Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Lục Vãn vừa vào cửa thì Triệu Giai Ninh lập tức gọi cô qua.

"Tiểu Vãn, mẹ mua quần áo mới cho con đây, chọn theo size của con, chỉ là không biết con có thích hay không."

Bà đã thấy Lục Bất Du chọn đồ cho em gái, không nên quá trông chờ vào ánh mắt của trai thẳng.

Không hẳn xấu, nhưng cơ bản là phong cách của mấy món kia hợp với phong cách của những cô gái nhỏ nhắn! Lục Vãn mặc hợp mới lạ đó!

Song đồ mà các nữ sinh mình hạc xương mai mặc quét đất thì Lục Vãn mặc rất hợp.

Vóc dáng của bốn miệng nhà họ Lục đều cao ráo, Triệu Giai Ninh cực kỳ có kinh nghiệm mua quần áo.

Theo bà thấy, với khí chất của con gái mình, có thể thoải mái kiểm soát các bộ quần áo được trưng bày trong tủ kính ở mấy cửa hàng lớn!

Những món đó rất kén người, phải cao hơn 1m75 thì mặc mới đẹp, người mẫu chẳng ai thấp cả.

"Con cảm ơn mẹ."

Lục Vãn thả cặp xuống, hôm nay không chỉ có váy học sinh mà còn có váy mới!

Về phần mất vui vì cái biểu đồ thống kê kia cũng đã nhanh chóng biến đi.

Cô không kịp chờ, vội vào phòng để thử quần áo.

Áo khoác quân đội màu xanh lá phối cùng váy hoa màu vàng nghệ, vừa ngầu vừa nữ tính.

Váy nâu dài đến gối phối với áo thun cổ T đơn giản cũng khá hợp, nổi bật lên đôi chân dài và chiếc cổ xinh đẹp.

Những bộ quần áo có thiết kế đơn giản cũng rất đẹp, đều hết sức hợp luôn!

Lục Vãn có thể mặc chiếc quần chấm đất mà nhiều người tránh xa một cách xinh xắn, hai chân dài miên man.

Gương mặt Triệu Giai Ninh tràn đầy yêu thương, đây chẳng phải vì là mẹ con bé nhưng sao con gái mình mặc gì cũng hợp vậy nè!

Bà không chờ nổi để dẫn Tiểu Vãn đi gặp bạn mình!

Lục Vãn rất hài lòng, chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, cô từng thấy kha khá người đẹp nên thẩm mỹ cũng nằm ở top 1.

Dù sao thì rốt cuộc cô đã không giống trai giả gái nữa.

Lục Vãn ăn cơm xong rồi về phòng, chơi với rùa nhỏ một lúc, bấy giờ mới lấy bài thi ra bắt đầu làm.

Con rùa nhỏ là món quà cô tự tặng mình lúc mười ba tuổi.

Khi ấy cô rất muốn có vật nuôi, tiếc là không nuôi nổi mèo và chó, cũng chẳng có thời gian chăm sóc, song nuôi rùa con vẫn hết sức vui vẻ.

Rùa nhỏ là động vật ăn tạp, dễ nuôi như cô vậy.

Điện thoại trên bàn rung rung, Lục Vãn cầm lên.

Hứa Yếu gửi yêu cầu gọi video.

Gần đây Hứa Yếu làm gì cũng không có hứng.

... Chẳng hiểu sao lại cảm thấy chơi game không vui, ăn cơm không ngon.

Cậu ta học chung với Lục Vãn từ cấp một, cấp hai, tới khi học cấp ba thì Lục Vãn tới lớp chọn, vì thành tích kém nên cậu ta học ở lớp thường.

Học cùng trường, có thể thường xuyên gặp mặt, cuối tuần luôn đi chơi với nhau.

Lục Vãn đi được nửa tháng, bữa giờ cậu ta nhắn tin, đối phương cũng không trả lời nhiều lắm.

Trông như rất bận.

Có phải gặp rắc rối gì không ta?

Hứa Yếu nhìn chằm chằm điện thoại, trong một thoáng kết nối video, cậu ta lập tức ngồi ngay ngắn lại, lộ ra khuôn mặt tươi tắn.

Lục Vãn hú hồn hai giây, lúc này mới hỏi: "Lúc đi cậu tóc đỏ, sao giờ nhuộm nữa rồi?"

Hứa Yếu hắng giọng: "Màu tím may mắn mà! Tử khí Đông lai* được chưa!"

*nghĩa là tía khí, tức "sắc tím" từ phương Đông đến. Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn.

Lục Vãn: "..."

Té ra còn có thể giải thích việc nhuộm tóc như vậy.

Hứa Yếu sáp lại gần: "Đừng nói về em nữa, anh xảy ra chuyện gì rồi, tóc dài đến thế mà không cắt, y như phụ nữ."

Cậu ta nghĩ tới mấy năm trước có người từng nói vẻ ngoài của Lục Vãn y như một cô gái nhỏ, cô không phục, lập tức đi cạo đầu thành tóc húi cua.

Sao càng sống càng thụt lùi rồi?

Lục Vãn: "Sao lại không giống tôi, chính là tôi đấy."

Hứa Yếu: "Không, anh là một thằng đàn ông cứng cỏi!"

Lục Vãn: "...Tôi không phải."

Hứa Yếu quan sát người trong màn hình, chưa kể tới Lục Vãn tóc dài, sao sắc mặt trắng bệch thế kia?

Có phải chưa ăn cơm không?

Thật ra là vừa khéo đèn trần rọi vào mặt Lục Vãn nên mới hiện lên vẻ nhợt nhạt thôi.

Song Hứa Yếu đã đinh ninh từ lâu, dù nhìn kiểu nào cũng thấy không ổn, nghi ngờ Lục Vãn bị ngược đãi.

Hứa Yếu: "Đại ca, nếu ở bên kia không vui thì quay về, chả có gì to tát hết, đầu óc anh thông minh như vậy, sau này mở công ty thì em đầu tư cho anh, chúng ta cứ sống thoải mái như thường."

Lục Vãn suy nghĩ một chút mới nói: "Tôi cực kỳ tốt, cậu nghĩ nhiều."

Lâu rồi Hứa Yếu không gọi cô là đại ca, cô cũng tin rằng đối phương nói rất thật lòng.

Trữ lượng khoáng sản ở huyện Ninh nằm trong top đầu cả nước, mười mấy năm trước, ba mẹ của Hứa Yếu là chủ mỏ lớn nhất ở thị trấn. Chỉ là về sau, nhiều loại nhiên liệu mới xuất hiện, khai thác mỏ không còn kiếm lời được như trước nữa thì ba mẹ Hứa Yếu sang vùng khác làm ăn.

Hứa Yếu là con nhà giàu, hồi nhỏ cậu ta ăn quá nhiều sô cô la nên vừa béo vừa lùn, có lần cậu bị người ta bắt nạt, Lục Vãn giúp cậu báo thù, bụp đối phương ba cái.

Tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm, Lục Vãn khóc, nhưng ba thằng nhóc kia còn khóc lớn hơn.

Ngay lúc ấy Hứa Yếu đã nhận Lục Vãn làm đại ca.

Lên cấp hai, bỗng dưng Hứa Yêu cao gầy lên, bên cạnh có thêm một bầy người hầu nhỏ.

Khi đó cậu và Lục Vãn lăn lộn có tiếng ở các trường trung học lân cận.

Nhất là Lục Vãn, đánh nhau trốn học hoặc đứng đầu những kỳ thi, đều khiến người ta nhớ rõ.

Thường xuyên được khen ngợi ở khai giảng rồi lập tức bị phê bình.

Làm trùm trường đều là chuyện mà đám học sinh tiểu học và cấp hai làm, có thể học cấp ba thì cũng khá thông minh, vì vậy Lục Vãn cảm thấy Khương Bác Dương ngây thơ.

Đây là chuyện cô đã không làm từ lâu.

Mới cấp hai, Lục Vãn đã cao hơn ba nuôi, luôn có một đám nam sinh đi theo, khi đó ba nuôi thấy cô ở xa xa cũng sẽ đi đường vòng.

Ba nuôi không còn ra tay với cô nữa, không dám đánh mẹ nuôi trước mặt cô, dù là ngầm làm sau lưng cũng tém lại rất nhiều.

Làm trùm trường cũng không lỗ.

Chỉ là khi ấy, mấy người đánh nhau với bọn họ, hoặc là nghỉ học, hoặc là vào trại giáo dục lao động.

Bây giờ nghĩ lại, còn rất có tác dụng cảnh tỉnh.

Sau khi Lục Vãn đọc "Hình phạt" xong mới biết rằng lối thoát chính là đi học.

Hứa Yếu nghe theo Lục Vãn nên lúc học cấp ba, hai người trở về con đường đúng đắn.

Cấp ba mà gọi "Đại ca" thì hơi trẻ trâu, Hứa Yếu lập tức đổi lại mà gọi tên cô, quan hệ giữa bọn họ vẫn cực kỳ vững chắc.

Hứa Yếu giận dữ than thở: "Em biết bây giờ anh đang không ổn, chẳng phải anh bảo anh có anh trai sao, còn những người khác thế nào? Sống chung được chứ?"

Lục Vãn do dự, nói đúng sự thật: "Cũng được, chúng tôi sống chung không tốt không xấu."

Hứa Yếu kích động: "Em biết ngay mà! Gần đây em xem phim Hồng Kông về bọn nhà giàu tranh đoạt nhau, hú hồn ghê, gì mà anh trai táy máy tay chân xe của em trai, anh trai bắt cóc em trai, anh trai ngủ với bạn gái của em trai!"

Lục Vãn: "...Hơi lố rồi đó."

"Em cảm thấy rất chân thật!"

Hứa Yếu cũng chưa nói với Lục Vãn, không những mình xem phim trên TVB còn coi quảng cáo... Bấm vào web tiểu thuyết của con gái.

Cậu ta thấy mấy cuốn tiểu thuyết gì mà cô chủ real, gì mà cô chủ pha kè, thật con mẹ nó lo lắng.

Sau khi cô chủ hàng real lưu lạc bên ngoài, trở trở về lại bị đày đọa đủ kiểu, một người so với một người còn thảm hơn.

Hứa Yếu nhớ tới những câu văn đó mà choáng hết cả đầu, đồng thời cậu ta mừng vì anh Vãn của mình không phải con gái.

Lục Vãn không biết đối phương đang tự bổ não, cười nói: "Được rồi, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, tôi còn vài bài tập, lần sau rãnh lại nói tiếp."

Cô tắt video, tiếp tục làm bài thi.

Hứa Yếu buồn gần chớt, có thể không nghĩ nhiều sao.

Cậu ta xoắn xuýt một hồi, rốt cuộc nghĩ tới một cách hay ho.

Nếu Lục Vãn không muốn về, cậu có thể đi tìm cô mà!

Hứa Yếu nói là làm liền, gọi vào số ba mình, nói rằng phải đến trường Lục Vãn.

Ba Hứa cười hỏi: "Con bảo thích thị trấn, giờ không thích nữa à?"

Ông đã nghe chuyện Lục Vãn tìm được ba mẹ ruột, trái lại không bất ngờ, dù sao bề ngoài của cô cũng hoàn toàn không giống ba mẹ nuôi.

"Đó là trước đây, chả lẽ còn không cho con cố gắng ư! Ba mau giúp con nghĩ cách đi."

"Được, ba nghĩ cách cho con."

Ba Hứa rất chiều con trai, trên cơ bản là muốn gì được đó.

Ông biết Hứa Yếu không phải nhân tài trong việc học, vốn định để cậu đi học vài năm rồi theo chân ông làm ăn, vì vậy không miễn cưỡng thành tích của cậu.

Ba Hứa rất có thiện cảm với Lục Vãn, đứa bé kia thông minh, lại biết điều, có cô làm bạn với con trai mình thì Hứa Yếu sẽ không quá khốn nạn hay học thói xấu.

Hơn nữa Lục Vãn đã đạt hạng nhất nhiều lần, chẳng có phụ huynh nào là không thích đứa nhỏ có thành tích tốt cả.

...

Lục Vãn luôn mong đợi được mặc váy đồng phục, nhưng khi thật sự mặc vào thì trái lại cảm thấy... Không quen lắm.

Phía dưới trống trơn, hơi mát.

Cô soi gương mười phút, bấy giờ mới cầm cặp xuống lầu.

Mấy hôm nay Lục Vãn tự đi học.

Lúc tan học, vừa khéo đụng trúng giờ cao điểm, có đoạn đường cực kỳ kẹt xe, vì vậy cô ngồi tàu điện ngầm còn nhanh hơn nhiều.

Cổng của tiểu khu là lối vào của ga, đường đi rất an toàn, Lục Vãn đã quyết tâm nên ba mẹ Lục cũng đồng ý.

Lục Bất Du đang ăn sáng, thấy cô xuống thì "đệt" một tiếng.

Lục Vãn đứng lại, hỏi: "Anh cảm thấy em mặc váy đồng phục lạ hả? Có giống... Trai giả gái không?"

"Em nói sao là vậy, anh không thể phản bác." Dứt lời, Lục Bất Du còn bảo: "Nhưng anh cảnh cáo em, em học cấp ba, đừng có mà yêu sớm, ý anh là... Chắc chỉ có nam sinh mê cái lạ mới thích kiểu người như em, cứ kệ mọe nó."

"..."

Tại sao thích cô thì là mê cái lạ?

"Hay em mời anh ăn táo nhé." Lục Vãn cười bảo.

Lục Bất Du: "Thôi, anh không thích ăn táo."

"Anh thích." Lục Vãn cầm một quả táo trên bàn, "răng rắc", tay không tách táo thành hai múi.

Lục Bất Du: "...?"

Cảm giác có gió lạnh thổi từ sau cổ.

Lục Vãn đưa anh một nửa: "Ăn nhiều táo thì miệng sẽ ngọt, sẽ nói tiếng người đấy, điều này có thể giúp anh sống lâu hơn."

Đây là trần trụi uy hiếp, Lục Bất Du giơ tay nhận táo, cẩn thận cắn một miếng: "... Ừm cũng khá ổn, thật ra nhìn em rất xinh á."

Lục Vãn mỉm cười rồi đi ra ngoài.

Lúc hai vợ chồng xuống lầu, Lục Bất Du đang định bẻ quả táo, sau khi thất bại thì định bẻ lê.

Lê trong tay vẫn chả sứt mẻ chút nào.

Triệu Giai Ninh nhắc nhở: "Cây dao bên cạnh dùng được."

Đột nhiên bà cảm thấy dáng vẻ của con trai mình hơi ngu.

Giáo sư Lục cau mày, nghĩ ngợi rồi nói: "Vẫn nên học hành cho giỏi, Vãn Vãn của chúng ta không thể như anh hai nó, đây là tấm gương xấu, bây giờ mới hơn hai mươi đã bắt đầu sa sút."

Lục Bất Du: "..."

Sao tự dưng chỉ trích anh???

"Xin lỗi à, con được nhận vào Stanford đó." Lục Bất Du lên tiếng.

Giáo sư Lục: "Nhưng mày nghỉ học, chưa có học xong, trình độ học vấn không cao."

Lục Bất Du: "..."

Ha, bị ba ruột chê bai khiến anh chẳng tài nào gáy ngược lại.

Lục Bất Du học cấp một ở Singapore, đó là vì bị ba ép.

Năm anh bảy tuổi, vào một buổi chiều tan học, ba anh bất chợt lôi ra một quyển "Giải tích Thomas", giảng tích phân vi phân cho anh.

Lúc ấy Lục Bất Du nhấn mạnh mình mới học lớp 3, giáo sư Lục nói tự ông có cân nhắc, vì vậy quyển sách này không phải bản gốc.

Lục Bất Du vừa khóc lóc vừa học trong hai ngày, sau đó lập tức chạy tới Singapore, vừa khéo khi đó mẹ anh có công chuyện ở bên bển.

Nhưng anh có thể hiểu, dù sao ông già nhà anh cũng dạy mấy học sinh kia... Thủ khoa ban tự nhiên của thành phố, giải nhất cuộc thi Vật Lý cấp thành phố, mười lăm tuổi đậu Đại học.

Mỗi ngày ba anh đều đối mặt với những học thần tại trường, về nhà nhìn con trai thì đương nhiên sẽ thấy chênh lệch.

Không chọc nổi ông nên phải trốn!

Lúc Lục Bất Du học cấp ba ở Anh, thành tích của anh thuộc dạng trung bình, may là khả năng thể thao cũng khá, cấp hai đạt giải ba cuộc thi bắn cung thanh niên nên được cộng rất nhiều điểm trong lý lịch.

Hơn nữa mạng lưới quan hệ của ba anh rộng rãi, có lãnh đạo trong ngành giúp anh viết thư đề cử, thi đậu trường danh tiếng.

Lục Bất Du học tới năm hai thì chọn nghỉ học mà làm idol, cái này đơn giản hơn đi học nhiều.

...

Sau khi Lục Vãn vào tàu điện ngầm, cô thấy sai sai.

Sao cô cứ cảm giác... Trong khoang có vài người đang nhìn mình.

Mười phút sau, tàu điện ngầm đến một ga lớn, mười mấy nhân viên văn phòng đi lên xong thì cảm giác của Lục Vãn càng mãnh liệt hơn nữa.

Chẳng lẽ mình mặc vậy thật sự ngộ nghĩnh sao?

Thôi không quan tâm, mặc kệ người ta nghĩ gì, cũng không về nhà đổi thành quần được.

Một khoang tàu nằm ở đầu khác, ba cô gái đang nhỏ giọng tám chuyện.

"Thấy nữ sinh kia không? Lần đầu tiên tớ thấy một đôi chân như vậy trong đời đấy."

"Thì ra chân tụi mình chỉ để đi bộ, quan trọng là mặt cũng xinh nữa! Khá ngầu lòi."

"Hâm mộ vãi! Chân bạn ý dài bằng nguyên người tớ rồi."

"Cậu nói xem, con gái với nhau, nếu tớ đi qua sờ một cái thì có bị quánh không?"

"... Thôi đừng."

Trên cơ bản, người trong buồng xe đều nhìn sang.

Nữ sinh mặc váy học sinh, đôi chân thẳng tắp và mịn màng, nhẵn bóng, bắp đùi săn chắc, bắp chân còn dài hơn đùi...

Không phải cái kiểu gầy gò đến độ khiến người khác lo lắng về sức khỏe mà là đẹp theo dạng cực kỳ khỏe mạnh, gầy nhưng không thấy xương.

Rất nhiều người nhìn, càng ngày Lục Vãn càng thấy khó chịu, chắc không thật sự giống trai giả gái đâu nhỉ...

Cô gượng gạo khép chân lại, muốn cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.

Mọi người đang ngắm một cách tỉnh bơ: "..."

Trời má, hai chân đứng chụm lại mà chả có khe hở luôn! Đúng là chân vừa dài vừa thẳng vừa trắng!

Đây là lần đầu tiên Lục Vãn mặc váy, có một năm cô mặc quần đùi vào mùa hè, cô bị người ta cười vô mặt là chân không lông, y như con gái, vì vậy sau này cô đều mặc quần dài.

Màu da của Lục Vãn không tính là quá trắng, nhưng đôi chân chưa từng phơi nắng, bị nuôi thành trắng trẻo và mềm mại.

Khó khăn lắm mới tới ga, Lục Vãn như trút được gánh nặng, cô ra khỏi tàu điện ngầm, mới đi vài bước thì đột nhiên dừng lại.

Lục Vãn xoay người, túm cổ áo người đàn ông: "Anh nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, có biết là rất mất lịch sự không?"

Cho dù chê thì thầm quan sát cũng được mà, dẫu sao mắt mọc trên người người ta, cô không làm gì được.

Nhưng ánh mắt của người đàn ông này vô cùng trực tiếp, khiến cô không tài nào nhịn nổi, giống như cô là quái vật vậy.

Người đàn ông hơi xấu hổ, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Đối phương đã xin lỗi, Lục Vãn thả anh ta ra: "Lần sau đừng như thế, cho dù anh có ghét cũng phải tém tém một chút."

Đợi Lục Vãn rời đi thì người đàn ông vẫn còn ngơ ngác.

Sao cô lại nói ghét?

Anh ta là một đứa mê chân mới nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhìn đến mức dzu diên.

Còn đẹp hơn mấy tấm hình về những đôi chân đẹp nữa, lực ảnh hưởng vô cùng nhiều.

Lục Vãn hơi bực, cô muốn phát cáu tới nơi, cô mặc váy thì sao, chả lẽ còn phạm pháp à?

Trong "Bộ luật hình sư" cũng không nói đến điều này mà.

Dù xấu thì cô vẫn không thấy hối hận.

Lục Vãn đi tới cổng trường, ngược lại còn ưỡn ngực.

Cút mẹ đê, mình thích mặc gì thì mặc đấy!

Sau khi có tài khoản ở trường bất ngờ công khai Lục Vãn là con gái, bây giờ vẫn có người bàn tán về nó.

Lâm Tiểu Manh hít toàn bộ drama, cô ta nhìn hình Lục Vãn, cảm thấy mình biết yêu rồi, song lập tức đã bị một chậu nước dội vào, nói rằng cô ta đã thất tình.

Tức ghê luôn á!

Sư phụ đừng mở đèn, là bần tăng: 'Lục Vãn thật quá đáng, không phải cậu ta cố ý chứ? Tôi sẽ không tha thứ cho cậu ta đâu!"

Lâm Tiểu Manh cúi đầu đánh chữ, ngẩng đầu nhìn người đang đi tới thì bỗng dưng gào lên, sau đó che miệng.

Cái người chân siêu dài này, đợi tí, vậy mà là Lục Vãn hả?

Trên đầu Lục Vãn xuất hiện ba vạch đen: "..."

Đây là phản ứng gì, mình thấy gúm thiệt à?

Có cần làm tới vậy không, dù là trai giả gái cũng không hiếm, cũng là công việc chính đáng mà.

Hơn nữa... Cô luôn cảm thấy vừa nãy có người đang chụp lén cô, chuyện này thì lố lắm rồi!

Bản thân cười chưa đủ, còn phải gửi cho mọi người cùng cười sao?

Điều này đã chạm vào giới hạn của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play