Lúc nhân viên phục vụ nhà hàng mang bàn ăn lên, hai vị khách bàn số 025 đang ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi của mình, câu có câu không mà nói chuyện.

Cánh hoa hồng bị ngắt đã được gom sang một bên, ngay cả nhánh hoa trụi lủi chỉ còn lại lõi hoa kia, sau khi nhân viên phục vụ nhìn thấy thì mặt không đổi sắc, xoay người bày đồ ăn trong khay lên bàn.

Trong lúc phục vụ, anh ta không thể tránh khỏi nghe thấy nội dung trò chuyện của hai vị khách, hình như đang nói chuyện chơi bóng rổ gì đó. Anh ta không nghe nhiều, làm xong việc thuộc bổn phận của mình liền cung kính cúi người, "Mời hai vị từ từ dùng."

Trước khi rời đi còn thuận tiện mang di thể của cành hoa hồng đáng thương bị tách rời kia đi, ném vào thùng rác, an táng.

Yên nghỉ đi, chết ở trong tay hai vị đại soái ca cũng không tính là sỉ nhục ngươi.

...

Sau bữa cơm tối, hai người đi dạo một lúc liền quay về khách sạn, Lục Thừa Tập sau khi đọc chuyện cổ tích trước khi ngủ và làm ấm giường cho người ta xong, lúc này cuối cùng mới có thể thoát thân trở về phòng của mình.

Trong phòng vẫn là bộ dáng trước khi cậu rời đi, không có vật phẩm cá nhân gì, trên bàn trà đặt kịch bản đã xem được một nửa.

Cậu đi tới thu dọn kịch bản mang vào trong phòng ngủ, dự định trước khi ngủ luyện đài từ một lúc. Cậu đã tắm ở chỗ Lâm Lạc Đinh, cũng không cần tắm lại lần nữa.

Cởi quần áo xong, lên giường, mới vừa cầm kịch bản lên, Lục Thừa Tập liền nhận được điện thoại của Chu Miểu, hỏi cậu đã quay về khách sạn chưa.

Lục Thừa Tập nói đã trở về rồi.

Chu Miểu sau khi biết được thì an tâm, anh ta gọi tới chính là xác nhận hành tung của nghệ sĩ nhà mình một chút mà thôi, bởi vậy dặn dò cậu nghỉ ngơi sớm một chút liền ngắt điện thoại.

Buông di động xuống, Lục Thừa Tập tiếp tục đọc kịch bản, kết quả chưa xem được mấy dòng thì di động lại rung lên.

Là tin nhắn của Phong Tiêu Tiêu.

Lục Thừa Tập: "..." Cũng không biết nên nói Phong Tiêu Tiêu và Chu Miểu có duyên, hay là nên nghi ngờ có phải hai người đã thông đồng với nhau hay không, làm sao mà lần nào Phong Tiêu Tiêu đều ngay sau khi cậu liên hệ với Chu Miểu thì tìm cậu.

Nghĩ đến có lẽ có duyên nhiều hơn? Dù sao lần ở nhà hàng là cậu tìm Chu Miểu.

Suy nghĩ trong đầu bỗng nhiên vòng trở lại, cậu lấy di động sang xem tin nhắn.

[Phong Tiêu Tiêu: Anh Thừa Tập, hiện giờ anh đã quay về khách sạn rồi sao?]

Ngồi dựa vào đầu giường, Lục Thừa Tập không rõ đối phương có mục đích gì lắm, trả lời một chữ "Ừm".

[Phong Tiêu Tiêu: Chỉ có một mình anh, bên cạnh không có ai khác chứ?]

[Lục Thừa Tập: Ừm, tiền bối có việc?]

[Phong Tiêu Tiêu: Ừ, vậy thì được rồi.]

[Phong Tiêu Tiêu: Là thế này, buổi tối không phải là em đã gọi điện thoại cho anh sao? Em nghe thấy bên cạnh có người đang nói chuyện với anh... Người kia là Lâm Lạc Đinh?]

[Lục Thừa Tập: Tiền bối muốn nói gì.]

[Phong Tiêu Tiêu: Em nghe thấy thái độ Lâm Lạc Đinh nói chuyện với anh hình như không tốt lắm! Ông ấy vẫn luôn như vậy sao? Có phải là làm khó dễ anh không? [Xoắn xít, nhíu mày]]

Lục Thừa Tập không trả lời, Phong Tiêu Tiêu ở bên kia rất nhanh lại gửi tới một tin nhắn.

[Phong Tiêu Tiêu: Anh Thừa Tập, nếu cần gì đó nhất định phải nói cho em biết nha.]

Nhìn nhật ký trò chuyện, Lục Thừa Tập nhíu mày lại, cảm thấy giữa những hàng chữ của Phong Tiêu Tiêu tràn đầy một loại cảm giác không thích hợp không nói nên lời, dường như đối với Lâm Lạc Đinh có một chút địch ý khó hiểu?

Nhưng mà vì sao?

Phong Tiêu Tiêu là con gái của Phong Thiên Thành, ông chủ Giải Trí Tinh Quang, Lâm Lạc Đinh là chủ tịch của Giải Trí Song Mộc, hai người có lẽ đã từng có qua lại, nhưng hẳn là sẽ không nhiều lắm.

Lại nói cho dù Tinh Quang và Song Mộc có cạnh tranh về lợi ích, vậy cũng là chuyện của Phong Thiên Thành và Lâm Lạc Đinh, chẳng lẽ Phong Tiêu Tiêu bởi vì vậy mà không hài lòng?

Lục Thừa Tập chưa từng nghĩ tới nguyên nhân là vì cậu, bởi vì cậu mà Phong Tiêu Tiêu không thích Lâm Lạc Đinh? Chuyện của cậu và Lâm Lạc Đinh không ai biết, không thể nào liên hệ lại với nhau.

Sau khi chăm chú suy tư một lúc lâu không có kết quả, Lục Thừa Tập trước sau vẫn không nghĩ ra nguyên nhân sinh ra địch ý này, nhíu mày tùy ý trả lời mấy câu kết thúc đoạn trò chuyện này.

...

Lâm Lạc Đinh ở lại Tân Thị một tuần.

Hai ngày đầu Chu Miểu ở lại đoàn làm phim, hắn gọi Lục Thừa Tập lên lầu khó tránh khỏi bất tiện.

Sau đó Chu Miểu thấy việc của đoàn làm phim bên đây đã sắp xếp tạm ổn rồi, liền giao lại tất cả mọi việc của Lục Thừa Tập cho trợ lý Tiếu Quý, bản thân lại chạy đi giúp nghệ sĩ tìm tài nguyên.

Chu Miểu không ở lại, hành động của Lục Thừa Tập dĩ nhiên được tự do hơn rất nhiều, ít nhất không cần phải tìm cớ giải trình hành tung. Nhưng số lần và thời gian cậu cùng Lâm Lạc Đinh gặp mặt vẫn rất ít.

Nương theo công việc của đoàn làm phim từ từ đi vào quỹ đạo, cảnh diễn của Lục Thừa Tập cũng nhiều lên.

Có lúc cậu bận rộn cả một ngày, ba bữa cơm đều giải quyết ở đoàn làm ohim, kết thúc công việc trở về khách sạn nghỉ ngơi cũng đã là nửa đêm, nào còn có thời gian dư thừa để đọc sách, kể chuyện cho Lâm Lạc Đinh?

Khiến Lục Thừa Tập cảm thấy kỳ quái chính là, Lâm Lạc Đinh vẫn luôn tùy hứng vậy mà lại không tỏ vẻ bất mãn đối với việc này. Những nghi hoặc ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ở trong đầu cậu, chỉ là không đợi cậu suy nghĩ rõ ràng đã lại lập tức bị đạo diễn gọi tới quay phim.

Mãi đến một buổi sáng nọ, sau khi trợ lý Tiếu Quý mua trà sữa về chia cho mọi người trong đoàn làm phim, nói tới, "Anh Lục, vừa rồi lúc em mua đồ gặp được trợ lý Hàn, trợ lý Hàn nói hôm nay bọn họ quay về công ty."

Lục Thừa Tập đang tìm hiểu cảnh diễn tiếp theo thì hơi ngẩn ra, nhìn về phía di động đã im lặng cả buổi sáng, sau đó gật gật đầu.

"Trác Thiêm đâu? Đến tranh cãi cùng Nguyên Thính Thính nào!" Đạo diễn Phương giơ loa, tiếng rống giận vang vọng phim trường.

Lục Thừa Tập liền đặt kịch bản xuống đi đến chính giữa phim trường.

Phân cảnh sắp phải quay chính là cảnh diễn Nguyên Thính Thính và Trác Thiêm mâu thuẫn tranh cãi, sau cảnh quay này, nam nữ chính sẽ đối với đối phương sinh ra mầm mống tình cảm mơ hồ, nhưng mà bọn họ cũng không thể ngay lập tức nhận ra.

...

Đảo mắt một tháng qua đi, thời gian đi vào trung tuần tháng năm, cảnh quay của đoàn làm phim <Mối Tình Đầu> đã quá một phần ba.

Trong một tháng này, Lâm Lạc Đinh tham gia liên hoan phim một lần, chủ trì hội nghị công ty mấy lần, nhận lời mời tham dự các loại yến hội mấy lần, cùng bạn bè tụ hội mấy lần.

Trong đó, đáng nhắc tới chính là Lâm Lạc Đinh tham gia nghi thức đi trên thảm đỏ khai mạc liên hoan phim.

Lúc đó cách thời điểm Lâm Lạc Đinh và Thương Ngu lên trang đầu tìm kiếm cũng mới qua nửa tháng, nhóm cư dân mạng trí nhớ rất tốt, nhìn thấy gương mặt Lâm Lạc Đinh xuất hiện ở trên màn ảnh, tất cả đều kêu gào ngao ngao, hưng phấn không thôi.

Tiếng hô khi Lâm Lạc Đinh xuất hiện so với sự xuất hiện của một vài tiểu minh tinh nào đó còn lớn hơn, phần lớn là nhóm cư dân mạng tôn thờ sắc đẹp thúc giục Lâm Lạc Đinh debut, còn có một bộ phân nhỏ đi theo giúp vui.

Sau đó, mấy đầu đề "Quần chúng dự định giúp Song Mộc mời người quản lý chuyên nghiệp", "Toàn thể cư dân mạng góp vốn xin Chủ tịch Lâm debut" còn lên trang đầu tìm kiếm.

Lâm Lạc Đinh đối với việc này cười trừ cho qua, hắn cũng không để ý người trên mạng thảo luận về hắn, có người cảm thấy hắn đẹp thì hắn chỉ biết vui vẻ.

Sau đó, tâm tình tốt này sẽ bị thư ký Lư nhắc nhở hắn làm việc phá hư hầu như không còn.

"Chủ tịch Lâm..."

Đang ngây ngốc, thư ký Lư toàn thân dáng vẻ tây trang tinh anh lại ôm một đống văn kiện đẩy cửa đi vào văn phòng.

Lư Hoành đưa kịch bản đã qua chọn lựa đặt tới trước mặt Lâm Lạc Đinh, "Đây là kịch bản phim cảnh sát và tội phạm mà ngài cần, tôi đã cho người sàng lọc, đây đều là những kịch bản không tệ."

Lâm Lạc Đinh tùy tiện lật xem.

Khoảng thời gian gần đây hiếm có thấy được Chủ tịch Lâm để bụng với một việc như vậy, trong lòng Lư Hoành tò mò, "Chủ tịch Lâm, Thương Ngu đã đồng ý đảm nhiệm vai trò Mộc Ca cố định của của chương trình nghệ thuật tổng hợp, tôi thấy anh ấy gần đây thường xuyên đến công ty cùng với bộ phận kế hoạch thảo luận nội dung tiết mục, hẳn là sẽ không nhận thêm kịch bản."

"Hửm?" Lời Lư Hoành nói, Lâm Lạc Đinh không nghe rõ lắm, sau khi tìm được thứ mình cần mới ngẩng đầu, "Không phải cho anh ta."

Vậy là cho ai?

Không đợi Lư Hoành hỏi, Lâm Lạc Đinh liền đưa kịch bản đã chọn ra, đẩy đến trước mặt anh ta, "Cầm kịch bản này đi tìm Thường Nhạc, mời ông ấy rời núi."

Công ty quả thật chuẩn bị phát triển hạng mục giải trí tổng hợp, có điều cũng không đại biểu là phương diện phim điện ảnh và truyền hình sẽ không quản nữa, chỉ là đầu tư phải cẩn thận hơn so với trước đây rất nhiều.

Lư Hoành kinh ngạc, "Đạo diễn Thường Nhạc?"

Đó chính là lão tiền bối chuyên quay phim cảnh sát và tội phạm, tuy rằng tác phẩm không nhiều lắm, nhưng mỗi một bộ đều nhận được khen ngợi, ăn khách. Có điều, "Đạo diễn Thường không phải đã nhiều năm không quay phim rồi sao."

Mười ngón đan lại đỡ lấy cằm, Lâm Lạc Đinh: "Cậu đem kịch bản đưa qua cho ông ấy không phải là sẽ quay rồi sao."

Trong truyện, sau khi Song Mộc phá sản, tài nguyên thuộc về Song Mộc bị mấy công ty cùng ngành chia nhau vơ vét, kịch bản mà hắn tìm này chính là qua tay nhiều người tới chỗ Điện Ảnh Dật Mỹ.

Điện Ảnh Dật Mỹ chủ yếu tham gia đầu tư và quay phim điện ảnh, trên phương diện chọn lựa kịch bản, ánh mắt so với Song Mộc sắc bén hơn nhiều, bởi vậy sau khi phát hiện kịch bản này liền cầm đi mời Thường Nhạc rời núi.

Thường Nhạc vừa thấy liền vui vẻ, không có một chút do dự mà lựa chọn kết thúc dưỡng lão rời núi làm việc. Sau đó tác phẩm công chiếu, quả nhiên bùng nổ, cũng ôm về không ít giải thưởng trong và ngoài nước.

Sở dĩ Lâm Lạc Đinh biết rõ về bộ điện ảnh này như vậy là vì trong sách dùng góc nhìn của nhân vật nam chính làm trọng tâm phát triển. Nhân vật nam chính trong phim được Thường Nhạc nhìn trúng chính là Lục Thừa Tập.

Lục Thừa Tập sẽ vì bộ phim điện ảnh này mà một bộ phim liền nổi tiếng.

Nếu đã biết kịch bản này về sau chắc chắn sẽ nổi tiếng, hiện giờ hắn tìm ra quay trước không phải rất bình thường sao? Theo lý mà nói vốn chính là đồ của hắn.

Lư Hoành đối với lời Lâm Lạc Đinh nói giữ thái độ nghi ngờ.

Mấy năm nay số người muốn mời đạo diễn Thường rời núi không ít, tất cả đều là thất bại trở về. Anh ta không cho rằng một kịch bản mà Chủ tịch Lâm nhà mình tâm huyết dâng trào quăng ra có thể làm cho đạo diễn Thường nhìn với con mắt khác.

Nghĩ thì ngĩ vậy, lời ông chủ nói luôn không thể không nghe. Anh ta vươn tay cầm lấy kịch bản, liếc mắt nhìn cái tên trang trang bìa một cái ⸺ <Lạc Lối>, đẩy đẩy mắt kính nhìn người ở phía sau bàn làm việc, mỉm cười, nói: "Tôi sẽ đi làm ngay, Chủ tịch Lâm."

Lư Hoành nhận được sắp xếp công việc, rất nhanh liền rời đi. Trong văn phòng, Lâm Lạc Đinh một tay giữ đầu, tay phải có tiết tấu gõ lên mặt bàn, xuất thần.

Mời Thường Nhạc chấp nhận làm đạo diễn, phim điện ảnh được duyệt, giai đoạn chuẩn bị tiền kỳ của phim điện ảnh cần không ít thời gian, chờ Lục Thừa Tập quay xong <Mối Tình Đầu> lại nhận một vài hoạt động khác, thời gian hẳn là không sai biệt lắm.

Nói tới, hắn và Lục Thừa Tập cũng đã một tháng chưa gặp rồi.

Có lẽ là ban ngày nghĩ đến nhiều quá, buổi tối hôm đó Lâm Lạc Đinh liền nhận được điện thoại của Lục Thừa Tập gọi tới.

Lúc đó Lâm Lạc Đinh đã dùng xong cơm tối, đang nằm trên ghế nằm ở trong sân ngắm sao. Thấy tiểu trợ lý bị chứng mặt đơ đang dần bớt đi không ít đang cầm di động lại đây, nói Lục Thừa Tập tìm hắn, hắn còn vô cùng kinh ngạc.

Lục Thừa Tập rất ít chủ động liên hệ với hắn, ngẫu nhiên có vài lần cũng là buổi chiều có thời gian rảnh quay về khách sạn nghỉ ngơi hoặc là ở phim trường lấy danh nghĩa luyện đài từ mà nhân cơ hội liên hệ hắn, đọc sách cho hắn.

Sau khi bảo tiểu trợ lý mở loa ngoài di động, đặt sang một bên, Lâm Lạc Đinh hóng gió đêm, lười biếng, "Alo?"

"Sáng mai tôi sẽ trở về." Giọng nam trầm thấp hơi rè truyền ra từ bộ phận khuếch đại âm thanh của di động, nghe vào khiến tai người ta tê dại.

Lần này Lục Thừa Tập có thể có thời gian rảnh, chủ yếu vẫn là vì trong nhà đạo diễn Phương có việc, cho mấy diễn viên chính trong đoàn làm phim nghỉ ba ngày.

Tin tức này làm cho Lâm Lạc Đinh lập tức trở nên cao hứng.

"Vậy thời gian ba ngày này là của tôi rồi," Hắn lập tức nói, nghĩ tới vài việc gì đó, lấy di động qua, hơi mang theo cảnh cáo, "Tôi nói chính là ở bên cạnh tôi, đừng nghĩ tới việc sáng sớm rời đi tối khuya trở về mà tới công ty."

Lục Thừa Tập: "... Ừm." Cậu không nói hình như Chu Miểu đối với ba ngày này đã có kế hoạch.

Tâm tình Lâm Lạc Đinh rất tốt, cũng tình nguyện đứng lên đi đi lại lại một chút, vứt bỏ ghế nằm, cầm di động đi về phía nhà kính, "Đổi sang gọi video, tôi muốn nhìn thấy cậu."

Chờ đến lúc đi đến nhà kính, cuộc gọi cũng đã từ điện đàm đổi thành gọi video.

"Hoa do cậu trồng ra lá rồi." Hắn ngồi xuống trước mảnh hoa hồng do Lục Thừa Tập trồng trước đó, hướng màn hình quay nhánh hoa hồng đã ra lá, nói.

Trên nhánh cây trụi lủi đã mọc ra mấy phiến lá cây hình bầu dục, gân lá rõ ràng, xung quanh có răng cưa nho nhỏ, ở giữa một mảnh bụi hoa cành lá rậm rạp thật sự là nổi bật.

"Có điều có vài gốc vẫn chưa ra lá nha, Hàn Mỹ Mỹ nói có thể không sống được, đã héo rũ rồi," Để người ở phía đối diện nhìn một lúc, Lâm Lạc Đinh một lần nữa quay màn hình về phía mình, vô cùng tự nhiên mà dặn dò, "Ngày mai cậu trở về vừa lúc trồng lại."

Lục Thừa Tập không cảm thấy bất ngờ, hiểu biết của cậu đối với việc trồng hoa đến từ mẹ mình, bản thân cũng không tiếp xúc nhiều, trồng chết cũng rất bình thường. Nghe vậy liền hỏi: "Héo rũ mấy cây?"

Lâm Lạc Đinh: "Hai cây."

Lúc trước cậu đã trồng mấy chục cây, chỉ mới chết hai cây xem như là ít rồi. Nghĩ đến mấy cây mà lúc trước đối phương trồng cùng cậu, Lục Thừa Tập thuận tiện hỏi câu, "Cây ngài trồng thì sao?"

Lâm Lạc Đinh khựng lại một chút, "Hy sinh rồi."

Tầm mắt hai người đối diện nhau trên màn hình.

Lục Thừa Tập đột nhiên chợt lóe linh quang,

Lâm Lạc Đinh vừa vặn chỉ trồng hai cây, hai cây bảo cậu trồng lại kia sẽ không phải là... 

Trong lòng bật cười, cậu chậm rãi nhếch nhếch môi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play