Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lục Thừa Tập đi tới trường hoàn tất thủ tục bảo lưu.

Thời gian ở lại bệnh viện hơi lâu một chút, chờ cậu xử lý xong tất cả mọi việc, trở lại khách sạn đã là một giờ chiều.

Lúc này Lâm Lạc Đinh đã ăn cơm trưa xong, đang nhận điện thoại do thư ký gọi tới.

Lư Hoành: "Chủ tịch Lâm, hôm nay là ngày 10 tháng 4, tháng này ngài chỉ đến công ty làm việc hai ngày, công việc mà ngài để lại đều chia xuống cho thư ký xử lý."

Lâm Lạc Đinh thoải mái nằm nghiêng trên sô pha, "Tăng lương."

Lư Hoành: "Được, thời gian tới ngài vẫn có thể tiếp tục nghỉ phép."

Lư Hoành: "Có điều, việc hợp tác với Điện Ảnh Kim Lân không thể kéo dài thêm nữa, cần ngài mau chóng đưa ra quyết định."

Lâm Lạc Đinh: "A." Hắn cắt đứt trò chuyện.

Đặt di động xuống, đứng dậy đi về hướng chàng trai ở phía cửa, bàn tay thuần thục luồn vào dưới áo chàng trai, Lâm Lạc Đinh: "Đi lâu như vậy, có phải cậu lén tôi đi chơi bóng rổ không?"

Làn da khô ráo, không sờ thấy mồ hôi.

Lục Thừa Tập không hiểu rõ đến cùng là hắn có chấp nhất gì với bóng rổ, "Phải trở về rồi." Sau đó nắm lấy bàn tay chưa sờ được mấy cái kia kéo ra.

Hiện giờ đã là một giờ chiều, lái xe trở về cũng đã là buổi tối rồi, trên đường còn không có thể nán lại.

Việc thu dọn đồ đạc không thể trông nhờ vào Lâm Lạc Đinh, hắn chính là một đại lão gia sống an nhàn, sung sướng. Đồ đạc của bản thân Lục Thừa Tập thì lúc sáng sớm thức dậy đã thuận tiện thu dọn nên liền đi vào trong phòng Lâm Lạc Đinh, giúp hắn thu dọn.

Đồ đạc không nhiều lắm, chỉ có áo ngủ và một bộ đồ ngày hôm qua đã mặc mà thôi.

Lâm Lạc Đinh tí tởn đi theo phía sau cậu, không động tay còn thích làm rộn, "Còn có đồ mặc ngày hôm qua thì sao?"

Lục Thừa Tập: "Tối hôm qua đã giúp ngài giặt sạch, đã bỏ vào rồi."

Lâm Lạc Đinh liền không hỏi thêm nữa.

Sau đó hai người ra khỏi phòng, đi tới quầy lễ tân của khách sạn trả phòng, lấy xe, lái xe một đường về nhà. Lúc về đến nhà còn thiếu vài phút là đúng 7 giờ tối.

Sắc trời dần tối, có lác đác mấy đốm sao treo ở chân trời, gió đêm thổi tới không khí tươi mát sau cơn mưa.

Lâm Lạc Đinh nhắm mắt lại, hít sâu, không khí trong lành theo khoang mũi tiến vào trong phổi, giống như là tẩy rửa thân thể từ trong ra ngoài một lần.

Thời tiết ngày mai chắc chắn rất đẹp.

Ngày hôm sau, hắn thay trang phục công sở đi tới công ty.

Không hài lòng với việc cứ nhanh như vậy đã đi vào văn phòng ngồi đợi, vì thế Lâm Lạc Đinh không đi thang máy chuyên dụng từ bãi đỗ xe, cố ý đi đường vòng qua quầy lễ tân. Không ngờ chưa đi được mấy bước đã bị người khác gọi lại.

"Chào ngài, xin hỏi tìm ai? Có hẹn trước không?"

Lâm Lạc Đinh nhìn về phía giọng nói.

Công ty dường như mới tuyển lễ tân, cô gái hỏi thăm có một gương mặt tròn, thấy miệng cô mím chặt, vừa nhìn đã biết vô cùng căng thẳng.

Dù sao cũng không muốn đi làm, Lâm Lạc Đinh nảy ra ý định trêu chọc cô một chút để giết thời gian. Nhưng mà còn chưa mở miệng, đồng nghiệp của cô gái trước đó đi WC đã trở lại.

Nhìn thấy một màn này, bạn đồng nghiệp thiếu chút nữa bị dọa cho bay mất hồn phách, vội vàng bước tới giải thích giúp cho cô gái, "Xin lỗi Chủ tịch Lâm, cô ấy mới tới, vẫn chưa quen thuộc toàn bộ người trong công ty."

Nói xong ấn cô gái xuống nói xin lỗi với hắn.

Vụt mất cơ hội giết thời gian, Lâm Lạc Đinh tiếc nuối không thôi, tùy ý ngẩng cằm rời đi, cách khá xa vẫn có thể nghe thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện.

"Em điên rồi, đó là Chủ tịch Lâm của chúng ta! Em vậy mà lại chặn ông chủ ba ba phát tiền cho chúng ta lại, hỏi ngài ấy có hẹn trước hay không, não bị úng nước rồi hả?"

"Em cũng không phải cố ý..."

"Còn nói, không phải đã sớm bảo em xem tài liệu, nhớ kỹ mọi người rồi sao, sao còn phạm sai lầm lớn như vậy!"

"Em đã nhớ rồi, nhưng mà không dám chắc chắn có phải là Chủ tịch Lâm hay không mới gọi người lại."

"Hm, tài liệu chưa cập nhật, Chủ tịch Lâm hiện giờ quả thật so với trước kia đã thay đổi một chút."

"Được rồi, được rồi, mới đầu em còn cho là minh tinh nào đó đây, bộ dáng thật là đẹp! Tính tình cũng tốt, còn cười với em, ha ha~"

"Bé bé cái miệng của em đi, đi xem tài liệu của em đi!"

...

Đi thang máy lên tầng lầu làm việc, Lâm Lạc Đinh đi vào văn phòng, khóe miệng cũng mang theo nụ cười. Có việc gì so với khen bộ dáng hắn đẹp lại khiến cho ma cà rồng vui vẻ hơn chứ?

Mãi đến khi Lư Hoành ăn mặc một bộ trang phục tinh anh đẩy cửa đi vào, "Chủ tịch Lâm, ngài đã rất lâu chưa lộ diện với bên ngoài, trong nội bộ ngành đều đang lan truyền sức khỏe ngài có vấn đề, việc này đối với mấy bộ phim công ty chúng ta sắp quay chịu ảnh hưởng rất không hay."

Nụ cười từ từ biến mất, Lâm Lạc Đinh cười một tiếng quay đầu đi ra ngoài, "Ngày hôm qua lúc tăng lương cậu cũng không có nói như vậy."

Thư ký Lư đẩy đẩy mắt kính, mỉm cười, "Bọn tôi dù sao cũng không thể lộ diện thay ngài."

Bên ngoài khu làm việc có một sảnh trưng bày, bên trên treo áp phích (poster) cỡ lớn của một vài tiểu hoa, tiểu sinh, ảnh hậu trong công ty.

*Tiểu hoa, tiểu sinh, ảnh hậu, ảnh đế: Nghệ sĩ nữ mới nổi, nghệ sĩ nam mới nổi, nghệ sĩ nữ nổi tiếng, nghệ sĩ nam nổi tiếng.

Lâm Lạc Đinh đứng ở trước áp phích, Lư Hoành nhân cơ hội báo cáo lại lịch trình công việc sắp tới của công ty.

"Quan Hồng Anh mấy ngày trước ở trong đoàn làm phim đắc tội với tên tuổi lớn bị tuồn ra ngoài, dư luận trên mạng không tốt lắm, có điều cô ấy cũng có chút tiếng tăm, chỉ cần giữ được bộ phim này, vấn đề danh tiếng sẽ không lớn."

Quan Hồng Anh là một trong số ít ảnh hậu của Giải Trí Song Mộc, có thể bảo đảm được phòng vé và danh tiếng, chỉ là tính tình không tốt lắm.

"Chu Chi Dĩnh gần đây đang ghi hình một chương trình giải trí thể loại thi đấu, người đại diện của cô ấy nói Chu Chi Dĩnh thời gian tới muốn nghỉ ngơi một thời gian."

Đây là tiểu hoa đang lên, tính giải trí tốt hơn so với kỹ thuật diễn xuất.

"Hoắc Từ Thư vừa mới quay một bộ phim chiếu mạng (web drama), đang phát sóng, gần đây đang bận rộn tuyên truyền và phỏng vấn, hình như phát sinh tình cảm ngoài phim với nữ chính."

Đây là tiểu sinh có số lượng fan theo dõi đông đảo mà công ty vừa nâng lên, ca hát còn được, kỹ thuật diễn xuất thì chỉ có thể nhìn mặt.

"Cuối tháng khai mạc liên hoan phim, cần ngài tham dự..."

"Cậu tự xem mà xử lý," Lâm Lạc Đinh nghe anh ta lải nhải cả buổi, không kiên nhẫn cắt ngang, "Không phải muốn nói về chuyện hợp tác với Điện Ảnh Kim Lân sao?"

Lư Hoành rất biết lắng nghe mà chuyển đề tài, "Vâng, hợp đồng kế hoạch hợp tác bọn em đã làm mấy bản, bản mềm (bản điện tử) đã gửi đến hộp thư điện tử của ngài rồi, bản cứng (bản in ra giấy) thì ở trong văn phòng của ngài."

Lâm Lạc Đinh sau khi nghe xong liền nói: "Truyền tin tức cho người của Kim Lân, nói chúng ta không hợp tác nữa."

"Không hợp tác nữa?" Lư Hoành sau khi kinh hãi một lúc thì hoài nghi, Chủ tịch Lâm không phải là không muốn làm việc nên mới dứt khoát nói không hợp tác chứ? 

"Nhưng mà hạng mục hợp tác này trước đó ngài đã chuẩn
bị rất lâu..."

Lâm Lạc Đinh: "Ừm." Dù sao cũng không phải do hắn chuẩn bị.

Tối hôm qua hắn đã tìm hiểu cụ thể tình hình hợp tác với Kim Lân.

Giải Trí Song Mộc muốn hợp tác cùng Điện Ảnh Kim Lân quay một IP* lớn, đề tài huyền huyễn, tổng cộng có chín bộ. Bản quyền IP nằm trong tay Giải Trí Song Mộc, Song Mộc muốn lấy đây làm đá lót đường, cùng Kim Lân khai phá và phát triển hạng mục điện ảnh và truyền hình này.

*IP: Intellectual property – Sở hữu trí tuệ, trong ngành giải trí thường được hiểu nôm na là sản phẩm có tiếng vang, ví dụ như: Tây Du Ký, Phong Thần, Naruto...

Hợp tác ước chừng cần duy trì thời gian mấy năm, nếu có thể nhân cơ hội này tạo quan hệ với người đứng phía sau Điện Ảnh Kim Lân, vậy thì càng tốt hơn nữa.

Bởi vì Điện Ảnh Kim Lân là công ty do một vị con ông cháu cha đời thứ 2, sau lưng có hậu thuẫn.

Lâm Lạc Đinh vốn dĩ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập nên Giải Trí Song Mộc, lăn lộn trong giới đã hơn mười năm, tài nguyên, quan hệ trong tay có thể nói là không ít, nhưng không một ai có thể so sánh được với cái vị đứng phía sau kia.

Giữa hai công ty, là Giải Trí Song Mộc mong cùng hợp tác với Điện Ảnh Kim Lân, còn Điện Ảnh Kim Lân ở trong mấy công ty thì treo giá cao.

Lư Hoành nhìn bóng lưng của hắn, không hiểu, tiến lên nhỏ giọng hỏi: "Chủ tịch Lâm, tôi có thể biết nguyên nhân vì sao ngài đột nhiên thay đổi ý định không?"

Lâm Lạc Đinh sờ sờ cằm, thuận miệng nói: "Kim Lân dính líu tới ma túy."

Trong truyện, Giải Trí Song Mộc chính là bởi vì hợp tác cùng Điện Ảnh Kim Lân nên bị bên trên theo dõi, các công ty cùng ngành khác thừa dịp này đào đi không ít người của Song Mộc, làm cho nhân tài của Song Mộc bị tổn thất.

Mà lúc này ông chủ của Giải Trí Song Mộc lại bị lộ ra tin đồn xấu là đồng tính luyến, từng có ý đồ bao dưỡng nghệ sĩ thuộc quyền, dưới công kích từ nhiều phía, ông chủ của Giải Trí Song Mộc chịu đả kích lớn, không gượng dậy nổi.

Lâm Lạc Đinh cũng là ngày hôm qua đột nhiên mới nhớ tới, nội dung kịch bản trong truyện triển khai theo góc nhìn của nam chính Lục Thừa Tập, nhân vật ông chủ của Giải Trí Song Mộc này ở trong truyện chỉ là một vật hy sinh nho nhỏ trong giai đoạn đầu, chỉ tại thời điểm sau khi Kim Lân bị điều tra, đóng cửa mới nhắc tới một chút.

Cũng không trách hắn mới đầu không nghĩ tới việc này.

Dính líu tới ma túy.

Đồng tử Lư Hoành co rút lại. Anh ta không hỏi thêm Chủ tịch Lâm biết được tin tức này từ đâu, hít sâu một hơi, một lần nữa nở nụ cười, "Được rồi, Chủ tịch Lâm, tôi biết nên làm như thế nào rồi."

Trước đó đàm phán lâu như vậy, nói không hợp tác liền không hợp tác nữa, anh ta phải nghĩ biện pháp không để cho hợp tác không thành lại kết thù mới được.

May mắn là chưa ký hợp đồng với Kim Lân, Lư Hoành cảm thấy may mắn không thôi.

Đột nhiên nhận được một cái tin tức lớn như vậy, anh ta cũng không còn tâm tư lại kéo lấy Lâm Lạc Đinh nói chuyện công việc, nói với Lâm Lạc Đinh một tiếng liền vội vàng rời đi.

Lâm Lạc Đinh lộ ra nụ cười hài lòng, ừm, cuối cùng không cần làm việc nữa. Nhìn áp phích trước mặt, những người này đều không đẹp bằng Lục Thừa Tập, về sau vẫn là đổi thành của Lục Thừa Tập đi.

Về phần ý tưởng muốn mở rộng quan hệ của Lâm Lạc Đinh ban đầu, hắn cũng hiểu, thật ra nghệ sĩ mà Song Mộc có thể đưa ra không ít, nguyên chủ cho rằng Song Mộc là một công ty giải trí tuyến 2, chính là sợ quan hệ của mình không đủ vững.

Cần chỗ dựa, có chỗ dựa nào vững chắc hơn so với chỗ dựa quốc gia chứ?

Nhớ lại một lượt nội dung kịch bản trong sách, hắn đối với kế hoạch phát triển tiếp theo của công ty đã có một chút ý tưởng.

Nghiêng đầu suy tư giây lát, Lâm Lạc Đinh xoay người ung dung rời đi. Sau đó, ở một góc cua đụng phải Chu Miểu và Lục Thừa Tập mang theo người đến ký lại hợp đồng.

Lục Thừa Tập áo đen quần đen, trên mặt đeo khẩu trang, để lộ ra chân mày đẹp mắt, vừa đi vừa lẳng lặng nghe Chu Miểu nói chuyện.

"Công ty sao lại đột nhiên cho cậu thăng lên ký hợp đồng loại A? Anh nghe người ở chỗ thư ký nói hình như là ý của Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm sao lại đột nhiên biết tới cậu?" Chu Miểu âm thầm suy tư, "Lẽ nào là vì bộ phim kia của đạo diễn Phương?"

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cảm thấy có chút miễn cưỡng, anh ta dứt khoát không nghĩ nữa, "Quên đi, không nghĩ nữa, cho dù nói như thế nào đi nữa thì đây là một chuyện tốt. Công ty coi trọng cậu, cậu..."

Ngẩng đầu đột nhiên thấy Lâm Lạc Đinh, Chu Miểu: "Chủ tịch Lâm!" Anh ta vừa mừng vừa sợ.

Lâm Lạc Đinh quét mắt nhìn người đại diện này của Lục Thừa Tập, mặt mũi bình thường, chỉ có thể xem như cân đối, nửa người trên và nửa người dưới dài như nhau. Tầm mắt rất nhanh chuyển lên trên người Lục Thừa Tập ở bên cạnh.

Chu Miểu thấy thế vội vàng kéo kéo cánh tay Lục Thừa Tập, "Đây là Chủ tịch Lâm."

Lục Thừa Tập tháo khẩu trang xuống, để lộ ra gương mặt khiến cho Lâm Lạc Đinh nhìn trăm lần cũng chán, "Chủ tịch Lâm."

"Chủ tịch Lâm, đây là nghệ sĩ dưới trướng của em, Lục Thừa Tập, mới vừa nhận vai trong bộ phim mới của đạo diễn Phương Nhất Minh, đóng vai nam số 1." Chu Miểu giới thiệu, muốn tranh thủ để lại ấn tượng cho Chủ tịch Lâm.

Lâm Lạc Đinh không nói gì, chỉ nhìn Lục Thừa Tập. Hôm nay hắn mặc một bộ âu phục vừa người, eo nhỏ chân dài, đem dáng người cao gầy mảnh khảnh đều bộc lộ ra.

Tầm mắt hai người giao nhau, đồng tử màu trà cùng con ngươi đen đặc đối lập rõ ràng, một người như sương mù mờ mịt trong núi, một người giống như hồ lạnh sâu không thấy đáy.

Một loại không khí vi diệu dâng lên từ ánh mắt giao nhau của hai người, Chu Miểu đánh lô tô trong lòng một phen, thế này là thế nào?

Mắt thấy không khí càng ngày càng căng thẳng, Lâm Lạc Đinh đột nhiên cong cong môi, đi qua vỗ vỗ vai chàng trai, "Biểu hiện rất tốt, tôi rất thích."

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bên cổ chàng trai, để lại một ngứa ngáy do mang theo hơi lạnh.

Một câu "Thích" nháy mắt kéo suy nghĩ của chàng trai trở về bữa tối mờ ám, ẩm ướt kia.

Màu đen, màu trắng, đan xen cùng nhau trở thành đường cong nhấp nhô.

Hơi thở của Lục Thừa Tập nháy mắt nặng thêm một chút.

Lâm Lạc Đinh sải dài bước chân, rất nhanh đã đi xa, Chu Miểu vô thức nhẹ nhàng thở ra, bản thân anh ta cũng không phát hiện việc này, còn rất vui vẻ mà nói với Lục Thừa Tập: "Xem ra bản hợp đồng loại A kia hẳn chính là ý của Chủ tịch Lâm rồi, Chủ tịch Lâm thật sự xem trọng cậu a!"

Anh ta nghĩ nghĩ, "Cậu không quen biết Chủ tịch Lâm nhỉ? Quan hệ họ hàng xa không chừng."

Nếu không phải có quan hệ, đến cùng là Chủ tịch Lâm từ đâu biết được Thừa Tập? Chu Miểu nghĩ không ra.

Lục Thừa Tập ở bên cạnh sờ sờ cổ, sắc mặt lạnh băng đeo khẩu trang vào, giọng nói trầm thấp mang theo một chút khàn khàn không bình thường, "Không quen biết."

"Vậy Chủ tịch Lâm chính là thật sự rất xem trọng cậu rồi," Người đại diện giọng điệu chắc chắn, "Tác phẩm này của cậu còn chưa ra mắt đã cho cậu ký hợp đồng loại A, loại hành vi này mà đưa về thời xưa, vậy Chủ tịch Lâm chính là Bá Nhạc*, nhìn trúng con Thiên Lý Mã là cậu đây rồi!"

*Bá Nhạc: Một người có tài về xem ngựa, có thể chọn ra ngựa tốt, trong đó tốt nhất có Thiên Lý Mã, ngày đi ngàn dặm.

"Chủ tịch Lâm thật đúng là có mắt nhìn người nha, về sau cậu nổi tiếng rồi đừng quên nguồn, nhớ báo đáp Chủ tịch Lâm thật tốt."

Lục Thừa Tập: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play