Lâm Lạc Đinh không muốn chạm mặt với người của đoàn làm phim, chờ mọi người của đoàn làm phim đều đã tới, bắt đầu ăn một lúc, mới mang theo Hàn Mỹ Mỹ đi vào.
Chu Miểu dẫn người vào phòng riêng, Lâm Lạc Đinh liền cho anh ta rời đi.
Trong phòng riêng có một cái bàn tròn lớn, trên bàn đang đun một nồi lẩu hai ngăn một đỏ, một xanh đang sôi, xung quanh nồi đã bày đầy những đĩa đồ ăn, xếp thành một vòng, bên trong đĩa đủ các loại rau, thịt, trong không khí tràn ngập mùi hương tươi mát, cay cay đặc trưng của món lẩu.
Đại lão gia Lâm Lạc Đinh tự mình ngồi vào bàn, tâm tình thoải mái nhìn tiểu nha hoàn Hàn Mỹ Mỹ pha đồ chấm cho hắn, vừa ăn còn phải vừa hầu hạ hắn.
Chú ý tới sắc đỏ bừng bất thường trên mặt tiểu trợ lý, Lâm Lạc Đinh: "Sao lại đỏ mặt?"
Hàn Mỹ Mỹ lắc đầu nguầy nguậy, không dám nói bản thân trước đó chờ ở bên ngoài hành lang, vô tình nghe thấy một vài tiếng động. Ân cần dùng đũa riêng gắp đồ ăn vào trong chén của ông chủ, không khỏi lại nhớ tới đối thoại đầy mùi mờ ám kia.
Gò má cô đỏ bừng, sắc mặt vặn vẹo, bởi vì nhịn cười mà càng thêm cứng nhắc, mất tự nhiên.
Hí hí hí hí.
Lâm Lạc Đinh nhíu mày, "Mặt cô bị sao vậy?"
Hàn Mỹ Mỹ buông đũa xuống, mờ mịt mà đưa tay sờ sờ, giật mình, "Tháng trước bị trúng gió, bác sỹ nói là mặt bị tê liệt, hiện vẫn đang uống thuốc."
Đi làm lâu như vậy, cuối cùng ông chủ cũng hỏi tới mặt của tôi rồi, quả nhiên người phàm như tôi không xứng được ông chủ để vào trong mắt, hu hu hu.
Lâm Lạc Đinh: "Khi nào thì có thể khỏi?"
Hàn Mỹ Mỹ: "Bác sỹ nói tình hình mỗi người khác nhau, có người khôi phục sớm, chỉ cần thời gian mấy ngày. Có người khôi phục chậm, có thể còn sẽ để lại di chứng. Có điều em là tình huống ngẫu nhiên, chậm nhất cũng chỉ chừng hai tháng."
Lâm Lạc Đinh gật gật đầu, một lúc sau, "Trước khi phục hồi thì đừng cười nữa."
Hàn Mỹ Mỹ: "... Cám ơn ngài Lâm quan tâm."
Ông chủ hẳn là quan tâm cô chứ không phải chê cô cười xấu nhỉ?
Lâm Lạc Đinh sau khi ăn no lưng lửng liền buông đũa xuống, bảo Hàn Mỹ Mỹ tự mình ăn.
Làm trợ lý đời sống của Lâm Lạc Đinh lâu như vậy, Hàn Mỹ Mỹ biết ông chủ của mình tuy rằng thoạt nhìn như được nuông chiều từ nhỏ, sống an nhàn sung sướng, thật ra chỉ cần không chạm đến giới hạn của đối phương thì người cũng rất dễ ở chung.
Cô cũng không khách sáo, thấy món paste tôm mà mình thích ở trên bàn đã ăn hết liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài gọi người thêm đồ ăn.
Cửa vừa mới mở ra, ngay lập tức đã bị cô khép lại, còn chú ý không để phát ra tiếng động.
Lâm Lạc Đinh nghi ngờ nhìn cô, khẽ nhướng đuôi lông mày hỏi. Hàn Mỹ Mỹ liền hạ nhỏ giọng, nói: "Ngài Lâm, ngài Lục và Trịnh Phi Diệp ở bên ngoài."
"Ồ," Không chút để ý mà vuốt ve ly thủy tinh đã rót nước dưa hấu, Lâm Lạc Đinh: "Trịnh Phi Diệp là ai?"
Hàn Mỹ Mỹ: "... Trịnh Phi Diệp là một minh tinh, diễn vai nam số 2 trong <Mối Tình Đầu>."
Trịnh Phi Diệp tốt xấu gì cũng là diễn viên hạng hai, gần đây độ hot không tệ, ông chủ lại ngay cả anh ta cũng không biết, thật sự là chủ tịch của một công ty giải trí sao? Hay là nói ông chủ chỉ biết Tiểu Lục?
Hí hí hí.
Lâm Lạc Đinh vẫn như cũ không có hứng thú là mấy. Hắn không quan tâm quan hệ giao tiếp của Lục Thừa Tập, chỉ ngoại trừ đề cập đến nhân vật chủ yếu trong truyện.
Trịnh Phi Diệp hiển nhiên là không có tên tuổi trong sách.
Tuy nói là như vậy, nhưng người đang ở không xa bên ngoài cửa phòng riêng, nội dung trò chuyện vẫn không thể tránh khỏi truyền tới. Năm giác quan của hắn gần đây còn nhạy bén hơn không ít, đối thoại của hai người, Lâm Lạc Đinh nghe rõ rành rành.
Chỉ nghe một giọng nam xa lạ nói: "Lục Thừa Tập, vận may không tồi nha, tác phẩm đầu tiên đã là nam số 1 của đạo diễn Phương, tương lai không thể đong đếm."
Tiếp theo là giọng nói hơi lạnh nhạt của Lục Thừa Tập, "Cám ơn Trịnh tiền bối đã khen ngợi."
Trịnh Phi Diệp nghẹn lại một chút, "Trước đó hình như không có nghe nói trong số những người thử vai được chọn có cậu?" Ngụ ý chính là nghi ngờ Lục Thừa Tập đã đi cửa sau.
Hàn Mỹ Mỹ ở trong phòng nhỏ giọng giải thích, "Cách thức đạo diễn Phương chọn nam chính trước đây chính là sau khi khảo sát ngoại hình và kỹ thuật diễn xuất của tiểu sinh trong giới sẽ cho người đặc biệt gửi lời mời thử vai, trong đó có Trịnh Phi Diệp, có điều đạo diễn Phương không nhìn trúng cậu ta."
May mắn lúc chiều hỏi đã hỏi Chu Miểu thêm mấy câu, bây giờ không phải dùng tới rồi sao?
Hành lang này nằm sát phòng riêng của Lâm Lạc Đinh, đi qua ngã rẽ lại đi về phía trước chính là WC. Trịnh Phi Diệp chặn Lục Thừa Tập lại ở gần WC, lại không biết rằng đối thoại của bản thân cùng Lục Thừa Tập đã bị người khác nghe thấy.
Lục Thừa Tập: "Phải không, tôi cũng không biết ngoài tôi ra còn có những ai đến thử vai. Tiền bối biết rõ?"
Có người đang khi dễ nhân loại mà hắn nuôi? Thế này thì không thể không để ý.
Lâm Lạc Đinh đứng dậy đi đến cạnh cửa.
"Anh Thừa Tập, anh Trịnh." Là giọng nói của Phong Tiêu Tiêu.
Lâm Lạc Đinh dừng lại ở cửa. Mở hé cửa ra một chút, không khí tươi mát hơi lạnh cùng âm thanh càng rõ ràng hơn cùng nhau chen vào, hắn dựa lên mép tường nhìn ra bên ngoài.
Phong Tiêu Tiêu tối nay mặc một cái váy liền áo màu trắng, bên ngoài phối thêm áo khoác da bò cao trên thắt lưng, vừa trẻ trung lại trong sáng.
Sau khi cô xuất hiện liền vô cùng tự nhiên mà đi tới bên cạnh Lục Thừa Tập, giọng điệu kinh ngạc, "Mấy anh đang ở đây làm gì vậy? Đạo diễn Phương ở dưới còn đi khắp nơi tìm mấy anh uống rượu kìa, kết quả mấy anh lại trốn ở đây tán gẫu."
Nói đến đoạn sau liền đầy vẻ vui cười.
Trịnh Phi Diệp có chút ghét bỏ Phong Tiêu Tiêu xuất hiện không đúng lúc, có điều đối phương là đại tiểu thư của Tinh Quang, anh ta không dám nói thêm cái gì, "Đi WC tình cờ gặp nên nói mấy câu."
Chờ anh ta vừa đi, Phong Tiêu Tiêu liền nhíu chân mày dài nhỏ lại, "Anh Thừa Tập, anh chàng Trịnh Phi Diệp kia là nghệ sĩ của Kim Lân. Tác phong của Điện Ảnh Kim Lân luôn rất thô bạo, cho nên nghệ sĩ thuộc quyền của bọn họ phần lớn đều là loại tính cách này, anh phải cẩn thận anh ta giở thủ đoạn ở sau lưng."
Nói xong dịu dàng cười một cái, "Tinh Quang của bọn em cũng rất che chở cho người của mình, nếu anh ở lại Giải Trí Song Mộc không vui có thể đến Tinh Quang, Giải Trí Tinh Quang luôn mở rộng cửa lớn chào đón anh."
"Tôi biết rồi, cám ơn tiền bối nhắc nhở," Lục Thừa Tập nói, không đón nhận ám chỉ trong lời nói của cô ta, "Phong tiền bối."
Phong Tiêu Tiêu cười gượng gạo, ngẩng mặt.
Lục Thừa Tập: "Tôi hẳn là nhỏ hơn so với tiền bối mấy tháng."
Hàn Mỹ Mỹ ở trong phòng thiếu chút nữa không nhịn được phì cười thành tiếng, Tiểu Lục rất tốt nha, cho cô ta cả ngày gọi anh Thừa Tập, anh Thừa Tập!
Nụ cười trên mặt cứng đờ, Phong Tiêu Tiêu: "..."
Lục Thừa Tập: "Đã làm phiền tiền bối giải vây rồi, tiền bối đi xuống trước đi."
Phong Tiêu Tiêu buồn bực nhịn xuống xấu hổ, "Vậy còn anh?"
Lục Thừa Tập: "Tôi đi WC."
"..." Phong Tiêu Tiêu rời đi.
Lục Thừa Tập lại không đi WC như như lời cậu nói, mà là lập tức đi tới trước, đẩy cửa phòng của Lâm Lạc Đinh ra.
Nhìn thấy Lâm Lạc Đinh dựa ở trên bức tường nơi của cậu cũng không kinh ngạc, vừa rồi Hàn Mỹ Mỹ mở cửa thì cậu đã thấy rồi. Lục Thừa Tập nói: "Một lúc nữa tôi sẽ nói với đạo diễn Phương một tiếng, sau đó sẽ trở về khách sạn."
Lâm Lạc Đinh nâng mắt lên liếc nhìn cậu, "Đặc biệt đi lên tìm tôi à?"
Lục Thừa Tập: "Ừm."
Lâm Lạc Đinh: "Làm sao cậu biết tôi ở đây?"
Lục Thừa Tập: "Chu Miểu nói."
Lục Thừa Tập nói ra tin tức này xong thì liền đi xuống, để lại Lâm Lạc Đinh dường như có chút đăm chiêu.
Không biết có phải là bị cốt truyện ảnh hưởng hay không, hắn luôn cảm thấy trong câu nói của Phong Tiêu Tiêu bảo Lục Thừa Tập tới Giải Trí Tinh Quang kia là đang ám chỉ gì đó. Thế nhưng nếu Phong Tiêu Tiêu có hảo cảm với Lục Thừa Tập, muốn người ta đến công ty nhà mình thì cũng rất hợp lý?
Hàn Mỹ Mỹ không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, còn đang vì hành vi Tiểu Lục đi lên tìm ông chủ mà âm thầm vui vẻ.
Không phải cô mù quáng, Tiểu Lục và ngài Lâm trước đó rõ ràng đã rất mờ ám mà, cùng với những mối quan hệ bao dưỡng đơn thuần chỉ vì tiền tài tuyệt đối không giống nhau!
Đều trách Trịnh Phi Diệp kia, bằng không trong sổ ghi chép của cô lại có thể có thêm một bức phòng riêng play rồi.
Hàn Mỹ Mỹ: "Ngài Lâm, bây giờ chúng ta trở về?"
Lâm Lạc Đinh dò xét nhìn cô một cái, "No rồi?"
Hàn Mỹ Mỹ sờ sờ bụng.
Lâm Lạc Đinh: "Cho cô 20 phút."
Nửa tiếng sau, Lâm Lạc Đinh âm thầm mang theo Hàn Mỹ Mỹ rời khỏi quán lẩu. Lúc này Lục Thừa Tập mới vừa mở miệng nói với đạo diễn Phương chuyện rời bữa tiệc, bị mọi người nhao nhao đòi phạt rượu ba chén.
Mùi của lẩu thật sự nồng, Lâm Lạc Đinh trở về khách sạn, việc đầu tiên chính là lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm ngâm tắm.
Hắn có thói quen điều chỉnh nhiệt độ nước hơi cao, trong bồn tắm lớn bong bóng như tuyết trắng tung bay, phần nước hơi nóng bên dưới lớp bong bóng ngâm cho làn da toàn thân trắng nõn lộ ra một chút ửng hồng.
Hắn nằm ở trong bồn tắm lớn lơ mơ muốn ngủ, không biết qua bao lâu, thính tai nghe thấy bên ngoài có tiếng động có người cầm thẻ phòng mở cửa đi vào.
Tiếng động sau khi vào nhà, đi lại ở trong phòng khách một vòng, tiến vào phòng ngủ, dường như nhìn thấy phòng tắm sáng đèn, liền dừng bước, một lần nữa trở ra bên ngoài.
Lâm Lạc Đinh không lên tiếng, kết thúc ngâm tắm, đi ra từ trong bồn tắm lớn, dòng nước rào rào chảy từ bờ vai xuống thắt lưng, chân, mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Hắn để trần thân mình đi đến trước kính soi toàn thân, đánh giá tình hình thân thể này.
Làn da so với lúc vừa mới tới càng thêm trơn bóng, nhẵn nhụi, màu da trắng hơn không ít, vết sẹo lồi dư thừa đã biến mất, eo nhỏ, chân thon, xem như là cao gầy, chỉ là thoạt nhìn mỏng manh hơn một chút.
Có điều tổng thể tốt hơn so với dáng vẻ trước kia.
Xoa xoa khóe mắt, một chút nếp nhăn cuối cùng cũng không còn nữa.
Rất tốt.
Lâm Lạc Đinh lộ ra nụ cười hài lòng, sau khi dùng khăn bông lau thân thể, mặc áo ngủ vào. Kéo mở cánh cửa phòng tắm ra, hơi nóng xen lẫn mùi hương sữa tắm nhàn nhạt tràn ra, hắn chậm rãi buộc lại dây lưng bên eo, đi ra bên ngoài.
Chàng trai ở trong phòng khách đang ngồi ở trên sô pha xem kịch bản. Lục Thừa Tập cũng đã tắm xong đi lên, tắm vòi sen, không giống Lâm Lạc Đinh, ngâm lâu như vậy.
Nghe thấy động tĩnh Lâm Lạc Đinh đi ra, nương theo tiếng động nhìn về phía hắn.
Áo ngủ đêm nay Lâm Lạc Đinh mặc là màu đỏ sậm. Màu đỏ tôn lên dáng người, tơ lụa dán lên người, trong lúc bước chậm, tay áo lướt qua giữa hai chân. Trắng càng thêm trắng, đỏ càng thêm đỏ.
Giống như đã đắp lên ngọc dương chi, cũng giống như rải đầy hoa hồng đỏ.
Hai người đi vào phòng ngủ.
Kịch bản trong tay Lục Thừa Tập đã đổi thành một cuốn <Bách Khoa Toàn Thư Thi Ca> nhìn thấy ở trên bàn trà trong phòng khách, mấy ngày này quay phim, thật ra cậu hoàn toàn không có thời gian để mỗi buổi chiều đều đọc sách cho Lâm Lạc Đinh.
Lâm Lạc Đinh ngồi ở cuối giường, "Đọc một bài thơ trước đi."
"Muốn nghe bài nào."
"Ưm," Nghiêng đầu tự hỏi giây lát, đôi môi màu đỏ cong lên, "Cậu tự chọn đi."
Lục Thừa Tập liền cúi đầu mở sách ra, ngón tay mạnh mẽ lật giở trang sách, giây lát sau bỗng dưng dừng lại.
Giọng nói chàng trai trầm trầm, tốc độ đều đều, ngâm đọc:
"Lạc hoa dĩ tác phong tiền vũ, hựu tống hoàng hôn vũ.
Hiểu lai đình viện bán tàn hồng, duy hữu du ti thiên trượng, quyến tình không.
Ân cần hoa hạ đồng huề thủ, canh tẫn bôi trung tửu.
Mĩ nhân bất dụng liễm nga mi, ngã diệc đa tình vô nại, tửu lan thì."
Cẳng chân bỗng nhiên bị cọ một cái.
Tầm mắt cậu lướt xuống dưới, liền nhìn thấy một bàn chân có thể nói là xinh đẹp cọ lên trên đầu gối của cậu, lòng bàn chân trượt qua đùi, không nhanh không chậm, rồi sau đó đẩy góc áo ra dán lên trên.
Người trên giường nói: "Có hơi lạnh, giúp tôi sưởi ấm một chút."
Hai tay hắn chống ở bên người, cả cái chân cùng một vài vị trí bên dưới đều mơ mơ hồ hồ lộ ra, chân trắng đến chói mắt, bàn chân còn không an phận mà cọ loạn.
Lục Thừa Tập chỉ nhìn một cái liền dùng sức nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi, ấn lấy bàn chân ở dưới quần áo.
"Mặc quần áo đàng hoàng."
Dịch nghĩa bài thơ:
"Hoa rơi phất phơ bay trước gió, lại gửi hoàng hôn cơn mưa chiều.
Sớm mai sân trước hồng nửa mảnh, chỉ có tơ nhện treo cao ngàn trùng.
Dưới hoa ân cần tay nắm tay, lại tận tình cạn chén men say.
Mỹ nhân đừng nhíu mày bi khổ, ta cũng đa tình nhưng đành vậy, lúc rượu tan."