Editor: Hạ Hạ.
Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.
Tiếng chuông đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, lúc này Lục Bất Du mới hoàn hồn lại.
Bóng lưng của Lục Vãn dần dần khuất đi ở lối vào hành lang.
Trợ lý của anh gọi điện đến, mấy tiếng trước, vị bố thiên hạ này đã chạy khỏi trường quay, chỉ để lại một câu có việc rất quan trọng cần giải quyết.
Lục Bất Du mở điện thoại lên, vội nói: "Xong việc rồi, về liền đây."
Trợ lý sững sốt, không hỏi thêm nữa, chỉ là trong lòng càng khó hiểu.
Trước giờ ông chủ là người làm việc theo kế hoạch và rất có trách nhiệm, hôm nay là lần đầu tiên xảy ra tình huống này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Sau khi Lục Bất Du cúp máy, anh bấm một dãy số khác.
"Con tìm được con bé rồi."
"Không phải đã bị nhà họ Triệu đưa đi rồi sao?"
"Không có, con vừa nhìn thấy nó về nhà."
"Vậy thì tốt, bác sẽ giải quyết chuyện này."
Vừa nãy Lục Bất Du nhìn thấy một cậu bé đi tới, anh nghĩ rằng mình nhầm.
Nhưng chờ đối phương đến gần, giây phút anh thấy rõ khuôn mặt của cô thì tim chợt lỡ nhịp - Khuôn mặt này cực kỳ giống ba.
Chắc chắn không sai.
...
Thât ra hành lí của Lục Vãn không nhiều, lấy hai bộ quần áo sạch và sách vở rồi cất vào balo là xong, không có thêm gì khác nữa.
Ngoài ra, còn có một con vật cưng cô đã nuôi tận năm năm: Rùa nhỏ.
Lục Vãn đã bỏ ra năm tệ siêu to khổng lồ để mua nó ở ven đường.
Người đó nói sáng mai sẽ tới đón cô, kết quả Lục Vãn đợi mãi tới chín giờ vẫn chưa thấy bóng dáng gã đâu.
Cô liếc qua hoa cẩm chướng màu vàng mà mình mang về tối qua, không nhịn được cài lên vành tai rồi soi gương.
Hừm... Cũng có thể nhận ra cô là con gái nhỉ.
Cánh cửa đang khép hờ bị đẩy vào.
Lục Vãn quay đầu lại, là Hứa Yếu.
"... Tóc cậu sao vậy, khác gì quả thanh long đâu."
Cả đêm qua Hứa Yếu không ngủ được tí nào, nghĩ đến việc Lục Vãn phải rời đi, lòng cậu ta cực kỳ khó chịu. Vì thế nửa đêm cậu phát điên chạy đi nhuộm cả quả đầu sang màu đỏ.
"Vì tặng anh á, đầu đỏ này tượng trưng cho sự vui vẻ và may mắn." Ngừng một chút, Hứa Yếu nhìn bông hoa kia: "...Đàn ông con trai như anh sao y chang con gái thế, lại đi cài hoa trên tóc."
Tâm trạng Lục Vãn không tệ, tiến lên hỏi: "Sao, có phải rất đẹp không?!"
Hứa Yếu nhìn chằm chằm hai giây, cả người lập tức gượng gạo, cậu bước tới, thô bạo giựt lấy bông hoa trên đầu cô vứt xuống.
"Đàn ông phải ra dáng đàn ông! Ẻo lã như con gái, trông xấu chết đi được!"
Lục Vãn ôm đầu, thằng ngu này bị điên rồi hả?
"Tóc của tôi, đậu mé!"
Hứa Yếu xòe tay ra, ngoại trừ hoa còn có bảy tám sợi tóc.
Cậu ta hơi ngập ngừng: "Có mấy cọng thôi à."
Lục Vãn trợn mắt: "Mấy cọng? Dòng thứ không đọc sách như cậu làm sao biết tầm quan trọng của tóc!"
Khoa tự nhiên của bọn họ hay thảo luận về nhiều vấn đề, cũng sẽ bàn sơ về việc rụng tóc.
Mặc dù bây giờ Lục Vãn không lo lắng về chuyện này nhưng lỡ như về sau tự dưng "Trọc theo một đêm gió xuân" rồi sao.
Cho nên mỗi một sợi tóc cũng vô cùng quan trọng!
Hứa Yếu không tập trung, thấp giọng hỏi: "Ê, anh thích ngực lớn, nhưng chỉ có cơ ngực lớn thôi được không anh?"
Lục Vãn không nghe rõ, ngẩng đầu lên, vô thức nói: "Gì cơ?"
Lúc nãy cô đang truy điệu cho mấy sợi tóc đã mất, bạn cùng bàn của cô bảo là sợi tóc nào cũng quý, có thể đặt tên.
Tên xấu thì dễ nuôi, rất nhiều đứa đã hy sinh oanh liệt trong tay thằng ngu kia như Thúy Hoa, A Cường, Cẩu Đản...
Hứa Yếu:"...Không có gì."
Lục Vãn thích nhìn những cô gái có thân hình đẹp là vì đặc điểm giới tính của cô không rõ ràng, cô nghi ngờ việc giả trai đã lừa dối cơ thể mình.
Thế nên cô muốn tìm mấy tấm gương tốt để ám chỉ đống thịt trên người phát triển cho chính xác một chút.
Từ xa, Trương Vệ Đông đã nghe thấy âm thanh trò chuyện ở trong phòng.
Gã đi tới cửa, cà khịa nói: "Úi chời ơi, không đoán được cô lắm bạn bè tới vậy, hôm qua tóc trắng, hôm nay tóc đỏ, bộ không có người nào bình thường sao? Quả nhiên là "vật họp theo loài".
Hứa Yếu quay đầu lại, gương mặt tràn đầy khó chịu: "Mày muốn chết à? Thằng đầu trắng hôm qua là tao đấy."
Trương Vệ Đông sợ teo, đúng là tên lưu manh ngày hôm qua.
Chắc chắn với cái điệu bộ này thì gã chả đánh lại người ta.
Gã bỏ lững một câu "Nhanh lên, tôi đợi cô ở dưới nhà" rồi chuồn mất.
Hứa Yếu đưa cho Lục Vãn cái bình nhỏ mà cậu ta ôm trong ngực nãy giờ: "Cho anh nè, khó lắm mới lấy được đó."
"Gì đây?"
Hứa Yếu hắng giọng: "Phương thuốc cổ truyền, nghe nói đàn ông uống nhiều sẽ có tác dụng, rượu Thập Tiên Đại Bổ!"
"..."
"Anh đừng xấu hổ. Em để trong phòng thì bị mẹ phát hiện. Bà ấy còn tưởng em mua cho bản thân uống, dặn em để ý sức khỏe, bớt đi chung với bạn gái lại."
Lục Vãn: "Ừ... Mẹ cậu nói đúng, cậu tự giữ xài đi."
"Em có cần đâu! Con mẹ nó, em là trai tân trong trắng đấy! Anh phải tin em..."
Lục Vãn sâu xa nói: "Tôi tin cậu, tin cậu suốt đời là trai tân."
Hứa Yếu gật đầu, đó là chuyện đương nhiên, vài giây sau mới phát hiện ra có gì đó không đúng.
Đây mà là khen ngợi cậu sao?!
Tuy vậy, Hứa Yếu vẫn ép cô mang theo bình rượu, Lục Vãn hết cách, đành đeo balo, một tay cầm bình rượu, tay còn lại ôm bể rùa lên xe.
Trương Vệ Đông khinh thường tới mức lật trời!
Thật đúng là thằng quê mùa không lên được mặt bàn!
Bởi vì cả hai đều không vui, sắc mặt của Trương Vệ Đông bực dọc, Lục Vãn thì không thèm quan tâm, cô cũng chẳng muốn nói chuyện, vừa khéo bên tai được yên tĩnh.
Xe chạy đều đều trên đường, sau mười mấy phút, bỗng dưng phía trước xuất hiện mấy chiếc ô tô, cùng nhau ép xe cô vào ven đường.
Lục Vãn cảm thấy sai sai... Vụ gì đây?
Vốn dĩ tâm trạng của Trương Vệ Đông đã không tốt, bây giờ càng tức giận hơn, gã xuống xe rồi chống nạnh hét lên: "Tụi mày bị điên hả? Biết đây là xe của nhà nào không?"
"Nhà họ Triệu thì được xem là cái quần què gì, người tao chặn chính là mày." Một người đàn ông đầu trọc nhảy xuống từ chiếc Land Rover màu đen, mặt mũi dữ tợn.
Tên đầu trọc mặc kệ Trương Vệ Đông đang ầm ĩ, đi thẳng đến chiếc Audi, gõ cửa sổ, lộ ra nụ cười mà anh ta tự cho là thân thiện, nói với Lục Vãn đang ngồi ở ghế sau: "Cô chủ, phiền cô đổi xe ạ."
Lục Vãn: "..."
Cô cảm thấy dù tên đầu trọc cơ bắp này mỉm cười đi chăng nữa thì vẫn... Đáng sợ.
Bối rối ghê, sao thế này?
Trương Vệ Đông giật mình, người này từ đâu lòi ra? Gã định nói chuyện thì lại bị đầu trọc dễ dàng túm được.
Người đàn ông nói mà không hề cười: "Tốt nhất là mày đừng có xen vào."
Trương Vệ Đông bị ấn ở trên xe, hoàn toàn ngậm miệng.
Đầu trọc cơ bắp lại nói với Lục Vãn: "Ok ngon lành, cô chủ, mời cô xuống xe."
Lục Vãn: "..."
Ngon lành cái mẹ anh á! Sợ hãi vãi, đây là bắt cóc sao? Xảy ra chuyện gì?
Là kẻ thù của nhà họ Triệu ư? Chắc không phải nhắm vào cô để trút giận đó chứ.
Trong lòng Lục Vãn lộp bộp mấy cái, khuôn mặt vô cùng vô tội: "Cháu chỉ là học sinh cấp ba đi nhờ xe thôi, cũng không quen biết tài xế, chú ơi, hay mấy chú thả cháu về nhé."
Trương Vệ Đông: "..."
Cái thằng nhóc quê mùa này đang bép xép gì vậy?
Đầu trọc cơ bắp không hề lung lay, kiên định nói: "Cô chủ, cô đúng là có khiếu hề hước, cô vẫn nên xuống xe đi."
Lục Vãn nhìn xung quanh một vòng, ba chiếc Land Rover, trong mỗi xe đều có hai người đàn ông cường tráng.
Sức mạnh của hai bên chênh lệch rất lớn, chống lại chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Nụ cười Lục Vãn vụt tắt, cô ôm con rùa trong tay rồi ngồi lên chiếc Land Rover đậu bên cạnh.
Chỉ có thể tùy theo tình hình mà hành động thôi.
Trương Vệ Đông hết sức kinh ngạc, ban ngày ban mặt lại dám cướp người, lá gan quá lớn.
Đầu trọc thấy vẻ mặt không phục của gã, cười nói: "Để tao nói cho mày biết, đây là cô chủ của nhà họ Lục chúng tao!"
Nhà họ Lục, đầu óc Trương Vệ Đông lập tức nhớ đến vài người, khuôn mặt không thể tin nổi.
Không thể nào.
Đầu trọc cơ bắp: "Mày đoán đúng rồi đấy, vậy nên cút xa một chút đi! Mày thì tính là cái quái gì!"
Tim Lục Văn đập liên hồi.
Những người này giống như... Không thích nhà họ Triệu, nhưng cũng không định đối phó cô?
Đầu trọc cơ bắp ngồi ở ghế phó lái, vừa lên xe đã bắt đầu gọi video, lúc kết nối được lập tức lớn giọng: "Ông chủ, đã thuận lợi đón được cô chủ."
Vài giây sau, di dộng truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Ừ, làm tốt lắm, con bé thế nào?"
Đầu trọc nói: "Cô chủ gan dạ sáng suốt, xinh đẹp lại thông minh. Cô ấy cực kỳ giống ngài!"
"Vậy sao? Cậu đưa điện thoại cho con bé đi, tôi muốn nói chuyện."
Lục Vãn lo lắng không yên cầm điện thoại.
Vừa lướt qua màn hình... Cô chợt cảm thấy sang chấn tâm lí.
Trong video cũng là một tên đầu trọc cường tráng, cơ bắp toàn thân phát triển vô cùng tốt, khuôn mặt dữ tợn, ngay cả cơ mặt cũng phát triển cực kỳ tốt.
Tóm lại là một cơ thể y chang sắt thép.
Rồi cô với gã giống nhau chỗ nào???
Mặc dù chúng ta được dạy rằng không được công kích bề ngoài của người khác.
Nhưng gã kém xa cô mà! Một cô gái nhỏ nhà lành như cô không đồng ý với đánh giá như thế!
Màn hình bỗng rung lắc, góc quay thay đổi, một người đàn ông khác xuất hiện.
Người đàn ông trong video mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải lanh, mày rậm mắt to, mặc dù khóe mắt đã có vài nếp nhăn song cả người được bảo dưỡng rất tốt, mang theo phong độ văn nhã của bậc cha chú.
Không thể nhận ra tuổi tác thật sự nhưng khí chất trầm ổn, có loại không giận mà uy của nhiều năm sương gió.
Lục Vãn đoán rằng đối phương khoảng bốn mươi lăm tuổi.
Nếu như bảo cô giống người này thì còn tạm chấp nhận.
Lục Tân Dã mỉm cười nói: "Chào con, Vãn Vãn, bác là bác cả của con."
Lục Vãn: "..."
"Vãn Vãn à, bố mẹ con đều rất nhớ con, nếu có thể thì bọn nó đã tự đến đón con rồi. Nhưng mấy ngày 1 tháng 5 này, vé máy bay về nước đã bán hết. Tạm thời bao trọn máy bay cũng không được nên bọn nó không thể đến gặp con ngay, con đừng đau lòng nhé." Người đàn ông dịu dàng nói.
Em trai của ông ấy đang tham gia hội nghị học thuật ở Pháp, còn cô em dâu thì đi công tác ở Úc.
Lục Vãn: "...Thì ra là vậy, không sao ạ."
Lục Tân Dã tiếp tục: "Bác đã cho hai chiếc máy bay tư nhân đi đón bọn nó, tối mai mọi người có thể gặp nhau rồi, ban đầu bác định sẽ tự bay trở về một mình, nhưng cảm thấy để con gặp bố mẹ trước thì tốt hơn."
Lục Vãn còn đang nghi ngờ bản thân nghe nhầm: "Bác có hai chiếc... Máy bay tư nhân á?"
Lục Tân Dã tưởng cô đang nghi ngờ số lượng, cười giải thích: "Thường thì chỉ sử dụng một chiếc thôi. Chiếc thứ hai dùng đỡ khi chiếc thứ nhất đang bảo hành. Nếu con thích, bác sẽ tặng con một chiếc trực thăng. Trường mới của con có cả chỗ đậu máy bay, môi trường khá tốt. "
"..."
Chữ nào Lục Vãn cũng biết nhưng tại sao dính chung một chỗ, cô lại chả hiểu gì vậy?
Hẳn không phải là cái kiểu tặng trực thăng cho streamer* đâu ha...
Đây là cái loại hành vi lạ lùng gì thế.
*Là kiểu người xem livestream sẽ tặng quà khen thưởng cho streamer ở bên Trung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT