Tâm tình Lục Thừa Tập phức tạp, không muốn nghe Chu Miểu cứ nói về người này mãi không thôi, nhấc chân đi tới trước, "Khi nào chúng ta tới đoàn làm phim?"

"Thu dọn một chút, hôm nay sẽ xuất phát," Chu Miểu nhớ tới việc chính, nói, "Bên phía đoàn làm phim muốn nhân dịp trước khi khai máy chụp cho xong ảnh phân vai, đến thời điểm sẽ đưa lên weibo, đúng rồi, cậu nhớ chuẩn bị một tài khoản mới, hoặc là để anh giúp cậu chuẩn bị cũng được."

"Cậu hiện giờ đã ký hợp đồng loại A, công ty sẽ lập tức sắp xếp cho cậu đội ngũ tạo hình, ngoài ra còn có trợ lý, đội ngũ hẳn là một khoảng thời gian nữa mới có thể đến, trợ lý thì buổi chiều sẽ xuất phát cùng chúng ta."

"Cái này cậu không cần phải quan tâm, đến lúc đó để anh sắp xếp, cậu chuyên tâm quay phim là được rồi."

Theo giọng nói lải nhải của Chu Miểu, hai người đi đến trước sảnh trưng bày áp phích.

[Lâm Lạc Đinh: Ai nói hôm nay không đến công ty?]

Lục Thừa Tập trả lời.

[Lục Thừa Tập: Có việc đột xuất.]

[Lâm Lạc Đinh: Tôi không nghe giải thích.]

[Lâm Lạc Đinh: Làm một chút việc khiến tôi vui vẻ.]

[Lâm Lạc Đinh: Nhìn thấy sảnh bày áp phích kia không, giành chút thời gian đi chụp một bức ảnh đẹp một chút, tôi đưa lên.]

Chàng trai liền ngẩng đầu nhìn về phía bức tường bên cạnh.

Chu Miểu chú ý tới ánh mắt của cậu, vô cùng vui vẻ mà cổ vũ, "Xem đi, đây đều là các tiền bối của công ty, cố gắng một chút, nói không chừng, trong tương lai không xa trên đó cũng có một chỗ của cậu!"

Lục Thừa Tập: "..."

Cậu chưa từng phát hiện Chu Miểu vậy mà lại có tiềm năng nói lảm nhảm, không tiếp lời Lâm Lạc Đinh, lại gửi tin qua.

[Lục Thừa Tập: Hôm nay tôi sẽ xuất phát đi Tân Thị.]

Phía bên kia không trả lời nữa, không biết có phải không nhìn thấy hay không. Lục Thừa Tập không quan tâm, quay về nhà họ Lâm thu dọn đồ đạc liền cùng người đại diện và trợ lý mới tới cùng đi Tân Thị.

Lâm Lạc Đinh quả thật không thấy tin nhắn thứ hai của Lục Thừa Tập.

Hắn quay về văn phòng không bao lâu liền nhận được một cuộc điện thoại hẹn hắn ăn cơm trưa, uống trà chiều. Người hẹn với hắn lại là người có giao tình nhiều năm với hắn, không tiện từ chối lời mời này cho lắm.

Địa chỉ nhà hàng đã hẹn có hơi xa, Lâm Lạc Đinh thấy thời gian không còn sớm, sau khi ngắt điện thoại, dặn dò Lư Hoành một tiếng liền nói tài xế đưa mình đi.

Lúc ở trên xe, hắn đã sắp xếp lại một chút tin tức trong đầu về cái người Trương Văn Quân này.

Đối phương là chủ tịch công ty chi nhánh của một tập đoàn lớn, công ty chi nhánh kia của anh ta chuyên phụ trách nghiên cứu, phát triển và tiêu thụ đồ uống. Nhãn hiệu nước trái cây được giới trẻ thành phố yêu thích nhất hiện nay chính là của công ty bọn họ.

Nếu nói Trương Văn Quân và "Lâm Lạc Đinh" vốn dĩ có quan hệ gì, chính là thời điểm nhiều năm trước lúc Trương Văn Quân mới vừa được điều đến công ty chi nhánh nhậm chức, sản phẩm trong tay cần tìm người đại diện, đã tìm tới nghệ sĩ của Giải Trí Song Mộc.

Về sau Trương Văn Quân dần dần ngồi vững vị trí, quan hệ hợp tác giữa Lâm Lạc Đinh và anh ta cũng không gián đoạn.

Bên dưới luôn có nghệ sĩ làm người đại diện cho sản phẩm của công ty đối phương, mà phim truyền hình hoặc các tiết mục Giải Trí Song Mộc quay cũng luôn có đầu tư và tài trợ của đối phương.

Hai bên đã là bạn bè, cũng có quan hệ lợi ích.

Trương Văn Quân bỗng nhiên tìm hắn làm gì?

Ôm theo nghi hoặc mơ hồ và tò mò, xe cuối cùng đã đến nơi, dừng lại ở một mặt cỏ trống trải.

Xe mới vừa dừng hẳn, quản lý đã sớm nhận được tin tức liền mang theo mấy nhân viên phục vụ dáng người lả lướt tiến lên mở cửa xe cho hắn, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình lại vừa đúng mực, "Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Trương đã đợi ngài một lúc rồi."

Lâm Lạc Đinh không nói gì, hất hất cằm bảo ông ta dẫn đường.

Nói là nhà hàng, nơi này thật ra càng giống một cái sơn trang được trang hoàng lịch sự tao nhã, không chỉ có khu vực nhà hàng chuyên môn, còn bố trí mấy ngọn núi giả nước chảy phục vụ cho khách tản bộ sau khi ăn thưởng thức, ngoài ra còn có phòng trà các loại.

Tuổi tác của Trương Văn Quân lớn hơn Lâm Lạc Đinh mấy tuổi, có thể nhìn ra trên mặt có dấu vết chăm sóc, nhưng anh ta cũng không giống như Lâm Lạc Đinh có một ma cà rồng ở trong thân thể, chăm sóc có tốt hơn nữa, trên mặt cũng không tránh khỏi có vài nếp nhăn, dáng người cũng đã mập ra rồi.

Nhìn thấy Lâm Lạc Đinh đi vào phía sau quản lý, Trương Văn Quân xác xác thực thực kinh ngạc một hồi, "Lão Lâm, cậu gần đây phát tài rồi hả, nhìn trẻ ra không ít nha!"

Há chỉ là không ít, gọi là Tiểu Lâm cũng không có gì không thích hợp.

Đây là một phòng trà bốn phía trống trải, xung quanh treo màn trúc đã được cuốn lên. Lâm Lạc Đinh ngồi xuống ở phía bên kia bàn trà được khắc từ gốc cây lâu năm, khóe môi mang theo một chút tươi cười, "Ở nhà tu dưỡng một khoảng thời gian."

Trương Văn Quân bỗng nhiên có một loại cảm giác không thể nói rõ.

Người vẫn là người kia, tuy rằng trẻ ra không ít, ngũ quan tinh xảo hơn một chút, nhưng mặt mũi vẫn là mặt mũi vốn có, hiển nhiên là cùng một người. Chỉ là cảm giác mang tới cho người khác lại có chút thay đổi, lời nói như mang theo móc câu.

Anh ta vì phát hiện của chính mình mà tặc lưỡi kỳ quái, kỳ quái một hồi, người này vẫn thật là càng sống càng trẻ trung.

Anh ta lôi kéo Lâm Lạc Đinh bắt đầu nói chuyện phiếm, từ đầu tới cuối không đề cập tới việc chính. Lâm Lạc Đinh cũng không vội, sau khi xuyên vào thân thể nhân loại này hắn vẫn chưa từng uống trà, coi như là tới phẩm trà là được rồi.

Nước trà trong suốt vào miệng hơi đắng, sau khi nuốt xuống lại có vị ngọt, hắn chậm rì rì nhấm nháp, một lúc lâu mới nghe thấy Trương Văn Quân chuyển vào chuyện chính.

Trương Văn Quân: "Lão Lâm à, cậu năm nay đã 35 rồi nhỉ?"

Lâm Lạc Đinh gật đầu, "Ừm." Thân thể đã 35.

Trương Văn Quân lại nói: "Đàn ông chúng ta ở cái tuổi này, người chưa lập gia đình như cậu cũng không nhiều, cậu chưa từng nghĩ tới những việc này sao?"

Chép chép miệng, nhân viên phục vụ lanh lợi mỉm cười, lại rót cho hắn một chén, Lâm Lạc Đinh: "Tôi sống tiết chế."

Trương Văn Quân liền nở nụ cười, lắc đầu ra vẻ chúng ta là quan hệ gì, cậu còn rẻ vẻ khách sáo với tôi, "Tôi mấy ngày nữa là sinh nhật bốn mươi, dự định làm lớn một chút, đến lúc đó cậu nhất định phải đến."

Lâm Lạc Đinh: "Được." Hắn đồng ý rất thoải mái, đơn giản nhờ người ta chuẩn bị quà, đi ngang qua sân khấu một cái mà thôi.

Kết quả tới ngày sinh nhật Trương Văn Quân, hắn mới hiểu được khi đó đối phương vừa hỏi tuổi hắn, lại hỏi hắn lập gia đình rốt cuộc là có mục đích gì.

Trương Văn Quân dự định giới thiệu đối tượng cho hắn.

Nhà gái là thân thích bên nhà vợ của Trương Văn Quân, con nhà học thức gia thế, du học nước ngoài trở về, bằng cấp tiến sĩ, bộ dáng còn đẹp mắt, có thể nói là tài mạo song toàn.

Tuy rằng ý tứ bà Trương biểu đạt rất kín đáo, nhưng có kín đáo hơn nữa cũng không giấu nổi bản chất là đang mai mối cho hắn.

Trong bữa tiệc, sau khi Lâm Lạc Đinh ý thức được điểm này, cả người đều ngây ngẩn ra.

Là Thân Vương ma cà rồng, hắn sống hơn một ngàn năm lại chưa có ai giới thiệu đối tượng cho hắn, sau khi xuyên thành nhân loại mới bao lâu, hơn nửa tháng đi? Liền có người thúc giục hắn kết hôn rồi?

Lâm Lạc Đinh không hiểu, bữa tiệc kết thúc, trở về đến nhà vẫn chưa nghĩ rõ điểm này.

Hắn chính là sau khi nói với Trương Văn Quân, để quà lại liền rời đi sớm, lúc về tới nhà mới hơn 8 giờ tối, lúc này Hàn Mỹ Mỹ vẫn chưa đi nghỉ.

Lâm Lạc Đinh thay một bộ quần áo thoải mái thích hợp mặc trong nhà, đi xuống, cô liền ôm sổ ghi chép tiến lên:

"Ngài Lâm, chiều hôm nay nhà kính đã được sắp xếp xong toàn bộ, khi nào ngài có thời gian thì tới xem một chút? Nếu có chỗ nào không thích, em sẽ lại liên hệ người tới điều chỉnh."

"Tạm thời khoan nói cái này, tôi có việc hỏi cô," Lâm Lạc Đinh miễn cưỡng nằm xuống giường nệm ở trước cửa sổ sát đất: "Rất ít người 35 tuổi chưa kết hôn à?"

Hàn Mỹ Mỹ khẽ ngây ra, mặt cứng đờ, nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Hẳn là là ít ạ."

Trong khoang mũi khẽ hừ một tiếng, "Hửm?"

Trong nháy mắt da đầu giống như đều đã tê lên một cái.

Hàn Mỹ Mỹ không khỏi lo lắng cho thắt lưng của Tiểu Lục, nghĩ đông nghĩ tây, nói trong miệng: "Bình thường mà nói, đại đa số người trước 30 tuổi sẽ lựa chọn lập gia đình, một phần là lựa chọn của bản thân, một phần cũng là do trong nhà ép cưới."

"Đa phần người lớn cảm thấy tới độ tuổi nhất định thì nên lập gia đình, hơn nữa độ tuổi nhất định này còn phải tùy vào tình hình cụ thể mà phân tích."

"Giống như em, chưa đến 26 tuổi, mẹ của em đã mỗi ngày bảo em đi xem mắt, bạn học của em so với em còn thảm hơn, lúc còn học đại học đã có thân thích giới thiệu đối tượng cho cô ấy rồi! Giống như bây giờ không kết hôn, về sau sẽ thể gả được nữa vậy."

Hiện giờ nói đến Hàn Mỹ Mỹ vẫn có chút tức giận không thôi, giá trị cuộc đời này của cô cũng không phải chỉ vì cái người đàn ông tốt kia!

Lâm Lạc Đinh không hiểu lắm tức giận của cô, đối chiếu với trí nhớ của thân thể một chút, dường như quả thật là như vậy.

Thân thể này cũng từng trải qua bị người trong nhà giục cưới, hơn nữa còn không ít, chủ yếu tập trung ở mấy năm gần 30 tuổi kia. Sau đó "hắn" liền chuyển ra ngoài ở, mấy năm này rất ít trở về.

Mỗi lần trong nhà gọi điện thoại tới nói bóng nói gió, "hắn" đều lấy lý do công việc bận rộn làm cớ từ chối, hiện giờ ngay cả điện thoại cũng không nhận.

Lâm Lạc Đinh rơi vào trầm tư, phương pháp này có thể tham khảo.

Hàn Mỹ Mỹ nhìn bóng lưng của hắn, vô cùng cẩn thận mà mở miệng, "Ngài Lâm là bị trong nhà giục cưới sao?"

Ông chủ kết hôn rồi, Lục Thừa Tập làm sao bây giờ?

Cô là ăn* kim chủ và tiểu tình nhân, nhưng không ăn ngoại tình nha!

*Ăn: Chỗ này ý là tiếp nhận việc gì đó.

Trong lòng cô gấp đến không chịu được, Lâm Lạc Đinh lại vẫn không trả lời. Cầu nhỏ nước chảy bên ngoài cửa sổ đối diện giường nệm, dòng nước róc ra róc rách, âm thanh trong trẻo lại vui tai.

Qua một lúc lâu sau, Lâm Lạc Đinh cuối cùng cũng mở miệng, lời nói ra lại là, "Không phải nói nhà kính đã sắp xếp xong rồi sao? Đi xem đi."

Làm cho Hàn Mỹ Mỹ nghẹn chết rồi.

Nhà kính trống lốc sau khi trải qua tay nghề chuyên nghiệp sắp xếp, hoàn toàn thay hình đổi dạng. Lúc này sắc trời đã tối muộn, ánh sáng mờ tối, Hàn Mỹ Mỹ liền mở đèn chiếu sáng nhà kính.

Bên dưới ánh sáng ấm áp mờ tối, từng bụi, từng bụi hoa hồng um tùm, lấp đầy cả không gian.

Nhà kính trong nhà Lâm Lạc Đinh hình cung đỉnh bằng, lúc này trên đỉnh bằng đã cố định rất nhiều dây leo chằng chịt, tinh tế, được lựa chọn đều là dây leo lâu năm mọc thành rào, dáng hoa xinh đẹp.

Xuyên thấu qua kẽ hở của đám dây leo, có thể nhìn thấy bầu trời đêm và biển sao xanh thẳm trên đỉnh đầu.

Trên mặt đất lại trồng các loại hoa hồng không giống nhau, có một loại đẹp đẽ hỗn độn, bất quy tắc.

Một mảng lớn hồng hoa đỏ nở rộ ở trước mặt, cảnh tượng này cho dù là Hàn Mỹ Mỹ đã nhìn thấy rất nhiều lần cũng cảm thấy trang trọng, duy mĩ.

Lâm Lạc Đinh trái lại còn tốt, vườn hoa trong thành cổ so với nơi này lớn hơn rất nhiều, hắn chú ý tới góc bên ngoài nhà kính để lại một mảnh nhỏ những gốc hoa chưa nở, cảm thấy thú vị, "Đó là do Lục Thừa Tập trồng?"

Hàn Mỹ Mỹ gật đầu, "Đúng vậy, em cảm thấy hoa tự tay trồng rất có ý nghĩa kỷ niệm nên nói với nhân viên công tác giữ lại phần thiết kế này, bao gồm cả phía ngài trồng bên kia cũng không động vào."

Đây chính là hoa ông chủ cùng Lục Thừa Tập tự tay trồng, đã được cô ghi vào "sử sách"!

Lâm Lạc Đinh nhìn qua một chút, nhìn thấy quả nhiên giữ lại như lời Hàn Mỹ Mỹ nói chính là hai gốc hắn trồng khi đó, không chút nổi bật xen lẫn trong một đống cây cối.

Những gốc hoa này làm cho hắn nhớ tới Lục Thừa Tập rồi.

"Có mang di động theo không?" Hắn hỏi tiểu trợ lý.

Hàn Mỹ Mỹ: "Có mang theo thưa ngài Lâm." Nói xong lấy di động của Lâm Lạc Đinh ra, đưa cho hắn. Lâm Lạc Đinh sau khi nhận lấy mở weixin ra, chuẩn xác tìm thấy tài khoản của Lục Thừa Tập, gọi video sang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play