Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Lục Vãn lấy lại tinh thần, sững sờ nói: "...Không cần đâu."
Người đàn ông trong video không để bụng, hỏi với giọng điệu bình thường và chậm rãi: "Vậy con thích du thuyền hay xe thể thao?"
Lục Vãn không nhịn được mà nhắc nhở đối phương: "Thì á... Con vẫn còn là học sinh cấp ba."
Là cái loại khen thưởng du thuyền và xe thể thao cho streamer sao? Nhưng nghe nói dù chỉ là công cụ, nó vẫn đắt tới mấy trăm ngàn.
Lục Tân Dã im lặng mấy giây, thở dài nói: "Là bác suy nghĩ không thấu đáo, thôi như vầy, bác sẽ đưa thẻ phụ, con tự đi mua nhé. Tuy nhiên ở nước ngoài thì thẻ bị giới hạn, mỗi ngày chỉ được xài năm triệu, nếu con muốn mua món nào đắt tiền có thể nói với bác, bác cả mua cho con."
Người đàn ông vừa dứt lời, đầu trọc đứng phía trước đưa cô một tấm thẻ.
"Cô chủ, của cô đây ạ."
Lục Vãn: "..."
Nếu như không phải là một người đàn ông chững chạc đàng hoàng, Lục Vãn cũng muốn đề nghị ông ấy đến khoa tâm thần khám.
Đúng là không ngừng nói mấy câu lạ lùng.
Dưới sự hối thúc của ông anh cơ bắp, Lục Vãn đưa tay nhận lấy tấm thẻ kia.
Lục Tân Dã: "Vãn Vãn, bác sẽ cho người chở con về nhà, nếu như con có chuyện thì có thể tìm bác, hoặc là tìm A Bưu, cậu ta sẽ lập tức giải quyết giúp con, bác cả sẽ không bao giờ để con chịu bất kỳ tủi thân nào."
Rốt cuộc người tên A Bưu xoay đầu lại, nở ra một nụ cười mà anh ta tự cho là hiền từ... Thật ra ở trong mắt người khác thì hết sức tàn bạo.
"Cô chủ, cô tuyệt đối có thể dựa vào A Bưu!"
Lục Vãn: "...Ừ, nhưng mà tôi cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì đâu."
Lục Tân Dã lại dặn dò thêm vài chuyện, suy nghĩ rằng cháu gái nhìn video ở trên xe lâu quá sẽ chóng mặt.
Lúc này mới kết thúc cuộc gọi.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Vãn thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng tinh thần.
Cô có chút đờ đẫn, bác cả?
Lục Vãn hơi nhơ nhớ.
Ở trong tiểu thuyết, bia đỡ đạn là cô sẽ đối đầu với nữ chính, bởi vì có một nguyên nhân cực kỳ quan trọng.
Cô là... Vợ chưa cưới của nam chính.
Sau khi nam chính cân nhắc đủ thứ chuyện thì tuy không thích cô nhưng cũng chẳng hủy bỏ hôn ước.
Mặt khác lại giúp đỡ nữ chính có xuất thân nghèo khổ, để cô ta ở trong nhà mình.
Nữ chính có lòng tự tin siêu bự, đối phương tuyên bố rằng bản thân làm việc để thay tiền thuê nhà, hai người bọn họ cực kỳ trong sạch!
Song bên trong... Hai người đó lại lén lén lút lút, day day dưa dưa.
Thế nên khiến nữ phụ tràn đầy ghen tị mà gây ra rất nhiều chuyện điên cuồng.
Bia đỡ đạn thân bại danh liệt, hôn ước cũng vứt cho chó ăn.
Không còn trở ngại, nam chính và nữ chính tâm ý tương thông, tu thành chính quả, tổ chức một hôn lễ hoành tráng lệ.
Lục Vãn cẩn thận suy xét.
Chắc vì cô chỉ là một công cụ xúc tiến cốt truyện nên rất nhiều tình tiết đã bị tóm lược.
Bây giờ nghĩ lại, nam chính không chủ động đề nghị huỷ bỏ hôn ước, có thể là do bác cả không? Vì cân nhắc về quyền lợi của anh ta.
Coi bộ cũng không ngu mà.
Lục Vãn càng quyết tâm phân rõ quan hệ với nam nữ chính.
Cô nhìn thẻ tín dụng trong tay, mở miệng hỏi: "A Bưu này... Tại sao bác cả của tôi lại ghét nhà họ Triệu như thế?"
A Bưu vừa nhớ đến nhà họ Triệu lập tức nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay thành quả đấm, khớp xương kêu rơm rớp.
Lục Vãn: "..."
Luôn cảm thấy cái phong cách này không đúng lắm.
A Bưu kể những chuyện nhà họ Triệu đã làm cho cô chủ nghe.
Mẹ Lục Vãn là con gái nhỏ nhất của nhà họ Triệu, ở trên có hai người anh, chỉ là đầu óc hai thằng anh cộng lại cũng không bằng phân nửa sự thông minh của em gái.
Sau khi cô ba nhà họ Triệu tốt nghiệp, trước tiên bị ba quăng đến mấy nơi có lợi nhuận kém, bà không phản đối, mất hai năm để chuyển tốt tình hình, khiến công ty thành công.
Vì vậy nhà họ Triệu để anh lớn quản lý doanh nghiệp mà bà đã dày công tốn sức thay đổi, lại đưa cô ba đến một công ty con ăn không ngồi rồi sắp bị phá sản.
Nào ngờ công ty này ở trong tay bà lại có thể chết đi sống lại, vậy mà vừa quay đầu đã bị anh hai giật lấy.
Nếu tình thương chia đều nhau thì chẳng có chuyện như thế xảy ra, đã hai lần rồi, cô ba nguội lạnh với cha mẹ, quyết định làm lại từ đầu.
Bà rời khỏi nhà họ Triệu, tự mình bỏ vốn thành lập công ty, mới trôi qua một năm đã gió nổi nước lên, hơn nữa còn từ chối giao công ty cho nhà họ Triệu quản lý.
Vì thế hai bên tranh cãi không ngừng, người nhà họ Triệu quyết định dùng đám cưới để sử dụng triệt để lợi ích của bà.
Cho dù đàn trai lớn hơn cô ba mười lăm tuổi, danh tiếng không tốt.
Trong sự giận dữ, bà đã kết hôn với một nghiên cứu sinh đẹp trai nghèo rớt mồng tơi chỉ mới hẹn hò được... Một tháng.
Rất nhiều người cảm thấy cuộc hôn nhân này sẽ không đi tới đâu, nghiên cứu sinh đã không có tiền lại còn nhỏ hơn đàn gái mấy tuổi.
Sau khi kết hôn, hai người lập tức có con, yêu thương nhau như những ngày đầu tiên, mấy năm tiếp theo thì có thêm một cô con gái.
Công ty của cô ba cũng càng ngày càng lớn, lớn đến mức khiến cho người nhà họ Triệu đỏ mắt thèm thuồng.
Bọn họ cố gắng khuyên nhủ cô ba ly dị, mong bà vứt bỏ ông chồng nghèo khó, tốt nhất là có thể đem tài sản về nhà họ Triệu.
Mười lăm năm trước, Lục Vãn bị lạc ở nhà họ Triệu.
Hôm đó là sinh nhật ông cụ Triệu, bảo rằng muốn cả gia đình sum họp, tìm đủ mọi cách nhận hai đứa cháu ngoại về, ban đầu chỉ nghĩ là ăn bữa cơm, ai ngờ lại xảy ra vấn đề.
Cũng vì chuyện này mà cô ba cắt đứt quan hệ với nhà họ Triệu.
Muời năm Hà Tây, mười năm Hà Đông.
Hồi đầu, hai ông anh sợ em gái sẽ tranh giành tài sản, bây giờ thì khác.
Nhà họ Triệu càng ngày càng xuống dốc, còn công ty của em gái như mặt trời ban trưa, e rằng tài sản riêng cũng không ít hơn nhà bọn họ bao nhiêu.
Nhà họ Triệu luôn muốn hàn gắn mối quan hệ.
Vừa nghe có tin tức của Lục Vãn thì không nói cho ba mẹ cô trước mà tính toán tốt hết thảy.
Muốn lôi kéo làm quen với Lục Vãn.
Bọn họ tốn rất nhiều công sức để giấu giếm tin tức cẩn thận, nhưng Lục Tân Dã vẫn biết, bởi thế mới có cảnh tượng chặn xe cướp người hồi nãy.
Lục Vãn nghe xong thì tâm trạng phức tạp, trong phút chốc chẳng biết nói gì.
Mẹ cô vì cô mà cắt đứt với nhà mẹ đẻ, chắc chắn lúc ấy bà rất đau khổ.
Hẳn là ba mẹ ruột vô cùng yêu thương cô.
A Bưu nhíu mày: "May là cô chủ thông minh, không nhanh chóng đi theo nhà họ Triệu khốn nạn kia."
Bọn họ cố tình che giấu, bác cả lại ở nước Mỹ xa xôi, song thực tế cũng chỉ chậm trễ một ngày, nghĩ tới là thấy không dễ dàng gì.
Lục Vãn cười: "Chắc bác cả thông minh lắm."
A Bưu hất cằm: "Tất nhiên rồi, cái đám người nhà họ Triệu đó chả có tư cách đứng trước mặt ông chủ nói chuyện đâu."
Lục Vãn nghĩ đến cái vị lạ lùng kia, cái gì mà trực thăng, du thuyền, năm triệu, dù cô muốn xem như trò đùa nhưng rõ ràng là không phải.
Cô thuận miệng hỏi: "Bác cả tôi làm nghề gì? Ông ấy luôn ở Mỹ sao?"
A Bưu gãi đầu: "Là làm ăn ớ, liên quan tới nhiều thứ lắm, bây giờ chủ yếu là kinh doanh điện tử, tài chính, bất động sản, ông chủ bảo bây giờ ở Trung Quốc có nhiều cơ hội. Thị trường lớn nên làm ăn trong nước khá tốt."
Tập đoàn nhà họ Lục đã thành lập cách đây nửa thế kỷ, nền móng vững chắc, sản nghiệp trải rộng khắp nơi trên thế giới, người nắm quyền bây giờ là Lục Tân Dã, tiếng tăm hiển hách.
Lục Vãn nhìn hai cái đầu trọc trên xe, luôn cảm thấy sai sai, hỏi tiếp: "Vậy trước kia thì sao?"
A Bưu hơi do dự, anh ta không được lừa dối cô chủ song cũng không thể nói rằng nhà họ Lục dựng nghiệp từ xã đoàn và buôn lậu súng ống đạn dược.
Vì vậy trau chuốt từ ngữ, uyển chuyển nói: "Từng là võ quán, hậu cần quốc tế, bán pháo hoa, quy mô khá lớn."
Lục Vãn gật đầu, trong lòng thở dài: "Làm nhiều thứ như vậy, thiệt giỏi quá."
Nghĩ thế thì bác cả của mình vô cùng truyền cảm hứng, là một doanh nhân đáng ngưỡng mộ.
Lục Tân Dã kết thúc cuộc trò chuyện, ông nới lỏng cúc áo trên cổ, cười hỏi đàn em: "Vừa rồi tôi biểu hiện thế nào?"
"Ông chủ, ông y như ông nội đã mất của em vậy á! Ông già đó nói rất nhiều, còn luôn nhét cho em mấy thứ không cần thiết! Nhưng mà em cũng rất nhớ ổng."
Lục Tân Dã: "Cậu... Thôi dẹp đi."
Coi như đây là khen ngợi ông có dáng vẻ của bậc cha chú, bây giờ ông đã lớn tuổi, vô cùng nóng nảy, nhưng ông muốn để lại ấn tượng tốt với cháu gái.
Lục Tân Dã có một người anh trai, trong một vụ tai nạn nhiều năm về trước, anh cả và chị dâu đều không may qua đời, để lại đứa con.
Con cháu nhà họ Lục suy yếu, đến thế hệ này chỉ còn ông và cháu trai nương tựa lẫn nhau mà sống.
Cho đến... Vài năm kia, Lục Tân Dã bất ngờ biết được bản thân còn có em trai.
Sau khi mẹ ông mất, cha đã qua lại với một người phụ nữ rồi mang thai.
Người phụ nữ ấy là sinh viên của một ngôi trường danh giá, say mê nghiên cứu, lén lút sinh đứa trẻ ra, đến khi nhắm mắt vẫn chưa từng nói với nhà họ Lục.
Nhiều năm sau, Lục Tân Dã vô tình biết được.
Em trai ông cũng hơn bốn mươi tuổi, đã có gia đình và con cái, là một giáo sư Đại học nghèo khó, tính cách y hệt mẹ đẻ, chỉ biết làm nghiên cứu thôi.
Song... Coi bộ em dâu không tệ chút nào, ông rất vừa lòng.
Nhà họ Lục của bọn họ như trúng lời nguyền sinh con trai, không chỉ ít người mà mấy đời đều là đàn ông.
Biết mình có cháu gái, Lục Tân Dã rất vui vẻ, khi đứa bé thất lạc khiến ông cực kỳ tức giận.
Công ty nhà họ Triệu bị cản trở, mọi thứ đều phát triển không suôn sẻ là bút tích của Lục Tân Dã, ông có tiền có thế, tất nhiên muốn làm gì thì làm, ông hiểu rõ việc đứa trẻ bị lạc không hề thoát khỏi liên quan với nhà họ Triệu.
Chưa kể tới việc trước kia làm khó em trai ông, nhúng tay muốn đôi vợ chồng son ly dị.
Lục Tân Dã đến bãi tập đấu súng, vừa lên đạn vừa nói: "Nuôi con gái còn lo lắng hơn, lỡ có người bắt nạt Vãn Vãn thì sao?"
Đầu trọc bên cạnh sợ run lên, ngay sau đó mặt mày hung ác trả lời: "Em sẽ cho mấy người âm thầm đi theo cô chủ, ai dám... Thì lập tức quăng xuống vùng biển quốc tế!"
"Nói bao nhiêu lần rồi hả! Bây giờ là xã hội pháp trị! Nếu để người đi theo Vãn Vãn thì con bé không thể kết bạn được!" Dứt lời, ông giơ tay, một mạch bắn hết băng đạn.
Bia nhắm ở phía đối diện xuất hiện một cái lỗ.
Kỹ thuật bắn súng cực kỳ tốt, không chỉ bắn hết vào vòng mười điểm mà còn trúng tâm.
Lục Tân Dã tiếp tục lên đạn, chậm rãi nói: "Có thể khiêm tốn đánh một trận, sau đó cho người đem theo luật sự đến chào hỏi cả nhà đối phương."
"Ông chủ thiệt thông minh!"
Lục Tân Dã liếc những người bên cạnh, chau mày: "Còn mấy thằng đầu trọc tụi bây y chang mới ra tù, vừa rồi tôi thấy cô gái nhỏ bị giật mình đấy, tất cả mọi người bắt đầu để tóc, càng dài càng tốt, như vậy trông mới thân thiện." =)))))))
"Vâng." Người đàn ông sờ cái đầu trọc của mình, bây giờ không phải mùa hè sao... Gã suy nghĩ một chút, cười nói: "Cô chủ nhà chúng ta nhìn rất khỏe mạnh với cả tràn đầy sức sống, không hổ là cô chủ của nhà họ Lục."
"Chuyện này là đương nhiên." Lục Tân Dã cười khẽ.
Cháu gái của ông phải là người tốt nhất thế giới.
Cuối cùng cũng tìm được con bé rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT