Lúc đó Lục Thừa Tập đang tắm rửa.

Tiếng nước vòi sen rào rào che đi âm lượng của tiếng chuông. Chàng trai hơi cúi đầu, nhắm mắt, đứng ở dưới vòi sen, để mặc dòng nước chảy từ trên đỉnh đầu xuống. Không gian không lớn, bốc lên một mảng lớn sương trắng, che mờ đi biểu tình trên mặt chàng trai.

Mơ hồ nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, Lục Thừa Tập đóng van vòi sen, nghiêng tai lắng nghe một chút.

Xác định không phải ảo giác, lúc này mới kéo lấy khăn tắm ở bên cạnh, lau mặt và tóc, sau đó tiện tay quấn khăn tắm ở bên eo, đẩy cửa đi ra ngoài.

Người gọi điện là Lâm Lạc Đinh, hội thoại video.

Cậu rụt lại bàn tay vươn tới chiếc nút màu xanh lá, nhìn quanh trong phòng một vòng, tìm thấy quần áo phải mặc vào ngày mai, thay vào trước, lúc này mới nhận cuộc gọi video.

Sau khi cuộc gọi video được nhận, hình ảnh nhoáng lên mấy cái được cố định lại, Lâm Lạc Đinh nhìn thấy chàng trai trong màn hình mới vừa tắm rửa xong, trên người còn mang theo hơi nước, làm ra vẻ không vui, "Cậu để tôi chờ thật lâu."

Lục Thừa Tập giọng điệu thản nhiên: "Đang tắm."

Lâm Lạc Đinh: "Tắm xong còn thuận tiện thay đồ?" Hắn trêu chọc, ám chỉ lúc ở trong khách sạn gần đại học T, đối phương cũng là thay quần áo xong mới đến mát xa cho hắn.

Lục Thừa Tập liền mím môi không nói.

Hai người nói mấy lời tán gẫu chỉ có hai người mới hiểu, Hàn Mỹ Mỹ ở bên cạnh nghe vào không hiểu ra sao.

Lâm Lạc Đinh lúc này đã cầm di động bỏ đi, hắn cho người ở đầu bên kia của cuộc gọi video nhìn một chút nhà kính mới được sắp xếp, "Thế nào?" Mang theo một chút ý tứ khoe khoang, "Hoa cậu trồng cũng giữ lại cho cậu."

Hàn Mỹ Mỹ tự giác lui về sau mấy bước, yên lặng mở sổ ghi chép ra. Còn tưởng rằng không dùng đến tờ giấy rời kẹp bên trong, không ngờ tới nha.

Không giống nhà kính của nhà người khác có hoa cỏ đủ mọi màu sắc, chủng loại khác nhau. Bên trong nhà kính của Lâm Lạc Đinh chỉ có hoa hồng, hoa hồng màu đỏ, màu đỏ đậm đậm, nhạt nhạt, tầng tầng, lớp lớp.

Nhưng phức tạp có cái đẹp của phức tạp, đơn nhất cũng có cái đẹp của đơn nhất.

Lục Thừa Tập liền nói: "Rất đẹp." Đối với hoa do chính mình trồng không chút để tâm.

Màn hình di động lớn như vậy, tầm mắt cậu không thể tránh khỏi rơi xuống trên người Lâm Lạc Đinh. Sau lưng người ở phía bên kia màn hình là hoa hồng được sắp xếp vô cùng khí thế, màu đỏ mỹ lệ khiến gương mặt trắng lạnh ánh lên ba phần đỏ ửng.

"Chỗ đất vẫn có hơi nhỏ." Lâm Lạc Đinh nói.

Nhấc chân đi vào bên trong, ở trung tâm nhà kính có để riêng ra một khoảng không gian, bên trong không gian bày một bộ bàn ghế khắc hoa màu trắng mang phong cách châu Âu, có thể để cho người tới đọc sách hoặc uống trà giết thời gian.

Hắn chỉ vào khoảng không gian, "Mang vào thêm một cái giường nệm, về sau tôi muốn ở trong này ngủ trưa hoặc là nghe cậu đọc sách."

Lục Thừa Tập nhìn về phía vị trí hắn nói, suy nghĩ trong đầu lại là buổi chiều sau khi cho cá ăn ngày hôm đó, ừm một tiếng.

Hàn Mỹ Mỹ nghe thấy mấy lời đối thoại này, kích động mà nắm chặt bút trong tay, tim đập nhanh hơn một nhịp, cố nhịn đến mức gương mặt đều muốn vặn vẹo. Ô ô ô, không được rồi, vì sao cảm thấy ngọt quá trời quá đất! Tôi chết đây, tôi chết đây, tôi chết đây!

Đến bên cạnh bàn, chọn một cái ghế ngồi xuống, Lâm Lạc Đinh gọi Hàn Mỹ Mỹ đang điên cuồng hú hét trong lòng tới cố định di động cho hắn, lúc này mới một lần nữa nhìn về phía người bên trong màn hình.

Lâm Lạc Đinh: "Lục Thừa Tập."

Chàng trai trong cuộc gọi video: "Ừm."

Lâm Lạc Đinh chống cằm, phần thịt ngón trỏ khẽ lướt qua đường viền môi dưới, cánh môi đầy đặn cực kỳ giống hoa hồng từng bị giày vò, nói: "Cậu đã ba ngày chưa làm ấm giường cho tôi rồi."

Shhh, ở nơi công cộng, ở trước mặt người ngoài như tôi nói mấy cái này thật sự ổn sao!

Ba ngày không làm nhiệm vụ, thật sự là rất lâu rồi nha, trong lòng Hàn Mỹ Mỹ có chút ưu tư, lại có chút lo lắng cho thắt lưng của Tiểu Lục.

Có câu nói như thế nào? Từ cần kiệm tới xa hoa thì dễ, từ xa hoa về cần kiệm khó. Nhất là người có thói quen hưởng thụ giống như Lâm Lạc Đinh vậy, từng hưởng thụ nhân loại "ngoan ngoãn phục tùng" làm ấm giường, không có Lục Thừa Tập, làm thế nào cũng cảm thấy không quen.

Trong lòng Lục Thừa Tập biết Lâm Lạc Đinh không phải người sẽ để bản thân chịu thiệt, nhưng cậu hiện là người trong đoàn phim, thân bất do kỷ. Lo lắng đối phương không thể nhịn được nữa mà làm ra chuyện cậu không thể tiếp nhận, đè nén tính tình, nói: "Cuối tháng hẳn là tôi có thể rảnh một ngày."

"Cuối tháng?" Hai chữ này lặp lại ở trong miệng Lâm Lạc Đinh một lần.

"Thừa Tập, chưa ngủ nhỉ? Anh hiện giờ có một việc nói với cậu một tiếng," Bên trong video loáng thoáng truyền đến tiếng người đại diện Chu Miểu, "Hey, cậu đang gọi video với ai vậy?"

Gương mặt chàng trai trong màn hình rất nhanh liền biến mất, camera chuyển sang nhắm ngay phía ngoài cửa sổ khách sạn tối như mực.

Thái độ e sợ bị phát hiện này bị Hàn Mỹ Mỹ nhìn thấy rõ ràng, cô cũng có thể hiểu được. Dù sao hai người không phải quan hệ yêu đương đứng đắn. Hơn nữa cho dù là yêu đương đứng đắn, hai người đàn ông nói chuyện yêu đương cũng không tiện để cho người ngoài biết a!

Chỉ là cô lo sợ ông chủ không hiểu cho băn khoăn của Tiểu Lục, lo lắng hai người bởi vì vậy mà xảy ra mâu thuẫn. Hai vị đương sự còn chưa gấp, người thứ ba như cô trái lại gấp đến nóng ruột nóng gan.

Nếu như Lâm Lạc Đinh biết được quản gia tạm thời của mình suy nghĩ cái gì, phỏng chừng sẽ cho rằng trong đầu cô có bệnh mà sa thải.

Chu Miểu trong video đang nói chuyện nữ chính đột nhiên đổi người gì đó, hắn không có hứng thú nghe liền dứt khoát ngắt kết nối.

Lâm Lạc Đinh hoàn toàn không có bộ dạng tức giận giống như Hàn Mỹ Mỹ nghĩ.

Hắn thật sự rất muốn không cho Lục Thừa Tập quay phim nữa, trực tiếp đem người về nuôi ở trong nhà, ngày ngày gọi cậu tới làm ấm giường, nhưng tốt xấu phải cố kỵ thân phận Lục Thừa Tập.

Có một vài người hiện giờ thoạt nhìn là một người lớn lên trong một gia đình đơn thân bình thường, trên thực tế lại là người thừa kế duy nhất đời tiếp theo của tập đoàn Lục Thị danh tiếng lẫy lừng. Hắn cùng lắm chỉ là ông chủ của một công ty giải trí, thực sự đắc tội với Lục Thừa Tập rồi, về sau lấy cái gì so với Lục Thị?

Hắn làm việc tùy hứng, nhưng lại không ngu. Có điều cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội... 

Đầu ngón tay điểm điểm bờ môi, trong con ngươi màu trà của Lâm Lạc Đinh lướt qua một tia nghiền ngẫm và hưng phấn, chờ huyết mạch khôi phục đến trình độ nhất định, thiên phú thức tỉnh...

Mùi vị Chủ tịch Lục làm ấm giường có lẽ sẽ khác?

Hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ, đứng dậy rời khỏi nhà kính, "Ảnh phân vai của Lục Thừa Tập đã đưa lên rồi sao?" Hắn vừa đi vừa hỏi.

"Hôm nay vừa mới đưa lên," Hàn Mỹ Mỹ nói, mở sổ ghi chép ra xác nhận, "Ngày mai đoàn phim <Mối Tình Đầu> khai máy."

Lâm Lạc Đinh: "Cho tôi xem một chút."

Hàn Mỹ Mỹ liền mở máy tính bảng mang theo bên người ra, lật tới ảnh chụp đã sớm lưu lại, đưa tới trước mặt Lâm Lạc Đinh.

Ảnh phân vai không nhiều lắm, trong đó Lục Thừa Tập phần lớn mặc đồng phục học sinh, nhưng cho dù là đồng phục học sinh cũng có thể để Lục Thừa Tập mặc hương vị gợi cảm.

Có ảnh chụp cá nhân với áo khoác kéo khóa, lưng đeo túi sách một bên vai, có ảnh chụp tập thể học tập trong phòng học, cũng có ảnh chụp hai người khi đang làm bài tập bị nữ sinh dựa lên bàn nhìn lén. Cái người ở trong ảnh chụp hai người kia hẳn là nữ chính.

Hửm? Còn có ảnh chơi bóng rổ.

Khe khẽ nhíu nhíu mày, trên mặt là biểu tình ý vị sâu xa, Lâm Lạc Đinh tìm được trang chủ của <Mối Tình Đầu> xem một chút bình luận bên dưới.

[Ngao, anh đẹp trai này giết tôi rồi! Trong ba phút tôi phải biết toàn bộ tư liệu về chàng trai này!]

[Lầu trên, đây là người mới của Giải Trí Song Mộc nha, nếu thích hãy theo dõi @Song Mộc - Lục Thừa Tập v]

[Ô ô ô ô, sờ soạng weibo anh đẹp trai, muốn quỳ liếm nhan sắc, kết quả trên trang chủ weibo của anh đẹp trai ngoại trừ đưa thông tin tuyên truyền của đoàn làm phim, cái gì cũng không có, tôi chết đây.]

[Cái gì?! Nữ chính là Tiêu của tôi, sao fans bọn tôi không có nghe nói? Con mắt khiếp sợ 0.0]

[Không phải chứ, người đóng vai nữ chính theo phong cách tiểu tiên nữ trong sáng, có điểm nào giống bộ dạng nữ chính Nguyên Thính Thính hoạt bát đáng yêu trong nguyên tác chứ? Người đóng vai nam chính còn là một người mới chưa có bất kỳ tác phẩm nào, đạo diễn Phương lần này sẽ không đập bảng hiệu của chính mình đi.]

[Không phải tên rất giống sao, đều là kiểu ABB [Đầu chó].]

[Xin tôn trọng nguyên tác! Xin tôn trọng nguyên tác! Xin tôn trọng nguyên tác!]

[Trên đời lại có nhân vật đàn ông như vậy? Quả nhiên là <Mối Tình Đầu> nha, má ơi con yêu rồi!]

[Từ nay về sau nam chính tiểu thuyết vườn trường đều có nhan sắc rồi [Sắc][Sắc][Sắc]]

Nhân loại hắn nuôi, đương nhiên là đẹp.

Lướt bình luận đủ rồi, đưa máy tính bảng cho tiểu trợ lý, trước khi trở về phòng, Lâm Lạc Đinh nói với Hàn Mỹ Mỹ: "Ngày mai chúng ta đi Tân Thị."

Cuối tháng? Thời gian quá dài rồi.

Hàn Mỹ Mỹ: "Vâng ạ, ngài Lâm!" Giọng nói phấn khởi.

Ngày hôm sau, Lâm Lạc Đinh để tài xế đưa mình cùng Hàn Mỹ Mỹ tới Tân Thị. Bởi vì thời gian không gấp, hắn ngủ nướng xong một giấc dậy, chậm rì rì ăn xong điểm tâm mới xuất phát.

Đến Tân Thị Ngũ Cao là hai ba giờ chiều.

Lúc này buổi họp báo tuyên bố khai máy của đoàn phim <Mối Tình Đầu> đã sớm kết thúc, chỉ có lác đác mấy đơn vị truyền thông nhỏ muốn khai thác tin nóng từ đoàn làm phim, vẫn chưa từ bỏ ý định mà ngồi xổm trông chừng bên ngoài cửa trường học. Nhìn thấy một chiếc xe sang dừng lại, nhóm phóng viên không khỏi phấn chấn tinh thần, âm thầm chú ý.

Từ bên trong Maybach màu đen, rất nhanh liền có một người đàn ông dáng người cao gầy bước xuống.

Áo sơ mi đậm màu, quần dài màu đen ôm sát người, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc được cắt tỉa tinh tế, một vài sợi rũ xuống trước trán, phần lớn đường nét gương mặt bị khẩu trang che chắn, dung mạo lộ ra bên ngoài láp lánh tỏa sáng.

Đây là minh tinh nào? Nhóm phóng viên xì xầm. Ánh mắt thật sắc sảo a.

Không để thời gian cho bọn họ nghĩ nhiều, Chu Miểu đột nhiên nhận được tin nhắn của Hàn Mỹ Mỹ, rất nhanh đã đi ra đón người đi vào.

Nhóm phóng viên thấy thế cũng không có lòng dạ nghĩ đông nghĩ tây nữa, vội vàng đuổi theo, không ngừng ra sức bấm máy với mấy người một hồi, sau đó bị nhân viên công tác chặn lại ở ngoài cửa.

Trong trường học, đoàn làm phim đã bắt đầu quay, nhóm diễn viên, đạo diễn, nhân viên công tác bận rộn đến khí thế ngất trời, chỉ có thể ở bên ngoài phạm vi máy quay mới nhìn thấy một vài dấu vết dây pháo từng đốt lúc khai máy.

Chu Miểu dẫn người đi về phía phòng nghỉ, "Đây là phòng nghỉ của Thừa Tập."

Làm nam chính trong bộ phim, Lục Thừa Tập có được một gian phòng nghỉ đơn độc được cải tạo từ phòng học. Từ cửa sổ phòng nghỉ nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy nhóm diễn viên đang quay phim trên sân thể dục cách đó không xa.

Lâm Lạc Đinh ngồi xuống cái ghế mà bình thường Lục Thừa Tập dùng để nghỉ ngơi.

Chu Miểu rót cho hắn một chén nước, hỏi hắn, "Chủ tịch Lâm có cần gặp đạo diễn Phương một chút không?"

Lâm Lạc Đinh: "Không cần." Hắn và Phương Nhất Minh lại không quen biết.

Đối với việc Lâm Lạc Đinh đến đây, trong lòng Chu Miểu vừa bất ngờ lại thấp thỏm không yên.

Chủ tịch Lâm sao bỗng nhiên lại tới đây tham ban*? Bộ phim <Mối Tình Đầu>, Song Mộc không có tham gia đầu tư, sẽ không phải là tới xem Lục Thừa Tập diễn chứ?

*Tham ban: Người ngoài đoàn phim tới tham quan trong quá trình quay phim.

Anh ta thật sự nghĩ là bởi vì Lục Thừa Tập, nhưng rõ ràng biết được điều đó không có khả năng, Thừa Tập cùng lắm chỉ là một người mới, Chủ tịch Lâm là thân phận gì? Cho dù có tham ban cũng là tham ban cỡ celeb* như Quan Hồng Anh!

*Celeb: Viết tắt của celebrity, dùng để chỉ người nổi tiếng, có tầm ảnh hưởng.

"Ngài lần này tới là..." Chu Miểu do dự mà hỏi ra.

Tầm mắt của Lâm Lạc Đinh nhìn phía ngoài cửa sổ, không chút để ý, nói: "Đến Tân Thị đi công tác, thuận tiện đến xem."

Quả nhiên chỉ là thuận tiện.

Có điều thuận tiện mà có thể nhớ tới bọn họ cũng đã không tệ rồi! Chu Miểu tràn đầy nhiệt tình, trước có ký hợp đồng loại A, sau có Chủ tịch Lâm tham ban, cảm giác bản thân không bao lâu là có thể dẫn dắt Lục Thừa Tập lên đỉnh ngôi đế, bước lên đỉnh cao nhân sinh rồi!

"Cắt! Tốt lắm, Trác Thiêm và Nguyên Thính Thính nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ lập tức quay cảnh tiếp theo." Bên ngoài truyền đến tiếng hô cắt của đạo diễn Phương.

Ngay sau đó, Lục Thừa Tập đóng vai Trác Thiêm cùng một nữ minh tinh đóng vai nữ chính Nguyên Thính Thính đi ra khỏi đám người, sóng vai đi về phía phòng nghỉ bên này.

Hai người đều mặc đồng phục học sinh trong phim, nữ minh tinh đôi mắt to, làn da trắng, cắt mái tóc ngắn ngang vai, vẫn luôn nghiêng đầu nói với người bên cạnh gì đó, trên mặt mang theo nụ cười như cây đón gió xuân.

Lục Thừa Tập ngẫu nhiên sẽ đáp lại mấy câu, hai người thoạt nhìn dường như quan hệ không tồi.

Đi đến gần rồi, nữ minh tinh trong lúc quay đầu vô tình phát hiện tầm mắt sau cửa sổ, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó liền hỏi: “A, anh Thừa Tập, người trong phòng nghỉ của anh là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play