*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Hạ Hạ.Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.Lục Bất Du đi tới, anh giơ tay điều chỉnh thành nước ấm, sau đó quay đầu hỏi: "Trợn mắt nhìn anh làm gì? Định giữ quả trứng trên đầu để mai ăn sáng à?"
Căn phòng này rất rộng, còn có cả ghế sô pha để tiếp khách, anh bước ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống một cách thoải mái.
Lục Vãn hít một hơi thật sâu, mất hai giây để bình tĩnh, quyết định đi gội đầu trước cho sạch sẽ. Cô nhanh chóng xả tóc rồi lại sấy tóc. Sau đó vọt khỏi phòng tắm, thấy tên khốn kia đang chơi với con rùa của cô.
Lục Bất Du ngẩng đầu, nghĩ đến cảnh vừa rồi lại không khỏi tức cười, bèn hỏi: "Lúc trước trường em dạy Cát kịch* sao? Nửa đêm làm anh cười tỉnh cả ngủ."
*Cát kịch:Lục Vãn: "..."
Anh mới mắc cười đấy, cả nhà anh đều mắc cười.
Nói xong thì cô mới nhận ra là nói thế không ổn lắm, chửi cái tên kia cũng thôi đi, sao cô lại tự kéo mình vào cái hố đó.
Lục Vãn bước tới rồi đặt con rùa lên bàn, đã giễu cợt cô mà còn nghịch thú cưng của cô!
Đồ quỷ đáng ghét!
Lục Vãn: "Tên kia! Xóa mấy tấm hình lúc nãy ngay cho tôi!"
Bây giờ cô cũng đã đoán được người này là ai, họ Lục, xuất hiện ở đây vào lúc này.
Xu cà na ghê, sao cô lại gặp phải người anh trai như thế chứ.
Đã không nhận cô thì thôi đi, còn vừa thấy mặt đã chụp hình cô lúc cô đang chật vật xấu xí.
Lục Bất Du dỗ dành: "Anh sẽ xóa mà, đừng giận, giận lên sẽ như con cá nóc bị phồng đấy."
Lục Vãn: "..."
Cá nóc đã đủ gợi tả, còn thêm chữ "phồng" chi?
Lục Vãn thay mặt mọi người tuyên bố, sau hôm nay sẽ không còn quan hệ anh em gì nữa, chỉ là hai người xa lạ cùng cha cùng mẹ thôi!
"Xóa rồi này." Lục Bất Du giơ điện thoại lên.
Lục Vãn cau mày, duỗi tay ra: "Đưa tôi xem, tôi không tin anh!"
"Anh xóa thật ròi, chẳng lẽ anh còn lừa em sao." Anh ném điện thoại qua: "Em xem đi."
Lục Vãn lật bảy tám bức hình, tất cả đều là ảnh chụp tự sướng của cái người tự luyến này, chắc chắn hình đã bị xóa.
Coi như người này thức thời, nếu không cô sẽ dùng sức mạnh lấy lại bằng chứng tội phạm!
Lục Vãn lướt điện thoại về lúc trước một chút thì thấy một bức ảnh tập thể, cô chợt dừng lại.
Người đàn ông và người phụ nữ trong bức ảnh này là ba mẹ cô sao?
Người đàn ông mặc áo sơ mi, ánh mắt sáng ngời, gầy gò, trông như một chàng học thuật gia đẹp trai.
Ông ôm lấy một người phụ nữ đang nhếch môi, bà vừa lạnh lùng lại trí tuệ, khiến cho người khác có loại cảm giác phải kính trọng bà.
Đôi vợ chồng này chẳng giống người đã hơn bốn mươi tuổi chút nào, cũng không có cảm giác mệt mỏi và chán chường mà tuổi tác mang đến.
Lục Bất Du cũng đoán được đối phương đang xem bức ảnh kia, cười nói: "Thế nào? Có phải phát hiện mình là người xấu nhất trong nhà không?"
Lục Vãn: "..."
Cực kỳ tức á, nhưng không có cách nào phản bác.
Nhìn hình thì cô giống ba hơn một tí, song ba đẹp hơn cô nhiều.
Về phần Lục Bất Du, dường như anh đã hưởng hết gen trội của ba mẹ, tuy cuối cùng cũng chả giống ai.
Anh có thể trổ hết tài năng ở trong cái vòng giải trí có một đống người đẹp thì hiển nhiên khỏi cần bàn tới gương mặt.
Lục Vãn ném điện thoại để trả cho anh, mất tự nhiên nói: "Anh đi được rồi đấy."
Cút nhanh một chút!
Lục Bất Du: "Wechat với số điện thoại là số mấy, để anh lưu lại."
Lục Vãn: "Không nói cho anh."
"Anh cũng xóa hình rồi, sao em còn tức giận thế? Nếu không anh tặng cho em một món quà, em muốn gì?"
Lục Bất Du nghĩ ngợi, con gái đều thích túi xách, năm ngoái anh còn thưởng cho mỗi nhân viên trong phòng làm việc một cái túi LV, phản hồi rất tốt.
Lục Bất Du không ký hợp đồng với công ty quản lý nào, anh có phòng làm việc riêng, một đoàn đội ba mươi người chuyên giải quyết công việc của anh.
Mấy năm nay anh bề bộn công tác, công việc vô số kể.
Lục Vãn đang định gói người này lại rồi đá ra ngoài nhưng nếu đối phương đã thật lòng sám hối và biết lỗi... Thì cô cũng có thể miễn cưỡng đồng ý.
"Vậy anh tặng tôi một bộ tóc giả đi."
Lục Bất Du nghi ngờ mình nghe nhầm, anh ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy cũng vừa khéo, trong nhà có một bộ tóc giả hơi dài."
"Là cái loại dài hơn tóc tôi ý."
"Chính là loại tóc của nữ sinh."
"Đù, không ngờ bên trong anh lại biến thái tới vậy?"
"Đừng có nói linh tinh." Lục Bất Du cầm bộ tóc giả trong phòng thay đồ ra.
"Mấy thứ này là đạo cụ quay phim, chả biết sao trợ lý của anh lại đem nó về, mà anh cũng không dùng được, cho em đấy."
Lục Vãn đã từng thấy Lục Bất Du đội bộ tóc giả này.
Ở trên bàn làm việc của giáo viên âm nhạc có treo một tấm poster.
Rất nhiều nghệ sĩ nam sẽ tạo hình giả gái, Lục Bất Du còn được đánh giá là "Người giả gái đỉnh cao" nữa.
Nhưng đẹp có ích gì, tính cách tệ như vậy!
Bộ tóc giả này dài đến ngực, Lục Vạn giơ tay sờ thử, cực kỳ mềm mại, nhìn là biết mắc tiền!
Cô cảm thấy khá ư là hài lòng.
Lục Bất Du cười: "Không phải nên cảm ơn anh hai em sao?"
Lục Vãn: "Ngủ ngon, anh đi được rồi đó."
Cuối cùng, dù thế nào thì hai người vẫn add Wechat của nhau.
Lục Bất Du đứng dậy, nghĩ ngợi hỏi: "À, đã hẹn khám sức khỏe cho em trước rồi, do giới tính của em bị nhập sai nên cần phải có chứng minh thư mới đổi được. Muốn anh đi chung với em không?"
Lục Vãn: "Không cần, anh nói địa chỉ với quy trình cho tôi là được, tôi tự đi."
Không muốn ở chung với người này chút nào.
"Vậy thôi, à, chắc tối mai ba mẹ sẽ về tới đấy."
"Biết rồi."
Lục Bất Du đứng thêm vài giây, thấy đối phương bày ra bộ dáng tiễn khách thì không còn cách nào khác, đành phải xoay người đi ra ngoài.
Anh trở về phòng rồi gửi tin nhắn cho mẹ.
"Đã về đến nhà, tụi con cực kỳ hợp nhau."
Suy nghĩ một chút, anh gọi điện cho người đại diện của mình, điện thoại vừa được kết nối là anh vào thẳng vấn đề: "Cậu mua giúp tôi vài bộ quần áo cho con gái đi."
Đang nửa đêm nửa hôm mà, vụ gì xảy ra?
"Địa chỉ thì ghi địa chỉ nhà tôi." Lục Bất Du nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Vóc dáng rất cao, không mập không ốm, đừng có mua mấy bộ nhìn trưởng thành quá."
Người đại diện như bị sét đánh ngang tai, anh ta giật mình.
Đầu óc anh ta như rơi vào bão tố, nhà của Lục Bất Du... Con gái?
"Em có thể hỏi một xíu được không, anh mua đồ cho ai vậy?"
Lục Bất Du: "Em gái tôi."
Người đại diện càng xoắn xuýt hơn, theo anh ta biết thì Lục Bất Du chỉ có mỗi một đứa em họ.
Trước kia cô em họ đó còn đến trường quay, lúc đó thái độ của Lục Bất Du cực kì lạnh nhạt, có thể đoán được quan hệ của bọn họ chẳng sâu nặng lắm.
Thế nên, chắc quần áo không phải cho em họ, vậy là ai?
Anh trai em gái... Sao nghe sai sai á.
Lục Bất Du không quan tâm đối phương đang suy nghĩ lung tung, anh nói tiếp: "À, hủy hết lịch trình cá nhân của tôi vào sáng mai đi, có thể đi chụp hình tạp chí nhưng phải chừa buổi chiều ra, sẵn giảm phân nửa công việc gần đây của tôi luôn."
"Giảm một nửa? Anh muốn nghỉ ngơi à?" Người đại diện hỏi.
Trước kia, Lục Bất Du hết sức nghiêm túc với công việc, chưa nói tới tự dưng hôm trước với hôm qua chạy mất, hôm nay còn yêu cầu giảm bớt lượng công việc.
Chưa gặp vụ này bao giờ!
Lục Bất Du: "Đúng vậy, vì nhà có con nít."
Người đại diện:???
Hết em gái rồi lại đến con nít? Não anh ta ngưng hoạt động một chút, sau đó hiện lên mấy tiêu đề tin tức bị bôi đen.
"Sốc! Lục Bất Du có chuyện lớn, lưu lượng đỉnh cấp bí mật kết hôn sinh con, bởi vì tín ngưỡng đã sụp đổ nên người hâm mộ điên cuồng thoát fan, Lục Bất Du có tới 10 triệu anti-fans."
"Sốc! Lưu lượng đỉnh cấp là ba của một đứa trẻ, lừa gạt người hâm mộ để kiếm tiền mua sữa bột cho con, vì lừa đảo nên thần tượng vô tù bóc lịch."
Người đại diện hít một hơi thật sâu, anh ta luôn hợp tác rất ăn ý với nghệ sĩ nhà mình.
Năm năm trước, rõ ràng là Lục Bất Du có thể lựa chọn rất nhiều người đại diện giỏi nhưng lại chọn người đại diện mới tốt nghiệp như anh ta.
Cứ ngỡ cả hai người bọn họ sẽ vượt qua sóng gió, đi tới đỉnh cao cuộc đời, ai ngờ cuộc đời anh ta lại quanh co và khúc khuỷu thế này.
Gương mặt người đại diện như đưa đám: "Có mấy lời em nhất định phải nói, idol mà hẹn hò là bị chém đầu đó."
Lục Bất Du ngu người, âm thanh yếu ớt: "Đừng có suy nghĩ linh tinh, là em gái ruột của tôi."
Người đại diện: "Hả? Em gái ruột của anh? Vậy cô chú rất là đằm thắm luôn."
Tâm trạng cứ như chơi tàu lượn siêu tốc vậy.
Lục Bất Du tức đến mức bật cười nhưng cũng không nói gì thêm.
Anh không nhắc tới gia đình của mình trong công việc, người hâm mộ cũng chỉ biết là gia cảnh của anh rất tốt, dù sao mới ra mắt thì trên người anh đã mặc cả đống đồ hiệu.
Cũng không biết nhiều hơn nữa.
Hôm sau, Lục Vãn rời nhà rất sớm.
Lục Bất Du bảo rằng anh có thể kêu xe chở cô đi, Lục Vãn từ chối.
Giao thông công cộng ở thành phố vô cùng phát triển, cô có thể tự đi xe buýt và tàu điện ngầm, với lại cô vẫn chưa hết giận.
Bệnh viện đã thu xếp xong từ lâu, chỉ cần làm theo quy trình là được, Lục Vãn nhanh chóng lấy được tài liệu.
Ngày lễ 1/5 hết sức náo nhiệt, đây là lần đầu tiên Lục Vãn thấy nhiều người như vậy. Vốn dĩ cô muốn mua vài món đồ song khi nhìn đến một biển người, Lục Vãn đành từ bỏ ý định, quan trọng là lúc tính tiền còn phải xếp hàng.
Lục Vãn quyết định sau này sẽ chọn thời gian ít người mới đi.
Ba giờ chiều, Lục Vãn ngồi trên tàu điện ngầm về nhà.
Hôm nay trên tàu cực kỳ đông đúc.
Cô đang đeo tai nghe, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông cậy vào sự lắc lư của tàu điện ngầm mà cố tình cọ vào người nữ sinh bên cạnh.
Lục Vãn trực tiếp bước tới, đứng ở giữa hai người, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông kia.
Người làm chuyện như vậy thì sau khi bị phát hiện cũng rất chột dạ, người đàn ông nhanh chóng đi sang một buồng tàu khác.
Nữ sinh bị xô trúng hơi ngơ ngẩn, nhưng thấy người đàn ông đứng cạnh mình vừa nãy lại nhanh chóng rời đi, cô ấy lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh rồi nói cảm ơn.
Là một cô gái rất xinh đẹp, Lục Vãn gật đầu xem như đáp lại, sau đó tiếp tục cúi đầu nghe nhạc.
Lục Bất Du nhanh chóng hoàn thành việc chụp hình tạp chí.
Cảm giác với ống kính của anh tốt, còn rất biết tạo dáng, chụp một hơi mười tấm cũng không thành vấn đề.
Không chỉ vậy, Lục Bất Du lại kiểm soát vóc người của mình nghiêm khắc nên hậu kỳ cũng không cần phải chỉnh sửa nhiều.
Có lẽ các nhiếp ảnh gia thích nhất kiểu hợp tác này, vô cùng đỡ lo, chụp kiểu nào cũng đẹp cả.
Kết thúc công việc, Lục Bất Du lái xe đến ngôi trường mà Lục Vãn sắp chuyển tới.
Tuy đang trong ngày nghỉ song anh đã gọi điện hỏi rồi, vẫn có giáo viên trực.
Bây giờ anh làm xong thủ tục chuyển trường thì đợi kỳ nghỉ kết thúc, Lục Vãn có thể trực tiếp đi học mà không cần lên trường làm gì.
Đến khi anh lái xe về tới nhà đã năm giờ chiều.
Anh tay xách nách mang vào nhà, mở cửa ra đã thấy người nào đó đang ngồi trên sô pha.
Lục Vãn quay đầu nhìn anh: "Rốt cuộc anh mua bao nhiêu món thế, bảy tám người người giao hàng, anh còn cầm thêm một đống đồ nữa chứ."
Lục Bất Du: "Mấy món này đều là đồ cho chó."
"Hả?"
"Đây đều là đồ của em, cái anh đang xách là đồng phục của em, còn mấy cái chuyển phát nhanh là quần áo thường ngày của em."
Lục Vãn đang ngồi trên sô pha chợt nhảy dựng lên: "Đồng phục đều nhiều như vậy sao?"
Lục Bất Du đặt túi giấy lên bàn trà: "Có lễ phục này, váy, áo ngắn tay, áo hoodie, đồ thể thao, có thể mặc mấy thứ này vào mùa hè, mùa đông thì có áo choàng dài và áo len."
Lục Vãn sợ ngu người, đồng phục thôi mà nhiều thế à...
Trước đây cô đi học chỉ mặc một bộ đồng phục, cũng không yêu cầu học sinh ngày nào cũng phải mặc.
Ừ... Nhìn đồng phục thôi là biết học phí rất đắt rồi.
Đồng phục mùa hè của nam nữ đều là áo sơ mi trắng, bên dưới thì khác, nam sinh là quần dài, nữ là tất dài và váy đến đầu gối.
Nhưng cực kỳ đẹp, đoan trang song cũng không mất đi hơi thở của thanh xuân.
Khuôn mặt Lục Vãn tràn đầy hưng phấn: "Tôi mở chuyển phát nhanh ra, sau đó đi thử xem sao."
"Đi tìm cây kéo đi."
"Khỏi, lấy tay là được." Cô lần theo kẻ hở của thùng hàng chuyển phát rồi dùng sức xé nó ra, chiếc hộp lập tức được mở thành hai múi.
Sức của Lục Vãn vẫn luôn rất lớn, trong lớp, cô là người khiêng bình nước suối, có thể xách một bình nước rồi leo năm lầu cũng không hề thở hổn hển.
Chủ nhiệm lớp nói với cô, nếu không phải thành tích của cô tốt, không đi làm bảo vệ thì thật sự đáng tiếc.
Lục Vãn dùng tay xé bảy hộp chuyển phát nhanh một hơi, sau đó hài lòng ôm quần áo về phòng.
Lục Bất Du: "..."
Không phải, anh thật sự nghi ngờ hình ảnh mình vừa thấy đã xuất hiện sai sót.
Lục Vãn nhìn xung quanh, quyết định mặc thử đồng phục trước, dù sao sau này cô cũng phải mặc nó mỗi ngày.
Cô thay váy xong thì chạy đến phòng khách hỏi: "Sao? Không tệ chứ?"
Lục Bất Du liếc nhìn, anh đứng dậy rồi kéo tấm thảm trên sô pha ra, đi tới quấn quanh chân của Lục Vãn.
"Chân chả khác gì giò hun khói, xấu xí, với lại cái váy này ngắn quá."
Trong thoáng chốc, khuôn mặt Lục Vãn đen đi, công bằng mà nói, coi như không nhỏ cũng không thể nói là rất to chứ.
Chiều dài tiêu chuẩn của váy đồng phục này là trên đầu gối 10cm, size lớn nhất của váy chỉ dành cho người 1m75 đổ xuống.
Nhưng Lục Vãn cao hơn 1m75, hơn nữa chân cô lại dài.
Thế nên cô mặc chiếc váy này vào thì bị kéo đến giữa đùi... Còn hơi chếch lên trên một chút.
Lục Vãn: "Tôi cảm thấy rất ổn, nếu váy ngắn, tôi có thể mặc quần Jean bên trong."
Lục Bất Du: "Thôi, em vẫn nên mặc cái loại quần của nam sinh đi."
Lục Vãn: "..."
Lục Bất Du thấy cô im lặng, anh suy nghĩ rồi nói: "Tạm thời em mặc quần đi, váy có thể may riêng, anh giúp em hỏi xem sao."
Lục Vãn: "Vậy cũng được."
Cô quấn thảm rồi về phòng, lại thử tiếp những loại quần áo khác.
Lục Bất Du kêu người đại diện mua đồ không cần trưởng thành quá nên mấy món đó đều theo phong cách dễ thương.
Nhưng size của kiểu dễ thương sẽ không quá lớn, căn bản là chả suy nghĩ tới nữ sinh 1m75 trở lên.
Quần jean, quần tây.
Váy ngắn và quần ngắn đều có độ dài không phù hợp với cô.
Khó khăn lắm mới có đầm dài, người mẫu trong tạp chí mặc tới mắt cá chân, có thể che cả đôi giày, nhìn như tiên nữ phấp phới.
Song Lục Vãn mặc vào thì vừa khéo tới chỗ bắp chân thô của mình _(:з" ∠)_
Cái này còn tạm.
Lục Vãn đi ra, không nhịn được mà hỏi: "Tôi như vậy... Có phải giống mấy tên giả gái lắm không?"
Lục Bất Du thầm nghĩ loại phong cách mà người đại diện mua có vấn đề, anh biết rất nhiều người mẫu nữ, dáng người cao nhưng mặc đồ vẫn cực kỳ đẹp, có vài người còn được ca ngợi là dẫn đầu xu hướng thời trang nữa.
Công bằng mà nói, khí chất của Lục Vãn tốt hơn một chút.
Dáng vẻ không tồi, vóc người cũng tốt.
Mặc đồ của con trai còn không lộ ra chút yếu ớt hay nữ tính nào, việc này khá hiếm thấy. Theo logic mà nói, mặc đồ con gái cũng sẽ không xấu, dù sao nền tảng của nhà bọn họ vẫn bày ra ở đây!
"À, em nói sao là vậy." Lục Bất Du lơ đễnh đáp.
Lục Vãn: "..."
Chuyện gì đây, có người trò chuyện tán gẫu như anh sao?
Ok, uổng công cô cảm động một hồi, cô thay mặt mọi người tuyên bố, sau này cô sẽ là con một của cái nhà này.