6 giờ sáng ngày hôm sau, Lục Thừa Tập bị đánh thức bởi âm thanh chói tai của đồng hồ báo thức. Cậu vươn tay ấn tắt chuông báo, có chút buồn ngủ mà xoa xoa ấn đường.

Tối hôm qua bị Lâm Lạc Đinh quấy rối đến tối muộn, sau đó còn đọc chuyện cổ tích trước khi ngủ, lúc trở về phòng đã là hơn mười hai giờ.

Hơn nữa, bởi vì việc trước khi ngủ kia, cả buổi tối cậu ngủ không yên ổn lắm. Hiện giờ tỉnh lại, trong đầu vẫn còn mơ mơ hồ hồ, đều là những cảnh lạ lùng, kỳ quái trong mơ.

Lục Thừa Tập dựa vào trên giường, nhắm mắt dưỡng thần một lúc, mãi đến khi cửa phòng bị gõ vang, người ở bên ngoài nói: "Anh Lục, em mua điểm tâm cho anh rồi." Cậu mới xuống giường đi ra mở cửa cho người ta.

Người đến là trợ lý do công ty sắp xếp cho cậu, tên là Tiếu Quý.

Trong tay Tiếu Quý mang theo bữa sáng nóng hôi hổi, sau khi tiến vào, tay chân nhanh nhẹn mà bày đồ ăn lên bàn, "Đây đều là những thứ em tới tiệm điểm tâm bên ngoài Ngũ Cao mua, nghe nói học sinh ở Ngũ Cao trước đây thích nhất ăn ở tiệm này."

"Làm phiền cậu rồi," Lục Thừa Tập nói, giọng nói mang theo chút khàn khàn khi mới thức dậy, "Nếu chưa ăn thì cùng nhau ăn một chút đi, tôi đi rửa mặt trước."

Tiếu Quý ngại ngùng cười cười, "Không cần, em đã ăn rồi."

Chờ lúc Lục Thừa Tập rửa mặt xong, thay đổi quần áo, trên mặt đã không còn một tia cáu kỉnh lúc vửa tỉnh dậy kia, lại khôi phục thành bộ dáng không có nhiều cảm xúc bình thường.

Cậu đang ăn điểm tâm, chưa được bao lâu thì Chu Miểu từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, thuận tay cầm một miếng há cảo (xíu mại) ném vào trong miệng, nói: "Ngày hôm qua đoàn làm phim chúng ta khai máy đã lên trang đầu tìm kiếm (hot search) rồi, còn có chuyện Phong Tiêu Tiêu vào đoàn."

Lục Thừa Tập không có hứng thú với Phong Tiêu Tiêu, bởi vậy cũng không để ý, nhưng Chu Miểu lại là một người không nhịn được, không cần chờ người khác hỏi đã tự mình nói tới.

"Không hổ là đại tiểu thư của Tinh Quang mà, đội ngũ quản lý sau lưng thật sự không tệ. Hôm trước lúc đăng ảnh phân vai, tuyên truyền còn chưa nhiều lắm thì vẫn chưa mua, ngày hôm qua đoàn làm phim khai máy, mời
không ít đơn vị truyền thông, trang đầu tìm kiếm kia liền thuận thế mua được."

Tiếu Quý ở bên cạnh tò mò hỏi: "Trang đầu tìm kiếm của Phong Tiêu Tiêu là mua sao?"

Nuốt miếng há cảo trong miệng xuống, Chu Miểu cười nhìn anh bạn trẻ này một cái, "Nói cho cậu biết một chuyện, ở trong cái giới này, trang đầu tìm kiếm, mười cái thì có tám, chín cái là mua."

"Bao gồm cả việc đoàn làm phim của chúng ta khai máy?"

"Ừm, đúng rồi," Nói xong mới nhớ tới mục đích bản thân tới đây, "Thừa Tập, tối hôm qua cậu đã đi đâu? Gõ cửa không ai trả lời, gọi di động cũng không nhận."

Tối hôm qua...

Lục Thừa Tập: "Tối hôm qua uống một chút rượu, đã đi ngủ sớm."

Cậu tắm rửa xong liền đi tới phòng của Lâm Lạc Đinh, di động không mang theo bên người.

Chu Miểu không nghĩ nhiều, "Sớm như vậy đã ngủ? Anh còn tưởng cậu không có ở bên trong chứ."

Không muốn tiếp tục đề tài này, Lục Thừa Tập: "Anh Thủy tìm em có việc?"

"À, không phải chuyện gì gấp. Là đạo diễn Phương tối hôm qua thuận miệng nói với anh rằng phía hậu kỳ muốn thêm vào kịch bản của cậu và Phong Tiêu Tiêu một cảnh hôn, anh muốn tới hỏi ý kiến của cậu một chút trước." Chu Miểu nói.

Kịch bản <Mối Tình Đầu> này cậu đã xem qua đại khái, tình yêu của nhân vật chính Trác Thiêm và Nguyên Thính Thính ở trong đó là thật sự yêu nhau, nhưng ngây thơ cũng là thật sự ngây thơ, hôn nhau chỉ giới hạn ở trán và má, rất là trong sáng.

Dựa theo suy nghĩ trong lòng cậu, chuyện này cậu chỉ là lướt qua sân khấu một cái, phim nên quay như thế nào, thân là đạo diễn, trong lòng đạo diễn Phương không có tính toán sao? Làm diễn viên, nghe theo sắp xếp của đạo diễn là được.

Nhưng ra ngoài dự kiến của Chu Miểu, Lục Thừa Tập đã từ chối, lý do cũng rất khôi hài.

"Gợi mở vị thành niên, ảnh hưởng đến sức khỏe thân tâm của vị thành niên."

Chu Miểu: "... Cậu nói thật lòng xem."

Lục Thừa Tập: "Không muốn."

Chu Miểu: "Có phải mới vừa quen biết, cảm thấy không quen hay không? Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, các cậu quay phim thời gian dài rồi..."

"Không phải," Lục Thừa Tập cắt ngang anh ta, "Không chỉ riêng việc này, về sau có cảnh hôn và cảnh thân mật cũng đừng nhận thay em."

"Lý do là gì?" Chu Miểu không hiểu được, chân mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết muỗi, trăm ngàn suy nghĩ không thể hiểu được, "Trong kịch bản hiện giờ, có nam nữ chính nào không nhận cảnh hôn chứ, không hôn
mười lần, hai mươi lần đã tính là ít, điều kiện này của cậu về sau con đường đóng phim sẽ hạn chế rất lớn!"

Tiếu Quý ở bên cạnh thấy hai người xảy ra tranh chấp, ngậm miệng im lặng như thóc.

Lục Thừa Tập không sợ Chu Miểu tức giận, "Vậy nhận kịch bản không cần những thứ này." Bản thân cậu không muốn là một mặt, mặt khác, cậu không cảm thấy Lâm Lạc Đinh sẽ đồng ý để người khác chạm vào vật sở hữu của hắn.

Có vai diễn không có cảnh hôn không? Có, nhưng ít đến đáng thương, đặc biệt là trong kịch bản phim truyền hình càng thêm khó tìm.

Nam phụ trái lại là dễ tìm, có điều Lục Thừa Tập vừa ra mắt liền là nam số 1 của Phương Nhất Minh, Chu Miểu sao có thể hạ giá giúp cậu nhận vai nam phụ?

Nói không chừng sau này còn phát triển theo hướng màn ảnh rộng?

Hiện giờ suy nghĩ những việc này còn quá sớm, Chu Miểu không muốn tranh cãi với cậu, liền tạm thời nói cho có lệ: "Được rồi, đến lúc đó hỏi đến tôi sẽ từ chối giùm cậu."

Đến lúc đó nói không chừng bản thân Lục Thừa Tập đã thay đổi chủ ý rồi.

Anh ta cũng không biết bản thân nên nói cái gì mới được, nam nghệ sĩ khác có cảnh hôn trong lòng còn không khỏi âm thầm vui vẻ? Chỉ có nghệ sĩ nhà anh là khác.

Sau khi dùng điểm tâm, đoàn người xuất phát tới phim trường. Lúc này, trong phòng trên lầu, Lâm Lạc Đinh đang làm tổ ở trong ổ chăn ngủ say.

Thân là ông chủ, hắn có chỗ tốt hơn một chút so với Lục Thừa Tập chính là, cùng là lăn qua lăn lại đến nửa đêm, Lục Thừa Tập phải dậy sớm, hắn lại có thể ngủ một giấc thẳng tới khi tự nhiên tỉnh dậy, còn không có ai có thể nói gì hắn.

Mặt trời hiện lên ở chân trời, 9 giờ sáng, Lâm Lạc Đinh cuối cùng mơ mơ màng màng tỉnh lại. Sờ đến di động, hí mắt xem giờ, sau đó gọi điện thoại cho tiểu trợ lý.

Bên kia rất nhanh liền bắt máy, "Buổi sáng tốt lành, ngài Lâm."

"Ừm," Giọng nói khàn khàn dặn dò, "Tôi dậy rồi, đặt một phần điểm tâm."

Hàn Mỹ Mỹ: "Cần đưa đến phòng của ngài không?"

Lâm Lạc Đinh: "Không cần."

"Vâng ạ," Hàn Mỹ Mỹ đáp lại, cuối cùng đánh bạo hỏi một câu, "Ngài Lâm tối hôm qua ngủ rất trễ sao?"

Lâm Lạc Đinh giống như còn buồn ngủ, ừm một tiếng, cách một cái di động, dĩ nhiên không nhìn thấy trong mắt Hàn Mỹ Mỹ sau khi nghe được đáp án này "vút" một cái mà bừng lên ngọn lửa hưng phấn nho nhỏ.

Oa, Tiểu Lục cũng quá lợi hại rồi đi, ông chủ lại là hơn 8 giờ mới dậy nổi!

Rời giường, rửa mặt xong, sau đó dưới sự dẫn dắt của Hàn Mỹ Mỹ đi xuống lầu dưới của khách sạn, ăn bữa sáng không tính là sớm, cũng không tính là muộn.

Sau khi ăn xong, hắn chậm rãi ăn hoa quả, Hàn Mỹ Mỹ hỏi: "Ngài Lâm buổi chiều có sắp xếp gì?"

Lâm Lạc Đinh nhớ tới cuộc điện thoại của thư ký tối hôm qua, "Có thể sẽ đi gặp một người."

Hàn Mỹ Mỹ: "Hành trình lần này cũng không nói cho đoàn làm phim sao?"

"???" Đặt nĩa ăn xuống, như cười như không mà liếc liếc tiểu trợ lý, Lâm Lạc Đinh: "Ai nói với cô tôi muốn đi xem Lục Thừa Tập?"

Ở dưới ánh mắt ngạc nhiên mờ mịt của Hàn Mỹ Mỹ, hắn mở danh bạ di động ra, tìm được mục tiêu, gọi sang, điện thoại vang lên mấy tiếng, rất nhanh đã được nhận.

Đầu bên kia của di động là một giọng nam dịu dàng, dễ nghe, "Alo, Chủ tịch Lâm?"

Lâm Lạc Đinh: "Thương Ngu."

Cái tên Thương Ngu này vừa thốt ra, Hàn Mỹ Mỹ lập tức hít mạnh một hơi, ôm lấy ngực.

Thương, Thương Ngu? Là Thương Ngu mười mấy năm trước đã lên đến đỉnh Thần, mỗi một bộ phim truyền hình gây tiếng vang đều có bóng dáng anh ta, có thể nói là nam thần thời thơ ấu của mỗi người thuộc thế hệ này của bọn họ?!

Ôi trời ơi, đây là ông chủ thần tiên gì chứ, hôm nay mình cũng có may mắn đi theo ông chủ gặp nam thần Thương Ngu một lần rồi sao!

Hàn Mỹ Mỹ kích động không thôi, Lâm Lạc Đinh lại đã cùng Thương Ngu nói tới chuyện gặp mặt, "Nghe nói cậu quay về Tân Thị rồi? Vừa lúc tôi cũng ở Tân Thị, buổi chiều hẹn thời gian gặp mặt đi, có thời gian không?"

"Chủ tịch Lâm mời, tôi đương nhiên là có thời gian," Thương Ngu cười ôn hòa, "Chủ tịch Lâm hiện giờ ở chỗ nào?"

Lâm Lạc Đinh: "Gần Ngũ Cao."

Thương Ngu: "Được, tôi biết chỗ đó có một nhà hàng tư nhân không tệ."

Hai người rất nhanh đã hẹn xong thời gian và địa điểm gặp mặt. Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Hàn Mỹ Mỹ bụng dạ cồn cào muốn biết chuyện của Thương Ngu, lại không dám mở miệng hỏi.

Lâm Lạc Đinh nhìn bộ dáng "cầu mà không được" của cô đủ rồi mới nhếch khóe môi lên, mở miệng, "Thương Ngu từng là nghệ sĩ của Song Mộc."

Oa, ông chủ lợi hại!

Tới gần giữa trưa, Lâm Lạc Đinh để lái xe đưa mình tới địa chỉ Thương Ngu đưa, Hàn Mỹ Mỹ là trợ lý cuộc sống của hắn, tự nhiên là đi theo.

Tới nơi, người đi ra đón chính là trợ lý của Thương Ngu, Lâm Lạc Đinh mang theo người đi theo phía sau trợ lý này vào phòng riêng, bên trong đã sớm có một người đàn ông ngồi chờ hắn.

Người nọ thoạt nhìn hơn ba mươi, diện mạo tao nhã, khí chất hiền hòa, lúc cười rộ lên, khóe mắt có nếp nhăn mảnh mảnh.

Nhìn thấy Lâm Lạc Đinh, người này kinh ngạc trong giây lát, đứng dậy cười nói: "Chủ tịch Lâm, hiện tại hai người chúng ta đứng chung một chỗ cũng không ai nhận ra chúng ta là người cùng tuổi nữa."

Thương Ngu lớn hơn Lâm Lạc Đinh mấy tuổi, đều là U40 rồi.

Nhưng thời gian để lại trên người anh ta không chỉ có nếp nhăn, còn có sự thuần phát do tháng năm lắng đọng, giống như một vò rượu, mỗi phút mỗi giây đều là hương nồng thời gian ban tặng.

Lâm Lạc Đinh có ký ức về diện mạo của Thương Ngu, nhưng mà thật sự nhìn thấy người thật mới thấy được khác biệt.

Ánh mắt đầu tiên của hắn bị hấp dẫn không phải là chú ý vẻ ngoài của đối phương, mà là khí chất mâu thuẫn của Thương Ngu. Bản thân người này giống như một chén trà xanh, nhưng thời gian lại ban cho anh ta hương rượu.

Là một mỹ nhân rất có khí chất.

Tâm tình Lâm Lạc Đinh rất tốt, đáp lại lời trêu chọc vừa rồi của anh ta, "Trước đây là do quá mệt mỏi, gần đây đã nghỉ ngơi một khoảng thời gian."

Thương Ngu cười, sau khi kéo Lâm Lạc Đinh ngồi xuống còn ôn hòa gật gật đầu với Hàn Mỹ Mỹ.

Tính tình cũng tốt giống như trong lời đồn.

"Chào ngài, ngài Thương Ngu." Hàn Mỹ Mỹ cũng lễ phép mà gật đầu hỏi thăm, mỗi một lời nói, hành động hoàn toàn đều là bộ dáng mà một trợ lý cuộc sống ưu tú nên có.

Thân là trợ lý của ông chủ của quý ngài Thương Ngu, cô không làm được việc mới vừa gặp mặt đã xin người ta ký tên, làm ông chủ mất mặt!

"Ngài Lâm, em ở ngay bên cạnh, ngài có việc có thể gọi em bất cứ lúc nào." Cô nói với Lâm Lạc Đinh, sau đó rất ân cần mà kéo cửa rời đi.

Bên trong phòng riêng chỉ còn lại Lâm Lạc Đinh và Thương Ngu. Một lúc sau, đồ ăn đã gọi được đưa lên, hai người liền vừa ăn vừa trò chuyện, nói tới đều là những việc vụn vặt trong cuộc sống.

Chủ yếu là Thương Ngu nói, Lâm Lạc Đinh nghe, hoàn toàn không nói chuyện công việc.

Thương Ngu biết hắn đại khái là có việc nói với chính mình, bởi vậy sau khi ăn xong, "Đi dạo một chút?"

"Ừm," Lâm Lạc Đinh gật đầu, thấy anh ta chỉ mang một cái khẩu trang, "Anh cứ như vậy đi ra ngoài?"

Thương Ngu: "Yên tâm đi, tôi cũng không giống đại minh tinh hiện giờ có nhiều fans như vậy, không ai có thể nhận ra."

Hai người, một người tùy hứng, một người thật ra không hiểu gì về giới giải trí, cứ như vậy bỏ lại trợ lý ăn cơm ở cách vách, nghênh ngang mà ra ngoài đi dạo.

Trên đường Thương Ngu chủ động nói: "Chủ tịch Lâm, ngài biết tôi rồi đấy, nếu như là tìm tôi quay phim... "

"Đó là chuyện của Lư Hoành," Nhìn lá cây trên đỉnh đầu, Lâm Lạc Đinh không có một chút gánh nặng mà bán đứng thư ký Lư cần cù, thật thà, "Tôi tìm anh là vì có một tiết mục nghệ thuật tổng hợp (gameshow) đang được chuẩn bị, rất thích hợp với anh."

"Nghệ thuật tổng hợp?" Thương Ngu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bối rối nhíu nhíu mày, cái này so với quay phim còn khiến anh ta khó thể đón nhận hơn.

Lâm Lạc Đinh: "Là tiết mục về phong tục văn hóa, tên thì tôi cũng đã nghĩ xong rồi, gọi là <Tay Nghệ Nhân>." Trước mắt cũng chỉ có tên là đã nghĩ xong.

Hắn nói những lời này không phải tâm huyết dâng trào, mà là khi bảo Lư Hoành từ chối hợp tác cùng Kim Lân thì đã cân nhắc rồi.

Biết rõ phát triển của cốt truyện trong tương lai, hắn biết không bao lâu nữa chính sách quốc gia sẽ có thay đổi, rất nhiều đề tài truyền hình không thể chiếu, chín bộ phim huyền huyễn lúc trước nguyên chủ lên kế hoạch dốc sức đầu tư chính là điển hình.

Sự phát triển của điện ảnh và truyền hình rơi vào trì trệ, nghệ thuật tổng hợp phát triển mạnh mẽ.

Là điện ảnh, truyền hình hay là nghệ thuật tổng hợp, Lâm Lạc Đinh hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, nhưng hắn hiện giờ thân phận là chủ tịch của Song Mộc, tại kỳ vị mưu kỳ chính*, luôn không thể để cho Giải Trí Song Mộc rơi ra khỏi làn sóng phát triển.

*Tại kỳ vị, mưu kỳ chính: Ở cương vị nào thì cần làm tốt công việc ở cương vị đó.

Mà sở dĩ lựa chọn <Tay Nghệ Nhân> thuộc đề tài khai thác phong tục văn hóa quốc gia này, dĩ nhiên không có khả năng chỉ là bởi vì Thương Ngu thích phong tục văn hóa mà thôi.

Lâm Lạc Đinh chỉ nói một câu kia liền không nói nữa. Thương Ngu không nghe thấy giới thiệu chi tiết, rối rắm một lúc, chủ động hỏi tới.

Lâm Lạc Đinh: "Cậu có suy nghĩ gì?"

Anh ta hơi chút suy tư, một lúc sau chậm rãi nói.

Lâm Lạc Đinh vừa nghe vừa gật đầu, ừm, ý tưởng này không tệ, đến lúc đó có thể dùng tới, đem câu nói tay không bắt giặc này sử dụng rất nhuần nhuyễn.

Lần gặp mặt này, hai bên có thể nói là trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Nhưng mà bọn họ không biết là, trên weibo, một album ảnh do người qua đường chụp lén bọn họ đi dạo dưới rừng cây, sao khi được mấy tài khoản tiếp thị* đăng lại (chuyển tiếp), độ nóng đang từ từ lên cao.

*Tài khoản tiếp thị: Một dạng tài khoản mạng xã hội, chuyên thu thập tin tức, xử lý rồi đăng lại, mục đích là để thu hút lượt tương tác, từ đó kiếm tiền.

Tới chạng vạng, phim trường sắp kết thúc công việc, Lục Thừa Tập kết thúc một phân cảnh với nữ chính, đi về phía phòng nghỉ, Chu Miểu ở cửa đang cầm di động bỗng nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng, "Chuyện tình cảm của Thương Ngu phơi bày ra ánh sáng rồi?"

"Tài khoản tiếp thị hiện giờ thật sự là cái gì cũng dám bịa, tùy tiện tìm một bức ảnh đi dạo cũng dám nói chuyện tình cảm phơi bày ra ánh sáng," Kinh ngạc qua đi, Chu Miểu không để tâm mấy, tiếp theo nhìn thấy người không mang theo ngụy trang gì bên cạnh Thương Ngu, kinh ngạc, "Đây không phải Chủ tịch Lâm sao!"

Chàng trai nhíu mày, “Ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play