Đường Quốc Phi chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng tinh của bệnh viện, hắn ngồi dậy mờ mịt nhìn quanh, không nhớ ra được sao mình lại vào bệnh viện.

Hắn ôm ngực, cảm thấy mình hình như đã quên mất gì đó.

Y tá đi vào đo nhiệt độ cho Đường Quốc Phi, “Hết sốt rồi, sau khi về chú ý giữ ấm đừng để cảm lạnh.”

Đường Quốc Phi: “Tôi bị sốt sao?”

Hắn chần chừ mờ mịt, hoàn toàn không nhớ trước khi mình phát sốt đã xảy ra chuyện gì, giống như đoạn ký ức này bị ai đó cưỡng chế xóa bỏ.

Hắn cũng không biết sao mình lại có suy nghĩ này.

Lúc quay về ký túc xá trường học, được đám người Trương Kiều Minh ôm ấp và quan tâm, Đường Quốc Phi không tự chủ được nhìn qua chiếc giường trống đối diện, hoảng hốt trong chớp mắt.

Trương Kiều Minh hỏi: “Sao vậy? Sau khi xuất hiện cậu cứ quái quái kiểu gì ấy.”

Đường Quốc Phi chậm rãi lắc đầu, “Tớ cũng không biết làm sao, cảm thấy trên chiếc kia vốn nên có một người.”

Nhưng trong trí nhớ không có gì cả.

Trương Kiều Minh nổi da gà, đẩy nhẹ vai Đường Quốc Phi, nói: “Đủ rồi nha, nói chuyện kinh dị gì vậy, ghê quá đi.”

Đường Quốc Phi cười khổ một tiếng, không nói tiếp nữa.

Tuy rằng bệnh đã gần khỏi, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian, ba mẹ Đường Quốc Phi lo lắng con mình nên vội vàng mua vé xe lửa chạy tới, nhìn thấy Đường Quốc Phi thì đau lòng dò hỏi.

Rõ ràng mấy tháng trước đã về nhà chơi với ba mẹ, nhưng Đường Quốc Phi lại có cảm giác rất rất lâu chưa gặp ba mẹ đến, lập tức ôm hai người khóc nức nở.

Hai ông bà lập tức đau lòng con trai, vội vàng dỗ dành.

Đường Quốc Phi khóc đã đời rồi xấu hổ lau nước mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ.

Lão tam thấy cảnh tượng này nhất định sẽ rất vui.

Đường Quốc Phi ngẩn người, chân mày cau chặt.

Lão tam là ai?

Lại qua một tháng, Đường Quốc Phi đã quên chuyện này sạch sẽ, đến khi hắn nghe được bạn học ghế sau nhắc tới con phố quỷ dị gần trường, ở đó luôn xảy ra mấy chuyện thần quái, hắn vội vàng quay đầu, hỏi: “Thiệt hay giả?”

Bạn học nam hạ giọng, lặng lẽ nói: “Còn giả được sao, tớ nghe nói phía Chính phủ đã niêm phong con phố kia, rất nhiều cửa hàng đều bị bắt đóng cửa, chủ cửa hàng còn mất tích kỳ lạ, cũng có người nói đã thấy bọn họ lúc đêm khuya, nghe nói bọn họ còn mở cửa hàng lúc nửa đêm.”

Nữ sinh bên cạnh sợ tới mức chặn lại: “Đừng nói nữa, nổi hết da gà rồi.”

Sau khi kết thúc đề tài, trong lòng Đường Quốc Phi như có cỏ dại mọc um tùm, làm cách nào cũng không yên tâm nghe giảng được.

Buổi chiều hắn gọi xe đi về phía con phố gần đó, lại bị tài xế taxi cảnh cáo: “Chỗ đó không phải nơi tốt lành gì đâu, đã có không ít người mất tích rồi, cậu còn trẻ như vậy, đừng vì tò mò mà tìm đường chết.”

Đường Quốc Phi nói: “Cháu không đi vào, cháu chỉ đứng bên ngoài nhìn một cái.”

Tài xế thấy Đường Quốc Phi không nghe khuyên bảo, cũng không nói gì nữa, chỉ dừng xe cách đường phố một khoảng rất xa, “Tôi chỉ có thể chở cậu tới đây thôi, không thể đi vào trong được nữa.”

Đường Quốc Phi nói cảm ơn rồi trả tiền xuống xe.

Đi rồi không bao lâu thì thấy được dây cảnh giới, không ít cảnh sát võ trang đang kiểm tra gì đó, thấy Đường Quốc Phi xuất hiện thì một cảnh sát đi tới, nói: “Không được đi vào, nơi này tạm thời bị phong tỏa.”

Đường Quốc Phi cũng không định đi vào, chỉ hỏi một câu, “Tất cả chủ cửa hàng trên con phố này đều đi hết rồi sao?”

Cảnh sát nói: “Không chỉ là chủ cửa hàng, ngay cả người dân đều bị di dời, em cũng đừng hỏi nhiều, đối với em không tốt đâu, mau về đi.”

Đường Quốc Phi gật đầu, cậu chỉ là cảm giác có một cửa hàng trong con đường này làm hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc, nên mới tự mình lại đây.

Tuy rằng không tìm được chút thông tin nào.

Đường Quốc Phi xoay người trở về, lúc đi, thì bỗng nhiên nhìn thấy một nữ cảnh sát diện mạo chính trực hiên ngang đi tới, hắn hơi ngẩn ra, sau đó tiếp tục đi về phía trước, lại cùng một nam một nữ gặp thoáng qua, lúc này hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn mấy lần, cảm thấy rất quen mắt.

Đôi nam nữ cũng nhìn Đường Quốc Phi với ánh mắt hoang mang, nhưng sau khi tìm tòi trí nhớ thì không phát hiện gì, lại tiếp tục đi vào con phố, lướt qua hắn.

Trên đường phố có một con quỷ cực kỳ đáng sợ, nó vừa lúc theo dõi Đường Quốc Phi, nở nụ cười quỷ dị chậm rãi tới gần, lại bỗng nhiên hoảng sợ bay về phía góc đường, linh hồn của người kia có một sức mạnh bao trùm bảo vệ, khiến lệ quỷ phải rùng mình, một khi nó tới gần sẽ lập tức tử vong.

Đường Quốc Phi bối rối đứng nhìn một lúc, cuối cùng quay đầu rời đi.

Đôi nam nữ mau chóng đi đến khu nghỉ ngơi, gặp được một nữ cảnh sát thuộc tổ chức Linh Dị, nghe nói xếp hạng top đầu Thi đấu xếp hạng lần này.

Đó là một cô gái lạnh lùng và mạnh mẽ, nhìn hai người nói: “Hoan nghênh hai vị gia nhập nhiệm vụ lần này, tôi là Hàn Mai Mai.”

Đôi nam nữ cũng tự giới thiệu, nhưng lại dùng tên giả.

Ba người tuy rằng chưa bao giờ gặp qua, lại giống như quen thuộc đã lâu.

Chờ đến khi những người khác rời khỏi, Hàn Mai Mai mới nhìn nam nữ này, phức tạp hỏi, “Thật kỳ lạ, tôi đã gặp hai người ở đâu chưa, hai người có phải cũng có cảm giác này không?”

Đôi nam nữ gật đầu.

“Vậy…… hai người có cảm giác mình đã quên mất chuyện gì không, giống như có một đoạn ký ức đã bị xóa bỏ.” Hàn Mai Mai hỏi.

Đôi nam nữ đối diện lập tức nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt của người phụ nữ loé lên, cuối cùng hé lộ một chuyện càng quan trọng hơn, “Vào ngày thi đấu xếp hạng kết thúc, có phải hai người nhận được một số điểm tích lũy rất lớn, nhưng bên phía người chuyển khoản lại trống không, giống như người chơi đó đã hoàn toàn biến mất.”

“Đúng vậy.” Hàn Mai Mai nói.

Ba người nháy mắt chìm vào im lặng.

Hành động giống nhau như rập khuôn, cùng với cảm giác quen thuộc khó lòng giải thích được, khiến ba người đồng lòng có một suy đoán.

Ký ức về một người chơi trong trí nhớ của họ, đã bị xóa bỏ.

“Khi người chơi tử vong, người bình thường sẽ bị xóa bỏ toàn bộ dấu vết liên quan đến người chơi đó, nhưng chúng ta là người chơi, không có khả năng sẽ xuất hiện tình huống này.” Hàn Mai Mai nói tới đây, nhìn đôi nam nữ, “Hai người không cảm thấy chuyện này có liên quan mật thiết đến người chơi đã thông quan kia sao?”

“Khi người chơi thông quan, trò chơi chẳng những sẽ xóa bỏ ký ức của người thường, thậm chí còn xóa bỏ ký ức của người chơi, đây là khả năng duy nhất tôi có nghĩ đến.”

Đôi nam nữ lại trầm mặc.

“Không lẽ chúng ta đã từng là đồng đội?” Người chơi nữ nói ra nghi vấn, giọng điệu lại rất chắc chắn.

Hàn Mai Mai gật đầu.

Sau đó, người đàn ông chủ động vươn tay, “Giới thiệu lại lần nữa, tôi là Trần Đỉnh.”

Người còn lại cũng vươn tay: “Tôi tên Bùi Anh.”

Ba người nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu thương lượng kế hoạch cho thi đấu xếp hạng kế hoạch lần sau, bọn họ muốn thông quan trò chơi, hơn nữa tìm về ký ức từng bị xóa bỏ.

Người chơi đã thông quan kia, có lẽ cũng đang chờ bọn họ.

Trái Kiwi vừa lúc đi vào, nhìn thấy hai người Trần Đỉnh và Bùi Anh thì ngẩn ra, nói: “Hai người nhìn quen quá? Có phải đã gặp ở đâu rồi không?”

********

Trong một tiểu thế giới, một lệ quỷ bị xiềng xích trói buộc thống khổ kêu thảm, nó giãy giụa, gào rống: “Hạ Nhạc Thiên, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế!!!”

Quy tắc bỗng chốc mở mắt ra, lập tức tăng mạnh trừng phạt, lệ quỷ càng thống khổ kêu rên thảm thiết, lúc này quy tắc mới vừa lòng nhắm mắt lại.

Nó là quy tắc ngoan ngoãn nhất!

Thần nói muốn người chơi này sau khi chết phải chịu đau khổ bất kể ngày đêm, để xả giận cho bảo bối trong lòng Thần.

Hạ Nhạc Thiên đang học tập làm thế nào để trở thành quy tắc đủ tư cách, chợt cảm giác trong thế giới của mình có một cư dân mới rơi xuống, đó là một cô gái có mái tóc trắng dài, làn da tái nhợt trong suốt.

Tư liệu biểu hiện cô gái này lúc còn sống là người chơi, vì cứu người mà trái với quy tắc bị xóa bỏ, nhưng vì Thần từ bi mà có thể sống lại thế giới này.

Hạ Nhạc Thiên lập tức đứng lên, đi vào tiểu thế giới.

Cậu đứng xa xa nhìn cô gái tóc trắng đang mỉm cười vui đùa cùng bọn nhóc trong nhà trẻ, ánh mắt của nàng không hề trống rỗng, trở nên sinh động vui vẻ.

Cuối cùng cô ấy cũng có thể sống cuộc đời vui vẻ ở thế giới này, không bị quấy rầy, dù tương lai sau này có người chơi xuất hiện, cũng không thể quấy rầy cuộc sống của cô.

Hạ Nhạc Thiên yên tĩnh nhìn, thẳng đến khi bị một thân hình cao lớn ôm vào lòng, ấm áp vô cùng.

Hạ Nhạc Thiên quay đầu, lộ ra nụ cười hạnh phúc, thế giới dù có lớn đến đâu, trong lòng và trong mắt cũng chỉ chứa được người trước mắt.

Hạ Nhạc Thiên xoay người lại ôm lấy người kia, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Nhớ em.”

—— HOÀN TOÀN VĂN——

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc ~

*****
Editor: Chặng đường 3 năm cuối cùng cũng đến hồi kết, cảm ơn mọi người vẫn luôn dõi theo mình, đây là bản edit đầu tiên của mình, có lẽ cũng là cuối cùng, vì edit mệt xỉu. 🥲 Sau này có bộ nào hay thì mình sẽ suy nghĩ lại, và tất nhiên không có vụ hơn 400c thế này nữa đâu.

Một lần nữa tạm biệt mọi người, mấy bé đẹp của tôi, yêu mọi người. 🫰🫰🫰 Giờ là hành trình beta lại.

Từ ngày 3/8/2021 - 3/5/2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play