Trong phòng yên lặng trong giây lát.

Phòng nghỉ cải tạo từ phòng học sau khi bố trí các khu chức năng: sô pha, bàn trang điểm, phòng thay đồ các loại, không gian không tính rộng rãi, bức màn bên cửa sổ được kéo kín, ánh mặt trời ấm áp, mờ tối xuyên qua vải màn màu xanh nhạt, mơ hồ chiếu vào.

Trước gương, hai thân thể nam tính cao gầy kề sát một trước một sau, ánh đèn tiết kiệm năng lượng sáng tỏ chiếu xuống từ đỉnh đầu.

Lâm Lạc Đinh nhìn chằm chằm đôi mắt đen của chàng trai trong kính, ngón trỏ của bàn tay vòng ôm ở bên eo vẽ lên bụng dưới một cái vòng, trêu chọc nhếch môi, nói: "Anh Thừa Tập?"

"Anh Thừa Tập, anh có ở đây không?" Người ở ngoài cửa không thấy trả lời, lại tăng cao âm lượng hỏi một tiếng.

Hai người đều không để ý.

"Thích xưng hô này?" Lâm Lạc Đinh hỏi. Ngón trỏ và ngón giữa bắt chước giống như một người nho nhỏ đi đường, luân phiên di chuyển ở trên bụng, giống như là đang đo lường vòng eo chàng trai.

Chàng trai đang mặc đồng phục học sinh dùng để quay phim, áo khoác màu xanh trắng bị kéo mở hoàn toàn. Bàn tay vòng ôm ở bên eo trắng nõn thon dài, bàn tay đang di chuyển kia vói vào bên dưới áo thun chữ T màu đen, chỉ có thể nhìn thấy gồ lên một chút.

Lục Thừa Tập thuần thục mà đè lại cách lớp vải áo, ánh mắt tránh né, cố hết sức không nhìn tới hình ảnh trong gương, giọng nói trầm thấp trả lời: "Không thích."

Lâm Lạc Đinh: "Vậy cậu thích cái gì?" Bàn tay trắng nõn phủ lên chàng trai, hắn nghiêng đầu tựa vào vai chàng trai, hỏi người trong gương, giọng điệu, vẻ mặt lại vô cùng thản nhiên.

Hai người tư thế thân mật, trước ngực cùng sau lưng kề sát, tim đập giống như hòa cùng một nhịp.

"Thùng thùng thùng! Anh Thừa Tập?"

Một tiếng lại một tiếng thúc giục, hỏi đến mức người khác cảm thấy phiền.

Lục Thừa Tập liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, hỏi: "Muốn gặp cô ta?"

"... Không," Mất hứng thu tay, lùi lại, Lâm Lạc Đinh nhấc chân đi về phía phòng thay đồ, vô cùng mất hứng, "Đừng để tôi chờ quá lâu."

Lục Thừa Tập không bất ngờ với đáp án này, chờ cho người kia biến mất sau phòng thay đồ, liền sải bước đi ra mở cửa.

Cánh cửa khóa trái "lạch cạch" được mở ra từ bên trong, ánh mặt trời chiếu nghiêng nghiêng vào, bàn tay gõ cửa dừng lại ở giữa không trung.

"Anh Thừa Tập, anh không sao chứ? Sao mãi mà không mở cửa?" Phong Tiêu Tiêu hạ tay xuống, nhẹ nhàng thở ra, bên dưới mái tóc cắt ngang vai, ánh mắt tràn đầy thân thiết.

"Đang ngủ." Lục Thừa Tập nói.

Phong Tiêu Tiêu nhất thời có chút áy náy, có phải cô đã quấy rầy anh Thừa Tập nghỉ ngơi rồi hay không.

Cô mím môi không mở miệng, Lục Thừa Tập không thể không chủ động hỏi: "Tiền bối tìm tôi có việc?"

Nhìn nhìn trái phải chung quanh, thấy bên trong không có ai, Phong Tiêu Tiêu: "Chúng ta đi vào rồi nói đi."

Nơi này cách xa phim trường trung tâm, tuy rằng không nhiều người lắm, nhưng thường thường vẫn sẽ có nhân viên công tác đi ngang qua, lời cô muốn nói không muốn bị người khác nghe thấy.

Chần chừ vài giây, Lục Thừa Tập để người đi vào phòng nghỉ.

May là sau khi vào phòng nghỉ, Phong Tiêu Tiêu không chờ cậu hỏi nhiều, chủ động nói ra ý định đến đây, "Là vì việc tin đồn trên mạng, em vốn muốn đính chính, nhưng mà di động bị người đại diện cầm đi."

Nói xong còn tủi thân cắn cắn môi, sợ đối phương hiểu lầm cô.

Lục Thừa Tập: "Tôi hiểu mà, sự việc đã được giải quyết rồi, tiền bối không cần để ý."

Anh hiểu cái gì chứ, thế này không phải ý là không tin sao? Hơn nữa cô đã xem weibo đính chính của Lục Thừa Tập rồi, trong sách chỉ viết Lục Thừa Tập từng từ chối ông chủ công ty bao dưỡng, cũng không viết anh ta dứt khoát sẽ không dự định yêu đương!

Phong Tiêu Tiêu cũng không biết nên giải thích như thế nào, có chút gấp gáp, "Lời em nói lúc phỏng vấn đều là thật lòng, không phải muốn tạo tin đồn cp, em là thật sự cảm thấy anh rất tốt... "

"Crắc." Tiếng bấm khớp xương vang lên cách vách.

Âm thanh đột nhiên vang lên dọa cho Phong Tiêu Tiêu nhảy dựng, theo bản năng nhìn quanh phòng, "Tiếng động gì vậy?"

"Có thể có gì đó đặt không vững bị rơi xuống," Lục Thừa Tập nói, sắc mặt bình tĩnh, ung dung thản nhiên xê dịch sang vị trí chắn phòng thay đồ, "Sắp phải quay phim rồi, tiền bối trở về chuẩn bị một chút đi."

"Nhưng mà..." Phong Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Diện mạo chàng trai có thể nói là hoàn mỹ, giống như được điêu khắc, ánh mắt lại lộ ra một loại cường thế không cho từ chối không tên.

Rất nhiều lời chưa nói bị nuốt trở về trong cổ họng, cô nhịn xuống không cam lòng, nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy chúng ta về sau lại nói, lát nữa gặp."

Xoay người rời khỏi phòng nghỉ, cửa phòng phía sau rất nhanh được đóng chặt từ bên trong, Phong Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn một cái, phiền muộn lại thất vọng. Aizzz, đến cùng là làm thế nào mới có thể khiến cho Lục Thừa Tập thích cô chứ, cô khổ quá đi!

Đá một hòn đá không tồn tại trên đường, cô vừa rầu rĩ suy nghĩ, vừa vùi đầu đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy chỗ ngã quẹo truyền đến tiếng của người đại diện Chu Miểu.

"... Chủ tịch Lâm lần này đến Tân Thị dự định ở lại bao lâu?"

Người có thể được Chu Miểu gọi là Chủ tịch Lâm có mấy ai?

Ít nhất cô biết chỉ có một.

Trong tích tắc, Phong Tiêu Tiêu một phen đã xâu chuỗi tất cả mọi việc lại với nhau. Tiếng động không rõ trong phòng nghỉ, Lục Thừa Tập âm thầm cự tuyệt cô... Tất cả mọi việc đều là bởi vì lúc đó Lâm Lạc Đinh ở trong phòng nghỉ của anh Thừa Tập!

Như thế nào lại quên mất Lâm Lạc Đinh rồi! Người này thật sự là âm hồn không tan, Lục Thừa Tập cũng đã từ chối ông ta rồi mà vẫn năm lần bảy lượt dây dưa không tha, cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Không được, phải mau chóng câu Lục Thừa Tập đến Giải Trí Tinh Quang.

...

Chu Miểu và Hàn Mỹ Mỹ cũng không biết Phong Tiêu Tiêu đã từng tới. Hai người đứng ở ngã rẽ hành lang nói chuyện, Chu Miểu hỏi Lâm Lạc Đinh lần này đến sẽ ở lại bao lâu, Hàn Mỹ Mỹ trả lời cô không rõ lắm.

Lần thứ hai được Chủ tịch Lâm tham ban, nhưng vui mừng của Chu Miểu so ra kém hơn lần đầu tiên. Chủ tịch Lâm đối nghệ sĩ nhà anh có phải quá mức coi trọng rồi hay không?

Lần trước ở trong xe Van đơn độc nói chuyện, lần này ở trong phòng nghỉ vẫn là đơn độc nói chuyện... 

Trong lòng anh ta sao lại lo lắng như vậy chứ?

Chu Miểu tâm tình hoảng loạn là người cuối cùng biết được nghệ sĩ nhà mình được nghỉ buổi chiều.

Lúc đó Hàn Mỹ Mỹ tạm biệt anh ta rời đi, nói Chủ tịch Lâm đã trở về khách sạn rồi, anh ta liền quay về phòng nghỉ, dự định tìm Lục Thừa Tập tâm sự chuyện Chủ tịch Lâm.

Vừa tới phòng nghỉ nhìn một cái, trợ lý Tiếu Quý đang ở bên trong thu dọn đồ đạc, Lục Thừa Tập không thấy đâu.

Anh ta lại chạy đến phim trường, phim trường trung tâm chỉ có nữ chính Phong Tiêu Tiêu cùng nam số 2 Trịnh Phi Diệp và mấy vai phụ nhỏ, vẫn không thấy Lục Thừa Tập đâu.

Anh ta không quấy rầy đạo diễn Phương, liền hỏi trợ lý đạo diễn ở bên cạnh: "Thừa Tập của bọn tôi đâu?"

Đạo diễn Phương Nhất Minh nghe thấy quay đầu lại nói với anh ta: "Tìm người sao? Tôi cho Lục Thừa Tập về nghỉ rồi a!"

Chu Miểu: "?" Lấy di động ra nhìn một cái, bên trong tin nhắn chưa đọc quả nhiên có tin nhắn Lục Thừa Tập gửi cho anh ta, nói buổi chiều được nghỉ, đã về khách sạn trước.

Trong lòng anh ta càng thêm bối rối, luôn cảm thấy có chuyện gì đó nằm ngoài dự đoán của anh ta sắp xảy ra, xoay người liền chuẩn bị đuổi trở về khách sạn.

Phương Nhất Minh ở sau lưng gọi anh ta: "Việc thêm cảnh hôn kia nhớ nói với Lục Thừa Tập một tiếng!" Phải để cho Chủ tịch Lâm biết ông cũng rất xem trọng Lục Thừa Tập thôi.

"Đã biết!" Chu Miểu vừa chạy vừa xua tay nói.

Chạy cả một đường về khách sạn, lao vào thang máy, nhìn chằm chằm con số nhảy lên ở trên thang máy mới thoáng bình tĩnh trở lại. Chu Miểu cũng không thể nói rõ bản thân đang sốt ruột cái gì, chỉ là lo sợ, buồn bực.

Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ, anh ta có gì phải lo sợ?

Chủ tịch Lâm coi trọng nghệ sĩ của anh ta, đây là chuyện tốt mà! Ký hợp đồng loại A, bộ phim đầu tiên, Chủ tịch Lâm đã hai lần tham ban, còn tự mình cùng tham gia chụp ngoại cảnh một lần, nhìn xem trong công ty lý có nghệ sĩ của ai so được với anh ta?

Nếu nói hai người có quan hệ gì đó mà anh ta không biết, vậy thì không có khả năng.

Có lần nào Lục Thừa Tập và Chủ tịch Lâm gặp mặt mà anh ta không biết, không có mặt? Cho dù có hai lần đơn độc nói chuyện, nhưng khoảng thời gian đó được bao lâu? Uống chén trà nhỏ cũng không đủ.

Mình không phải hẳn là nên cảm thấy vui vẻ mới đúng sao, Chu Miểu nghĩ thầm. Cũng là gần đây chuyện tốt quá nhiều, cuộc sống quá tốt, trong lòng trái lại không yên.

Loại người này a, chính là thấp bé như vậy. Anh ta lắc đầu tự giễu cười cười, đi đến trước phòng Lục Thừa Tập, vặn một cái mở cửa, "Thừa Tập à, đạo diễn Phương lại nhắc với anh chuyện thêm cảnh hôn,"

Vừa ngẩng đầu, trên sô pha trong phòng đang có hai người ngồi. Một người là nghệ sĩ nhà anh ta, Lục Thừa Tập, một người là Chủ tịch Lâm vừa rồi anh ta nhắc tới hồi lâu, Lâm Lạc Đinh.

Hai người ngồi mặt đối mặt, mà một chân của Lâm Lạc Đinh còn bị nắm ở trong tay Lục Thừa Tập.

Lâm Lạc Đinh: "Cảnh hôn?" Con ngươi màu trà liếc về phía chàng trai.

"Không rõ lắm." Chàng trai đáp.

Hai người đồng loạt nhìn về phía Chu Miểu.

Chu Miểu: "???"

Chu Miểu: "!!!"

Ô, nhìn tôi làm gì!

"Chủ tịch Lâm," Ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ chân và tay hai người tiếp xúc với nhau, “Hai người đây là...?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play