Bộ trang phục đầu tiên Lục Thừa Tập thay là một cái áo sơ mi rộng thùng thình, cổ chữ V, cổ áo mở rộng, có thể nhìn thấy một nửa đường nét xương quai xanh sắc sảo. Nửa người dưới mặc một cái quần dài màu đen ôm sát người, có hơi rộng, tôn lên hai chân vừa dài vừa thẳng.

Chàng trai thả lỏng đứng dựa vào bên tường, đầu hơi hơi ngẩng. Vầng trán đầy đặn, gốc mũi dựng cao, sống mũi dựng thẳng cùng với đôi môi mỏng và đường viền cằm cương nghị bên dưới, ở dưới ánh sáng hiện ra đường nét phác họa hoàn mỹ.

Hình ảnh trước mắt làm cho Lâm Lạc Đinh nhớ tới khu cầu thang mờ tối trong khách sạn, khi đó hắn không chú ý ngắm nhìn, Lục Thừa Tập lúc ấy chính là bộ dáng như hiện giờ đây sao?

Thật mê người, làm cho người ta muốn cắn một cái.

Cắn ống hút, uống một ngụm trà sữa do trợ lý mua, mùi vị ngọt ngấy tràn đầy khoang miệng, giống như ma cà rồng dùng bữa.

Thợ chụp ảnh ở phía trước đang yêu cầu đổi sang tư thế tiếp theo, người tạo mẫu tiến lên giúp nghệ sĩ chỉnh sửa chi tiết trang phục, đi đến đám người ở bên ngoài.

Lâm Lạc Đinh nhận được điện thoại do thư ký gọi tới.

Thư ký Lư: "Chủ tịch Lâm, nghe nói hôm nay ngài đã đến công ty, tôi..."

Giọng nói xuyên thấu loa điện thoại có chút sai lệch, ừm, vẫn là không làm cho người khác vui vẻ như cũ.

Lâm Lạc Đinh: "Cậu nghe lầm rồi."

Thư ký Lư tự quyết định mà tiếp tục báo cáo, "Việc chuẩn bị cho hạng mục nghệ thuật tổng hợp hiện tại tiến triển rất thuận lợi, đang ở bước đầu xây dựng đội ngũ hậu đài... Bên phía đạo diễn Thường Nhạc đã cử người đi liên hệ, tạm thời vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục..."

Lâm Lạc Đinh: "... Tăng lương."

Phía bên kia im lặng mấy giây, thư ký Lư: "Cảm ơn Chủ tịch Lâm, chúc ngài chơi vui vẻ."

Hàn Mỹ Mỹ nghe thấy quả thực sắp cười chết rồi.

Nếu không phải sổ ghi chép đã được sắp xếp cho <Ông chủ và tiểu tình nhân của ông ấy>, cô cũng rất muốn làm cho ông chủ và thư ký Lư một cuốn nhật ký, tên gọi là <Những năm tháng tôi cùng ông chủ đấu trí so dũng> !

...

Lâm Lạc Đinh không hoàn toàn đi cùng trong suốt quá trình chụp ảnh, sau khi rời khỏi địa điểm giáo đường, hắn liền chê nhàm chán mà rời đi, tới một bảo tàng ở gần đó tham quan một lúc, sau đó dùng xong cơm trưa liền trực tiếp trở về nhà.

Mà Lục Thừa Tập khoảng chừng bốn giờ chiều mới kết thúc công việc trở về, thợ chụp ảnh nói hiệu quả chụp ảnh rất tốt, Chu Miểu liền rộng rãi vung tay thả cậu rời đi, bảo Lục Thừa Tập trở về nghỉ ngơi cho tốt.

Lúc Lục Thừa Tập trở về, Lâm Lạc Đinh đang ở trong nhà kính cắt tỉa cành lá cho hoa hồng. Hắn mặc một bộ quần áo ở nhà nhạt màu đứng ở phía trước khung cảnh hoa cỏ đậm màu như mực, "Ảnh chụp khi nào thì có thể hoàn tất?"

Lục Thừa Tập đi vào, "Hậu kỳ ảnh chụp còn cần chỉnh sửa, sớm nhất là tối nay, chậm nhất là sáng ngày mai."

Sau khi cậu trở về đã tắm rửa, thay đổi quần áo, thấy Lâm Lạc Đinh cầm một cây kéo lớn, kích cỡ cây kéo cùng thân hình thon gầy, mảnh khảnh vô cùng không hài hòa, sau khi im lặng giây lát, hỏi: "Có cần tôi hỗ trợ hay không?"

"Không cần, ảnh chụp chỉnh sửa xong thì gửi cho tôi một phần," Vừa cắt một cụm lá cây sum suê tiếp theo, Lâm Lạc Đinh vừa nói. Quay đầu lại quét mắt về phía cái bàn ở trung tâm nhà kính, nhìn thấy trên bàn còn đang đặt cuốn sách ngày hôm qua đã xem, "Đọc sách một lúc đi, tôi muốn nghe." Lục Thừa Tập vốn chỉ là thuận miệng hỏi, nghe vậy liền đi tới trước cái bàn tròn nhỏ màu trắng, ngồi xuống, lật sách đến trang ngày hôm qua đã đọc tới.

Cậu không có vấn đề gì với việc đọc sách cho Lâm Lạc Đinh, một là cậu hiện giờ không có nhiều thời gian trống, nhân cơ hội này đọc nhiều một chút, về phương diện khác, đọc cũng có thể giúp bồi dưỡng phát âm, có trợ giúp cho cậu luyện tập đài từ.

"... Ta muốn cùng ngươi sống cùng nhau,

Ở một trấn nhỏ nào đó,

Cùng hưởng thụ hoàng hôn vô tận,

và tiếng chuông kéo dài không dứt..."

Cành lá bên dưới đã được cắt tỉa tàm tạm, Lâm Lạc Đinh lấy ra từ khu chứa đồ một cái thang xếp.

"... Ở bên trong quán trọ của trấn nhỏ này ⸺

Đồng hồ cũ kỹ gõ ra tiếng vang yếu ớt

Giống như thời gian nhẹ nhàng rơi xuống..."

Cầm lấy cây kéo lớn, bám lấy từng bậc, từng bậc thang để leo lên trên.

"... Có đôi khi, vào lúc hoàng hôn, từ một căn phòng nào đó trên tầng cao nhất truyền ra tiếng sáo,

Người thổi sáo dựa vào cửa sổ,

Ở cửa sổ có một đóa tulip lớn..."

Leo lên đến chỗ cao nhất, đạp lên bậc thang, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu, ánh mặt trời màu vàng xuyên thấu qua thủy tinh, len qua giữa hoa cùng dây leo chiếu vào, chói đến mức đôi mắt màu trà híp lại.

"... Ở chính giữa phòng, một cái bếp lò được xây từ gạch,

Trên mỗi một viên gạch vẽ một bức tranh:

Một trái tim, một con thuyền buồm, một đóa hoa hồng..."

Đặt kéo xuống ở bên chân, Lâm Lạc Đinh vươn tay ngoắc ngoắc một đóa hoa ở gần ngay trước mặt, cánh hoa màu đỏ tầng tầng lớp lớp, giống như một chiếc váy khiêu vũ nhiều tầng trên người vũ nữ.

Hắn kiễng mũi chân ngẩng đầu khẽ ngửi. Cẳng chân cọ vào cây kéo trên bậc thang, vị trí cây kéo hơi dịch đi, trọng tâm chông chênh qua lại giữa bậc thang và mặt đất.

"... Ngươi sẽ nằm ra tư thế mà ta thích:

Lười nhát, thản nhiên, lạnh lùng..."

"Keng!"

Một tiếng vang lớn dọa tỉnh hai người.

Một chân dẫm trên bậc thang không ổn định, trượt ra khỏi dép lê, chàng trai ở bên cạnh bàn buông sách xuống, động tác nhanh chóng mà bước vội tiến lên. Sau khi sự việc phát sinh, hai người đều hơi hơi có chút ngây người.

Lâm Lạc Đinh được chàng trai giữ lấy đầu gối, ôm vào trong ngực, một bàn chân còn đang kẹt trên bậc thang. Bởi vì biến cố vừa rồi, trái tim hắn nhảy lên kịch liệt, thình thịch – thình thịch, loại cảm giác này rất kỳ diệu, bản thân hắn từng là ma cà rồng, chưa từng trải nghiệm qua.

Mà trái tim ở bên trong lồng ngực bên cạnh cũng đập rất nhanh, cánh tay hắn đặt trên lồng ngực chàng trai, rung động mạnh mẽ cách lồng ngực truyền đến làn da hắn.

Hắn tò mò đưa tay đặt lên trên, rung động kia càng thêm rõ ràng. Lâm Lạc Đinh có chút muốn biết Lục Thừa Tập hiện giờ có biểu cảm gì, liền ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của cậu.

"..." Lúc này còn có tâm tư nghĩ đông nghĩ tây. Trên mặt chàng trai vẫn là vẻ lạnh nhạt như trước, chân mày khẽ nhíu, rũ mắt hỏi hắn, "Không có việc gì?"

Lâm Lạc Đinh cử động bàn chân, bàn chân kẹt trên bậc thang, nơi cổ chân truyền đến một chút đau đớn, chân mày nhíu lại, "Chân đau."

Chú ý tới dép lê treo trên bậc thang, Lục Thừa Tập: "Mang dép lê đừng trèo lên cao như vậy."

Nhíu mày quét mắt nhìn thang xếp trước mặt cùng với bàn chân bị kẹt giữa bậc thang một cái, nhỏ giọng khẽ nói với người trước mặt: "Ôm tôi."

Hai tay Lâm Lạc Đinh ôm chặt lấy cổ cậu, Lục Thừa Tập một tay ôm lấy đầu gối hắn, tay kia thì cẩn thận gỡ bàn chân bị kẹt ra.

Mắt cá chân có hơi sưng đỏ, ở giữa mảng lớn làn da trắng nõn vô cùng nổi bật.

Trải qua một phen này, đôi dép Lâm Lạc Đinh mang đều đã rơi xuống đất, hai chân trống không. Hai người cũng không quan tâm dép lê và sách nữa, Lục Thừa Tập ôm hắn đi ra ngoài.

Hàn Mỹ Mỹ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài nhà kính, đang ở trên bản ghi chép, tràn đầy cảm xúc mà sáng tác. Lúc ngẩng đầu quan sát tình hình trong nhà kính theo thói quen thì đột nhiên nhìn thấy hai người đi ra.

Ôm công chúa êy...

Ánh mắt tròn xoe, miệng mím chặt, hì hì hì hì hì hì.

Mãi đến khi Lục Thừa Tập ôm người đi ngang qua cô, nói: "Trợ lý Hàn, làm phiền đi lấy hộp thuốc một phen."

Hàn Mỹ Mỹ lúc này mới ý thức được có thể hai người ở bên trong đã xảy ra một chút việc ngoài ý muốn, vội vàng thu hồi suy nghĩ miên man trong đầu, bước nhanh trở về chuẩn bị hộp thuốc.

Được ôm trở về phòng, đặt lên sô pha thoải mái, mềm mại, Lâm Lạc Đinh nhìn chăm chú, hỏi người ở đối diện đang giúp hắn kiểm tra mắt cá chân, "Cậu còn có thể xem bệnh cho người ta?"

Lục Thừa Tập: "Ở bên cạnh nhà có một võ quán, người ở trong võ quán bị thương là chuyện thường, trước đây tôi thường xuyên sang chơi, cho nên đối với vết thương va chạm có hiểu biết một chút."

Lúc cậu nói chuyện, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ có động tác trong tay vô cùng cẩn thận mà kiểm tra. Làn da trên bàn chân thon gầy trắng nõn, giống như bạch ngọc lóng lánh, chạm vào tay man mát.

Lâm Lạc Đinh nghiêng người trên tay vịn sô pha, chống tay nhìn cậu, mắt cá chân được phun thuốc, cẩn thận xoa nắn, hắn hỏi: "Vậy cậu từng học võ?"

Lục Thừa Tập "Ừm" một tiếng, "Từng học một chút."

Chẳng trách trong nguyên tác đạo diễn Thường Nhạc lại nhìn trúng cậu.

Chân của Lâm Lạc Đinh bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là hơi hơi trật khớp, phun thuốc lên, sớm tối mát xa một lần vài ngày là có thể ổn rồi.

Trong thời gian ngắn sắp tới, Lâm Lạc Đinh không dự định lại tới nhà kính nữa. Hắn cho người tới nhà kính thu dọn một chút, sách thì mang lại về phòng, không lâu sau đó đã là giờ cơm tối.

Hai người dùng cơm tối xong, ở trong sân cho cá ăn một lúc, ngắm sao. Thời gian đang dần bước sang mùa hè, thời tiết ngày càng nóng hơn, khu biệt thự này bởi vì có thảm thực vật phong phú, nhiệt độ không khí coi như mát mẻ.

Trên một cái ghế nằm chen chúc hai người.

Lâm Lạc Đinh làm tổ trong lồng ngực chàng trai, chỉ vào cái bàn dưới tàng cây cách đó không xa, nói: "Chỗ đó tôi dự định đổi thành xích đu hoặc là ghế treo, cậu cảm thấy loại nào tốt hơn?"

Một bàn tay của Lục Thừa Tập nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nghe vậy nâng tầm mắt đang xem kịch bản lên, nhìn về chỗ hắn nói một cái, "Xích đu đi." Trên cây có cành khô mọc dài ngang ra, rất lớn, vừa lúc thích hợp làm xích đu.

"Ừm," Lâm Lạc Đinh gật gật đầu, đang muốn dặn dò Hàn Mỹ Mỹ ghi chép lại, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, đỉnh đầu cọ cọ lên cằm chàng trai, giọng điệu lười biếng, "Cậu có biết làm xích đu hay không?"

Lục Thừa Tập: "Biết lắp ráp." Thứ Lâm Lạc Đinh muốn luôn không có khả năng là cái loại xích đu bằng ván gỗ đơn sơ nhất kia, loại phức tạp hơn một chút, cậu chỉ biết lắp ráp.

Cậu ta quả nhiên là biết. Lâm Lạc Đinh rất là vui mừng, cũng không dự định bảo Hàn Mỹ Mỹ sắp xếp nữa, "Vậy chờ lần sau cậu trở về, chúng ta tự mình lắp ráp."

Lục Thừa Tập: "Được." Cũng không nhắc tới "chúng ta" này cuối cùng đại khái lại là chỉ có một mình cậu bận rộn.

Hai người nói xong thì đều tiếp tục làm việc của mình, Lâm Lạc Đinh suy nghĩ chạy xa ngắm sao, Lục Thừa Tập xem kịch bản, luyện đài từ.

Bóng đêm tĩnh lặng, sao ngả về tây.

Chờ thời gian không còn sớm nữa, Lâm Lạc Đinh trở mình một cái, vươn người đến bên tai Lục Thừa Tập, "Nên thực hiện hứa hẹn của cậu lúc sáng rồi."

Thân thể chàng trai hơi khựng lại, buông kịch bản xuống, ôm người lên lầu.

Vào tới trong phòng trên lầu, cậu đặt Lâm Lạc Đinh lên giường trong phòng ngủ, Lâm Lạc Đinh vươn tay liền cởi cúc quần cậu.

Lục Thừa Tập ngăn hắn lại, tròng mắt tối đen nhìn chằm chằm hắn, giống như là đang xác nhận lại lần cuối, "Ngài từng nói, giữa chúng ta sẽ không có quan hệ tính dục."

"Hử?" Lâm Lạc Đinh ngồi ở bên giường hơi ngẩng đầu lên, "Đúng, là tôi nói. "

Hắn hỏi: "Quan hệ tính dục là dùng một cơ quan tính dục đưa vào một cơ quan tính dục khác, chúng ta có sao?"

Lục Thừa Tập im lặng, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên đủ loại cảm xúc, chân mày nhíu chặt lại thả lỏng. Không có gì có thể tranh luận, lúc tắm rửa ở đại học, WC nam sinh, không phải chưa từng có việc thân thể trần trụi bị người nhìn thấy...

Cuối cùng cậu khàn giọng mở miệng, "Để tôi tự làm."

"Không muốn." Lâm Lạc Đinh cự tuyệt.

Hắn nghiêng nghiêng đầu, sau khi nghĩ đến hình dung chuẩn xác, âm thanh trêu ngươi cười cười, kéo dài giọng nói, “Giống như tự tay mở ra món qua tôi chờ đợi đã lâu, cậu không thể thay tôi cảm nhận niềm vui bất ngờ này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play