*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.Hai bên sân trường trồng loại cây nhãn lâu năm, tán lá màu xanh cánh trả xòe ra như chiếc ô, thân cây to và thẳng tắp, hơi nóng bao trùm cả tiếng ve.
Hôm nay là kỳ thi giữa kỳ của trường.
Khoảnh khắc Lục Vãn mở mắt ra, con ngươi co rụt lại, cô đảo mắt xung quanh, mọi người vẫn đang vùi đầu vào bài thi.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Cô đã làm xong bài thi toán nãy giờ, giáo viên không cho nộp bài sớm, Lục Vãn dứt khoát nằm lên bàn rồi đánh một giấc.
Bây giờ cách lúc cô vừa xem thời gian chỉ mới trôi qua mười lăm phút.
Thật sự là mơ.
Cô mơ thấy mình không ngừng rơi xuống, loại cảm giác mất trọng lượng đó giống như nước đá xối vào phổi, như bị xé toạc lồng ngực.
Gần đây Lục Vãn đã mơ thấy một giấc mộng vô số lần, nhảy lầu cũng mấy chục lần.
Lục Vãn mơ thấy thế giới mà hiện tại cô đang sống thật ra là cuốn tiểu thuyết Mary Sue thể loại thanh xuân vườn trường tên "Hotboy bá đạo: Tình yêu tàn nhẫn".
Cô là nhân vật phản diện, nữ phụ độc ác.
Nên biết là để trở thành một nữ phụ độc ác thì chắc chắn phải có một hành trình tâm lý gập ghềnh, vì để giai đoạn sau thêm phần kịch tính nên điên cuồng ghen ghét nữ chính... Rồi đi làm nền cho cô ta.
Ba mẹ của Lục Vãn, nói đúng hơn là ba mẹ nuôi cực kì trọng nam khinh nữ.
Đáng tiếc hai vợ chồng chỉ có một cô con gái, chả có chỗ để phát huy cái tư tưởng này.
Dù sao vẫn là bỏ tiền mua con gái.
Họ không sinh đẻ được, mười lăm năm trước dự định chi một số tiền để mua con trai.
Khi đó tên buôn người cho hai vợ chồng xem hàng, chính xác là con trai, đến khi về nhà mới nhận ra không phải là đứa trẻ lúc nãy.
Trên đường đi, đối phương đã đổi lại, bọn họ bị lừa! Mà tên buôn người ấy biến mất ở biển người, ba mẹ cô chỉ có thể cắn răng cam chịu số phận, nuôi cô để bù vào số tiền bỏ ra.
Cô không biết mẹ nuôi muốn bù đắp hối tiếc của chính bà hay lấy lòng người đàn ông mà kiên quyết nuôi cô như con trai.
Từ bé tới giờ, giới tính trên hộ khẩu của Lục Vãn đều là "Nam", có lẽ lúc đó quản lý hộ khẩu chưa chặt chẽ hoặc bọn họ móc nối quan hệ.
Nhưng cũng may, đối với cô thì chuyện giả nam không khó.
Mười mấy năm qua, Lục Vãn diễn rất thành công, thậm chí cảm thấy làm đàn ông rất tốt, có tác dụng bớt đi nhiều phiền phức, ví dụ như xác suất gặp phải biến thái vô cùng thấp.
Tuổi thơ của Lục Vãn là bị con sâu rượu cầm chổi rượt theo chạy tán loạn trong nhà, người đi đường thường xuyên nhắc cô rằng sau lưng có dấu giày.
Trước khi cắp sách tới trường, Lục Vãn nghĩ rằng bạn nhỏ nào cũng như thế, sau đó cô phát hiện hoàn toàn không phải vậy.
Ba của những bạn nhỏ khác sẽ không say rượu chửi người, những bạn nhỏ khác sẽ không bị đánh khi muốn ăn thứ gì đó vì mình đói.
Nếu đã thế... Lục Vãn không chịu trận nữa.
Cô bắt đầu chống lại, nhanh chóng thăng cấp trở thành đánh nhau với con sâu rượu kia.
Ở cuộc chiến không hồi kết này, cả hai bên đều bị thương.
Lục Vãn tích lũy được nhiều kinh nghiệm thực chiến, cô vừa có kỹ thuật vừa gan lì, mới tiểu học đã quánh lộn với đứa trẻ lớn hơn mình hai tuổi, không phân biệt giống loài, còn chửi chó nữa cơ.
Là một hỗn thế ma vương có thể khiến cả con chó cũng cúi đầu nhận thua.
Lớn thêm một chút, vào năm cấp hai, Lục Vãn đã nổi tiếng bằng tài năng tuyệt vời: "Dám cầm giày xoa bóp toàn thân cho ông già nhà mình."
Hàng xóm láng giềng thường xuyên bùi ngùi, nếu không phải thằng nhóc nhà họ Lục thích học hành thì sau này sẽ biến thành một thằng cô hồn sống, có sẵn ghế dự bị trong tù!
Nói đến ưu điểm của Lục Vãn khiến người ta khen lấy khen để, đó chính là cô học siêu giỏi.
Đánh nhau và chả biết xấu hổ hạng nhất nhưng mỗi lần thi cũng là hạng nhất.
Từ nhỏ cô đi học đã không phải bỏ ra một xu nào, lên cấp ba vẫn được miễn học phí, mỗi học kỳ có mấy ngàn tiền thưởng nữa, còn có thể kiếm thêm chút đỉnh.
Nếu không như thế thì cô sẽ không được đến trường.
Con sâu rượu kia chẳng muốn bỏ tiền cho cô đi học, mười năm qua ông ta cũng chưa bao giờ làm việc, thu nhập ở nhà đều dựa vào phụ nữ chèo chống.
Mẹ nuôi của Lục Vãn là một người phụ nữ trầm lặng, ngậm bồ hòn làm ngọt. Bà dựng một quầy bán bánh kếp ở ngã tư, thức khuya dậy sớm.
Công việc buôn bán nhỏ vẫn thu vào được kha khá, song số tiền đó lại bị con sâu rượu vơ vét đi uống rượu và đánh bạc.
Mỗi lần lấy tiền đều kèm theo mắng nhiếc với tay đấm chân đạp, khiến nhà cửa gà bay chó sủa.
Hồi đấy Lục Vãn thường nghĩ, nếu cuộc sống cứ trôi qua như thế, không biết con sâu rượu kia giết cô trước hay là cô giết ông ta trước.
Cũng may là ông trời đối xử không quá tệ với cô, ông ta chết trước.
Năm cô học cấp hai, người đàn ông đó bị ngộ độc rượu, không cứu được.
Sau bao nhiêu năm đấu đá nhau, con sâu rượu chết, tinh thần của mẹ nuôi cũng sụp đổ. Kéo dài mấy năm rồi qua đời vào ba tháng trước.
Kể từ khi mẹ nuôi mất, Lục Vãn bắt đầu mơ thấy mấy giấc mộng hoang đường vô lý.
Dù sao vẫn là mơ, Lục Vãn không quan tâm lắm. Cho đến ba ngày trước... Một người đàn ông tìm tới cửa.
Đối phương tự xưng là ông ngoại cô cử đến, nói cô là cháu gái ngoại của nhà họ Triệu đã mất tích nhiều năm về trước, muốn đưa cô về.
Lúc này Lục Vãn mới biết té ra ba mẹ ruột mình là người khác!
Lục Vãn nhớ tới nội dung cuốn tiểu thuyết vườn trường máu chó kia.
Nữ chính là một cái Bug trong trường quý tộc, dù xuất thân nghèo khó nhưng tính cách của cô ta hoàn toàn hấp dẫn người khác, cô ta không hành động theo lẽ thường, phong cách đấy làm vô số đàn ông chất lượng tốt đổ rầm rầm.
Tuy liên tục bị các loại tiểu thư nhà giàu diêm dúa lòe loẹt và ngu si gạt chân song nhờ vào hào quang bling bling của nhân vật chính, cô ta trở nên không ai địch nổi ở mọi mặt.
Lục Vãn là bia đỡ đạn lại dám giành đàn ông với nữ chính, kết quả còn thảm hơn chữ thảm.
Cô là người xúc tiến cốt truyện, liên tiếp soi mói nữ chính, bày mưu tính kế, không những thất bại mà còn phản tác dụng, giúp tình cảm của nữ chính và đám đàn ông càng phát triển hơn.
Sau khi phát huy đủ tác dụng của mình, cô mất sạch danh dự rồi vô tình nghiện ma túy.
Cuối cùng nhẹ nhàng nhảy một phát từ tòa cao ốc xuống, thành công kết thúc sự nghiệp bia đỡ đạn.
Lục Vãn: "..."
Mẹ nó cái nội dung cuốn truyện này ác vãi!
Mỗi ngày nam nữ chính thương nhau lắm cắn nhau đau, ngược tới ngược lui, vẫn đi học được hả?
Đều học cấp ba nhưng ngày nào cô cũng đến lớp, làm bài tập, đi làm thêm, cuộc sống chỉ có ba điểm tới lui... Y như một bức tranh khô khan vô vị.
Không đấu lại, chẳng lẽ cô không trốn được chắc?
Cô cũng chả muốn đối nghịch với cô ta, lấy sự ác độc và thiểu năng của mình để làm nổi bật nữ chính tốt bụng, hiền lành.
Nữ chính thích gây hấn, nam chính thì chảnh chó và làm màu.
Bé thỏ mặc sức cho người ta bắt nạt... Đủ loại như ấn lên tường hôn, nắm eo hôn, hôn kiểu cá*, tự do phát triển CP. Có liên quan gì tới cô đâu!
*Hôn kiểu cá: Lục Vãn chỉ toàn tâm toàn ý muốn đi học, thi đậu Đại học, mọi người đều nước sông không phạm nước giếng.
...
Lục Vãn ra ngoài cổng trường, từ xa đã nhìn thấy tiệm nước của mấy học sinh ở bên kia.
Còn chưa đi tới lề đường thì một chiếc xe đã dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính hạ xuống, tài xế là người đã gặp cô vào ngày hôm kia.
Trương Vệ Đông đã đến huyện Ninh ba ngày rồi, gã được người nhà họ Triệu nhờ vả để mang cháu ngoại thất lạc ở ngoài trở về.
Nói thế nào nhỉ, lần đầu tiên thấy Lục Vãn, gã vô cùng thất vọng, đúng là hoàn cảnh xấu sẽ ảnh hưởng tới một người vô cùng nghiêm trọng!
Đừng bảo là tiểu thư nhà giàu, ngay cả con gái cũng không giống.
Thật sự quá kỳ lạ, cháu ngoại của nhà họ Triệu lại bị nuôi như thằng nhóc suốt mười mấy năm?
Lúc ấy Trương Vệ Đông thầm lẩm bẩm, không biết có thói xấu gì trong người không...
Dù sao có nhận về đi chăng nữa thì đời này cũng xem như bị hủy rồi.
Trái lại, đối phương nhanh chóng tiếp thu lời giải thích của gã, không có biểu hiện quá bất giờ.
Trương Vệ Đông cảm thấy chuyện này cũng bình thường, từ đó đến giờ trải qua cuộc sống khổ sở, bất thình lình bay lên cành cây trở thành tiểu thư nhà giàu, giống như trúng độc đắc, vui vẻ còn không kịp, ai mà từ chối cho được!
Người nhà họ Triệu đã dặn dò, vì để tránh gây thêm rắc rối, muốn gã mang người về càng sớm càng tốt, kẻo lại có biến.
Nhưng cái vị này thì không nhé, nói rằng cái gì cũng phải đến nơi đến chốn, ít nhất là đợi thi giữa kỳ xong rồi mới đi.
Trương Vệ Đông phí hết hai ngày, hôm nay gã cực kỳ tức giận, chừng này còn không chịu về, ra vẻ cô chủ sao.
Cô cũng xứng? Cùng lắm là gặp may, không biết điều chút nào hết.
Gã không có nhiều thời gian rãnh rỗi. Sự mất kiên nhẫn của Trương Vệ Đông thể hiện qua mấy lời gã nói: "Nếu thi xong rồi thì bây giờ đi được chưa?"
Lục Vãn giật mình: "Bây giờ? Bây giờ mới buổi chiều, ngày mai đi, tôi còn có việc, cũng chưa sắp xếp hành lý."
"Còn có việc? Cô có biết nhà họ Triệu tượng trưng cho cái gì không? Cô không cần đem theo mấy thứ đồ rách kia, chờ về đến nhà mua cái mới là được, không ai thiếu chút tiền đó hết, loại keo kiệt như cô đúng là không lên được mặt bàn."
Người nhà họ Triệu cứ giục miết, trong lòng Trương Vệ Đông nóng nảy, nói chuyện cũng không khách sáo nữa.
Đầu óc của cô có vấn đề à, đón đi hưởng phúc mà còn lằng nhằng.
Hứa Yếu đợi cả buổi vẫn không thấy Lục Vãn đến, vì vậy cậu ta cau mày vòng lại xem thế nào.
Vừa lúc nghe được câu này.
Cậu biết Lục Vãn tìm được ba mẹ ruột, mới trôi qua khoảng hai hôm thì đã xuất hiện cái thái độ quần què này?
Hứa Yếu cáu kỉnh, cậu tiến tới, đá một phát vào cửa xe: "Mẹ nó mày đang nói gì đó? Có ngon mày lặp lại lần nữa coi?"
Cậu ta dùng hết sức nên ngay chỗ cửa xe hơi lõm xuống.
Trương Vệ Đông sắp nổi điên, song trước mặt là một chàng trai cao to khỏe mạnh, nhuộm tóc màu bạc... Thoạt nhìn không dễ đối phó.
Gã thấy cái điệu bộ ấy là biết mình không đánh lại người ta.
Trương Vệ Đông quay đầu, tức giận nhìn Lục Vãn nói: "Bình thường cô qua lại với mấy người thế này hả? Đây là cô tự mình chìm đắm trong trụy lạc! Cái vùng khỉ ho cò gáy đúng là sinh ra dân quèn."
Lục Vãn cảm thấy chả hiểu gì sất.
Tuy huyện Ninh không được xem là thành phố lớn nhưng chắc chắn nó chả liên quan gì tới mấy chữ "Khỉ ho cò gáy", dù nằm ở vùng núi song non xanh nước biếc, khoáng sản dưới đất vô cùng dồi dào, có một số loại mỏ rất giàu trữ lượng và có khả năng phát triển kinh tế.
Cô không muốn gây chuyện nhưng cũng không chịu nổi việc bị người khác dạy dỗ, lạnh giọng trả lời: "Anh không chờ được thì bây giờ về trước đi, cho tôi địa chỉ rồi tôi sẽ đi xe lửa."
Trương Vệ Đông gần như nổ tung. Đi xe lửa? Đầu óc cô có bệnh hả?
Gã muốn túm cổ áo đối phương để cô tỉnh táo một chút song bên cạnh lại có thiếu niên tóc bạc mặt mày tàn bạo không dễ đụng vào, bản thân gã không muốn so đo với côn đồ.
Trương Vệ Đông tức giận bỏ lại một câu "Lười nói chuyện với cô" rồi đùng đùng rời khỏi.
Haha, đồ quê mùa không có mắt nhìn, về sau chả biết gây nên bao nhiêu trò hề khiến người khác cười nhạo đây, gã sẽ chờ xem.
Vị khách không mời mà tới đã đi, Lục Vãn xoay đầu nói: "Đi thôi, hôm nay tôi mời, đến tiệm thịt nướng tôi hay làm thêm đi."
"Thằng chả nói vậy mà anh còn có tâm trạng ăn hả?"
Lục Vãn: "Tôi cố ý kêu ông chủ chừa lại hàng ngon, trên người con bò chỉ có một cái thôi đấy."
Hứa Yếu đang giận ngu người, trong phút chốc bị thu hút sự chú ý: "Bím bò*? Anh định ăn gì bổ nấy à?"
*Bím bò: là bộ phận sinh dục của bò đực á.Lục Vãn: "Cút! Lưỡi bò! Lưỡi bò nướng!"
"... Ò."
Hứa Yếu nhún vai, không thể trách cậu hiểu sai ý được. Lục Vãn không bao giờ tham gia mấy hoạt động "so ciu", hơn nữa mỗi lần đi vệ sinh đều mình ên.
Ngay cả cậu ta cũng chưa thấy nữa! Nên là... Có phải cái ứa ừa ưa của Lục Vãn bị bệnh kín không, thứ đồ chơi đó không dùng được hở?
Nhưng việc này liên quan tới mặt mũi đàn ông, dù Hứa Yếu tò mò cũng không hỏi nhiều hay vạch trần khuyết điểm của anh em tốt.
Cả bọn tới tiệm thịt nướng.
Hôm nay là cuối tuần nên phố ăn vặt đông nghịt người.
Lục Vãn chọn một chỗ ven đường rồi ngồi xuống, tầm nhìn bên ngoài khá tốt. Vì thời tiết nóng nực nên mấy cô gái mặc quần áo mát mẻ đã tạo thành phong cảnh bổ mắt, cảnh đẹp ý vui.
Hứa Yếu đưa mắt theo hướng của Lục Vãn, cô đang nhìn một cô gái xinh đẹp vừa lướt qua, cậu mở miệng trêu ghẹo: "Anh đang thèm khát cơ thể người khác."
Lục Vãn: "Cút cho tôi!"
Cô không thèm khát cơ thể người ta, cô thèm khát cái đầm của người ta.
Hứa Yếu nhấp môi, cậu biết Lục Vãn thích ngắm gái đẹp nhưng cũng chỉ dừng lại ở ngắm mà thôi.
Dù sao từ nhỏ Lục Vãn đã được con gái theo đuổi, mấy nữ sinh là bạn của Hứa Yếu đều hỏi: "Bạn của cậu, cái người mà có bề ngoài đẹp đẹp ấy, tên gì vậy?"
Song Hứa Yếu chưa bao giờ thấy Lục Vãn có bạn gái.
Nói một cách công bằng thì dáng vẻ Lục Vãn thật sự rất đẹp trai.
Sống mũi cao thẳng, khuôn mày đầy đặn, sườn mặt góc cạnh, giảm đi nét xinh đẹp, lại nhiều hơn phần khí thế hiên ngang và anh tuấn.
Đẹp nhưng không ẻo lả.
Dáng người đẹp nên mặc gì cũng đẹp, hôm nay Lục Vãn mặc một cái áo ba lỗ được mua ở vỉa hè ở bên trong, bên ngoài khoác sơ mi cũng rất rẻ, quần jean màu xanh nhạt đã xài mấy năm, giặt tới mức hơi trắng.
Bề ngoài Lục Vãn sạch sẽ, đồ rẻ tiền ở trên người cũng chả đè được khí chất xuất sắc của cô.
Hứa Yếu hỏi: "Thằng mắm kia đáng tin không? Anh đừng trách em nói chuyện dzu dziên, nhiều năm không gặp, ba mẹ anh không đến đón anh mà kêu cái thứ đó tới, em sợ không ổn đâu."
Lục Vãn uống một ngụm nước, chậm rãi nói: "Nếu đã tìm thấy thì tôi vẫn phải đi xem thế nào đã."
Hứa Yếu cau mày: "Ừm, vậy nếu lúc đó có vấn đề gì thì anh trở về là được."
"Đúng vậy, không thoải mái thì không bằng về đây."
"Thành tích anh tốt như thế, chắc chắn trường học sẽ chào đón."
Lục Vãn gật đầu, dù bình thường đám người này không đàng hoàng nhưng vẫn là lũ bạn chí cốt của cô.
Ai mà đoán được trong một đêm, từ một kẻ sứt đầu mẻ trán vì kiếm tiền, cô đã trở thành tiểu thư nhà giàu lưu lạc bên ngoài chứ?
Trong lòng Lục Vãn tính toán, cô không thể cứ giả trai miết được.
Sau khi mẹ nuôi qua đời, cô muốn sửa lại giới tính nhưng còn chưa kịp bắt tay vào, đầu tiên là vì cái giấc mơ quái dị kia. Thứ hai là... Cô không biết mọi người xung quanh sẽ phản ứng ra sao.
Lần này được ba mẹ ruột nhận về, ít nhất là có thể suôn sẻ trở lại làm con gái, cũng không khiến người bên cạnh cảm thấy kỳ quặc.
Lùi mười ngàn bước mà nói, chắc là mấy người đó sẽ không cấm cô đi học đâu.
Một năm nữa là cô thi Đại học, nếu sống chung với nhau không thoải mái, cùng lắm sau này tránh xa thôi.
Cô thi đậu Đại học rồi chọn một chuyên ngành có triển vọng tốt.
Chẳng sợ không nuôi được bản thân.
Lục Vãn về nhà đã là mười giờ rưỡi tối, mấy cửa hàng ven đường đều đóng cửa hết.
Ở cuối đường có một cửa hàng mới mở, trước cửa treo khá nhiều lẵng hoa, lúc Lục Vãn đi ngang qua, cô rút một bông cẩm chướng màu vàng rồi cài lên vành tai.
Xem cửa kính như gương, tự ngắm bản thân, còn xoay một vòng.
Nếu làm con gái, chắc là cô không xấu lắm đâu nhỉ.
Lúc này đèn đường cũng đã tắt, ánh đèn của biển quảng cáo rọi sáng bốn phía.
Chỉ là đường dây biển quảng cáo không tốt lắm, nhấp nháy nhấp nháy, khi sáng khi tối.
Lục Vãn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quảng cáo.
Người này... Là bạn trai công cộng của nữ sinh lớp bọn cô, mấy cô gái thường xuyên tán dóc về anh ta, cái gì mà mua tạp chí, đại diện thương hiệu, cả ngày đều ngũ mê tam đạo*.
*Ngôn ngữ Phật giáo. Ngũ mê là nguyên nhân, tam đạo là kết quả. Ngũ mê gồm: Tiền tài, danh vọng, tình dục, ăn, ngủ. Tam đạo gồm: địa ngục, ma đói và súc vật. Nhắc nhiều tới mức Lục Vãn cũng nhớ.
Lục Bất Du trẻ tuổi đã nổi tiếng, trở về nước để ra mắt, đóng bộ phim truyền hình đầu tiên thì lập tức trở thành lưu lượng, làm đâu chắc đấy, bây giờ không chỉ là lưu lượng hàng đầu mà còn nhận nhiều giải thưởng trong giới, hai năm liên tiếp được mời làm khách quý để biểu diễn cho Đêm hội Mùa xuân.
Xem ra anh ta thật sự rất nổi tiếng, ngay cả loại huyện nhỏ như bọn họ cũng treo biển quảng cáo.
Chưa kể đến dưới bầu không khí và ánh sáng như phim kinh dị thế này mà khuôn mặt của người anh em đó lại không mảy may sứt mẻ gì.
Môi hồng răng trắng, bề ngoài không tệ, hèn chi nhân khí cao đến thế.
Lục Vãn thu lại tầm mắt, cúi đầu đi về phía trước.
Cô không phát hiện có một người đàn ông trẻ tuổi đứng khuất trong bóng tối, nơi mà đèn quảng cáo không chiếu tới được.
Anh ta mím môi, nhìn chòng chọc cô.
Khuôn mặt của người đàn ông giống hệt với người mẫu trên biển quảng cáo.
...
Trà: Ban đầu mạch truyện có thể sẽ hơi khó hiểu, mọi người đọc kỹ chút nhe.