Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.Trước kia Lục Vãn mua áo sơ mi một cách tùy thích, quần đùi thể thao, giày vải, đều có rất nhiều người khen cô: Bề ngoài đẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Còn không phải sao.
Cơ thể cao ráo của cô không thể mặc được mấy phong cách như đáng yêu và ngọt ngào kiểu Loli.
Hôm nay thảm hại thế này, Lục Vãn nghĩ rằng chắc chắn có chỗ nào không đúng.
"Kiểu tóc, chắc chắn là kiểu tóc!"
Lục Vãn "bạch bạch bạch" chạy lên lầu tìm tóc giả, có lẽ đội tóc dài vào sẽ ổn áp ngay.
Tối hôm qua cô đã gội bộ tóc giả rồi phơi bên ngoài.
Lục Vãn chạy lên sân thượng, trống huơ trống hoắc, chả có gì sất?
Không lẽ bị gió thổi bay mất?
Cái tai nạn này khiến một đứa nghèo khổ như cô đã rét vì tuyết mà còn giá vì sương.
Dường như nắng chiều càng chói chang hơn.
Lục Vãn chưa từ bỏ ý định, dù có bị thổi đi, chắc cũng chỉ rơi xuống gần đây, cô dựa vào hướng gió, ước chừng tốc độ gió thổi rồi tính ra độ cao, nằm ở trên hàng rào, cô cố gắng rướn cổ sang phải mà nhìn.
Bên phải của sân nhà, trong bụi cỏ có một nhúm đen, hình như là tóc giả của cô!
Cô xuống lầu và chạy ra ngoài, vứt câu hỏi của Lục Bất Du ở sau lưng.
Lục Vãn dừng bước, hình như bên trong không có ai ở.
Cô còn nhớ cái nhà này, tối qua cũng không sáng đèn.
Vấn đề là, nếu hôm nay chủ nhà vẫn không có nhà thì tóc giả của cô sẽ trơ trọi ở ngoài một đêm sao?
Sân của tất cả khu biệt thự bên đây đều là nửa lộ thiên, tường và cửa đều cao chưa tới nửa mét, chả có chút tác dụng phòng ngự nào.
Lục Vãn quan sát khoảng mấy giây, không có người đi đường.
Cô đi vào trong, mười giây là mình có thể đi ra!
Chỉ là vừa mới đi được hai bước thì cô lập tức dừng lại.
Trong góc sân có một cây lê rất lớn, che bóng cả một vùng, dưới tàng cây có một người đang nằm ngủ trên ghế.
Vị trí của cậu ta hết sức khéo léo, dù vừa rồi Lục Vãn ở trên lầu hay đứng bên ngoài cũng không phát hiện được.
Là một thiếu niên mặc áo tay ngắn, đôi chân rất dài chống trên đất, trên đầu gối còn có mấy cánh hoa màu trắng.
Lúc này mặt trời đã lặn, nắng chiều đỏ rực như lửa rọi vào người cậu ta, Lục Vãn nhìn vài giây mới thấy rõ áo của cậu ta là màu trắng chứ không phải màu hồng.
Bốn phía là một mảnh yên tĩnh.
Lục Vãn còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, người dưới bóng cây đã mở mắt.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Lục Vãn sững sờ, cô đi tới rồi mở miệng một cách thoải mái: "Tôi sống ở phía trước, xin lỗi, đồ của tôi bị thổi tới sân của cậu, tôi nhặt đi ngay."
Cô chạy bước nhỏ đến, cầm chùm tóc giả trong bụi cỏ lên.
"Lấy được rồi, vậy tôi đi đây, làm phiền cậu quá." Lục Vãn chuồn mất.
Sau khi rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm, may là lúc đầu không vào trộm.
Lúc Lục Vãn trở về, vừa khéo có một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà, sau đó một người phụ nữ mặc áo khoác xám, phía dưới là quần jean và giày cao gót màu đen bước xuống.
Lục Vãn đã thấy bà ở trong hình nhưng khí chất của người thật còn đặc biệt hơn, kỳ lạ là cô không có cảm giác chán ghét bà gì cả.
Cô mặc váy, trong tay còn cầm tóc giả, không biết có nên tiến lên hay không.
Mẹ Lục để ý tới nữ sinh đứng ở bên ngoài mấy mét, bà vừa nhìn qua thì lập tức nhào tới ôm lấy đối phương.
"Con gái."
Mặt của Lục Vãn vùi vào một nơi vô cùng mềm mại.
Không đúng, tại sao vóc người của bà lại tốt như vậy? Lúc mình giả trai thì chỉ cần mặc áo lót dày dày một chút là có thể che lại được.
Trong đội thể dục, rất nhiều nam sinh có cơ ngực còn lớn hơn cô.
Thật sự là vừa tức vừa mừng _(:з" ∠)_
Được rồi, chắc bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ mấy chuyện này.
Vốn dĩ Lục Vãn còn tưởng cô sẽ gượng gạo song chẳng những không có mà trái lại còn cảm thấy sự ấm áp không thể nói rõ được...
Cô giơ tay ra, ôm lấy đối phương.
"... Mẹ?"
Một người đàn ông đi tới từ chỗ ghế lái, hai tay ôm lấy vợ và con gái, âm thanh nghẹn ngào nói: "Trở về là tốt, sau này người một nhà chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa."
"À, mặc dù hơi tụt hứng nhưng tại sao cứ phải đứng ở ngoài cửa vậy, mọi người không vào nhà ăn cơm à?" Lục Bất Du ôm cánh tay, nhìn ba người trước mặt.
Lúc này ba Lục mới buông tay ra rồi ho khan vài cái: "Đi thôi, vào nhà nói chuyện, Thư Thư, con có đói bụng không?"
Lục Vãn ngơ ngác mấy giây mới lấy lại tinh thần, "Thư Thư" là đang gọi mình à??
"... Dạ."
Một nhà bốn người ngồi trước bàn ăn.
Mẹ Lục vẫn đang nhìn con gái, hốc mắt ba Lục hồng hồng, cũng liên tục nhìn cô chằm chằm. Ai cũng không nỡ dời mắt.
"Thư Thư, con ăn cơm trước đi, đây là nhà của con, trước kia ba mẹ không trông nom con cẩn thận, xin lỗi con, sau này chúng ta sẽ chăm sóc con cả đời." Giọng nói của mẹ Lục dịu dàng mà kiên định.
Lục Bất Du nhìn những người bên cạnh: "Tên của em vốn là Triệu Dữ Thư, nhũ danh là Thư Thư, em theo họ mẹ. À đúng rồi, em có muốn đổi lại tên không, cơ mà rất khéo là người nuôi em cũng họ Lục."
"Nếu con cảm thấy không quen thì dùng tên bây giờ cũng được, Lục Vãn, rất ít người dùng chữ "Vãn" của con, vô cùng đặc biệt." Mẹ Lục quan tâm nói, dù sao chỉ là tên gọi, quan trọng nhất là người đã quay về.
Lục Vãn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Thôi, con không đổi ạ, mẹ nuôi lấy cái tên này cho con là hy vọng có thể xoay chuyển* trái tim của ba nuôi, nhưng hình như cũng không có hiệu quả."
Thật ra mẹ nuôi đối xử với cô không tệ song người phụ nữ ấy vâng vâng dạ dạ, còn khó giữ nổi bản thân, sao chú ý tới cô được chứ?
Ba Lục chìa tay sờ đầu Lục Vãn, yêu thương nói: "Cũng tốt, chúng ta bù đắp* cho con."
*Vãn hồi: Vãn hồi có nghĩa là "xoay chuyển" khi mẹ nuôi chỉ mãi quan tâm tới ba nuôi, nghĩa của vãn hồi đã trở thành "bù đắp" khi ba mẹ Lục quan tâm đến Lục Vãn. Bát cơm trong nhà cực kỳ nhỏ, mỗi cái chỉ cỡ lòng bàn tay.
Lục Vãn không phải người hay ngượng ngùng, nhưng cô ăn xong chén thứ ba thì hơi xấu hổ khi xới cơm.
Mẹ Lục kỹ tính, bà nhận ra điều này nên chủ động giúp cô xới thêm cơm, cười bảo: "Thư Thư, con phải ăn nhiều lên, con còn đang lớn đấy."
Lục Bất Du chế nhạo, anh nghĩ tới mấy nữ nghệ sĩ cố gắng xây dựng các hình tượng như "Ăn tạp" và "Có sức lực lớn".
Ở trước mặt cô nhóc nhà mình thì đúng là chả đáng nhắc tới.
"Còn lớn hơn nữa hả, nó muốn chọc trời luôn hay gì?"
Ba Lục ra tay một cái là cực kỳ mạnh bạo: "Mày nói chuyện với em gái vậy hả? Nói như vậy giống người nói không?"
Lục Bất Du ôm đầu, im lặng không nói gì nữa.
Trong lòng Lục Vãn điên cuồng đồng ý, đánh hay lắm!
Người một nhà ăn cơm xong, hai vợ chồng kéo con gái nói chuyện, Lục Bất Du ở bên cạnh xem điện thoại.
Lục Vãn lấy tấm thẻ ngân hàng ra: "Cái này là bác cả cho đưa con."
Mẹ Lục cười nói: "Nếu cho con thì con cứ cầm đi, không cần đưa cho ba mẹ."
"Hình như con sẽ không dùng đến đâu, vậy con có thể trả lại cho bác ấy không ạ?" Cô vẫn cảm thấy tiêu tiền của người khác là không tốt.
Ba Lục nghĩ ngợi: "E là không được, tính của bác cả con ngang ngược, trả về cho ổng thì ổng sẽ không vui đâu. Nếu con chưa dùng, tạm thời bỏ vào ngăn tủ đi."
"Vậy cũng được ạ."
Đến buổi tối, Lục Vãn ăn xong rồi trở về phòng, cô không bị lạ giường, gần như vừa mới dính vào gối là mệt mỏi đã ập tới.
Trước khi ngủ, Lục Vãn mơ mơ màng màng nghĩ, cuộc sống như vậy thật tốt.
...
Hai vợ chồng ngồi trên giường.
Ba Lục thở dài: "Anh cứ lo lắng con bé nó có bị đói không, ăn có ngon, có bệnh tật gì hay không, nhưng thấy nó trưởng thành khỏe mạnh và tốt đẹp như vậy thì anh lại khó chịu, hồi Thư Thư còn nhỏ, anh chưa bao giờ trông mong Thư Thư sẽ lớn lên hết, trái lại hy vọng con bé sẽ không trưởng thành, mãi mãi hai tuổi, thế thì chúng ta có thể luôn ở bên cạnh chăm sóc con bé, anh sợ con bé lớn lên rồi lại rời xa chúng ta, có người nó thích, kết hôn với người khác, sau đó không về nhà nữa, mặc dù anh biết anh rất vô lý và ích kỷ."
Nhưng cũng chưa đến ngày đó, con bé đã biến mất, về sau còn lớn như thế.
Mẹ Lục ôm người bên cạnh: "Em đều biết cả, con bé trở về rồi, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa."
Không phải là bà chưa từng tưởng tượng Thư Thư sẽ lớn lên, sẽ lật người, ngồi dậy, tới chín tháng là biết đi.
Thư Thư không lạ người, dù thấy ai cũng cười rộ lên, còn thích nằm trên bả vai của bà, dùng đầu cọ cọ gương mặt bà.
Thằng nhóc Lục Bất Du đó, mỗi tối đều muốn ôm em gái một cái, hôn em gái một cái rồi mới chịu đi ngủ.
Thư Thư mới sáu tháng đã nặng hơn 10kg, anh trai ôm em gái, vô tình ngã, bị em gái đè trên mặt đất mà còn cười không chịu buông tay.
...
Lúc sáng Lục Vãn xuống lầu, ba mẹ cô đang bàn bạc chuyện đi học của cô.
"Thư Thư, sách giáo khoa hồi đó con học sẽ khác với trường mới, con không cần căng thẳng, mấy ngày này con thử đọc trước đi, không được thì chúng ta lại nghĩ cách, học lại lớp 10 hoặc chuyển sang trường khác đều được." Mẹ Lục cân nhắc nói.
Lục Vãn chuyển trường qua vùng khác, sách giáo khoa không giống trước đây, chưa kể tới chương trình dạy học của trường cấp ba này sẽ theo tiêu chuẩn quốc tế, đồng thời tuyển sinh trong và ngoài nước, trường học song ngữ.
Trái lại trong lòng Lục Vãn có để ý đến chuyện này.
Nếu như cô có thể lấy thứ nào đó ra làm ưu điểm, vậy cũng chỉ có việc học.
Hồi đó cô đi học ở thị trấn, trường học tập trung cho kỳ thi Đại học nhưng đó giờ chả thi đua, cũng không mở lớp học thêm, bản thân phải tự học.
Vào tối hôm qua, chủ nhiệm lớp trước kia đã gửi tin nhắn cho cô, nói rằng bài thi Toán giữa kỳ đã thay đổi.
Đây là kỳ thi đầu tiên sau khi chia khoa xã hội và tự nhiên, Toán của khoa tự nhiên cực kỳ khó.
Lục Vãn thi được 149 điểm, bởi vì giáo viên bảo là lần này thi Toán siêu khó, người nào thi max điểm thì không phải người!
Mà người thi max điểm còn chuyển trường! Thế nên giáo viên đã tức giận tìm lỗi nhỏ mà trừ mất một điểm.
Ừ, người hạng nhì môn Toán mới 109 điểm.
Giờ học Lục Vãn nghe giảng, sau giờ học thì hoàn thành bài tập mà giáo viên đã giao. Hiệu suất học tập của cô cao, tới tận bây giờ cũng không phí sức lắm.
Giờ tự học buổi tối của trường cấp ba ở thị trấn có tổng cộng bốn tiết, hai tiết đầu bắt buộc phải đi, hai tiết sau là tự nguyện.
Lục Vãn học xong hai tiết đầu thì đi làm thêm ở tiệm thịt nướng.
Cuối tuần vẫn phải đi làm, cô chưa từng đi học thêm.
Nhưng bây giờ đã khác, học phí một tháng tại trường mới còn nhiều hơn tiền cô đã kiếm ba năm!
Cái này còn làm thêm cái quái gì nữa! Tất nhiên là phải cố gắng học tập rồi!
Tính ra là mỗi tiết học cũng cực kỳ nhiều tiền!
Ba Lục thấy con gái không nói, ông tưởng đối phương đang lo lắng nên vội vàng khích lệ: "Thư Thư đừng sợ! Trưởng khoa Vật Lý của trường con là học trò của ba! Nó hay khoe lắm, song tư chất của nó rất bình thường! Ai dám nói gì con, có giỏi thì tới so với ba!"
Lục Vãn: "... Con không sợ."
Ba cô là một giáo sư đẳng cấp, giấy chứng nhận và cúp bày đầy nhà, siêu xịn trong ngành.
"Con giỏi quá Thư Thư ơi, con thật dũng cảm luôn." Khuôn mặt ba Lục tràn đầy mừng rỡ, khen ngợi một cách thật lòng thật dạ.
Lục Vãn: "..."
Filter này hơi dầy, rõ ràng là mình chả làm gì.
Xem ra mình chỉ có thể cố gắng để trở nên giỏi hơn.
Lục Vãn ăn sáng xong thì lên lầu thay quần áo, chuẩn bị tới trường.
Cô nghĩ kĩ rồi, mình mặc váy đi học, bên trong mặc thêm một cái quần jean ngắn.
Nhưng... Cô không tìm thấy cái váy đồng phục đó!
Lục Vãn lấy điện thoại ra, sau đó gửi Wechat.
"Có phải anh lấy váy của em không?"
"Em mặc có vừa đâu, anh gửi cho trường em rồi, sao đấy?"
Không chỉ trả váy lại mà Lục Bất Du còn ý kiến với trường học. Vì vậy phiên bản mới của váy đồng phục, từ chiều dài trên đầu gối 10cm trở thành dưới đầu gối 10cm, vô cùng áp chế người cao kều và chân to.
Sao đấy? Ngay cả suy nghĩ giết người tôi cũng có đấy!
Hết cách, Lục Vãn chỉ có thể mặc quần dài vào, đeo cặp rồi vội vàng ra cửa.
Trường học cực kỳ lớn, chân Lục Vãn dài, từ cổng trường tới tòa nhà dạy học mất hết mười mấy phút.
Tài liệu nói rằng trường này rộng khoảng mấy ngục nghìn mét vuông, vả lại bên trong còn có nhiều phòng thí nghiệm và phòng tập thể dục.
Kiến thức Lục Vãn rộng.
Cô dựa theo biểu tượng mà tìm được phòng mình học, lớp 11/4.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên tới trường nên cô còn chưa được sắp xếp chỗ ngồi, cô trực tiếp đứng ngoài hành lang để chờ chủ nhiệm lớp.
Hôm nay lớp 11/4 sẽ có hai học sinh chuyển đến.
Một người là cô, một người là nữ chính của cuốn tiểu thuyết: Lâm Niệm Niệm.
Từ năm nay, trường học đã bắt đầu phát động một kế hoạch từ thiện nhằm hỗ trợ những học sinh xuất sắc có thể tới trường này học, học phí và các khoản tiền khác đều được miễn hết, còn được phát thêm phí sinh hoạt nữa.
Nhưng phải ký hợp đồng là sau khi tốt nghiệp phải trở về đây làm việc. .
Truyện Mạt ThếLâm Niệm Niệm là đối tượng đầu tiên của kế hoạch hỗ trợ này.
Chỉ là sau khi nữ chính chuyển trường thì đã xảy ra rất nhiều chuyện, cuối cùng cô nàng cũng không thể thực hiện theo hợp đồng mà trở về đây làm việc.
Ban giám hiệu suy xét đủ chuyện rồi hủy bỏ kế hoạch từ thiện đó.
Lục Vãn cũng không có cảm giác mấy với nhân vật nữ chính này.
Đối phương không phải là người xấu, song từ nhỏ cô đã được dạy dỗ theo kiểu tự mình cố gắng, không phụ thuộc vào ai, cô không thể chấp nhận nổi kiểu thánh mẫu bạch liên hoa, tuy không cố ý nhưng lại gây chuyện khắp nơi.
Dù là trai hay gái.
Nhưng những chuyện kia không liên quan tới cô.
Ở trong tiểu thuyết, bạch liên hoa được hotboy đặt trên đầu quả tim mà cưng chiều.
Nam chính kiêu ngạo, lạnh lùng, không gần nữ sắc lại cứ cảm thấy hứng thú với nữ chính.
Đương nhiên là trừ nam chính thì còn thu hút cả các kiểu nam phụ khác nhau.
Chọc cho nam chính liên tục ghen tuông, đè cô nàng lên tường hôn, bóp eo hôn, các loại vướng mắc máu chó.
Chuyện là như vậy đấy, nếu nam chính kiêu ngạo lạnh lùng kia như bị trúng cổ, chỉ mê nữ chính thì cũng chẳng cần nữ phụ như cô làm gì.
Lục Vãn chỉ muốn chuyên tâm học hành.
Học được chính là kiếm được! Học được nhiều chính là kiếm được nhiều!
Học phí mắc như vậy, là một đứa keo kiệt và mê tiền, Lục Vãn đã tính toán rất rõ ràng.