cho nên sẽ không đổi công ty, cũng sẽ không nói chuyện yêu đương.

Thành thật mà nói, so với tin tưởng Phong Tiêu Tiêu ngay từ ánh mắt đầu tiên đã thích con người cậu, cậu càng tin tưởng Lâm Lạc Đinh ngay ánh mắt đầu tiên đã thích thân thể cậu hơn.

Sau khi nói rõ ràng với Phong Tiêu Tiêu, Lục Thừa Tập liền quay trở về quay phim.

Hai người gần như xem là một nửa thẳng thắn bày tỏ, nhưng Lục Thừa Tập không bị ảnh hưởng một chút nào, trái lại là Phong Tiêu Tiêu trong mấy lần cùng Lục Thừa Tập diễn chung với nhau thì trạng thái không tốt, bị đạo diễn Phương không rõ nguyên cớ mắng cho vuốt mặt không kịp.

Sau khi quay xong buổi chiều, buổi tối còn có mấy phân đoạn giờ tự học buổi tối, chờ sắp xếp quay xong phân cảnh, hoàn toàn kết thúc công việc, thời gian đã là 8 giờ tối.

Lâm Lạc Đinh vẫn là ở gian phòng tổng thống lần trước kia.

Tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, hắn nhìn cái ghế ở cuối giường, không khỏi nhớ tới từng cùng nhân loại ở chỗ đó tiến hành một phen chơi đùa nho nhỏ.

Vừa rồi Lục Thừa Tập đã gửi tin nhắn nói đã kết thúc công việc rồi, muốn tắm rửa xong rồi lại đi lên...

Hắn cúi đầu nhìn nhìn áo ngủ trên người, màu trắng.

Có lẽ màu đỏ sẽ càng hợp với hoàn cảnh hơn một chút.

Nghĩ đến liền làm, vạt áo màu trắng cởi ra, tơ lụa màu đỏ trơn bóng, ôm người mặc vào. Cúi người nhặt áo ngủ thay ra lên. Lúc liếc đến vạt áo, Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên nhớ tới gì đó.

Không bằng đổi một phương thức trừng phạt tốt hơn, hắn cong môi sung sướng suy nghĩ.

"Cốc cốc cốc." Cửa phòng ở bên ngoài bị nhẹ nhàng gõ vang.

Hắn đi ra ngoài mở cửa, lần trước đã sớm đưa thẻ phòng, lần này lại quên mất.

Chàng trai đứng ở cửa mới vừa tắm xong, tóc còn hơi hơi ẩm ướt. Lâm Lạc Đinh không hiểu lắm vì sao người này mỗi lần đến đều thay áo dài, quần, rõ ràng đã biết chính mình sẽ bảo cậu ta cởi ra.

Tiến lên ôm lấy cổ chàng trai, tiếng hít thở mềm mềm dán lên tai, phun ra, Lâm Lạc Đinh: "Ôm tôi đi vào."

Lục Thừa Tập chỉ khựng lại một chút liền nâng tay, đỡ lấy mông đối phương, thật mềm; một bàn tay đỡ cố định lấy thắt lưng, rất nhỏ.

Cậu ép buộc bản thân không nghĩ tới những thứ này, dùng chân đóng cửa, ôm người đi về phía phòng ngủ.

Đầu giường phòng ngủ đang mở ngọn đèn màu quả quýt, mùi hương hoa hồng thoang thoảng, ngọt ngào như có như không, không phân rõ là từ đâu truyền đến.

Trên giường lớn hai người nằm ở phía trong trải khăn gường màu trắng tuyết, Lục Thừa Tập đặt người xuống giường, lại bị kéo theo cùng ngã xuống.

Lục Thừa Tập: "Lâm Lạc Đinh." Cậu nhíu mày gọi, muốn bảo người này an phận một chút.

"Hửm?" Ôm lấy thắt lưng chàng trai không cho cậu đứng dậy, đôi môi màu đỏ của Lâm Lạc Đinh nhếch lên một độ cung đẹp mắt, giọng nói mang theo tán thưởng, "Tôi thích nghe cậu gọi tên tôi."

Hai tay Lục Thừa Tập chống ở phía trên thân thể hắn, điều chỉnh tư thế một chút, trầm giọng nhắc nhở, "Chân của ngài."

Ánh mắt bình tĩnh sâu lắng, hoàn toàn không có bối rối gì, hiển nhiên khoảng thời gian ở chung đã làm cho cậu làm quen với việc không làm việc theo lẽ thường của Lâm Lạc Đinh.

"Cậu nói với tôi là trước khi ngủ, nhưng hiện giờ cách lúc ngủ còn rất sớm..." Người nằm ở bên dưới không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cậu, chậm rãi thầm thì.

Trên khăn trải giường trắng tuyết ánh lên màu đỏ nồng đậm, trong ánh mắt giống như có sóng nước óng ánh.

Trái tim đập mạnh một cái.

"Lục Thừa Tập..."

"Ừm."

"Cởi quần áo." Vươn tay gạt vạt áo qua một bên.

Lục Thừa Tập hít vào một hơi thật sâu, chống nửa thân trên dậy, cởi áo ra.

Ánh mắt hai người giao nhau, sâu thẳm cùng trong trẻo, lại dường như có thêm chút gì khác.

Dây lưng tơ lụa màu trắng trói lấy tay chàng trai, xoay người ngồi lên trên bụng chàng trai, cuối cùng buộc lại một cái nơ bướm xinh đẹp.

Bàn tay của Lâm Lạc Đinh đặt lên trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó hơi phủ người xuống sát tới gần chàng trai, mệnh lệnh truyền ra từ dây thanh quản mê người: “Bây giờ nói cho tôi biết, cậu là người của ai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play