Phong Tiêu Tiêu nghi hoặc chớp chớp mắt,
"Nhìn có hơi giống Lâm Lạc Đinh." Cách một
lớp kính thủy tinh lại có chút phản quang, cô
nhìn không thấy rõ lắm.
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lục Thừa Tập
trước đó đang thất thần nghĩ việc khác, lúc này
mới hướng ánh mắt về phía cửa sổ. Nhìn thấy
người đang dùng tư thế hời hợt tựa vào bên
cửa sổ, vẻ mặt cậu hơi khựng lại, ngay lập tức
chân mày khẽ nhíu.
Lục Thừa Tập: "Phong tiền bối nghỉ ngơi cho
tốt ạ."
Dứt lời đi về phía phòng nghỉ của chính mình,
bước đi mơ hồ nhanh hơn mới nãy mấy phần.
"Gọi em là tiền bối nghe già quá đi, đừng
khách sáo như vậy, gọi em Tiêu Tiêu là được
rồi." Phong Tiêu Tiêu ở phía sau dịu dàng nói.
Không nghe thấy đáp lại, cũng nhíu đôi mày
xinh đẹp lại, lại một lần nữa nhìn về phía cửa
sổ kia một cái.
Người ở bên trong kéo màn cửa che đi một
nửa, chỉ nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon
dài đặt ở trên bàn.
"Chị Tiêu?" Tiểu trợ lý ở phía sau gọi cô.
Phong Tiêu Tiêu đột nhiên hoàn hồn, nhếch
lên một nụ cười miễn cưỡng, đi trở về phòng
nghỉ của mình ở bên cạnh.
Mà lúc này, ở trong phòng nghỉ chỗ Lâm Lạc
Đinh.
Lục Thừa Tập sau khi đi vào liền tiện tay khép
cửa lại, khống chế bản thân không để lộ ra
những tâm tình dư thừa, giống như một nghệ
sĩ thuộc quyền không thường gặp mặt, khách
sáo gọi Lâm Lạc Đinh một tiếng, "Chủ tịch
Lâm."
Gật đầu tỏ ý chào với Hàn Mỹ Mỹ ở phía sau
Lâm Lạc Đinh.
Hàn Mỹ Mỹ cũng tương tự gật đầu đáp lại, có
lòng muốn truyền đạt một chút tin tức cho
Tiểu Lục, ví dụ như vừa rồi nữ minh tinh kia
gọi thân thiết như vậy, có phải nên ở trước mặt
ông chủ bày tỏ một chút lòng thành hay không?
Nhưng mà cơ bắp phần mặt cứng nhắc đã hạn
chế sự phát huy của cô, chỉ vặn vẹo một cách
bất thường một hồi.
Lâm Lạc Đinh nhìn cậu, "Anh Thừa Tập?
Xem ra cậu và người trong đoàn làm phim ở
chung rất tốt."
Chu Miểu vội vàng ở bên cạnh nói tốt, "Thừa
Tập của chúng ta dù sao cũng là người mới,
sau khi vào đoàn làm phim vẫn luôn rất khiêm
nhường, quan hệ với mọi người đều vẫn rất
được."
Lục Thừa Tập lại nói: "Cô ấy tự tới làm quen."
Hàn Mỹ Mỹ: Tiểu Lục làm tốt lắm.
Chu Miểu: ? ? ?
Người ta đã ra mắt từ hai năm trước, là tiểu
hoa đang nổi chưa bao giờ thiếu tài nguyên,
cậu nói người ta tự đến làm quen? Người đại
diện bị câu trả lời này làm cho cả mặt đờ ra,
ngay cả nói tiếp lời cũng quên mất.
Chờ đến lúc anh ta phản ứng lại được, muốn
bổ sung chút gì đó, lập tức lại bị Hàn Mỹ Mỹ
vô cùng có năng lực kéo ra khỏi phòng.
Bên trong phòng nghỉ, Lục Thừa Tập rót cho
Lâm Lạc Đinh một ly nước trái cây.
Ở cùng dưới một mái nhà, cho dù cậu không
để tâm chú ý đến thói quen hàng ngày của đối
phương thế nào đi nữa, cũng có thể phát hiện
người này hoàn toàn không uống nước lọc, chỉ
thích uống các loại nước trái cây có mùi vị.
Cậu không hỏi Lâm Lạc Đinh vì sao lại đến,
"Buổi chiều có thể sẽ kết thúc công việc sớm
một chút, có điều hôm nay khai máy, buổi tối
hẳn là sẽ có liên hoan."
Lâm Lạc Đinh nói thẳng: "Tôi sẽ không tham
gia."
Lục Thừa Tập gật đầu, cũng không để ý, "Ở
lại đây mấy ngày?"
"Chưa biết chắc, xem biểu hiện của cậu," Chú
ý tới vẻ mặt vi diệu của chàng trai, Lâm Lạc
Đinh đặt nước trái cây đã nhấp một ngụm
xuống, "Như thế nào?"
Lục Thừa Tập: "... Không có gì." Suy nghĩ
trong lòng chính là, biểu hiện không tốt, người
này sau khi tức giận sẽ càng thêm táo bạo,
biểu hiện tốt, người này nói không chừng là lại
càng không còn muốn đi nữa.
Hai người nói chuyện không được bao lâu,
đạo diễn Phương ở bên ngoài rất nhanh đã gọi
người tới quay cảnh tiếp theo.
Lục Thừa Tập rời khỏi phòng nghỉ, ở ngoài
cửa gặp phải Phong Tiêu Tiêu cũng nghe thấy
tiếng gọi đi ra.
Phong Tiêu Tiêu vô cùng tự nhiên đi đến bên
cạnh cậu, đồng phục học sinh mặc ở trên
người rộng thùng thình, gương mặt trong sáng
được hóa trang học sinh có vẻ nhiều thêm mấy
phần trẻ con, "Anh Thừa Tập, người ở trong
phòng nghỉ của anh là Chủ tịch Lâm của Song
Mộc các anh à?"
Lục Thừa Tập nhìn cô một cái, không rõ cô
quan tâm việc này như vậy làm cái gì.
Phong Tiêu Tiêu đụng đụng cánh tay cậu,
ngẩng mặt truy hỏi: "Có phải không? Trí nhớ
của em rất tốt, chắc chắn sẽ không nhận
nhầm."
Nhíu mày bước sang bên cạnh mấy bước, Lục
Thừa Tập: "Là ông ấy."
Quả nhiên là Lâm Lạc Đinh.
Nhưng mà Lâm Lạc Đinh trong trí nhớ không
có trẻ như vậy nha.
Phong Tiêu Tiêu khó hiểu, phát hiện chàng
trai đã đi xa rồi liền đi nhanh lên mấy bước
đuổi theo, "Nghe nói Chủ tịch Lâm của các
anh đến giờ vẫn chưa kết hôn, là một người
cuồng làm việc, có phải thật vậy hay không?"
Tuổi của cô không lớn, cùng tuổi với Lục
Thừa Tập, lúc này giọng điệu tràn đầy gấp gáp
hỏi dò những tin tức hành lang này, tràn đầy
tinh thần thích bà tám của con gái trẻ tuổi.
Lâm Lạc Đinh là một người cuồng làm việc?
Nhớ tới bộ dáng đối phương không phải lười
biếng ngủ nướng thì chính là làm tổ nghe cậu
đọc sách, Lục Thừa Tập không mang theo cảm
xúc mà nhếch nhếch khóe miệng.
Nhìn thấy biểu tình này của cậu, Phong Tiêu
Tiêu âm thầm thở ra một hơi, cũng mi mặt
cong cong mà cười rộ lên. Lúc điều chỉnh vị
trí đứng, lơ đãng nghiêng đầu nhìn một cái,
vừa lúc nhìn thấy bóng lưng mấy người Lâm
Lạc Đinh rời đi.
Lâm Lạc Đinh dự định đi tới khách sạn của
đoàn làm phim nghỉ ngơi trước.
Trên đường không biết sao lại nghĩ tới câu
"Anh Thừa Tập" kia, ngay sau đó nhớ lại tối
hôm qua hình như Chu Miểu ở trong cuộc gọi
video từng nói đến việc thay đổi nữ chính, liền
hỏi: "Đoàn phim đã thay đổi nữ chính?"
"A, đúng là có việc này, trước đó lúc thử vai
đã chọn xong nữ chính rồi, nhưng không để lộ
tin tức ra ngoài," Chu Miểu nói, "Em cũng là
ngày hôm qua nghe phó đạo diễn của đoàn
phim thuận miệng nói nên mới biết được.
Phong Tiêu Tiêu là vào mấy ngày trước khi
chụp ảnh phân vai đột nhiên đổi vào."
"Cậu nói ai?" Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên dừng
bước lại, quay đầu nhìn về phía Chu Miểu,
màu sắc của con người màu trà dần dần trở
nên sâu thẳm, "Phong Tiêu Tiêu?"
Hàn Mỹ Mỹ không rõ việc gì.
Chu Miểu cũng không ý thức được vấn đề,
cho rằng Lâm Lạc Đinh không biết Phong
Tiêu Tiêu là ai, giải thích: "Phong Tiêu Tiêu,
con gái của Phong Thiên Thành của Giải Trí
Tinh Quang."
"Nghe nói nữ chính ban đầu vốn cũng là nghệ
sĩ của Giải Trí Tinh Quang, Phong Tiêu Tiêu
dùng một vai phụ của phim điện ảnh đổi với
đối phương."
Hàn Mỹ Mỹ không hiểu lắm những việc này,
nhưng thấy ông chủ không định nói chuyện,
rất tận chức tận trách mà hỏi thay đối phương,
"Vai phụ đổi vai chính, đối phương đồng ý?"
Chu Miểu: "Phỏng chừng là muốn chuyển loại
hình đi. Hơn nữa phim điện ảnh và phim
truyền hình không giống nhau, vai phụ phim
điện ảnh xuất sắc đổi một vai nữ chính phim
truyền hình, xem như trao đổi ngang giá. Hơn
nữa, Phong Tiêu Tiêu là đại tiểu thư của Giải
Trí Tinh Quang, bảo cô đổi, cô có thể không
đổi sao?"
Hàn Mỹ Mỹ: "Vậy đạo diễn Phương không có
ý kiến?" Không phải nói Phương Nhất Minh
không thích nhất là đi cửa sau sao.
"Phong Tiêu Tiêu trước đây kỹ thuật diễn xuất
cũng không tệ, đạo diễn Phương sau đó chắc
chắn cũng đã tự mình cho đối phương thử
vai," Chu Miểu trả lời xong câu hỏi của Hàn
Mỹ Mỹ, "Chủ tịch Lâm?"
Lâm Lạc Đinh hoàn hồn, tùy ý ừm một tiếng,
nhấc chân tiếp tục đi về phía khách sạn.
Hàn Mỹ Mỹ sau khi nghe Chu Miểu nói mấy
câu cảm thấy có chút hứng thú, hai người câu
có câu không tán gẫu, Lâm Lạc Đinh lại đang
nhớ lại cuốn tiểu thuyết bản thân từng xem lúc
trước.
Sau nam chính Lục Thừa Tập, hắn đã gặp
người thứ hai có thể xem như nhân vật chủ
yếu, Phong Tiêu Tiêu.
Cuốn sách <Tinh Thần Đại Hải> này hắn
vẫn chưa xem phần phía sau, nhưng mà trong
lúc vô ý đã lật đến phía sau, có tình tiết bốn
người phụ nữ gặp nhau, một trong số đó có
Phong Tiêu Tiêu.
Đây chính là hồng nhan tri kỷ của nam chính
trong nguyên tác.
Dựa theo phát triển của cốt truyện, sau khi
"hắn" bao dưỡng không thành, Lục Thừa Tập
sẽ bị Phong Tiêu Tiêu đào sang Giải Trí Tinh
Quang, khi đó Song Mộc vẫn chưa đóng cửa,
Giải Trí Tinh Quang đã giúp Lục Thừa Tập
bồi thường một khoản vi phạm hợp đồng.
Vốn dĩ câu "Anh Thừa Tập" kia hoàn toàn
không được Lâm Lạc Đinh để ở trong lòng,
hiện giờ sau khi cẩn thận nhấm nháp lại đối
với Phong Tiêu Tiêu có vài phần tò mò.
Nội dung cốt truyện thật sự là mạnh mẽ nha,
hiện giờ mới vừa quen biết, Phong Tiêu Tiêu
đã có hảo cảm với Lục Thừa Tập.
Chỉ là hắn đã thành công bao dưỡng Lục Thừa
Tập rồi, lấy quan hệ hiện tại của hai người,
Lục Thừa Tập cũng không có khả năng sẽ tới
Tinh Quang lắm, cốt truyện về sau sẽ phát
triển như thế nào đây?
Lâm Lạc Đinh chậm rãi nở nụ cười.
Lâm Lạc Đinh ở cùng một khách sạn với đoàn
làm phim <Mối Tình Đầu>, phòng là phòng
tổng thống ở phía trên của mấy người đoàn
làm phim.
Làm xong thủ tục, Chu Miểu chuẩn bị rời đi,
Lâm Lạc Đinh gọi anh ta lại, "Đoàn làm phim
buổi tối có liên hoan?"
Chu Miểu: "Vâng, đã bao một quán lẩu ở bên
cạnh." Thắc mắc Chủ tịch Lâm làm sao biết
được.
Lâm Lạc Đinh: "Giúp tôi giữ lại một phòng
riêng."
Vốn tiệm đã bao sẽ không nên để những người
khác đi vào, nhưng Chu Miểu cũng coi như
người trong đoàn làm phim, nói với người phụ
trách một tiếng, vấn đề cũng không lớn.
Chu Miểu: "Vâng ạ, Chủ tịch Lâm."
Trước buổi liên hoan, Lâm Lạc Đinh chưa
từng gặp lại Lục Thừa Tập, hắn ở trong phòng
khách sạn, đầu tiên là nhận được điện thoại
của Trương Văn Quân. Đối phương gọi điện
thoại tới đây, trong tối ngoài sáng ngầm hỏi
cái nhìn của hắn đối với bữa tiệc ngày hôm
qua.
Lâm Lạc Đinh cứ vậy nói thẳng hắn tạm thời
không có dự định kết hôn.
Trương Văn Quân chỉ xem đây là uyển chuyển
từ chối, nhận được ý tứ của hắn rồi cũng
không cố ép nữa.
Vốn chỉ là một lần thăm dò, thành công rồi
càng tốt, không thành cũng không ảnh hưởng
gì mà thôi, giọng điệu vui vẻ nói mấy lời
khách sao bữa tiệc ngày hôm qua quá bận,
không chiêu đãi tốt linh tinh, hẹn lần sau lại
gặp mặt, hai bên liền kết thúc cuộc trò chuyện
này.
Từ cửa sổ khách sạn nhìn ra ngoài, vừa lúc có
thể nhìn thấy sân thể dục Tân Thị Ngũ Cao tọa
lạc ở xa xa, Lâm Lạc Đinh không chút tiếng
động nhìn một hồi, lật tìm tài khoản của Lục
Thừa Tập, gửi cho cậu một tin nhắn.
[Lâm Lạc Đinh: Trước buổi liên hoan đến
cầu thang tầng 15 của khách sạn chờ tôi.]
Bởi vì có buổi liên hoan, đoàn làm phim năm
giờ đã kết thúc công việc, Lục Thừa Tập trở
về phòng đơn giản rửa mặt một chút, thay đổi
quần áo, chừng năm giờ rưỡi trả lời lại.
[Lục Thừa Tập: Đã tới.]
Cầu thang của khách sạn không có ai đi lại,
xung quanh rất yên tĩnh. Dựa lưng vào tường
gạch lạnh lẽo ở phía sau, Lục Thừa Tập từ từ
nhắm mắt, mơ hồ nghe thấy bên trong hành
lang có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó cửa
hành lang "chi nha" một tiếng bị đẩy ra, ánh
sáng từ khe cửa len ra, sau đó lại biến mất.
Đèn cảm ứng âm thanh bên trong cầu thang
không nghe thấy tiếng động nữa, làm tròn
phận sự mà bãi công, chàng trai đứng dựa lên
tường, cả người rơi vào trong bóng tối, chỉ có
thể mơ hồ nhìn thấy đường nét tuấn mỹ trên
mặt.
Lâm Lạc Đinh đi tới, thuận thế dựa vào trong
lồng ngực của chàng trai, bàn tay lần theo vật
áo chui vào.
"Chiều hôm nay cũng chưa sờ cậu." Mặt chôn
vào cổ chàng trai, ngửi hơi thở của cậu, Lâm
Lạc Đinh đè thấp giọng nói, thỏ thẻ, mang
theo chút bất mãn.
Lục Thừa Tập mở mắt ra, thân thể thử thả lỏng,
giây tiếp theo lại vì bàn tay lộn xộn kia mà
căng cứng, khàn giọng nói: "Có người ở."
Chóp mũi ở một bên sườn cổ bóng loáng cọ cọ,
Lâm Lạc Đinh: "Đúng vậy, cho nên tôi không
chạm vào cậu, cậu muốn cảm ơn tôi như thế
nào?"
Chàng trai không nói lời nào, chỉ thở ra từng
hơi, từng hơi bất ổn.
"Tôi nhìn thấy ảnh chụp phân vai của cậu rồi,
cái tấm chơi bóng rổ kia..."
"Gạt tôi?" Bàn tay phác họa cơ bắp phần bụng
căng chặt, hơi hơi dùng sức một chút, "Cậu
nói xem là để cậu cảm ơn tôi trước... hay là
tôi trừng phạt cậu trước...?"
"Lục Thừa Tập..."
"Ừm..."
"Trên người cậu thật thoải mái..."
"Đừng nói nữa..."
Không gian nhỏ hẹp mờ tối thỉnh thoảng
truyền đến tiếng sột sà sột soạt xen lẫn giọng
nói thầm thì. Thân thể hai người quấn quýt
vào với nhau, vành tai và tóc mai dán vào
nhau, giống như một đôi tình nhân yêu đương
cuồng nhiệt.
...
Lúc tách ra, Lâm Lạc Đinh nhét một tấm thẻ
phòng vào trong tay Lục Thừa Tập, giọng nói
trong trẻo nhưng lạnh lùng xen lẫn tiếng cười
mê người, “Tối nay tới phòng của tôi.”