Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 18


10 tháng

trướctiếp

Đoàn người Lục Thừa Tập trở về Chử Thị hôm nay xuất phát rất sớm.

Trợ lý Tiếu Quý ở phía trước lái xe, trên ghế sau, Chu Miểu càm ràm lải nhải dặn dò Lục Thừa Tập lịch trình ba ngày này.

"Đội ngũ tạo hình do công ty sắp xếp đã nhận việc, chúng ta vừa lúc nhân dịp này chụp một ít ảnh quảng bá. Trên weibo của cậu ngoại trừ ảnh Tiểu Quý chụp cho cậu lúc quay phim thì ảnh cuộc sống gì đó đều không có, cũng nên phát cho fans một chút phúc lợi."

"Về mặt phục trang anh đã nhờ xong rồi, ngày mai sẽ chụp ảnh, đến lúc đó anh sẽ nói Tiểu Quý tới đón cậu," Nói tới đây thì nhớ tới một vấn đề, Chu Miểu quay đầu, "Cậu hiện giờ vẫn ở trong nhà người bạn kia của cậu sao?"

Bởi vì phát âm giống nhau, những người quen thuộc đều gọi Tiếu Quý là Tiểu Quý.

"Ừm," Lục Thừa Tập đeo miếng che mắt, nói với Tiếu Quý, "Tôi trực tiếp tới công ty, cậu tới công ty đón tôi là được."

Tiếu Quý: "Em biết rồi, anh Lục."

Chu Miểu nhíu nhíu mày, ở nhà của người khác dù sao cũng không tiện, vẫn là phải có chỗ ở của chính mình. Có điều hiện giờ phần lớn thời gian Lục Thừa Tập đều quay phim ở trong đoàn làm phim, thời gian trở về không nhiều lắm, anh ta liền tạm thời không nói gì nữa.

Chu Miểu: "Được rồi, ngày mai chúng ta gặp mặt ở công ty."

Xe chạy vào Chử Thị, Tiếu Quý ở phía trước hỏi: "Anh Lục, anh ở chỗ nào, em đưa anh về trước."

Lục Thừa Tập: "Đưa tôi tới công ty."

Chu Miểu vừa nghe liền nhận ra gì đó, buồn cười mà nhướng nhướng mày, "Chỗ ở của người bạn kia của cậu không tiện lộ ra?"

Tháo che mắt xuống, Lục Thừa Tập khẽ "Ừm" một tiếng.

Chu Miểu: "A, vậy người thân lo lắng cho bạn của cậu sẽ không còn đang ở đó chứ?" Anh ta cố ý trêu đùa.

Ai ngờ Lục Thừa Tập vẫn khẳng định, nói: "Đang ở."

Chu Miểu: "???"

Lục Thừa Tập: "Tôi không ở, anh ta ở lại đó giữ nhà." Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ.

Nghe vào dường như cũng hợp tình hợp lý, Chu Miểu nhất thời không tìm được chỗ nào để phản bác. Im lặng mấy giây, cuối cùng dùng một câu "Quay xong <Mối Tình Đầu> tôi sẽ giúp cậu tìm một phòng ở" để kết thúc.

Được đưa đến công ty, Lục Thừa Tập lại tự mình bắt xe trở về Bích Thủy Giang Đinh nơi Lâm Lạc Đinh ở.

Thời gian hiện giờ còn sớm, còn chưa đến 10 giờ sáng, Lâm Lạc Đinh đang kiểm tra mấy gốc hoa hồng mà tiểu trợ lý tối hôm qua dặn dò người ta đưa tới trong đêm.

Năm gốc cây nằm trong thùng bọt biển, phần rễ còn mang theo bùn đất, được cắt tỉa dài nhất chỉ còn cỡ cánh tay.

Hàn Mỹ Mỹ ở bên cạnh nói: "Em lo lắng dọc đường không cẩn thận đụng hư bộ rễ, cho nên bảo đóng gói nhiều thêm mấy cây."

Thật ra Lâm Lạc Đinh cũng không nhìn ra được những gốc "hoa giống" này còn tốt hay không, tùy tiện gật gật đầu, "Đưa tới nhà kính đi."

Thùng bọt biển được người làm ôm tới nhà kính.

Lâm Lạc Đinh tạm thời không có việc gì để làm, ở trong sân nhàn nhã dạo bước. Ngày hôm qua mới vừa đổ mưa, hôm nay thời tiết mát mẻ, gió nhẹ mang đến hơi thở ướt át sau cơn mưa, trên cây cối ngoài vườn chim hót chiêm chiếp.

Bên trong tiếng chim hót lảnh lót này từ từ xuất hiện thêm một tiếng "lộc cà lộc cộc" của bánh xe valy lăn bánh.

Khóe miệng không tự giác hiện lên ý cười, Lâm Lạc Đinh thay đổi phương hướng đi tới dựa lên rào chắn bên rìa khu vườn. Rào chắn thủy tinh mỗi ngày được người làm lau chùi sạch sẽ chỉ cao tới ngang thắt lưng hắn, Lâm Lạc Đinh nhìn xuống một cái.

Dưới bóng cây, trên đường nhỏ, một chàng trai dáng cao chân dài đeo khẩu trang màu đen đang kéo valy đi về phía bên này.

"Lục Thừa Tập." Hắn hơi nâng cao âm lượng, gọi một tiếng. Giọng nói mát lạnh như nước chảy róc rách trong khe núi, nhẹ nhàng, sống động, réo rắt dễ nghe.

Chàng trai bên dưới nghe tiếng ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Người đàn ông dựa trên rào chắn nụ cười quẩn quanh, biểu tình lơ đãng, dưới ánh mặt trời màu vàng nhàn nhạt, mặt mũi thanh tú trắng đến giống như trong suốt, ngũ quan không có chỗ nào là không tinh tế, đẹp đến mức không giống người phàm.

Một khoảng thời gian không gặp, Lâm Lạc Đinh lại đẹp hơn rất nhiều.

Lục Thừa Tập động tác tự nhiên mà gật gật đầu với hắn.

Mấy phút sau, chàng trai mang theo valy bước lên bậc thang đi vào trong sân.

Lâm Lạc Đinh cho người giúp Lục Thừa Tập mang valy của cậu vào trong phòng, bản thân thì đi qua kéo tay chàng trai, "Cậu trở về vừa lúc, hoa hồng để trồng lại vừa mới đưa tới."

Đi được mấy bước liền dừng lại, hắn xoay người đối diện với gương mặt ung dung của Lục Thừa Tập mấy giây.

Lục Thừa Tập nghi hoặc nhướng mày, "Làm sao vậy." Vừa dứt lời, một bàn tay liền vươn tới tháo khẩu trang trên mặt cậu xuống.

Dáng vẻ quen thuộc bên dưới khẩu trang xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Lạc Đinh vui vẻ cong cong khóe môi, như thế này dễ nhìn hơn nhiều. Tiếp đó liền không biết làm gì với khẩu trang trong tay.

Trên người hắn và Lục Thừa Tập đều không có túi, hắn lại không muốn trở vào trong nhà một chuyến...

"Ngài Lâm, đưa cho em đi." Làm trợ lý tri kỷ chuyên vì ông chủ chia buồn giải nạn, Hàn Mỹ Mỹ nhắm đúng thời cơ tiến lên.

Thuận tiện đưa khẩu trang cho tiểu trợ lý, Lâm Lạc Đinh: "Ở nhà đừng che lại, tôi muốn nhìn." Bàn tay rảnh rỗi sờ sờ lên mặt chàng trai.

Hàn Mỹ Mỹ nhận lấy khẩu trang, lui lại sang một bên che lấy ngực ổn định hơi thở, lời ngon tiếng ngọt của ông chủ, thế này ai chống đỡ được chứ!

Lâm Lạc Đinh kéo theo Lục Thừa Tập đi tới nhà kính.

Đây là lần đầu tiên Lục Thừa Tập tận mắt nhìn thấy nhà kính sau khi cải tạo, trước đó ở trong video từng nhìn thấy mấy lần, nhưng bị giới hạn của màn hình, hình ảnh cũng không đầy đủ.

Nhà kính lúc ban ngày cùng nhà kính vào buổi tối thoạt nhìn có khác biệt rất lớn.

Nhà kính buổi tối mở đèn giữ ấm thì yên tĩnh, mờ tối. Ban ngày ánh sáng đầy đủ, mấy gốc hoa hồng nở rộ, tận tình phô bày bản thân, là nhiệt liệt, dâng trào.

Màu xanh lá tươi mát, màu đỏ nồng đậm.

Hoa hồng cần trồng lại không nhiều lắm, Lục Thừa Tập cũng không thay trang phục làm việc, chỉ lấy ra từ chỗ chứa đồ trong nhà kính một cái tạp dề mặc vào.

Lúc đi ra, cậu cố ý nhìn khu vực do bản thân trồng một cái, quả nhiên đều đã đâm chồi, mọc ra mảng lớn lá xanh, trái lại là khu vực đối diện do Lâm Lạc Đinh phụ trách, chỉ để lại hai cái hố nhỏ.

Đến cùng thì héo rũ là việc thế nào thì không cần nói nhiều, cậu mím môi che dấu ý cười bên môi, đi đến bên cạnh Lâm Lạc Đinh.

Lâm Lạc Đinh đang ngồi xổm bên cạnh thùng bọt biển đặt mấy gốc hoa hồng, thấy Lục Thừa Tập đi tới, hắn đẩy đẩy thùng về phía đối phương, "Trồng xong thì ăn cơm trưa, buổi chiều ta muốn ở trong này nghe đọc sách."

Lục Thừa Tập: "Ừm."

Hai người chậm chạp ở trong nhà kính tiêu tốn thời gian, trong lúc đó Lục Thừa Tập nói tới chuyện ngày mai chụp ngoại cảnh. Lâm Lạc Đinh nghe xong quả nhiên không hài lòng, nheo mắt lại nhìn săm soi về phía chàng trai, "Cậu cố ý?"

Lục Thừa Tập: "Ngày hôm qua trước khi gọi điện thoại cho ngài thì Chu Miểu đã sắp xếp xong rồi."

Lâm Lạc Đinh vẫn là không vui, có một loại cảm giác nhân loại bản thân nuôi bị cướp đi rồi. Chân mày xinh đẹp cau lại, suy tư giây lát, nghĩ ra biện pháp giải quyết, sau đó hắn hừ cười một tiếng, nói với chàng trai: "A, vậy cậu coi như là đổi một chỗ khác ở cùng tôi."

Ngày hôm sau, Lục Thừa Tập cùng Chu Miểu và thợ trang điểm do Chu Miểu giữ lại gặp mặt ở công ty, những người khác trong đội đã xuất phát tới địa điểm mục tiêu trước một bước.

Chu Miểu trong khoảng thời gian này bận rộn liên hệ tài nguyên. Những người này nhìn vào Song Mộc là một công ty lớn, hơn nữa Lục Thừa Tập đóng vai nam số 1 của đạo diễn Phương, tương lai có thể có chút không ít người theo dõi, thế nên đưa ra một chút tài nguyên cho cậu.

Nhưng mà Chu Miểu thấy chướng mắt. Hiện giờ người này chính là anh ta ngàn tuyển vạn chọn tìm ra. Nếu sau khi <Mối Tình Đầu> công chiếu, Lục Thừa Tập thật sự nổi tiếng, lúc đó nhận mấy tài nguyên lung tung lộn xộn này chính là làm giảm giá trị và ép uổng Lục Thừa Tập, anh ta tình nguyện chờ sau khi <Mối Tình Đầu> công chiếu rồi lại nói.

Lục Thừa Tập vẫn là đeo một cái khẩu trang để ngụy trang qua loa. Chu Miểu đẩy cậu đi ra ngoài, "Chúng ta tranh thủ chụp xong trong hôm nay, có thể sẽ mệt một chút, phải đổi mấy chỗ. Có điều nếu hôm nay chụp xong, ngày mai cậu có thể nghỉ ngơi nửa ngày, chiều ngày mai quay về Tân Thị quay phim."

Đi tới cửa, đoàn người vừa lúc gặp phải Lâm Lạc Đinh cùng Hàn Mỹ Mỹ đi theo phía sau hắn đi vào.

Lục Thừa Tập: "..." Dự cảm ngày hôm qua trở thành sự thật rồi.

Chu Miểu không biết, cậu thì lại biết rõ, lúc Lâm Lạc Đinh đi làm cơ bản sẽ không mang theo trợ lý đời sống, nói cách khác, Lâm Lạc Đinh mang theo Hàn Mỹ Mỹ ra ngoài, cơ bản là không phải đến làm việc.

Nhưng Chu Miểu không hiểu rõ tình hình, trên mặt vội vàng treo lên nụ cười, "Chủ tịch Lâm."

Lục Thừa Tập cũng bắt chước gọi một tiếng.

Hai bên chào hỏi qua loa, ánh mắt Lâm Lạc Đinh quét qua một vòng ở trên người chàng trai, lúc tầm mắt đối diện cùng Lục Thừa Tập, trao đổi một ánh mắt chỉ có hai người mới hiểu.

Lâm Lạc Đinh chính là mang theo nụ cười trêu đùa, Lục Thừa Tập lại càng thêm không thể làm gì, có chút phiền não.

Nhìn xong, Lâm Lạc Đinh mới chia sẻ ánh mắt cho Chu Miểu, "Đi làm gì đó?"

Chu Miểu không ngờ tới Chủ tịch Lâm lại có hứng thú với công việc của nghệ sĩ, trả lời: "Em mang Thừa Tập đi chụp một ít ảnh ngoại cảnh." Đồng thời giản lược nói ra tài nguyên bản thân đã lựa chọn.

Lâm Lạc Đinh bình thường không can thiệp vào công việc của Lục Thừa Tập, sau khi nghe xong gật gật đầu, cũng không bày tỏ ý kiến gì đối với việc này, trái lại nói tới một đề tài khác, "Vừa lúc tôi chưa từng thấy chụp ngoại cảnh là như thế nào, đi theo xem một chút."

Chu Miểu: "??? Hả?"

Mười phút sau, Lâm Lạc Đinh ngồi trên xe Van của Lục Thừa Tập.

Mãi đến lúc này Chu Miểu vẫn chưa hiểu được tất cả những việc này xảy ra như thế nào, Chủ tịch Lâm sao lại đột nhiên muốn xem chụp ngoại cảnh? Còn vừa lúc là anh ta mang nghệ sĩ đi chụp ngoại cảnh?

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể quy kết rằng hai người có duyên, Lục Thừa Tập chính là có duyên gặp Chủ tịch Lâm.

Cẩn thận ngẫm lại cũng là đạo lý này, sau khi Thừa Tập vào công ty nhận được vai diễn của đạo diễn Phương, Chủ tịch Lâm không bao lâu liền dặn dò tăng hạng hợp đồng cho cậu. Tiếp sau đó là lần ở Tân Thị. Chuyện gần đây của công ty anh ta cũng đã nghe nói, công ty chuẩn bị sản xuất một tiết mục nghệ thuật tổng hợp, Thương Ngu chính là một trong những MC cố định, Chủ tịch Lâm tới Tân Thị lần đó hiển nhiên là đến gặp ThươngNgu.

Nhưng mà! Lúc đó Thừa Tập của bọn họ vừa lúc ở Tân Thị quay phim, Chủ tịch Lâm liền thuận tiện tới tham ban!

Lại nữa chính là hiện giờ, ở cửa công ty gặp phải Chủ tịch Lâm cũng có thể bởi vì chưa từng thấy chụp ngoại cảnh muốn đi xem, đây không phải bởi vì Thừa Tập có duyên gặp Chủ tịch Lâm thì là cái gì?

Ngoài trừ điểm này Chu Miểu không nghĩ ra còn có lý do gì khác. Tình hình gia đình Lục Thừa Tập anh biết được một ít, không hề có bối cảnh gì đáng nói, sau khi vào công ty, Lục Thừa Tập cũng vẫn luôn ở trong đoàn làm phim quay phim, không có thời gian giao tiếp với ai.

Về phần giữa hai người có giao dịch ngầm gì đó? Vậy càng không có khả năng!

Nghệ sĩ của anh, anh biết, gặp phải loại việc này, Lục Thừa Tập không đánh người một phen thì đã không tệ rồi; Chủ tịch Lâm cũng là một người cuồng công việc, thái độ chính đáng, nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói bên cạnh có người nào.

Hơn nữa hai người cơ bản là không có cơ hội cùng xuất hiện, đừng đùa!

Không phải có câu nói như vậy sao, loại trừ tất cả lựa chọn không có khả năng, cái còn lại kia chính là đáp án chính xác. Lục Thừa Tập chính là thiên lý mã, Chủ tịch Lâm chính là Bá Nhạc hiểu về ngựa kia~

Nghĩ thông suốt điểm này, toàn thân Chu Miểu đều trở nên phấn chấn, nếu Chủ tịch Lâm xem trọng Thừa Tập của bọn họ như vậy, về sau tiết mục nghệ thuật tổng hợp kia của Thương Ngu, cậu có phải có thể tới tranh thủ một kỳ không?

Trên mặt mang theo nụ cười mỉm say mê, Chu Miểu rơi vào trong tưởng tượng tốt đẹp của bản thân đối với tương lai.

Trong xe không có ai biết được suy nghĩ của Chu Miểu đã bay đến trên đại thảo nguyên, thợ trang điểm đang giúp Lục Thừa Tập hóa trang cho bộ đồ đầu tiên, vừa trang điểm vừa khen, "Da của anh Lục thật đẹp, ngài và Chủ tịch Lâm là những người có trạng thái da đẹp nhất mà tôi từng thấy, chỉ đáng tiếc là Chủ tịch Lâm không có dự định debut."

Vừa khen ngợi còn thuận tiện kết hợp với mấy lời bàn tán trên mạng vỗ mông ngựa* ông chủ.

*Vỗ mông ngựa: Ý là lấy lòng

Lâm Lạc Đinh ở bên cạnh tràn đầy hứng thú nhìn, nghe vậy chỉ miễn cưỡng cười cười. Hắn đối với mặt của Lục Thừa Tập xem như đã rất quen thuộc, không chỉ từng nhìn qua, số lần đưa tay sờ lên cũng không tính là ít.

Hóa trang làm nổi bật lên đặc điểm ngũ quan của chàng trai, trước khi trang điểm thì lạnh lùng trầm ổn, giống như hồ sâu tĩnh lặng, sau khi trang điểm lại sắc sảo, nghiêm nghị, như một thanh trường đao sắc bén.

Hắn thầm nghĩ, lần này chụp ảnh, vậy di động, máy tính bảng, máy tính... ảnh trên mặt bàn của hắn có thể đổi một phen rồi.

Đoàn người rất nhanh đã đến địa điểm chụp ảnh đầu tiên, là phía sau một giáo đường, một con phố dài không có nhiều người qua lại lắm.

Xe đậu hẳn ở ven đường, cửa xe Van mở ra, nhân viên phục trang đã đến từ sớm cầm lấy trang phục đã lựa chọn xong đi qua, không bao lâu đã cùng Chu Miểu và thợ hóa trang trở lại cùng nhau.

Nhóm nhân viên công tác bận rộn chạy tới chạy lui, thợ chụp ảnh làm xong điều chỉnh thiết bị cuối cùng, người qua đường tò mò dừng chân ở bên cạnh nhìn xem, cả khung cảnh từ trong hỗn loạn lại lộ ra trật tự đâu ra đó.

Hàn Mỹ Mỹ ngồi trên một chiếc xe khác tới đây. Sau khi xuống xe không nhìn thấy ông chủ của chính mình, liền tiến lên hỏi, "Sắp bắt đầu rồi sao? Ngài Lâm đâu?"

Chu Miểu nhìn thấy là trợ lý bên cạnh Chủ tịch Lâm, kiên nhẫn giải thích: "Sắp bắt đầu rồi, chờ Thừa Tập thay quần áo xong sẽ chụp ảnh, có điều hình như Chủ tịch Lâm có chuyện muốn nói cùng Thừa Tập."

Thay quần áo à.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp