Ngày 9 tháng 4, thời tiết âm u chuyển mưa nhỏ.
Ngày mưa dầm, thích hợp nhất là ở trong ổ chăn ngủ nướng. Trong phòng ngủ ánh sáng mờ tối, cả người Lâm Lạc Đinh chôn ở trong chăn mền mềm mại, ấm áp, lười biếng không muốn thức dậy.
Cửa bị gõ vang hai tiếng, giống như chỉ là chào hỏi lệ thường, ngay lập tức sẽ bị người đẩy mở từ bên ngoài.
Thảm phòng màu nhạt hút đi tiếng bước chân dư thừa, theo đó, một mùi hương hòa lẫn giữa linh sam, tuyết tùng và rượu Rhum nhàn nhạt truyền đến, giọng nói trầm thấp, lành lạnh thuộc về Lục Thừa Tập vang lên:
"Chủ tịch Lâm, nên xuất phát rồi."
Đem mặt chôn vào trong chăn, Lâm Lạc Đinh nhắm mắt lại, ậm ừ hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Lục Thừa Tập: "8 giờ."
Quá sớm rồi đi.
Cán cân trong lòng đảo qua lại giữa hai lựa chọn cùng loài người ra ngoài và lười biếng ở lại trong nhà. Hôm nay Hàn Mỹ Mỹ đã gọi người đến thu xếp nhà kính, ở lại trong nhà quả thật không có việc gì làm.
Quên đi, vẫn là cùng nhân loại đi ra ngoài đi.
Rời giường, rửa mặt, ăn sáng.
Chờ Lâm Lạc Đinh chậm rề rề mà chuẩn bị xong, thời gian đã chỉ về phía chín giờ.
Địa chỉ đại học T nơi Lục Thừa Tập theo học ở Giang Tỉnh, nếu lái xe qua không kẹt xe thì cần năm, sáu tiếng. Lục Thừa Tập lựa chọn chính mình lái xe, lúc cậu vừa lên đại học thì đã lấy được bằng lái.
Chiếc Maybach màu đen rất nhanh đã chạy ra khỏi khu biệt thự, để lại cảnh sắc quen thuộc ở phía sau.
Lúc sáng sớm Lâm Lạc Đinh chưa ngủ đủ, ở trên xe có chút mệt mỏi, xe vừa mới lên đường cao tốc liền mơ mơ màng màng ngủ đi.
Chờ lúc hắn tỉnh lại lần nữa, hai người đã tiến vào địa phận Giang Tinh, xe đang đỗ ở trạm thu phí, phía trước xếp một hàng xe thật dài, nhìn không thấy điểm cuối.
Cửa kính xe mở rộng. Lục Thừa Tập ở bên cạnh, một tay đỡ sườn mặt, đặt ở trên cửa kính xe, một tay nắm hờ tay lái.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, khiến cho một nửa sườn mặt sắc sảo của cậu che khuất trong bóng tối.
Tay của cậu rất đẹp, không có mang trang sức gì, cổ tay và ngón tay đều rất sạch sẽ, cứ như vậy tùy ý đỡ lấy tay lái màu nâu đen, làm cho người ta không thể dời mắt.
"Lục Thừa Tập." Giọng nói mới vừa tỉnh ngủ mang theo một chút khàn khàn gọi cậu.
Chàng trai khẽ liếc nhìn qua một cái, không nhìn rõ lắm vẻ mặt, giọng nói vẫn lạnh nhạt trước sau như một, "Ừm."
Lâm Lạc Đinh không nói gì, chỉ nhìn tay cậu.
Bàn tay đỡ hờ trên tay lái nắm chặt lại buông ra, qua một lúc liền vươn tay qua.
Bàn tay của chàng trai trắng nõn, thon dài, cũng không mềm mại, trên lưng bàn tay hơi gồ lên một lớp gân mỏng, có thể tưởng tượng bên trong ẩn chứa sức lực như thế nào.
Đưa bàn tay của mình áp lên so sánh một chút, vậy mà lại nhỏ hơn một số.
Lâm Lạc Đinh: "..."
Hắn lật qua lật lại đùa nghịch bàn tay kia. Từ ngón tay, đến lòng bàn tay, lưng bàn tay, ngay cả cổ tay cũng không buông tha, cẩn thận giống như đang làm quen với món đồ chơi mình mới nhận được.
Chủ xe bên cạnh vô ý nhìn thoáng qua bàn tay nắm lấy nhau của hai người, thích chí mà huýt sáo một tiếng.
Lục Thừa Tập không có một chút phản ứng, giống như người không ngừng bị đùa nghịch bàn tay không phải bản thân, dòng xe cộ chậm rãi xê dịch, cậu không chút biến đổi biểu cảm, đổi tay lái xe.
Chờ đến lúc phát hiện nhân viên trạm thu phí cũng vô tình cố ý liếc nhìn bọn họ, lúc này mới không thể nhịn được nữa trở tay đè lại bàn tay đang làm loạn.
Lâm Lạc Đinh cười ra thành tiếng, người này nghiêm mặt cũng thú vị như vậy.
Sau khi chạy ra khỏi trạm thu phí, đường đi trở nên thông thoáng hơn. Lâm Lạc Đinh cuối cùng cũng buông cái tay kia ra, mở máy phát nhạc, nhỏ tiếng phát một bài nhạc nhẹ nhàng, "Lần này cậu quay lại trường có chơi bóng rổ không?"
Hắn nhớ tới ảnh chụp trong thư mục ảnh trên di động của mình.
Lục Thừa Tập cảm thấy khó hiểu, "Không."
Lâm Lạc Đinh: "Vì sao?"
Lục Thừa Tập: "Mọi người đều đang lên lớp, nếu như không hẹn trước thì sẽ không có ai."
Lâm Lạc Đinh mấy trăm năm chưa từng đi học, không hiểu được tình hình: "Hả." Giọng điệu rất tiếc nuối.
"Trong phim cậu sắp đóng không có cảnh này à?" Hắn lại hỏi.
Lục Thừa Tập: "Vẫn chưa nhận được kịch bản, không rõ lắm."
Trên thực tế, ngày hôm qua, sau khi Chu Miểu gọi điện tới thì đã gửi kịch bản cho cậu rồi. Cậu suốt đêm xem kịch bản một lần, xác thật trong đó có phân cảnh chơi bóng rổ.
Phim học đường, dùng bóng rổ để thu hút fan không có gì lạ.
Nhưng mà Lâm Lạc Đinh không hiểu rõ lắm việc này, còn dự định chờ Lục Thừa Tập quay phim xong thì sẽ kéo người đến sân bóng rổ, đặc biệt chơi cho hắn xem đây.
Khoảng ba giờ chiều, hai người đến được thành phố chỗ đại học T, Lục Thừa Tập mang theo Lâm Lạc Đinh đi làm thủ tục nhận phòng ở một khách sạn gần trường học.
Lục Thừa Tập đề nghị Lâm Lạc Đinh ở lại khách sạn nghỉ ngơi, cậu tự mình tới trường.
Lâm Lạc Đinh từ chối, vì vậy Lục Thừa Tập chỉ đành mang theo người đi ra ngoài.
Bên ngoài cổng trường rộng mở khắc tên trường mạ vàng của đại học T, bên ngoài đậu rất nhiều xe đẩy nhỏ. Cho dù hiện giờ nhóm sinh viên còn chưa tan tiết đầu tiên buổi chiều, sinh viên đi lại bên ngoài không nhiều lắm,
những xe hàng rong này vẫn làm ăn nhộn nhiệt.
Hai người giữa trưa còn ở trên xe, chỉ ăn một chút bánh mì cho đỡ đói, hiện giờ ngửi thấy mùi đồ ăn nóng sốt trong không khí, Lâm Lạc Đinh phát hiện bản thân đói rồi.
"Tôi muốn ăn cái kia." Cằm của hắn chỉ chỉ một xe đẩy bán bánh bạch tuộc viên, vô cùng tự nhiên mà nói với người bên cạnh.
Lục Thừa Tập quét mắt nhìn một cái, người xếp hàng không ít.
Cậu đè nén cảm xúc không kiên nhẫn dưới đáy lòng, đi qua, nói mấy câu gì đó với nữ sinh xếp ở đầu hàng, sau đó lấy di động ra, thao tác mấy cái, không bao lâu liền nhận từ trong tay ông chủ một phần bánh trở về.
Đưa đồ cho Lâm Lạc Đinh, Lục Thừa Tập: "Đi thôi."
Lâm Lạc Đinh nhận lấy bánh, ngoan ngoãn đi theo ở phía sau cậu, tò mò, "Cậu làm thế nào hay vậy?"
Lục Thừa Tập: "Bạn tôi bị đau bao tử, lúc trưa chưa ăn gì."
Lâm Lạc Đinh lập tức cười một tiếng, "Không phải nói là người thân của bạn sao?"
"Thì ra tôi có nhiều thân phận như vậy, vừa là bạn, vừa là người thân."
"Câu hỏi ngày hôm qua cậu vẫn chưa trả lời tôi, đến cùng là người bạn nào, người thân gì?"
Người kia không đáp lời, chân dài sải bước, đầu cũng không quay lại.
Lâm Lạc Đinh cũng không để ý, một phần đồ ăn vặt bên đường cũng ăn đến ung dung, tao nhã. Tâm huyết dâng trào quay đầu lại nhìn một cái, vừa lúc đối diện với anh mắt của nữ sinh vừa rồi kia đang hưng phấn nhìn lén hắn.
Lâm Lạc Đinh: "?"
...
Bước vào trường học, tìm được khu văn phòng, Lục Thừa Tập đi tới văn phòng viện trưởng.
Viện trưởng học viện máy tính là một ông lão thông minh tuyệt đỉnh, Địa Trung Hải, mấy sợi tóc hoa râm quật cường dán lên da đầu.
Ông ấy đeo một cặp kính lão, ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt lúc nhìn về phía Lục Thừa Tập rất khó xem.
"Nghĩ kỹ rồi sao?" Viện trưởng già nghiêm mặt hỏi cậu.
Việc cho tới hiện giờ, Lục Thừa Tập đã không còn cơ hội hối hận, cậu không chút ngập ngừng, "Dạ."
Viện trưởng già lập tức tức giận không thôi.
Lục Thừa Tập xem như là ưu tú nhất trong những sinh viên ông từng dạy, có thiên phú, người cũng chăm chỉ. Ông tin tưởng chỉ cần đối phương học hành đến nơi đến chốn, tương lai sẽ không lo không tìm được việc làm!
Sao lại nghĩ không thông mà muốn chạy đi đóng phim?
"Cậu đây là đang tự hủy hoại tương lai!" Ông nghẹn lại hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, vỗ bàn mắng một câu.
Lục Thừa Tập rũ mắt xuống, cũng không phản bác.
Viện trưởng già nhìn thấy cậu như vậy, cơn giận trong lòng kia lại tan biến hơn một nửa. Ông tức giận, phần nhiều chỉ là tiếc rèn sắt không thành, tình hình trong nhà Lục Thừa Tập ông cũng biết được ít nhiều, thật sự là giận cũng không thể giận, mắng cũng không mắng được.
Nói lời quan tâm, "Trường học mỗi năm có phát học bổng cho những sinh viên có thành tích và điểm số xếp hạng đầu, nếu điều kiện trong nhà không tốt thì còn có trợ cấp sinh viên nghèo..."
Lục Thừa Tập im lặng lắng nghe những lời này, ôn hòa cười cười.
Cậu cầm lấy ấm nước trên bàn, xoay người rót cho viện trưởng một ly nước ấm, nói: "Viện trưởng, tiền thuê phòng trong nhà đã nợ mấy trăm ngàn, mẹ của em về sau chữa trị liệu cần có tiền, nếu tìm được nguồn thận thích hợp, phẫu thuật lại phải tiêu phí một khoản."
"Bà ngoại tuổi tác đã lớn, đi đứng không tiện, mẹ em cũng cần người chăm sóc..." Lúc trước khi mẹ Lục chưa kiểm tra ra bệnh suy thận, là mẹ Lục chăm sóc cho bà, sau đó lại biến thành bà cụ chăm sóc cho con gái, Lục Thừa Tập không yên tâm, mời thêm hộ lý.
Ông trời không cho cậu thời gian để từ từ trưởng thành.
Cậu cũng tin tưởng bản thân đối với chuyên ngành máy tính này có chút thành tích, nhưng mà cậu không có thời gian.
Viện trưởng già không nói nữa, thở dài một hơi.
Ông nhìn đơn xin bảo lưu trên bàn, chữ viết bên trên đều là Lục Thừa Tập từng đường, từng nét tự tay viết ra, nét chữ mạnh mẽ. Trước đây ông còn từng khen ở trên lớp, người trẻ tuổi hiện giờ chơi máy tính, di động nhiều rồi, hơi một tí thì nhấc bút là quên chữ, người giống như Lục Thừa Tập vậy, rõ ràng là từng luyện tập, lại càng hiếm thấy...
Đưa tay ký tên của mình vào, đóng một cái mộc đỏ, viện trưởng già nói: "Cậu đi đi, ngày mai đến chỗ giáo vụ lấy đơn xin phép, tôi sẽ cho người ký cho cậu... Dù thế nào đi nữa, cũng đừng quên học tập."
Lục Thừa Tập nghiêm túc cúi người một cái, "Em biết rồi, cám ơn viện trưởng."
Đi ra khỏi văn phòng, Lâm Lạc Đinh ở trên hành lang đã ăn hết bánh viên, đang vô cùng nhàm chán mà dựa lên trên lan can nhìn xuống dưới lầu.
Thời tiết âm u, trên trời có mưa bụi lất phất bay xuống, người kia hơi ngẩng mặt, cảm nhận cảm giác mát lạnh trong không khí, một chút lạnh lẽo rơi trên mí mắt, liền nâng tay lau lau.
Nghe thấy tiếng động có người tới gần, Lâm Lạc Đinh nghiêng đầu nhìn qua, trên gương mặt trong sáng phút chốc hiện lên nụ cười, "Lục Thừa Tập, dẫn tôi đi dạo."
Nụ cười không chút ngại ngừng.
Những việc phát sinh trong khoảng thời gian này, từng cái, từng cái hiện lên trong đầu, xin nghỉ, vào giới giải trí, giao dịch với Lâm Lạc Đinh, xin bảo lưu...
Lục Thừa Tập không biết lựa chọn của bản thân là đúng hay sai, đây là con đường cậu đã chọn, cậu chỉ có thể đi về phía trước.
Cậu đi về phía trước, đi về phía Lâm Lạc Đinh.
Nhìn bầu trời mưa bụi tung bay, Lục Thừa Tập: "Trời mưa rồi."
"Ừm," Lâm Lạc Đinh nghiêm túc gật đầu, "Cho nên phải đi mua dù trước."
Lục Thừa Tập: "..." Cũng có thể không đi dạo.
Hai người đi tới siêu thị trong sân trường mua dù, một cây, Lâm Lạc Đinh dĩ nhiên không có khả năng tự mình cầm dù.
Lâm Lạc Đinh: "Công việc xử lý xong rồi?"
Lục Thừa Tập: "Ngày mai còn phải tới một chuyến."
Lâm Lạc Đinh: "A, vậy cậu tự mình đi đi."
Tham quan xong đại học T, hắn đối với trường học của loài người đã không còn hứng thú lớn như trước.
Bên dưới một cây dù nho nhỏ che cho hai người đàn ông dáng người không thấp, cho dù hai người cũng không mập, bả vai lộ ra bên ngoài cũng khó tránh khỏi dính phải mưa.
Lục Thừa Tập tự nhiên nghiêng tán ô sang phía bên kia, để mặc trên người mình bị ướt hơn phân nửa.
Trời đổ mưa, người đi trên đường ít hơn rất nhiều, hai người bước chậm bên ngoài một mảnh rừng bạch quả.
Một đôi tình nhân đi tới từ phía đối diện, người bạn trai vừa cầm dù vừa nghịch di động, ngay cả trên người bạn gái của mình bị ướt cũng không phát hiện.
Người bạn gái vốn không cảm thấy gì, bỗng nhiên nhìn thấy hai người Lâm Lạc Đinh ung dung bước đi, lập tức nổi giận đấm lên cánh tay bạn trai, "Anh nhìn người ta một chút, anh nhìn anh một chút xem!"
Người bạn trai đột nhiên chịu tai vạ bất ngờ, ù ù cạc cạc, "Hả? Làm sao vậy?"
Lục Thừa Tập nâng dù thản nhiên đi qua.
Lâm Lạc Đinh bên dưới dù, lại bị nhìn một cái: "?"
Lâm Lạc Đinh: "Người ở trường học các cậu thật là kỳ quái."
Sau đó mưa càng lúc càng lớn, hai người liền trở về khách sạn không tiếp tục đi dạo nữa.
Về tới trong căn phòng ấm áp, cảm giác của phần bị thấm ướt trên người lập tức trở nên rõ ràng, Lâm Lạc Đinh sờ sờ bờ vai của mình, "Ướt rồi."
Cả người hắn đều đã ướt rồi, đủ biết Lục Thừa Tập so với hắn còn ướt nhiều hơn.
Quần áo ẩm ướt dán lên trên da rất không thoải mái, hai tay Lục Thừa Tập bắt chéo nhau, nắm lấy vạt áo, nhớ tới cái gì, xoay người nhìn lại phía sau.
Lâm Lạc Đinh ở phía sau đang hứng thú bừng bừng nhìn cậu.
Thấy cậu dừng động tác lại, còn kỳ quái hỏi: "Sao lại không cởi nữa?"
Hành động vốn rất bình thường vòng qua ở trong miệng hắn một lần liền trở nên cực kỳ không được tự nhiên.
Lục Thừa Tập thả tay xuống, "Ngài tắm trước."
Khách sạn có hai phòng ngủ, nhưng phòng tắm chỉ có một gian, điều kiện của khách sạn gần trường học chỉ được thế này.
Lâm Lạc Đinh nhướng mày cười khẽ, lướt qua cậu đi vào phòng tắm.
Nhiệt độ nước nóng hầm hập, hun cho người khác toàn thân như nhũn ra, Lâm Lạc Đinh giống như không xương nằm nhoài trên giường, mệt rã rời, vất vả lắm mới chờ Lục Thừa Tập tắm xong đi ra, hắn kéo dài giọng gọi cậu, "Lục Thừa Tập — "
Chàng trai đang lau tóc nghe thấy tiếng gọi, vậy mà lại không cảm thấy bất ngờ, chân mày cũng lười nhúc nhích một cái, ném khăn lông xuống, đẩy cửa đi vào.
Trên giường trong phòng đang có một người nằm úp sấp, mặt gối lên tay, giọng nói mang theo mùi vị mệt mỏi, biếng nhác, gọi cậu, nói: "Cả người mềm nhũn rồi, mau tới xoa bóp cho tôi một chút."
Áo ngủ mỏng manh trên cơ bản là không che được đường cong thân thể, chính là cái gọi là: Nhìn ngang thành dãy, nhìn nghiêng thành ngọn*.
*Nhìn ngang thành dãy, nhìn nghiêng thành ngọn: Xuất phát từ bài thơ Đề Tây Lâm Bích của nhà thơ TQ - Tô Thức. Bài thơ nói về việc miêu tả cảnh núi Lư, nhìn từ những góc độ khác nhau thì sẽ hình dáng núi cũng khác nhau.