"Ngài mặc quần áo vào đàng hoàng đi." Chàng trai nhắm mắt lại, nói.

"Hửm?" Cúi đầu, cổ áo mở rộng một chút, vấn đề không lớn.

Lại nhìn xuống một chút nữa, ánh mắt Lâm Lạc Đinh loe lóe, sóng mắt ngời ngời, lại nhìn về phía Lục Thừa Tập sắc mặt có thêm mấy phần kỳ quái, "Đều là đàn ông, cậu có gì mà phải ngại."

Tuy rằng nói là như vậy, lại vẫn đưa tay vén vén góc áo bị trượt mở, lại bởi vì tư thế nhấc chân làm cho vạt áo trượt sang bên cạnh.

Hắn nhíu mày không kiên nhẫn, dùng chân đá đá da thịt căng chặt dưới chân, "Mặc không được, quá trơn."

Chàng trai vẫn đang nhắm mắt.

Sau khi thị giác đóng kín, các giác quan khác được phóng đại vô hạn, cậu ngửi được mùi hương hỗn hợp giữa cái mát lạnh như tuyết tan và hương hoa hồng nhàn nhạt, tiếng sột sà sột soạt truyền vào trong tai, thậm chí có thể phác họa ra hình ảnh ở trong đầu.

Nhất thời cảm thấy ngay cả bàn chân hơi lạnh nơi bụng dưới cũng trở nên nóng bừng.

Lục Thừa Tập: "Vậy ngài mặc quần vào."

Lâm Lạc Đinh vô thức nhìn vị trí để quần lót một cái. Ngoại trừ lấy áo ngủ ra, hành lý của hắn đều còn xếp đặt chỉnh tề trong valy, chưa từng động đến, đương nhiên cũng bao gồm quần lót.

Chân phải khẽ giật, người ở đối diện dường như ý thức được ý định của hắn nên thả lỏng bàn tay đang khống chế một chút.

Vì thế bàn chân được thả tự do kia hơi rời đi giây lát, chờ chàng trai thả lỏng tinh thần, ngay sau đó liền lại càng thêm táo bạo mà cọ lên cao hơn.

Vạt áo nơi bụng dưới bị vén lên, mấy khối cơ bụng bởi vì căng thẳng mà lộ ra đường nét mượt mà, chia múi rõ ràng, như ẩn như hiện.

Lần nữa đè lại đầu sỏ gây tội kia, chân mày Lục Thừa Tập nhíu lại thật chặt, giọng điệu càng thêm trầm, "Ngài rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

"Bộp" một tiếng vang trầm, là tiếng động cuốn <Bách Khoa Toàn Thư Thơ Ca> kia rơi xuống sàn nhà được lót thảm lông.

"Nghe nói mèo có thói quen giẫm lên ngực?" Lâm Lạc Đinh mang theo một chút thản nhiên, hiếu kỳ nói, ngón chân khẽ giật, "Là giống như tôi vậy sao?"

Ngay trước khi chàng trai muốn bùng nổ, hắn giống như đùa dai mà cười một tiếng, tiếng cười nhè nhẹ mềm mềm, trong mắt lại không có một chút ý cười, "Cậu nói xem, cái này tính là quà cảm ơn hay là trừng phạt?"

Nhân lúc đối phương hơi ngẩn ra, Lâm Lạc Đinh thu chân lại, để xuống giường, bàn chân như bạch ngọc để trần giẫm lên thảm lông, chậm rãi đi đến phía chàng trai.

"Vậy xem như quà cảm ơn đi," Đứng ở trước mặt chàng trai, hắn nói, cởi dây buộc bên eo ra, lại tràn đầy ý đồ xấu xa mà thật thà nói ra hành vi của chính mình, "Đừng mở mắt nha, tôi mở vạt áo ra rồi."

Mi mắt giật giật, Lục Thừa Tập quả nhiên không mở mắt, trái tim bởi vì hành vi đột ngột vừa rồi của đối phương mà đột nhiên nổi gợn sóng lại một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, cậu ý thức được hành động của Lâm Lạc Đinh hiện giờ không phải đột nhiên hứng khởi.

Lục Thừa Tập: "Ngài muốn làm gì?"

Lâm Lạc Đinh: "Hửm? Tiếp tục chuyện bị cắt ngang trong lần đầu tiên của chúng ta."

Lời nói mơ hồ khiến người hiểu lầm. Lục Thừa Tập không chắc chắn đến cùng trong miệng hắn nói là sự kiện nào, nhưng có một điểm cậu rất chắc chắn, "Đây là trừng phạt?"

"Đối với cậu mà nói hoặc có lẽ là đối với tôi mà nói," Dây áo màu đỏ sậm bị cởi xuống hoàn toàn, áo ngủ hoàn toàn rộng mở, hắn lại không chút để ý mà xoay người, sờ sờ mặt chàng trai, "Đây là phúc lợi."

Lục Thừa Tập có một gương mặt tuấn tú đến mức sắc sảo, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng. Ngón tay Lâm Lạc Đinh lướt qua chân mày gồ lên của cậu, gốc mũi dựng thẳng, động tác cẩn thận giống như mơn trớn tình nhân, sau đó dùng dây áo che lên mắt cậu.

Dây áo bằng tơ lụa rất lạnh, Lục Thừa Tập không thoải mái, nghiêng nghiêng đầu.

Lâm Lạc Đinh: "Đừng cử động." Ngại động tác cong eo mệt người, liền dứt khoát ngồi vắt lên trên đùi chàng trai.

"Lâm Lạc Đinh!" Xúc cảm đặc thù trên đùi làm cho Lục Thừa Tập lần đầu tiên ở trước mặt người này gọi ra tên của hắn, giọng nói của cậu mang theo chút khàn khàn, "Ngài mặc quần vào."

"Gọi tên dễ nghe hơn so với Chủ tịch Lâm," Dây áo buộc một cái nơ hình bươm bướm ở sau đầu, giống như một phần quà đóng gói tinh mỹ, Lâm Lạc Đinh vui vẻ nói, "Đừng, cậu không có tư cách yêu cầu tôi."

Chàng trai cho tới hiện giờ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, che dấu những cảm xúc dư thừa lúc này bị che đi ánh mắt, ngồi ở ghế trên, dây áo đỏ sậm, bên dưới là cánh mũi cao thẳng cùng đôi môi mím chặt, tiết chế lại gợi cảm.

Lâm Lạc Đinh lẳng lặng thưởng thức giây lát, ngón trỏ từ chỗ gốc mũi của đối phương, từng chút một lướt qua cánh mũi, bờ môi, cằm, cổ, hầu kết, cuối cùng dừng lại ở trên cúc áo sơ mi.

Cổ áo đã bị cởi ra một cái nút, tiếp theo bị cởi ra cái thứ hai, cái thứ ba...

Lục Thừa Tập đã biết Lâm Lạc Đinh nói là sự kiện nào, là chuyện lần đầu tiên lúc làm ấm giường, Lâm Lạc Đinh muốn chạm vào cậu bị cậu ngăn cản.

Lúc đó cậu ngay lập tức ngăn đối phương lại, hiện giờ hai tay cậu đặt ở hai bên, có thể ngăn cản nhưng lại không ngăn cản, bản thân cũng cảm thấy khó thể tin.

Từ lúc nào thì điểm giới hạn của cậu đã hạ thấp đến như vậy? Bởi vì biết Lâm Lạc Đinh cũng sẽ không làm ra hành vi thực tế gì với cậu, cho nên cảm thấy không sao cả?

Mãi đến khi chỉ còn lại hai cái nút cuối cùng, di động trên giường của Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên vang lên.

Lâm Lạc Đinh dừng động tác lại, bàn tay lưu luyến không rời mà sờ sờ lồng ngực chàng trai, "Chờ tôi một chút." Sau đó đứng dậy, mang theo cảm xúc không vui khi việc tốt bị cắt ngang đi lấy di động.

Người gọi điện tới là thư ký của hắn, Lư Hoành.

Hắn kéo kéo quần áo mở rộng, sau khi không có kết quả liền đi tới valy tìm một cái quần lót màu trắng mặc vào. Lúc này mới trở lại cuối giường, ngồi xuống, nhíu mày nhận điện thoại, "Trừ khi chuyện cậu nói đủ quan trọng, nếu không sẽ trừ tiền lương "

Thư ký Lư ở bên kia bất ngờ không kịp đề phòng, nghe thấy tin dữ: "...???"

Cẩn thận liếc mắt xem thời gian, trong lòng lộp bộp một cái, đây là quấy nhiễu chuyện tốt của Chủ tịch Lâm rồi?

Mang theo một chút chột dạ, thư ký Lư cẩn thận ngôn từ, nói: "Chủ tịch Lâm, bên phía tôi nhận được tin tức, nói Thương Ngu đã trở về từ nước ngoài, tạm thời định cư ở Tân Thị, nếu có thời gian rảnh, hy vọng ngài có thể bớt
chút thời gian cùng Thương Ngu gặp mặt một lần, mấy kịch bản còn lại của công ty đều rất thích hợp với anh ấy."

Thương Ngu? Thương Ngu thành danh hơn mười năm, từng nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ, hiện giờ đang trong trạng thái nửa ở ẩn, chuyên nhận phim đề tài Phật giáo?

Người này từng là nghệ sĩ của Song Mộc, có thể nói là trưởng thành cùng Song Mộc. Có điều mấy năm trước hai bên đã hòa bình kết thúc hợp đồng, chỉ duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp, Thương Ngu cũng không ký hợp đồng với công ty khác. 

Lâm Lạc Đinh: "Tân Thị?"

Ánh mắt nhìn thấy chàng trai ở đối diện sờ soạng nhặt cuốn sách rơi trên mặt đất lên, đặt sang một bên, trái lại rất ung dung.

Thư ký Lư: "Vâng, chính là ở Tân Thị."

Lâm Lạc Đinh: "Đã biết, có thời gian tôi sẽ đi, còn có việc gì khác không?"

Thư ký Lư: "Ngoài ra chính là việc của Kim Lân kia, bên đó đã biết được ý muốn của chúng ta, có chút không vui, có thể sẽ gây cho chúng ta một chút phiền toái nhỏ, có điều đều có thể xử lý..."

Báo cáo đơn giản một chút tình hình của công ty, cuối cùng Lư Hoành nhấn mạnh, "Chủ tịch Lâm, chuyện của Thương Ngu, ngài nhất định phải sắp xếp thời gian." Không hợp tác với Kim Lân nữa, phải mời được Thương Ngu đi ra.

Lâm Lạc Đinh ngắt điện thoại.

Ném di động sang một bên, hắn nhìn Lục Thừa Tập, "Tôi đột nhiên cảm thấy trừng phạt này có hơi nhẹ."

Lục Thừa Tập ngây ra một lúc, mắt bị che, không nhìn thấy vẻ mặt người nói chuyện, "Nếu ngài nói đến chuyện cảnh diễn chơi bóng rổ, tôi là sau này mới biết."

"Phải không?" Giọng điệu mang theo một chút nghi hoặc, hắn đi đến trước mặt chàng trai, ngón tay mơn trớn trên mặt vải dây lưng trơn bóng, duỗi ra sau đầu, tháo nút thắt bươm bướm ra.

Lâm Lạc Đinh cúi người nhìn vào ánh mắt chàng trai, "Nhìn vào mắt của tôi, lặp lại một lần."

Môi mỏng của Lục Thừa Tập khẽ nhếch, giây tiếp theo liền bị một ngón tay đè lại.

Cười nhẹ một cái, Lâm Lạc Đinh hỏi: "Vì sao không nghe lời? Không thích tôi làm những việc này với cậu?"

Lục Thừa Tập kéo khóe miệng nhìn hắn, nắm lấy bàn tay đặt trên môi, ánh mắt mơ hồ mang theo sắc bén, "Loại chuyện này ai sẽ thích?"

"Nhưng mà cậu có thể sẽ thích," Gãi gãi lòng bàn tay, "Cậu nói với tôi không biết mát xa, cậu có thể học, hiện giờ không thích, cũng có thể sẽ thích."

"Đây là lời cậu nói với tôi."

Lục Thừa Tập không muốn nói nhiều với hắn, người này quả thực là phát huy chủ nghĩa cá nhân tới cực hạn rồi. Cậu rời khỏi ghế đứng thẳng dậy, bàn tay thon dài cởi bỏ hai cái nút cuối cùng.

Ném sơ mi xuống đất, đôi mắt đen liếc về phía người đối diện đang nhìn đầy thích thú, Lục Thừa Tập trào phúng nhếch khóe môi một cái, "Đến."

Lần này Lâm Lạc Đinh chân chân thật thật mà vui vẻ rồi.

"Tôi thường nghe người ta khen mấy bức tượng nước ngoài kia là đỉnh cao của hình thể con người," Hắn đi về phía cậu, "Nhưng pho tượng lạnh như băng sao sánh bằng xác thịt tươi sống."

“Thân thể của cậu thật đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play