Trong lúc ăn, Trần Đỉnh gửi cho Bùi Anh một tin nhắn, hỏi bên Bùi Anh có an toàn không.
Bùi Anh nói đúng sự thật cho anh, lại nói khái quát vấn đề lúc nãy nàng và Hạ Nhạc Thiên thảo luận, để Trần Đỉnh không cần nhắn tin hỏi Hạ Nhạc Thiên nữa.
Trần Đỉnh tỏ vẻ đã hiểu.
Hạ Nhạc Thiên ăn cơm, suy nghĩ cẩn thận về chuyện say rượu.
Có lẽ là Thích Lệ Phi đã giúp mình ngủ một giấc trong trò chơi, nên khi cậu rời khỏi trò chơi thì thời gian vẫn ngừng tại thời điểm tiến vào trò chơi.
Nhưng đồng thời cậu lại ngủ một giấc, không hề đem những trạng thái tiêu cực ra khỏi trò chơi.
Bằng không Bùi Anh đã thắc mắc dò hỏi nguyên nhân rồi.
Bởi vì, không có người chơi nào có thể ở lại trong thế giới trò chơi sau khi kết thúc lâu như vậy, tất cả đều bị bắt đá ra khỏi trò chơi.
Nhưng dù là vậy, lúc này Hạ Nhạc Thiên vẫn không muốn nhắn tin với Thích Lệ Phi.
Không phải cậu giận dỗi gì với Thích Lệ Phi, chỉ là cảm thấy rất bàng hoàng vì sắp thông quan trò chơi.
Thời gian cậu và Thích Lệ Phi bên nhau càng lâu, cậu lại càng không muốn rời bỏ hắn.
Cậu muốn Thích Lệ Phi đi đến thế giới hiện thực, cùng mình vĩnh viễn bên nhau.
Nhưng......
"Vương Tiểu Minh, Vương Tiểu Minh?"
Bùi Anh lo lắng gọi tên cậu, cắt đứt dòng suy nghĩ đã bay xa của Hạ Nhạc Thiên, cậu ngẩn ngơ: "A, chị vừa nói gì?"
Bùi Anh lắc đầu: "Tôi không nói gì, chỉ là nhìn sắc mặt cậu có vẻ không ổn, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Bùi Anh đúng là rất tinh tế trong việc quan sát nét mặt người khác.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Suy nghĩ về Sứ Giả Gothic, Sứ Giả Địa Ngục đã nói cho tôi biết, những người từng nói chuyện với Sứ Giả Gothic đều sẽ kích phát cơ hội giết người."
Bùi Anh buông đũa, có hơi lo lắng: "Muốn tránh thoát cơ hội giết người này rất khó, vì đến giờ vẫn chưa ai biết mặt của Sứ Giả Địa Ngục trông như thế nào."
Khả năng kích phát cơ hội giết người thật sự rất cao.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, nói với Bùi Anh: "Cho nên trong khoảng thời gian này, ngoài những người chúng ta quen biết ra, hạn chế nói chuyện với người khác, tránh kích phát cơ hội giết người, nhớ nhắc nhở Trần Đỉnh."
"Tôi biết rồi."
Ăn cơm xong, Bùi Anh nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, nói chuyện điện thoại với Trần Đỉnh.
Hạ Nhạc Thiên về phòng ngủ, mở app trò chơi.
Danh sách trò chuyện hiện lên mấy tin nhắn chưa đọc, là Thích Lệ Phi và Hàn Mai Mai gửi tới.
Hạ Nhạc Thiên hít sâu một hơi, mở tin nhắn của Thích Lệ Phi.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Ngủ ngon không?]
Hạ Nhạc Thiên nhấp miệng, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm ngó lơ Thích Lệ Phi, vội vàng trả lời rằng mình ngủ rất ngon.
Không đến một giây, Thích Lệ Phi đã đáp lại.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi vĩnh viễn ở cạnh em.]
Những lời này, Thích Lệ Phi đã lặp lại hết lần này tới lần khác.
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, bỗng nhiên nhớ lại khi mình uống say trong trò chơi đã nổi nóng, khi đó Thích Lệ Phi đã trả lời......
Sau một lúc rối rắm, cậu mới giật giật ngón tay gõ một dòng tin nhắn cho Thích Lệ Phi.
[Dạ Da Hạ: Lúc trong trò chơi, lời anh nới có ý gì?]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Ngày hôm qua tôi nói rất nhiều, em muốn hỏi câu nào?]
Hạ Nhạc Thiên thở ra một tiếng, giờ cậu lại không dám hỏi tiếp nữa, nhắn lại rằng lúc ấy uống say quá, cậu cũng không nhớ rõ.
Thích Lệ Phi cũng không hỏi, chỉ dặn Hạ Nhạc Thiên nghỉ ngơi cho tốt, dùng trạng thái tốt nhất tiến vào trò chơi.
Hai người nói chuyện xong, Hạ Nhạc Thiên mới mở tin nhắn của Hàn Mai Mai.
[Hàn Mai Mai: Xem bảng xếp hạng.]
Chỉ có một câu ngắn ngủi.
Hạ Nhạc Thiên lập tức mở bảng xếp hạng lên.
1. [Da Da Hạ] - [5/99]
2. [Gothic Sứ Giả] - [6/72]
3. [Tế Phẩm Tuế Nguyệt] - [7/65]
4. [Vi Phong Tiểu Chước] - [7/59]
Bảng xếp hạng top đầu không thay đổi gì so với lần trước, nhưng số lần tham gia trò chơi và điểm tích lũy đều tăng lên.
Đặc biệt là người chơi Vi Phong Tiểu Chước xếp hạng 4, chỉ ngắn ngủn mấy ngày đã lọt vào top 4.
Còn Hàn Mai Mai và Bùi Anh đều tiến về trước vài hạng, đặc biệt là Bùi Anh, đã vào top 30.
Trái Kiwi vẫn chưa tiến vào bảng xếp hạng, Trần Đỉnh thì đã bước vào, nhưng xếp hạng vẫn còn ở phía đuôi, lực chú ý của người chơi đều đặt lên người Vi Phong Tiểu Chước.
Thi đấu xếp hạng và trò chơi bình không giống nhau.
Tỉ lệ tử vong cao tới 98%, mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy ID người chơi biến mất trên bảng xếp hạng.
Từ lúc thi đấu xếp hạng diễn ra đến nay, người tham gia trò chơi nhiều nhất cũng chỉ có bảy lần.
Hạ Nhạc Thiên lại gửi tin nhắn cho Hàn Mai Mai, hỏi về chuyện Vi Phong Tiểu Chước.
Bên Hàn Mai Mai im lặng một lúc vẫn chưa thấy trả lời, không biết là đang bận việc gì.
Nhay lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị thu hồi điện thoại thì Hàn Mai Mai mới gửi tin nhắn đến.
[Hàn Mai Mai: Hắn là người chơi của Tổ chức Linh Dị, tôi đã từng tổ đội với hắn vào trò chơi.]
[Hàn Mai Mai: Biểu hiện của hắn cũng không xuất sắc, tôi nghi ngờ trong này có nguyên nhân.]
Hạ Nhạc Thiên tỏ vẻ đã biết, ngay sau rơi vào trầm tư.
Vi Phong Tiểu Chước, liệu có phải là lớp cao tầng của tổ chức Địa Ngục không, nói không chừng có thể là Sứ Giả Gothic......
Không đúng.
Bởi vì bảng xếp hạng sẽ hiện rõ số lần người chơi tham gia trò chơi, Sứ Giả Gothic vẫn chỉ dừng lại ở số sáu.
Nhưng Vi Phong Tiểu Chước hôm nay đã tăng lên bảy, chứng tỏ hai người không cùng vào trò chơi.
Hạ Nhạc Thiên dặn dò Hàn Mai Mai cẩn thận người này, Hàn Mai Mai bảo bên mình còn có chút việc, offline trước.
Hạ Nhạc Thiên ném điện thoại qua một bên, nằm xuống, trong đầu lại suy nghĩ vẩn vơ.
Không hiểu thế nào mà cuối cùng lại nhớ tới Thích Lệ Phi.
*
Tổ chức Linh Dị.
Hàn Mai Mai vừa xử lý xong công việc trong tay, ngẩng đầu thì thấy Vi Phong Tiểu Chước bước vào cửa.
Người này tên Hàn Phong Vĩ, xem như người chơi có năng lực tầm trung, nhưng làm việc và nhân phẩm khá đáng tin.
Hàn Mai Mai tự hỏi có nên chào hỏi với Hàn Phong Vĩ hay không, cuối cùng cũng im lặng không lên tiếng.
Cô và đối phương chỉ tổ đội một lần, cũng không quen biết, nếu Hàn Phong Vĩ thật sự là nội gián của tổ chức Địa Ngục, tùy tiện đi qua chào hỏi sẽ khiến cho đối phương chú ý.
Nhưng không ngờ Hàn Phong Vĩ lại bỗng nhiên đi tới, cười gật đầu với Hàn Mai Mai, "Huấn luyện viên Hàn, đã lâu không thấy."
Trong tổ chức Linh Dị, Hàn Mai Mai là huấn luyện viên, chuyên huấn luyện những người chơi mới gia nhập tổ chức, rèn luyện thể năng và kỹ xảo chiến đấu đơn giản.
Hàn Mai Mai thờ ơ gật đầu.
Nhân viên công tác và thành viên xung quanh đều quăng ánh mắt như có như không tới Hàn Mai Mai và Hàn Phong Vĩ.
Chuyện Hàn Phong Vĩ trở thành hạng bốn trong bảng xếp hạng đã sớm làm bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Hàn Phong Vĩ làm như không thấy, vẫn nhiệt tình nói với Hàn Mai Mai: "Chúc mừng huấn luyện viên Hàn đã tăng lên 3 bậc trong bảng xếp hạng."
Hàn Mai Mai cũng chỉ gật đầu, chuẩn bị rời đi thì Hàn Phong Vĩ lập tức nhỏ giọng nói: "Không biết có cơ hội mời cô uống ly rượu, nói về chuyện trong trò chơi không?"
Hàn Mai Mai dừng bước, nhìn anh ta: "Ngày mai đi, hôm nay tôi còn có việc."
Cô muốn đi gặp Trái Kiwi.
Huống chi, Hàn Mai Mai không nghĩ rằng đối phương thiệt tình thiện ý mời cô, cô yêu cần phải chuẩn bị sẵn và điều tra vêg anh ta mới có thể đồng ý.
Hàn Phong Vĩ nghe vậy thì nhanh chóng tránh đường, "Vậy hẹn rồi nhé, ngày mai gặp nhau ở quán cà phê dưới lầu."
Hàn Phong Vĩ mỉm cười nhìn chăm chú bóng lưng dần đi xa của Hàn Mai Mai, sau đó mới vào văn phòng cấp trên, nộp hồ sơ công tác hôm nay.
Cấp trên nhìn anh: "Cậu tới đây làm gì?"
Hàn Phong Vĩ nói: "Mau nói đi, chuyện điều tra thế nào, tôi đã cho anh một tuần rồi."
Cấp trên giận tím mặt, rồi lại vì một nguyên nhân nào đó mà kiênh dè, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù là vậy, cậu cũng không được nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu đó!"
Hàn Phong Vĩ chậm rãi ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, "Ngài hiểu lầm rồi, ngài cũng biết thi đấu xếp hạng đối với chúng ta mà nói quan trọng cỡ nào, người chơi Da Da Hạ kia cũng là kẻ địch của chúng ta mà."
Cấp trên im lặng vài giây, nói: "Đừng tưởng rằng cậu trèo lên được hạng 4 thì cảm thấy có thể ngồi lên vị trí đệ nhất, người chơi thông quan của tổ chức Linh Dị chỉ có thể là huấn luyện viên Hàn."
"Đây chính là kết quả sau khi hội đoàn cấp cao thương lượng." Cấp trên chậm rãi thả từng chữ, khuyên can: "Dù cậu có giỏi thế nào cũng không có khả năng chống lại tổ chức Linh Dị, hiểu không?"
Hàn Phong Vĩ không trả lời, hồi lâu mới nói: "Vậy nếu... Huấn luyện viên Hàn lén phản chiến kết hợp với Da Da Hạ, tổ chức vẫn muốn đưa Hàn Mai Mai thông quan sao?"
Cấp trên kinh ngạc đứng lên, "Chuyện này không thể nào!"
Tổ chức đã điều tra rất kỹ về Hàn Mai Mai, từ lúc cô sinh ra đến tận bây giờ, mọi chi tiết đều rõ ràng rành mạch.
Quan trọng nhất là, Hàn Mai Mai tận trung với quốc gia, tuyệt đối sẽ không nảy sinh ý tưởng ích kỷ.
Bằng không, người được chọn thông quan sẽ không phải là Hàn Mai Mai.
"Tôi biết anh không tin, vậy đi, tôi có chứng cứ có thể chứng minh, ngày mai 8 giờ tối tới một nơi, tôi sẽ đem chứng cứ cho anh xem, địa chỉ tôi đã gửi vào tin nhắn trong trò chơi."
"Nhưng chuyện này liên lụy cực lớn, tốt nhất là anh đừng nói cho ai biết, nếu không, tôi sẽ đem chuyện anh ra lệnh cho tôi giết chết tất cả thành viên trong trò chơi nói ra." Hàn Phong Vĩ cười cười, mặc kệ sắc mặt cấp trên cực kỳ khó coi, phủi mông rời đi.
Cấp trên tức giận muốn nỗi tạp đồ vật, lại sợ bị người bên ngoài nghe được, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống,
"Lúc trước không nên để Hàn Phong Vĩ sống, người bên ngoài vẫn luôn tung tin vịt mình giết đội viên, nói không chừng chính là Hàn Phong Vĩ truyền ra."
Tuy rằng chuyện này, là thật.
Cấp trên mở trò chơi, nhớ kỹ địa chỉ mà Hàn Phong Vĩ phát tới.
Đêm mai hắn cần qua đó một chuyến mới được.
Hàn Phong Vĩ gọi một chiếc xe trở về địa điểm tạm trú, đúng lúc nhận được tin nhắn vợ gửi tới, hỏi hắn đã công tác xong chưa, sao mấy ngày nay đều không về nhà, mình cùng con đều rất nhớ hắn.
Nửa mặt Hàn Phong Vĩ chìm trong bóng tối, hắn chậm rãi lộ nụ cười, sau đó trả lời hôm nay hắn sẽ về nhà.
***
Lâm Hiểu Hiểu là một người vợ hiền huệ, cô xử lý chu toàn mọi chuyện trong nhà ngoài ngõ, con trai cũng rất ngoan.
Chỉ là một tháng gần đây, chồng cô luôn đi sớm về khuya, không thấy bóng người, cô rất hiểu chồng mình, anh ấy tuyệt đối không ngoại tình.
Tuy rằng chồng cô luôn nói gần đây công việc rất bận, muốn đi công tác.
Lâm Hiểu Hiểu ngồi trên sô pha, yên tĩnh xem TV, cuối cùng không nhịn được móc điện thoại ra nhắn tin cho đồng nghiệp của chồng, hỏi mấy ngày nay anh công tác ở đâu.
Đồng nghiệp rất ngạc nhiên, hơn nữa còn gửi một đoạn tin nhắn làm Lâm Hiểu Hiểu vừa lo lắng vừa hoang mang.
[Anh Hàn đã xin nghỉ, nói trong nhà có việc. Đến bây giờ vẫn chưa đi làm.]
Lâm Hiểu Hiểu tay chân lạnh lẽo, không thể tin được chồng mình lại lừa gạt mình.
Cô suy nghĩ mãi mới gửi tin cho chồng, giục đối phương về nhà, sau đó ra ngoài mua đồ ăn, con trai biết ba sắp về nhà thì rất phấn khích, luôn bám chân Lâm Hiểu Hiểu hỏi khi nào ba mới về đến nhà.
Lâm Hiểu Hiểu nói mãi một câu: "Nhanh thôi, sắp về tới nhà rồi."
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Lâm Hiểu Hiểu còn chưa đứng lên, đứa bé đã lon ton chạy qua, mở cửa nhào vào lòng Hàn Phong Vĩ, "Ba, ba ơi cuối cùng ba cũng về nhà, con và mẹ đều rất nhớ ba."
Hàn Phong Vĩ cười rộ lên, bế đứa trẻ đi vào nhà, "Ba cũng nhớ con trai yêu của ba, nhưng ba phải đi làm, nên chưa về nhà được."
Hàn Phong Vĩ ngẩng đầu nhìn vợ, cười càng vui vẻ, "Hiểu Hiểu, hôm nay em nấu gì vậy,, vừa mở cửa đã ngửi được mùi thơm."
Lâm Hiểu Hiểu bảo con leo xuống người Hàn Phong Vĩ, sau đó giúp đỡ hắn cởi áo khoác, nói: "Đều là món anh thích ăn."
Hàn Phong Vĩ gật đầu.
Lâm Hiểu Hiểu bước lên muốn ôm người chồng đã lâu không gặp, Hàn Phong Vĩ lại vừa lúc xoay người tránh đi, sau đó cười cười: "Anh đi rửa tay."
Sau khi hắn vào phòng vệ sinh, sắc mặt Lâm Hiểu Hiểu trắng bệch hồi lâu.
Buổi tối, Lâm Hiểu Hiểu dỗ con ngủ xong mới về phòng, cô đưa lưng về phía chồng, hai tay không tự giác cuộn tròn lên.
Cuối cùng cô chậm rãi xoay người, lại phát hiện chồng đang mở to mắt nhìn chằm chằm mình, cũng không biết đã nhìn bao lâu!
Lâm Hiểu Hiểu bị dọa hét lên một tiếng.
Hàn Phong Vĩ vội vàng xin lỗi: "Hiểu Hiểu, xin lỗi làm em sợ, anh chỉ muốn nhìn em nhiều một chút."
Lâm Hiểu Hiểu cảm động, oán trách nói: "Lần sau anh đừng làm vậy, doạ em sợ chết khiếp."
Hàn Phong Vĩ nói: "Anh bảo đảm sẽ không."
Lâm Hiểu Hiểu ôn nhu ừ một tiếng, "Ngủ đi, đã khuya rồi, anh ngủ sớm một chút."
"Ừ."
Đèn bị Hàn Phong Vĩ tắt đi, căn phòng nháy mắt bị bóng đen bao phủ.
Lâm Hiểu Hiểu đưa lưng về phía Hàn Phong Vĩ, trên trán dày đặc mồ hôi lạnh, động cũng không dám động.
Tiếng hít thở phía sau rất gần, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm lại xuất hiện.
Chồng cô vẫn còn trợn mắt nhìn cô chằm chằm!
Lâm Hiểu Hiểu gắt gao nắm chăn, mồ hôi lạnh chảy đầy người, cô muốn rời khỏi phòng, rồi lại không dám di chuyển.
Không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên mở bừng mắt, đối diện với Hàn Phong Vĩ đang đứng ở mép giường nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Hiểu Hiểu thét chói bật người ra sau, hoảng sợ vô cùng.
Hàn Phong Vĩ cười khúc khích, "Hiểu Hiểu... Em sợ sao."
Lâm Hiểu Hiểu cười ngượng, run rẩy nói: "Không."
Cô tránh đi ánh mắt của đối phương, đứng dậy nói: "Em đi gọi con dậy, đến giờ đi học rồi."
Lâm Hiểu Hiểu vội vàng rời khỏi phòng, cảm giác dính dấp ở sau lưng làm cô biết, chồng cô vẫn đang nhìn cô.
Cô nhanh chóng mặc quần áo cho con, vội vã rời khỏi nhà, chờ tới khi xuống dưới lầu, cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà mình.
Nơi đó thình lình đứng một người, đang nhìn chằm chằm nàng, nụ cười vui vẻ như sắp không kiềm được mà phát ra tiếng, lại làm Lâm Hiểu Hiểu càng thêm sợ hãi.
Cô vội vàng kéo con trai rời khỏi tiểu khu.
Tim Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn đập nhanh, tay chân lạnh lẽo.
Quá kỳ lạ.
Thật sự là quá kỳ lạ.
Chồng cô vẫn như cũ là chồng cô, nhưng lại khiến nàng cảm giác đó là người khác.
Từ hôm qua sau khi về nhà, Lâm Hiểu Hiểu đã chú ý tới trên người chồng mình có hơi lạ.
Cô và chồng rất ân ái, trên người chồng luôn mang theo một hương vị thanh đạm dễ ngửi, làm cô luôn thích vùi đầu vào ngực chồng.
Nhưng mà, người chồng vất vả trở về sau mấy ngày không gặp, lại mang trên mình hương vị xa lạ.
Quan trọng nhất là, hành động lúc nửa đêm và buổi sáng khi nãy làm Lâm Hiểu Hiểu sợ hãi không thôi.
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Vì sao chồng cô vẫn anh ấy, lại không phải là anh ấy!!!
Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên không muốn về nhà, nhưng cô không thể không quay lại, Lâm Hiểu Hiểu bèn trốn vào phòng con không muốn ra ngoài.
Chạng vạng, Lâm Hiểu Hiểu mơ hồ nghe được âm thanh băm chặt trong phòng bếp, cô vẫn không ra ngoài, thẳng tới giờ con trai tan học, cô mới căng da đầu ra ngoài, lại ngửi được mùi thịt.
Chồng cô giơ đao, tươi cười nhìn cô, "Không ăn cơm sao?"
Lâm Hiểu Hiểu cố nén sợ hãi, nói: "Em đi đón con, đêm nay em không về, ông bà ngoại bảo nhớ cháu.."
Chồng cô cười đến quỷ dị: "Anh có một món quà cho em, anh đã đón con trai mình về rồi."
"Đã trở lại?" Lâm Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn quanh phòng, cuối cùng phát hiện nơi huyền quan có đôi giày mà hôm nay con trai mang ra ngoài.
"Vậy con đâu?" Lâm Hiểu Hiểu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.
"Em ngồi xuống bàn đi, anh sẽ bưng con lên." Chồng cô lại vào phòng bếp, mang một nồi áp suất lớn ra ngoài.
Lâm Hiểu Hiểu đứng ngồi không yên, chồng cô múc canh ra đặt lên bàn, "Nếm thử có ngon không."
Lâm Hiểu Hiểu nói: "Con trai đâu?"
"Uống canh đi..." Chồng cô nói: "Đây chính là quà tặng em đó."
"Con tôi đâu!" Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên đứng lên, bất chấp sợ hãi, "Con trai tôi đâu?"
Cô cảm thấy người này hoàn toàn không phải chồng mình.
Mà là một kẻ xa lạ, đeo lớp mặt nạ của chồng cô!!
Chồng cô hưng phấn cười tươi, chỉ vào nồi canh, "Đây này, chính là con em đó."
Trong đầu Lâm Hiểu Hiểu như vang lên tiếng nổ ầm, cuối cùng cô cũng chú ý tới một khúc xương trong canh thịt, cực kỳ giống ngón tay trẻ con.
Cô bỗng nhiên nhớ lại tiếng chặt xương lúc trước mình nghe, hét ầm lên: "Con của tôi!!!"
****