Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Cơn giận của Khương Bác Dương bùng lên: "Mẹ nó, cậu đừng có quá đáng vậy nha Lục Vãn!"

Bây giờ Khúc Sướng cũng chằng biết nên nói gì cho phải. Khả năng gây thù của cô gái này đứng hạng nhất... Lâu rồi cậu ta không thấy Bác nó tức thế.

Chắc chắn là cố tình.

Lục Vãn bị chửi nhưng mặt vẫn rất bình tĩnh, cái tên trùm trường đó thật sự ngang, bạo, kiêu, đẹp.

Nhưng, tôi, cũng, không, nuốt, nổi, cái, dáng, vẻ, đấy.

Lục Vãn đi tới trước mặt người mà mình mới chọn, tiếp tục đổ dầu vào lửa, cô nói với đối phương: "Tôi thích người như cậu á, trông thì có nội hàm, bạn học, chắc chắn thành tích của cậu không tệ."

Trần Niệm Khanh nhìn cô, khẽ gật đầu.

Mọi người vây xem: "....!"

Á đù mé?!

Trần Niệm Khanh ở trong hẻm hóng drama.

Lục Vãn mắng Khương Bác Dương xong, vừa quay đầu là bảo vừa ý một hotboy khác.

Trần Niệm Khanh gật đầu đồng ý với cách nói của Lục Vãn.

Mỗi cảnh như vậy đều là những thứ mọi người không thể tưởng tượng nổi nhưng lại xảy ra cùng một lúc!

Lục Vãn biết cái bạn này, chỉ là bây giờ không xem cậu và người Cáp Lợi từng nhắc tới là một.

Tính tình của Khương Bác Dương ngang ngược khó chơi, mọi người né gấp, sợ đắc tội cậu ta.

Lúc Trần Niệm Khanh nói, dường như không ai thích hợp với từ "trong trẻo lạnh lùng" hơn cậu cả, rất có cảm giác xa cách, cũng hiếm khi quan tâm chuyện của người khác.

Nhưng... Mọi người đều cảm thấy cậu như vậy mới đúng.

Tính cách bọn họ khác nhau, mức độ nổi tiếng của họ cũng kẻ tám lạng người nửa cân.

Lục Vãn nói tiếp: "Thật ra thành tích cũng không cần tốt lắm đâu, chỉ cần đừng như cái loa lớn mà đi rêu rao gây sự cả ngày, học chả hay cày chả biết là được."

Mọi người: "..." . Truyện Việt Nam

Cái loa lớn là nói Khương Bác Dương à? Thật sự dám nói luôn!

Nhưng coi bộ bạn học Lục Vãn không quen Trần Niệm Khanh. Người này mà "thành tích không cần tốt lắm đâu" thì mấy người khác sống sao trời?

Đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Khuôn mặt của Trần Niệm Khanh không phải kiểu chìm trong biển người, trí nhớ Lục Vãn cực tốt, hiển nhiên sẽ không quên. Chỉ là cô không nhớ tên đối phương.

Đây là thiếu niên mà lần trước cô nhặt tóc giả thì gặp được, vừa khéo bọn họ học cùng trường. Lúc ấy đối phương bị đánh thức cũng không nói gì, có thể thấy tính tình rất tốt. Dáng vẻ còn đẹp trai, tốt hơn cái biểu đồ thống kê kia nhiều.

Một người trên trời, một kẻ dưới đất.

"Cậu đừng có hối hận, Lục Vãn." Khương Bác Dương dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn Trần Niệm Khanh.

Cậu ta và Trần Niệm Khanh không tính là quá quen biết, chỉ từng nói chuyện vài câu, bình thường đều là nước sông không phạm nước giếng. Vậy nên nãy người này hùa theo gật đầu là ý gì? Trần Niệm Khanh xuất hiện ở đây rất bất thường, chẳng lẽ hai người họ biết nhau?

Khương Bác Dương không thích Lục vãn nhưng đối phương chê mình, lại nâng một thằng con trai khác lên làm cậu ta vẫn thấy cực khó chịu.

...

Hứa Yếu chống nạnh chờ ở cổng trường lâu lắm rồi.

Hôm nay cậu ta không nhìn mấy nữ sinh mặc váy, luôn chú ý vào nam sinh để tránh bỏ lỡ cô.

Ánh mắt quét một vòng, cái trường này thật sự có nhiều gái xinh.

Học sinh đi ra càng lúc càng ít, Hứa Yếu vẫn không thấy Lục Vãn, trong lòng cậu ta hơi bối rối. Lục Vãn đi rồi hay vẫn chưa ra?

Thôi, tìm người hỏi đi, không thì lần sau tới.

Hứa Yếu ngăn nữ sinh đang bước vội từ phía đối diện, mở miệng hỏi: "Bạn ơi, cho mình hỏi bạn biết Lục Vãn không?"

Nữ sinh này nhận được tin nên lập tức lao tới hít drama.

Nghe đồn không chỉ có Lục Vãn mà Khương Bác Dương và Trần Niệm Khanh cũng ở đây. Nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta kích động! May là hôm nay tan học mình cũng không về liền!

Bỏ qua một cái là không thấy cái đội hình như vậy nữa đâu.

Nữ sinh đánh giá tên HKT* tóc tím trước mặt... Trông đối phương không giống người xấu cho lắm.

*Cái đầu như HKT hồi đó á, em để tắt là HKT luôn.

Cô ta do dự bảo: "Cậu ấy ở cái hẻm đằng trước, vừa lúc tôi cũng muốn đi."

"Gì?" Hứa Yếu quay đầu quẹo ngược lại.

Không phải cái hẻm đó đang choảng nhau sao?! Cậu ta không ngờ mấy đứa ngu đánh lộn lại có Lục Vãn.

Cậu nên tới sớm! Đợi bây giờ qua thì hoa huệ cũng lạnh rồi.

Chả biết anh Vãn xử được không, có bị hành không.

Hứa Yếu nhặt một nhánh cây ven đường để làm vũ khí, khá vừa tay, cậu ta vội vàng đẩy đám người ra chuẩn bị gia nhập chiến đấu.

"Em tới giúp anh đây anh... Vãn?" Hứa Yếu nghi ngờ mình hoa mắt.

Đây là ai zậy?

Lục Vãn chưa từng nói cô có em gái sinh đôi... Vả lại bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, không thể nào nhận sai được!

Vậy sao Lục Vãn mặc váy của nữ?! Váy còn có nếp nhăn.

Lục Vãn không ngờ sẽ gặp Hứa Yếu ở đây, cô đần ra mấy giây: "Sao cậu tới đây?"

Tạm thời cô không nói cho đối phương mình là nữ, giờ bỗng dưng đụng phải, hẳn sẽ bất ngờ lắm.

Hứa Yếu câm nín vài giây, trong đầu nghĩ con mẹ nó em tới trễ rồi! Nếu không sao anh lại bị người ta làm nhục ra nông nỗi vầy! Nhục lắm luôn!

Ánh mắt cậu ta hơi đỏ: "Đại ca, là ai bắt anh mặc váy, cái lùm mé em quýnh nó chết... ưm ưm ưm."

Lục Vãn bịt miệng cậu ta lại, vừa túm Hứa Yếu về phía sau vừa nói với đám đông: "Không có gì, giải tán hết đi, về nhà làm bài đi mọi người."

Cho tới tận bây giờ, chỉ số thông mình của Hứa Yếu không làm cô ngạc nhiên và mừng rỡ, vẫn luôn phát huy rất ổn định.

Mọi người: "..."

Tình hình gì đây?

Tự dưng xuất hiện một tên HKT tóc tím không rõ lai lịch, Lục Vãn bỏ hết mọi người mà kéo cậu ta chạy?

HKT-er lại trở thành người chiến thắng vào hôm nay á?

Thấy bóng lưng của Lục Vãn biến mất ở khúc cua, Trần Niệm Khanh mới thu tầm mắt lại.

"Này, cậu biết Lục Vãn hả?" Khúc Sướng như vô tình hỏi.

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua.

Trần Niệm Khanh: "Biết."

"Trông hai người thân lắm, cậu ấy lại khen cậu như vậy." Khúc Sường cười thăm dò.

"Chuyện này không liên quan gì đến cậu." Âm thanh của Trần Niệm Khanh bình tĩnh, nói xong thì xoay người đi về phía trước, không để người ta bắt chuyện tiếp.

Khương Bác Dương cầm đầu trong ba người, trong trường không ai dám đắc tội nhưng Trần Niệm Khanh là một trong những ngoại lệ hiếm hoi.

"Hai người kia đi rồi, mày sao Bác?" Khúc Sương quay đầu hỏi người bên cạnh.

Tầm mắt Khương Bác Dương đảo quanh đám người hít drama rồi hét: "Mấy người còn chưa cút, đứng ở đây là muốn bị đập hả?"

Người vây xem 'ồ' lên rồi giải tán.

Bọn họ làm gì dám coi drama của bố thiên hạ này, Khương Bác Dương tới sau, cậu ta thật sự ngang ngược.

"Đi, nên đi về rồi." Khương Bác Dương đút một tay vào túi, bây giờ cậu ta buồn bực muốn chết.

Năm phút trước cái hẻm còn náo nhiệt bỗng yên tĩnh trở lại. Hẻm yên tĩnh nhưng có chỗ lại ầm ầm.

Dù sao hôm nay hít drama bự vậy mà không chia sẻ là niềm vui sẽ giảm phân nửa đó.

Bạn quản lý diễn đàn của trường đúng là một cái máy có năng suất làm việc cực kỳ cao. Chuyện vừa mới xảy ra được 15 phút đã có người gửi bài, cậu ta cũng public bài post đó.

Lần này không có hình, chỉ có viết chữ thuật lại.

Chủ yếu là lúc ấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hơn nữa bạn học Lục Vãn còn mạnh như vậy, ai dám bất chấp nguy hiểm chụp hình chứ.

May là người viết bài biết rõ tình hình nên dường như kể được mỗi một chi tiết khi ấy.

Vì là viết chữ nên trái lại có thêm không gian để tưởng tượng.

Sư phụ đừng mở đèn, là bần tăng: "Cái vụ gì? Aaa tao lại bỏ lỡ rồi!"

Ngã xuống ở đâu, ngồi chơi ở đó: "Tự đi gây sự rồi bị hành ngược, chị gái tát 12 cái làm hai thằng kia té xỉu cũng làm em rối bời! Đỉnh vãi!"

Đồng cỏ xanh lè: "Biu~ Thoáng cái đá người ta văng mấy mét, làn váy bay lên, thấy được bốn góc của chiếc quần hường... dbq."

Hở chút là mập: "Lục Vãn điên rồi hả? Thật sự dám nói vậy với Khương Bác Dương luôn?"

Bé thỏ con của Vãn Vãn: "Đứa con gái khác mà làm vậy thì chắc chắn tui sẽ chửi, tưởng tượng anh Vãn của tui "ọe" thì tui cười ẻ."

Ai ai ai á: "Mấy con chó mê nhan sắc đúng là không có mặt mũi, sao tao cứ thấy cậu ấy làm gì cũng đúng zậy??"

Sơn lam: "Người phụ nữ này thật sự mê người! Tui tuyên bố sau này Lục Vãn là hot... boy thứ 3 ở trường."

Lết tới đầu tường: "Đừng có lộn xộn, Lục Vãn chỉ có thể là nữ thần."

Mèo con: "Chắc chắn sau này còn vui hơn! Hy vọng Lục Vãn có thể kiên trì ở đây, đừng nghỉ học."

Mỗi ngày ngủ không tỉnh: "Bây giờ tao nhuộm tóc màu tím còn kịp không? Sao tao hâm hộ cái thằng HKT đó quá nè???"

Pháo hoa: "Tỉnh lại đê, tụi bây có nhuộm màu xanh cũng vô dụng."

Mặc dù ở trường không ai dám trêu chọc Khương Bác Dương nhưng có khá nhiều người giận mà chả dám nói gì đối với mấy hành động của cậu ta.

Rất nhiều người đó thầm khen ngợi vị chiến sĩ kia.

...

Sau khi Lục Vãn túm người đi chục mét thì buông ra.

Hứa Yếu thở như trâu, sau khi bình tĩnh lại mới hỏi: "Sao anh kéo em đi?"

Lục Vãn hơi do dự, với tình huống này, cô quyết định trực tiếp thẳng thắn, cô vỗ vỗ cái váy của mình: "Thật ra thì tôi là nữ, ừ, cậu thấy rồi đó."

Hứa Yếu: "Anh... Tâm lý của anh có vấn đề hả? Anh khám bác sĩ chưa?"

"Không tin?"

Hứa Yếu: "Còn không phải tào lao chắc? Nói thật, mẹ nó em còn giống gái hơn anh á."

"..."

Cậu cứ như vậy là cuộc trò chuyện sẽ chấm dứt đấy.

Lục Vãn quay đầu đi.

Hứa Yếu xốc lại tinh thần rồi đuổi theo. Cậu ta muộn màng phản ứng kịp, hình như sai lắm luôn, dù sao cái đám người vây xem cũng rất bình tĩnh.

Gương mặt Hứa Yếu tràn đầy khiếp sợ:"Anh thật sự là con gái hả?"

Lục Vãn:"Dạ anh hai! Tôi từng nói rồi mà! Cần tôi lấy giấy khám sức khỏe ra cho cậu xem không?"

Hứa Yếu hoàn toàn bối rối, cậu ta đần vài giây, lúc này mới hỏi tiếp: "Không cần, nhưng lúc trước sao anh không nói với em?"

Lục Vãn bình tĩnh đáp: "Nếu cậu phát hiện trước thì tôi sẽ nói cho cậu."

Hứa Yếu: "...!"

Không được không được, cậu ta còn phải nghĩ tiếp.

Bây giờ cậu ta cảm thấy toàn bộ sự hiểu biết và tam quan đều chấn động. Lục Vãn là nữ? Anh ấy là một cô gái? Lâu thế mà mình chả biết cái đếch gì luôn?

Lục Vãn giả làm con trai rất thành công, từ nhỏ cô đã như vậy, hơn nữa con gái trổ mã sớm hơn con trai, cô còn cao hơn đám con trai cùng lứa một khúc thì càng dễ lừa ác.

Bình thường Lục Vãn uống nước ở trường cực ít, vậy thì có thể giảm bớt số lần vào nhà vệ sinh nam. Nếu nhất định phải đi, cô sẽ cố gắng canh thời gian, lúc chuông vào học reo là đi, khi đó cơ bản là không có ai trong nhà wc.

Đầu óc Hứa Yếu toàn là bão táp mưa sa.

Giống gái chỗ nào! Dù bây giờ mặc váy... trông khá giống.

Trong đầu cậu ta thoáng qua vô vàn ký ức hai người ở cạnh nhau.

Trước kia, buổi tối Lục Vãn đến quán đồ nướng làm, cuối tuần thì chơi game. Nhà Hứa Yếu có máy tính, wifi cũng nhanh, mỗi tuần Lục Vãn đều quay về mượn dùng, sẵn tiện giúp cậu ta sửa đồ điện coi như thù lao.

Hứa Yếu chỉ biết thay bóng đèn thôi, cậu ta ở một mình, cống thoát nước ở nhà mà bị nghẹt, chỗ nào hư hỏng đều do Lục Vãn sửa tất.

Lục Vãn sẽ sửa theo sách hướng dẫn, vô cùng thần kỳ.

Kỹ thuật chơi game của cô cũng tạm, không tính là quá giỏi.

Chủ yếu là thái độ phục vụ tốt, mấy năm qua cái game này cực hot trên mạng, Lục Vãn làm ăn rất khá.

Sau đó cô tìm được một con đường, cày thuê rất được ưa chuộng, để có nhiều tiền hơn, đôi khi Lục Vãn sẽ cố ý bóp giọng, giả vờ thành những cô em. Khi ấy những người khác cũng bị lừa, thế mà Hứa Yếu... Khá đã cái nư.

Bây giờ nhớ lại thì cô vốn là nữ mà!

Thỉnh thoảng Lục Vãn sẽ tìm cậu để mượn tiền xoay sở, có tiền sẽ trả lại.

Thật ra Hứa Yếu cảm thấy không cần trả cũng được, đứa bạn khác của cậu ta mượn cũng không trả, vả lại chuyện này cũng không có gì, nhưng Lục Vãn đều trả lại cho cậu.

Một tháng trước, Lục Vãn còn đang ở nhà cậu ta để cày thuê giúp người khác, quan trọng là... Hôm đó Hứa Yếu còn kêu thêm hai thằng bạn tới nhà.

Ba người bọn cậu tìm một bộ phim sếc xem. Lục Vãn chơi game ngay bên cạnh, chả bị ảnh hưởng chút nào.

Sau đó họ nói đùa anh Vãn thật sự không phải đàn ông, vậy mà hoàn toàn thờ ơ.

Lục Vãn cười lạnh bảo tụi bây không biết xấu hổ còn nói anh. Phút thứ 18 đến 30 y chang phút 40 tới phút 52, bộ coi mấy cảnh lặp lại vui lắm à? Chưa kể nhìn kiểu nào cũng biết là ghép, tần suất của động tác gần như là y hệt, chỗ nào cũng giả trân. Kỹ xảo thì tệ, rốt cuộc là đứa nào ngu.

Sau đó ba người... đều im re.

Học sinh chuyên 13 môn thật đáng sợ, bọn họ không tài nào đớp lại nổi, chỉ có thể thừa nhận mình ngu.

Hứa Yếu nhớ tới hôm đó thì cảm thấy luống cuống.

Cô lại là con gái á!

Hèn chi tới tận bây giờ vẫn chưa từng "so ciu".

Trước khi Lục Vãn đi, cậu ta còn nghĩ đối phương không được nên đưa một chai rượu Thập Toàn Đại Bổ.

Coi như hình tượng của Hứa Yếu sụp đổi hết rồi.

Hứa Yếu nhìn người bên cạnh mình, hơi căng thẳng và thấp thỏm, lại mắc cỡ hỏi: "... Vậy bây giờ anh thích ngực lớn hay cơ ngực lớn?"

Lục Vãn: "Ai nói tôi thích ngực lớn."

Bản chất của con người là tự mâu thuẫn, đôi lúc cô thấy bình thường như vậy rất tốt, có khi lại thấy lo. Bởi thế lâu lâu cô đi ngắm con gái có body đẹp.

"Khỏi cần người khác nói! Hồi đó anh thường xuyên nhìn chằm chằm con gái có ngực to đó."

Quan trọng là lúc Lục Vãn nhìn, mấy cô gái đó còn không nghĩ cô đang ghẹo gái, trái lại còn cười với cô nữa.

Người nào gan thì tới xin số điện thoại...

Phụ nữ đúng là sinh vật nhìn mặt.

Lục Vãn hơi im, cô vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại reo.

Là ba cô gọi tới hỏi sao chưa về nhà. Nhà có khách tới, bác cả cố gắng kinh doanh của cô từ Mỹ về thăm cô.

Đang chờ cô về.

Lục Vãn cúp điện thoại rồi quay đầu bảo với người bên cạnh: "Cậu đừng nói bậy, bây giờ tôi có chuyện phải về nhà, cậu tới đây một mình à? Nếu hôm nay không có gì bàn nữa thì mai liên lạc ha."

Hứa Yếu chọt chọt hai đầu ngón tay vào nhau, cúi đầu nhỏ giọng bảo: "À ừm, em không đi."

Lúc đầu biết Lục Vãn là nữ thì cậu ta rất khiếp sợ, song bây giờ thì vui vẻ.

Lục Vãn nhíu mày, thằng này bị gì vậy? Thôi, Hứa Yếu cố ý đến tìm mình, nhịn nó chút.

"Được rồi, mai gặp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play