"Chủ tịch Lâm a," Chu Miểu ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ do ăn phải quả dưa kinh thiên, "Đây không phải là Chủ tịch Lâm sao, cái mặt này anh sẽ không nhận sai đâu!"
"Ý, Chủ tịch Lâm của các anh lên trang đầu tìm kiếm rồi?" Phong Tiêu Tiêu nghe thấy, kinh ngạc hỏi.
Ở trong đoàn làm phim, cô vẫn luôn đi gần Lục Thừa Tập, hai người đã là cùng lứa tuổi, lại là cp (couple) chính thức trong phim, cho nên đạo diễn Phương đối với việc này vui còn không hết, hy vọng bọn họ đi gần hơn một chút, thuận tiện bồi dưỡng cảm tình một chút cũng không tệ.
Lúc này Phong Tiêu Tiêu đang đứng ở bên cạnh Lục Thừa Tập, cũng đã nghe thấy lời Chu Miểu nói, vô cùng để ý một cái tên quen thuộc nào đó trong đối thoại.
"Sao lại thế này nha?" Đầu tiên là cô liếc mắt nhìn Lục Thừa Tập một cái, tiếp đó đi đến trước mặt Chu Miểu.
"Thật ra chỉ là một cái tin vịt thôi." Chu Miểu nói.
"Có người qua đường chụp được ảnh Thương Ngu và Chủ tịch Lâm của chúng tôi gặp mặt, gửi lên trên mạng, người này mới đầu chỉ là cảm thấy Thương Ngu có hơi giống Thương Ngu, không nhận ra Chủ tịch Lâm, muốn gửi lên mạng hỏi thăm suy nghĩ của người khác một chút."
"Sau đó có fans nhận ra thật sự là Thương Ngu, liền có tài khoản tiếp thị thêm mắm dặm muối nói chuyện tình cảm của Thương Ngu phơi bày ra ánh sáng."
Diễn biến này anh ta hiểu rõ quá rồi, bắt đầu từ một bức ảnh, nội dung hoàn toàn dựa vào bịa đặt.
Chu Miểu: "Hiện giờ Chủ tịch Lâm vẫn chưa bị người khác nhận ra, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ có bình luận nói tới." Chỉ sợ là gần đây Chủ tịch Lâm thay đổi quá nhiều, không ai dám chắc chắn.
Anh ta nghĩ nghĩ, việc Chủ tịch Lâm đến Tân Thị bọn họ biết, việc này vẫn là nên nói với Chủ tịch Lâm một tiếng. Cúi đầu đang dự định gọi điện thoại cho Hàn Mỹ Mỹ, di động bỗng nhiên bị người giật đi.
Người giật di động không phải ai khác, chính là Lục Thừa Tập. Sau khi Chu Miểu nhìn thấy là ai liền nuốt lời mắng chửi trong miệng trở về.
Lục Thừa Tập rũ mắt nhìn về phía màn hình di động.
Ảnh chụp trên trang đầu tìm kiếm tổng cộng có vài tấm, ảnh chụp trực diện khi đi ra từ quán ăn tư nhân, bóng lưng sóng vai đi dạo dưới rừng cây, còn có sườn mặt khi hai bên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đối phương nói chuyện.
Góc độ không biết có phải trùng hợp hay không, chụp có hơi khéo léo, thoạt nhìn hai người có chút cảm giác thâm tình nhìn nhau.
Thương Ngu trong ảnh chụp đeo khẩu trang, gương mặt của Lâm Lạc Đinh lại rất rõ ràng.
Lục Thừa Tập liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, ở trong ảnh chụp, tâm tình Lâm Lạc Đinh còn coi như không tệ.
[!!! A a a Tôi khóc ròng mà, thật sự là Thương của tôi a, dân cư mất tích trở về!]
[Không phải Thương Ngu thì tên của tôi đọc ngược lại! Đừng nói đeo khẩu trang, cho dù là đem khẩu trang đốt thành tro tôi cũng có thể nhận ra được đó là của nam thần Thương Ngu nhà tôi từng mang!]
[Nhưng mà không phải nói Thương Ngu xuất ngoại du học rồi sao? Trở về rồi?]
[Tài khoản tiếp thị nmsl, chuyện tình cảm phơi bày ra ánh sáng, phơi bày ra ánh sáng, phơi bày ra ánh sáng mỗi ngày, mợ nó!]
[Vậy nên nhân vật chính còn lại trong ảnh chụp là ai, bộ dáng xin đẹp như vậy, tôi không tin anh ta ở trong giới giải trí không có tên tuổi]
[Emmmm sao tôi lại cảm thấy anh ta có hơi giống ông chủ của Giải Trí Song Mộc]
[Lầu trên cậu nói ai? Lâm Lạc Đinh? Là Lâm Lạc Đinh này à? [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]]
[... Cũng không biết là ai chiếm lợi của ai nữa. Hai người tuy rằng diện mạo có hơi giống nhau, nhưng một người lại trẻ tuổi hơn không chỉ một điểm, nửa điểm, cũng dễ nhìn hơn không chỉ một điểm, nửa điểm đi]
[Ha ha ha ha, tôi cười chết, nếu đây có thể là Lâm Lạc Đinh thì tôi đi bằng đầu! ]
[Tôi phắc! Lầu trên cậu chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt rồi chứ, tôi mới vừa lướt trang chủ của Giải Trí Song Mộc xem một chút, có người lấy ảnh chụp tới hỏi, bên trang chủ xác nhận rồi...]
[????]
[???????????]
[Đây là Chủ tịch Lâm? Chủ tịch Lâm có diện mạo này vì sao không ra nghề (debut)? [Vô cùng đau đớn]]
"Đây là Lâm Lạc Đinh?" Phong Tiêu Tiêu đi theo Lục Thừa Tập, nhìn ảnh chụp mà nghi hoặc không thôi. Không phải nói Lâm Lạc Đinh là một ông già ba mươi mấy tuổi sao? Người này vậy mà lại là Lâm Lạc Đinh!
Làm sao có thể, không giống như trong trí nhớ nha!
Sắc mặt Lục Thừa Tập có chút khó coi, sau khi xác định người trong ảnh chụp quả thật là Lâm Lạc Đinh thì đưa điện thoại di động trả lại cho Chu Miểu, nghiêm mặt không nói gì.
Phong Tiêu Tiêu chú ý tới vẻ mặt lạnh lùng của cậu, cười dịu dàng, nói: "Thật sự không ngờ tới thì ra quan hệ của Chủ tịch Lâm và Thương Ngu tốt như vậy, ông ấy là đặc biệt đến Tân Thị cùng Thương Ngu gặp mặt nhỉ? Chẳng trách ngày hôm qua có thể nhìn thấy Chủ tịch Lâm ở trong phòng nghỉ của anh."
Lâm Lạc Đinh thật sự là vì Thương Ngu mà đến? Lục Thừa Tập không biết, quay về phòng nghỉ thu dọn vài thứ, khách sáo nói tạm biệt với Phong Tiêu Tiêu liền rời đi.
Phong Tiêu Tiêu ở phía sau cậu cắn môi dưới, ảo não mà chà chà chân, anh Thừa Tập cũng quá lạnh nhạt rồi.
Lúc này trong phòng khách sạn, Lâm Lạc Đinh cũng đã được Hàn Mỹ Mỹ cố ý lộ ra mà biết được bản thân đã lên trang đầu tin tức tìm kiếm.
Lâm Lạc Đinh: "Tôi lên trang đầu tìm kiếm? Trang đầu tìm kiếm cái gì?" Hắn không hiểu ra làm sao, trên tay còn cầm cuốn <Bách Khoa Toàn Thư Thơ Ca> tối hôm qua.
Hàn Mỹ Mỹ: "Là việc ngài cùng Thương Ngu gặp mặt. Tài khoản tiếp thị ban đầu là thêm mắm dặm muối nói chuyện tình cảnh của ngài cùng Thương Ngu phơi bày ra ánh sáng, sau đó có người đã chứng thật thân phận của ngài, nói Thương Ngu từng là nghệ sĩ thuộc công ty của ngài."
"Chuyện tình cảm cùng Thương Ngu phơi bày ra ánh sáng?" Hắn bật cười, giữa hai chân mày tươi đẹp ẩn chứa tiếc nuối mơ hồ, "Nếu nói là tôi cùng Lục Thừa Tập còn coi như có chút căn cứ." Không chút ngại ngùng mà nói đùa chuyện của mình và Lục Thừa Tập.
Quả nhiên Tiểu Lục mới là chân ái (tình yêu thật sự)! Hàn Mỹ Mỹ cảm thấy mỹ mãn.
"Hiện giờ trên mạng tất cả mọi người đều đang khen ngài đẹp, nói muốn tập thể mời người có chuyên môn quản lý, thay ngài phụ trách quản lý công ty, sau đó để cho ngàidebut."
"Debut thì không cần rồi," Có điều khen hắn đẹp sao, tươi cười sờ sờ môi, Lâm Lạc Đinh: "Ánh mắt không tệ.
Vừa dứt lời, cửa phòng "cốc cốc" vang lên hai tiếng.
Hàn Mỹ Mỹ được Lâm Lạc Đinh ra hiệu, đi ra mở cửa, nhìn thấy người ở ngoài cửa, trong mắt loe lóe ánh sáng, quay đầu nói với người ở trong phòng: "Ngài Lâm, là ngài Lục."
"Cho cậu ấy vào."
Hàn Mỹ Mỹ liền nghiêng người để người kia đi vào, bản thân thì rời khỏi phòng, còn tri kỷ mà khép cửa lại.
"Tôi cho rằng cậu gần đây đều không muốn nhìn thấy tôi," Đặt sách xuống, Lâm Lạc Đinh giương mắt hỏi chàng trai ở cách đó không xa, "Sao lại nghĩ tới chủ động đi lên?"
Lục Thừa Tập: "Tôi đến xác nhận một việc."
Lâm Lạc Đinh: "Hửm?" Hắn chống cằm, không chút để ý mà hơi nâng cao âm điệu.
Lục Thừa Tập đến gần hắn, hai tay chống lên tay vịn ở hai bên sô pha, giống như nhốt cả người ở bên dưới người mình, cúi người xuống, "Tôi muốn xác định, chỉ có một mình tôi cùng ngài duy trì loại quan hệ này của chúng ta."
"Ha~" Tiếng phì cười mềm mại như tơ đường, dính ngấy quấn quít bên tai. Lâm Lạc Đinh thả lỏng để bản thân cả người lọt thỏm vào sô pha, nâng tay sờ sờ cằm của chàng trai, nhỏ giọng tò mò hỏi, "Chúng ta là quan hệ gì?"
Nghiêng mặt tránh đi bàn tay trên cằm, chàng trai nhíu mày, "Trả lời tôi."
"Cậu là vì chuyện của Thương Ngu mà tới?" Vẫn là câu trả lời không vào trọng tâm, Lâm Lạc Đinh thu tay lại, cảm thấy rất kỳ quái, "Cậu còn để ý việc này?"
Lục Thừa Tập không nói gì, vẻ mặt rõ ràng là cam chịu. Có điều trọng điểm cậu để ý không phải vì ghen tuông buồn cười gì đó, mà chính là nếu là "một trong số đó", cậu sẽ cảm thấy bản thân rẻ rúng.
Nói đến cũng kỳ, cậu đem bán thân bán đi, lại không thể chấp nhận bản thân là món hàng rẻ rúng có thể bị thay thế.
Đôi bàn tay đã từng chạm vào người khác kia lại đến chạm vào cậu...
Lục Thừa Tập mím mím môi, buông tay ra, lui lại mấy bước, nghiêng người đối diện với Lâm Lạc Đinh, rũ xuống đôi mắt đen sâu thẳm đến như được nhuộm mực đậm đến sáng bóng.
Sau khi cậu lui lại, Lâm Lạc Đinh tràn đầy ý cười nhìn cậu mấy giây, cũng đứng dậy theo, "Sắp đến giờ cơm chiều rồi, ăn cùng tôi một chút."
Chàng trai liếc tầm mắt sang.
Lâm Lạc Đinh: "Vấn đề này buổi tối chúng ta lại trò chuyện, vừa lúc tôi cũng có vài việc nói với cậu."
...
Địa điểm ăn cơm cách khách sạn và trường học hơi xa, ở một nhà hàng món tây. Hôm nay đoàn làm phim kết thúc công việc sớm, mấy diễn viên chính đều không có cảnh diễn buổi tối, đi xa một chút, miễn cho gặp phải những người kia ra ngoài ăn cơm.
Hai người mặt đối mặt ngồi ở cạnh cửa sổ lầu ba của nhà hàng, cách đó không xa có người đang đàn một khúc dương cầm dịu dàng, chậm rãi. Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm dần lan ra, ráng chiều lấp lóe.
Lục Thừa Tập cúi đầu gửi tin nhắn.
Lâm Lạc Đinh: "Đang tán gẫu với ai?"
Lục Thừa Tập: "Nói với Chu Miểu tôi đi ra ngoài một chuyến."
Di động soạn tin nhắn xong, đặt sang một bên, không được bao lâu liền vang lên "tu tu tu", trên màn hình trơn bóng, ba chữ "Phong Tiêu Tiêu" hiện rõ trong mắt.
Ý vị sâu xa liếc mắt nhìn người đối diện một cái, Lâm Lạc Đinh giúp chàng trai nhận cuộc gọi, thuận tay nhấn mở loa ngoài.
"Anh Thừa Tập, em phát hiện có một tiệm miến thịt bò ăn đặc biệt ngon, nhân lúc hôm nay có thời gian rảnh, chúng ta cùng đi ăn đi?" Âm lượng không lớn lắm, nhưng cũng đủ để cho Lâm Lạc Đinh nghe rõ là giọng của ai.
"Chu Miểu, hửm?" Hắn khẽ xùy, hỏi, không chút để ý ở đầu bên kia của điện thoại còn có người đang nghe. Hắn biết Lục Thừa Tập không có nói dối, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình không tốt của hắn hiện giờ.
"... Vừa rồi là Chu Miểu," Lục Thừa Tập bất đắc dĩ trả lời, chỉ là trùng hợp.
Cậu đối với hành vi bị người khác nhận điện thoại này dường như rất dễ chấp nhận, giải thích xong mới nói với Phong Tiêu Tiêu ở đầu bên kia điện thoại, "Thật ngại quá, tiền bối, hôm nay tôi có hẹn rồi."
Phía đối diện giống như không nghe thấy đối thoại của hai người, Phong Tiêu Tiêu tiếc nuối nói: "Tiếc quá đi, vậy chúng ta hẹn lại hôm nào đi, đến lúc đó anh không được lại thất hẹn với em!"
Một hồi trò chuyện rất nhanh liền chấm dứt.
"Quan hệ của cô ta với cậu không tệ?" Lâm Lạc Đinh hỏi. Trong bình thủy tinh trên bàn cắm mấy nhánh hoa hồng, hắn liền vươn tay rút ra thưởng thức.
Đuôi chân mày Lục Thừa Tập giật giật, không biết nên nói ra cái nhìn với Phong Tiêu Tiêu như thế nào, cuối cùng dùng một câu nói trước đó, "Cô ấy tự đến làm quen."
Từ lần đầu tiên cậu gặp Phong Tiêu Tiêu, cô gái này liền giống như có nhiệt tình không bình thường đối với cậu. Cậu biết rõ bản thân tính tình lạnh lùng, cũng bởi vì vậy mà bạn bè bên cạnh không nhiều lắm, nhưng Phong Tiêu Tiêu lại giống như là không cảm thấy một chút nào sự lạnh nhạt của cậu.
Đây là cảm nhận thật sự của Lục Thừa Tập, Lâm Lạc Đinh không tin cậu cũng không biết làm sao.
Lâm Lạc Đinh thật ra tin hơn phân nửa. Nếu nói trước đó còn có vài phần nghi hoặc, như vậy hiện giờ hắn xác định Phong Tiêu Tiêu đã sinh ra hảo cảm với Lục Thừa Tập rồi.
Việc này trái lại thật sự phiền toái, hắn cười, thở dài một tiếng, bay tay vỗ về hoa hồng hơi hơi dùng sức.
"Tôi hy vọng trong thời gian hợp đồng của chúng ta, cậu có thể nhớ rõ thân phận của chính mình," Cánh hoa từng cánh, từng cánh bị ngắt xuống, xếp thành một ụ nhỏ trên mặt bàn, Lâm Lạc Đinh nói với chàng trai ở dưới ánh đèn, "Cậu là người của tôi."
"Cậu thích hay không thích cô ta, cậu thích cô ta hay là người nào khác, tôi không để ý."
Hắn đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Lục Thừa Tập.
"Nhưng cậu phải nhớ kỹ," Hoa hồng bị ngắt trụi lủi chỉ còn lại lõi hoa quét quét ở trên mặt chàng trai, sau đó là mắt, mũi, môi, "Thân thể của cậu, là của tôi."
"Chỉ có tôi có thể chạm vào."
Người này quả nhiên không muốn người khác chạm vào cậu.
"Vậy còn ngài?" Chàng trai thản nhiên hỏi lại. Giữ lấy bàn tay trước mặt, mở ra từng ngón, từng ngón tay đang cầm nhánh hoa, sau đó ném nhánh hoa hồng chỉ còn lại lõi hoa này về lại trên bàn.
Lục Thừa Tập nâng mắt nhìn về phía Lâm Lạc Đinh, "Ngài lại cùng bao nhiêu người ký hiệp ước?"
Chân mày sắc bén, đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt sắc bén rõ ràng.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau giây lát.
Một khúc đàn dương cầm khúc kết thúc, lầu ba nhà hàng trở nên yên tĩnh, nhóm thực khách ít ỏi nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
"Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Lâm Lạc Đinh nở nụ cười, hắn cong thắt lưng xuống, "Cậu không giống bọn họ."
"Không ai có thể giống như cậu, nhận được yêu thích của tôi," Giọng nói hạ thấp nỉ non vang lên ở bên tai Lục Thừa Tập, "Mỗi một chỗ trên người cậu tôi đều yêu thích không buông tay."
Khuôn mặt chôn ở bên cổ chàng trai khẽ cọ, giống như là quyến luyến hơi ấm trên người cậu.
Khúc dương cầm thứ hai vang lên.