Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Con đường nhỏ nối liền với núi, ngay cả người đi ngang qua cũng không có.
Lục Vãn chắc chắn chỗ này sẽ tiện để nói chuyện, cô buông bàn tay đang nắm lấy cổ áo của đối phương ra.
Cô lùi về sau một bước, nhìn cậu ta một cách lạnh lùng.
Lúc này Khương Bác Dương đã tỉnh lại, khuôn mặt tràn đầy tức giận: "Con mẹ nó cậu muốn tự tìm chết đó à?"
Lục Vãn khoanh hai tay trước ngực, cô không thích nói nhảm nên trực tiếp vào vấn đề chính: "Tôi biết cậu không muốn có liên quan tới tôi, tôi cũng giống vậy, nếu thế chúng ta đặt ra ba quy ước đi, sau này xem như người lạ, đừng làm chướng mắt nhau."
"Ý cậu là sao?" Khương Bác Dương không kịp phản ứng.
Lục Vãn cũng hơi bực mình, khả năng hiểu biết của người này có vấn đề, đây là điểm xấu của việc không học hành, đã nói rõ ràng mà còn không hiểu?
Cô ngừng lại một lát rồi nói: "Tôi nói là, nếu như cậu dám đứng trước mặt người khác nói tôi là vợ chưa cưới của cậu các kiểu, tôi nhất định sẽ không để yên cho cậu."
Khương Bác Dương:???
Lời thoại bị đối phương nói trước, trong thoáng chốc trùm trường nghèo nàn vốn từ đã câm tịt.
Ngập ngừng vài giây, lúc này mới mặt mày khó chịu đáp: "Có phải cậu bị khùng không?"
Lục Vãn nhìn bãi đất trống mười mấy mét ở bên ngoài, người trong câu lạc bộ Trượt ván đang nhìn chằm chằm chỗ này.
Không thể tùy tiện đánh nhau tại trường, không thể vì cái biểu đồ thống kê(?) này làm tổn thương danh dự của mình được.
Cô nhịn rồi lại nhịn, buông lỏng nắm đấm cứng rắn, nói từng chữ một: "Cậu nhớ lấy cho tôi, tôi và cậu là người xa lạ, nếu cậu dám nói lung tung thì cậu chết chắc!"
Những chuyện này hết sức đáng ghét, bây giờ vất vả lắm cô mới không cần phải cả ngày đều suy nghĩ tới việc kiếm tiền, cô hy vọng cuộc sống có thể trôi qua nhanh một chút.
Cô chỉ muốn học tập thật giỏi, sao cứ phải gây phiền phức cho cô thế?
Lục Vãn càng nghĩ càng tức giận, quả đấm vừa buông ra lại yên lặng nắm chặt.
Khương Bác Dương: "..."
Người này muốn làm gì?
Lục Vãn vẫn kiềm chế.
Đám người kia rời đi thì Khương Bác Dương mới lấy lại tinh thần, hình như Lục Vãn chê cậu ta?
Còn nữa, cái người điên kia dám đe dọa cậu?
Đừng tưởng cậu không đánh phụ nữ!
Do Khương Bác Dương quá kinh ngạc nên phản ứng chậm vài nhịp, kẻ đầu têu cũng đã đi, cậu dùng sức đá vào cái cây bên cạnh.
Cây Thủy Sam cao ngút trời vẫn không nhúc nhích.
Khương Bác Dương không nhịn được mà thấp giọng mắng: "Cậu ta bị điên rồi!"
Phòng học đàn được xây dựng trên núi cho yên tĩnh.
Nói là núi nhưng chưa tới mười phút đã leo tới, không bằng nói là dốc nhỏ còn đúng hơn.
Cửa sổ bên phải chồng chất mười mấy cái đầu, nếu lúc này có bạn học nào thấy cảnh này từ bên ngoài thì chắc chắn sẽ bị sốc.
Chuyện này là vì mười mấy phút trước có một nữ sinh hô lên: "Trời ạ Khương Bác Dương đánh nhau với người khác ở dưới kia", học sinh trong phòng học đàn "ào ào" tới chung vui.
Lại có người dám đánh nhau với Khương Bác Dương?!
Vừa khéo là cửa sổ phòng đàn có thể nhìn rõ con đường nhỏ bên dưới.
Hai người không đánh nhau, lần lượt rời đi thì bấy giờ học sinh ở phòng đàn mới rối rít tản ra, còn đang bàn tán chuyện này.
Thiếu niên bên trái cửa sổ vẫn đứng đó, dừng chân không rời khỏi.
Mấy chục học sinh hồi nãy đều chen chúc cạnh cửa sổ, chẳng ai đến xem ở cửa sổ bên trái với cậu.
"Đội trưởng, sao anh còn nhìn vậy? Chẳng lẽ anh biết bọn họ ư?"
Đàn em hơi rầu rĩ, bình thường đội trưởng không quan tâm tới loại chuyện như thế này lắm.
Nghe thấy âm thanh sau lưng, Trần Niệm Khanh mới thu hồi ánh mắt, xoay người nói: "Biết, chúng ta đi thôi, đi xem hiệu quả của hòa âm."
"À, vâng!"
Nam sinh theo sau gãi đầu, cũng đúng, Trần Niệm Khanh và Khương Bác Dương là hai hotboy của trường, biết nhau là bình thường.
Nhưng đội trưởng của bọn họ khác với Khương Bác Dương huênh hoang ngang ngược, dù khiêm tốn song nhân khí vẫn cực kỳ cao.
Dù cậu ta là nam thì vẫn không khỏi cảm thán, đội trưởng thật đẹp trai, còn rất xuất sắc.
Toàn bộ câu lạc bộ Âm nhạc đều ở phòng đàn, tập luyện cho Liên hoan Nghệ thuật tại trường vào nửa tháng sau.
...
Thấy Lục Vãn trở lại, người của câu lạc bộ Trượt ván cũng nhìn sang.
Đậu mé thật sự xảy ra chuyện lớn! Bạn học này vừa túm cổ áo Khương Bác Dương đi... Lại còn có thể bình yên vô sự quay về?
Cậu ta là thần rồi!
Tô Nhiêu hơi lo lắng hỏi: "Hai người không sao chứ?"
"Không sao, chúng tôi chỉ giao lưu vài câu, không có chuyện gì đâu." Lục Vãn bình tĩnh đáp.
Nhưng cô vừa nói những lời này xong, Khương Bác Dương cũng đi từ con đường nhỏ trong rừng ra.
Ánh mắt hung dữ của cậu ta dán chặt vào Lục Vãn.
Lục Vãn cũng không chịu thua kém, nhìn thẳng vào mắt của đối phương, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tất cả mọi người đều nín thở, má ơi, khói súng nổi lên bốn phía, cái dáng vẻ này chả giống như đơn giản ôn lại chuyện cũ tí nào!
Âm thanh Khương Bác Dương lạnh như băng: "Lục Vãn, cậu biết tôi là ai không? Cậu lại dám nói những lời như thế với tôi."
Lục Vãn: "Cậu là một đứa chuyên đội sổ mỗi ngày đều đánh nhau cúp học, lần nào thi cũng không đủ điểm chuẩn."
Tất cả mọi người: "..."
Bạn học mới thật can đảm! Cảnh báo trận chiến sắp nổ ra!
Tô Nhiêu cảm thấy có chuyện lớn, cô ấy đứng giữa hai người: "Hai người có gì từ từ nói."
Ai cũng tưởng hai bên sẽ choảng nhau, song Khương Bác Dương nhặt ván trượt dưới đất lên, để lại một câu: "Cậu chờ đó" rồi rời đi.
Trùm trường... Đi như vậy thôi à?
Mọi người đều vui mừng, lại cảm thấy hơi sai sai mà ào ào nhìn sang Lục Vãn.
Trái lại tâm trạng Lục Vãn không bị ảnh hưởng nhiều, tiếp tục học trượt ván.
Cô muốn học, đương nhiên Tô Nhiêu sẽ dạy, nếu người trong cuộc bình tĩnh như vậy thì mọi người cũng lấy lại tinh thần, ai bận người đó đi.
Chỉ là thầm đổ mồ hôi thay Lục Vãn, cô làm mích lòng Khương Bác Dương rồi!
... Có lẽ chính cô còn không biết điều này thể hiện cái gì nhỉ?
Lục Vãn là người mới học nhưng khả năng cân bằng cơ thể tốt.
Loay hoay một hồi đã có thể không cần người đỡ, đứng ổn định trên ván trượt.
Người đẹp là người có lợi, Lục Vãn mới đứng trên ván trượt không té thôi mà nhìn đã giống cao thủ.
Nam sinh trong câu lạc bộ Trượt ván muốn khóc, dù bọn họ cực khổ luyện tập kỹ xảo, cố gắng thực hiện các loại động tác đi chăng nữa thì nữ sinh đi ngang đều nhìn Lục Vãn!
Chỉ! Nhìn! Lục! Vãn!
Thậm chí những cô gái đó dừng chân một hồi, nhiệt tình nhìn đồ đần đứng trên ván trượt, một tay mơ mà đôi khi chân của cậu ta chỉ đẩy đẩy hai cái!
Hoạt động của câu lạc bộ kết thục, Lục Vãn vẫn chưa đã thèm, cô muốn tự mua ván trượt để tập luyện.
Phải mất mười mấy phút để đi từ tòa nhà dạy học đến cổng trường, đôi khi sẽ có vài bạn học dùng ván trượt thay vì đi bộ vào buổi sáng, còn rất tiện.
Cáp Lợi đi sau lưng Lục Vãn, dường như buổi chiều này đã khiến cậu bứt rứt và chết ngạt tới nơi.
Vừa ra là anh Vãn cứ luyện trượt ván, không có thời gian nói chuyện với cậu ta!
"Bà đẹp trai quá luôn, nhưng đây là Khương Bác Dương á! Bà cứ đắc tội cậu ta vậy hả? Là hotboy kiêm trùm trường đó."
Lục Vãn ngừng bước, bình tĩnh bảo: "Có gì giỏi hơn người ta chứ, làm như chưa ai từng làm hotboy với trùm trường vậy."
Cáp Lợi ngớ ra một giây, sau đó bắt đầu thét chói tai: "Aaaa! Bà nói nữa đi, tui muốn gả cho bà!"
"Không lập gia đình."
"Ò." Cáp Lợi nhún vai, thường ngày cậu đã bị cô từ chối thành thói quen.
Cũng chỉ có anh Vãn của cậu mới có thể lòng dạ sắt đá mà từ chối gấu trúc đáng yêu như cậu.
"À đúng rồi, còn có một chuyện, bà không cảm thấy Tô Nhiêu đối xử với bà rất khác sao? Hình như bà í thích bà á."
Lục Vãn thẳng thắn bảo: "Tôi cũng thích cậu ấy mà."
Tô Nhiêu là nữ thần danh xứng với thực ở trường, người đẹp, thành tích tốt, nhiệt tình, hơn nữa đa tài đa nghệ, không chỉ hùng biện giỏi, còn biết chơi trượt ván, nghe đồn khiêu vũ cũng rất ổn.
Là trình độ mà cô có đầu thai lần nữa thì cũng không đạt nổi, không ai sẽ không thích cô ấy.
Cáp Lợi vừa định giải thích, cúi đầu lướt diễn đàn của trường, sau đó ngu người.
Trường học có một diễn đàn chung, là học sinh tạo nên chứ cũng không phải được tổ chức một cách chính thức.
Nhưng gần như là được toàn bộ học sinh quan tâm.
Bình thường nó được dùng như một nơi để tỏ tình, cũng có người gửi các kiểu phàn nàn tới, Cáp Lợi rảnh thì sẽ lướt một chút để bảo đảm rằng mình mãi mãi sẽ nằm ở top đầu những người hít drama.
Song lần này cậu ta lại vào hít drama của Lục Vãn.
Vừa rồi trong đám bạn xem trò, có người không sợ chết đã chụp ảnh, đồng thời còn rất có tinh thần cùng nhau hưởng lợi mà share công khai!
Học sinh quản lý diễn đàn thấy đây là một tin tức lớn nên lập tức public.
Tổng cộng có sáu tấm hình.
Lục Vãn đứng đối diện với Khương Bác Dương, ánh mắt tóe lửa.
Lục Vãn túm cổ áo Khương Bác Dương.
Lục Vãn lôi Khương Bác Dương đi.
Khương Bác Dương nhìn Lục Vãn một cách hung ác.
Khương Bác Dương xách ván trượt rời đi.
Bóng lưng của Khương Bác Dương đi xa.
Nhìn vào hình thì rất rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì.
Vào những ngày sinh hoạt câu lạc bộ và không có tiết học, học sinh đều vô cùng năng nổ, nhiều người chạy tới hóng chuyện.
Bây giờ mới nửa tiếng đã có hơn năm ngàn lượt xem.
Hơn tám trăm bình luận.
Ngã xuống ở đâu, ngồi chơi ở đó: Zoom hình ra rồi nhìn kỹ thì thấy không phải giả, xác định hình thật.
Đồng cỏ xanh lè: Má ơi, cái người mạnh mẽ đó là ai zậy???!!
Mày xấu lây tao: Đậu mé! Tui có thể nói là tui ở hiện trường không, bạn học mới mạnh mẽ đó!
Hở cái là mập: Lớp 11/4, học sinh nghèo được trường tài trợ vừa mới chuyển tới, Lục Vãn.
Sư phụ đừng mở đèn, là bần tăng: Trai đẹp, iu rồi iu rồi, bà đây muốn cua cậu ấy, tín nữ bằng lòng không ăn chay cả đời.
Bổn tiên nữ: Nhưng... Nhưng sao mị cứ thấy giống phim thần tượng zị? Nhưng phim thần tượng là một nam một nữ mà.
Ăn ăn uống uống: Hề hề, phim thần tượng bây giờ cũng có thể là hai nam...
Ngủ mỗi ngày không tỉnh: Tao tuyên bố tao pick Lục Vãn!
Pháo hoa: Mấy người hiểu lầm rồi, thật ra thì Lục Vãn là nữ!
Đồng cỏ xanh lè: Đây là chuyện nam hay nữ à? Đẹp trai là hết!
Trong bình luận cái gì cũng nói được.
Cáp Lợi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh: "Tui thật sự không nhìn lầm, chúc mừng bà nha anh Vãn, nhân khí bằng với hai hotboy kia luôn."
Lục Vãn cầm lấy điện thoại được đưa tới, nhìn lướt vài lần rồi trả lại.
"Xàm xí, là bài tập không đủ nhiều à."
Cáp Lợi: "Bà đừng có đẹp trai như vậy nữa, nếu không phải tui kiên định cong thì có thể đã bị bà bẻ thẳng lại rồi."
"..."
Triệu Yên cũng lướt xem phản ứng của mọi người, thật sự nổi nóng.
Lục Vãn làm gì thế? Sao cô lại có liên quan tới Khương Bác Dương?
Trái lại là có bản lĩnh!
Chuyện này hoàn toàn đi ngược với dự đoán của Triệu Yên, cô ta kêu người trong lớp giấu giếm việc Lục Vãn là nữ, chính là vì muốn thấy có người sẽ cười nhạo Lục Vãn.
Bây giờ xem là gì đây?
Không được, cô ta không thể để cho tình hình như vậy xảy ra nữa.
Bạn học quản lý diễn đàn nhận được một tin nhắn mới.
Hồi chiều, tin nhắn riêng của cô ấy muốn nổ tung, đa số là hỏi về Lục Vãn. Nhưng có một tin đặc biệt lẫn trong đó.
Đối phương nói Lục Vãn là nữ sinh, còn bổ sung thêm đơn nhập học của cô, giới tính là "Nữ", chứng cứ rành rành.
Bạn học quản lý là một cái máy không có tình cảm, public tin này ra ngoài.
Lục Vãn bây giờ là tóc dài, cũng có bạn học do dự, vị này là nữ sinh hay nam sinh.
Mũi cô thẳng tắp, khuôn mặt đầy đặn, mặt không lớn nhưng xương quai hàm rõ ràng và lập thể, điều này giảm đi sự thanh tú xinh xắn, thêm mấy phần hào hùng, trên người lại có tinh thần phấn chấn và mạnh mẽ của thiếu niên.
Gặp nhiều khuôn mặt trái xoan, hiện tại thấy kiểu khuôn mặt có xương quai hàm lập thể này thì trông còn rất xinh đẹp.
Song học sinh lớp 4 đều khẳng định là nam sinh, vóc dáng Lục Vãn cao như vậy, bình thường mặc đồng phục cũng chẳng có ngực, mọi người cũng không xoắn xuýt cái vấn đề này nữa.
...
Lục Vãn vừa mới đi đến cổng trường liền bị chủ nhiệm lớp gọi điện thoại vòng về.
Size lớn nhất của váy đồng phục cũng chỉ 1m75, chưa nói cô cao 1m77, quan trọng là chân cô còn dài.
Vì vậy váy không vừa, phần trên lại bằng phẳng.
Trước đây tình huống như vậy đã từng xảy ra, song rất ít, mỗi lần trường học đều sẽ cho nhà máy may riêng váy.
Cuối cùng thì sau một tuần, váy đã tới, chủ nhiệm lớp báo cho cô tới phòng làm việc nhận.
Ngày mai Lục Vãn có thể mặc váy tới trường rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT